Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020] [Khưu Tống] Một Đường Có Cậu

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Khưu Tống] Một Đường Có Cậu

Một sản phẩm thuộc Project Phi Long Tại Thiên- Mừng sinh nhật Khưu Phi 2020
Tiểu đội trưởng, sinh nhật vui vẻ

Tác giả: Nguyệt Hạ Mộng Long

Thể loại: Hướng nguyên​

CP: Khưu Phi x Tống Kỳ Anh​

Edit: Gingitsune


01.

Cách đây một năm, Khưu Phi vẫn không nghĩ rằng một ngày nọ cậu sẽ cùng đội trưởng mới của Bá Đồ yêu đương.​

Hệt như trước hôm nay, cậu sẽ không nghĩ rằng một sớm nọ mình sẽ suy xét việc cùng Tống Kỳ Anh chia tay.​

02.

Ban đầu, "tuyển thủ Bá Đồ" trong lòng Khưu Phi đồng nghĩa với "đối thủ cần phải tự tay đánh bại".​

Đây là chí hướng tất nhiên của mỗi đứa trẻ trong trại huấn luyện Gia Thế. Khi luyện tập đánh đoàn đội, bọn họ thích nhất việc giả định đối thủ thành chiến đội Bá Đồ, như vậy tốc độ tay liền tăng vun vút, dường như chính bản thân đang khoác lên người chiến bào Gia Thế, đánh bại đối thủ truyền kiếp trong trận tổng chung kết, rửa sạch nỗi nhục xưa.​

Lý tưởng của Khưu Phi cao hơn mấy thiếu niên kia một bậc. Trong lòng mầm mống tương lai được người lập nên nền tảng vương triều Gia Thế bồi dưỡng, cậu đã một lần lại một lần mô phỏng cảnh tượng mình cùng tiền bối đáng kính kề vai chiến đấu, tay trong tay trùng kiến vương triều.​

Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, vương triều sụp đổ, vương giả thoái vị. Thiếu niên còn chẳng thể tự lo thân, giấc mơ đơn thuần ngày trước vĩnh viễn thiếu hụt người cậu sùng bái nhất. Khó khăn lắm cậu mới điều chỉnh tâm tình của mình, nào có thể hô to khẩu hiệu đả đảo Bá Đồ như trước. Ông chủ mới, đội viên mới, một mùa giải khiêu chiến mới, Khưu Phi chỉ hận một ngày không có 25 tiếng đồng hồ để huấn luyện. Khi cậu giết ra một đường máu vào Liên minh, truyền thông còn chưa kịp tô đậm đề tài "Vương triều năm xưa bắt đầu con đường lên đỉnh" đầy nhiệt huyết, ba lượt đấu đầu tiên đã bang bang bang cho Tân Gia Thế một cú phủ đầu hung ác.​

Đầu tiên là bị Á quân mùa trước, chiến đội Luân Hồi, đánh ra 10-0. Sau lại gặp chiến đội Hưng Hân khiến bọn họ rối rắm, thảm bại 10-0. Lượt thứ ba, lại đụng Bá Đồ.​

Fan Bá Đồ đối xử tuyển thủ Gia Thế ra sao, chỉ cần là người chơi Vinh Quang đều biết. Khi Khưu Phi dẫn theo các đội viên cùng một thành tích thất bại hoàn toàn ra khỏi phòng thi đấu, nhắm mắt cậu cũng có thể tưởng tượng được sự chế nhạo mình sắp tao ngộ. Thanh niên siết chặt nắm tay, mỗi bước chân đều không ngừng nhắc nhở bản thân: Cho dù gặp bao nhiêu cười nhạo cũng phải ưỡn ngực ngẩng đầu.​

Thế nhưng lần này, xét thấy tinh thần anh dũng đấu tranh của Tân Gia Thế (cùng niềm vui khi chứng kiến sự trở lại của tử địch - tuy điểm này sẽ chẳng bao giờ được thừa nhận), fan Bá Đồ trước giờ luôn dũng mãnh lại không la ó theo thói quen, cả sân đấu vang tiếng vỗ tay trịnh trọng.​

Giữa những tiếng vỗ tay ngoài dự đoán này, Khưu Phi bắt tay trụ cột tương lại của Bá Đồ.​

"Cậu rất khá." Vị trụ cột tương lại này có dáng vẻ nghiêm cẩn chẳng mảy may kém đội phó nhà cậu ta: "Chờ mong lần chạm trán tiếp theo."​

Bài phát biểu của đội trưởng trong buổi họp báo khiến rất nhiều truyền thông cùng fan khen ngợi đội trưởng mới của Gia Thế thành thục điềm tĩnh. Trên thực tế, đội trưởng này vẫn chỉ là một thiếu niên vừa trưởng thành không lâu, trong lòng sao có thể không chút bất an?​

Mà giờ khắc này, sự nghẹn khuất từ lần mở đầu thất lợi hỗn loạn ồn ào hai tuần trước đó đã bị quét sạch, Khưu Phi đột nhiên tìm lại được giấc mộng năm xưa. Ma xui quỷ khiến làm sao, câu trả lời của cậu khiến bản thân cũng kinh ngạc: "Không sao, ngày thường chúng ta còn có thể vào đấu trường."​

Sau ngày hai người chính thức hẹn hò, Khưu Phi chợt nhớ đến câu nói đã bắt đầu hết thảy này của Tống Kỳ Anh.​

"Lúc đó cậu nói rằng tớ rất khá, ý nói tớ chơi rất khá, hay tớ là một người rất tốt?"​

"Cả hai."​

"Này, trả lời có lệ quá nha."​

"Tớ dùng tư cách giáo chủ vinh dự của giáo phái nam thần Tân Kiệt xin thề, mỗi lời mỗi câu tớ nói đều là lời thật lòng."​

"Rồi rồi, tớ nói không lại cậu ... A chờ đã! Lần đầu tiên gặp nhau, sao cậu biết tớ tốt hay không?"​

"À, này hả." Tống Kỳ Anh xưa nay luôn ngoan ngoãn lại nghiêm cẩn, đỏ mặt. "Trong vòng khiêu chiến, tớ đã luôn chú ý cậu."​

... ... Ôi chao.​

"Đừng nghĩ bậy! Đó đương nhiên là vì tra xét quân địch."​

Quan tâm đối thủ tương lai từ vòng khiêu chiến, cậu thật sự tự tin rằng bọn tớ có thể trở về Liên minh ha. Tuy rằng tớ cũng vậy.​

"Sớm chút thì có gì sai! Để ngừa vạn nhất, cần nghiêm cẩn, nghiêm cẩn!"​

Được được được. Tớ hiểu mà.​

Lại nói hồi mới quen nhau.​

Khi đó không ai có thể đoán được hướng đi sau này. Hai người này, một người chủ động ước chiến, người kia cũng tuyệt không trốn tránh, quả thật tuần nào cũng đi thăm sân đấu ít thì một, hai nhiều thì ba, bốn, năm lần.​

Dĩ nhiên, cũng không ai đoán được hôm nay bọn họ sẽ tranh cãi, ầm ĩ đến mức muốn chia tay.​

03.

"Đội trưởng."​

Nghe tiếng gõ, Khưu Phi đứng dậy mở cửa cho Văn Lý vào phòng. Nhưng người kia vào phòng nửa ngày không nói tiếng nào, ngồi trên giường hai tay không ngừng moi mép giường, nhìn Khưu Phi từ đầu đến chân vài lần, mới đau đớn hỏi: "Đội trưởng. Ông ... tâm tình không tốt?"​

"... Không có."​

"Đội trưởng, ông chần chừ."​

"Không có."​

"Đội trưởng à -----" Văn Lý khoa trương thở dài, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cãi nhau với Tống đội?"​

Mí mắt giật giật, Khưu Phi vô thức ngồi thẳng người: "Sao đột nhiên lại nhắc đến đội trưởng Bá Đồ? Bọn tôi liên quan gì?"​

"Hai người đang hẹn họ đúng không, lễ tình nhân năm nay tui thấy Tống đội đến tìm ông, còn lén lút nhét quà."​

... Hóa ra trước giờ mình nhọc nhằn khổ sở bí mật hành động toàn bộ đều vô dụng? Quả nhiên pháp sư chiến đấu cùng nhà quyền pháp đều không thể học kỹ năng của ninja ha! Khưu Phi âm thầm ôm trán, quyết tâm thay đổi cặp kính mát hiện có thành một cặp có tròng kính càng to.​

"Ây ây đội trưởng đội trưởng, ông yên tâm, toàn bộ Gia Thế chỉ mình tui biết chuyện này." Văn Lý thấy Khưu Phi không tức giận như trong tưởng tượng, gan cũng lớn, bèn nói: "Cho nên có thể nói cho tui nghe chuyện gì đã xảy ra không? Tui có thể giúp ông tham mưu một chút."​

"Không có gì để nói. Bọn tôi..." Khưu Phi cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng không thể cầm lòng: "Bọn tôi có lẽ sắp chia tay."​

"Không thể nào..." Mặt Văn Lý viết rõ không tin. "Tui còn tính hỏi ông sao lại thích Tống đội nữa, tò mò lâu rồi không dám hỏi."​

Sau đó, Văn Lý thấy Khưu Phi đỏ mặt.​

... Đội trưởng! Đã bảo sắp chia tay mà! Ông quá ngây thơ rồi đó! Nhìn ông như vậy tui cũng muốn đỏ mặt ok?​

04.

Nửa năm đầu khi Gia Thế vừa về Liên minh thật khổ sở.​

Nhưng cũng là quãng thời gian tinh thần cả đội no đủ nhất.​

Trên dưới một lòng, lý tưởng to lớn, các fan cũ của Gia Thế dồn dập bảo nhau rằng lần này thật sự nhìn thấy hy vọng.​

Đặc biệt là tiểu đội trưởng của bọn họ.​

Kỹ thuật vững vàng, tính tình thận trọng, giỏi về phối hợp, lên có thể làm việc với ông chủ xuống có thể động viên đội viên, tham gia họp báo theo quy củ lại không để máu dồn lên não hành sự theo cảm tình, chòm sao Xử Nữ thật tốt nha thật tuyệt vời thật hoàn mỹ.​

--- Ờm, làm ơn vờ như không thấy cái lý do cuối cùng.​

Tại vì trụ cột tương lai của Bá Đồ cũng là chòm Xử Nữ.​

Tự mình khen mình không lý gì khiến đối thủ thơm lây, đúng không?​

Tuy rằng hiện giờ chúng ta thua nhiều thắng ít, nhưng không lâu sau đó chúng ta nhất định sẽ đuổi kịp tất cả đội ngũ! Một fan Gia Thế đã hô hào trên kênh thế giới như vầy: Chân đạp Luân Hồi mâu quét Hưng Hân, Bá Đồ càng miễn bàn!​

Fan Bá Đồ lập tức vỗ bàn nhào lên: Có biết xấu hổ không! Vòng khiêu chiến đang chờ đón bọn mày đấy!​

Chúng ta phải nhìn hướng tương lai! Người già ngoan ngoãn về hưu đi.​

Sau đó fan Bá Đồ trực tiếp pk fan Gia Thế.​

Người người thích nghe, ha hả.​

Lời rác rưởi phun ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng sẽ không che được biểu hiện nổi bật. Tân Binh Tốt Nhất năm nay là Khưu Phi, không người dị nghị.​

Nhưng Tân Binh Tốt Nhất cũng có chuyện phiền lòng. Vừa bắt đầu dẫn dắt đội ngũ, cậu thường lo lắng mình không đủ ưu tú, không cách nào đảm nhiệm chức trách của đội trưởng.​

Ngẫm lại đã thấy khổ bức.​

Người thừa kế chức vị đội trưởng của các chiến đội ông lớn khác đều có tiền bối kinh nghiệm phong phú dẫn dắt, mà khi Khưu Phi trở thành một phần tử của Gia Thế, cậu phải đối mặt với một đội trưởng kỹ thuật hàng đầu lại thích chỉ tay năm ngón, cùng một đội phó tuy có kinh nghiệm phong phú nhưng vẫn chưa quen thuộc phong cách của Gia Thế. Vậy nên Khưu Phi chỉ đành dùng kinh nghiệm một năm rưỡi đánh giải khiêu chiến của mình, dẫn dắt một đám người mới chỉ có một năm kinh nghiệm, mò mẫm vượt cạn.​

"Tôi không biết cách làm của mình có chính xác hay không."​

Sau một trận đấu sân khách nào đó, Khưu Phi đã nói với Tống Kỳ Anh như thế.​

Tống Kỳ Anh nhận thấy đề tài khá nghiêm túc, bèn trịnh trọng trả lời: "Cậu là đội trưởng, cậu không thể hoang mang. Nếu ngay cả cậu cũng lắc lư không chừng, các đội viên phải tính sao?"​

"Lý trí tôi hiểu, nhưng Gia Thế bắt đầu lại từ số không, có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến các quyết dịnh. Tinh thần của Gia Thế sẽ kéo dài, nhưng cách làm cụ thể không thể vẫn luôn rập khuôn theo quá khứ. Ví dụ như phong cách chỉ huy cùng phương pháp lãnh đạo của tôi, dù học tập phong cách của các tiền bối đến mấy, cũng nhất định có những đặc trưng của riêng tôi. Nhưng những đặc trưng này có chính xác hay không, tôi thật sự không phán đoán được."​

"Đội viên của cậu gặp phải tình huống vô pháp thích ứng?"​

"Cái này thì không."​

"Ông chủ có ý kiến?"​

"Ông ấy vẫn khá thỏa mãn với tình hình hiện tại, bất quá ông ấy cũng không có kinh nghiệm."​

"Những đồng nghiệp khác thì sao? Công hội, phòng kỹ thuật, vân vân...? Bọn họ có ý kiến trái ngược?"​

"Bọn họ nói toàn lực ủng hộ bọn tớ."​

"Fan thì sao?"​

"Nhiệt huyết tăng cao."​

"Quan trọng nhất là, thành tích của các cậu thế nào?"​

"Dần có khởi sắc."​

"Như vậy chứng minh phong cách của cậu, ít nhất cho tới giai đoạn hiện nay mà nói, là chính xác."​

"Tớ hiểu logic của cậu! Chính tớ cũng đã suy xét vấn đề này nhiều lần! Nhưng tớ vẫn lo lắng!"​

"Tớ hiểu mà."​

Những suy nghĩ vẩn vơ trong thời gian dài, tâm trạng bức bối trong lòng bởi trước sau không tìm được một lối thoát vẹn toàn, dưới sự hướng dẫn từng bước không nhanh không chậm cùng kết luận kiên định của Tống Kỳ Anh trong giờ phút này, dần được xoa dịu.​

"Cứ tiến tới là được. Dẫn dắt đội viên của mình, cậu chính là tấm gương của bọn họ. Nếu gặp phải khó khăn, đập tan nó, xông tới trước."​

A a, đậy quả thật là, một câu trả lời đậm chất Bá Đồ.​

Tệ quá, cảm thấy hai mắt hơi cay.​

Khưu Phi cười đáp: "Đội trưởng Gia Thế lại được đội trưởng Bá Đồ chỉ điểm. Nếu fan biết được, nhất định sập trời."​

... Nếu như bị fan biết, đội trưởng Gia Thế thích đội trưởng Bá Đồ, cảnh tượng gào khóc sẽ thảm thiết đến mức nào ta...​

Gia Thế cố lên!​

Bá Đồ cố lên!​

Giết chết bọn thông gia!​

Khưu Phi cười đến bò ra bàn xoa bụng, Tống Kỳ Anh lại gửi một tin nhắn.​

"Hiện tại tớ vẫn chưa phải đội trưởng Bá Đồ. Nhưng mà tớ sẽ cố gắng."​

Nghiêm túc hơi quá rồi đó. Nói chuyện với đối thủ mà nỗ lực gì hả, cái thằng này. Trả lời như vậy sẽ lây cho mình đó.​

"Được. Cùng nhau cố gắng."​

05.

"Sau đó ông liền tỏ tình với Tống đội?"​

Văn Lý chống cằm, hứng thú bừng bừng lắng nghe, còn lôi một bao khoai tây chiên từ trong ngăn kéo của Khưu Phi, khoái trá nhai rốp rốp.​

"Không phải tôi, là Kỳ Anh."​

Văn Lý quăng bao khoai, hai tay đập giường.​

Đội trưởng! Sao anh có thể để người Bá Đồ tới trước, sự kiêu ngạo của Gia Thế để đâu!​

... Trọng điểm trật lất rồi, anh bạn trẻ!​

Tới, bình tĩnh, cùng nghe Khưu đội kể chuyện xưa.​

"Tuy quen biết mấy năm, nhưng bọn tôi chính thức hẹn hò là từ Ngôi Sao năm ngoái. Lần đó không phải tôi suýt đánh người sao? Giờ nghĩ lại thấy thật ngốc."​

NPC bị đánh trong trong truyền thuyết chính là fan cứng của Gia Thế. Hắn cùng bạn bè đi ăn BBQ tám chuyện Vinh Quang, nói đến lúc cao trào liền nã pháo vào Bá Đồ theo thói quen, đội trưởng mới của Bá Đồ - Tống Kỳ Anh - đương nhiên nằm cũng trúng đạn, bị nói nhiều câu khó nghe vô cùng. Tuy không được tán thành, nhưng ở thành phố H, mấy chuyện này vẫn thường thấy, người anh em NPC này chỉ xui xẻo không nhận ra hai vị hàng xóm bàn bên đang đội nón đeo kính mát chính là Khưu Phi cùng Tống Kỳ Anh.​

Mấy ngày đó, Khưu Phi đang do dự không biết có nên bày tỏ nỗi lòng với Tống Kỳ Anh.​

Cậu lo lắng nếu Tống Kỳ Anh không có cùng ý tưởng thì không chừng sẽ mất đi người bạn này, lại không cam lòng im lặng - nhỡ đâu Tống Kỳ Anh cũng có hảo cảm với mình, chẳng phải cơ hội vụt mất?​

Khưu Phi cũng giống như đại đa số tuyển thủ, trong đầu chỉ có Vinh Quang cùng đồng đội, trong tim chỉ từng đơn phương yêu mến nữ thần Vinh Quang, lúc này chuyển nghề thầm mến quả thật quá luống cuống. Khó khăn lắm cậu mới lấy hết can đảm lén mời Tống Kỳ Anh đến chơi, đang cố gắng tỏ ra hiếu khách, ăn vặt xong còn định đi dạo ven bờ hồ XXX, chờ bầu không khí chín muồi không chừng có thể thừa dịp bóng đêm thâm nùng gió hè thoảng qua tay nắm lấy bàn tay. Kế hoạch tốt đẹp, vảnh tai lại nghe phải bàn kế bên mắng người trong lòng, lập tức giận không thể át.​

"May mà Kỳ Anh kịp cản tôi, nhanh chóng tính tiền liền lôi tôi đi."​

"Đội trưởng, không phải nhằm vào ông, nhưng việc này đúng ngu thật."​

"Khụ khụ, tuổi trẻ nhiệt huyết ấy mà..."​

"Ông là chiến pháp, bày đặt chơi chiêu của nhà quyền pháp làm chi. Mấy chuyện như đánh người phá tường ắt hẳn nên để lại cho đối phương."​

... Văn Lý à, cậu lại tổ lái rồi, còn là dạng một đi không trở lại nữa.​

"Sau đó thì sao?"​

"Sau đó..."​

Sau đó, Khưu Phi lần đầu tiên gặp Tống Kỳ Anh nổi giận.​

Nhà quyền pháp trẻ tuổi không kế thừa tính tình nóng nảy từ vị đội trưởng của mình, gặp chuyện không vui cũng chỉ châm chọc vài câu liền nhịn, gặp chuyện tốn sức tốn công càng lặng lẽ thở dài rồi gánh vác. Nhưng đêm đó, Tống Kỳ Anh kéo Khưu Phi vào một con hẻm nhỏ, nhìn quanh bốn phía thấy không ai liền quay sang chỉ trích kịch liệt.​

Khưu Phi cũng thẳng tính, bị người mình thích nói như vậy liền thấy oan ức cực kỳ. Tôi biết đánh người là không đúng, cho nên cũng chưa đánh không phải sao? Huống hồ tôi kích động như vậy còn không phải vì xả giận cho cậu, cậu không thể cảm động một chút à?​

"Cảm động cái đầu cậu!"​

Tống Kỳ Anh mắng, nhảy chồm tới túm lấy vai Khưu Phi, ép cậu xoay sang. Hai tay tiểu đội trưởng Bá Đồ xoa bóp vòng quanh huyệt vị trên lưng cậu, xoa từ cánh tay về đến tim.​

"Bất kể vì chuyện gì, cậu cũng không thể để tay mình bị thương nha."​

Con hẻm nhỏ lúc hoàng hôn yên tĩnh vô cùng, Khưu Phi như bị tiếng hô hấp của mình và của người sau lưng quấn quanh, ngón tay ấm nóng của Tống Kỳ Anh bóp cho tim cậu mềm thành một khối ấm áp.​

"Lúc thấy cậu suýt đánh người kia, tôi sợ đến cứng cả người. Tôi biết cậu vì tôi, nhưng cậu có biết tôi lo lắng đến mức nào không?"​

"Tống đội, thật xin lỗi."​

"Nếu thật sự vì tôi, xin cậu hay chăm sóc tốt chính mình, sau đó dùng hết toàn lực cùng tôi đối chiến trên sân thi đấu. Bởi tôi thích cậu như thế."​

Khưu Phi cầm chặt tay Tống Kỳ Anh. Hai đôi tay thon dài mạnh mẽ đan xen vào nhau, từ từ nắm chặt.​

"Tôi đã hiểu. Tôi đảm bảo. Tống," Khưu Phi dùng sức lắc đầu "Kỳ Anh."​

"Ừ."​

"Tôi cũng thích cậu, Kỳ Anh."​

"Ừ."​

06.

Văn Lý quăng bịch khoai chiên vừa ăn sạch, lau miệng, hạ giọng.​

"Đội trưởng, ông thật sự muốn chia tay với Tống đội?" Khưu Phi chưa kịp trả lời, Văn Lý đã nói tiếp: "Theo ý tui, hai người còn lâu mới chia tay. Cãi nhau thì tức giận, bình thường. Nhưng ông rõ ràng còn thích Tống đội như vậy, thôi đừng giận nữa."​

"Tôi..."​

Khưu Phi muốn nói lại thôi. Đúng, Văn Lý nói không sai, cậu vẫn thích cậu ta. Nhưng cậu cũng có những lo âu của riêng mình.​

Hôm nay, khoảnh khắc nghe thấy Tống Kỳ Anh tức giận dập điện thoại, trong đầu Khưu Phi chợt hiện ra một câu, cậu sực nhận ra: Cuộc sống của cậu, ngoại trừ Vinh Quang, hầu như chẳng còn gì khác.​

Từ khi chọn con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu đương nhiên xác định phương thức sống cho tương lai của mình. Dù rằng esport hiện đang là một lãnh vực khá hot, không ít người vẫn xem thường nghề nghiệp chỉ có thể dựa vào vài năm tuổi trẻ này. Kỹ năng chuyên nghiệp thiếu hụt cùng vấn đề khó hòa nhập vào xã hội sau khi giải nghệ của tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn luôn là đề tài tranh luận nóng hổi. Lúc này đây, những ý niệm đổ ập vào mặt khiến cậu như bị giội nước lạnh từ đầu dến chân.​

Mộng của cậu là ở Vinh Quang. Vì Vinh Quang mà chiến, là niềm tin mà cậu kế thừa từ tiền bối Diệp Tu đáng tôn kính nhất.​

Cho nên cậu không sợ gian nguy.​

Cậu còn trẻ, cậu phấn đấu, cậu muốn thắng, muốn lưu lại dấu ấn sâu sắc nhất của mình trên mảnh đất Vinh Quang.​

Thế nhưng, khi cậu rời khỏi Gia Thế, rời khỏi Vinh Quang, cậu còn cái gì?​

Khi tới ngày giải nghệ sớm muộn gì cũng đến kia, cậu phải làm sao?​

Mối quan hệ thậm chí chẳng dám công khai này của mình và Tống Kỳ Anh rồi sẽ về đâu?​

Có lẽ sẽ giống như rất nhiều mối tình oanh oanh liệt liệt lại dần lâm vào hồi ức khi đương sự tốt nghiệp rồi mỗi người một ngã, đến ngày rời khỏi Vinh Quang, giữa Khưu Phi cùng Tống Kỳ Anh cũng đã không còn mối quan hệ liên kết cả hai với nhau?​

Những đố kị, trào phúng, bóng gió của người ngoài, cậu có thể làm lơ. Những bình luận tiêu cực của báo chí, cậu có thể cắn răng kiên trì. Thành tích không tốt, cậu có thể tiếp tục tôi luyện kỹ thuật, dùng 200% sức lực cổ vũ đội viên.​

Nhưng có vài việc, cậu bó tay không có cách.​

"Đội trưởng, ông nghĩ quá nhiều."​

Giọng của Văn Lý kéo Khưu Phi về hiện thực.​

"Chính vì không thể nắm bắt tương lai, nên chúng ta càng cần tranh thủ nha. Đội trưởng không phải vẫn luôn dẫn dắt bọn tui như thế sao? Lại nói, đối phương nhưng là đội trưởng Bá Đồ nha. Vị kia tính cách thế nào, ông nhất định còn hiểu rõ hơn tui."​

07.

Tính cách của Tống Kỳ Anh như thế nào?​

Người chơi Vinh Quang đều biết, nguyên đội trưởng Bá Đồ là một nam nhân mạnh mẽ cứng rắn, lúc mắng người lại càng đặc biệt mạnh mẽ cứng rắn, có thể nói là một kỳ quan của liên minh chuyên nghiệp. Theo lời của vị Tần - giấu tên - tiên sinh, nhân viên nội bộ của Bá Đồ, bởi vì người đó, chiến đội Bá Đồ luôn tận lực bồi dưỡng đội viên trẻ tuổi không sợ chết, hiệu quả không ngờ.​

Tỷ như tiểu đồng chí Tống Kỳ Anh nghé con không sợ hổ.​

Từ thời kỳ trong trại huấn luyện, đồng chí tiểu Tống đã phát huy đầy đủ truyền thống tốt đẹp của Bá Đồ - bướng bỉnh. Sau mỗi lần bị đội trưởng đến thị sát rồi quở trách, cậu sẽ không rên một tiếng mà hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện ngày hôm đó, đến ban đêm lại gõ cửa phòng đội trưởng rồi trịnh trọng nói: Đội trưởng, hôm nay anh mắng em khá đúng nhưng em nghĩ đi nghĩ lại thì thấy có mấy chỗ không ổn, ví dụ như abcd...​

Giày vò vài lần như vậy, có một lần Tống Kỳ Anh không tìm tới cửa, Hàn Văn Thanh lại thấy khó hiểu, bèn chủ động đi gõ cửa phòng nhà quyền pháp nhí. Vừa hỏi thì Tống Kỳ Anh đáp: hôm nay đội trưởng mắng không chỗ nào không ổn, nên em không đến tìm anh. Để tránh hiểu lầm, sau này nếu có tình huống như thế, em sẽ chuyên môn nói trước.​

Hàn Văn Thanh suýt bị chọc tức cười.​

Xoa xoa mái tóc ngắn của thiếu niên, Hàn Văn Thanh lập tức đến tìm đội phó của mình: thằng nhóc Kỳ Anh này, có thể tốt nghiệp.​

Mấy chuyện cũ như thế này Khưu Phi chưa nghe qua, nhưng tính cứng đầu của Tống Kỳ Anh thì cậu đã gặp nhiều lần.​

Bản thân Khưu Phi cũng là người một khi đã nhận định một tín niệm nào đó, dù bên ngoài trời sụp đất nứt thế nào cũng sẽ không khiến cậu dao động. Lúc Hạ Trọng Thiên vừa tiếp nhận Gia Thế, Khưu Phi cũng nhận được lời mời từ vài chiến đội. Cha mẹ cậu lo lắng nên cũng khuyên cậu rời đi chiến đội Gia Thế tiền đồ chưa rõ, nhưng khi Khưu Phi kiên định nói muốn dẫn dắt Gia Thế trở về Liên minh, hai ông bà hiểu rõ tính tình đứa con trai này nên chỉ lắc đầu nói "thằng ngốc", rồi phủi tay không hỏi nữa.​

Nói cho cùng, chỉ vì hai người vô cùng tin tưởng Khưu Phi.​

Các đội viên của Tân Gia Thế cũng vô cùng tin tưởng đội trưởng của mình. Chính vị tiểu đội trưởng này, từng bước từng bước, dẫn dắt Gia Thế danh dự quét rác chịu đủ cười chê, đối mặt toàn Liên minh, tuyên bố quay về.​

Một đường vượt mọi chông gai đi tới như thế, Khưu Phi xưa nay nói một không hai. Văn Lý đã từng miêu tả: trong giờ họp, cho dù các đội viên có tranh chấp không ai nhường ai đến đâu, chỉ cần đội trưởng ra quyết định cuối cùng liền chẳng ai nói "không". Khí thế đó hệt như trước khi xuất trận, tướng quân tay vung lên kiếm chém xuống cái bàn liền bị bổ thành hai, ngài uy phong lẫm liệt nói: Nếu ai không phục, liền giống cái bàn này!​

Thế nhưng sau khi quen Tống Kỳ Anh, Khưu Phi mới khắc sâu tỉnh ngộ cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, rồi vỏ quýt dày có móng tay nhọn là thế nào. Có người, ta lui một bước hắn có lẽ cũng lui một bước, nhưng nếu ta kiên trì bước tới, hắn nhất định còn bước nhanh hơn ta.​

Mấy chuyện như thế, quen nhau lâu vậy, mình sớm nên rõ ràng.​

Khưu Phi cười cười, vỗ vai Văn Lý: "Cảm ơn ông đã hỏi han, tôi nhất định sẽ xử lý tốt." Tiễn đi vị đồng đội của mình, cậu cầm lấy điện thoại, nhấn vào một cái tên. Làm sao có thể lùi bước chỉ vì mình không thể xác định được tương lai phía trước? Phải xin lỗi Kỳ Anh thôi, nói với cậu ta: mình vẫn không bỏ cuộc.​

Điện thoại vang lên ba tiếng, đầu kia bắt máy. Khưu Phi hít sâu một hơi: "Kỳ Anh, tớ..."​

"Ai nha, cậu thấy tớ rồi?"​

"... ... Hả?"​

"Tớ đang định gọi điện thoại cho cậu, cậu đã gọi trước. Cậu nhìn thấy tớ à?"​

Chớp chớp mắt, dần hiểu ra, Khưu Phi nghe thấy tim mình đập nhanh. Ầm, ầm, ầm.​

"Kỳ Anh, cậu đang ở dâu?"​

"Tớ chờ cậu dưới lầu."​

08.

Sau đó, Khưu Phi kể lại, hai mươi mấy năm qua cậu chưa từng chạy nhanh đến thế.​

Sau đó, Tống Kỳ Anh kể rằng, khi cậu vừa cúp điện thoại đã thấy Khưu Phi xông tới như giáng xuống từ trên trời, ôm chặt lấy cậu khiến toàn bộ lời thoại đã được chuẩn bị kỹ bay vút khỏi não Tống Kỳ Anh.​

"Sao không nói một tiếng đã tới? Đánh bất ngờ như vậy không giống như phong cách của cậu."​

"Muốn tới liền tới ngay, chính là phong cách của tớ."​

Khưu Phi vùi mặt vào hõm vai của bạn trai, nghe Tống Kỳ Anh lầu bầu phản bác, vui vẻ đến hơi thở đều run rẩy.​

"Cậu chuyên môn tới đây, là không cãi nhau nữa?"​

"Tớ sẽ không làm chuyện vô ý nghĩa.".​

"Vừa nãy tớ còn nghĩ rằng cậu chắc chắn sẽ không lùi bước, cho nên tớ nhất định cần xin lỗi trước, không ngờ cậu lại ra tay đầu tiên."​

"Ai nói tớ chắc chắn sẽ không nhường nhịn? Thật sự có sai tớ cũng sẽ không cố chấp mà." Dưới ánh đèn đường, mặt Tống Kỳ Anh ửng hồng: "Huống hồ là với cậu..."​

Giây phút đó, chút lo lắng cuối cùng trong lòng Khưu Phi cũng tiêu tan.​

Cậu muốn lùi một bước vì đối phương, không ngờ con người vốn chưa bao giờ lùi bước kia cũng có tâm tư như thế.​

Cậu tin rằng nếu ở bên Tống Kỳ Anh, cho dù tương lai có nhiều nguy cơ đến đâu, bọn họ đều có thể vững tâm, đánh tan mọi chướng ngại.​

"Đúng rồi, ban đầu bọn mình cãi nhau vì chuyện gì ấy nhỉ?" Khưu Phi vừa cười vừa ôm chặt lấy Tống Kỳ Anh, đội nhiên hỏi.​

"Chuyện gì à?" Tống Kỳ Anh nghiêng đầu suy nghĩ hai giây, cũng phì cười: "Tớ cũng quên rồi."​

Quên rồi thì thôi, bởi vì con đường phía trước của họ còn dài.​

Chỉ cần hai người bọn họ đồng lòng phấn đấu, những ma sát nho nhỏ sẽ điểm tô cho sinh hoạt ngày sau thêm thú vị. Hai người nhìn nhau cười, càng nắm chặt tay đối phương.​

Nhất định không cần lo lắng. Bởi vững tiến không lùi, chính là ưu điểm chung của hai người bọn họ.​

FIN​
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Chuyện tình Romeo Juliet của hai vị tổng công Thế hệ mới sao còn nữu khúc hơn cả Vi Thảo Lưu x Lam Vũ Lư thế này? Tiểu Tống tiểu Khưu, nghĩ nhiều làm gì, cãi nhau vào phòng đấu trường giải quyết thôi!

À không, thực ra là chúng nó tú ân ái trá hình :cautious:
 

Bình luận bằng Facebook