Hoàn [Vô Song 2020] [Tiêu Tài] Ngày mai như thơ

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,218
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
[Tiêu Tài] Ngày mai như thơ

Fic thuộc Project Vô Song Chi Song
Tác giả: Fin

CP: Tiêu Thời Khâm x Phương Học Tài

Edit: Phong

Truyện cũ đăng lại.

"Thế giới thật sự rất nhỏ, rất nhỏ, hình như quay người lại cũng không biết sẽ gặp phải ai; thế giới thật sự rất lớn, rất lớn, hình như quay người lại cũng không biết ai sẽ biến mất."

"Đêm nay lấp lánh ánh sao, giờ phút này, dù bạn đã bước qua ai, hay gặp được ai, bắt đầu hay kết thúc một câu chuyện thế nào..."
Dù Tết Âm lịch đã đến, chương trình radio vẫn không nghỉ, giọng êm dịu của nữ phát thanh viên nương theo dòng nhạc nhẹ nhàng, chầm chậm truyền ra khỏi loa, lại lẫn vào dòng xe xuôi ngược.

Tiêu Thời Khâm vững vàng lái chiếc xe vừa nhận lại từ tay ông chủ cộc cằn ở tiệm rửa xe chạy trên con đường không người. Nay là đêm 30 Tết, bất luận là dân đi làm ngày ngày quay cuồng trong công việc hay nhóm học sinh vùi đầu khổ học đều tạm thời gác việc trên tay, về nhà ăn cơm đoàn viên.

Chỉ là có vài người vẫn chưa về, ví dụ như Tiêu Thời Khâm. Giải nghệ xong anh ở lại chiến đội Lôi Đình làm chỉ đạo chiến thuật, chiến đội chuyên nghiệp cho nghỉ trễ, hết Tết Âm lịch lại phải quay lại thi đấu, quê anh có hơi xa thành phố W, trở về đón xuân vừa mệt lại phiền, Tiêu Thời Khâm liền đơn giản không về nhà, gọi nhắn cho ba mẹ biết, họ cũng có thể thông cảm.

Đậu xe xong đến dưới lầu, Tiêu Thời Khâm ngạc nhiên phát hiện đèn trong nhà vẫn sáng. Phương Học Tài từng nói với anh rằng cậu đã mua vé xe, định hôm nay về thăm ông bà, vậy nên bây giờ hẳn không ở nhà mới đúng. Chẳng lẽ là sáng đi quên tắt đèn? Khả năng này rất lớn.

Nghĩ đi nghĩ lại anh lên lầu, mới phát hiện có điểm không đúng. Cách một lớp cửa cách âm không tốt lắm có tiếng âm nhạc từ trong phòng truyền ra, nghe rất vui tai. Tiêu Thời Khâm nghĩ thầm chắc không phải đâu, móc chìa tra vào ổ, đẩy cửa ra, quả nhiên Phương Học Tài không đi, cuộn người trên sa lông, cũng không biết chương trình Xuân Vãn trên TV đã chiếu đến tiết mục thứ mấy rồi.

Tiêu Thời Khâm buông cặp công văn, buồn cười hỏi: "Không phải em nói hôm nay định về nhà sao? Sao lại ở đây?"

Nghe tiếng người Phương Học Tài cũng không quay đầu lại, chỉ ấn huyệt Thái Dương buồn bực nói: "Không gọi được taxi, cũng đã trễ chuyến rồi, em sẽ không đi."

Cất cặp đổi giày xong Tiêu Thời Khâm đi thẳng vào phòng, ngồi cạnh Phương Học Tài nhìn thoáng qua chương trình Xuân Vãn trên TV.

Chẳng hỏi đã nổi lên bao nhiêu khói bụi

Chẳng uổng lòng vẫn theo đuổi sự an yên

Chẳng quản chặng đường đã đi có bao xa

Hiện đang chiếu đến phần ca hát, khúc ca mang tên 'Năm tháng'*, người biểu diễn là hai vị ca sĩ nổi tiếng trong giới. Âm thanh Vương Phỉ trong suốt du dương biến ảo như tiếng tiêu, âm sắc cao vút mênh mông như Na Anh lại khiến người không khỏi bùi ngùi năm tháng như bài ca, mênh mông đời người, ngang nhiên giữa đất trời.

(*Link nghe: YouTube)

Cuộc sống là một kịch bản phức tạp

Cũng chẳng thể thay đổi sự đơn thuần trong sinh mệnh của chúng ta

Chẳng quản chặng đường đã đi có bao xa

Tiêu Thời Khâm nhẹ nhàng nắm tay Phương Học Tài, cậu thuận thế dựa vào vai người yêu. Tiêu Thời Khâm nghiêng đầu hỏi cậu: "Em còn nhớ mùa thi đấu thứ tám không, lúc anh tuyên bố muốn chuyển nhượng, rời Lôi Đình, kỳ thực trước đó cũng đã bàn hợp đồng với Gia Thế xong rồi, thế nhưng anh không dám nói với mấy đứa."

So với hiện tại đây đã là chuyện khá cũ, chỉ sợ mãi đến khi rời Vinh Quang đội viên thuộc chiến đội Lôi Đình lúc ấy cũng không thể quên buổi hôm đó. Mùa thi đấu thứ tám khi Lôi Đình đấu vòng bảng, Tiêu Thời Khâm không nhịn được thở dài trước nhược điểm của chiến đội, anh có thể thấy các đội viên rất cố gắng, nhưng cuối cùng thì thiên phú cũng không phải cứ cố gắng là có được.

Sau thật vất vả mới vào được vòng chung kết, Lôi Đình đấu với Luân Hồi nhưng tiếc thay lại thua mất trận đầu, lúc đó Tiêu Thời Khâm không khỏi lo cho tương lai của mình. Lôi Đình có bậc thầy chiến thuật anh tọa trấn cũng không phải đội yếu, chỉ là mùi vị nhiều lần xông vào vòng chung kết nhưng chẳng cách nào đột phá tình hình thật khiến người ta quá khó xử. Lúc ấy Tiêu Thời Khâm liền nghĩ, nếu đội viên Lôi Đình thật sự không thể biểu hiện tốt, để bản thân có một tương lai huy hoàng, có phải anh cũng nên bỏ lại đồng đội, dứt một phần tình cảm, chuyển tới một chiến đội mạnh hơn.

Sau trận đầu thất bại ở vòng chung kết, Tiêu Thời Khâm vẫn kiểm điểm chiến thuật như cũ, kế đó khi đội viên rời đi anh liền nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Chắc chắn chiến đội ông lớn sẽ không muốn anh, Lam Vũ Vi Thảo Bá Đồ thậm chí Luân Hồi biểu hiện xuất sắc trong mùa này cũng đều có chiến thuật riêng, với tình thế của bọn họ đã không cần dùng tiền mời thêm một bậc thầy chiến thuật nữa. Chiến đội có thực lực yếu hơn hay ngang ngửa Lôi Đình cũng không cần nghĩ tới, sau khi loại trừ thì, hai mươi chiến đội mùa này chỉ có một đội có khả năng…

Anh không nói chuyện mình muốn chuyển đi cho đồng đội biết, một là không hy vọng những tâm tình này ảnh hưởng đến sự phát huy trong trận tranh tài kế tiếp của bọn họ, hai là không mong đồng đội giữ mình lại, anh sợ mình sẽ không nỡ.

Sau khi đánh xong trận thứ hai với Luân Hồi, Tiêu Thời Khâm thông báo quyết định của chính mình trong buổi họp báo sau trận đấu. Phương Học Tài ngồi cạnh anh, ngẩng đầu nhìn chăm chú, ánh mắt cậu vẫn bình tĩnh như thường ngày, cứ như Tiêu Thời Khâm chỉ đang kiểm điểm chiến thuật như mọi khi, chỉ khi lại gần mới có thể phát hiện trong mắt cậu tràn đầy sự luyến tiếc.

"Tôi mong rằng, cho dù tôi rời Lôi Đình, các em vẫn có thể biểu hiện như thường ngày, thậm chí trở nên xuất sắc hơn."

Tiêu Thời Khâm đứng trước mặt một loạt đội viên nghiêm túc nói những lời khách sáo kia, nghe có vẻ rất khách sáo và qua quýt, chỉ có các đội viên Lôi Đình và bản thân Tiêu Thời Khâm biết, những lời này đều xuất phát từ nội tâm.

Buổi họp báo chấm dứt, Tiêu Thời Khâm vẫy tay chào các thành viên trong đội Lôi Đình, đang định đi ngược hướng bọn họ thì Phương Học Tài bỗng bước tới, bắt lấy tay anh.

"Chúc anh thuận buồm xuôi gió tại Gia Thế."

Tiêu Thời Khâm ngẩn người, sau đó cười gật đầu.

Trong lòng tôi luôn có một ngọn đèn

Bạn là người giúp tôi nhìn thấu đất trời

Bạn là ngọn đèn trong lòng tôi

Giúp tôi tĩnh lặng nhìn thế gian huyên náo bên ngoài

Bài hát này là một bức tranh, do hai vị ca sĩ nổi tiếng chầm chậm dùng âm sắc riêng của mình tô lên cảnh thời gian trôi: Sau vẻ nhẹ nhàng như mây khói, là bụi mù phức tạp đã đi xa, là thế gian huyên náo cầu còn không được, tránh cũng không xong.

"Một năm ấy anh rời đi, các đội viên vẫn luôn rất nhớ anh." Phương Học Tài nói, sau đó như quên gì liền thêm vào một câu: "Em cũng vậy."
Những nỗi nhớ này vào thời khắc Tiêu Thời Khâm trở lại Lôi Đình đã bị các đội viên quấn lấy thổ lộ hết, Tiêu Thời Khâm cười cười, nói anh cũng biết.

Một màn biểu diễn đã kết thúc, dưới đài vỗ tay như sấm, tiết mục kế tiếp nhanh chóng bắt đầu —— đây là một tiết mục được đặc biệt thiết kế để kỷ niệm quốc bảo trở về, địa đồ vẽ ra cảnh thiên nhiên tinh tế. Bức tranh được thiết kế rộng 0,2 mét, dài 994 mét, mở bức họa cuộn tròn ra có thể thấy hàng nghìn km sông núi kéo từ Gia Dự Quan đến Thiên Phương* được vẽ tỉ mỉ bằng những nét xanh biếc, những thành phố tương đối trọng yếu trong bản vẽ đều có cửa thành kiểu Trung Hoa và tường thành vây bốn phía, trên tường thành thì có lỗ châu mai, một số thành phố lại có cả tường thành kiểu Trung Hoa, như thành Ha Mi*; trong thành còn có vẽ nhà cửa tượng trưng cho dân cư.

(*Gia Dự Quan là điểm cuối đoạn phía tây Trường Thành - Thiên Phương để chỉ các nước Ả Rập thời xưa. Thành Ha Mi thuộc Tân Cương.)

"Oa." Phương Học Tài phát ra tiếng cảm khái nho nhỏ. Bức họa này trải ra thật đồ sộ, nói là khiến người nhìn phải than thở cũng không quá đáng. Phương Học Tài chưa từng va chạm xã hội nói: "Em còn không biết đất nước chúng ta lợi hại như vậy, còn có nhiều quốc bảo ghi lại lịch sử như thế."

Tiêu Thời Khâm khẽ vuốt cằm, cười nói: "Còn rất nhiều, sau này có rảnh anh dẫn em đến bảo tàng xem."

"Không phải trước đây đã đi rồi sao?" Phương Học Tài hỏi. Có điều không cần ngẫm lại cậu cũng hiểu, bảo tàng mà Tiêu Thời Khâm nói chắc chắn không phải bảo tàng nhỏ bọn họ vừa đi gần đây.

Quả nhiên, Tiêu Thời Khâm lắc đầu, giơ tay lên chọc chọc trán cậu, nói: "Muốn thấy quốc bảo ở một cấp bậc khác, vậy phải đến bảo tàng như Cố Cung ấy."

Về phần bảo tàng nhỏ vừa nhắc kia, ấy là chuyện cũ xảy ra không lâu sau khi hai người kết giao ở mùa giải thứ mười hai. Để không tạo phiền phức cho chiến đội, trong thời gian còn thi đấu, hai tuyển thủ cũng không chọn công khai quan hệ trên mạng, thế nhưng từ trên xuống dưới câu lạc bộ Lôi Đình đều biết chuyện này, không chỉ chúc phúc mà còn ngậm chặt miệng không để lộ ra ngoài chút nào.

Khi đó hai người còn chưa mua nhà ra ngoài sống chung, vẫn ở trong kí túc xá của chiến đội. Thỉnh thoảng Tiêu Thời Khâm còn về căn hộ riêng trong tiểu khu bên ngoài, thời gian ở chung với mọi người trong chiến đội đã ít càng thêm ít. Chưa nói tới việc phần lớn thời gian đều dùng để huấn luyện, rất hiếm khi rảnh rỗi.

Một ngày nghỉ nọ, Phương Học Tài đột nhiên gọi điện cho Tiêu Thời Khâm bên ngoài, nói hôm nay được nghỉ không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi.

Kỳ thực ngụ ý là hẹn hò, chỉ là Phương Học Tài không dám nói ra. Tiêu Thời Khâm nghĩ cuối tuần khu vui chơi nào cũng đông người, ngụy trang một chút ẩn trong đám người hẳn sẽ không bị nhận ra. Anh nói với đầu bên kia rằng được, chúng ta hẹn nhau ở công viên đối diện câu lạc bộ, lúc đi nhớ đeo khẩu trang kính râm này nọ đầy đủ.

Nhẽ ra một đôi tình nhân đi hẹn họ kiểu gì cũng phải dạo phố hay đến quán cà phê hoặc rạp chiếu phim lãng mạng xếp hàng dài, thế nhưng hai người này thì không tiện như thế. Học Tài nghe nói gần câu lạc bộ Lôi Đình mới xây một cái bảo tàng, không hẳn là lớn nhưng cũng có không ít thứ để xem, vừa gặp Tiêu Thời Khâm đã thử đưa ra gợi ý. Vốn cậu cho rằng Tiêu Thời Khâm sẽ từ chối, đã hẹn hò nào có ai đến viện bảo tàng, không nghĩ tới anh lại thản nhiên gật đầu cười nói: "Được đó, đi bổ sung kiến thức cũng tốt."

Sau đó thì hai người đeo kính mát và khẩu trang, sóng vai bước vào bảo tàng vừa mở cửa không lâu. Tiêu Thời Khâm đi trước, Phương Học Tài theo sau, luồn lách trong đoàn người, hai bàn tay đan chặt vào nhau, sợ vừa buông tay đối phương sẽ lập tức biến mất trong biển người mênh mông. May là cuối cùng bọn họ ai cũng không lạc mất ai, tham quan thưởng thức viện bảo tàng một vòng mới thỏa mãn rời đi.

"Có phải sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội cùng đi với nhau thế này không?" Phương Học Tài hỏi.

Tiêu Thời Khâm vẫn nắm chặt tay cậu, nói: "Nhất định sẽ."

Anh nghĩ, bọn họ còn con đường rất dài cần phải đi.

Lại vài tiết mục ca múa đặc sắc lướt qua, Tiêu Thời Khâm lấy túi hạt dưa mua trước Tết tới, bốc một nắm thả lên bàn. Đã là người nhà, Phương Học Tài cũng không khách sáo, không nói cảm ơn liền trực tiếp cầm mấy hạt đưa lên miệng cắn. Tiêu Thời Khâm nhìn cậu thở dài, nói: "Anh nhớ lúc em vừa vào trại huấn luyện thì vẫn còn là một cậu bé rất ngoan, còn ngoan hơn anh hồi đó, mấy đứa kia hẹn nhau đi bắt nạt người chơi trên đấu trường mà em còn có thể mặt không đổi sắc ngồi học thuộc lòng."

"Trước đây em nào biết mình có phúc vào được Lôi Đình đâu." Phương Học Tài cười nói: "Em đã nghĩ nếu lỡ không thành công thì ít nhất cũng không thể bỏ bê học tập, không thì cách làm của mấy người kia cũng xem như là một phương thức phát triển bản thân. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hành động của em cũng ngốc thật, cuối cùng thơ văn cổ thuộc nằm lòng cũng không lấy ra dùng câu nào, không bằng đi hành gà với tụi nó."

Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt: "Anh vẫn còn nhớ em lúc vừa đến, mặc một chiếc áo len trắng tay dài, hai tay giao nhau cẩn thận đặt trước người, quản lí đặt em ngồi cạnh anh thì em lại cúi đầu nhìn sàn nhà mãi, cứ như anh có thể ăn thịt em ấy."

"Kết quả còn không phải là đã ăn sao." Phương Học Tài dùng ánh mắt tựa như nhìn đứa trẻ bất trị nhìn anh.

"Đừng nói bậy." Tiêu Thời Khâm cũng không nổi giận, nhẹ nhàng vuốt má cậu, khóe miệng vẫn cong lên: "Anh còn nhớ lúc đó em là đứa nhỏ đáng yêu nhất trong trại huấn luyện, mỗi ngày đều nghiêm túc huấn luyện rồi học thuộc bài, chưa có thế này." Dứt lời anh chỉ TV: "Là loại thơ này, học thuộc lòng luôn."

Trên Xuân Vãn đang diễn tiết mục tướng thanh* tên [Tôi yêu thơ ca]*, vài diễn viên tướng thanh đang đứng trên sân khấu lời qua tiếng lại, chọc mọi người bên dưới cười vang.

(*Tướng thanh hay tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. Link xem (tiếng Trung): Youtube và thông tin về tiết mục: Baidu)

Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa*.

(*Bản dịch thơ của 'Nguyen gia Dinh' trên thivien: "Gió xuân thoả chí ngựa phi, xem hoa cho hết trọn ngày Trường An.")

Ngẩng đầu liền thấy mấy chữ này —— lại nói, đúng là Phương Học Tài đã từng học bài thơ Tiêu Thời Khâm chỉ, bài [Đăng khoa hậu] của Mạnh Giao đây mà. Những câu thơ đầu thẳng thắn nói lên tâm tình của tác giả, tự thuật lại sự khó khăn trong cuộc sống và sự lo lắng khi suy nghĩ của bản thân không được công nhận, vẻ mặt đầy hưng phấn và đắc ý của nhà thơ được tả rất sống động, biểu lộ niềm vui tràn trề, sự sung sướng mở cờ trong bụng của nhà thơ. Ý đến bút theo, vẽ lại khung cảnh sống động tươi sáng ngày nhà thơ giục ngựa đắc ý bước trên đường Trường An hoa xuân rực rỡ.

Từng câu từng chữ trong bài thơ đều mang nét tiêu sái khí khái, lúc vừa nghe Phương Học Tài dùng giọng trầm bổng du dương ngâm lời thơ Tiêu Thời Khâm còn chưa rõ ý, theo tinh thần ham học hỏi, anh tiến đến cạnh Phương Học Tài, hỏi ý thơ.

Có lẽ khi đó mới vừa vào trại huấn luyện, Phương Học Tài còn có hơi nhút nhát, lời nói ra cũng do dự ngắt quãng không thành câu, chỉ đành đưa sách giáo khoa ngữ văn trong tay mình, lật tới trang nọ cho Tiêu Thời Khâm xem.

Hai câu thơ đầu so sánh tình cảnh khốn đốn trong quá khứ với sự đắc ý ngày hôm nay, đồng thời phun hết sự phiền muộn ứ đọng nhiều năm trong lòng. Lúc này nhà thơ mang dáng nở mày nở mặt, dương dương đắc ý. Hai câu sau tiếp tục tả lại rõ vẻ khoái chí của ông sau khi thi đỗ. Nhà thơ đỗ xong liền phóng ngựa trên đường Trường An, cảm thấy mọi thứ đều thật đẹp, ngay cả đóa hoa xinh đẹp ven đường cũng không để tâm soi xét. 'Nhất nhật khán tẫn Trường An hoa' như nói hôm ấy bản thân đã xem hết cảnh đẹp thế gian, khiến phần cuối thơ đầy nét hào sảng thoải mái vô cùng rực rỡ. Trong bài thơ này, thơ và tình, ý đến bút theo, không chỉ tả lại thái độ hả lòng hả dạ của bản thân sau khi thi đỗ đầy sống động, mà còn biểu đạt sự sảng khoái cởi mở không dính đến tình yêu.

Tiêu Thời Khâm nhìn kỹ hai chữ 'tuyệt ý' thanh tú bên dưới, đây hẳn là của Phương Học Tài. Nét chữ ấy như con người cậu, không phải chỉ liếc một cái là đã lưu lại ấn tượng sâu sắc, nhưng sao lại nhìn rất đẹp mắt. Sau này mỗi khi nhớ lại cảm xúc khi ấy, Tiêu Thời Khâm liền nghĩ không phải lúc đó anh đã thích cậu, hoặc đã sinh ra chút tình cảm không rõ rồi chứ?

Rung động thời niên thiếu à... Tiêu Thời Khâm thầm cảm khái.

Tiêu Thời Khâm biết tình yêu mình muốn là gì, không phải là vì một hồi rung động thời thanh xuân mà yêu đương nồng nhiệt rồi chia tay ầm ĩ. Đời người không dài, anh còn rất nhiều việc muốn làm, không thể lãng phí nhiều thời gian và tinh lực như thế để bồi đắp kinh nghiệm yêu đương. Anh thầm mong tìm được một người thích hợp, ngắm mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây cùng người đó, ngắm cảnh mọi thứ dần phát triển cùng người đó, sau đó sống bên nhau đến khi bạc đầu giai lão. Tình yêu như thế, trong mắt người khác có lẽ sẽ hơi nhàm chán, nhưng Tiêu Thời Khâm hiểu, chuyện tình cảm này cũng như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Trên bầu trời, pháo hoa bỗng nở rộ, trong mắt Tiêu Thời Khâm, ảnh ngược hiện lên đầy rực rỡ. Anh cúi đầu thay người đang ngả lên vai mình nửa tỉnh nửa mơ chỉnh lại tấm chăn.

Không cần nghe người ngoài chỉ trích, không cần phải nghĩ tương lai sẽ ra sao, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn biết ngày mai của anh và em sẽ như thơ, tương lai như tranh vẽ, thế là đủ rồi.

Fin.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Lôi Đình nhiều năm là khách quen vòng chung kết, mùa 10 còn một đường nghịch thiên nhi hành, đánh cho Luân Hồi Hưng Hân đều vỡ trận. Tiêu đội và Phương phó là đại thần của Liên minh, sống một thời thanh xuân nơi sàn đấu rực lửa đầy nhiệt huyết, họ vốn đã viết nên chương sử thi mà người người ghi lòng tạc dạ, khát khao được sống như. Lại còn chưa kể bao nhiêu khúc khuỷu chia ly tương phùng, những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt, thiếu niên đắc ý giục ngựa phi, đã ngắm Trường An hoa, cũng ngắt Lương Viên liễu, thưởng xuân giang nguyệt, uống Hoàng Đằng tửu, cưỡi Ngũ Hoa mã, mặc thiên kim cừu, chứng kiến người đến người đi, nhật thăng nguyệt lạc, từng đăng lầu cao từng chiến liệt trận. Chờ làm chi đến ngày mai, hôm qua của họ, hôm nay của họ, vốn đã là một áng thơ cho bao nhiêu người ra sức ngâm nga rồi.

Khứ niên tương tống,
Dư Hàng môn ngoại,
Phi tuyết tự dương hoa,
Kim niên xuân tận,
Dương hoa tự tuyết,
Nhân dĩ hoàn gia.
 

Bình luận bằng Facebook