Hoàn [Ngụy 2020][Phương - Ngụy] Tiểu Kính của lão Ngụy

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
[Phương Ngụy] Tiểu Kính của lão Ngụy
Tác giả: moyi8866
Edit: Phong​

Lời tác giả:

※ Cách hành văn có sự khác biệt rất lớn, xin thứ lỗi

※ Sẽ cố gắng không để ooc

——

1.

Từ khi bị Hưng Hân kéo về căn cứ, Ngụy Sâm vẫn ngầm âm mưu kéo luôn Phương Thế Kính từ Lam Khê Các qua, còn cố gắng dạy anh mưu phản, như là làm sao để trộm đào ít đồ tốt từ kho của Lam Khê Các chẳng hạn.

"Tôi không nói khoác với anh đâu! Ban đầu ở Luân Hồi lão phu cũng là ——"

Còn chưa dứt lời, Phương Thế Kính đã nắm mặt hắn, kéo banh ra, mặt bị kéo căng nhìn qua càng có vẻ hài hước.

"Cậu nói ít thôi." Phương Thế Kính quơ quơ tay, khiến mặt Ngụy Sâm cũng lắc lư theo: "Tiểu Lam người ta cũng đã đến hỏi tôi rồi đấy."

"Rồi rồi rồi! Anh buông tôi ra trước đã!"

Mắt thấy boss sắp chạy, Ngụy Sâm nhìn chằm chằm màn hình la hét, nhưng vẫn không dùng lực né thoát, tùy ý Phương Thế Kính nắm mặt mình.

"Ờ."

Phương Thế Kính đáp ngắn gọn, mắt thấy Ngụy Sâm đã chụp boss, một khung chat bỗng nhảy ra trên màn hình anh.

[Lam Kiều Xuân Tuyết]: Phương đội… Thật sự anh sẽ không chuyển qua công hội Hưng Hân đúng chứ?

Phương Thế Kính nhìn tin nhắn, cảm nhận được nỗi thấp thỏm và oán hận truyền qua màn hình, vừa định đưa tay trả lời vài câu trấn an cậu, bàn tay đã bị níu lại.

Vừa quay đầu đã thấy Ngụy Sâm hét với Lam Kiều trong màn hình: "Lam Kiều, Phương đội của mấy cậu đã là người Hưng Hân tụi anh rồi nha!"

Phương Thế Kính: "…"

2.

Hôm nay Phương Thế Kính không online, chỉ ngồi trong Hưng Hân nhìn lão Ngụy chơi game, đang xem thì bị Diệp Tu nhét cho một tấm thẻ tài khoản, kêu dẫn Mạc Phàm đi nhặt mót.

Vừa thấy bộ dáng lạnh nhạt nguy hiểm của Mạc Phàm, Ngụy Sâm chẳng biết từ đâu chui ra, đè vai anh, hai người một cao một thấp nhìn Mạc Phàm.

"Mạc Phàm thế này có phải có chút giống Hàn Văn Thanh không."

Miệng nói thân cũng không yên, hắn vươn tay ra cầm tay Phương Thế Kính lên. Cũng chẳng biết từ khi nào mà chỉ cần khi Ngụy Sâm rảnh rỗi, hắn sẽ bắt đầu sờ soạng.

Thỉnh thoảng miết đầu ngón tay, miết xong lại chuyển sang vuốt lòng bàn tay, không thì lại xoa khớp xương không thả.

"Không giống lắm." Phương Thế Kính quan sát Mạc Phàm: "Lão Hàn nhìn hung hơn, cũng khỏe hơn Mạc Phàm."

Vừa dứt lời, Phương Thế Kính bắt lấy tay Ngụy Sâm, bộp một tiếng, hộp thuốc lá trong túi Phương Thế Kính quay về chỗ nên ở của nó.

"Đừng táy máy tay chân."

"Tôi táy máy tay chân với bạn trai mình thì sao chứ?!"

Mắt thấy hai lão tiền bối bắt đầu cãi nhau như quỷ ấu trĩ, Mạc Phàm nhấc khuôn mặt lạnh lùng xoay người rời đi, không hổ là MASTER Hại Người Không Mệt.

3.

Nói tới lúc hai người gặp lại nhau sau một thời gian dài kể từ lúc xác định quan hệ, khi ấy Ngụy Sâm không hay đến Thượng Lâm Uyển lắm.

Sáng hôm nay, Phương Duệ thấy Diệp Tu ra khỏi phòng La Tập, kế đó lại thấy Phương Thế Kính mặc một bộ đồ hoàn toàn chẳng vừa người, sắc mặt cũng không tốt.

Loại cảm giác này, giống như lúc bị Trương Giai Lạc tung bom mù mắt trên sân thi đấu vậy.

Không, cái này còn kích thích hơn.

"Này này này, hai người?!"

Chợt cảm giác như phát hiện được chuyện lớn để hóng hớt, Phương Duệ lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi, mắt còn không nhịn được nhìn vói ra sau, cố gắng tìm vài nội dung 18+ qua khe hở nhỏ xíu xiu kia.

"Cạch."

Còn chưa nhìn được gì thì đã thấy Phương Thế Kính tiện tay đóng cửa lại, còn bộ áo lót rộng thùng thình Ngụy Sâm đã mặc qua một lần bị ném vào ngăn kéo phủ bụi thì lại đang phủ lên người Phương Thế Kính.

Ống tay áo trượt xuống, cánh tay gầy gò của Phương Thế Kính lộ ra, xương cổ tay đẹp tinh xảo, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ngón trỏ dựng thẳng, đặt lên môi.

Sợi tóc trên đỉnh đầu ngoan ngoãn nằm bẹp xuống, hơi phủ lên mắt phải, giữa đuôi mày đều là nét dịu dàng và thỏa mãn.

"Suỵt, cậu ấy còn đang ngủ."

Phương Duệ đã sớm cạn lời ôm mặt, quay đầu bật khung chat riêng với Lâm Kính Ngôn.

"Cặp Phương Ngụy này thật không phải người mà a a a a QAQ!"

4.

Từ lần Phương Thế Kính ngủ lại một đêm lúc trước, Ngụy Sâm cảm thấy ánh mắt mấy người Hưng Hân nhìn hắn cứ là lạ, cứ như có gì muốn nói lại thôi rồi lại muốn.

Thế là lão Ngụy đầu đầy hoang mang thuận tay túm An Văn Dật đứng gần nhất trong đội, siết chặt cánh tay người ta kéo vào góc, sau một lúc bức cung, An Văn Dật đẩy kính nói:

"Phương Duệ thấy tiền bối Phương Thế Kính bước ra từ phòng anh, nghĩ là anh bị tiền bối ngủ."

Nghe thấy lý do này, Ngụy Sâm trừng mắt thật to, quay đầu hung hăng nhìn về phía Phương Duệ, chỉ tiếc bản thân tên Phương Duệ đã sớm chuồn đi từ đời nào rồi.

Có trời mới biết đêm đó Phương Thế Kính chỉ ngủ nhờ một đêm, do Diệp Tu cảm thấy mình làm bóng đèn không ổn nên mới phải đến phòng La Tập ngủ một đêm.

"Không phải, đó là ngủ nhờ! Sao anh lại có thể bị ngủ được chứ?"

An Văn Dật lạnh lùng nghiêm mặt nó: "Tiền bối Phương Thế Kính mặc áo sơ mi của anh."

"Dám đánh giá lão phu vậy hả!!!"

Phương Thế Kính vừa từ ngoài về nghe Ngụy Sâm gầm nhẹ liền tựa vào cửa nâng mi.

"Cậu còn cần đánh giá sao?"

5.

Chuyện Ngụy Sâm có cần đánh giá hay không tạm không có kết quả, chỉ có điều sáng hôm sau, Phương Duệ bị Ngụy Sâm bắt được rồi bị hắn lên mặt.

"Cậu hâm mộ tôi lắm chứ gì, tôi có người cùng giường chung gối nha."

Phương Duệ thấy cả mặt Ngụy Sâm sắp hếch lên tới trời rồi, lập tức nhìn lại vóc người hắn từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng.

"Cùng giường chung gối? Anh không chen chết người ta à?"

"Chậc chậc chậc, nhìn bộ dạng tức tối của cậu kìa." Ngụy Sâm tiếc nuối chắc lưỡi lắc đầu, hất cằm đắc ý: "Tôi có người chen, cậu có không?"

Cảm giác bị chế nhạo sâu sắc khiến Phương Duệ lập tức nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt đòi PK người thật với Ngụy Sâm.

Mới nhảy lên một nửa áo đã bị kéo, rồi bị nhẹ nhàng ấn về ghế.

"Ai?!"

Phương Duệ lập tức quay đầu lại, thấy Phương Thế Kính đứng sau mình thản nhiên móc di động ra khỏi túi. Phương Duệ dám lấy thị lực của tuyển thủ chuyên nghiệp của mình ra cược, trên đó tuyệt đối là hình khuôn mặt của Lâm Kính Ngôn.

[Trông Phương Duệ kỹ một chút.]

Phương Duệ: "?????"

Bị đội trưởng trước cảnh cáo, Phương Duệ quay sang trút giận lên Bánh Bao đang ngoan ngoãn ngồi một bên, xem Bánh Bao thành Ngụy Sâm, gào một tiếng há miệng hung hăng nhai ngấu nghiến.

Hai tên quỷ ấu trĩ Hưng Hân đã phân thắng bại xong, hôm nay người thắng là Ngụy Sâm hừ hừ. Hắn được nước đắc ý, cả phòng ai cũng thấy.

"Cười gì vậy?" Phương Thế Kính ngồi xuống, nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, vươn tay chọc chọc eo hắn: "Đừng đắc ý."

"Không đắc ý được sao?"

Phương Thế Kính gật đầu như có điều suy nghĩ. Kế đó, ngay dưới ánh mắt của cộng sự nhà mình, Phương Thế Kính kéo áo hắn lại gần, nụ hôn hừng đông lập tức hạ xuống.

"Anh tập kích tôi à, cộng sự."

"Không thích? Vậy lần sau không thế nữa."

"Vậy không được! Một lần nữa!"
 

Bình luận bằng Facebook