- Bình luận
- 81
- Số lượt thích
- 756
- Fan não tàn của
- Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
[Toàn viên] Dead Game
cre on pic
cre on pic
Tác giả: (đang cập nhật)
Edit: @Thưởng Nguyệt
Beta: chị @Thobeo và chị @Túc Liên
Giới thiệu ngắn: Toàn liên minh bỗng nhiên rơi vào một thế giới kì lạ, cầm những thứ giống vũ khí của mình trong Vinh Quang, lại còn phải chiến đấu với zombie?! Nhưng liên minh này là ai chứ, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn ngại ngần gì nữa, quẩy!!!
Không khí truyện đáng iu hồn nhiên trong sáng vui vẻ như hình minh họa, người đọc lỡ có thấy u ám thì editor không chịu trách nhiệm nhe~
========================================
Chương 1.
Diệp Tu cầm chiếc ô trong tay, vô cùng đáng thương thở dài một hơi: "Tui chỉ ra ngoài mua bao thuốc thôi mà."
Trước mặt hắn là một cô gái mặc áo ngủ màu hồng in hình thỏ con, tay nắm chặt chiếc điện thoại cũng màu hồng, bị gió táp run rẩy cả người, trông còn dễ thương hơn bình thường, "Diệp Tu đại thần..."
Sau đó khóe mắt của cô chợt đỏ lên.
Diệp Tu nhìn vậy bỗng thấy hơi đau đầu, bèn nhìn sang hướng khác.
Xác suất ra ngoài mua thuốc lá gặp được Hàn Văn Thanh có khi còn thấp hơn tỉ lệ rơi vũ khí bạc khi xoạt phó bản - giữa hai con người này cách nhau cả trăm núi nghìn sông đấy.
Hàn Văn Thanh cau mày quan sát bốn phía. So với một Đới Nghiên Kỳ đang rưng rưng nước mắt, hắn ăn mặc chỉn chu hơn rất nhiều, cổ áo bên trong còn được dựng thẳng, có vẻ là chưa định nghỉ ngơi: "Đây là đâu?"
"Không biết." Diệp Tu nhún vai, tình huống lúc này đã kì quái đến mức không thể dùng khoa học để giải thích.
Hắn chỉ là đang chơi game, thấy thuốc lá đã hết nên quyết định đi ra ngoài mua bao mới. Trước khi đi hắn còn hứa sẽ mua đồ ăn vặt đem về cho chị chủ với mấy người khác. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy hai mắt tối sầm, nháy mắt sau thì xuất hiện trước cửa siêu thị này.
Dù là dịch chuyển tức thời cũng không nhanh không xa như vậy chứ?
"Tôi còn đang trong phòng huấn luyện." Hàn Văn Thanh lời ít ý nhiều nói rõ vị trí của hắn trước khi spawn.
Đúng, spawn. Diệp Tu suy nghĩ, hẳn là Hàn Văn Thanh đang chơi game dở thì một vầng sáng trắng hiện lên, đưa hắn đến trước mặt Diệp Tu và Tiểu Đới.
Nói đến Tiểu Đới, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đáng thương này.
Đới Nghiên Kỳ lệ nóng lưng tròng, nhưng tự tôn của một thiếu nữ khiến cô cố gắng cầm lại nước mắt, chỉ nghẹn ngào nói: "Em đang chơi chém hoa quả trên giường, không hiểu sao đột nhiên lại tới đây."
"Mắt tối sầm lại sao?" Diệp Tu hỏi.
"Ừm, mắt tối sầm lại." Đới Nghiên Kỳ đáp.
"Có nghe thấy tiếng gì không?" Lần này là Hàn Văn Thanh hỏi cả hai người.
Đương nhiên là nghe được. Khoảnh khắc hai mắt tối đi, Diệp Tu bỗng nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc, rất giống với âm thanh hệ thống thông báo của Vinh Quang, vang lên bên tai.
[Chào mừng đến với sân bắn tận thế.]
[Trò chơi thuộc chế độ chuyên gia, không thể chọn lại chế độ.]
[Người chơi chỉ có một mạng, xin hãy quý trọng.]
[Cấp bậc hiện tại của người chơi là tân thủ.]
[Thời gian chờ 10 phút.]
[Chúc may mắn.]
"Có phải âm thanh bảo đây là game không?" Đới Nghiên Kỳ sụt sịt, hoàn toàn không còn khí phách của một nữ quỷ Lôi Đình và nữ vương Weibo.
"Là game thật thì tốt." Diệp Tu vung vẩy chiếc ô không hiểu sao lại xuất hiện trên tay hắn, "Có dự cảm không lành."
Hàn Văn Thanh nhìn lên cửa kính của siêu thị.
Sắc trời âm u, siêu thị này vừa nhìn đã thấy không bình thường, cũng không biết là vừa mở cửa hay sắp đóng cửa mà lại không bật đèn. Bên trong tối om, qua cửa kính có thể nhìn thấy vài bóng người đi qua đi lại.
Hắn dùng ánh mắt hỏi thăm Diệp Tu.
Sự ăn ý từ nhiều năm làm đối thủ khiến Diệp Tu ngay lập tức hiểu ý. Hắn tiến về trước một bước, đẩy em gái Đới Nghiên Kỳ còn đang định mở điện thoại ra sau lưng mình.
Lúc này trời lại trở nên tối hơn, mây đen quay cuồng, có vẻ sắp mưa to một trận. Gió cũng ngày càng lớn.
"Giống y như phim kinh dị ấy." Đới Nghiên Kỳ sau giây phút hoảng hốt lúc mới đầu giờ đã hoàn hồn một chút, trốn sau lưng Diệp Tu sợ hãi nói.
Diệp Tu dường như đang mải suy nghĩ, không trả lời cô.
Chế độ chuyên gia, đối với những game thủ chuyên nghiệp như bọn hắn thì không hề khó hiểu, chính là chế độ HARD, chỉ có một mạng để qua màn, chết giữa đường coi như thua.
Nhưng nếu là chế độ chuyên gia người thật như hiện tại thì không đơn giản như vậy. Người ta không thể không thắc mắc, nếu không qua được thì sẽ thế nào? Chết giữa đường thì có được thoát không?
Nếu không tỉnh táo biết rằng khoa học kỹ thuật hiện đại chưa phát triển đến bước này, bọn hắn ắt hẳn sẽ nghĩ rằng có tổ chế tác của một show thể thao điện tử nào đó đang chơi ác các tuyển thủ chuyên nghiệp.
Chuyện này không khoa học. Từ tình huống trước mắt chỉ có thể đi tới kết luận này.
Đới Nghiên Kỳ đưa mắt nhìn sang, Diệp Tu đang nắm chặt chiếc ô trong tay.
Cô không hề nhìn nhầm, Hàn Văn Thanh cũng đang đeo một bộ bao tay màu đen. Trước đó hắn nói rằng đang ngồi trong phòng huấn luyện, làm gì thì không nói cũng biết - nhưng theo logic mà nói, không có tuyển thủ nào lại mang bao tay dày như vậy mà huấn luyện.
Hàn Văn Thanh từ đầu tới giờ hoàn toàn không lấy bao tay ra, Diệp Tu cũng cầm ô... Lúc ra ngoài hắn cầm ô theo sao?
Diệp Tu đột nhiên hỏi cô: "Tiểu Đới có thấy tự dưng có thêm vật gì không?"
Đới Nghiên Kỳ vừa sửng sốt vừa nghi hoặc: "A... Không ạ?"
Diệp Tu không nói gì thêm. Âm thanh trong siêu thị lại lớn hơn, giống như là nhân viên bán hàng giờ mới nhớ ra phải tiếp khách. Cơ mà ở cái chốn quỷ dị không khoa học này, đường đi vắng vẻ, mây đen che khuất trăng tròn... Ai mà dám tin chỗ này có nhân viên bán hàng hay không?
Đới Nghiên Kỳ lùi về sau một chút, để Diệp Tu trước mặt có không gian hoạt động. Diệp Tu thầm khen ngợi cơ sở chiến thuật không tệ của cô bé này, thừa cơ nghiêng người một chút, tránh bị Hàn Văn Thanh che khuất tầm nhìn.
Chắc hắn cảm thấy Đới Nghiên Kỳ đứng sau lưng mình đang rất khẩn trương, thế nên hắn cất lời trấn an theo một cách rất vô trách nhiệm: "Không sao hết không sao hết, có chết cũng là Lão Hàn chết trước mà..."
Đúng lúc đó, bọn hắn nghe thấy một tiếng thét chắc chắn không phải của con người.
Giây phút nhìn thấy nhân viên bán hàng kia, Diệp Tu theo bản năng siết chiếc ô vốn đã nắm rất chặt.
Cho dù có là ai, khi nhìn thấy một người từ đầu xuống chân thấm đẫm máu, cổ xoay vặn vẹo 180 độ, đôi mắt chỉ còn tròng trắng đột ngột xuất hiện trước mặt, miệng còn rên rỉ như thú dữ, chắc chắn đều sẽ phát hoảng.
Ma quỷ? Cương thi? Người mù? Diễn hài? Cosplay? Halloween? Trong nháy mắt trong đầu mỗi người hiện lên vô số giả thuyết, đủ các loại văn bản sách tranh thậm chí cả phim ảnh cũng hiện lên, cuối cùng tổng hợp lại thành hiện thực đẫm máu: Clgt, zombie?!
"Cứu mạng aaaa~~~~ "
Đới Nghiên Kỳ phản ứng còn nhanh hơn hai người đàn ông đứng trước. Khoảnh khắc đối diện với hiểm nguy, cô tỏ ra vô cùng mạnh mẽ. Hiện tại chỉ có ba người đứng trên đường, cô gái duy nhất lại có thể trí dũng song toàn đến thế - vừa gào lên cầu cứu, vừa giơ lên vũ khí duy nhất trong tay mình ném về phía quái vật.
Điện thoại bay lên thành một đường vòng cung chuẩn xác đập vào mũi con zombie, vỏ điện thoại màu hồng phấn "cách" một tiếng vỡ ra.
Sau đó rất lâu, Diệp Tu đại thần mới có cơ hội bình tĩnh đánh giá thủ pháp của cô: nắm bắt thời cơ cực kì tốt, thao tác tinh chuẩn, sắc bén! Có thể thử chơi chuyên gia đạn dược.
Hành động của Đới Nghiên Kỳ thu hút sự chú ý của zombie. Nó quay đầu lại, như muốn tìm xem kẻ nào vừa gây sự với mình.
Vị trí đứng của Hàn Văn Thanh khiến hắn phải trở thành người đứng mũi chịu sào. Nếu bọn hắn có thời gian suy nghĩ, sẽ nhận ra dù là trong phim, tiểu thuyết hay trò chơi, thường thì người đứng đầu sẽ xui xẻo trở thành bia đỡ đạn - nhưng điều khiến cho Diệp Tu trong nháy mắt hoàn hồn lại, cũng khiến Đới Nghiên Kỳ phải trực tiếp ngậm miệng chính là, người đàn ông này luôn xứng đáng với chỗ đứng của hắn.
Hàn Văn Thanh không lùi bước, cũng không trốn tránh, thậm chí không nói một lời, chỉ không do dự bước về phía trước một bước.
Hắn hiển nhiên không định chạy trốn.
Mà sự ra tay của Đới Nghiên Kỳ cũng đã tranh thủ cho hắn một chút hi vọng sống.
Đới Nghiên Kỳ dường như đã định chạy, cô nắm chặt góc áo của Diệp Tu kéo về sau, tay kia vươn ra định kéo luôn áo của Hàn Văn Thanh. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Văn Thanh đạp một cước vào đầu gối con zombie khiến nó ngã về sau, cô gái này lần nữa dũng cảm buông lỏng tay. Cô rất thông minh, không muốn gây thêm trở ngại cho đồng đội mình.
Lúc Hàn Văn Thanh vừa bắt đầu tiến lên, trong khoảng nửa giây hai người còn lại đã tưởng là hắn sẽ xuất quyền. Nhưng quả nhiên vị đội trưởng bá khí ngời ngời của Bá Đồ không làm mất uy danh khuôn mặt trời sinh tướng tội phạm của hắn, cử động của hắn so với các tuyển thủ khác rõ ràng phong phú hơn rất nhiều, cảm giác rất có kinh nghiệm giang hồ - điều này thực sự không hợp lý với nghề nghiệp của hắn, hắn giống như là thần tiên nhập xác mà bay lên phi một cước, thành công khiến tên zombie đang lao tới phải thét lên mà ngã xuống.
Nhưng vẫn chưa xong, sau một cước kia, Hàn Văn Thanh xoay người lại, cùi chỏ đánh vào hàm dưới của zombie.
Cơ hội!
Diệp Tu đã được Tiểu Đới buông ra lập tức tiến về phía trước. Hắn lách mình lướt qua vai Hàn Văn Thanh, dùng sức hướng chiếc ô đang cầm trong tay ra ngoài. Đây không phải Ô Thiên Cơ trong game, nhưng cũng không làm hắn thất vọng. Chiếc ô nhọn còn sắc bén hơn hắn tưởng, đâm thẳng vào mắt trái của zombie. Diệp Tu hai tay nắm chặt cán ô, cả người dồn về phía trước, cơ hồ đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình. Bọn hắn đều có thể nghe rõ tiếng xương cốt vỡ vụn.
[Tinh! Vũ khí Ô Thiên Cơ được kích hoạt, cấp hiện tại: sơ cấp]
Hàn Văn Thanh điều chỉnh vị trí, cùng Diệp Tu trở thành hai mũi giáp công trái phải, lần nữa hung mãnh lao lên. Lần này hắn tung quyền đánh vào cổ zombie.
[Tinh! Vũ khí bao tay được kích hoạt, cấp hiện tại: sơ cấp]
Hai thông báo cùng lúc vang lên, con zombie đứng lắc lư, cuối cùng cũng ngã xuống đất làm vang lên tiếng va đập nặng nề.
"Á..." Đới Nghiên Kỳ đứng lui sang một bên, nhìn đống não chảy đầy đất màu đỏ trắng đen lẫn lộn, đưa tay lên che miệng.
Hàn Văn Thanh xưa giờ không phải kiểu người đánh xong đại chiêu liền rút lui. Hắn ổn định thân hình xong, lại đạp một phát lên đầu zombie.
Nửa giờ sau, Đới Nghiên Kỳ đã khôi phục tinh thần đảm nhận trách nhiệm miêu tả lại trận chiến khốc liệt này với mấy người đội viên mới, xong xuôi còn hỏi: "Đội trưởng đội trưởng, Hàn đội thật sự chưa từng chơi nghề lưu manh sao? Thế trước khi chơi Vinh Quang hắn làm nghề gì?"
Diệp Tu cũng chưa dừng tay, hắn rút ô ra rồi lại một lần nữa đâm xuống thật mạnh. Dù là dùng vũ khí dài để chơi kiểu đánh rắn đánh dập đầu, hiệu quả cũng không hề thua kém nắm đấm của Hàn Văn Thanh.
Tận đến khi cả người đã đẫm mồ hôi, bọn hắn mới dần bình tĩnh lại.
"Thứ gì vậy?" Hàn Văn Thanh thở hồng hộc, giận dữ hỏi.
Diệp Tu chống cây dù nhỏ màu vàng bị dính máu đen hơn nửa xuống đất, thoát khỏi trạng thái kích động, gần như kiệt sức nói: "Có trời mới biết."
Nhưng nhìn tới con zombie nằm im không nhúc nhích trên đất, hắn biết lần này có thể hợp kích thành công là vì bọn hắn đều không thấy chân thực.
Đúng vậy, hoàn toàn không có cảm giác chân thực, vừa nãy bọn hắn cũng không hiểu rõ tình trạng của bản thân, mặc dù cảm thấy có chút kì lạ và gấp gáp, nhưng cũng không thấy sợ hãi chút nào. Nhưng nếu lại thêm một con nữa xuất hiện, Diệp Tu không dám chắc mình có còn dũng khí lao lên như vừa rồi hay không. Bởi vì sau khi hợp sức giết chết một con zombie như thế, hắn rất chắc chắn mọi người đều đã nhận thức được - đây chính là sự thật.
"Sao chỉ có một con nhỉ?" Đới Nghiên Kỳ lượn một vòng lại gần Diệp Tu - dẫu rằng Hàn đội đã dùng hành động để chứng tỏ độ tin cậy tuyệt đối của mình, đồng chí Tiểu Đới vẫn không ngại ngần đi theo tiêu chuẩn bình thường, xem xét trước mắt cần làm gì, rồi lựa chọn người ôn hòa hơn là Diệp Tu.
Sau đó cô cẩn thận tựa vào người Diệp Tu đại thần từng chút một, thấy đại thần chỉ nhìn mình một chút chứ không có biểu thị gì, bèn cả gan dựa hẳn cả người lên. Đợi một lát thấy đối phương đã chống đỡ được mình, cũng không bày tỏ chút phản đối nào, cô vui vẻ đặt một bàn chân lên chân kia để nghỉ ngơi.
Không giống hai vị đại thần quần áo chỉnh tề trang bị đầy đủ, Đới Nghiên Kỳ rất xui xẻo, vừa tắm gội sạch sẽ xong leo chân trần lên giường nằm lại bị xuyên đến đây. Đã vậy hồi nãy định bỏ chạy lại giẫm lên một đống thứ lung ta lung tung: "Zombie thường đi theo bầy mà ta..."
Hàn Văn Thanh nhìn đôi chân dính máu be bét của cô, khẽ cau mày.
Diệp Tu bỗng nhìn thấy một món đồ nằm lẫn trong đống bề bộn trên mặt đất: "Này Tiểu Đới."
"Dạ?" Đới Nghiên Kỳ đang liên mồm nói gở, nghe vậy thì quay sang nhìn: "Sao thế tiền bối?"
"Đó có phải điện thoại của em không?"
Giữa một đống đen đen đỏ đỏ nhoe nhoét trên đất, có một ánh sáng trắng mờ mờ lóe ra.
"Ô?" Đới Nghiên Kỳ đứng thẳng dậy, "Chỗ này thì chắc đúng rồi... Cơ mà... Sao thấy giông giống pháp trượng trong game Vinh Quang của em ấy nhỉ? Điện thoại biến hình à?"
"Quả nhiên." Diệp Tu và Hàn Văn Thanh trao đổi một ánh mắt. Nơi này chuyện gì cũng kì quái, có chế độ chuyên gia như đùa, còn có cả vũ khí hay trang bị nhiều cấp bậc như trong game. Nếu coi thế giới này là game, vậy thì dù Đới Nghiên Kỳ tới đây hơi vội, cũng không thể không được cầm vũ khí.
Nhưng lời tiếp theo của Đới Nghiên Kỳ lại là: "Làm sao giờ? Không có điện thoại sao em lướt Weibo được?!"
"..."
"..."
Quanh thân Hàn Văn Thanh đã bắt đầu bốc lên hơi lạnh. Diệp Tu né xa hắn một chút, cố nhịn không bày ra khuôn mặt trào phúng của mình - em gái này quên mất hoàn cảnh hiện tại rồi à?
Đới Nghiên Kỳ còn không nhìn đến thái độ của hai vị đại thần, chỉ bướng bỉnh giữ chặt chút hiện thực cuối cùng: "Tận thế có đến cũng không thể bỏ Weibo được!"
Tận thế không thể khiến Đới Nghiên Kỳ từ bỏ Weibo, may sao zombie có thể.
Thêm một tiếng hét không phải của loài người vang lên, Đới tiểu thư lập tức hết chập mạch mà khôi phục vẻ bình thường: "Chạy mau!"
"Dừng lại!" Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng ra oai, "Định chạy đi đâu?"
Đới Nghiên Kỳ bị hỏi khó liền hoảng hồn, mắt lại rưng rưng chực khóc. Cô quay đầu muốn tìm kiếm sự trợ giúp, Diệp Tu đành phải cười khổ trấn an: "Lão Hàn nói đúng đấy, tình cảnh bây giờ ta còn chưa hiểu rõ... Đừng hoảng."
Đới Nghiên Kỳ nhỏ giọng "vâng" một tiếng, ngượng ngùng trốn sau lưng Diệp Tu, còn đưa ánh mắt ai oán ghim lên khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh cũng đã quen với mấy chuyện như này, chỉ cùng thảo luận tình huống với Diệp Tu: "Trong đó có mấy con?"
Diệp Tu trả lời: "Bốn thì phải. Chưa nói đến chuyện đó, anh có nghĩ bọn nó sẽ ra ngoài này không?" Hắn ra hiệu cho hai người kia nhìn vào ổ khóa trên cửa kính.
Hàn Văn Thanh chỉ mãi cau mày, hơn hai giây sau mới trầm giọng đáp: "Đây không phải vấn đề chỉ cần suy nghĩ của tôi là có thể giải quyết."
Đúng là như thế, cho dù là Đới Nghiên Kỳ cũng không thể mạo hiểm đặt cược an toàn của chính mình vào một cái khả năng.
"Con vừa rồi là từ đâu tới?" Diệp Tu hỏi một câu không ai trả lời được, "Cửa này chưa hề mở."
"Spawn, tự xuất hiện." Nhìn khuôn mặt bá khí của Hàn đội, Đới Nghiên Kỳ lí nhí.
"Thế ta đi vào nhé?" Diệp Tu hết sức nghiêm túc nói với Hàn Văn Thanh: "Tôi rất kì vọng ở anh đó Lão Hàn, càng già càng khỏe! Thử đoán xem, giờ hai ta cùng xông vào thì một mình anh giải quyết được mấy con?"
"Có vội cũng đừng học theo Hoàng Thiếu Thiên." Hàn Văn Thanh sầm mặt trừng hắn, "Kiểu gì cũng nhiều hơn cậu."
Ở một nơi kì thật cũng không quá xa, có người bỗng nhiên hắt xì liên tục: "Ớ ớ ớ ớ ớ? Sao tự nhiên tui lại bị cảm rồi? Không lẽ có người đang nói xấu sau lưng tui chắc chắn là tên Diệp Bất Tu tui biết hắn ta vô sỉ hạ lưu hèn hạ thường xuyên nói xấu sau lưng tui mà... Cái mịa gì đây móa nó móa nó móa nó móa nó! Cút cút cút từ đâu nhảy ra con quái vật gớm ghiếc này thế lại còn liên tục la hét ỏm tỏi có nhầm không đấy ủa mà kiếm của tui đâu rồi ế đội trưởng ơi sao tui không dùng được kĩ năng lại còn dám bảo tui là tân thủ nữa chứ sơ cấp là cái quái gì hả hả hả sơ cấp rốt cuộc là cấp mấy sao có thể phân chia như thế chứ đội trưởng bên cậu thế nào rồi mau dùng Cánh Cửa Tử Vong kết liễu nhanh gọn lẹ đi! Tên khốn này mày đừng có sang bên kia đứng ở đó cho tao! Xem kiếm xem kiếm nhìn ta đây Rút Đao Trảm Tam Đoạn Trảm Xiên Lên Bổ Ngang Ngân Quang Lạc Nhẫn - Tiểu Lư em đứng ngây ra đó làm gì vậy mau tới đây phối hợp với anh đánh ra Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm--- "
"Đến anh còn không có Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm thì em dùng thế nào được! Cơ mà không phải đánh chữ thế này có thể nói chuyện phiếm vui thật á đội trưởng!" Thiếu niên vừa được gọi tên mặc bộ quần áo thể thao của chiến đội, vừa hưng phấn vung thanh trọng kiếm trong tay, vừa vui vẻ quay sang đội trưởng của mình nở nụ cười tươi rói còn mang nét ngây ngô.
"... Chúng ta chưa hiểu rõ hoàn cảnh, mọi người cẩn thận."
"Tiểu Lư sang đây đi, đừng tới gần quá. Chỉ là một con quái thôi, em không cần ra tay đâu."
"Đờ mờ đờ mờ đờ mờ hệ viễn trình ngon ăn vậy khí công sư imba quá rồi đấy cái này gọi là đoạt quái đó cậu có biết không hả đồ to gan kia lát nữa OT cũng đừng có hối hận đó..."
Nguyên cái đội cũng toàn tân thủ này lại khá may mắn, trước và sau khi spawn đều ở cùng nhau.
So sánh với đội quân có thể nhanh chóng thích ứng mà diệt zombie tưng bừng ở ngay gần này, cảnh tượng tiểu đội ba người bao gồm cả em gái chân trần kia phải chịu đựng nãy giờ thật quá sức thê lương.
Ba người bọn hắn đứng trước cửa siêu thị, nhìn bóng người bên trong đang đung đưa đung đưa ngày càng đến gần, phải vừa chậm rãi lùi lại vừa suy tính hành động kế tiếp.
"Hả? Đi vào ấy ạ? Vào làm gì chứ!?" Đới Nghiên Kỳ tay bám lấy bả vai của Diệp Tu bước lùi theo, kinh ngạc hỏi lại.
"Thu thập tình báo." Rốt cuộc cũng có giọng nói của người thứ tư truyền đến. Từng tiếng bước chân vang vọng trên con đường trống trải. Người phản ứng đầu tiên vẫn là Đới Nghiên Kỳ.
Diệp Tu chỉ vừa cảm thấy vai mình đột nhiên được buông lỏng, đã thấy cô gái này chạy vọt về phía người kia với tốc độ bàn thờ: "Đội trưởng!"
Được chào đón nhiệt liệt quá ha Chuyện Nhỏ đại đại, được người đẹp bổ nhào tới chắc áp lực lớn lắm ha đại đại? Vị vua trào phúng của Vinh Quang còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng gào khóc nức nở vang lên.
Bình tĩnh quay đầu lại, Diệp Tu không tiếp tục nhìn cô gái nhỏ giống như con bạch tuộc ôm chặt lấy đội trưởng của mình khóc đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt thở không ra hơi, cũng không định mở miệng trêu chọc Tiêu Thời Khâm đang bối rối tìm cách dỗ dành em gái đội mình nữa, chỉ cùng Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm cánh cửa siêu thị - vì Tiêu đại đại bây giờ thực sự là bó tay toàn tập, thôi thì náu mình chờ cơ hội một lúc nữa vậy.
Đới Nghiên Kỳ chỉ òa khóc trong vỏn vẹn có mấy giây, sau đó liền ngừng làm loạn, cô nhìn hai vị đại thần giả câm giả điếc đứng cách đó không xa và đội trưởng mình đang xấu hổ luống cuống tay chân, hơi ngượng ngùng cúi đầu, đưa tay áo ngủ lên lau nước mắt.
Tiêu Thời Khâm trong tay trái cầm một hộp kim loại vuông vắn, tay phải trống không mò vào túi, hồi lâu sau cũng chẳng thấy lấy ra cái gì.
"Cái trò chơi khỉ gió này ngoài quần áo với vũ khí thì chả cho người ta thêm gì cả! Đến cả tờ giấy nháp cũng không có! Nãy đi ngang cái sạp báo cũng thấy khóa cửa!" Tiêu Thời Khâm chưa kịp mở miệng, người thứ năm đã tới trước mặt. "Hồi nãy ai khóc vậy? Sao tôi nghe thấy có giọng nữ?"
Ôi, thanh niên mặc áo lót bó với quần đùi rộng thùng thình, tay cầm vật trông như cây gậy trúc này, chẳng phải là Tôn Tường đại đại soái khí bức người trong truyền thuyết đó sao?
Dù vẫn không biết đây là hên hay xui, tiểu đội tạm bợ nãy giờ cuối cùng cũng gom được năm người.
"Thế này nhìn giống tiết tấu vào phó bản nhỉ." Trong cái lúc không có ai lên tiếng này, Đới cô nương được ở cạnh đội trưởng thì không biết sợ là gì, dũng cảm đảm đương trách nhiệm làm nóng bầu không khí.
Tôn Tường đầu tiên là tức giận trừng Diệp Tu chằm chằm, sau đó lại tức giận trừng Hàn Văn Thanh chằm chằm. Cuối cùng thì hừ lạnh một tiếng, chắc đang suy nghĩ sao mình có thể xui xẻo đến vậy.
Tiêu Thời Khâm nhìn xung quanh, đi tới bên cái đống bẩn thỉu kia, dùng hai ngón tay phải nhặt "pháp trượng" của Đới Nghiên Kỳ lên.
Thấy đội trưởng cầm theo cây pháp trượng dài nhỏ dính nhơ nhớp đi về phía mình, Đới Nghiên Kỳ bất giác lùi về phía sau hai bước: "Đội trưởng ơi em đối với anh là chân ái, nhưng mà..."
Tiêu Thời Khâm vẫn không bỏ xuống hộp kim loại, nên chỉ dùng mu bàn tay kia xoa xoa mắt, bình thản nhìn cô. Mười giây sau, Đới Nghiên Kỳ khóc không thành tiếng cầm lấy thứ đồ chơi nhìn sao cũng thấy buồn nôn này.
Hai bên trao đổi tình huống một chút với nhau. Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường spawn tại cửa sau của siêu thị, vừa nãy cũng mơ mơ hồ hồ xử lý được một con zombie. Sau đó thì bọn hắn cùng nhau đi qua đi lại xem xét hoàn cảnh. Mặc dù là cửa trước cửa sau, nhưng siêu thị này tọa lạc ngay ngã ba đường, diện tích rất lớn, Tiêu Thời Khâm tính toán bọn hắn cũng mất kha khá thời gian mới sang được đây.
"Phía nam có một sạp báp, cửa sổ khóa hết. Bọn tôi mở không được. Cơ mà trên cửa sổ lại dán một tờ giấy thông báo ngừng kinh doanh." Tiêu Thời Khâm vừa "răng rắc" vặn ốc vít cho hộp nhỏ trong tay vừa nói, "Thật là có ý tứ."
Tôn Tường cùng hai vị tiền bối tính cách không hợp nhau, lại không có viện trợ ở bên ngoài, đành phải chống trường mâu sơ cấp của hắn đứng ở một bên làm lính gác. Hắn vốn không thích thú gì mấy chuyện như trao đổi tình báo này, bây giờ không nhịn được nên ngắt lời Tiêu Thời Khâm: "Chỉ là cái thông báo ngừng kinh doanh thôi mà anh cứ dông dài mãi thế, rốt cuộc là có ý gì?"
Tiêu Thời Khâm cười cười: "Nguyên nhân ngừng kinh doanh là BỞI VÌ có một SỞ NGHIÊN CỨU khoa học nào đó phát sinh sự cố BẤT NGỜ, RẤT ĐÁNG SỢ." Hắn nói rất chậm, còn cố tình nhấn mạnh một vài từ ngữ.
"Cậu làm tôi yên lòng lắm luôn nha Lão Tiêu! Quả nhiên là một người trưởng thành đáng tin cậy, dắt theo một đứa nhóc hẳn là rất vất vả nhỉ." Diệp Tu tỏ vẻ cực kì hài lòng, "Manh mối cốt truyện à, là nhiệm vụ ẩn sao?"
"Cũng không rõ lắm." Tiêu Thời Khâm không mảy may quan tâm đến lời rác rưởi của hắn, bình tĩnh đáp lời, "Quá ít thời gian."
Sau khi thảo luận kỹ càng, trong lúc đó Tôn Tường vác trường mâu nhìn như gậy trúc của hắn (Diệp Tu thêm thắt chút trào phúng) Đâm Liên Tiếp mấy chục lần vào cửa kính siêu thị mà vẫn thất bại, Hàn Văn Thanh không cam lòng thử đá một phát cũng không mở ra được, cuối cùng thì Diệp Tu vung tay ra quyết định: "Siêu thị này có lẽ không phải nơi mà người chơi sơ cấp có thể vào, không thể mở cũng là vì để bảo vệ tân thủ... Chúng ta nhanh chóng di chuyển thôi, tìm mấy người khác đi."
Tiêu Thời Khâm lên dây cót xong vẫn không nói gì, người khác có lẽ cả đời cũng không đoán được mấy thứ ấy chính là bè lũ máy móc mini của hắn, hắn chỉ đóng nắp hộp kim loại, bắt đầu cúi xuống tháo dây giày.
Hàn Văn Thanh từ đầu vẫn không nói gì, giờ nhìn thấy động tác của hắn thì trầm giọng: "Làm vậy không ổn."
Tiêu Thời Khâm đương nhiên hiểu hắn có ý gì - so với một cô gái như Tiểu Đới, bọn hắn càng cần phải duy trì sức chiến đấu hơn. Dù biết là vậy, hắn vẫn không hề dừng tay.
Đới Nghiên Kỳ liếc sang khuôn mặt không chút biến đổi của Hàn Văn Thanh, mím môi một lát, kéo kéo Tiêu Thời Khâm nói: "Đội trưởng, em không cần giày đâu, giày anh rộng lắm, em đi vào cũng không chạy nổi."
Tiêu Thời Khâm thở dài: "Em nhớ phải cảm ơn hai tiền bối đã chiếu cố mình đấy."
Hắn nói cũng không sai, nếu không phải vì có Đới Nghiên Kỳ hồn bay phách tán ở đây, dù là Hàn Văn Thanh hay Diệp Tu cũng sẽ không chịu ngồi yên ở chỗ này xem xét tình huống.
Hắn với Tôn Tường sau khi xử lý zombie thì lập tức di chuyển, thậm chí còn có dư thời gian thu thập manh mối, bởi vì năng lực chiến đấu của cả hai đều không tệ, dù trang bị thiếu thốn vẫn có thể bất chấp hậu quả mà chiến đấu. Quan trọng nhất là, cả hai người đều không phải lo cho một cô gái nhỏ tay không tấc sắt nước mắt ngắn dài.
Thấy tiểu đội tạm thời này có vẻ sắp vì một đôi giày mà giằng co, Tôn Tường vốn lạc lõng đứng bên ngoài chợt "hừ" một tiếng, khom người xuống: "Lên đi."
Đới Nghiên Kỳ ngẩn người.
Tôn Tường mất kiên nhẫn quay đầu lại: "Chẳng lẽ cô muốn mấy người bọn họ cõng cô? Đều có tuổi cả rồi."
Đều có tuổi cả rồi... Đều có tuổi cả rồi... Đều có tuổi cả rồi... Đều có tuổi cả rồi...
Đới Nghiên Kỳ khóc ròng trong lòng: Tường Tường! Không tìm đường chết sẽ không chết, tại sao cậu không hiểu! Cậu như vậy sao tôi có thể cảm ơn cậu chứ?!
Tiểu đội tạm thời "đều có tuổi cả rồi" nhanh chóng di chuyển khỏi nơi đó, ở một chỗ khác, Sở Vân Tú yếu ớt thở dài một tiếng, cố gắng đưa tay lên bóp trán: "Chuyện gì ồn ào quá vậy... ai u đầu tôi."
Sở Vân Tú bị đau nửa đầu từ hôm qua, đến quá trưa thì bắt đầu không chịu nổi nữa, đành uống thuốc cảm rồi lên giường ngủ sớm, bây giờ cuối cùng cũng tỉnh.
Cô mở mắt, mây đen vừa lúc đó bị gió lớn thổi qua, làm lộ ra một nửa vầng trăng to một cách kì quái. Ánh trăng sáng rực, chiếu lên khuôn mặt và cả cơ thể cô.
"... Trời ạ~~~ " Sở Vân Tú đau đầu thiếu sống thiếu chết, nhắm mắt lại, "Xem nhiều phim Hàn đúng là có di chứng, tỉnh mau tỉnh mau tỉnh mau!"
Chu Trạch Khải trầm mặc chớp mắt, lấy áo khoác của mình phủ lên người Sở Vân Tú nãy giờ chỉ mặc mỗi nội y. Xong xuôi, hắn đứng lui sang một bên "răng rắc" thay băng đạn, kiểm tra thật kỹ lưỡng vũ khí của mình.
Bên chân hắn là một cỗ thi thể bị đánh cho te tua, trước mặt hắn là biển cả mênh mông sóng gợn. Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào đá ngầm, tạo ra âm thanh nghe rất êm tai. Sau lưng hắn lại là vách đá cheo leo tối mịt, dây leo nhìn không ra hình thù gì rũ xuống chạm vào mực nước biển. Nơi này quả là một chỗ phù hợp cho người ta tự sát, bởi vì bây giờ ngoại trừ đu dây leo để lên đỉnh núi hoặc xuống biển bơi tới một bãi biển khác, bọn hắn thật sự không còn nơi nào để đi.
Ở một tương lai không xa, khi tiểu đội hai người này tụ họp được với toàn quân, Sở Vân Tú tưởng như đang thoi thóp bỗng dưng tỉnh lại, điên cuồng lao tới chụp cổ Giang Ba Đào lắc lắc: "Ê trợ lý! Đừng có tùy tiện vứt đội trưởng của cậu đi lung tung nghe chưa! Tôi thật sự muốn biết bình thường mấy người sống với nhau kiểu gì đấy! Đời này tôi sẽ không yêu ai nữa! Không yêu nữa!!!"
Lần đầu tiên gặp được đám người Lam Vũ, Diệp Tu đang mặt ủ mày chau đột nhiên hai mắt sáng bừng: "Có thuốc lá không?"
Lần đầu tiên gặp được Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên đang xách trường kiếm vung vẩy lung tung cũng tròn xoe mắt: "Ớ Diệp Tu đấy à tui còn tưởng chỉ có mấy người Lam Vũ tụi tui phải tới đây để kể cho nghe nãy tui vừa đơn thương độc mã giết chết một con zombie trông siêu tởm..."
[Tinh! Thời gian chờ đã hết. Xin mời các tân thủ chuẩn bị sẵn sàng, tiến vào thời gian chơi chính thức.]
[Tinh! Thông báo nhiệm vụ thứ nhất: Sinh tồn 72 giờ.]
[Tinh! Thông báo nhiệm vụ hoàn tất, chúc may mắn.]
"Vừa rồi là cái gì thế?" Hiếm lắm mới có khi Hoàng Thiếu Thiên bị xen ngang, mở miệng nói tiếp cũng chỉ có vài chữ như thế, "Mọi người nghe thấy không?"
Đương nhiên là có, thời gian chờ đã hết, sinh tồn 72 giờ.
Dụ Văn Châu không dông dài, nói thẳng ý chính: "Chúng tôi giết được hai zombie trên đường, hầu như không thấy có phản kháng. Trong đó có một con giết xong thấy rơi một cái điện thoại." Hắn dùng thuật ngữ game đơn giản.
"Nếu đội trưởng không nhớ đến việc kiểm tra thi thể mấy người cũng đừng hòng gặp may như thế mau biết ơn đi nhất là ông đấy Diệp Tu!" Có vẻ Hoàng Thiếu Thiên đang khó chịu vì đột nhiên bị ngắt lời, không thèm nói quá nhiều nữa, nhưng mọi người cũng chẳng ai rảnh hơi đi lo cho hắn.
Dụ Văn Châu móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại mang kiểu dáng khá cũ, đưa cho Diệp Tu đang chủ động vươn tay ra: "Xem tin nhắn đi."
Tất cả mọi người ở đây, trừ Đới Nghiên Kỳ có một chiếc điện thoại đã biến đổi ra, không ai có thứ gì để liên lạc - dường như lúc xuyên tới đây toàn bộ những thứ dư thừa đã bị bỏ lại. Bây giờ công cụ liên lạc duy nhất mà bọn hắn có là từ con zombie rơi ra.
Điện thoại này không biết thuộc thương hiệu nào, màn hình màu xanh lóe lên ánh sáng: [Anh yêu! Em và Mary đang ở điểm tập kết số 2! Bọn họ bảo rằng chỗ này rất an toàn, nhưng em không tin lắm. Ngày nào cũng có người mất tích, Mary tội nghiệp đã mắc bệnh rồi, mau tới cứu bọn em đi! Nhanh lên!!!]
Diệp Tu đưa cho Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh đưa cho Tiêu Thời Khâm, Tiêu Thời Khâm vừa xem vừa suy nghĩ, sau đó Tôn Tường bị ngó lơ chủ động cầm điện thoại.
"Có gọi được không nhỉ?" Tôn Tường thấy không ai ngăn mình, bèn thử bấm nút gọi, màn hình hiển thị đang quay số, chốc lát sau lại nghe tiếng "tít tít" báo máy bận.
Tôn Tường trao lại điện thoại cho Dụ Văn Châu: "Không kết nối được."
"Chắc là đạo cụ cốt truyện thôi. Ta vẫn nên đi đã." Tiêu Thời Khâm lên tiếng.
"Tiền bối ơi giờ mình đi đâu?" Khi mọi người đều đang trầm mặc, chỉ có Lư Hãn Văn vẫn hoạt bát vui vẻ như trước, khiêng theo trọng kiếm của mình nhảy nhót.
"Căn cứ theo manh mối hiện có, đi điểm tập kết số 2 nhé?"
"Còn chưa biết chỗ đó ở đâu, chúng ta cần một tấm bản đồ."
"Bản đồ thì tui đề xuất chúng ta đi đến mấy nơi như ga tàu bến xe mà kiếm hồi nãy ta có đi ngang qua một trạm xe buýt có thể từ đó đi tới trạm tổng đến ga tàu thành phố cạnh đó thường sẽ có bán bản đồ với cả sổ tay du lịch có thể tham khảo..."
"Tôi nghĩ cái siêu thị nãy ta đi qua chắc chắn có bản đồ đó, mấy người không nghĩ vậy sao?"
"Có mà ông muốn mua thuốc lá thì có! Vẫn nên đến nhà ga hơn ở đó giao thông thuận tiện bốn hướng thông đường tiến hay lùi đều được nói không chừng có lẽ còn tìm được cái xe nào đó đỡ phải cuốc bộ, theo kinh nghiệm chơi game và du lịch của tui muốn chắc ăn thì đi nhà ga là lựa chọn tốt nhất..."
"Thiếu Thiên tiền bối không sợ vừa tới ga xuống xe liền gặp một đống zombie sao?"
"Tiểu Lư giỏi quá, nói rất chuẩn."
"Sạp báo chắc sẽ có."
"Tới quầy báo trước đi, không xa lắm, trong đó cũng không có zombie."
Tiêu Thời Khâm kết thúc cuộc trao đổi này. Lý do của hắn vừa đầy đủ, vừa hợp lý, vừa thuyết phục, bốn đội trưởng trong đoàn cùng các đội viên tạm thời trong đội đều đồng ý.
Còn cái tên lắm mồm vẫn đang líu lo không ngừng kia, Diệp Tu chỉ vác ô của mình vừa đi vừa bảo hắn: "Có nói nhiều cỡ nào thì cậu cũng chỉ được bỏ 1 phiếu bầu thôi, lo nghỉ ngơi thì hơn, đừng quên là chúng ta không có nước."
Đới Nghiên Kỳ tay nâng pháp trượng, sấm sét vờn quanh thân, tinh thần phấn chấn đi giữa cả đội - bên cạnh cô là Từ Cảnh Hi đang vô cùng ủ rũ. Dưới chân cô hiện tại cột một lớp vải dày, chính là mảnh áo đồng phục của Lư Hãn Văn và Tống Hiểu. Hai vị sứ giả thủ hộ chỉ có kỹ năng sơ cấp sau khi dùng Trị Liệu Thuật liền kiệt sức như vừa già đi mười tuổi, để Đới Nghiên Kỳ có thể tiếp tục nhảy nhót tưng bừng.
Mặc dù không còn điện thoại di động, nhưng Đới nữ vương hiện tại lại đang một mình đạp đồng phục Lam Vũ dưới chân! Ngay trước mặt Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên nha! Em gái Đới ngắm nhìn bóng lưng của đội trưởng nhà mình, hạnh phúc cảm thấy đời này không tiếc.
Nhưng không phải ai biết được tin trò chơi đã chính thức bắt đầu cũng được may mắn như vậy.
Ví dụ như Trương Giai Lạc.
Vị trí hiện tại của hắn không quá tốt cũng không quá tệ - khi không có bảng hướng dẫn, mấy ai có thể tìm được cửa ra vào của ga tàu chứ? Trong lúc hắn còn đang nghĩ "Sao vừa ăn cơm tối xong đã buồn ngủ nhỉ, giấc mơ hôm nay hơi kì lạ" thì đã bị zombie của thời gian chờ tấn công. Dù trong khoảnh khắc sống còn ấy hắn học được kĩ xảo chiến đấu để chuyển bại thành thắng, cái giá hắn phải bỏ ra lại quá lớn - tại sao không ai nói cho hắn biết đống đạn dược trong trò chơi này có thể gây tổn thương cho chính người sử dụng chứ, phắc ( ‵o′)!
Tay trái đã bị thương chảy máu của hắn nắm lấy viên lựu đạn cuối cùng, khập khiễng kéo đùi phải nát bươm lê bước tìm kiếm lối ra chết tiệt. Cái chỗ này có khi chết rồi cũng chẳng được yên, hắn có ngu mới muốn ở lại.
Chân đau đến mức này có lẽ không phải mơ? Máu chảy nhiều thế này, có nên dừng lại băng bó một chút không? Mình không phải bác sĩ, kiếm bông băng ở đâu mới được. Có khi nào mất máu nhiều quá sẽ chết không nhỉ? Nhìn thì có vẻ là động mạch chủ chưa bị thương, chắc không sao đâu.
Trong lòng liên tục nghi ngờ rồi lại chửi thề, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng thành công nhảy lên thang máy đã ngừng hoạt động. Hắn biết mình đã tiêu tốn hơi nhiều thời gian ở đây, làm mất rất nhiều thể lực. Vậy nên chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cách thoát ra khỏi đây, tìm một nơi an toàn để lưu lại.
Leng keng ~
Trương Giai Lạc đột nhiên dừng bước.
Ga tàu vốn chỉ có ánh sáng lờ mờ như đèn bão bỗng nhiên sáng trưng như ban ngày, loa phát thanh vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: "Đã vào ga cuối cùng, mời quý vị hành khách kiểm tra lại hành lý cá nhân, xin..."
Trương Giai Lạc không hề biết rằng bạn nhỏ Lư Hãn Văn gần đó rốt cuộc là miệng xui cỡ nào, từ hai phút trước đã dự đoán được kết cục bi thương của hắn. Hắn chỉ biết rằng, giờ hắn phải dùng một chân còn lại diễn vai con chuột chạy thoát khỏi cùng sào.
-TBC-
Last edited: