-9-
Ngày đầu tiên về đây cứ như vậy mà kết thúc. Sau khi lau dọn sạch sẽ dấu vết nước mì văng ra sàn ký túc và thu gom bát đĩa nồi niêu để mai rửa cả thể, hai ông anh khóa trên lập tức bò lên giường, chốc lát sau đã ngáy o o.
Kiều Nhất Phàm cũng định đi ngủ. Cậu cởi sợi dây đeo bùa hộ mệnh trên cổ ra treo ở đầu giường, không ngờ lại bị Cao Anh Kiệt trông thấy.
“Hình như hồi trước Nhất Phàm không đeo thứ này nhỉ... Mới thỉnh về à?”
“Cũng không hẳn thế đâu.” Tầm mắt Kiều Nhất Phàm chuyển từ lá bùa hộ mệnh sang Cao Anh Kiệt, “Chắc cậu cũng biết cô giáo Tô bên khoa xã hội nhỉ? Đây là quà mấy tháng trước cô tặng cho học sinh trong lớp, mỗi người đều có một cái.”
“Để chúc may mắn à?” Cao Anh Kiệt tò mò.
“Cô bảo là ‘Chúc các em kiên cường’... Nhưng mà mình cảm thấy cũng không sai, may mắn không phải lúc nào cũng có thể trông cậy vào, không sợ gian lao quan trọng hơn nhiều.”
“Nhất Phàm giỏi hơn trước kia nhiều lắm đó.” Cao Anh Kiệt cảm khái, “Tớ tắt đèn nhé?”
“Ừ.” Đèn huỳnh quang trong phòng tắt phụt đi.
“Nhất Phàm.” Như sợ đánh động làm hai đàn anh tỉnh giấc, Cao Anh Kiệt cố gắng ép giọng nói nhỏ nhất có thể mà cảm giác mừng rỡ nhỏ bé như cắm chắc rễ trong đó, vươn dài ra ngoài theo từng chữ cậu nói, “Thật là tốt khi có thể gặp lại nhau.”
“Ừ... Mình cũng vui lắm.” Trong bóng tối, thính giác trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, dao động cảm xúc nhỏ xíu cũng bị phóng đại lên cực kỳ rõ ràng. Câu trả lời từ tận đáy lòng này của Kiều Nhất Phàm cũng chính là tâm tình cậu muốn thể hiện nhất, cậu thật sự cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng đáng giá.
Tuy sự kiện ngẫu nhiên này không thể xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của cậu nữa nhưng cậu đã có thể tin chắc rằng dù bước đi trên những con đường khác biệt thì vẫn có những điều không bao giờ thay đổi.
Câu chuyện chắc chắn là như thế.
-10-
Dù là ban thực nghiệm khoa học tự nhiên thì thời gian bắt đầu giờ tự học ngày thứ bảy cũng muộn hơn so với bình thường một ít. Trong khi đó, Kiều Nhất Phàm đã thức giấc từ sớm, vừa quay đầu sang là nhìn thấy ngay Cao Anh Kiệt nằm ôm gối ở giường đối diện, đầu dụi tới lui lên vỏ gối, dáng vẻ ngủ say sưa ngon lành. Tóc cậu ấy vừa mềm vừa dày, tóc mái chưa được cắt tỉa lại nên hơi dài nhưng cơ bản chúng vẫn rũ xuống trán theo nếp gọn gàng chứ không có mấy cọng tóc tai quái thích vểnh ngược lên như Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm chăm chú nhìn một hồi với vẻ hứng thú, đột nhiên cậu cảm thấy hành động này của mình cứ như đang coi Cao Anh Kiệt là con thú nhỏ lông xù mà quan sát, chợt thấy ngượng ngùng nên vội vã khẽ khàng thay quần áo rồi dậy hẳn khỏi giường.
Đến khi cậu làm vệ sinh cá nhân xong và quay lại phòng, Cao Anh Kiệt đã ngồi trên giường dụi mắt. “Chào buổi sáng, Nhất Phàm...” Nhìn Kiều Nhất Phàm bước vào, cậu chào hỏi một câu bằng giọng còn ngái ngủ. Giọng nói ấy mềm mềm nhẽo nhẽo hơn bình thường rất nhiều, hiển nhiên vẫn cậu ấy vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Anh Kiệt dậy rồi à.” Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn lướt qua cậu một lượt, cảm thấy Cao Anh Kiệt lúc này càng phù hợp với ấn tượng giống con thú nhỏ khi nãy của cậu, rốt cuộc phải bật cười không nhịn tiếp được nữa.
“Cậu cười cái gì vậy Nhất Phàm?” Cao Anh Kiệt hoang mang nhìn cậu.
“Ờm... Cậu mới ngủ dậy tóc hơi rối.” Bản năng cảm thấy giờ mà nói “Trông cậu bây giờ rất đáng yêu” có hơi khó coi, Kiều Nhất Phàm quyết định đưa ra câu trả lời không khiến người khác phải xấu hổ quá mức, “Mau chỉnh trang lại nào.”
-11-
Trong trường Trung học trực thuộc Đại học R, tất cả phòng học của ban thực nghiệm đều được bố trí ở một tòa nhà độc lập, có hàng rào riêng bao quanh tạo thành một khu vực riêng bao gồm tòa nhà lớp học, sân cỏ và đài kéo cờ.
Còn một chút thời gian nữa mới tới giờ tự học, Cao Anh Kiệt điềm nhiên lôi kéo Kiều Nhất Phàm ngồi xuống bậc thang ở tầng một.
“Một năm trôi qua rồi mà bên dưới cửa sổ phòng thí nghiệm hóa học vẫn chẳng mọc lên được cọng cỏ nào.” So sánh khung cảnh trước mắt với ấn tượng trong trí nhớ, Kiều Nhất Phàm giỡn một câu, “Chẳng phải thầy Vương vẫn bắt phạt suốt à?”
“Đúng thế, nhưng đại khái là do hồi trước có quá nhiều hóa chất bỏ đi bị đổ ra đây nên cả khoảng đất này chẳng có cây nào sống được.” Cao Anh Kiệt nhìn một góc đất nho nhỏ trơ trọi, “À lại nói, cậu có còn nhớ anh Trâu Viễn bên tổ Sinh vật không, người trồng hoa phía sau đài kéo cờ ý?”
“Mình vẫn nhớ chút chút... Anh ấy yêu thích mấy loại hoa cỏ đó phết nhỉ.” Nói rồi Kiều Nhất Phàm lại nhìn lướt qua mặt cỏ, “Nhưng sao giờ chẳng thấy đâu nữa rồi?”
“Ừ, dạo trước anh Tôn Tường với anh Đỗ Minh bên tổ thông tin cá cược nhau, anh Tôn thua, anh Đỗ đòi quăng áo khoác của anh Tôn lên đài kéo cờ nhưng anh Tôn không chịu. Thế là hai ảnh đuổi đánh nhau ở bãi cỏ, giẫm nát hết cả hoa.”
“Tiếc thật đấy... Chắc anh Trâu giận lắm ha?”
“Đương nhiên rồi, bọn tớ chưa từng thấy ảnh nổi điên ghê tới vậy bao giờ luôn... Sáng sớm hôm sau thì có hai chiếc áo đồng phục tung bay trên đỉnh cột cờ.”
“Há há!” Kết cục không hề lường trước được, Kiều Nhất Phàm bật cười thành tiếng.
“Thực ra anh Trâu cũng không từ bỏ niềm đam mê đấy đâu.” Nhìn thấy phản ứng của đối phương chính xác như những gì mình dự đoán, Cao Anh Kiệt nói tiếp, “Giờ chuyển sang trồng khoai tây, mới thu hoạch được lứa đầu.”
“Nghe cũng hay đấy chứ, không sợ bị giẫm lại còn ăn được.” Kiều Nhất Phàm vẫn còn chưa ngừng cười, “Chuông sắp reo rồi thì phải, chúng ta về phòng học đi.”
“Ừ.”
-12-
Tuy nói là phụ đạo các môn xã hội nhưng thực ra Kiều Nhất Phàm cũng không có quá nhiều việc phải làm.
Phát tài liệu trường đã chuẩn bị sẵn, hệ thống lại các phần trọng tâm cần phải lưu ý cho lớp mà cậu phụ trách xong thì sau đó đơn giản chỉ là định hướng lối suy luận cơ bản khi làm đề và giải đáp thắc mắc. Lượng tri thức cần có ở các môn xã hội không hề ít mà thời gian lại bị giới hạn nên chỉ có thể tóm lược kiến thức các môn một lượt, còn những việc chi tiết cụ thể thì phải để lại cho mọi người tự tìm tòi.
Chẳng qua, điều kiện tiên quyết vẫn là phải làm cho một số tên kiêu căng kia chịu học thuộc lòng mới được.
Ban đầu, phòng tự học vẫn rất yên tĩnh, nhưng trong khi thời gian từ từ trôi đi, những tiếng xì xào càng lúc càng nhiều hơn.
“Mấy cái này khó học chết được, thôi cứ thi đại đi.”
“Dù có viết bừa cũng không đến mức quá kém mà, mấy cái đáp án kiểu này chắc chắn giáo viên chẳng đọc kỹ đâu.”
Thậm chí cuối lớp còn có tiếng hô dõng dạc, “Kho đề thi cũng không quá lớn, chi bằng học tủ tí nhể!”
Đau đầu với thái độ cà lơ phất phơ của đám học sinh dưới lớp, Kiều Nhất Phàm bắt đầu suy nghĩ xem phải làm sao để cho cái đám này hiểu rõ tình thế sắp phải đối mặt. Nhoáng cái cậu đã nghĩ ra, cầm phấn viết lia lịa một đề chính trị lên bảng.
“Hình như chỉ đưa ra các trọng tâm kiến thức thôi thì chẳng có tác dụng gì cả. Vậy thì để kiểm tra trình độ các bạn học tập được ra sao chút nhé. Viết đáp án của bản thân ra giấy, 15 phút nữa mình sẽ thu bài.”
-13-
Thế nên sau 15 phút, phòng học đã biến thành một biển tiếng cười ầm ĩ.
“‘Vật chất là nguồn gốc của thế giới’ chính xác là tư tưởng của chủ nghĩa duy vật, nhưng mà thứ mình hỏi là các quan điểm cơ bản của phép biện chứng duy vật mà, những gì cậu làm giống như là đang tìm hiểu từ đời ông nội ấy... Còn quan điểm ‘Chủ nghĩa duy tâm là sai lầm’ này lại càng ‘ưu việt’ đến khó tả hơn nữa. Vì sao trong phần trả lời không hề xuất hiện chủ ngữ vậy...” Kiều Nhất Phàm xem từ tờ giấy đã thu được, đọc câu chữ viết trên đó, “Bạn học này chú ý nha, viết ‘Chúng ta cần phản đối mê tín’ như cậu thì giáo viên đánh cho to đầu đấy... A Cao Anh Kiệt làm phần này đúng rồi, lát nữa chúng ta sẽ giải thích tiếp nhé...”
Những đáp án sai muôn hình vạn trạng lần lượt được đọc lên, tiếng cười cũng dần dần ngưng lại. Bạn học sinh giây trước còn đang cười cợt người khác thì ngay giây sau đã hận không thể biến mình thành đà điểu vùi đầu vào trong cát mà trốn.
“Giờ đã biết là không ôn tập thì không được chưa?” Thấy phương pháp của mình đã đem lại hiệu quả rõ rệt, Kiều Nhất Phàm gõ tay lên bảng, “Các môn xã hội phiền phức như vậy đó, đi thi mà không có chữ gì trong đầu thì không kiếm được điểm đâu. Nếu cảm thấy hối hận rồi thì kính mong các bạn dành ra chút thời gian. Mình biết các bạn đều rất thông minh, đầu óc nhạy bén hơn mình nhiều, vậy nên chỉ cần cố gắng thêm chút thì sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.”
“Hy vọng các bạn không tự bỏ phí tài năng của bản thân ——” Câu cuối cùng được nói ra cùng với lúc tiếng chuông tan học vang lên. Kiều Nhất Phàm cho tan lớp rồi thu dọn tài liệu giảng dạy trên bàn giáo viên. Tới khi cậu sửa soạn xong xuôi thì khuôn mặt cười toe toét của Cao Anh Kiệt đã xuất hiện trong tầm mắt.
“Mau tới nhà ăn nào, nếu không thì người xếp hàng sẽ đông lắm.” Cậu ấy chớp chớp mắt, “Ban nãy thầy Kiều thật sự khiến mọi người phải nhìn bằng cặp mắt khác đó.”
-14-
“Chết rồi...” Trong lúc xếp hàng chờ lấy cơm trong nhà ăn, Kiều Nhất Phàm lục lại túi áo mình, “Quên cầm thẻ học sinh rồi...”
“Dùng của tớ đi.” Đứng trong một hàng chờ bên cửa lấy cơm khác, Cao Anh Kiệt kịp thời cứu viện. Kiều Nhất Phàm nhận lấy tấm thẻ, bất giác ngắm nghía kỹ tấm ảnh trên thẻ. Trong ảnh là khuôn mặt với những đường nét nhu hòa của Cao Anh Kiệt, ánh mắt cậu ấy vẫn còn có vẻ trúc trắc, lo lắng.
“Nhìn làm gì chứ, kỳ chết đi được.” Cao Anh Kiệt lại gãi đầu, “Chẳng phải đây là ảnh mà tớ với cậu đi chụp với nhau hôm đăng ký nguyện vọng à? Đâu phải chưa thấy bao giờ đâu.”
“Rồi rồi, tớ còn chụp hỏng mất ảnh nữa.” Kiều Nhất Phàm cười nói.
Đó là lần đầu tiên cậu vào studio chụp hình. Lúc thợ chụp gọi cậu ra trước máy ảnh để chụp rồi cho cậu xem ảnh vừa chụp xong, nghĩ tới Cao Anh Kiệt đang chờ ngoài cửa, Kiều Nhất Phàm cũng chẳng xem kỹ ảnh mình ra làm sao, vội vàng liếc qua một cái đã bảo ảnh được rồi. Đến hôm sau đi lấy ảnh, cậu mới phát hiện ra tấm ảnh này rất không ổn.
“Cười đơ quá, mặt cũng bị lệch.” Kiều Nhất Phàm tự nhận xét ảnh của mình, “Mà tai cũng bị che mất rồi, bình thường thì cũng không sao... Nhưng mà ảnh đăng ký nguyện vọng yêu cầu phải lộ tai nhỉ?”
“Sẽ không kiểm tra tỉ mẩn đến thế đâu.” Cao Anh Kiệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Hơn nữa hôm nay là hạn cuối rồi, chụp lại ảnh thì không kịp đâu.”
“Không sao, yêu cầu in ảnh lấy ngay là được...” Cẩn thận cân nhắc một lát, cuối cùng Kiều Nhất Phàm vẫn quyết định như vậy, “Mình cứ đi chụp lại lần nữa đây.”
“Lại nói, lần đó chụp lại ảnh xong, mình chẳng tìm được ảnh chụp lúc trước đâu cả, chắc là để quên ở chỗ chụp rồi...” Trên bàn cơm, Kiều Nhất Phàm như nhớ ra gì đó, “Chụp xấu mù ra không đề người quen trông thấy thì hơn... Anh Kiệt, cậu có còn nhớ gì không?”
“Hớ?” Cao Anh Kiệt ngẩng đầu lên, hai má phính phính đầy cơm. Nhìn thấy dáng vẻ hài hước này của cậu ấy, Kiều Nhất Phàm lại bật cười một lần nữa.
-15-
Ăn cơm xong, hai người định về thẳng phòng học nhưng lúc đi ngang qua tấm bia đá trước tòa nhà chính lại không kìm được mà dừng bước. Năm nay nhà trước đã đặt cho tấm bia này một cái tên, hai chữ ‘Vinh Quang’ được khắc dưới chân bia, nước sơn mới màu son phủ lên tạo sự khác biệt hoàn toàn với những tên người được màu đỏ thẫm phía trên.
“... Tớ vẫn muốn giành được huy chương vàng.” Kiều Nhất Phàm nghe thấy Cao Anh Kiệt nói khẽ. Biết đối phương giờ đang nghĩ gì, cậu quay đầu lại, nói:
“Chúng ta vẫn có thể cùng vào Đại học R mà... Tuy là nếu mình đi thi chính quy thì sẽ chậm hơn cậu một chút. Cũng không sao mà phải không?”
“Anh Kiệt, Nhất Phàm.” Cao Anh Kiệt còn chưa kịp trả lời thì đã có giọng nói của người khác vang lên sau lưng.
Hai người đồng loạt quay lại lập tức trông thấy Vương Kiệt Hi đang bước tới từ chỗ đỗ xe bên kia. “Em chào thầy Vương!”
“Tình hình tự học sáng nay thế nào, Nhất Phàm?” Vương Kiệt Hi bước tới trước mặt, lên tiếng hỏi chuyện Kiều Nhất Phàm trước.
“Dạ... Đều ổn ạ.” Nhớ lại những pha tự biên tự diễn của đám học sinh trong ban thực nghiệm sáng nay, Kiều Nhất Phàm cứ cảm thấy kể lể nhiều như đang khoe khoang bản thân nên chẳng biết phải mở đầu thế nào.
Nhưng Vương Kiệt Hi cũng không để ý kỹ. “Thế thì được rồi. Thầy đã nghe thầy Diệp bên em nói chuyện, khoa học xã hội đúng là lựa chọn tốt dành cho em.” Nói xong, Vương Kiệt Hi vỗ vai cậu rồi quay sang nhìn Cao Anh Kiệt, “Đều phải tiếp tục cố gắng đấy.”
“Vâng! Đương nhiên rồi ạ!” Hai thiếu niên đồng thanh đáp. Nếu nói trước đây trong lòng Kiều Nhất Phàm vẫn còn vướng bận chút gì đó thì giờ những hạt sạn ấy đã bị lời nói vừa rồi phủi sạch, thay vào đó là lòng mong mỏi đối với tương lai mới.
Tuy rằng từng gặp trở ngại nhưng cũng không có gì phải nuối tiếc cả.
Dù sao cuối cùng cậu đã không còn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng người khác bất lực chờ người ta quay đầu lại kéo mình lên mà giờ cậu đã bắt đầu có hy vọng sẽ leo được tới vị trí ngang với những người khác bằng chính đôi chân mình.
-16-
Những công việc tất bật không ngớt trong ngày tạo cho người ta cảm giác rằng thời gian trôi đi rất nhanh.
Tối nay Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh đi tham dự tiệc tốt nghiệp nên tụ tập ở KTV cả đêm, trong phòng ký túc chỉ có Cao Anh Kiệt với Kiều Nhất Phàm, thời gian này mới thực sự cho phép hai cậu trò chuyện riêng. Dù sao đã không liên lạc với nhau suốt một khoảng thời gian dài, hai cậu đều gấp gáp muốn chia sẻ cuộc sống của mình cho đối phương nghe nên hai cậu nói nhiều hơn hẳn bình thường.
“... Lúc ban khoa học bọn tớ tổ chức lễ hội, thí nghiệm núi lửa của anh Bách Thanh toàn thất bại không, lần nào cũng có mỗi khói chả thấy lửa đâu. Những người chuẩn bị tiết mục cùng phòng thí nghiệm với ảnh sợ sặc khói nên đuổi ảnh ra ngoài. Cậu biết kết quả sao không ? Cuối cùng ảnh làm thí nghiệm ngoài trước ngay trước cửa tòa nhà chính luôn, thiết bị cảnh báo cháy thấy khói thế là kêu inh ỏi, hiệu trưởng phải chạy tới cho một trận bắt ảnh ngừng đó.” Cao Anh Kiệt kể chuyện tấu hài của đàn anh cho Kiều Nhất Phàm, “Rồi xong cái thí nghiệm đó vẫn không thành công được, tổ hóa học đổi luôn tên tiết mục thành Bom khói.”
“Nghĩ ra cách đổi tên, lanh trí ghê.” Kiều Nhất Phàm bình luận, “Mà nói nè, cậu biết không Anh Kiệt? Hoạt động bên khu lớp học mới là hoạt động nghệ thuật, chủ nhiệm lớp mình —— chính là thầy Diệp á —— còn hóa trang thành gấu mèo trong vở kịch tập thể của lớp mình. Vì trong kịch bản có cảnh vật lộn thế nên bọn mình cố sức nhồi cả đống bông vào trong bộ đồ thú. Kết quả là đến khi thầy ấy xuống sân khấu thì cả người đầy mồ hôi cứ như vừa vớt từ dưới nước lên vậy.”
“Thế sao...” Cao Anh Kiệt mở to hai mắt, “Cảnh cuối lúc gấu mèo kia ngã trông có vẻ đau lắm, hóa ra đã chuẩn bị trước cả rồi à?”
“Ừm, ơ? Sao Anh Kiệt lại biết chuyện này...” Sắc bén nắm được điểm đáng ngờ trong câu trả lời của Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm hỏi lại.
“Chẳng lẽ... Cậu tới xem biểu diễn hả?”
-17-
“... Ừ.” Hiểu được rằng dù có cố nói dối thì cũng chẳng mấy mà bị vạch trần ngay nên Cao Anh Kiệt nhanh chóng thừa nhận sau một thoáng do dự.
Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ. “Ầy, không phải cậu bảo hôm đó có buổi học à.”
“Tớ xin nghỉ phép để đi xem...” Cao Anh Kiệt, “Thầy Vương cũng biết.”
Kiều Nhất Phàm sửng sốt. Nếu Vương Kiệt Hi đã cho phép thì đồng nghĩa với việc chuyện này Cao Anh Kiệt đã quyết tâm muốn làm, dù thầy có không đồng ý thì cậu ấy cũng sẽ trốn đi.
“Sao không nói với mình...”
“Đại khái... Là muốn cho Nhất Phàm một bất ngờ. Nhưng mà khán đài cao quá, tớ chẳng nhận ra Nhất Phàm diễn vai nào, tớ lại không phải staff nên không vào trong phòng nghỉ được, rồi cuối cũng không dám đi tìm Nhất Phàm...” Dường như chợt nhận ra mình đã nói hơi nhiều, Cao Anh Kiệt đột nhiên ngưng bặt, “... Thôi đừng nhắc chuyện này nữa... Tớ buồn ngủ rồi.”
Kiều Nhất Phàm ngơ ngác một hồi rồi mới lúng ta lúng túng mà đáp một câu “Thôi, ngủ vậy”.
Cuộc trò chuyện trở nên gượng gạo đến mức không thể không phát hiện, lúc này Kiều Nhất Phàm chỉ cảm thấy trong mình có một cảm giác khó chịu không thể gọi tên. Trực giác nói cho cậu biết rằng chắc hẳn không chỉ có một lần cậu ấy tới xem biểu diễn nhưng không nói cho cậu mà nhất định Cao Anh Kiệt có nhiều lần như thế hơn nữa và đó là những bí mật quan trọng cậu ấy muốn giấu cậu. Thế nhưng đối phương đã thể hiện thái độ không muốn nhắc nhiều thêm nữa, cậu chẳng thể tiếp tục truy hỏi nguyên do và cũng không tài nào đoán được nội dung cụ thể.
Không thể bù lại khoảng trống một năm đã trôi qua, cuối cùng thì khoảng cách giữa cậu và Cao Anh Kiệt vẫn càng ngày càng xa sao? Hay là chính bản thân cậu chỉ quan tâm tới mình mà xem nhẹ việc chú ý tới bạn bè? Liệu có phải cậu ấy đã có gì đó thay đổi mà cậu lại bỏ lỡ toàn bộ? Nằm lên giường muộn hơn Cao Anh Kiệt một chút, nhưng trong đầu Kiều Nhất Phàm vẫn quẩn quanh hàng loạt suy nghĩ mãi chẳng dừng.
Không khí đêm hè càng thêm oi bức, ngột ngạt.
-18-
Đó là một căn phòng kính, cảnh tượng bầu trời chằng chịt những đường ngăn cách như những đường vá lại những mảng rách đáng ra không nên tồn tại.
Kiều Nhất Phàm mờ mịt nhìn xung quanh, tầm mắt cậu bị bóng tối cản trở rất nhiều. Cậu phát hiện bên cạnh mình là những người không trông rõ diện mạo, có người thì ngồi, có người thì đứng, người lại đang từ tốn nói, người lại yên lặng làm chuyện của riêng mình. Điểm chung duy nhất của những người này là không một ai tỏ vẻ muốn rời khỏi đây dù cho căn phòng này đã chật cứng người.
Kiều Nhất Phàm cảm thấy rất không thoải mái khi ở chung trong một căn phòng với quá nhiều người như vậy. Nhiệt độ phòng quá cao cũng khiến đầu óc cậu trở nên mơ hồ. Thế rồi cậu khó nhọc dựa người lên tường mà di chuyển, muốn tìm lối ra nằm trên bức tường trong suốt này.
Cậu đã tìm ra nó như mong muốn. Nhưng khi cậu đẩy cánh cửa lớn nặng nề chẳng khó thấy lắm kia, âm thanh của những người có mặt trong phòng đồng thời vang lên.
“Cậu không được bỏ đi.”
“Đây là vì muốn tốt cho cậu.”
“Cậu định đi đâu hả?”
“Cậu sẽ hối hận thôi.”
Hàng loạt những lời cảnh cáo lọt vào tai, đồng thời cậu cũng cảm nhận được những ánh mắt như kim nhọn đâm vào lưng mình, Kiều Nhất Phàm không dám quay đầu lại một lần nào cả. Cậu không ngừng chạy dọc theo con đường bên ngoài cánh cửa, thậm chí còn không kịp hiểu vì sao bản thân lại phải chạy trốn.
Nhưng có vẻ như những người trong phòng nói không hề sai. Con đường trước mặt cậu quanh co khúc khuỷu, không nhìn được cuối con đường dẫn tới nơi nào, mặt đất cũng đầy bùn lầy, cậu chỉ có thể nắm chặt lấy bùa hộ mệnh đeo trước ngực theo bản năng, nơm nớp lo sợ bước tiếp trên con đường nhỏ đầy những dấu chân chẳng biết do ai từng giẫm lên.
Cảm giác sợ hãi khó hiểu càng lúc càng nghiêm trọng thêm. Những bước chân cậu trở nên nặng nề và chậm dần cho tới khi gần như dừng lại hoàn toàn, xa xa phía trước xuất hiện một bóng lưng dường như cậu từng quen. Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân phía sau, người kia quay đầu lại.
“Nhất Phàm? Đã xảy ra chuyện gì vậy Nhất Phàm?”