Hoàn [Vô Song 2020] [Duệ Tranh] Không có người yêu không ngủ được

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
Sản phẩm thuộc [Project] Vô Song Chi Song 2020
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ.

KHÔNG CÓ NGƯỜI YÊU KHÔNG NGỦ ĐƯỢC

Link cv here, by @Phong hạ
Link raw here, by Quần Đùi Cũ:
  • Bạn học cũ nữ rủ trốn khỏi buổi karaoke họp lớp
  • Tựa đề được lấy từ lời bài hát của một nhóm nhạc mới “Thế giới của đêm mất ngủ” (关于夜晚和失眠的世界), link nhạc
  • Bút danh tạm thời là Quần Đùi Cũ
  • Phương Tranh, cp này tôi ship, nên viết.
———oOo———


01

Phòng Karaoke ánh sáng quay cuồng âm nhạc xập xình, Phương Duệ ngán ngẩm cầm điện thoại mở game tiêu khiển.

Sao mất hết năng lượng vầy nè… Phương Duệ uể oải. Đường đường là đội phó chiến đội quán quân của một môn E-sport, chơi một trò chơi vượt chướng ngại vật bình thường, lại không hiểu do trò chơi màu mè này thực sự không dễ dàng, hay là do mấy ngày nay vận may của hắn không tốt, đến cả một game trên điện thoại di động mà chỉ mới bước được hai bước hắn cũng dính bẫy đóng băng cho được.

Ấy là chưa kể, hắn chơi bằng tay phải hoàng kim.

Phương Duệ tắt màn hình điện thoại, nhón một cọng khoai tây chiên ném vào mồm, ánh mắt chán chường quét quanh một vòng. Người đang cầm mic chất giọng tuyệt vời hát bài “Theo đuổi giấc mơ hồng” ngày xưa tài hoa nhất lớp, sáng tác được cả nhạc chỉ bằng vào một cây guitar, lời từ miệng từng chữ từng chữ tuôn ra đúng âm đúng điệu, ấy thế mà hắn lại theo học ngành tài chính, bây giờ là quản lý bộ phận dịch vụ khách hàng trong một ngân hàng, gặp mặt cứ hỏi Phương Duệ có muốn bọn hắn mở giúp một tài khoản đầu tư nhằm quản lý tiền nhàn rỗi hay không; bên trái có một đám đang đổ xúc xắc chơi trò “Chém gió”, trà xanh với whisky đã uống đến vòng thứ ba, vài người kết hôn rồi hiện tại đã quên bén mất phải nhắn tin về để người nhà an tâm, nam nữ không phân biệt, tất cả đều vì rượu mà xiêu xiêu vẹo vẹo xúm chùm chỗ nọ chỗ kia; tụ tập xì xà xì xầm nãy giờ ở phía bên phải là nhóm bạn nữ mà Phương Duệ không nhớ nổi ai vào ai nữa, hoa khôi của lớp ngẩng lên nhìn thấy hắn lưu lại một nụ cười mập mờ. Nói là hoa khôi bất quá cũng chỉ hoa khôi thời còn đi học, hiện tại không biết có phải do trang điểm quá đậm hay không, theo thẩm mỹ của một thẳng nam như Phương Duệ thì luôn cảm thấy tỷ lệ ngũ quan sai sai sao đó, mặc một cái váy khó khăn lắm mới che vừa đủ mông, thêm áo hở vai bó sát người, thân hình không đến nổi tệ nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giống y quản lý cao cấp của quán karaoke.

Những người này là bạn cũ thời trung học, nhân Tết năm nay có người đề xuất họp mặt Phương Duệ mới có cơ hội gặp lại. Đa phần ai làm nghề gì hắn đều không biết, thậm chí còn cảm thấy rất khó để mà ráp hình ảnh bọn họ hiện tại với cái thuở còn cắp sách đến trường, tất cả đều mang dáng vẻ thành đạt, đầy kinh nghiệm giao thiệp xã hội, Phương Duệ quần jean áo len dày không những lạc lỏng mà còn trông chẳng khác gì một cậu học sinh chưa từng rời khỏi tháp ngà.

Phương Duệ cảm thấy lạ lẫm.

Tuy nghỉ học từ lớp mười một để gia nhập trại huấn luyện, bắt đầu sống cuộc đời gắn bó với E-sport, từ Lam Vũ sang Hô Khiếu đến Hưng Hân, ở ký túc xá chiến đội còn quen thuộc hơn ở nhà, gặp đội viên còn nhiều hơn là gặp cha mẹ, nhưng Phương Duệ cũng không ngờ nhiều năm về sau hắn và bạn học lại lệch nhau nhiều như thế. Không phải nói về mức lương, cũng không chủ ý so sánh với một người nào cụ thể, tất cả những người đang có mặt trong phòng, so với hắn thu nhập của họ không đủ nhét kẽ răng. Sự lệch pha ở đây chính là cách suy nghĩ cách xử sự, bạn bè hắn trở nên khác xưa nhiều lắm, khiến cho một người bản tính trước giờ không đổi như Phương Duệ cảm thấy cách biệt khá lớn.

Phương Duệ không thể nào nói được vì mình chưa trưởng thành, hay vì bọn họ quá mức thành thục, hắn chỉ biết là, mình chơi không hợp đám bạn này.

"Có phải Duệ cảm thấy tẻ nhạt hay không?" Hoa khôi lớp chen ra khỏi đám bạn nữ đến bên cạnh Phương Duệ, "Mình cũng thấy chán."

Hoa khôi lớp hiện là nhân vật bạo hồng trên mạng, vài ngày trước khi bàn chuyện họp mặt cô đã chia sẽ trong nhóm chat trang tin của mình, Phương Duệ tay nhanh hơn não nhấp chọn vào đấy, mười mấy vạn bình luận không biết là từ fan hâm mộ thật sự, hay từ những người được mua chỉ đăng mà chẳng thèm biết mình đăng gì, Phương Duệ nhìn mà lắc đầu thở dài. Giới thể thao điện tử cũng đâu có đơn giản, chi bằng nói, tuyển thủ chuyên nghiệp nổi tiếng hơn rất nhiều so với những người đi theo con đường “bình thường”. Đám chơi game tuy trình độ văn hóa thấp, nhưng thu nhập thì người khác có nằm mơ cũng nghĩ không ra. Ở thời đại đồng tiền là vạn năng, dù bọn họ chẳng quan tâm, vẫn bị cuốn vào cái gọi là “hiểu biết” và “thói đời”, nên theo những bát quái Phương Duệ từng tích lũy được, hắn thấy cô nàng hoa khôi chẳng có cái gì để mà có được dàn fan đông đảo đến mức bạo hồng, hắn chắc mẩm cô nàng được phú nhị đại bao nuôi.

"Mình muốn về..." Hoa khôi lớp thấy Phương Duệ không có phản ứng, lại nhích đến gần nhoẻn miệng cười duyên, "Hay là tôi với Duệ đi chỗ khác chơi?"

Phương Duệ ậm ừ, ai mà muốn đi chơi với người mặt mũi chẳng có gì thu hút cơ chứ. Hắn không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của mấy đại gia thời nay, sao lại có xu hướng thích những người ngũ quan không cân xứng, tuy nói tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, nhưng bộ dạng này… Phương Duệ trong lòng cực kỳ phản đối. Bộ dạng này chắc chắn không được rồi.

Giọng chẳng êm như giọng Tô Mộc Tranh, cười lên chẳng ấm áp bằng Tô Mộc Tranh, khí chất khỏi nói thua xa Tô Mộc Tranh, dáng người lại càng miễn bàn một trăm phần trăm là kém Tô Mộc Tranh. Vẻ ngoài đã không cách nào so sánh, huống chi là tâm hồn bên trong.

Tóm lại là, trên đời này thật sự có bạn học nào tuyệt vời hơn Tô Mộc Tranh sao?

Làm gì có. Cho dù có, cũng không phải Tô Mộc Tranh mình nhắc đến. Mà một khi đã không phải là Tô Mộc Tranh, Phương Duệ quan tâm làm gì.

Mùng Hai Tết đi chơi với chúng bạn, giữa bao trai thanh gái lịch, trực nam Phương Duệ chỉ nghĩ tới nữ thần của mình, ánh đèn bốn phía mờ mờ, bên cạnh là một người khác phái đang cố gắng phát hormone, lại chỉ thấy như Đông Thi ôm tim, năm đầu ngón tay hắn giật giật, giống như lên cơn nghiện, cảm giác tê rần.

Phương Duệ chỉ muốn bỏ về, đăng nhập Vinh Quang.

"Thôi... không đi chơi nữa." Phương Duệ diễn y như thật ngáp dài một cái, nhã nhặn từ chối lời mời mọc, "quen lịch huấn luyện và nghỉ ngơi đâu ra đó rồi, vừa đến giờ liền buồn ngủ."

Hoa khôi lớp biết nghe lời phải, chấp nhận lý do làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh của Phương Duệ, nói: "Vậy thì tụi mình cùng về đi?"

"Cũng được." Phương Duệ cười xán lạn, "Hôm nay ra ngoài quá lâu, tui cũng hơi nhớ nàng."

"Nàng?" Hoa khôi lớp lộ vẻ lúng túng, "Bạn gái à?"

"Ha ha," Phương Duệ chỉ nói mập mờ, "Tui thích nàng nhất."

Thích nàng nhất.

Nữ thần Vinh Quang.

Và cả Tô Mộc Tranh.

02

Hoa khôi lớp rốt cục không về cùng Phương Duệ, đạt được mục đích thoát thân khỏi phòng Karaoke Phương Duệ hít vào một hơi, bầu không khí bên ngoài lành lạnh, hắn chẳng đến nỗi mệt mỏi cũng không muốn về nhà. Vào mấy ngày Tết hàng quán hai bên đường đều đóng cửa, trời tối như mực gió thổi se se, Phương Duệ chợt thấy cô đơn đến thảng thốt, tự nhiên muốn ngâm một câu thơ cảm thán trời lập xuân rét mướt người cô độc thiếu tình. Những lúc như thế này hắn luôn nhận ra mình có chút máu nghệ sĩ, trước mặt người khác nhảy loi choi hoạt bát sôi nổi hết chuyện nọ xọ sang chuyện kia, khi ở một mình tịch mịch lặng lẽ hắn lại thèm nghe một khúc tình ca êm đềm.

Đây là quê hương nơi hắn lớn lên, nhưng lại là địa phương mà hắn không mấy quen thuộc, tuy vậy hắn thiếu gì chứ không thiếu cảm giác tự tại, bản tính này có một điểm tốt là hắn thích nghi rất nhanh dù ở bất cứ nơi nào, nhưng cũng có điểm yếu là hắn không thực sự hòa mình vào ánh sáng náo nhiệt của chốn thành đô.

Liếc về một tấm bảng hiệu bên lề đường, Phương Duệ tròn xoe đôi mắt.

Á! Nữ thần của lòng hắn!

Phương Duệ đi vào tiệm net.

Tiện nghi trong tiệm net này không bằng Hưng Hân, nhưng khi Phương Duệ tháo khăn choàng cổ và quẹt thẻ đăng nhập Vinh Quang, hắn thực sự lấy lại tinh thần.

Người online không nhiều, nhưng tổng lại cũng vẫn hơn đêm Trừ Tịch, Phương Duệ hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay chuẩn bị kiếm quà thưởng từ nhiệm vụ hoạt động lễ hội mùa xuân, đồng thời không biết vô tình hay hữu ý mở danh sách bạn tốt ở QQ ra nhìn.

Song có người bắt chuyện với hắn còn nhanh hơn.

Mộc Vũ Tranh Phong: A? Còn sớm mà, họp lớp đã kết thúc rồi à?

Tình cờ hay gì! Nữ thần không những để ý hắn vừa online liền lập tức chào hỏi mà còn nắm được chi tiết lịch trình! Phương Duệ nức lòng hởi dạ, kích động đến mức trượt tay gửi đến Tô Mộc Tranh một emo run rẩy.

Mộc Vũ Tranh Phong: Sao thế?

Hải Vô Lượng: Ha ha ha ha ha... Có chút lạnh nên hơi cứng tay.

Hải Vô Lượng: Chị Mộc đang làm gì à.

Mộc Vũ Tranh Phong: Đánh Vinh Quang nè, hoạt động lễ hội ngày Tết thưởng nhiều lắm.

Hải Vô Lượng: / ôm quyền / ôm quyền

Hải Vô Lượng: Đội trưởng gương mẫu như thế, thân là đội viên chăm chỉ tui cũng phải nối gót theo.

Mộc Vũ Tranh Phong: Đến nha đến nha, công hội có nhiều người đang online lắm, Quả Quả và Nhu Nhu cũng có mặt.

Hải Vô Lượng: Có tui nữa nè…!

Hoạt động ngày Tết không có gì cạnh tranh, dễ chơi và yên bình, trong lúc nhấp chuột gõ bàn phím, Phương Duệ đại đại vẫn dư thời gian suy nghĩ vu vơ.

Trực nam thường bị bệnh tưởng, hay tự hỏi phải chăng người khác phái có những hành động ám chỉ họ thích mình. Phương Duệ tự nhận giới tính của mình rất thẳng, nên không khỏi suy tư liệu bản thân mình ở trong mắt Tô Mộc Tranh có giống như Tô Mộc Tranh trong mắt mình hay không. Vừa lên mạng liền nhắn tin chào hỏi, còn ghi nhớ cả chuyện hắn thuận miệng nói với đồng đội về việc họp lớp, dụng tâm như thế, phải chăng cũng có ý gì?

Nữ thần có ý với mình?! Phương Duệ nghĩ thôi đã phấn khích, một giây kích động không cẩn thận khiến tay trượt đi bị kẻ trộm thừa cơ tấn công.

Lúc nãy trong phòng Karaoke không từ chối được bạn học cũ nên có uống chút rượu, giờ phút này như ngấm men say, dòng suy nghĩ của Phương Duệ trở nên thoát cương, ký ức tràn về vô cùng rõ rệt. Có lần Hưng Hân tổ chức liên hoan, Tô Mộc Tranh không nhìn chỗ ngồi trống dành sẵn bên cạnh Đường Nhu, rất tự nhiên đến ngồi cạnh mình, mỗi lần họp bàn chiến thuật nàng cũng thường xuyên đưa mắt nhìn sang, còn nữa còn nữa, có một ngày đang lúc nghỉ trưa Tô Mộc Tranh xem phim truyền hình thuận tay hốt một nắm hạt dưa thả xuống chỗ Mạc Phàm ngồi ở máy bên cạnh, khi quay đầu nhìn thấy mình nàng lại mỉm cười, cũng không ngại phiền đứng dậy đi qua đưa cho mình một nhúm.

Đột nhiên Phương Duệ thấy lòng mát dịu. Ngày đó ngay khi nhìn thấy Tô Mộc Tranh đưa hạt dưa cho Mạc Phàm ánh mắt của hắn có thể nói chua còn hơn nước cốt chanh.

Phương Duệ là một người rộng rãi vui vẻ, rất ít khi đố kỵ người khác, thậm chí Hô Khiếu chưa từng tiến vào vòng chung kết, thậm chí vì đấu pháp đặc thù hắn có rất ít fan nữ, hắn cũng không vì thế mà đố kỵ các tuyển thủ ở những chiến đội đã có quán quân. Nhưng từ khi tìm được chỗ đứng trong Hưng Hân, tiếp tục phấn đấu trên con đường chuyên nghiệp, hắn lại bước vào giai đoạn thường xuyên uống chanh, bất kỳ đội viên nam nào của Hưng Hân cũng từng khiến Phương Duệ như uống phải thức uống chua. Người phát chanh cho hắn nhiều nhất chính là Diệp Tu, bởi vì tên kia không chỉ là đệ nhất đại thần của Vinh Quanh mà còn là hợp tác tốt nhất của Tô Mộc Tranh, hai người thường xuyên ở cùng một chỗ trò chuyện, còn nói những đề tài mà Phương Duệ không thể góp phần, khiến Phương Duệ âm thầm lo lắng một ngày nào đó nữ thần sẽ mỉm cười đầy vẻ ái ngại mà nói cho hắn biết nàng cùng Diệp Tu thanh mai trúc mã, tình cảm thâm sâu, bất luận là ai cũng đừng hòng chia rẽ hai tâm hồn hòa điệu.

Nếu Tô Mộc Tranh và Diệp Tu thật sự yêu nhau thì còn dễ xử, quan hệ bọn họ chẳng thà cứ phơi bày ra ánh sáng, đâu đến nổi Phương Duệ khi đến Hưng Hân có cơ hội gẫn gũi nữ thần Liên minh liền bị mê đắm chẳng muốn rời xa. Tô Mộc Tranh đáng yêu quá mà, chỉ khi nào nàng keo sơn gắn bó với bạn trai Phương Duệ mới có thể tự vạch ranh giới cấm mình yêu đương vọng tưởng. Đằng này, Tô Mộc Tranh chưa có, Trần Quả đã không ít lần nói bóng nói gió, Phương Duệ hơi bị tự tin vào tài năng bà tám của mình.

Cho nên, rất có thể Tô Mộc Tranh cũng có ý với mình nha! Nhất là lần ấy.

Mùa giải thứ mười một Hưng Hân thi đấu khá cam go, mặc dù bọn họ không tỏ ra yếu nhược khi không còn Diệp Tu, nhưng chiến đội nào ở Liên minh mà không cường đại, Hưng Hân trong mấy trận vòng loại có thể nói là như đi trên băng mỏng. Lần ấy, bọn họ bại dưới tay Lam Vũ với số điểm chênh lệch khá lớn ngay tại sân nhà, tinh thần toàn đội sau trận khá nặng nề, Tô Mộc Tranh ấy thế mà vẫn cười cổ vũ mọi người nhất định phải phục thù trận sân khách, không cho Hoàng Thiếu Thiên có giây phút nào ngơi tay bắn lời rác rưởi trên kênh chung. Thật là một thiếu nữ kiên cường, từng bước từng bước đánh tan mọi nghi vấn về việc nàng đảm nhiệm nổi chức vụ đội trưởng khi Diệp Tu xuất ngũ hay không, cũng như trong quá khứ nàng đã từng chút từng chút đánh tan mọi chỉ trích xem nàng là bình hoa di động.

Nhưng ở trước mặt Phương Duệ, Tô Mộc Tranh lại trở về dáng vẻ một cô gái mềm yếu, buồn bực khi thua trận, hoang mang khi có nhiều áp lực.

"Chờ một chút." Tô Mộc Tranh kéo góc áo Phương Duệ, không để hắn đi cùng đồng đội về Thượng Lâm Uyển.

"Tui thấy buồn quá..." Tô Mộc Tranh nhỏ giọng nói, "Phương Duệ, cho tui mượn vai cậu một chút?"

Được ở cùng một chỗ với nữ thần, Phương Duệ sung sướng làm tấm đệm cả mười lăm phút, để Tô Mộc Tranh bộ dáng mệt mỏi dựa vào bờ vai, tối đó phòng nghỉ của tuyển thủ chuyên nghiệp cực kỳ yên tĩnh, chỉ có nhịp tim một lần lại một lần đập thình thịch khiến Phương Duệ khó khăn lắm mới ghìm lại được câu nói mình thích nàng.

Bầu không khí ám muội lập tức tan thành mây khói ngay khi Tô Mộc Tranh ngẩng lên, dùng sức vỗ vỗ mặt mình, khôi phục tinh thần, trở về dáng vẻ của một đội trưởng, tay đấm chính của chiến đội. Phương Duệ có lòng yêu mà không có miệng nói, nhanh nhẹn như hắn cũng có lúc lâm vào vòng luẩn quẩn “nàng thích mình không”, hắn không chắc sở dĩ Tô Mộc Tranh ở trước mặt hắn buông bỏ kiên cường trong khoảnh khắc là bởi vì hắn có thân phận đội phó, hay bởi vì hắn là Phương Duệ.

Mùa giải mới Hưng Hân chiến đấu thật gian nan, nên Phương Duệ không có nhiều sức lực để mà xoắn xuýt mấy chuyện yêu đương, cũng chỉ gần đây mới lại loay hoay vấn đề cũ "nữ thần có xem trọng mình không", nhất là vừa trải qua một buổi họp lớp với đám bạn học chẳng mấy thoải mái, sự xuất hiện của Tô Mộc Tranh là niềm an ủi vô bờ, dù đối phương chỉ nhắn cho hắn vài lời thông qua màn hình máy tính.

Phương Duệ muốn chơi Vinh Quang, bảo là ghiền game cũng đúng nhưng chưa đủ. Hắn không chỉ muốn chơi Vinh Quang, còn muốn ở Hưng Hân chơi Vinh Quang, hay nói đúng hơn, kề vai sát cánh cùng Tô Mộc Tranh chơi Vinh Quang.

03

Ngủ không được.

Mãi tới khi hừng đông mới từ tiệm net về nhà kêu cửa, khiến cha mẹ đang ngủ say thức dậy càm ràm, Phương Duệ nằm trên giường lật qua lật lại.

Kỳ quái, sao không ngủ được.

Phương Duệ không hiểu, cảm thấy bực bội trong lòng, trở mình nằm ỳ trên giường với lấy di động, tay phải hoàng kim thành thạo ấn mở màn hình cảm ứng, lướt tới lướt lui thấy chẳng có thông báo gì mới, bất đắc dĩ mở QQ xem còn ai thức không để hắn quấy rầy.

Mộc Vũ Tranh Phong vẫn đang online.

Tâm tình Phương Duệ thoáng rung. Bầu không khí đêm khuya luôn luôn khiến người ta dễ dàng xúc động, từ xúc động đến thổ lộ đến lăn ga giường, nhưng cẩu FA Phương Duệ không có lá gan nghĩ nhiều đến thế, hắn chỉ tự động viên mình…

Mình có chữ zâm làm vỏ bọc mà, cũng đâu phải đêm này mới quậy, sợ gì chứ!

Hải Vô Lượng: Chị Mộc còn chưa ngủ à

Mộc Vũ Tranh Phong: Đang xem lại lịch trình chung kết, cũng sắp xong rồi

Hải Vô Lượng: Vậy tui tạm thời lui ra

Hải Vô Lượng: Chờ chị xem xong lại tới

Mộc Vũ Tranh Phong: Lừa cậu thôi, thật ra là đang xem phục bàn

Hải Vô Lượng: Tận tâm quá vậy?! Để tui cùng xem!

Mộc Vũ Tranh Phong: Không cần, tui buồn ngủ rồi, chuẩn bị tắt máy tính nè

Hải Vô Lượng: Đội trưởng đại nhân chậm đã, tui có chuyện muốn nói

Mộc Vũ Tranh Phong: ?

Hải Vô Lượng: Tui sẽ mãi mãi là người hậu thuẫn của chị, chủ tịch hội fan hâm mộ!

Mộc Vũ Tranh Phong: Phụt

Mộc Vũ Tranh Phong: Vậy ngài chủ tịch cảm thấy năm nay Hưng Hân có thể đánh tới thành tích nào?

Hải Vô Lượng: Đương nhiên là quán quân hai lần liên tiếp

Mộc Vũ Tranh Phong: Cậu có lòng tin hay chỉ muốn an ủi tui

Hải Vô Lượng: Tui có lòng tin và cũng muốn an ủi chị

Mộc Vũ Tranh Phong: Á à

Phương Duệ nhìn emo nhỏ như hạt đậu rơi vào khung chat, khuôn mặt cứng đờ.

Mộc Vũ Tranh Phong: Cậu nói đúng

Mộc Vũ Tranh Phong: Giấc mơ quán quân phải theo đuổi

Mộc Vũ Tranh Phong: Lỡ thành sự thật thì sao

Hải Vô Lượng: Cái gì mà lỡ thành sự thật

Hải Vô Lượng: Tui sẽ lập tức biến nó thành sự thật

Mộc Vũ Tranh Phong: Tốt lắm trông cậy hết vào cậu!

Hải Vô Lượng: Cứ trông vào tui!

Phương Duệ giữ yên tư thế gõ chữ, do dự một lúc.

Hải Vô Lượng: Nếu như tui giúp đội trưởng hoàn thành giấc mộng quán quân, đội trưởng cũng phải giúp tui thực hiện một giấc mộng, được không.

Mộc Vũ Tranh Phong: Tui làm được nhất định giúp

Hải Vô Lượng: Chỉ có chị Mộc làm được

Mộc Vũ Tranh Phong: Vậy nói đi?

Hải Vô Lượng: Chờ chúng ta lấy được quán quân thứ hai liên tiếp rồi nói!

Gửi tin nhắn đi rồi Phương Duệ mới cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Lỡ mà, hắn nói lỡ thôi nha! Lỡ mà Hưng Hân không lấy được quán quân thứ hai liên tiếp, vậy có phải hắn đã tự chặn mất đường đến với tình yêu của mình rồi không?!

Nhưng mà tin đã gửi đi hơn hai phút, không rút lại được.

Phương Duệ đột nhiên cảm thấy mình giống như nam sinh trung học không dám yêu sớm sợ ảnh hưởng kết quả học tập, lo lắng yêu đương cùng đội sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy trong thi đấu?! Nhưng mà ngay cả khi yêu sớm, chỉ cần yêu đương nghiêm túc và đối tượng là học bá thì kết quả không bị ảnh hưởng, nói không chừng thành tích còn tăng đột biến khiến cả hai cùng được vinh danh.

Tô Mộc Tranh, cũng là học bá mà!

Nhưng lúc này học bá lại nhắn QQ cho hắn…

Mộc Vũ Tranh Phong: Tui đi ngủ đây, cậu cũng nghỉ sớm đi nha

Hải Vô Lượng: Không dám dấu đội trưởng, tui ngủ không được

Mộc Vũ Tranh Phong: Tui có thể làm gì giúp cậu, đội phó thân yêu

Hải Vô Lượng: Mộc Mộc cho tui một trái tim, tui liền ngủ được

Mộc Vũ Tranh Phong: ❤❤❤❤❤

Hải Vô Lượng: Tui thấy mình tốt hơn rồi

Mộc Vũ Tranh Phong: Kỳ thật cậu có mong muốn gì cứ nói để tui biết trước, như vậy tui mới có thể giúp cậu thực hiện, dù sao trận tranh quán quân cũng chỉ còn nửa năm mà thôi

Mộc Vũ Tranh Phong: Ngủ ngon!

Tô Mộc Tranh logout trước khi Phương Duệ kịp tỉnh táo sau câu nói kia.

Hắn mở con mắt siêu tròn nhìn chằm chằm tin nhắn, rõ ràng có lời ám chỉ, hắn nhìn rất lâu, nhìn mãi cho đến màn hình tự động giảm sáng.

Thôi xong, lần này hắn thật sự mất ngủ.

Hắn đã Tô Mộc Tranh bắt mất hồn, tài nào ngủ được.

04

Phương Duệ mang đôi mắt quầng thâm vì thức trắng đêm ngồi máy bay trở về thành phố H. Mới sang mùng Ba, cha mẹ vì Phương Duệ đi sớm hơn dự định nên tranh thủ trong bữa ăn gia đình nhắc hắn chuyện chung thân, nghe xong Phương Duệ son sắt mà thề mình vội vã thế này chính là vì chuyện đại sự cả đời, sốt ruột vì con trai đã xem mắt ba lần rồi mà vẫn chẳng nói gì đến chuyện yêu đương, nhị vị đại nhân nhanh chóng đuổi hắn ra khỏi cửa, bảo rằng không có bạn gái thì đừng vác mặt về nhà.

Phương Duệ thở hổn hà hổn hển chạy đến Hưng Hân, ánh thái dương đã lên quá đỉnh đầu, một đêm mất ngủ giờ phút này hắn lại tràn đầy tinh thần, thậm chí như đã được giác ngộ về nhân sinh. Phương Duệ hai ba bước vọt tới phòng huấn luyện, kết quả trong phòng có đủ mặt thành viên Hưng Hân chỉ thiếu mỗi Tô Mộc Tranh.

"Ài Phương Duệ, sao về sớm vậy?" Trần Quả kinh ngạc.

"Đội trưởng đâu?" Phương Duệ vội vã hỏi.

"Mộc Mộc nói hôm qua mất ngủ, muốn nằm thêm một chút." Đường Nhu nói.

Mất ngủ… Phương Duệ cảm thấy một điểm tâm linh tương thông bay xẹt qua não, hắn không đáp lại những chào hỏi dồn dập xung quanh đã quay người chạy về phía Thượng Lâm Uyển.

Khi đến khu nhà ở hắn thấy Tô Mộc Tranh đang đi ra, nàng mặc áo len trắng đóng trong váy vải nhung, tóc dài đong đưa lắc lắc quanh eo, thêm cái cài tóc kiểu công chúa, trông hệt thiên sứ lạc trần gian.

"Chị Mộc!" Phương Duệ gọi.

"Tô Mộc Tranh!" Phương Duệ sửa lại.

Tô Mộc Tranh kinh ngạc quay đầu, thậm chí còn dụi dụi cặp mắt để xác định mình không nhìn nhầm.

Phương Duệ chạy đến trước mặt nữ thần thở lấy thở để, nói: "Tui đổi ý!"

"Đổi ý cái gì?" Tô Mộc Tranh có chút mờ mịt.

"Tui không muốn chờ đến khi đoạt quán quân thứ hai liên tiếp mới nói," adrenalin trong người Phương Duệ tăng đột biến, hắn cầm tay Tô Mộc Tranh, "Tui phải nói ngay bây giờ! Mộc Mộc phải giúp tui thực hiện!"

"Hở?! Đột nhiên như vậy?!" Tô Mộc Tranh nhanh chóng đỏ mặt.

"Tui thích Mộc Mộc." Phương Duệ nói, "làm bạn gái tui nha!"

05

Vào ngày mùng Ba Tết mùa giải thứ mười một, đội trưởng đội phó chiến đội Hưng Hân có biểu hiện rất kỳ lạ, một người đêm trước mất ngủ, một người khác chẳng biết vì sao kết thúc kỳ nghỉ Tết sớm vội vã trở về, cả hai cùng nhau ăn bữa trưa rồi mang đôi mắt thâm đen díp lại hết mực trở về phòng khách chiếm lấy sô pha, mỗi người một băng, ngủ đến quên trời quên đất.

Cho đến khi mặt trời ngã về Tây, Phương Duệ mới thong thả ngồi dậy, Tô Mộc Tranh đang ngồi uống trà sữa ở ngay đối diện.

"Mộc Mộc."

"Ừm?"

"Tui nằm mơ."

"Mơ gì?"

"Tui mơ thấy chúng ta cầm quán quân, Mộc Mộc đứng ngay trên sân khấu lĩnh thưởng hôn tui."

"Muốn người ta hôn có thể nói thẳng mà."

"Vậy Mộc Mộc hôn tui một cái được không?"

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook