Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020][Khưu Phi] Tân Truyền Thuyết

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Tân Truyền Thuyết



Author: Khâm Tụ

Edit + beta: Băng Ly

Fic thuộc Project Phi Long Tại Thiên - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2020


21.09.2020, Khưu đội, chúc cậu một đời bình an, tiền đồ như gấm!

Chúc Gia Thế ta niết bàn trùng sinh, vương giả trở về!





Cre art: 骤雨不歇




0.

Thiếu niên ngưỡng vọng Vương đã sáng lập Thịnh Thế Vương Triều.

Cường đại lóa mắt, hùng vĩ phồn vinh, là một Vương Triều hoàn mỹ.

Vương cho hắn tất cả ước mơ và động lực, hắn truy đuổi Vinh Quang nở rộ dưới mũi mâu sắc bén kia, dốc hết toàn lực dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, chém giết kẻ địch, một thân chiến bào đẫm máu. Hắn đuổi theo thân ảnh của Vương, như kẻ khát trong sa mạc khẩn cầu nước mát, như kẻ lênh đênh trên biển khát vọng hải đăng, như kẻ trong bóng đêm ước mơ nắng sớm.

Sau đó, Vương rời đi.

Sau đó, Vương Triều sụp đổ.

Từng là nhà vương giả hoàn mỹ thuận hòa trong mắt thế nhân, hoa lệ sáng chói, nhưng bên ngoài khảm vàng nạm ngọc, bên trong đã sớm đổ nát.

Vương Triều tồn tại nhiều năm đã suy bại, như bị một cây thương xé rách vỏ ngoài, bày ra trần trụi lạnh lẽo, từ thân cây đến cành lá đã sớm chia lìa, dính vào ô danh.

Vương từ bỏ vương miện, tự tay đánh tan Vương Triều chính mình thành lập.

Tất cả những cung vàng điện ngọc quanh hắn sụp đổ, đất dày chôn vùi mục nát, gió mưa thấm ướt thê lương, mũi mâu xưa cũ đã bị năm tháng ăn mòn không thể đâm xuyên da thịt, bảng hiệu từng treo cao bị đập nát, tài bảo còn lại bị lấy đi, người cũ lần lượt rời khỏi, những kẻ địch xưa đến đây cũng chỉ còn chút thương hại xem thường.

Mà vị cựu Vương kia dường như chưa từng dành một ánh mắt nhìn tới, ánh mắt của Người vĩnh viễn hướng về nơi xa phía trước mà đi.

Thiếu niên đứng lặng bên trong phế tích, muốn kêu đau lại không thể phát ra được âm thanh.


1.

Cố sự này bắt đầu từ một lần thất bại thảm hại vô cùng.

Thua.

Sau trận chung kết vòng khiêu chiến trở về, sắc mặt tất cả mọi người đều kém đến cực độ, trong số đó người xiết chặt nắm đấm chỉ có Khưu Phi.

Nói không cam tâm là chuyện tất nhiên, nhưng không giống các đội viên khác tỏ thái độ như thể tam quan bị lật đổ, Khưu Phi dù vẫn toàn lực ứng chiến như cũ, lại loáng thoáng đoán được kết cục này.

Bởi vì hắn biết rõ nhất thực lực của người kia, cũng biết phe mình chưa đủ nhìn thấu đối thủ.

Thất bại không đè thấp sống lưng của hắn, ngược lại biến thành đấu chí, những kinh nghiệm hắn rút ra trong lần rơi đáy vực này, dần thành hình bên trong thân chiến mâu. Trở về từ chiến trường, hắn quay lại luyện binh diễn võ, dùng huấn luyện gian khổ nhất để tôi luyện bản thân, chuẩn bị cho lần giao phong kế tiếp.

Chỉ là, từ ngày đó về sau, không có người đến phòng huấn luyện.

Từ ngày đó về sau, khi thu xếp hành lý cũng chỉ có một mình.

Thực ra nội tâm hắn cũng đã lặng lẽ hiểu được, Gia Thế đã đến ngày sụp đổ, ngay cả ông chủ cũng muốn từ bỏ sản nghiệp lớn này.

Nhưng đây là nơi bắt đầu Vinh Quang của hắn, hắn ở nơi đây học được kiến thức và kỹ thuật nâng đỡ hắn tiến bộ, nếu không phải nhờ đội trưởng dốc lòng dạy dỗ hết thảy, cũng sẽ không có Khưu Phi của ngày hôm nay.... Đội trưởng, Diệp Tu tiền bối của hắn... Mặc dù người sớm không còn ở nơi này, nhưng hắn biết thứ anh muốn thấy cũng không phải cảnh tượng hiện tại.

Gia Thế đối với hắn mà nói không chỉ là một câu lạc bộ hay một chiến đội đơn thuần.

Khưu Phi âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ sau này sẽ đi tới nơi đâu, chỉ cần mình còn ở nơi này một ngày, tuyệt sẽ không lười biếng.

Phòng huấn luyện vắng lặng, chỉ có một chiếc máy tính cạnh cửa sổ còn truyền ra âm thanh trong game, suốt mấy ngày đều là như thế.

Đầu ngón tay Khưu Phi linh hoạt lướt trên bàn phím, Cách Thức Chiến Đấu trên màn hình tiếp tục vung vẩy chiến mâu.

Điện thoại bất chợt rung “è è”, Khưu Phi cầm lên đi ra khỏi phòng huấn luyện, xác nhận dãy số trên màn hình, ra đến hành lang mới bấm nhận cuộc gọi, “A lô?”

Trong phòng huấn luyện không được mở loa lớn, không được nghe điện thoại... Chỉ có Khưu Phi còn cố chấp tuân thủ những quy tắc không ai thèm để ý kia, vài thứ cứng nhắc đó dù có làm trái cũng chẳng gây ra hậu quả gì.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh của đối phương, “A lô, Tiểu Khưu à, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, tối nay có thời gian ăn một bữa cơm không?”

“Em nhận được kỳ vọng cao như vậy, vô cùng cảm kích.” Khưu Phi cẩn thận cân nhắc từ ngữ, “Nhưng thực sự em vẫn chưa nghĩ ra.”

“Ai dà, tôi nói cậu nghe nè, vấn đề thù lao chúng ta có thể bàn bạc lại...” Ngữ khí đối diện hơi trầm lại, “Chúng ta hoàn thành việc giao dịch rồi, chuyện sau này đều có thể sắp xếp ổn thỏa...”

Khưu Phi cau mày, thấp giọng nói, “Không phải chuyện đó, thực ra em... không muốn rời Gia Thế mà đi như vậy...”

Đối phương im lặng mất mấy giây, sau đó nâng cao âm điệu, “Chẳng lẽ Vi Thảo chúng tôi thua kém Gia Thế sao? Với Gia Thế hào môn trước kia chúng tôi có thể không so sánh, nhưng bây giờ Gia Thế đã thành ra như thế nào rồi? Cậu nhìn xem, ngay cả người muốn tiếp nhận hiện tại cũng không hề có. Tiểu Khưu, tôi thấy cậu vẫn theo chủ nghĩa lý tưởng quá đó, đành nhắc nhở cậu một câu, Gia Thế đã cùng đường mạt lộ, cậu càng chậm chạp không quyết một ngày, đến lúc muốn tìm đường lui đã không còn kịp nữa rồi...”

Hắn nghe ra được, lời mời của đối phương ngoài chân thành ra cũng có ý tốt cảnh báo hắn ý thức được tình cảnh hiện tại. Bỏ đi yếu tố tình cảm, lý trí nói cho hắn biết điều đối phương nhắc nhở là chính xác.

Vi Thảo là một đội mạnh hàng đầu, đãi ngộ cho đội viên rất tốt, sau này có khả năng sẽ lên được vị trí chủ lực, phải chăng nên buông xuống trở ngại tình cảm, bỏ đi hai chữ Gia Thế trước tên mình... Bỏ lỡ lời mời lần này, sau này không còn cơ hội nữa.

Khưu Phi thở dài một hơi, nhìn ra hành lang. Dường như mọi người đều không lưu luyến nơi này nữa, dứt khoát đường ai nấy đi, nếu hắn cũng giống bọn họ sẽ không do dự nữa.

Hắn đột nhiên nhớ tới lựa chọn của người kia.

Người ấy đương nhiên cũng không hoàn toàn không coi trọng ràng buộc với nơi này, đây chính là Thịnh Thế Vương Triều do tự tay người sáng lập, nhưng khi anh phát hiện nơi này không tìm được Vinh Quang mà anh muốn, liền dứt khoát rời đi không hề lưu luyến, triệt để đứng ở đầu chiến tuyến bên kia.

Khưu Phi vẫn luôn lấy anh làm gương, một lần nữa cẩn thận xét lại hoàn cảnh hiện tại của mình.

Nắm chặt điện thoại trong tay, đáy lòng dần dần có đáp án.

“Vất vả cho anh phí tâm rồi, xin hãy nói cho em biết địa chỉ...”

Hắn đưa điện thoại lên miệng, thấp giọng nức nở.

Vi Thảo đưa ra lời mời thực lòng với hắn không phải một hai ngày, nhưng mỗi lần đều bị hắn khéo léo từ chối.

Lần này Gia Thế đã đến đường cùng, sự tình mới có cơ hội chuyển biến, đối phương lại càng gia tăng mức độ mời chào, thậm chí quản lý cũng đã tự mình bay tới thành phố H lo liệu, Khưu Phi đối với thực tâm đối đãi như vậy cảm thấy mang ơn và áy náy.

Hắn đi ra khỏi phòng huấn luyện, đi ngang qua phòng họp rất rộng của Gia Thế, xưa kia là nơi tổ chức hội nghị, hiện tại đã vô cùng vắng vẻ, nhưng bên trong lại mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện, khiến hắn không khỏi dừng lại bước chân.

Khưu Phi chần chừ đẩy cửa ra, nhìn thấy một bóng lưng màu đen.

Vai của người đó rất gầy, khí tức toàn thân có chút u ám nặng nề, lặng lẽ cô độc ngồi yên một chỗ, hai ngón tay thon dài kẹp một thanh thuốc lá đang tỏa khói xanh, dường như không chú ý tới có người mới vào, chỉ thẳng tắp nhìn màn hình phía trước.

Khác hẳn với ấn tượng ngày thường, người kia dường như là một cái bóng trống rỗng khó nhìn thấu, một giây sau tưởng chừng sẽ tan biến trong không khí. Hắn chần chừ một chút, mở miệng hỏi, “Ông chủ, ngài muốn họp...”

Lời chưa nói hết, hắn đã bị thân ảnh trên màn hình hấp dẫn lực chú ý.

Lúc đó thi đấu khiêu chiến đã trôi qua một tuần, hắn hiểu được đây là cuộc họp báo phỏng vấn chiến đội mới của Hưng Hân, người trên màn hình là hình bóng hắn tôn kính nhất, anh hiếm khi nghiêm túc thốt ra như vậy:

“Tôi tin Gia Thế sẽ không vì vậy mà ngã xuống, Gia Thế sẽ có được tương lai huy hoàng.”

Khưu Phi không kìm lòng được há to miệng.

Ký ức như suối tuôn ra trong đầu, mỗi lần thi đấu xong, khi anh nghiêm túc nhắc nhở và dạy bảo đội viên đều sẽ có vẻ mặt như vậy, hơi hạ thấp hàng lông mày bình thường luôn thoải mái xuống, nụ cười nhàn nhạt, mỗi chữ mỗi câu bình thản hữu lực, niềm tin ngưng kết giữa ấn đường, hỏa diễm nơi đáy lòng nặng nề giấu kín. Đối với vẻ mặt như thế của anh, tuyệt đối không ai có thể tỏ thái độ khinh nhờn.

“Biết bao nhiêu người yêu quý và quan tâm Gia Thế vẫn còn tồn tại, anh cảm thấy cái tên Gia Thế thật sự sẽ tan biến sao? Tôi có lòng tin, người kế thừa Gia Thế nhất định sẽ xuất hiện, Gia Thế chắc chắn sẽ không vì quyết định của một ai đó mà lụi tàn. Bởi Gia Thế không hề là một món hàng, nó là một tinh thần, thậm chí là một nền văn hoá, nó tồn tại trong lòng mỗi một người yêu quý và quan tâm Gia Thế. Họ mới là những người Gia Thế chân chính, sự thật đó dù bất cứ ai cũng không thể bán đi được. Chỉ cần họ còn tồn tại, Gia Thế vĩnh viễn sẽ không ngã xuống.”

Gia Thế không có ngược lại.

Một lời như sấm truyền, Khưu Phi giật mình tỉnh lại từ giấc mộng.

Hóa ra, anh vẫn luôn nhìn lại nơi này.

Cái gì dứt áo rời đi không chút lưu luyến, cái gì triệt để trở mặt thành thù? Anh không phải, anh vẫn luôn dõi mắt nhìn lại, vẫn khao khát mong chờ, vẫn niềm tin không đổi, đừng nói là phản đạo mà đi, anh không hề có chút ý niệm phản bội. Kể cả trở thành đối thủ, trên người anh vẫn vẹn nguyên tinh thần Gia Thế, giống như bọn họ song song đi trên một con đường.

Trước kia đã từng được anh dạy bảo một lần, nhưng Khưu Phi phát hiện mình vẫn không thể ghi nhớ, lại hiểu được tuyệt không thể lấy phỏng đoán chủ quan của mình mà nhận xét người này, bởi vì anh sẽ không vì cái nhìn của ai mà thay đổi.

Anh chính là anh, Gia Thế Diệp Tu, Hưng Hân Diệp Tu.

Sau đó, thế giới như ngời sáng lên.

Đào Hiên giữ nguyên tư thế đưa lưng về phía Khưu Phi, hắn không nhìn rõ được vẻ mặt, đối phương chỉ yên lặng chăm chú nhìn màn hình, thế nên Khưu Phi cũng không nói lời nào lặng lẽ lui ra ngoài, dựa vào tường lấy điện thoại ra, yên lặng bấm một tin nhắn gửi đi:

“Thật xin lỗi, hôm nay em còn huấn luyện chưa hoàn thành, bữa tiệc này đành phải thất lễ không thể tham dự.”

Lời lẽ chừng mực, nhưng ý cự tuyệt đã rõ ràng.

“Em quyết định sẽ không cân nhắc chuyện sau đó, chờ một chút rồi tính.”

Chờ đợi thôi, có lẽ sẽ có người đến, đón nhận chiến đội đã từng là Thịnh Thế Vương Triều này, sau đó một lần nữa từ hoang nguyên cháy lên chiến hỏa.

Hắn cũng khát vọng giống như người kia đã từng nói vậy, Gia Thế sẽ có tương lai huy hoàng.

Khưu Phi đối với lời người nói, trước nay chưa từng có chút nghi ngờ.


2.

Dọn dẹp xong bàn đọc sách, Trần Quả nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tiêu điều phía đối diện, cảm xúc trong lòng cũng trăm mối ngổn ngang.

Đội huy trên cửa chính bị gỡ xuống, hết thảy dấu ấn Vinh Quang của nơi này dần bị xóa đi. Tuyển thủ và nhân vật đang trong quá trình chuyển nhượng, tòa nhà trụ sở đang phá dỡ, nhà kho công hội Gia Vương Triều mở cửa thanh lý, biểu tượng phồn vinh từng thứ từng thứ một biến mất.

Đây chính là nơi trước kia cô ước mơ hướng tới nhất, mỗi lần đi ngang qua đều cảm thấy kích động không thôi, mỗi trận thi đấu đều đi theo cả hội đến đây hò hét trợ uy, còn bây giờ thì sao?

Chỉ sau một thông báo phá sản, nơi này thoáng chốc trở nên tiêu điều, phòng huấn luyện lớn như vậy nháy mắt biến thành người không nhà trống. Nghe nói có mấy người có tiền đã để mắt đến mảnh đất này, chờ sau khi trụ sở chính Gia Thế phá dỡ sạch sẽ, mảnh đất đẹp thế này ắt hẳn sẽ được quy hoạch lại một lần nữa rồi.

Chuyện này có thể nói là do Trần Quả tự tay hỗ trợ tạo thành, nhưng cô không hối hận, dù sao đại thần của cô cũng chuyển tới bên này rồi, những kẻ cầm đầu ép Diệp Tu giải nghệ gặp tai ương, Trần Quả cao hứng còn không kịp.

Chỉ là... Dù sao cũng từng là giấc mộng và chấp niệm truy đuổi lâu như vậy, cô từng ở Gia Vương Triều một thời gian dài, trước kia luôn hi vọng có thể đóng góp gì đó cho câu lạc bộ đối diện, vì nhờ có nó tọa lạc ở đây mà việc kinh doanh quán net phất lên như diều gặp gió, trơ mắt nhìn nó từ từ biến mất như vậy, trong lòng ít nhiều vẫn có chút muộn phiền.

Mấy tuyển thủ Gia Thế cũ chẳng còn tâm trạng gì đi huấn luyện, đều đang cố gắng tìm nơi chuyển nhượng tốt mà đi, dù sao thực lực tại thân, nếu tìm được nơi đến là đội mạnh, mùa giải sau ắt sẽ trở thành mối uy hiếp lớn.

Tô Mộc Tranh, Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm, Trương Gia Hưng... Nhìn từng gương mặt quen thuộc xách vali rời khỏi Gia Thế, dường như nơi này đã không sót lại gương mặt nào cô có thể gọi tên.

Cô vừa nghĩ đến kế hoạch mùa giải sau do Diệp Tu lập, vừa ôm một đống đồ linh tinh đi xuống lầu.

Đồ vô dụng chỉ có thể ném vào thùng rác.

Khưu Phi như thường lệ đi vào phòng huấn luyện, không ngờ nơi vẫn vắng lặng mấy ngày nay lại đang có hai người đứng đó, khiến hắn hơi kinh ngạc.

Diệp Tu, Đào Hiên.

“Tiền bối...”

Thân ảnh quen thuộc, mùi khói quen thuộc, biểu cảm quen thuộc...

Hắn thực không ngờ còn có thể gặp lại Diệp Tu trong phòng huấn luyện này, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến hắn không biết làm thế nào, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang, chỉ là so với chuyện này, hắn còn phát hiện ra điều không đúng.

Một ông chủ câu lạc bộ, một đội trưởng vương bài ngày xưa, vậy mà trước mặt mọi người công khai làm trái quy định trong đội.

Thế là Khưu Phi cau mày, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói, “Trong phòng huấn luyện không cho phép hút thuốc.”

Có lẽ người trong cuộc không rảnh để ý đến chuyện này, hai người bị bất ngờ không phản ứng kịp.

Hắn nhìn hai người đối diện day day thuốc lá vào gạt tàn, thỏa mãn gật đầu, sau đó trực tiếp đi về vị trí của mình. Đúng vậy, chín giờ sáng, đã đến giờ, hắn mở phần mềm huấn luyện bắt đầu thực hiện.

Không rõ thời gian im lặng mập mờ này kéo dài bao lâu, nhưng khi hắn đang tập trung huấn luyện, thoáng nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng.

Giống như khi còn là một thiếu niên ngây ngô bước chân vào trại huấn luyện, lúc này hắn vì một động tác tỏ ý khen ngợi của đội trưởng mà vui mừng tận đáy lòng.

Sau đó, có tiếng bước chân quay người rời đi.

Hắn biết, mình sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Tu ở nơi này nữa.

Khưu Phi không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía người kia, kiên định một lần lại một lần gõ xuống bàn phím.

Quản lý Vi Thảo trực tiếp đến nhà thăm hỏi, đây là chuyện Khưu Phi không hề nghĩ tới.

Lẽ ra việc đi thẳng đến câu lạc bộ nhà người khác đào người là cực kỳ không lễ phép, nhưng hiển nhiên lúc này Gia Thế chẳng những không có ai ngăn cản, ngược lại hi vọng tất cả mọi người đều tìm được điểm đến tốt, yên ổn thanh lý phần cứng còn lại.

Quản lý Vi Thảo rất biết lễ nghĩa, thuận theo ý muốn của Khưu Phi, ngồi chờ bên ngoài đến giữa trưa kết thúc huấn luyện mới bắt đầu nói chuyện, điều này khiến hắn càng thêm băn khoăn.

Đối phương không hề cưỡng cầu, có lẽ đã phân tích tỉ mỉ tâm lý Khưu Phi từ trước, mỗi lời nói ra đều đánh trúng yếu điểm, “Tôi biết cậu thay đổi chủ ý là nhờ nghe xong diễn thuyết của tiền bối Diệp Tu, cậu muốn kéo dài tinh thần Gia Thế. Nhưng chính là vì nghĩ đến trách nhiệm tinh thần này, cậu của hiện tại càng không thể xuống dốc được.”

“Không nói đến chủ nghĩa lý tưởng, cậu tự hỏi lòng mình xem, hiện nay Gia Thế sẽ có người tốt nào đứng ra tiếp nhận quản lý sao? Trong lòng tôi và cậu chắc hẳn đều đã hiểu rõ, người làm kinh doanh chú trọng lợi ích, chỉ nhân cơ hội này tranh thủ mua những thứ hữu ích, xong rồi phủi tay bỏ đi mà thôi.”

Không giống với sự nhiệt tình mời chào trước đó, giọng điệu quản lý Vi Thảo mang theo vài phần hờ hững, “Tiểu Khưu, cậu rất có tiềm năng. Nhưng cậu không thiếu thời gian, tôi thì rất thiếu đó, thi đấu quý sau còn nhiều hạng mục công việc phải làm, tôi không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây được, cậu cần nhanh chóng đưa ra đáp án chắc chắn cho tôi.”

Khưu Phi nghiêm túc lắng nghe mỗi chữ của đối phương, gật gật đầu trả lời, “Em hiểu rõ, vì chuyện này anh hao tâm tổn trí rất nhiều.”

“Nhưng em còn muốn chờ một chút.” Hắn ngoan cường nói.

“Chẳng lẽ trong lòng cậu còn chưa hiểu hay sao, coi như cậu cứ tiếp tục đợi chờ ở nơi sắp biến mất này, sẽ không thể kéo dài Gia Thế như cậu muốn, thậm chí không còn cơ hội chơi Vinh Quang nữa, còn nói gì mà trách nhiệm tinh thần?”

“Em biết.” Hai chữ thốt ra không mảy may dao động.

Hắn dừng một chút, đầu ngón tay thon dài hơi cuộn vào, không có chút nhu nhược và lùi bước nào lộ ra trước mắt người đời, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu ánh sáng kiên định, câu nói nhẹ nhàng như vương theo một nét cười:

“Nhưng nếu Gia Thế còn có cơ hội chuyển mình, vậy chỉ có em mới có thể làm.”

Quản lý Vi Thảo hơi run nhẹ, ngây ngẩn cả người.

Khưu Phi trong ấn tượng của y, mặc dù không tự ti, nhưng cũng không kiêu ngạo, có lẽ vì có hai vị đại thần đỉnh cao Diệp Tu và Tôn Tường cùng chức nghiệp ở phía trên, nên tâm tính thiếu niên này rất cứng cỏi, sẽ không vì thành công mà đắc ý, cũng không vì thất bại mà không gượng dậy nổi, không quá lạnh nhạt cũng không quá nhiệt tình, không kiêu ngạo không tự ti, đây chính là Khưu Phi.

Hắn chưa hề cho người ta cảm giác cao ngạo, nhưng giờ phút này lại dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn nói ra, “Chỉ có em mới có thể làm.”

Nếu người khác nghe thấy sẽ cho rằng đây là lời nói khoác không thèm để ý, nhưng quản lý Vi Thảo lại cẩn thận suy nghĩ, mong muốn kiên trì thủ vững nơi này của Khưu Phi, tinh túy Gia Thế rốt cuộc là cái gì – pháp sư chiến đấu.

Cho dù trải qua bao nhiêu phong cách chiến thuật trong thời gian dài, Gia Thế lúc nào cũng lấy pháp sư chiến đấu làm hạch tâm xây dựng đội hình, còn hiện tại các pháp sư chiến đấu trong Liên minh như thế nào? Đường Nhu ở Hưng Hân, Tôn Tường đi Luân Hồi, trong số tuyển thủ chơi chiến pháp còn lại, cho dù Khưu Phi không xếp hạng nhất, cũng coi là đạt chuẩn đỉnh cao.

Những người khác thực lực ngang hàng với hắn, thậm chí thấp hơn hắn thì sao? Vi Thảo đã có một Tiêu Vân, nếu Khưu Phi tới thay thế vị trí của cậu ta, có thể cậu ta sẽ cân nhắc chuyển nhượng. Như vậy khả năng Tiêu Vân đi Gia Thế là bao nhiêu? Làm quản lý, y hiểu rất rõ tuyển thủ nhà mình, là số 0.

Một câu “Chỉ có em mới có thể làm” này có thể không phù hợp với tính cách bình thường của Khưu Phi, nhưng hiện tại, bất ngờ thay, lại là lời nói thật. Phần lớn các tuyển thủ đã chuyển đi, nếu Gia Thế còn muốn tiếp tục, còn muốn duy trì tinh thần Gia Thế ngày xưa như lời nói, chức vị đội trưởng Gia Thế còn ai thích hợp hơn Khưu Phi?

Quản lý Vi Thảo nhất thời nói không ra lời, Khưu Phi lại chủ động mở miệng trước, “Hơn nữa, đội ngũ hiện tại của Vi Thảo đã ổn định, có thể dung nạp thêm một đội viên mới với phong cách khác biệt được đưa vào sao?”

Câu này thực sự chọc trúng yếu điểm, quản lý Vi Thảo nội tâm cảm thán, không hổ là học trò của Diệp Tu, không thể bởi vì bình thường Khưu Phi luôn trầm tĩnh thì có thể xem nhẹ được.

Quả thực, với khí phách hào môn của Vi Thảo, không thể dễ dàng dung thứ Khưu Phi đã chuyển nhượng còn kiên trì phong cách của Gia Thế, ngay từ đầu ý định của bên nhà mình là đàm phán để hắn chuyển đến, sau đó chậm rãi thu phục hắn, để hắn giống như Tiêu Vân hiện tại, trở thành một đội viên dung nhập vào phong cách đang có của Vi Thảo.

Quản lý thở dài một hơi, sửa lại nơ cổ, đứng lên, “Tôi hi vọng sau khi đợi thêm mấy ngày, cậu sẽ sớm ra quyết định, có chủ ý thì nói cho tôi biết. Hi vọng lần tiếp theo chúng ta gặp mặt, sẽ là bên ngoài tiệm cơm.”

Khưu Phi yên lặng nhẹ gật đầu.


3.

Gia Thế hiện nay đã vô chủ, cũng không có mục đích huấn luyện nữa, tốc độ thời gian trôi đi dường như càng vội vã.

Hôm nay chính là thời hạn cuối cùng, đối với Khưu Phi mà nói cũng chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày.

Vẫn kiên trì tuân thủ thời gian huấn luyện đến giữa trưa, Khưu Phi mới kết thúc chiến đấu trên màn hình, như thường lệ uống một ngụm nước, mát-xa tay xong xuôi trước khi đi ra khỏi phòng huấn luyện.

Trên hành lang có một bóng lưng dựa tường mà đứng, đoan chính lịch sự, dùng tư thế tiêu chuẩn xem đồng hồ, giống như đang chờ đợi điều gì.

Khưu Phi ngẩn người, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng đó là đồng đội cũ nào trở về, vô duyên vô cớ có mấy phần mừng rỡ, nhưng nhìn kỹ cũng không giống ai trong trí nhớ, hắn có chút khó hiểu đi tới vỗ vỗ vai đối phương, “Xin chào, cho hỏi ngài là...”

Người kia xoay đầu lại, là một khuôn mặt tinh anh sáng sủa, nhưng có vẻ không quen thuộc với nơi này. Anh quan sát Khưu Phi một lúc, sửa sang lại cổ áo, lấy một tờ danh thiếp trong túi ra, trịnh trọng nói mỗi câu mỗi chữ, “Là Khưu Phi phải không? Tôi là Hạ Trọng Thiên.”

Tuyển thủ không để tâm đến lĩnh vực tài trợ sẽ không biết cái tên này, nhưng Khưu Phi đã từng làm công việc liên quan, đương nhiên biết anh là ông chủ của Trà Xanh Sấy, cũng là đơn vị tài trợ kiên trì nhất của Gia Thế suốt bảy năm nay, thế nên hắn cẩn thận gật đầu, “Chào anh.”

“Tôi chuẩn bị thu mua Gia Thế.” Đối phương đi thẳng vào vấn đề.

Nghe được câu này, trong lòng Khưu Phi xiết chặt lại, có cảm giác buồn bực hít thở không thông, đau đớn và nôn nóng không ngừng sôi trào.

Kết quả như vậy cũng có thể đoán trước, nhưng sự thực bày ra ngay trước mặt như vậy khiến hắn cảm thấy cực kỳ không dễ chịu.

Hắn không biết vì sao đối phương lại nói với mình chuyện này, trong thời khắc cuối cùng này hắn không thể kiên nhẫn được nữa, không thể đối mặt nói với người thu mua Gia Thế rằng, Gia Thế quả thực đã suy bại, nhưng những phần cứng có giá trị vẫn còn không ít, chỉ cần tưởng tượng tài sản nhà mình tích lũy suốt bao năm, thành quả có được bị người ta lấy mất đem đi bồi dưỡng cho chiến đội khác, trong lòng đương nhiên không vui nổi.

Cứ như vậy sẽ không còn cơ hội cứu vãn được nữa.

Hắn cúi đầu xuống, trầm giọng nói, “Thật xin lỗi, việc đàm phán thu mua hãy tìm người bên trong, em còn hẹn người, xin phép đi trước.”

Nói xong, hắn hơi khom người cúi chào, không mất đi lễ nghi nhưng không nhìn thẳng đối phương, trực tiếp đi ra ngoài.

Sải bước, hướng về phía trước, vững vàng, hắn dùng tác phong mạnh mẽ nhất bước dài về phía trước, dường như muốn quên sạch hết thảy sau lưng, cắn chặt răng xiết chặt tay thành nắm đấm, cuối cùng nhịn không nổi hung hăng nện lên tường.

Xương cốt đột nhiên bị đau đớn kích thích thần kinh, ý thức được mình đang làm gì, hắn sợ hãi thu tay lại, vẫn may chưa bị thương, nhưng đã chứng minh cảm xúc đè nén trong lòng không phải cách lâu dài.

Hắn dùng tay phải xoa xoa tay trái của mình, hít thở sâu một hơi, xoay người đi về phía cửa chính.

Cuối cùng hắn đã không thể thuyết phục mình không để ý, nhưng đã bất lực với việc thay đổi hiện trạng.

Nếu hắn đã không thể tiếp tục kéo dài Vinh Quang của Gia Thế, vậy chỉ còn lại một con đường.

Hắn ít nhất sẽ không từ bỏ truy đuổi Vinh Quang.

Khưu Phi đi thẳng về phía trước.

Hành lang trống trải lạnh lẽo, trừ Khưu Phi đang bước nhanh, sau lưng chỉ còn lại Hạ Trọng Thiên ngơ ngác đứng trong gió.

“Không phải chứ, không phải cậu ấy nên cực kỳ kích động hỏi xem Gia Thế có cơ hội chuyển mình hay không sao?” Hạ Trọng Thiên đau đầu, kịch bản này chênh lệch so với dự đoán của anh nhiều lắm, không phải nên là một màn gặp gỡ cảm động đầy nước mắt, bắt tay ăn ý với nhau trở thành đồng bạn hợp tác đặt cơ sở vững vàng tốt đẹp cho Tân Gia Thế hay sao?

Không để ý tới thân phận và lời nói có lẽ dễ gây hiểu lầm, Hạ Trọng Thiên cho rằng biểu hiện của mình rất hoàn mỹ.

Nhưng dù sao cũng là thương nhân, đầu óc linh hoạt nhạy bén, bên tai anh xẹt qua lời vừa rồi của Khưu Phi, “hẹn người, xin phép đi trước”.

Hẹn người, hẹn người, trong thời điểm này hẹn người...

Cmn, không phải là Vi Thảo hẹn gặp đó chứ, ra tay nhanh như vậy sao...

Thực ra đã sớm đoán được, Gia Thế sau khi thất bại ở vòng khiêu chiến lập tức tuyên bố phá sản, Khưu Phi thực lực không tầm thường đương nhiên cũng nhận được không ít lời mời, quản lý Vi Thảo lại chào mời trước tận mấy tháng, nhưng dù sao Hạ Trọng Thiên cũng cảm thấy cậu ấy sẽ không tùy tiện rời nơi này mà đi.

Bọn họ chưa từng gặp mặt lần nào, nhưng Hạ Trọng Thiên vẫn kiên định khẳng định suy nghĩ của mình. Kể cả không có kiến thức sâu rộng về Vinh Quang để đánh giá thực lực của cậu ta, nhưng chỉ nhìn biểu hiện trên sàn đấu cũng có thể dùng cảm giác nhìn ra được...

Thiếu niên này có tâm truy cầu Vinh Quang thuần túy nhất.

Hạ Trọng Thiên theo hướng Khưu Phi rời đi, gấp gáp chạy đuổi theo.

Anh đến đây là muốn Gia Thế có thể trở về Vinh Quang dưới ánh đèn, đội ngũ mới không thể thiếu nhân tài, trên người thiếu niên kia mang theo đấu hồn Diệp Tu lưu lại, là người không thể thiếu nhất trong cuộc trùng sinh lần này.

Tuyệt đối không thể bỏ qua hắn! Nội tâm Hạ Trọng Thiên điên cuồng la lên.

Diệp Tu đang bận rộn công việc tại Hưng Hân, Quan Dung Phi và Ngũ Thần cần sắp xếp tốt, tài nguyên cần dùng phải khống chế hợp lý, cân bằng với nguồn lực của chiến đội, mới gia nhập Liên minh còn nhiều tư liệu cần chuẩn bị, mặt khác phải nghiên cứu sách lược cho mùa giải mới... Bận tối mày tối mặt.

Nhưng anh luôn dành chút thời gian liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trần Quả nhìn thấy những gì, anh cũng đều thấy được, khung cảnh quen thuộc mười năm nay dần dần biến mất, sẽ rất nhanh thôi, những biểu tượng liên quan đến Vinh Quang kiêu ngạo phía đối diện sẽ không còn sót lại chút gì.

Tâm trạng của anh không thể đơn giản hơn so với Trần Quả, ngược lại còn phức tạp khó nói thành lời.

Chẳng lẽ thực sự không ai có thể cứu vớt Gia Thế sao? Gần đây trên mạng thường xuyên có fan đăng câu hỏi như vậy, Diệp Tu từ đầu đến cuối luôn tin tưởng là có, anh hi vọng sẽ có người muốn kéo dài Gia Thế. Nhưng ai có thể dám khẳng định 100%, nói không chừng chỉ là Diệp Tu đối với sức ảnh hưởng của Vương Triều mình tạo ra quá mức tự tin thôi.

Diệp Tu nhớ tới Hạ Trọng Thiên, ông chủ fan cứng vì tình cảm trung thành mà đầu tư cho Gia Thế suốt bảy năm nay, cũng vì vậy mà quyết liệt từ chối tài trợ Hưng Hân, hắn nghe xong lời mình nói liệu có hành động gì không? Dù là Diệp Tu, dưới đáy lòng cũng có chút lo sợ bất an giấu kín.

Giống với suy nghĩ của những người khác, không có Gia Thế, Liên minh sẽ bớt náo nhiệt đi nhiều. Dù cho dẹp được một đối thủ khó dây dưa, anh cũng không hi vọng cái tên mình từng kiêu ngạo nhất cứ như vậy biến mất.

“Ở lại đi...”

Đây là câu đầu tiên ông chủ mới của Gia Thế nói với đội trưởng mới.

Đầu tiên là trực tiếp chạy vào, ồn ào lớn tiếng giải thích cho mình, “Tôi dự định tiếp nhận Gia Thế, kinh doanh một lần nữa”, khẩu khí hào hùng vội vã hô lên, “Cậu làm đội trưởng.” Anh trực tiếp như vậy nói ngay trước mặt quản lý Vi Thảo đã hao tâm tổn sức đào người suốt một tuần nay, thấy sự tình đã sắp chuyển biến tốt lại bị người từ đâu xông vào không chút lưu tình phá vỡ, quản lý Vi Thảo đã sắp tức đến phát khóc rồi.

Thế là Khưu Phi ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt tha thiết của anh, mỉm cười mở miệng đáp lại, “Được, em đi.”

“Tôi có lòng tin, người kế thừa Gia Thế nhất định sẽ xuất hiện, Gia Thế tuyệt đối sẽ không vì quyết định của một ai đó mà hoàn toàn biến mất.”

Lời đội trưởng nói lại một lần nữa trở thành hiện thực.

Thực ra ngay từ đầu, lý tưởng của hắn so với quản lý Vi Thảo nghĩ còn đơn thuần hơn.

Bởi vì Khưu Phi mơ hồ nhận ra được, những dạy bảo mà đội trưởng dành cho mình rất đặc biệt, bất kể là ý thức, kỹ thuật hay tinh thần đều tự tay cẩn thận vun trồng, anh đã sớm đem những gì được xưng tụng là tinh thần Gia Thế hết thảy không giữ lại chút nào truyền cả lên người mình, trong đó mang theo sự chân thành mong chờ của anh, anh tin tưởng mình sẽ dẫn dắt Gia Thế đi tới tương lai huy hoàng.

Chỉ là thế sự vô thường, cuối cùng mình đã hoàn toàn vô duyên với Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.

Nhưng bây giờ, hắn vẫn là người duy nhất phù hợp với mong chờ kia, trở thành trụ cột mới của Gia Thế.

Nơi này đã không còn là hào môn hoa lệ chói mắt như xưa, con đường phía trước dài dằng dặc đầy gian nan trắc trở, cũng từng suy nghĩ về tương lai sẽ chênh lệch rất xa so với tưởng tượng, nhưng đây là tương lai hắn muốn tự tay sáng tạo nên.

Hắn gánh vác lấy kỳ vọng gửi lại của Diệp Tu tiền bối, đầu ngón tay nắm chặt những vết tích vàng son, lại không tiếp tục nhớ nhung quá khứ không thể trở về nữa, hắn quyết tâm để cái tên Gia Thế một lần nữa sáng rực trên đỉnh Vinh Quang.

Hiện tại là hiện tại, bỏ đi quá khứ lấp lánh mỹ lệ hạnh phúc ấm êm, bỏ đi quá khứ đau thương tuyệt vọng hoang mang oán trách, từ đầu đến cuối, mọi chuyện đã qua rồi.

Tân Gia Thế, tại đây thành lập.

Khưu Phi cùng Hạ Trọng Thiên đập tay nhau, sóng vai đứng chung một chỗ, trong bốn mắt nhìn nhau lóe lên ánh sáng tương đồng.

Vinh Quang của Tân Vương Triều, từ đây cất bước.

Cố sự này từ một vòng khiêu chiến hướng tới tương lai hoàn toàn mới, chính thức bắt đầu.


- ∞ -


Thiếu niên cầm lên vương miện bị Vương bỏ lại.

Lạc bại sứt mẻ, lạnh lẽo tịch liêu, đã không còn Vinh Quang ngày cũ.

Hắn dùng liệt diễm đốt hết bi thương hoang vu trong hoang nguyên, từ tàn viên đổ nát tìm được chiến mâu dính đầy bụi tuyết rơi lại, hắn dùng nước trong gột rửa vết bẩn, dùng lửa nóng hòa tan vết rỉ ở mũi mâu, lấy đá mài chém sắt như chém bùn, một lần nữa khôi phục nguyên dạng như mới đúc thành, lấy tư thái phá núi lấp biển nâng lên hướng về phía trước.

Sau đó, thiếu niên trở thành tân vương.

Sau đó, Vương Triều một lần nữa được gây dựng nên.

Đã từng vàng son lộng lẫy, tưởng chừng chỉ còn đổ nát hoang tàn, không ngờ trong tro tàn lại tìm ra trân bảo chói mắt.

Hóa ra Vương Triều chưa hề chết, hóa ra vị cựu Vương chân chính đáng ngưỡng mộ vẫn không quay lưng rũ bỏ, tân vương ôm trân bảo trong ngực, như ngọn đèn chiếu sáng con đường phía trước, như la bàn trong rừng sâu, như dạ minh châu trong bóng đêm, bình thản xua đi mê man trong lòng hắn.

Đội lên vương miện, thiếu niên sẽ tái dựng lại huy hoàng thuộc về nơi này.

Sau đó dần dần, mọi người bắt đầu tụ tập lại xung quanh hắn, mặc dù đều nhỏ yếu hoang mang, nhưng đều ước mơ hướng tới Vinh Quang, bọn họ ghi khắc ánh sáng thịnh thế, bọn họ tình nguyện cố chấp trấn thủ, bọn họ hô to ca ngợi tân vương đăng cơ, bọn họ dùng hai tay mình một lần nữa xây lại tường thành.

Tân vương đặt chân trên tường thành trung ương giơ cao chiến mâu, dõi mắt nhìn về phía trước, nơi phương xa có cựu Vương đang tiếp tục tiến lên.

Vương cùng các chiến sĩ bắt đầu hành trình liên miên bất tuyệt, đốt lên khói lửa chiến trường, giục ngựa lao nhanh mà đi.





...
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook