Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020][Khưu Văn] Nhật ký đội phó

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Nhật ký đội phó



Author: (bị thất lạc)

Edit + beta: Băng Ly


Thuộc Project Phi Long Tại Thiên - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2020


Khưu đội, sinh nhật vui vẻ, một đời hào quang!




Như kim tác quán đồng tâm kết

Cre art: 说一不二



“Vì vậy, cậu có thể suy nghĩ kỹ lại một chút, vì sao ban đầu lại trở thành đội phó Gia Thế?”

Đối mặt với nụ cười chân thành của cô phóng viên trẻ, Văn Lý cũng nhiệt tình đáp lại: “Chuyện này à, dĩ nhiên là dựa vào sự cố gắng của bản thân và sự ủng hộ của đội trưởng rồi.”

Sự thực là vị Khưu Phi thiếu tinh tế kia sau khi tập hợp xong một đám tuyển thủ dự bị, lập được một chiến đội rồi mới vỗ trán nhớ ra thiếu vị trí đội phó, thế là cậu ta khẽ cắn môi, dùng lương cao dụ dỗ Văn Lý vào vị trí này.

“A a a”, Chị gái phóng viên múa bút như bay ghi chép soạt soạt lên sổ tay nhỏ, hoàn toàn quên mất Gia Thế dưới sự dẫn dắt của vị nào đó là quần ma loạn vũ, không cần thể diện đến mức nào.

Ít ai biết trước khi Văn Lý trở thành đội phó, đã từng làm bảo an kiêm nhân viên lễ tân ở đại lộ Thạch một tháng.

Công việc của bảo an á, thực ra là ngăn chặn nhưng fan cuồng suốt ngày tới quấy rối, đến cửa không gặp được Khưu đội trưởng thì làm mình làm mẩy, xảy ra lắm chuyện dở khóc dở cười…

Còn công việc của lễ tân? Là phụ trách lĩnh vực giao lưu ~~ cãi nhau ~~ với truyền thông.

Ví dụ như bây giờ nè.

“Vậy xin hỏi trong mắt cậu, Khưu đội trưởng là người như thế nào?”

Văn Lý tạm dừng. Trong đầu suy nghĩ một lượt, làm sao để vạch trần khuyết điểm hắc đội trưởng một cách khéo léo để không bị phát hiện, sau đó nghĩ mãi không ra…

“Là một đội trưởng rất có trách nhiệm, quan tâm sinh hoạt và huấn luyện của đội viên, là ngọn đuốc trên con đường tiến lên của chúng tôi, là ánh sáng dẫn đường trong bóng tối…”

Văn Lý nở nụ cười mê người với chị phóng viên, “Xin hỏi, chị tin không?”

Chị gái mỉm cười tỏ vẻ ngầm hiểu lẫn nhau, “Tin.”

Mục đích đạt được, thành công lui thân.

Dù sao qua mấy lời nói hươu nói vượn của cậu, nhân cách và mị lực của vị tuyển thủ pháp sư chiến đấu nổi tiếng nhất Liên minh hiện tại sẽ không phải chịu nửa điểm tổn thất.



Mốc thời gian số 1: Sau khi kết thúc vòng khiêu chiến mùa giải thứ 10.

Ánh nắng ấm áp, khí trời trong lành.

Văn Lý nhìn Hạ Trọng Thiên duy trì nụ cười tiêu chuẩn đứng trước cửa hết tiếp khách đến tiễn khách, cả cửa lớn câu lạc bộ mới đưa vào tái sử dụng cũng sắp bị tiếng cười của ảnh làm cho vỡ kính. Văn phó nhìn chốt cửa đã sắp tróc ra, cũng không biết cái cửa ông chủ Đào mua giảm giá 50% này còn có thể kiên trì bao lâu.

Hôm nay fan hâm mộ đến thăm đông ngoài ý muốn, nghĩ đến Tân Gia Thế mới thành lập còn thiếu thốn, rất nhiều fan cứng lâu năm mang tới những đồ đạc hữu dụng như cây lau nhà, chổi quét, khăn lau, thùng nước…

Trong văn phòng thì cửa sổ vỡ một ô kính, bàn làm việc mất một chân…

Tri kỷ nhất là một fan nữ nhút nhát mang đến cơm hộp, chờ Khưu đội trưởng đúng mực cảm ơn xong, không nói được gì che khuôn mặt đỏ bừng chạy mất.

Đám đông sợ thiên hạ không loạn xung quanh bắt đầu gào thét ầm ĩ, khiến người ngoài còn tưởng Khưu đội trưởng hôm nay sẽ lập gia đình luôn nữa chớ…


Mốc thời gian số 2. Kết thúc một cuộc phỏng vấn.

Anh Hạ đã tiếp quản toàn bộ chuyện giao thiệp với ngoại giới, không phải tự mình đi thương lượng quảng cáo thật sự quá tốt, Văn Lý nghĩ.

Nhưng đến tận hôm nay cậu vẫn phải làm nhân viên lễ tân một nửa, tức là khi có khách tới bị gọi xuống vẫn phải ậm ừ đồng ý, đau đớn từ bỏ việc đoạt boss trên lầu chạy xuống tiếp khách.

Bầu không khí trong phòng huấn luyện hôm nay vẫn “hài hòa” như thường.

“Em sao có thể nói tiền bối mình thích nhất là Tô Mộc Tranh?!” Hạ Trọng Thiên nghe xong câu nói của Khưu Phi tức giận như mèo xù lông.

Khưu Phi đeo tai nghe ngồi thẳng tắp như đang nhập định.

“Muốn nói là Diệp Tu cũng được, Tôn Tường dù gì cũng còn tạm được… Em đến cùng là có nghe anh nói chuyện không hả?”

“Không nghe.” Khưu Phi kéo tai nghe ra, một câu nói truyền tới với tốc độ ánh sáng.

“Thằng nhóc này lông cánh cứng cáp rồi ha? Còn nhớ ngày đó là ai ngậm đắng nuốt cay mua lại Gia Thế cho em ngồi đây hả? Em đối xử với anh như vậy còn có lương tâm không?!!!”

“Còn.” Khưu Phi lại bồi thêm một câu.

“Khưu Phi!!!”

Văn Lý ngồi cách đó một bàn nhìn qua, miệng còn đang ăn dở cháo gà, gục xuống bàn cười suýt nữa đau sốc hông. Đội phó Gia Thế dám cược trên thế giới này ngoại trừ mẹ hắn, nữ tính mà Khưu Phi kính trọng nhất là Tô Mộc Tranh.

Nhưng Văn Lý còn nhớ kỹ, lúc Khưu Phi ở trong trại huấn luyện, trải qua đủ loại lời nói dóc của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh.

Rất nhiều năm trước…

“Tiểu Khưu cố gắng huấn luyện cho tốt nha, chút nữa quản lý đến hỏi sao trong phòng huấn luyện có khói em hãy nói là màn hình nổ được không?” Diệp Tu cười lên rất giống hồ ly.

Khưu Phi nghiêm túc gật đầu.

“Tiểu Khưu nhớ huấn luyện cho tốt nha, lúc quản lý đến kiểm tra em hãy nói chị đi WC nhé!” Tô Mộc Tranh mỉm cười xoa đầu Khưu Phi, động tác rất nhẹ nhàng.

Khưu Phi nghiêm túc gật đầu.

“Tiểu Khưu huấn luyện cho tốt nhé, nói cho anh Diệp Thu đi quán net nhà ai chơi được không?” Lưu Hạo cười với Khưu Phi nhưng ánh mắt tràn ngập chế giễu.

“Quản lý, Lưu đội phó quấy rối em huấn luyện.” Khưu Phi nghiêm túc báo cáo.

Sau này Diệp Tu đi, Lưu Hạo đi, đến khi Tô Mộc Tranh cũng đi, Văn Lý cảm thấy bọn họ đều không nói thật với Khưu Phi.

Sau trận khiêu chiến giữa Hưng Hân với Gia Thế ngày ấy, cách nửa sân thi đấu, Văn Lý đứng bên cạnh Khưu Phi trong khu vực đội nhà, thấy hắn hướng mắt nhìn Tô Mộc Tranh bên khu ghế Hưng Hân. Bên tai là tiếng fans lâu năm Gia Thế đang tuyệt vọng than khóc, fans Hưng Hân đối diện thì khôn xiết vui mừng.

Văn Lý cảm thấy như một giây sau, Khưu Phi sẽ chạy đến.

Nhưng cũng may, không hề. Hắn chỉ đứng đó, thẳng tắp đứng đó, đưa mắt nhìn những bóng dáng quen thuộc đã từng xoa đầu mình kia, càng lúc càng xa…

Văn Lý cảm thấy cựu Gia Thế giải tán, vấn đề lớn nhất là khuyết thiếu sự ăn ý và thấu hiểu giữa đồng đội với nhau. Ví như trước khi thi đấu khiêu chiến một tuần, Khưu Phi đi ngang qua phòng Tô Mộc Tranh, thấy cửa phòng mở một nửa, trên sàn là va li đã xếp sẵn đồ đạc. Khưu Phi hỏi chị muốn đi đâu, chị Tô cười nói…

Về nhà.


Mốc thời gian số 3. Bá Đồ đoạt quán quân.

Đêm hôm đó trời oi bức, lại có mưa to. Khưu Phi nhận được điện thoại của Trương Tân Kiệt, lập tức cùng Văn Lý ra ngoài tìm kiếm Tống Kỳ Anh trong phạm vi toàn thành phố. Vì trời quá tối, Văn phó cầm theo một chiếc đèn pin.

Văn Lý lần đầu nghe thấy có người vì giành được quán quân mà mất tích, đất Bá Đồ từ xưa đến nay mới mọc lên hai đóa kỳ hoa kiểu này, tiền bối là Trương Giai Lạc, đương nhiệm là Tống Kỳ Anh. Thế là cả buổi tối, toàn Liên minh huy động nhân lực phân tán ra tìm kiếm hai vị này.

Quả là một ngày có thể ghi vào sử sách.

Vị đại thần kia tạm thời không đề cập tới, vị tiểu thần cũng chẳng phí công sức gì đã tìm được, đang ngồi tại một quán net bình dân.

Đúng theo tố chất của tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc Khưu Phi tìm được Tống Kỳ Anh, người ta trên tay đeo nhẫn quán quân đang khí thế đoạt boss trong game, tốc độ tay bạo phát 700, tâm tình có vẻ rất tốt, bên cạnh là hai lon bia Tiger gần như còn nguyên… Đậu má nhà cậu chứ…

Lúc Văn Lý đi vào nhìn thấy Tống Kỳ Anh mặt mũi đỏ bừng, trông cũng không giống bị va đập vào cửa.

“Tiểu Tống này, trên quãng đường nhân sinh còn rất nhiều lần gặp gỡ và ly biệt, cậu phải học cách điều chỉnh tâm trạng của mình.” Trên đường về, Văn Lý một tay cầm đèn pin, tay kia đỡ lấy vai bạn học tiểu Tống.

“Tôi nghĩ thông suốt rồi.” Tống Kỳ Anh giọng mũi khàn khàn đáp lại.

“Thật? Muốn tui và Phi mở một cuộc tư vấn giải tỏa tâm lý cho không?”

“Không cần. Cảm ơn!”

Thế là đêm hôm đó, ngoài trời mưa to gió lớn, ba người ngồi trong phòng nghỉ câu lạc bộ Gia Thế chơi game, mỗi trận đều giằng co kịch liệt, ai cũng muốn giành chiến thắng. Vừa là để giết thời gian, vừa để quên đi thời gian tồn tại.

Sáng sớm hôm sau, Văn Lý và Khưu Phi giúp Tống Kỳ Anh bới tung phòng nghỉ tìm được cái nhẫn quán quân rơi trong khe hẹp, giúp cậu lúc về đội không đến mức bị bạo lực gia đình.

“Quý trọng thời gian còn lại của tiền bối đi.” Văn Lý vỗ vỗ vai cậu, Tống Kỳ Anh cho hai người một cái ôm.

Văn Lý thề với trời, đây là lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy một Tống Kỳ Anh đơn thuần lương thiện bị trêu đùa sẽ đỏ mặt, về sau, giống như con đường mà mọi người đều trải qua, thiếu niên năm ấy trưởng thành, trở thành một nhà quyền pháp ý chí sắt thép lại tâm bẩn, đối với hắc lịch sử năm 18 tuổi cực lực phủ nhận.

Chuyện cũ như gió…


Mốc thời gian số 4. Mùa giải thứ mười lăm.


Khưu Phi nghiêm túc hỏi Văn Lý, sau giải nghệ cậu sẽ làm gì.

Văn Lý đánh cược một trăm lần, Khưu Phi muốn cậu sau khi giải nghệ xuống sảnh chính tầng một câu lạc bộ ngồi làm tiếp tân.

“Còn cậu thì sao?”

Khi Văn Lý hỏi ngược lại hắn, hai người đang ở trong phòng bếp ăn cua, đội phó Văn cúi đầu nhìn đôi tay hoàng kim giá trị ngàn vạn của đội trưởng Khưu đang bẻ càng bóc vỏ, linh hoạt lấy thịt cua ăn.

“Ừm… Tôi chưa biết.” Khưu Phi nhìn lên trần nhà, có chút thất thần, “Các phòng ban nội vụ của Liên minh cũng là một lựa chọn tốt, nghe nói nơi ấy phúc lợi không tệ lại khá thoải mái, rất nhiều tiền bối sau khi giải nghệ đều tới đó làm.”

Văn Lý biết hắn đang nói đến Vương Kiệt Hi, Điền Sâm… bọn họ.

“Câu lạc bộ của chiến đội cũng được, cậu nhìn Trương tiền bối, còn Lâm tiền bối nữa, mỗi ngày đều ngồi văn phòng làm việc.”

Văn Lý yên lặng thở dài, các vị tiền bối xuất thân từ cựu Gia Thế chẳng có mấy người kiếm được việc làm tốt sau khi giải nghệ, nói không chừng Ban Thường vụ Liên minh lại là lựa chọn hợp lý, ít nhất cũng mở ra một đường ngoại lệ, nếu sau này Khưu Phi không hòa hợp được, cũng hoan nghênh hắn trở về cùng một chỗ với mình.

Văn Lý biết Khưu Phi có rất nhiều mộng tưởng, ví như mua lại quyền sở hữu tài sản trụ sở chiến đội cũ của Gia Thế, hoặc đàm phán với Luân Hồi mua lại Nhất Diệp Chi Thu….

Chỉ là những việc này, đều cần tiền.

Nhìn bề ngoài việc kinh doanh của chiến đội đang như mặt trời ban trưa, nhưng trên thực tế vẫn là dựa theo cách cũ đường xưa mà thôi.

Khưu Phi xử lý xong con cua, không chút nương tay nhặt thêm mấy con ném vào nồi hấp rồi bật bếp.

“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ cùng tôi ngồi đại sảnh tiếp khách cơ.” Văn Lý cười, “Chúng ta có thể ở lại đây làm quản lý nha. Nếu anh Hạ cho phép, nhưng mà gần đây ảnh đang bận việc tìm kiếm nhân tài tiến vào giới giải trí, chúng ta vẫn nên cách xa ra chút mới được…”

“Sau khi giải nghệ nếu cậu dám đi làm MC tui tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.” Khưu Phi cười như không cười với cậu.

Cũng không biết vì sao đội trưởng nhà cậu lại có thành kiến lớn với nghề dẫn chương trình này đến vậy.

“Vậy sau này, cậu đi đâu tôi sẽ đi đó.” Văn Lý hào hứng với kế hoạch nhân sinh của mình.

Khưu Phi mỉm cười rạng rỡ.

Văn Lý phảng phất nhìn thấy tương lai hai người đều mặc đồ công sở, mặt đối mặt mỉm cười ngồi sau bàn làm việc trong văn phòng.

Người Gia Thế cái gì cũng không thiếu, thiếu nhất chính là đồng cam cộng khổ.

Cho nên có người bên cạnh mình, dù sao cũng không tệ.

Văn Lý khẽ cười.

Đột nhiên có cảm giác, đường đời sau này, mười năm rồi lại mười năm, cùng Khưu Phi nhà cậu bên nhau trải qua, cũng không phải chuyện gì không tốt.

Dáng vẻ phóng khoáng không chịu trói buộc của Khưu Phi, cậu rất vừa lòng!




END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook