Hoàn [Vô Song 2020] [Tiêu Tài] Thấy Nhiều Không Trách

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Tiêu Tài] Thấy Nhiều Không Trách

Sản phẩm thuộc Project Song Chi Song

Nghịch thiên nhi hành, kiến cắn chết voi, Lôi Đình ta, tay đấm Lam Vũ chân đá Luân Hồi!

Chính phó Lôi Đình, mặc ai hô ai gào, đoàn kết một lòng, khí thế như hồng, tính không bỏ sót.

Chính phó Lôi Đình, vượt mọi gian lao, nguy mà không sợ, nghèo mà không bần.

Chính phó Lôi Đình, đi rồi trở lại, chung tay một lòng, dựng nên kỳ tích!


Tác giả: Thất lạc​

Thể loại: Hướng nguyên​

CP: Tiêu Thời Khâm x Phương Học Tài​

Edit: Gingitsune​


Tiêu Thời Khâm là một thành viên thâm niên của hiệp hội bề ngoài. Sau khi ra mắt và gặp mặt các tuyển thủ đồng kỳ, anh liền âm thầm chấm điểm vẻ ngoài của mỗi người. Tô Mộc Tranh được điểm tuyệt đối, Sở Vân Tú hơi thấp hơn một xíu, Trương Tân Kiệt nhìn không tồi nhưng biểu cảm quá ít, Dụ Văn Châu thì đẹp trai hơn nhiều, Hoàng Thiếu Thiên 85 điểm, Lý Hiên vừa đủ điểm.​

Sau đó, anh chợt cảm thấy sai sai: Lúc đó mình nghĩ cái quái gì vậy?​

Tóm lại, Tiêu Thời Khâm u mê ra mắt Liên minh. Nói thật ra, Tiêu Thời Khâm thật sự là hiệp hội bề ngoài, nhưng làm người rất chính trực, xưa nay chưa từng cố tình tiếp cận Tô Mộc Tranh, lại càng không gây sự với Vương Kiệt Hi. Khi đó, Tiêu Thời Khâm còn chưa cận nặng như bây giờ, ngữ tốc không nhanh không chậm rõ ràng rành mạch, ánh mắt sáng ngời sau thấu kính luôn hàm chứa ý cười. Thân cao 1m8, vóc người cân xứng, có một gương mặt anh tuấn đủ làm hai lòng bản thân cùng kỹ thuật thao tác tinh diệu. Kỹ sư máy móc Diệt Sinh Linh có gương mặt tuấn mỹ nhất trong số các thẻ tài khoản nam cùng gu thời trang mốt nhất, giơ cao Thiểm Ảnh sáng ngời, soái không biên giới. Dưới vẻ ngoài chói mắt ấy lại là một mạch não sâu không thấy đáy.​

"Đại não của cậu ta nhất định nối thẳng đến lỗ đen vũ trụ."​

Đội trưởng chiến đội Lôi Đình đã từng đánh giá Tiêu Thời Khâm như thế.​

"Tôi vẫn cho rằng anh ấy khịa anh não động quá mức."​

Khi đó, Phương Học Tài - vẫn còn trong trại huấn luyện - đã nói như thế. Sắc mặt bình thản hững hờ, môi trên môi dưới chạm vào nhau, phun ra một câu như thế.​

Phương Học Tài là loại tuyển thủ quy củ trung dung, đấu pháp không nổi bật, thao tác không tinh chuẩn bằng các tuyển thủ hàng top nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Hắn có thể ngược người chơi bình thường trong đấu trường bằng một tay, đụng phải Tiêu Thời Khâm thì chỉ có nước đảo ngược vế trước. Nhìn khắp trại huấn luyện Lôi Đình lúc đó, Phương Học Tài không phải mạnh nhất, nhưng Tiêu Thời Khâm đã không chút do dự mà chọn hắn.​

"Đẹp trai, theo kịp lối suy nghĩ của tôi, khiếu thẩm mỹ không thể chê."​

Phương Học Tài khi đó, Đới Nghiên Kỳ và Mễ Tu Viễn sau này, cùng với Lỗ Dịch Ninh chuyển nhượng sang từ Yên Vũ, thậm chí Trương Gia Hưng đến từ Gia Thế, khi gia nhập Lôi Đình đều từng bị Tiêu Thời Khâm cho điểm vẻ ngoài. Vậy nên chỉ số sắc đẹp của chiến đội Lôi Đình cao vô cùng, bình quân xong cũng có thể xem là chiến đội đẹp nhất Liên minh.​

Phương Học Tài tự nguyện từ bỏ kỳ nghỉ cuối cùng trước khi ra mắt, chuyển vào ký túc xá để tiến hành huấn luyện nội bộ chuẩn chuyên nghiệp. Qua một kỳ nghỉ, trình độ của hắn dù không tăng nhanh như gió nhưng ít ra, khi đối mặt với các thành viên của chiến đội, hai chữ Vinh Quang xuất hiện trên màn hình ngày càng thường xuyên. Thời gian pk 1v1 giữa kỹ sư máy móc và thích khách dần kéo dài. Đến khi Tiêu Thời Khâm đưa cho hắn thẻ tài khoản đánh dấu Qủy Mị Tài, hắn ngạc nhiên: "Chuyên môn chọn một tài khoản có chữ Tài cho tôi?"​

Tiêu Thời Khâm không lưu tình đáp: Nghĩ gì vậy, nằm mơ à. Chê cười hắn xong lại nghiêm túc đáp: "Không phải, tôi cố tình luyện cho cậu."​

"Ô, anh còn chơi được thích khách?"​

"Nghề nào tôi cũng chơi được." Tiêu Thời Khâm cười ôn hòa.​

Anh có bệnh à, Tiêu Thời Khâm. Phương Học Tài chửi thầm trong bụng, nhìn tấm thẻ từ ánh kim, lại hơi cảm động.​

Yêu nghiệt. Hắn nghĩ.​

***​

Trước ngày cửa sổ chuyển nhượng khép lại, đội trưởng chiến đội Lôi Đình gọi mọi người vào phòng họp, tuyên bố muốn xuất ngũ.​

"Lôi Đình giao lại cho các cậu."​

Và rồi chàng trai trẻ tuổi thế hệ hoàng kim Tiêu Thời Khâm trở thành đội trưởng mới của Lôi Đình, tân binh trẻ tuổi vừa ra mắt mùa năm Phương Học Tài trở thành đội phó mới của Lôi Đình.​

Tuyển thủ ra mắt mùa năm có chỉ số sắc đẹp rất cao.​

Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Trạch Khải, Tiêu Thời Khâm thật sự kinh diễm. Ánh mắt sau thấu kính tập trung trên người Chu soái ca thật lâu, lâu đến nỗi thiếu niên tân binh Luân Hồi tỏ ra nghi ngờ. Tiêu Thời Khâm âm thầm cảm thán một câu, sau đó khôi phục như thường, lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc làm việc.​

Phương Học Tài chẳng chút hoài nghi, kết luận Tiêu Thời Khâm lại trầm mê sắc đẹp.​

Không biết nghĩ thế nào, Tiêu Thời Khâm lập tức quyết đoán trả lời: "Sắc đẹp có ích lợi gì, đẹp đến đâu cũng là nhà người khác."​

Phương Học Tài lườm anh bằng ánh mắt một lời khó nói hết. Tiêu Thời Khâm chợt nhận ra mình vừa nói gì, suýt quỳ tạ tội.​

Tuyển thủ chơi mục sư yếu ớt hỏi: "Vậy đội trưởng muốn nhà ai?"​

Ha hả. Tiêu Thời Khâm nghĩ.​

Từ đó về sau, Phương Học Tài phát hiện mình chẳng thể nào nhìn thẳng vào Chu Trạch Khải.​

Đẹp trai quỷ khóc thần sầu, thao tác ngầu lòi miễn copy. Phương Học Tài phát tiết hết lửa giận của mình lên thân đám quái trước mặt. Dưới những đòn tấn công như chớp của thích khách, NPC đáng thương chỉ kịp phát ra âm thanh mặc định của trò chơi liền biến thành một đống kinh nghiệm cùng ngân tệ. Khó mà nói rõ hắn không vui chỗ nào, tóm lại là gai mắt nam thần của Liên minh. Phương Học Tài vụng trộm liếc nhìn Tiêu Thời Khâm đang ngồi bên cạnh viết nhật ký, sau đó lại chuyên chú cày phó bản.​

Tạo clone đi chơi phó bản level thấp là tùy tiện giải trí, không có gì bất ngờ, Phương đội phó nãy giờ vẫn tắt mic kiên trì đánh chữ trở thành MVP của phó bản, còn sờ được một kiện trang bị cam. Một cây súng trường. Bởi vì nguyên nhân nào đó, Phương Học Tài muốn mang cây súng đi, nhưng trong bốn người còn lại có một người chơi hệ súng. Khi hắn đang chật vật đấu tranh tâm lý, người anh em chơi súng kia nói: anh xem, anh lợi hại như vậy, dù chơi súng nhưng tôi cũng không thể mặt dày mày dạn. Để cho công bằng, chúng ta roll điểm đi."​

Phương Học Tài roll, 100 điểm.​

Của mình chính là của mình, Phương Học Tài ung dung nhận lấy thanh vũ khí cam. Bốn người vội vàng gửi lời mời kết bạn tới hắn, Phương Học Tài đều chấp thuận, còn cười thầm trong bụng bởi hắn không định thường xuyên login bằng clone này. Sau đó hắn bật cười nhìn vào ba lô. Vũ khí cam level 75, thuộc tính khá tốt, là một vũ khí chẳng hề kém cỏi dù trên sân thi đấu chuyên nghiệp.​

Nghĩ nghĩ, hắn quay sang nói với Tiêu Thời Khâm: "Đội trưởng, anh xem tôi cày phó bản được một cây súng khá tốt. Ngữ điệu trần thuật, ý tứ rõ ràng muốn nói 'Nhìn xem, nếu thích thì tôi tặng anh'. Tiêu Thời Khâm sáp vào kiểm tra thuộc tính, qua một chốc liền cười thán phục, bảo rằng vận khí thật tốt, bèn trực tiếp đưa cho phòng kỹ thuật.​

Lôi Đình dù nghèo cũng là chiến đội chuyên nghiệp, vũ khí cam cực phẩm cũng không phải hiếm có. Dù là vậy, Phương Học Tài vẫn khá đắc ý, nhún vai nói: luck A.​

Tiêu Thời Khâm như cười như không, mặt đối mặt với hắn, hai gương mặt kề gần sát nhau.​

"Cho cậu mượn thêm ít luck." Anh nói.​

"Tự roll một thanh đao về nghiên cứu đi."​

***​

Tiểu thư Đới Nghiên Kỳ, khi đó là một pháp sư nguyên tố vừa ra mắt, từng may mắn chứng kiến cảnh đội trưởng soái ca cùng đội phó đẹp trai cãi nhau. Nguyên nhân đương nhiên là vì Tiêu Thời Khâm muốn đến Gia Thế. Cô nghe tin này lúc đang ăn sáng, trái trứng luộc vừa nuốt xuống suýt nghẹn trong họng, ngớ người nửa ngày liền vội vội vàng vàng nốc xuống một cốc nước lớn rồi chạy đến phòng huấn luyện, không. Chạy đến văn phòng của đội trưởng, cũng không ai.​

Sau cùng cô bị tiếng gầm giận dữ của Phương Học Tài dẫn dến phòng sinh hoạt.​

"Anh đi rồi thì cũng đừng quay về!"​

Phương Học Tài hung hăng móc ra một chiếc nhẫn đồng từ trong túi rồi đập xuống sàn, nổi giận đùng đùng sập cửa phòng sinh hoạt. Sắc mặt của Tiêu Thời Khâm cũng khó coi hơn bao giờ hết, anh quỳ xuống săm soi từng tấc sàn nhà, tìm kiếm chiếc nhẫn kia. Đó là lễ vật anh đưa cho Phương Học Tài ngày hắn ra mắt, bên trên có khắc chữ triện "Lôi Đình Phương Học Tài". Nhóm người Đới Nghiên Kỳ, Trình Thái xấu hổ đứng ngoài cửa, đi không được ở không xong.​

Lời cần nói đã nói hết trong buổi họp báo, lúc về tới câu lạc bộ Phương Học Tài lại dị thường theo sát Tiêu Thời Khâm, đâu cũng không đi. Tiêu Thời Khâm nói muốn làm điểm tâm cho mọi người, Phương Học Tài liền theo sát bên, không giúp đỡ cũng không quấy rối, chỉ ôm tay dựa vào bên tường, chậm rãi ung dung trò chuyện. Tiêu Thời Khâm thật sự không giỏi một lòng hai chuyện, vừa lu bu vừa câu có câu không đáp lời. Cuối cùng anh xong việc, vừa rửa tay vừa nhìn hướng Phương Học Tài, cười hỏi hôm nay làm sao vậy.​

"Không làm sao." Phương Học Tài bật cười: "Muốn nhìn anh một chút."​

Tiêu Thời Khâm khóa vòi nước, miệng treo nụ cười, đứng yên tại chỗ.​

Phương Học Tài rất đẹp trai, đây là điểm Tiêu Thời Khâm khá thưởng thức. Quen biết mấy năm, lần đầu tiên đội trưởng Lôi Đình phát hiện đội phó nhà mình cười lên cũng thật dễ nhìn.​

Ý cười ôn hòa tràn đầy mi mắt, sống mũi cao tạo nên bóng tối nhàn nhạt, sắc môi nhạt, thật tương xứng với làn da trắng nõn. Ngẫu nhiên đụng phải gò má của hắn sẽ thấy mềm mại không giống nam nhân. Hắn hơi giương cằm, khoanh tay dựa tường, đường nét từ sườn mặt đến gáy cổ hoàn mỹ cực kỳ. Tiêu Thời Khâm thất thần trong chớp mắt, nhớ lại đánh giá trước đây của mình về đối phương, lại hoang mang vì sao đến giờ mới phát hiện nam nhân bên cạnh mình có vẻ ngoài phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ cao nhất của mình đến thế.​

Phương Học Tài chớp mắt. Làm sao?​

Tiêu Thời Khâm sực nhận ra mình nhìn chằm chằm đối phương quá lâu, bèn nở một nụ cười, giọng điệu xin lỗi: "Không có gì. Học Tài, quen cậu thật tốt."​

Phương Học Tài vẫn nhớ, một ngày đó, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua kính cửa, điểm tâm trong lò nướng đang nảy sinh từng đợt phản ứng hóa học. Đội trưởng tủm tỉm cười, nói với hắn quen cậu thật tốt.​

Khoảnh khắc đó, mọi thứ chung quanh hoàn toàn mơ hồ, khuôn mặt của Tiêu Thời Khâm ngược sáng, ánh vào mắt hắn. Phương Học Tài cảm thấy mình dường như đã hóa thành điểm tâm trong lò nướng, cũng đang phát sinh các phản ứng hóa học điệu kỳ, chuyển hóa thành macaron tinh xảo, phát ra mùi hương ngọt ngào, thấm sâu vào tim.​

Lần đầu tiên, Phương Học Tài xé mở màng sương mù mơ hồ kia, nhìn xuyên qua nó để thấy rõ bản chất. Một quãng thời gian rất dài sau đó, nhất là cả năm trời Tiêu Thời Khâm rời khỏi, Phương Học Tài luôn nhớ lại nụ cười ngược sáng này. Thật ấm áp, thật sáng rõ.​

GIống như ánh nắng ngày đông.​

***​

Họ Tôn tên Tường, thân cao 1m85.​

Tiêu Thời Khâm bỏ vài giây để một lần nữa đánh giá Tôn Tường. Gương mặt đẹp, thao tác ngầu, nhưng có chút chướng ngại khi giao lưu với người khác. Biểu hiện cụ thể là không nghe lọt tai lời người khác nói, không biết cách biểu đạt ý kiến của chính mình, tay nhanh hơn hẳn não.​

Ở lần thứ n phát hiện Nhất Diệp Chi Thu lại chạy ra ngoài tầm bảo vệ của Diệt Sinh Linh, Tiêu Thời Khâm điều khiển nhân vật di chuyển.​

Theo lý mà nói, anh thật không thích bầu không khí của chiến đội Gia Thế này. Ngoại trừ Tô Mộc Tranh, vị tuyển thủ đồng kỳ quen với anh nhất, ngày thường Tiêu Thời Khâm giao thiệp nhiều nhất chính là Tôn Tường cùng tuyển thủ mục sư Trương Gia Hưng. Anh thấy rõ thái độ của Tô Mộc Tranh với đám người Đào Hiên, Tôn Tường, đương nhiên cũng nhìn ra điểm quái gở bên trong.​

Quả nhiên việc Diệp Tu giải nghệ có liên quan chặt chẽ với câu lạc bộ, Tiêu Thời Khâm âm thầm thổn thức nhân sinh không dễ. Tôn Tường trẻ tuổi nóng tính, không hiểu chuyện chút nào, giữ chức đội trưởng nhưng rất nhiều chuyện phải qua tay Tiêu Thời Khâm. Anh không cho rằng mình là hạng người nhìn gì gì không vừa mắt, chỉ cảm thấy tận trong đáy lòng mình thấu hiểu tình cảnh xấu hổ của Diệp Tu - khi đó mọi người còn tưởng là Diệp Thu. Anh không khỏi nghĩ đến Lưu Hạo cùng Hạ Minh, bèn mở ra danh sách QQ nhà mình, tìm nửa ngày mới phát hiện mình căn bản chưa kết bạn với hai vị này.​

Nghĩ nửa ngày, anh mở group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp, tìm Lưu Hạo, mở khung chat lâm thời, thuận tiện gửi lời mời kết bạn. Hỏi hắn ở thành phố W có quen không.​

Avatar trên QQ của Lưu Hạo là bốn chữ Ám Vô Thiên Nhật viết bằng Đãi thể. Lưu Hạo trả lời ngay lập tực, thậm chí còn đồng ý kết bạn.​

"Tốt cực kỳ, cảm ơn hỏi thăm."​

Tiêu Thời Khâm nhịn không được liền đi chọc Phương Học Tài, không ai trả lời. Thôi, đã đến rồi thì ở lại thôi, Tiêu Thời Khâm lôi quyển nhật ký trong túi xách tùy thân ra, bắt đầu viết. Bìa vở màu đen in logo màu xanh dương của Lôi Đình, là sản phẩm quanh thân của Lôi Đình. Giờ phút này, anh thật sự hoài niệm những tháng ngày còn ở Lôi Đình, cùng vị đội phó chiếm hẳn một góc trong tim mình.​

Phương Học Tài xem từ đầu tới đuôi trận Gia Thế vs Hưng Hân rất nhiều lần. Hắn bấm số điện thoại của Tiêu Thời Khâm, tiếng reng đơn điệu của điện thoại vang nửa ngày đầu kia mới bắt máy, như không phải Tiêu Thời Khâm mà là Trương Gia Hưng. Hắn khẽ nói: Tiêu Thời Khâm phát sốt, đang nghỉ ngơi.​

"Vậy thì làm ơn bảo anh ấy gọi lại cho tôi khi đã khỏe." Giọng Phương Học Tài trầm tĩnh đến nỗi chính hắn còn sợ.​

Đời người cứ như một trò đùa. Phương Học Tài chợt nghĩ vậy lúc đứng trước cửa Lôi Đình, nhìn đám đông tụ tập. Hình như Tiêu Thời Khâm đã khóc, bị đám đông vây quanh, vào cửa. Phương Học Tài chợt khó kiềm chế được sự kích động của mình, sải bước tiến tới, hai tay giang rộng ôm lấy Tiêu Thời Khâm. Đáp lại hắn là cái ôm chặt đến nghẹt thở cùng hơi thở ấm áp nơi hõm cổ của đối phương.​

Đới Nghiên Kỳ ồn ào đòi chụp ảnh, bị Trình Thái cản lại. Trương Gia Hưng, chuyển đến Lôi Đình cùng lúc với Tiêu Thời Khâm, cũng đầy mặt ý cười. Từ giờ khắc này, hắn xem như chính thức hòa nhập vào Lôi Đình, gia đình hài hòa tột cùng này.​

Tuyển thủ mục sư vốn có của Lôi Đình tuên bố xuất ngủ trong ngày đầu tiên của cửa sổ chuyển nhưỡng, đổi nghề thành tác giả văn học mạng; Lưu Hạo cùng Hạ Minh lần lượt chuyển tới Hô Khiếu cùng Thần Kỳ; Tiêu Thời Khâm lại trở thành đội trưởng chiến đội Lôi Đình; thần thương thủ Lỗ Dịch Ninh của Yên Vũ chuyển nhượng đến, người mới Mễ Tu Viễn tốt nghiệp trại huấn luyện. Dòng máu mới mẻ khiến chiến đội Lôi Đình như dục hỏa trùng sinh, quay về với một gương mặt hoàn toàn mới, khí thế hung hăng đi ngược ý trời.​

Chiến đội Lôi Đình kết thúc vòng đấu bảng chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng vẫn cần phải hoàn thành một tuần tập huấn. Buổi sáng ngày cuối cùng, Tiêu Thời Khâm không chút để tâm hỏi mọi người định về nhà ngay hay ở thêm vài hôm. Hỏi một vòng mới biết chỉ có Lỗ Dịch Ninh mua nhà ở bản doanh Yên Vũ, những người còn lại đều có hộ khẩu ở thành phố W. Đới Nghiên Kỳ đột nhiên nổi hứng: "Đội trưởng ở chỗ nào?"​

Tiêu Thời Khâm chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt, không lên tiếng.​

Giữa trưa ngày hè ở thành phố W, mặt trời như lửa đốt, ai chọn lúc này để ra đường thì tuyệt đối là luẩn quẩn trong lòng. Phương Học Tài thấp thỏm bất an nhìn Tiêu Thời Khâm khởi động xe, còn tỉnh như rùi mà bảo hắn ngồi vào ghế phụ. Linh cảm kỳ quái không ngừng gõ lên tiếng chuông cảnh báo trong não, hắn lại ma xui quỷ khiến ngồi vào. Tiêu Thời Khâm mở điều hòa, mở ra tấm che nắng trước mặt Phương Học Tài, lại trịnh trọng nghiêm túc kiểm tra đai an toàn của Phương Học Tài, sau đó rồ ga trực tiếp xuất phát.​

"Đội trưởng, anh định dẫn tôi đi đâu?"​

Tiêu Thời Khâm không hé răng, nụ cười khó nén trên môi lại không giấu được Phương Học Tài. Đội phó Lôi Đình bắt đầu hốt hoảng, sao cứ có cảm giác đang bị lừa bán nhỉ?​

Sau cùng, lúc Tiêu Thời Khâm ngừng xe trước một căn nhà ba lầu có cả vườn hoa rồi bảo hắn xuống xe, Phương Học Tài quả thật há hốc mồm. Hắn lắp bắp bảy, tám lần mới phun được một câu: “Đội trưởng anh muốn làm gì?”​

"Khoan bàn chuyện khác. Học Tài, cậu thấy nhà này thế nào?"​

Rất tốt... Phương Học Tài chưa kịp thốt ra, trái tim đã nhảy cha cha cha trong lồng ngực.​

Là... ý đó sao?​

Đội trưởng anh có ý tôi nghĩ đúng không!​

Phương Học Tài nghiêm túc nhìn Tiêu Thời Khâm. Người trước mặt hắn rốt cuộc không thể nhịn được, bật cười thành tiếng. Anh đưa cho Phương Học Tài một chuỗi chìa khóa: "Thích thì tặng cậu."​

Phương Học Tài còn đang sững sờ, Tiêu Thời Khâm lại lấy ra một thứ khác từ túi áo. Hắn tập trung nhìn kỹ, lập tức không nói nên lời.​

Là chiếc nhẫn đồng hắn ném ở phòng sinh hoạt.​

"Tôi vốn định mua một chiếc tốt hơn, nhưng nghĩ lại, chiếc này càng có ý nghĩa. Lấy lại đi.​

"Học Tài, nếu tôi muốn cưới, em gả sao?"​

Phương Học Tài không tự chủ được, nhoẻn miệng cười.​

END​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook