Thượng Thủy Minh Nguyệt
Tác giả: (chắc đã xoá).
Beta: @Trời Sao
Phần Thượng đăng mừng pj Vô Song Chi Song 2020.
Phần Hạ đăng nhân pj cmsn Phương Duệ Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi thủ
---
Thượng
Ai thanh xuân mà chẳng ngông cuồng?
Lời này rất đúng, chí ít Phương Duệ thấy rằng đúng với bản thân hắn.
Phương Duệ không cha không mẹ, từ nhỏ đã mồ côi. Năm hắn học xong tiểu học cũng là năm hắn vĩnh viễn mất đi sự bảo bọc dạy dỗ của người thân, nguyên nhân rất đơn giản, thân thích duy nhất là bà nội hắn qua đời, chỉ vậy thôi.
Hắn dùng phần thừa kế không tính là nhiều, tự mình sinh sống qua ngày.
Rồi sa chân hắc đạo, gia nhập phe phái, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lăn lộn trong giới mấy năm cũng có chút thành tựu, bên cạnh đồng bọn xêm xêm tuổi bắt tay nhau gia nhập cùng thời, hắn còn có một đám đàn em tôn làm “đại ca”.
Đứng ở quầy bar pha rượu, thi thoảng ngẫu hứng Phương Duệ lại kể cho khách nghe câu chuyện cũ, đến đoạn này, các vị khách kiểu gì cũng phá ra cười.
"Chủ quán, trông ông còn trẻ như thế, có đàn em tôn ông làm đại ca thật à? Bọn nhỏ ấy bao lớn?"
Mỗi khi nghe câu nói này, người phục vụ đang lau bình rượu bên cạnh sẽ lạnh lùng lướt qua, gọi Phương Duệ một tiếng đại ca, rồi xoắn tay áo cố ý để lộ một cánh tay đầy hình xăm.
"Hắn là tiểu đệ theo tui hoàn lương, không nhịn được việc người khác cười nhạo tui, mọi người đừng để ý, ha ha!"
Phương Duệ gãi mái tóc đen nhánh cắt ngắn gọn gàng, xua người làm đi, bỏ lại mấy người khách đứng đấy trợn mắt há miệng.
Lâu dần, khách quen quán bar đại khái cũng biết được lai lịch vị chủ quán, khách không quen phần lớn cũng từng nghe qua, vì thế mà quán thu hút một lượng khách, họ đến vì hiếu kỳ về một người có danh xưng thuộc giới hắc đạo "Phương đại ca", trong khi dáng dấp chẳng hề có xíu nào sự hầm hố của một gã xã hội đen.
"Phương đại ca" cười hì hì sờ lỗ tai đính hai hạt đinh khuyên, nói lý lịch mình được tẩy trắng từ rất lâu rồi.
Các vị khách hỏi hắn, ông làm thế nào tẩy trắng được? Không phải đều nói sa chân hắc đạo thân bất do kỷ, muốn thoát ra còn khó hơn lên trời?
"Bởi vì tui có một bạch nguyệt quang."
Phương Duệ nháy mắt mấy cái, đôi mắt chân thành sáng rực ẩn ước ý vị bạch nguyệt quang. Khách không hỏi nữa, quay sang cười nói bình phẩm rượu.
Bọn họ không biết, Phương Duệ thật sự có một bạch nguyệt quang.
Suốt thời gian Phương Duệ lặn ngụp trong giới xã hội đen, mãi đến năm 17 tuổi, mới coi như là gặp phải phiền phức đáng kể.
Lăn lộn nhiều năm như thế, tuy không thể nói là một bước lên mây, nhưng cũng xem như có vị thế trong giới.
Người mà hắn cần cung kính hầu hạ như ông lớn đếm qua hai lượt mười ngón là xong. Xem ra cơ duyên của hắn rất tốt, thêm nữa vì vẫn thuộc đối tượng vị thành niên, rất nhiều chuyện tình hắn đều thoát ra trót lọt, không giống mấy đại ca khác một khi bị bắt phiền phức sẽ to bằng trời.
Nếu để Phương Duệ tự biện, hắn sẽ bảo rằng mình sống khá là "trong sạch". Tuy thỉnh thoảng hút một điếu thuốc, nhưng hắn không nghiện rượu, không hít heroin, càng khỏi nói đến chuyện buôn ma túy, hắn lười làm, cùng lắm là kéo băng nhóm đi đánh nhau, hoặc rẽ vào mấy cửa hàng, doạ nạt người bán đòi phí bảo kê.
Cho đến một ngày vào năm 17 tuổi, Phương Duệ đạp đổ bàn ăn trong quán người ta, bị bắt về đồn cảnh sát với tội danh cố ý gây thiệt hại, trong lúc hắn gác chân ở đồn cảnh sát uống ly trà nóng, hắn mới nhận ra phong vận lần lượt chuyển dời, đi đêm rồi cũng có ngày gặp ma, người đời nói cấm có sai.
Đưa trà nóng mời hắn là một người đàn ông đẹp trai nhã nhặn. Người này ngồi xuống đối diện Phương Duệ, vỗ vỗ hai cái chân nghênh ngang coi trời bằng vung của hắn, mỉm cười đầy vẻ bao dung.
"Chú mày là ai? Lần đầu đến đây hả? Chà, gương mặt mới. Nói cho chú mày biết nhá, đại ca đến đây trước chú mày nhiều năm, nào, gọi một tiếng đại ca đi."
Phương Duệ, với mái đầu nhuộm nâu nhạt khoa trương, dùng thái độ cợt nhả châm chọc người kia, nhưng người bị hắn châm chọc lại chẳng để tâm, chỉ cười cười.
Phương Duệ cảm thấy mất hứng, không thèm để ý, bưng ly trà nóng thổi phù phù khiến hơi nước bốc lên biến thành những hình thù xiêu vẹo.
"Tên của em, là Phương Duệ nhỉ?"
Người đối diện mở miệng, Phương Duệ nheo mắt nhìn lên.
"Quá ngang ngược, phải gọi là Phương đại ca!"
"Được, Phương đại ca, Phương Duệ là tên của đại ca nhỉ? Năm nay 17 tuổi?"
Phương Duệ gật đầu, khịt mũi ra vẻ hài lòng, xem ra người mới này mồm miệng mau lẹ, hắn lên giọng kẻ cả: "Gọi vậy còn tạm được, đại ca đây hiện thời nhị bát niên hoa, đúng 17 tuổi!"
"Nhị bát niên hoa là 16 tuổi, hơn nữa nó dùng để chỉ mấy cô bé."
Phương Duệ nhìn thấy khóe miệng người nọ cong lên, trong mắt cũng đầy ý cười.
"Anh tên là Lâm Kính Ngôn, em cứ xem anh như là... là người kèm cặp em đi? Rất hân hạnh được biết em, Phương Duệ đại đại."
Phiền phức từ đấy dây dưa hệt như mấy cơn giông mùa hè thoắt đến thoắt đi khó lòng đoán trước. Phương Duệ nhìn nụ cười dịu dàng của Lâm Kính Ngôn, cảm thấy mình như đang an toàn trong mắt bão.
Lâm Kính Ngôn đưa hắn về nhà.
Phương Duệ không muốn đi tí nào, nhưng dưới đôi mắt trừng lớn của cục trưởng Hàn, hắn chỉ có thể chọn nghe theo.
Tuy vậy hắn vẫn nghĩ cách trốn, hắn cần phải về với băng nhóm của mình.
Không phải vì Phương Duệ một lòng trung thành với tổ chức, mà là trong tổ chức có bạn bè của hắn, còn có một đám đàn em dựa vào hắn kiếm ăn.
Trước giờ Phương Duệ chưa từng cảm thấy thân thế mình đáng thương, hắn sống một mình không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu người có hoàn cảnh tương tự là người bên cạnh hắn, thậm chí còn là tiểu đệ tin tưởng gọi hắn đại ca, hắn liền cảm thấy dù có thế nào đi nữa cũng không thể để bọn họ chịu thêm thiệt thòi.
Mấy lời này sau khi ở cùng nhau được ít lâu hắn đã nói với Lâm Kính Ngôn.
Hắn nhớ Lâm Kính Ngôn hỏi hắn, có muốn thoát ly khỏi giới hắc đạo hay không? Lâm Kính Ngôn khẳng định, nếu em muốn, anh sẽ giúp.
Phương Duệ trả lời, có lúc hắn cũng muốn, nhưng hắn không thể thoát ra một mình, chỉ đành tiếp tục lưu lại. Tiếp đó hắn lại nói với Lâm Kính Ngôn, đừng mơ tưởng hão huyền, nếu nói giúp hắn, vậy có đủ khả năng giúp cả một đám bạn bè và đàn em của hắn hay không?
Hắn còn nhớ giọng điệu hắn ngày đó cực kỳ mỉa mai.
Tóm lại đêm đó khi Lâm Kính Ngôn đưa hắn ra khỏi đồn cảnh sát, hắn đi đằng sau âm thầm hạ quyết tâm, đầu tiên phải lấy lòng, khi có được sự tin tưởng rồi, thì tìm thời cơ bỏ của chạy lấy người.
Lâm Kính Ngôn đưa Phương Duệ về nhà mình, ngay khi vào cửa đã đặt vào tay Phương Duệ một chùm chìa khóa.
"Sau này cứ coi đây là nhà em, chìa khóa nè, mỗi chìa đều có dán nhãn, em tự nhìn là biết không cần phải hỏi."
Phương Duệ sững sờ, hỏi Lâm Kính Ngôn anh không định trói tui lại sao?
Lâm Kính Ngôn cười: "Muốn trói em lại, ở đồn cảnh sát đã trói rồi, cần gì phải đem về đây? Sao vậy? Em muốn trốn hả? Vừa nãy lão Hàn có nói với anh, nếu anh để em trốn, trong vòng ba ngày hắn sẽ diệt gọn băng nhóm của em."
Phương Duệ nghe xong không nói nên lời.
Cục trưởng Hàn xưa nay nói được làm được. Phương Duệ nhớ lần đầu bị bắt vào đồn hắn lăn lộn khóc lóc om sòm, Hàn Văn Thanh đen mặt, đe dọa tên nhóc bất trị Phương Duệ nếu không ngồi yên sẽ đánh vào mông, Phương Duệ không thèm nghe, Hàn cục trưởng càng đen mặt hơn vươn dài cánh tay túm lấy hắn đặt nằm úp sấp, "Bộp bộp bộp" liên tiếp ba tiếng, Phương Duệ lập tức ngoan ngoãn chỉ trong một giây.
Ai bảo hắn tự tìm đường chết, gây sự ở đâu không gây lại đến gần khu vực nơi Hàn Văn Thanh quản lý, lần nào cũng ầm ĩ không sợ lớn chuyện, khiến Hàn Văn Thanh nghĩ mình không nhúng tay vào việc của mấy khu lân cận không xong.
"Đại khái là thấy em quậy quá, Cục phó Trương đến tìm anh đề nghị đem em về." Lâm Kính Ngôn giải thích với Phương Duệ như thế.
"Tên nhóc họ Trương tâm quá bẩn!" Phương Duệ làm ra vẻ mình rất khổ tâm.
Xem ra lần này không thể trốn. Phương Duệ nhanh chóng chấp nhận, giơ chân đá đá, giày văng vào cửa trước nằm vất vưởng, sau đó ‘Phương đại ca’ không e dè đi thẳng vào phòng khách, an ổn vững vàng nhào lên sô pha, cả người nằm ngang chiếm trọn băng ghế.
Phương Duệ nghĩ, dám dùng cách này đối phó mình? Về sau mình cứ thế làm một đại thiếu gia, bắt người đàn ông kia hầu hạ, tận hưởng cuộc sống được bao nuôi, trà bưng tận tay cơm dâng tận miệng.
Lâm Kính Ngôn quá lành tính, không nói một tiếng, lẳng lặng xếp giày hắn ngay ngắn, rồi đi về phía nhà bếp.
"Có kiêng kỵ món ăn nào không?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Không rau xanh." Phương Duệ đáp.
"Không ăn được? Hay là không thích ăn?" Lâm Kính Ngôn hỏi lại.
"Đại thiếu gia đây làm sao nuốt nổi mấy cọng cỏ ấy?" Phương Duệ khinh thường hừ hừ.
"Hiểu rồi."
Bỏ lại hai chữ, Lâm Kính Ngôn quay về nhà bếp. Chờ đến khi hắn trở ra, mặt Phương Duệ còn xanh hơn cả rau.
"Thịt bây giờ đều trông như thế này sao?" Phương Duệ hỏi, dùng đũa chọt chọt mấy lá rau xanh, mấy miếng cà tím, cà chua.
"Ở nhà anh, cân đối dinh dưỡng không đến lượt em kén chọn." Lâm Kính Ngôn gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát Phương Duệ. "Ăn đi, bằng không sẽ trả em về băng nhóm."
Lần này Phương Duệ hiểu rõ.
"Lão Lâm, anh mới thật sự là lưu manh gốc? Nói! Anh lăn lộn phương nào?"
Rốt lại, Phương Duệ dùng lời rác rưởi cũng chẳng cứu vãn được tình hình, xịu mặt đem toàn bộ thức ăn trên bàn quét sạch. Đêm đó, Phương Duệ đánh răng hai lần rồi mới đủng đỉnh đi vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng ngủ Phương Duệ lại có cảm giác mình bị hãm hại.
Phòng ngủ nhà Lâm Kính Ngôn không lớn, duy nhất một gian, mà điều quan trọng chính là, giường cũng chỉ có một cái.
Lâm Kính Ngôn ngồi dựa vào đầu giường phía bên phải, một quyển sách đặt trên gối. Phương Duệ chỉ chỉ vào mình, rồi chỉ chỉ vào Lâm Kính Ngôn, hóa thành người câm điếc dùng tay diễn tả, Lâm Kính Ngôn gật đầu cười, vỗ vỗ vị trí bên trái hãy còn để trống.
"Lão Lâm, mình cô nam quả nam ở trong một phòng còn chung giường chung gối, đừng nói là anh có ý đồ xấu với em từ trước rồi nha?"
Phương Duệ diễn y như thật, vòng hai tay ôm lấy bộ ngực trần trụi, mặt đầy vẻ “đừng mà lão gia phu nhân đang nhìn”.
"Yên tâm đi, chúng ta cùng giường, nhưng không chung gối, chăn bông cũng không đắp cùng." Lâm Kính Ngôn nhịn cười chỉ cho Phương Duệ một tấm chăn chuẩn bị sẵn. "Hơn nữa, anh cũng chẳng có ý đồ gì với em. Nói đi cũng phải nói lại, em ngủ không mặc quần áo?"
Phương Duệ vẫn làm bộ làm tịch, nhăn nhăn nhó nhó bò lên giường, duỗi tay duỗi chân, thoải mái vươn người, một tay đặt lên đùi Lâm Kính Ngôn. Hắn mặc loại quần soóc Lâm Kính Ngôn đưa cho, nói như thế ngủ mới thoải mái. Sao hả lão Lâm, có thấy kích thích không?
"Kích thích thì không đâu, anh sợ là nửa đêm em đá chăn, sẽ bị máy lạnh thổi cho cóng luôn. Còn nữa, quy củ là khi ngủ phải tháo khuyên tai, lỡ đâu trở mình bị cọ trầy xước."
Lúc Lâm Kính Ngôn gỡ đinh khuyên xuống cho hắn, Phương Duệ nghĩ, người này thật là cứng nhắc, một chút lãng mạn hay một tế bào hài hước cũng không có, dặn dò nọ kia, dài dòng như mấy bà mẹ.
Nhưng mà… ấm áp!
Nhiều năm về sau, không biết bao nhiêu đêm hắn đá rơi chăn bị lạnh tỉnh giấc, Phương Duệ luôn nghĩ như vậy. Người nọ nửa đêm lặng lẽ tém chăn kỹ càng cho hắn, dù ngủ say đến mơ mơ màng màng hay chập chờn nửa tỉnh nửa mơ, hắn đều không quên.
Cách ngày, Lâm Kính Ngôn dẫn Phương Duệ đi mua đồ dùng thiết yếu, còn sắm thêm mấy bộ quần áo chỉn chu, chỉ đến khi Lâm Kính Ngôn dẫn hắn đi cắt tóc, nhóc trẻ trâu chết sống không chịu, Lâm Kính Ngôn cũng đành bó tay.
Phương Duệ cứ như thế được Lâm Kính Ngôn cưng chiều, trừ việc cần phải ăn rau xanh, cuộc sống của hắn đúng là không khác đại thiếu gia được Lâm Kính Ngôn chăm sóc chu đáo, sống những tháng ngày cực kỳ sung sướng.
Nhưng Phương Duệ là người từ tận trong xương đã không chịu an phận dù bị uy hiếp.
Lâm Kính Ngôn không cấm đoán hắn bất kỳ điều gì, hắn thường nhân lúc Lâm Kính Ngôn không có ở nhà trốn về nhóm mình, làm mấy việc bất hợp pháp một cách đứt quãng, nhưng không gây ra chuyện gì nghiêm trọng. Trong thời gian này Lâm Kính Ngôn cũng rất nhiều lần bắt Phương Duệ về tận tình khuyên nhủ, nghiêm chỉnh mà nói, những việc Lâm Kính Ngôn làm cũng không phải hoàn toàn vô ích, chí ít thì Phương Duệ tự nhận thấy mình bị ảnh hưởng khá nhiều.
Sau khi vào ở nhà Lâm Kính Ngôn, hắn sẽ ra ngoài thu tiền bảo kê, nộp lên trên tổ chức, trả ít tiền công trong một thời gian cố định, sau đó lại quay về nhà Lâm Kính Ngôn. Trong đảng cũng biết hắn bị cớm theo dõi, đôi bên ngầm hiểu với nhau, hắn không hỏi nhiều về tình hình trong nhóm, người trong nhóm cũng không kể nhiều về hoạt động thường nhật.
Cuộc sống yên bình vô tư lự của Phương Duệ chỉ bị phá hỏng trong một lần thu phí bảo hộ ẩu đả với người ta.
Lâm Kính Ngôn đến bót cảnh sát bảo lãnh cho Phương Duệ rồi dẫn hắn đi, về nhà lại bôi thuốc vào vết thương.
Bọn họ chẳng ai nói gì, Phương Duệ cắn răng chịu đau không rên một tiếng. Đến khi bôi thuốc xong, Lâm Kính Ngôn đặt một bát mì sợi ở trước mặt Phương Duệ, Phương Duệ đối diện với hương thơm nóng sốt tỏa ra từ bát mì, mãi mới chịu cất tiếng.
"Lâm Kính Ngôn, con mẹ nó anh đừng quan tâm em nữa."
"Tại sao?" Lâm Kính Ngôn không gật cũng không lắc, mà hỏi lại.
"Em chỉ có một mình, bị gì cũng không sao." Phương Duệ nói."Còn bọn họ có người nhà chờ họ quay về, bây giờ trong đảng tranh chấp lẫn nhau, không chừng sẽ xảy ra chuyện…"
Xảy ra chuyện gì, Phương Duệ không nói, nhưng hắn nghĩ Lâm Kính Ngôn biết thừa. Giang hồ xử lý mâu thuẫn nội bộ ra sao? Cần phải nói không.
"Em có người nhà chờ chứ, sao lại không?"
Lâm Kính Ngôn đột nhiên mở miệng, hỏi một câu khiến Phương Duệ chẳng thể theo kịp.
"Em đang ở cùng anh, chúng ta không phải là người nhà của nhau sao?" Lâm Kính Ngôn nói.
Phương Duệ ngây ngốc nhìn Lâm Kính Ngôn, hồi lâu mới hừ một tiếng, cười lạnh.
"Đầu óc anh bị hỏng rồi à? Không dưng lo chuyện bao đồng, còn là chuyện riêng của hắc đạo, anh không sợ chết hay anh chán sống?"
"Anh muốn giúp em, chỉ vậy thôi." Lâm Kính Ngôn đáp.
"Trong băng nhóm có rất nhiều người giống như em, chẳng lẽ anh lần lượt đưa từng người về nhà mà nuôi?" Phương Duệ xùy ra một tiếng khinh thường.
"Nói vậy cũng không phải." Lâm Kính Ngôn giơ tay, xoa xoa đầu Phương Duệ. "Hay là... Duyên phận đi? Nhìn thấy em, liền cảm thấy bất luận thế nào anh cũng phải giúp."
"Ha."
Phương Duệ cười, sau đó cúi người, đưa tay vén lên món tóc nhuộm màu nâu nhạt làm lộ ra vết cắt sau gáy.
Một vết đao chém vắt ngang giờ đã thành sẹo mờ.
Đến tận lúc đó Lâm Kính Ngôn mới hiểu, nguyên nhân Phương Duệ để một mớ tóc dày che nửa gương mặt, mùa hè dù nóng đến khô người nhưng nói thế nào cũng không chịu cắt.
"Một cảnh sát trước đây nói giúp em, khi người ta dùng dao phạt dưa hấu chém xuống đã đẩy em chạy. À, em phải cám ơn hắn đã ra sức đẩy em, bằng không thì không chỉ bị mũi đao vạch một đường thôi đâu, cả cái đầu chắc cũng đã bị chặt rụng làm dưa hấu ướp lạnh rồi."
Phương Duệ cười tự giễu, giống như đang kể một câu chuyện hài lỗi thời.
"Anh không phải người nhà của em, em không còn ai thân thích." Phương Duệ đứng lên, mì cũng không ăn, đi thẳng ra cửa. "Em đi đây."
Ba chữ lạnh lùng thốt ra khỏi miệng, đầu cũng không ngoái nhìn, Phương Duệ ngồi xổm xuống mang giày.
"Phương Duệ, chờ thêm vài tiếng nữa, đồng hồ điểm 12 giờ là em tròn 18 tuổi. Đến lúc đó tội danh định cho em sẽ nặng hơn, em có biết không?" Lâm Kính Ngôn ở sau lưng hắn, rất bình tĩnh mà phân tích.
"Nếu sợ định tội, từ đầu em đã không lăn lộn trong giới."
"Bất luận thế nào cũng phải đi sao?"
"Ừ."
Lâm Kính Ngôn không nói nữa, Phương Duệ mang giày, đứng lên, tay đặt trên nắm cửa đã mở ra một khe hở.
"Đội của Lão Hàn, hai giờ sáng sẽ hành động."
Trước khi cửa đóng lại, Phương Duệ nghe giọng của Lâm Kính Ngôn, vẫn ôn hòa như nước.
Lâm Kính Ngôn trước đây luôn thật lòng đối xử với Phương Duệ, đến tận bây giờ cũng không một câu lấp liếm, ngay cả lần này cũng không khác gì ngày thường. Hắn cứ thế tin tưởng Phương Duệ sẽ không lợi dụng tin tình báo, đơn thuần căn dặn phải quý trọng thân thể.
Phương Duệ đem tin tức này quay về báo cho tổ chức. Hắn và cớm luôn là hai phe đối lập, đào được bất kỳ tin gì cũng lập tức lợi dụng, hắn cảm thấy Lâm Kính Ngôn thật ngốc, đối với một kẻ lăn lộn trong giới hắc đạo, tốn bao nhiêu chân thành liệu có ích hay sao? Toàn bộ cũng như bánh bao dụ chó mà thôi.
Phương Duệ dựng đám đàn em nhà mình dậy tụ họp, tìm đủ loại lý do phái bọn họ đi làm mấy việc nhỏ nhặt chẳng quá quan trọng, sau đó hắn một thân một mình đến gặp mấy người bạn, hỏi thăm để biết nơi mấy lão đại tranh chấp nội bộ, tập trung với vài bằng hữu, chờ nhận được tin tức về địa điểm diễn ra cuộc tranh chấp là lập tức xuất phát.
Nhưng vừa đến nơi bọn họ nhìn mà chết sửng.
Cả bãi đều bị cớm khống chế, Hàn Văn Thanh đã ra tay, bất kể là đại ca của Phương Duệ, hay đám nổi loạn kia, đều bị tóm gọn.
Tại hiện trường, Trương Tân Kiệt chỉ huy đội viên kiểm tra nhà thi đấu, Hàn Văn Thanh sắc mặt nghiêm túc đứng một bên, Lâm Kính Ngôn đứng cạnh Hàn Văn Thanh, mang một cặp kính Phương Duệ chưa từng nhìn thấy, mặt không cảm xúc, không hề liếc nhìn Phương Duệ dù chỉ một lần.
Phương Duệ vỡ lẽ.
Thời gian mà Lâm Kính Ngôn báo với hắn, chỉ là bẫy rập. Hắn lợi dụng Phương Duệ lừa dối tổ chức, nhân lúc hỗn loạn tung mẻ lưới bắt hết cả bọn, một lần gom gọn.
Phương Duệ cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo, sự phẫn nộ tràn khắp toàn thân, run rẩy cả tứ chi bách hài.
Lâm Kính Ngôn chân tâm thực ý với hắn?
Còn khuya!
Lâm Kính Ngôn rõ ràng đã giăng sẵn một cái bẫy thật lớn, chỉ một câu thôi, đã khiến hắn bán đứng mình, bán cả tổ chức. Là hắn quá mức ngây thơ tưởng bở, nên mới tin giữa một tên cớm và một kẻ lưu manh có cái gọi là tình nghĩa chân thành.
"Lâm Kính Ngôn con mẹ nó ông dám chơi tui như thế?!"
Phương Duệ gào thét xông lên.
Lâm Kính Ngôn đột nhiên mạnh mẽ quay đầu chồm về phía hắn, Phương Duệ nhìn thấy cánh tay người kia dang rộng, động tác nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, bị Lâm Kính Ngôn đè ngã trên đất, bên tai còn nghe tiếng Lâm Kính Ngôn nhắc lớn coi chừng.
Phương Duệ ngã bật ngửa, bị Lâm Kính Ngôn ép, rất đau, nhưng hắn nhận ra có chỗ nào đó sai sai, run rẩy đưa tay lần dò lưng người bên trên.
Đã ướt lại nóng, Phương Duệ mơ hồ nhìn thấy một bàn tay đỏ hồng.
Hắn lập tức dùng tay giữ chặt lưng Lâm Kính Ngôn, chỉ sợ càng lúc càng chảy ra nhiều máu đỏ. Bên tai tiếng hò hét tán loạn, hắn lại phát hiện mình dường như không biết những người khác đang nói cái gì.
Hắn gào, Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn... nhưng đến cả giọng của mình hắn cũng không nghe được.
Lâm Kính Ngôn... Mẹ kiếp, tại sao lần nào người may mắn cũng là mình?
Đến khi cửa phòng giải phẫu đóng lại, Phương Duệ mới nghe rõ ràng khi nói câu này.
Trương Tân Kiệt đứng bên cạnh Phương Duệ, hắn đi cùng xe cấp cứu tới bệnh viện để lo cho vết thương của Lâm Kính Ngôn, Hàn Văn Thanh ở lại nơi kia xử lý chuyện còn lại.
"Không ngờ vẫn để cá lọt lưới, việc này là do cảnh sát chúng tôi sơ suất, liên lụy đến cậu và Lâm Kính Ngôn, cực kỳ xin lỗi." Trương Tân Kiệt áy náy mở miệng.
"Mấy người liên lụy gì tui?" Phương Duệ lẩm bẩm hỏi, giọng nói càng lúc càng lớn."Mấy người liên lụy gì tui? Là tui liên lụy lão Lâm... Khẩu súng đó nhắm vào tui, tại sao lão Lâm lại là người trúng đạn? Là tui liên lụy ảnh! Tui cũng là người trong đảng! Mấy ông bắt tui đưa cho lão Lâm báo cáo kết quả đi!"
Phương Duệ bắt đầu rít lên, hắn gào thét như điên bên ngoài phòng phẫu thuật, người hắn dính đầy máu của Lâm Kính Ngôn, nhìn bộ dáng ấy những ai đi qua hành lang đều run rẩy bước vội.
Hắn sợ, nên quên bẵng đi mất đối tượng mà hắn đang gào vào mặt chính là tên cớm phiền phức nhất, hắn chỉ nghĩ đến cơ thể càng lúc càng lạnh đi của Lâm Kính Ngôn khi còn nằm trong vòng tay mình.
Trương Tân Kiệt không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn Phương Duệ bộc phát tâm tình, đến khi hắn gào thét mệt mỏi dần dần trở nên yên tĩnh mới mở miệng.
"Cậu không phải người trong băng đảng. Phương Duệ, tên cậu đã bị xóa, bao gồm tất cả những đàn em dưới tay cậu, và một vài bạn bè."
Trương Tân Kiệt lấy trong túi ra một cặp kính đặt vào tay Phương Duệ, mãi vẫn không nghe hiểu được lời Trương Tân Kiệt, Phương Duệ đỡ lấy kính mắt, lúc này mới nhìn ra chính là cặp kính mà Lâm Kính Ngôn đeo hôm nay.
"Hộ sĩ vừa nãy giao cho tôi." Trương Tân Kiệt nói, "Có rất nhiều việc, Lâm Kính Ngôn đã giúp cậu xử lý đâu ra đó. Cậu trở về nhà đi thôi, anh ấy nói có gắn một tờ giấy ở cửa tủ lạnh dành riêng cho cậu, đi về tắm rửa, nghỉ ngơi cho tốt."
Trương Tân Kiệt nói xong, cũng không quản Phương Duệ có đồng ý hay không, cương quyết gọi xe đưa hắn về. Dọc theo đường đi Phương Duệ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đến khi vào phòng đóng cửa mới lấy lại chút tinh thần.
Hắn gấp gáp nhào đến bên tủ lạnh, trong tay nắm chặt cặp kính của Lâm Kính Ngôn, giày cũng quên cởi.
Trên cửa tủ lạnh đúng là có dán một tờ giấy nhỏ, Phương Duệ ngồi xổm xuống nhìn.
Phương Duệ.
Chữ viết của người này luôn ngay thẳng nắn nót, viết tên hắn thôi mà cứ như truyền vào đấy hết thảy tình cảm êm đềm.
Dù thế nào, anh vẫn quý trọng em.
Sinh nhật vui vẻ, mở tủ lạnh ra sẽ có bất ngờ.
Phương Duệ ngẩn ngơ nhìn tờ giấy, vô thức làm theo những gì ghi trên đó.
Bên trong bày một cái bánh kem nho nhỏ, cắm bên trên một ngọn nến có hình số "18".
Đây là quà sinh nhật đầu tiên của Phương Duệ do Lâm Kính Ngôn tặng.
Hắn ngồi bệt dưới đất, từ từ co lại hai chân, tay vòng qua gối, úp mặt, để mặc mùi tanh từ máu của Lâm Kính Ngôn dính đầy trên người bủa vây lấy mình.
Kính mắt của Lâm Kính Ngôn, hắn vẫn nắm chặt trong tay, lòng bàn tay hắn xem ra còn lạnh hơn cả nhiệt độ mà Lâm Kính Ngôn lưu lại.
(còn tiếp)
Last edited: