Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020] [Tường Khưu] Đội trưởng

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

[Tường Khưu] Đội trưởng

Tác giả: 会长夫人 (Hội trưởng phu nhân)
Edit: Hóng chuyện 24/7

19.9.2020
*****
Một sản phẩm của Project Phi Long Tại Thiên 2020
Khưu Phi sinh nhật vui vẻ!!!



Art by 骤雨不歇

--------------------------------------------------------------------------

Thiết lập: hướng nguyên

Do kịch bản yêu cầu nên trục thời gian có thể có chút hỗn loạn.

Cp: Tôn Tường X Khưu Phi

Văn phong: Không nói nhiều nữa, chính văn cố gắng hết sức để tính cách như cũ.

Phần phiên ngoại rất OOC.

Mời mọi người vào ăn!

Mặc dù cp rất lạnh (ಥ_ಥ) nhưng cũng rất cute nha!

Có thể tiếp nhận được thì mời đọc tiếp.

---------

Trại huấn luyện Gia Thế, sau khi làm xong bài huấn luyện hằng ngày, Tôn Tường ngồi rảnh rỗi mát xa tay, nghiêng đầu thoáng nhìn bóng người ngồi ở máy tính đối diện kia.

Hắn hơi ngả người, động tác không lớn, nhưng cũng đủ để khiến người khác chú ý. Tuy vậy, Khưu Phi lại không quan tâm đến, vẫn chuyên chú làm bài huấn luyện của mình.

Trong trại huấn luyện lập tức ngửi thấy mùi giương cung bạt kiếm, mấy đội viên nhỏ thậm chí còn bắt đầu thì thầm với nhau: Thái độ gì vậy, khinh thường?... Cái này cũng có thể coi là phạm thượng đi, Tôn Tường dù sao cũng là đội trưởng mà...

Hai người đều là Pháp sư Chiến đấu, là Pháp sư Chiến đấu rất mạnh.

Đội viên ở Gia thế đều biết.

Tôn Tường thì không cần phải nói, là người thao tác mới của Nhất Diệp Chi Thu, đồng thời cũng là tân đội trưởng của Gia Thế, không ai dám xem nhẹ thực lực của hắn.

Mà Khưu Phi, từ khi tiến vào trại huấn luyện Gia Thế đến nay đã chiếm được sự ưu ái của đại thần Diệp Tu - người được vinh danh là sách giáo khoa Vinh Quang. Vị cựu đội trưởng này không chút che giấu tán thưởng cậu, còn có lời đồn cậu là đời tiếp theo tiếp nhận từ Diệp Tu thao tác Nhất Diệp Chi Thu lưu truyền mãi bên trong Gia Thế, cho đến khi Tôn Tường xuất hiện.

Nhưng cũng chỉ là cho đến khi Tôn Tường xuất hiện.

Người thao tác mới của Đấu Thần vươn tới vị trí cao như vậy, không gì cản nổi, tự có một cỗ nhuệ khí tuổi trẻ.

Nếu nói Khưu Phi là chuẩn bị tiếp nhận Diệp Thu, hiện tại Diệp Thu đã giải nghệ, cậu tự nhiên không cần nữa. Làm người tiếp nhận Tôn Tường? Chỉ cần nghĩ cũng biết, tuổi không phù hợp.

Tình cảnh Khưu Phi ở Gia Thế bây giờ có thể nói là rất khó xử.

"Đằng kia, Khưu Phi." Tôn Tường cuối cùng cũng cất tiếng giữa đám người đang xì xào này.

Khưu Phi đặt tay xuống dừng huấn luyện, không nói gì, nhưng chờ Tôn Tường nói tiếp.

"Pháp sư Chiến đấu của cậu luyện như thế nào rồi? Không bằng tới thực chiến một phen, thế nào? Trước kia chắc cũng không ít lần đánh với Nhất Diệp Chi Thu đi." Trong lời Tôn Tường không khỏi lộ ra chút đắc chí, ý cũng quá rõ.

Nhất Diệp Chi Thu mà cậu quen thuộc đã không còn ở đây.

Đội trưởng mà cậu quen thuộc cũng không còn ở đây.

Khưu Phi không tỏ vẻ gì, cầm tai nghe, đăng nhập vào đấu trường PK, nói với Tôn Tường: "Xin tiền bối chỉ giáo."

Tôn Tường nghe một tiếng tiền bối này, cảm thấy rất thoải mái. Mặc dù trước kia hắn không ở chiến đội ông lớn Gia Thế, tuy nhiên dù có nói thế nào đi nữa hắn cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp đã trải qua giải đấu chuyên nghiệp, mà Khưu Phi lúc này tuy thế vẫn chỉ là lính mới trong trại huấn luyện thôi.

Không có gì ngạc nhiên, Khưu Phi thua.

Bỏ qua trang bị bên thắng Nhất Diệp Chi Thu hơn Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi bao nhiêu, thực lực Tôn Tường cũng hiển nhiên trên Khưu Phi.

"Cậu bạn nhỏ còn phải cố gắng nhiều!" Tôn Tường cười hai tiếng, "Hôm nay tới đây thôi."

Đội viên trong trại huấn luyện hai mắt nhìn nhau, đội trưởng vừa nãy đánh đòn phủ đầu Khưu Phi sao?

"Vâng." Khưu Phi đáp, cậu cầm Pháp sư Chiến đấu của mình tiếp tục làm huấn luyện hằng ngày.

Tôn Tường nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khưu Phi, "Chậc" một tiếng.

Mấy ngày tiếp theo, Tôn Tường ngày nào cũng đọ sức một lần như vậy với Khưu Phi, mà Khưu Phi vẫn hoàn toàn bị đánh bại như trước.

"Xin tiền bối chỉ giáo."

Khưu Phi trước mỗi lần bắt đầu đều nói một câu này.

Thời gian dần trôi đi, Tôn Tường cũng không còn đơn thuần chỉ chèn ép Khưu Phi nữa, sau mỗi lần giao tranh, hắn đôi khi cũng sẽ chia sẻ một số kinh nghiệm của mình với Khưu Phi: "Đấu pháp của cậu quá quê mùa rồi, giống với anh ta, không có chút mới mẻ nào hả? Chỗ này như vậy... Không phải có cơ hội sao?!"

"Ừm." Vị trí Khưu Phi có thể, nhưng chung quy vẫn sẽ trả lời một câu.

All Stars cuối tuần qua đi, ngày nghỉ của chiến đội, Tôn Tường tình cờ đụng phải Lưu Hạo, không hiểu sao trong lòng nổi hứng hỏi chuyện của Khưu Phi và Diệp Thu.

"Khưu Phi rất tôn trọng Diệp Thu, lúc trước quan hệ với Diệp Thu cũng khá tốt. Gặp mặt cũng sẽ chào hỏi chúc đội trưởng tốt lành." Lưu Hạo đang nói thì Khưu Phi sượt qua hai người, đi tới phòng huấn luyện.

"Móa!" Tôn Tường nhíu mày, "Thằng nhóc này quá không coi tôi ra gì mà!"

Lưu Hạo cũng yên lặng, phải chăng không hề hợp trùng hợp như vậy, đang nói thì...

Không đợi Lưu Hạo nói thêm, Tôn Tường quay người theo Khâu Phi tiến vào phòng huấn luyện.

"Uỳnh" một tiếng, cửa phòng huấn luyện bị Tôn Tường đóng lại làm Lưu Hạo đang ở hành lang giật nảy mình: Tôn Tường quả nhiên vẫn quá trẻ... Hành động theo cảm tính... Lưu Hạo nghĩ.

Ngoại trừ Tôn Tường và Khưu Phi, phòng huấn luyện không còn ai khác.

"Khưu Phi! Cậu nói rõ cho tôi, tôi thay thế Diệp Thu, cướp Nhất Diệp Chi Thu của cậu, cậu rất không vui phải không?!" Tôn Tường cả giận nói, "Diệp Thu giải nghệ, đó chính là vì anh ta không có đủ thực lực, kỹ thuật giảm sút, gieo gió gặt bão! Không phải lỗi của tôi!"

Khưu Phi ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức nói: "Nhất Diệp Chi Thu từ trước tới nay chưa bao giờ là của tôi. Đội trưởng anh ấy cũng không có giảm sút, cái Rồng Ngẩng Đầu kia, anh cũng nhìn thấy đó."

"Đội trưởng! Đội trưởng! Đội trưởng! Cậu bị lẫn à?! Tôi mới là đội trưởng Gia Thế! Diệp Thu đã là quá khứ rồi! Cậu giờ còn không rõ chuyện này sao!"

"Trong lòng tôi, anh ấy vĩnh viễn là đội trưởng." Khưu Phi không thỏa hiệp chút nào, ánh mắt cậu kiên định không đổi. Đội trưởng của cậu cũng không có trượt trạng thái, Diệp thu giải nghệ nhất định là có lý do của anh ấy.

"Cậu!" Tôn Tường tức đến đau đầu, "Cậu chờ đó cho tôi!" Cuối cùng chỉ có thể nói một câu như vậy rồi đóng sập cửa đi.

Không phải chỉ là một cái Rồng Ngẩng Đầu thôi sao? Tại sao các người ai cũng quan tâm đến vậy?...

Tuy vậy câu nói kia của Hàn Văn Thanh hôm All Stars ấy vẫn mãi vang vẳng bên tai hắn, Tôn Tường cắn răng, đóng cửa phòng, bắt đầu khổ luyện.

Sau khi kết thúc huấn luyện hằng ngày, trận đấu mỗi ngày giữa Khưu Phi và Tôn Tường chẳng những không hủy bỏ mà số lần còn tăng thêm. Từ mỗi ngày một lần đến một ngày mấy lần, Tôn Tường cứ thế đè Khưu Phi xuống đánh, không sai, là hai chữ "Đánh đập".

Khưu Phi có chút bất đắc dĩ, cái Tôn Tường gọi là "Cậu chờ đó cho tôi" không khỏi có chút trẻ con đi? Chèn ép mình như vậy, không phải cũng đang tôi luyện kỹ thuật của mình sao?

Tôn Tường cũng không phải không phát hiện Khưu Phi tiến bộ, hắn còn có chút vui vẻ: Á à, thằng nhóc này không tệ nha, qua mấy ngày lên trình không ít! Mình đúng là một đội trưởng không tệ mà!..

"Cảm ơn tiền bối." Khưu Phi mỗi lần đánh xong luôn nói với Tôn Tường một câu như vậy.

Dần dần hai người ở chung tương đối hòa hợp, chỉ là "Đội trưởng" mãi vẫn là đề tài cấm kỵ.

Tôn Tường không thích Diệp Thu, chuyện đương nhiên.

Khưu Phi sùng bái Diệp Thu, cũng là chuyện đương nhiên.

Cái tên Diệp Thu này, lúc ở Gia Thế căn bản chính là một đề tài cấm kỵ, dám nói ở ngoài miệng điềm nhiên như không cũng chỉ có Tô Mộc Tranh.

Khả năng Khưu Phi cũng dám nói, nhưng cậu không hiểu tại sao đội trưởng mình lại muốn giải nghệ... Chẳng có lý do gì để khiêu chiến câu lạc bộ cả?

Mới đây thôi, câu lạc bộ Gia Thế còn đưa tin công khai phát biểu phỏng vấn, khiến lòng cậu trĩu xuống.

Đội trưởng cũ, vứt bỏ Gia Thế, dẫn theo người mới, tự thành lập chiến đội, muốn ở bên trong vòng khiêu chiến này tranh đấu với Gia Thế đến đầu rơi máu chảy.

Đội trưởng đối với chiến đội mình yêu, Khưu Phi đã từng tự mình chứng kiến, tự mình trải qua. Bây giờ anh ta coi nó là cái gì, sửa lại cái tên thì không phải phản bội sao.

Giây phút ép buộc Diệp Tu giải nghệ, lòng Tôn Tường cùng một số tuyển thủ ở đấy dù biết rõ nhưng không ai nói ra.

Câu lạc bộ có dự định và phương thức hoạt động của câu lạc bộ.

Tôn Tường muốn cùng Diệp Tu ở vòng khiêu chiến tranh giành cái ta chết ngươi sống kia, hắn cực kỳ hăng hái, dù sao ngày xưa anh vẫn luôn là đại thần mà hắn muốn vượt qua.

Nhưng đột nhiên nghĩ đến Khưu Phi...

Không biết thằng nhóc kia nghĩ sao về cái lý do thoái thác bên trong buổi phỏng vấn kia.

Tôn Tường đang ngẩn người thì Khưu Phi đã ngồi vào chiếc ghế đối diện của bàn ăn mình.

Bên cạnh không có chỗ trống cho nên mới chọn nơi này.

"Ngay cả bắt chuyện cũng không thèm nói sao?" Tôn Tường kêu lên.

"Xin chào tiền bối Tôn Tường." Khưu Phi mặt không đổi sắc nói.

Tôn Tường yên lặng một lát, hỏi: "Cậu thấy tin mới chưa?"

Khưu Phi kinh ngạc nhìn Tôn Tường, không nói gì.

Lòng Tôn Tường như trầm xuống, hắn chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Khưu Phi, thất vọng cùng phẫn nộ không kìm nén được phơi bày hết lên mặt.

Tôn Tường im lặng, cúi đầu ăn nốt phần cơm của mình trên đĩa.


Ban đêm lúc Tôn Tường đi "tưới cây", tình cờ thấy Trần Dạ Huy tay che miệng giận đùng đùng trở về phòng, tiếp đến là bóng Khưu Phi xuất hiện.
*Chỗ này theo raw thì có vẻ tác giả đã nhầm lẫn người bị đánh giữa Trần Dạ Huy và Lưu Hạo, nên mình xin được phép sửa lại là Trần Dạ Huy cho đúng với nguyên tác nhé.

Mà lúc này ánh mắt của Khưu Phi không hề có chút thất vọng hay đau khổ nào, chỉ có kiên định.

"Xin chào tiền bối." Khưu Phi đi sượt qua người Tôn Tường, lên tiếng chào hắn, "Cũng muộn rồi, anh mau nghỉ ngơi sớm một chút."

Tôn Tường hơi kinh ngạc, tìm người mới trong trại huấn luyện hỏi thì biết ban tối bọn họ đi vây đánh Quân Mạc Tiếu.

"Khưu Phi bị Diệp Thu... Diệp Tu đánh chỉ đạo. Đoán chừng giờ tâm trạng không tốt cho lắm."

Người mới nói như vậy.

Tâm trạng không tốt? Thế chả lẽ tâm trạng tốt là phải thăng thiên hả?

Tôn Tường nhíu mày, Diệp Tu người này... trong lòng thật sự là muốn chỉ điểm Khưu Phi hả?

Vì vậy Khưu Phi vẫn luôn biết rõ đội trưởng mà cậu hướng về vẫn mãi là đội trưởng đó?

Ngày thứ hai, nội bộ Gia Thế họp.

Lần này Diệp Tu quay trở về khiến cho bầu không khí cả Gia Thế đều ngột ngạt.

Thôi Lập yêu cầu mọi người nghĩ đối sách.

Tô Mộc Tranh lại đúng vào lúc này nói câu: "Tôi nói này quản lý Thôi, anh quá lo lắng rồi..."

Không muốn thua, vậy nỗ lực huấn luyên thêm đi.

Không sai.

Gia Thế chính là trở ngại của Hưng Hân ở vòng khiêu chiến, do vậy Diệp Tu mới phải đánh bại bọn hắn, không phải vì đó là Gia Thế nên mới đối chọi với bọn hắn, trong lòng Diệp Tu không có cái gì là gọi là suy nghĩ báo thù, chỉ là đơn thuần tiến tới Vinh Quang của anh ấy mà thôi.

Tôn Tường đột nhiên có chút khâm phục Diệp Tu... Đệch, mình nghĩ cái quái gì thế này! Phải đánh bại anh ta! Anh ta chính là chướng ngại của Gia Thế! Tôn Tường thầm hạ quyết tâm.

Tô Mộc Tranh đứng dậy, rời khỏi phòng họp.

Tiếp đến, Khưu Phi cũng đứng hẳn lên, cậu nói: "Tôi đi huấn luyện."

Người này ấy thế nhưng chỉ vừa mới được cất nhắc lên từ trại huấn luyện trong mùa giải tới, vậy mà lúc này lại dám chống lại cả quản lý câu lạc bộ.

"Tôi đi huấn luyện", bây giờ nói ra quả thật chính là tiếp lời đoạn nói cuối cùng kia của Tô Mộc Tranh. Mặc cho ánh mắt mọi người, Khưu Phi rời khỏi phòng họp, chỉ còn sót lại đám người hai mắt to nhỏ trừng nhau, thình thoảng nhìn trộm về phía Thôi Lập.

Tôn Tường sờ sờ chóp mũi, có chút buồn cười, rồi cũng cười thẳng: "Ha ha, thằng quỷ con này, thật đúng là có cá tính nha, rất thú vị."

Cuộc họp sau đó không diễn ra nữa, mọi người ai riêng phần mình tản đi, đi huấn luyện.

Vòng chung kết khiêu chiến gặp lại, Gia Thế thua.

Hai người thừa kế Nhất Diệp Chi Thu cũng không đánh bại nổi kẻ đã từng điều khiển nó.

Khoảnh khắc ấy, vương triều sụp đổ.

"Này quỷ con."

Người bên trong Gia Thế dường như đã đi gần hết, tuy vậy cứ đúng chín giờ Khưu Phi lại xuất hiện ở phòng huấn luyện.

Tôn Tường tựa cửa, nhìn cậu.

"Cậu đã có tính toán gì chưa?"

"Huấn luyện trước đã." Khưu Phi không quay đầu lại, vẫn ngồi vào nơi thuộc về cậu, luyện tập Vinh Quang của cậu.

Tôn Tường cũng dứt khoát ngồi xuống vị trí của mình, bật máy tính lên, đăng nhập game: "Đến một ván."

Khưu Phi tuy thế nhưng vẫn rất nghiêm túc, hai người giao thủ một lần nữa.

Người thắng cuối cùng vẫn là Tôn Tường, tuy nhiên là thắng trong gang tấc.

"Anh hôm nay không tập trung." Khưu Phi nói.

"Moá cậu còn phê bình tôi? Không tập trung thì sao, người thắng còn không phải tôi? Thằng quỷ con này, cậu còn phải tu luyện thêm trăm năm nữa!" Tôn Tường đứng dậy, ép nửa người xuống. Hai cái bóng trên màn hình như dính chắt nhau, mặt cách rất gần.

"Tôi... dự định sẽ đi Luân Hồi."

Hai người nhìn nhau một lát, Tôn tường nói.

Khưu Phi nở nụ cười hiếm hoi với hắn: "Luân Hồi rất thích hợp với anh! Đến đó, không chừng có thể cầm cái quán quân."

"Nhất định phải là quán quân! Có Tôn Tường tôi ở đó --" Tôn Tường ngẩn ra một chút, im lặng.

"Tiền bối Tôn Tường, thực lực anh rất mạnh, tương lai nhất định sẽ tỏa sáng." Khưu Phi nói, "Chỉ là lúc đó nhớ phối hợp với đồng đội nhiều hơn một chút... Gia Thế trước mắt không đủ khả năng để phối hợp với anh, nhưng Luân Hồi đủ."

Tôn Tường nhìn Khưu Phi một lát, khẽ gật đầu.

Khưu Phi lựa chọn ở lại Gia Thế, một lần nữa từ vòng khiêu chiến đánh ra, cũng không ngoài suy đoán của Tôn Tường.

Trong mắt hắn, thằng quỷ Khưu Phi này vốn là như vậy.

Luân Hồi bắt đầu tiến hành tranh giành chiếc ghế vào vòng trong, một đường dẫn đầu, tình thế rất tốt đẹp.

Mà Gia Thế sau khi cởi bỏ chiếc áo ông lớn, được Khưu Phi dẫn dắt đấu qua cả vòng khiêu chiến trăm vàn khó khắn thử thách, chí quay về đỉnh vinh quang.

"Quỷ con cố lên!" Tôn tường nhắn tin cổ vũ Khưu Phi.

"Tiền bối Tôn Tường trước hết anh phải cố lên đã rồi nói tiếp." Khưu Phi hiện tại đôi khi cũng sẽ đùa trêu chọc Tôn Tường chút, "Sắp tới là tổng chung kết, đừng để áp lực quá lớn."

"Không thấy biểu hiện của Luân Hồi tụi tôi sao? Mục tiêu, tổng quán quân!"

"Mục tiêu Diệp Tu tiền bối cũng là tổng quán quân. Anh cũng không nên khinh địch."

"Trong toàn bộ Liên minh Vinh Quang này nào có ai dám xem thường anh ta. Tuy nhiên lần này, anh đây nhất định sẽ nghiền ép đội trưởng đại đại của cậu!" Tôn Tường cười.

Khưu Phi cũng cảm thấy được mùa giải tiếp theo này, Tôn Tường đã thay đổi.

Từ một con người chỉ biết đơn đả độc đấu đến vì đoàn đội mà không tiếc nhượng bộ. Từ dương dương tự đắc không coi ai ra gì đến không kiêu căng không nóng nảy, không để ý thiệt hơn. Thật sự là đã trưởng thành rất nhiều.

Thời gian dần trôi đi Tôn Tường hiểu rõ, dù cho mình có ưu tú đến đâu thì hắn vẫn phải không ngừng nỗ lực, không ngừng phấn đấu, lội ngược dòng, không tiến ắt lùi.

"Đều cố lên! Tôi cũng sẽ cố lên." Khưu Phi nói.

Khưu Phi hứa sẽ giết ra từ vòng khiêu chiến, trở lại là tám đội mạnh nhất như trước.

Tôn Tường hứa Luân Hồi sẽ giành tổng quán quân.

Nhưng kết quả, lại không như ý muốn của người.

Vòng chung kết Luân Hồi thất bại, Diệp Tu dẫn theo Hưng Hân bước lên đỉnh vinh quang.

Tôn Tường trở về câu lạc bộ Luân Hồi, bước vào phòng ngủ, cầm điện thoại bắt đầu ngẩn người.

Phía trên vẫn còn lưu lại tin nhắn của hắn với Khưu Phi.

Khưu Phi làm được, dẫn đầu Gia Thế đạt được quán quân vòng khiêu chiến.

Mà hắn, lại thất bại.

Tôn Tường chưa từng nói với Khưu Phi, hắn rất để ý chuyện xưng hô đội trưởng này. Hắn biết Diệp Tu chính là tuyển thủ cường đại đến vĩ đại, là một người thật sự đáng được kính trọng. Nhưng hắn... cũng muốn ở trong lòng Khưu Phi, trở thành một người để Khưu Phi có thể công nhận là tiền đội trưởng. Không chỉ là tiền bối, không chỉ là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.

"Lần tới, tôi sẽ không thua."

Khưu Phi nghe lời thề của Tôn Tường phía đầu kia điện thoại, cũng không quan tâm chuyện lần tới Luân Hồi với Gia Thế sẽ trở thành đối thủ, đơn giản đáp lại một câu: "Ừm."

"Đội trưởng kia của cậu rất mạnh... Thật sự rất mạnh." Tôn Tường im lặng một lúc, thanh âm có chút nghẹn lại.

Khưu Phi cảm thấy Tôn Tường khẳng định là đang khóc, loại thời điểm này, dường như bọn cậu mới phát hiện ra mình còn rất trẻ, còn rất ngây ngô... Có rất rất nhiều thứ cảm xúc, một khi đã muốn tuôn trào thì không thể nào kiểm soát được, đã xảy ra thì không thể nào ngăn cản nổi.

Tựa như nước mắt Tôn Tường bây giờ, và sự không cam lòng.

Khưu Phi như nghe được tiếng lòng Tôn Tường, nội tâm khổ sở đau đớn khôn tả, Khưu Phi cười khổ: "Anh cũng rất mạnh mà, anh cũng là đội trưởng của em mà Tôn Tường."

"..." Tôn Tường nắm chặt điện thoại.

"Thi đấu không phải như vậy sao, có thắng có thua."

"Em biết, Tôn Tường, anh cũng không phải là người thất bại một lần là nhận thua."

Khưu Phi nói xong, bắt đầu im lặng.

Đầu kia Tôn Tường hô hấp cũng dần dần bình tĩnh trở lại: "Thằng quỷ con này, ai cho cậu trực tiếp gọi tên anh đây! Gọi đội trưởng!"

"Anh bây giờ là người Luân Hồi, tôi mới là đội trưởng Gia Thế! Chúng ta là đối thủ, gọi đội trưởng cái gì chứ."

"Tôi nói này tiểu đội trường..." Tôn Tường cười cười, "Cảm ơn cậu nha."

Trước lúc rời đi nhắc nhở tôi, hiện tại lại cổ vũ tôi.

"Còn có nữa Khưu Phi, tôi có vẻ như là rất thích cậu hay sao rồi?"

"Ừm. Tôi cũng có chút." Thích anh.

----------------------------------------------------------

Mấy người nói gì vậy, thế này mà xong rồi á?

Chẳng qua là phát chút phúc lợi thôi!

Tất cả trở xuống đều là OOC!

----------------------------------------------------------

【 Tiểu kịch trường thứ nhất 】

Tôn Tường: Tác giả não bị bệnh hả? Đánh tag là Tường Khưu đúng không? Tại sao tôi cảm thấy mình toàn bộ hành trình đều yếu ra gió vậy?!

Khưu Phi: Tiền bối không có rất yếu, chỉ rất thụ thôi.
很受: Rất thụ, rất được. Ở đây, môt nghĩa khen giỏi, một nghĩa bảo là thụ.

Tôn Tường: ...

【 Tiểu kịch trường thứ hai 】

Diệp Tu: Ồ, Tôn Tường và Khưu Phi à, đang làm gì vậy?

Khưu Phi: Xin chào Diệp tiền bối!

Tôn Tường: Móa! Anh hiện hồn ở đây làm quái gì vậy?

Diệp Tu: Anh đây là đội trưởng quan trọng của Khưu Phi mà, tui lên sân khấu đây.

Tôn Tường: ...

Khưu Phi: Lát nữa có cuộc phỏng vấn, tiền bối cũng lên sao?

Tôn Tường: Xuống dưới là thời gian riêng tư! Cái tên no limited nào đó không phận sự miễn vào, mau đi đi.

【 Cuộc phỏng vấn nhỏ 】

Khưu Phi: Tại sao tôi phải làm cái này vậy? Chúng ta còn chưa xác định quan hệ mà.

Tôn Tường: Móa! Thằng quỷ nhỏ này, cậu không nên quá phách lối nha? Cậu có ý gì chứ! Còn muốn cự tuyệt cả anh đây hay sao? Anh đây chủ động thổ lộ được hay không?

Khưu Phi: Vậy làm luôn đi.

Tôn Tường: ... (có chỗ nào đó không đúng...)

Hội trưởng phu nhân: Tui luôn cảm thấy mình như đánh nhầm tag vậy, nhưng thật ra thì không sai đâu! Nhìn đôi mắt chân thành Phương Duệ của tui đi. Buổi phỏng vấn bắt đầu dưới đây

☞ Nhị Tường thời điểm lúc đầu vì sao muốn PK với Khưu Phi?

Tôn Tường: Muốn nhìn một chút xem thực lực người nối nghiệp Diệp Tu như thế nào.

☞ Khưu Phi cậu thấy thế nào?

Khưu Phi: Quả nhiên là lấy thực lực đè người mới. Tiền bối lúc đó thẳng như ruột ngựa. Vẫn còn chút trẻ con. (cười)

☞ Nhận định của hai người về Diệp Tu đại đại như thế nào.

Tôn Tường: Đối thủ rất mạnh, 눈_눈 đương nhiên cũng là một đối thủ đáng học tập.

Khưu Phi: Tiền bối là thầy cả đời của tôi, rất cảm kích.

Tôn Tường: Cái gì cả đời cơ? Anh đây đánh với cậu nhiều trận PK chỉ đạo như vậy có được không?

Khưu Phi: ... Đấu chỉ đạo sao?

☞ Vì sao lại thích đối phương?

Tôn Tường: Lúc mới bắt đầu thì... rất muốn bắt nạt cậu ta. Luôn cảm thấy cậu ta một mình bình tĩnh đến vớ vẩn... Muốn nhìn một chút cậu ta không bình tĩnh thì sẽ ra cái dạng gì... Kết quả không thấy được. Không hiểu sao lại thích.

Khưu Phi: Dõi theo anh ấy thay đổi đi, cùng trải qua rất nhiều... Cứ tự nhiên như vậy rồi thích.

☞ Sở dĩ nói như vậy vì không phải vừa thấy đã yêu đúng không?

Khưu Phi: Lúc mới gặp anh ấy rất đáng ghét! Lúc trước tôi không nói... nhưng trong lòng là thật sự chán ghét! (cười) Tôi với Tô Mộc Tranh tiền bối chung một chiến tuyến mà!

Tôn Tường: Không bằng là nói che chở Diệp Tu đi! Hừ! Anh đây cũng không phải vừa thấy đã yêu nhé! Tôi vừa mới đầu còn bắt nạt hắn!

(Tình yêu học sinh tiểu học không phải đều như vậy sao... Túm cái quần lại Tôn Tường có chút vừa thấy đã yêu đi!)

☞ Mùa giải tiếp theo hai người sẽ là đối thủ, có gì muốn nói vói đối phương không?

Tôn Tường: Luân Hồi sẽ không thua.

Khưu Phi: Gia Thế tất nhiên không ngược lại.

☞ Tôn Tường cực kỳ để ý đến vấn đề thân phận "đội trưởng" này, tại sao vậy?

Tôn Tường: Đương nhiên rồi, Diệp Tu là đội trưởng Gia Thế, tôi cũng là mà, thế nhưng không hiểu sao thằng quỷ con này chỉ chấp nhận Diệp Tu, không chấp nhận tôi... Cái cảm giác cậu ta không gọi tôi là đội trưởng ấy, rõ là không thừa nhận thực lực của tôi.

☞ Khưu Phi nghĩ sao?

Khưu Phi: Lúc trước quả là không quá thừa nhận. Mặc dù tôi là một người mới không có quyền chỉ trích tiền bối, nhưng lúc đó tiền bối Tôn Tường quá ích kỷ, không có ý thức đoàn đội, làm sao có thể trở thành đội trưởng tốt được.

Chỉ là bây giờ, anh ấy tuyệt đối là người đủ khả năng đảm nhiệm chức đội trưởng. Cũng không quá hi vọng mọi người nói anh ấy không mang não.Ý thức chiến thuật của anh ấy thật ra rất tốt.

Tôi cũng sẽ học tập anh ấy nhiều hơn.

☞ Cuối cùng thổ lộ với đối phương đi.

Tôn Tường: Tôi thích cậu.

Khưu Phi: Thật trùng hợp, tôi cũng thích chính mình.

Hội trưởng phu nhân: Không hổ là tiểu thiên sứ đội trưởng Diệp Tu giáo dục ra! Phỏng vấn kết thúc như vậy á! Phúc lợi cũng bán tại chỗ này rồi! Hi vọng mọi người có thể thích (ง̀_ ́)ง

Khúc cuối thẳng thắn --

Tôn Tường: Tôi thích tiểu đội trưởng...

Khưu Phi: Tôi cũng rất thích đội trưởng Tôn Tường...

- END -
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook