Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020] [Diệp Kiều] Người Và Ta Đều là Phàm Nhân

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Diệp Kiều] Người Và Ta Đều là Phàm Nhân


Art by MIZÜ

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 風吹無痕_雅

Kèm vid: Phàm Nhân Ca

Mừng Sinh Nhật Kiều Nhất Phàm pj Nhất Phàm Tế Thương Hải | Host Nguyệt Nguyệt - @nmnguyet

Mồng bốn tháng mười là ngày mở đầu~

Đã có Chị Thỏ Mũm Mĩm lên sóng [Khưu Kiều] Kỵ Sĩ Sao Trời

[Thiên Sứ] Storytelling của Nguyệt Nguyệt

[Cao Kiều][R16] Chân Tướng Là Thật với [Khưu Kiều Khưu] Những Điều Giấu Sau Màn Mưa của Tiểu Núi Núi <3

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.


────────

01

Cảnh sắc trước mắt trở nên phai nhoà, ánh đèn lờ mờ trên đầu dần tối, Kiều Nhất Phàm như bước vào thế giới của những thước phim đen trắng cũ kỹ, chân tê rần.

Kiều Nhất Phàm đè lưng vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống.

Cậu ôm bụng, bụng dưới quặn lên cơn đau âm ỉ, lưng đổ mồ hôi lạnh, cậu cắn môi, muốn gọi người bạn phía trước, hai mắt trừng lên, bóng người đằng trước lại càng nhoè.

Có phải họ đi rồi không?

Bụng dưới quằn quại, rút hết sức lực trong người, khoé mắt cậu hơi ướt, suy nghĩ càng tiêu cực: Chẳng lẽ cứ chết đi mà không ai hay vậy ư?

Cơ thể co quắp, vùi đầu giữa hai gối, tay cấu lại, đè bụng dưới, như cào ngoài da thì có thể bớt đau hơn.

Đau, đau không thể tưởng tượng nổi.

Kiều Nhất Phàm cố thở gấp, như có một bàn tay lớn bóp thắt dạ dày, buồn nôn mà không thể nôn được.

Nước mắt mau trào, rơi lã chã, Kiều Nhất Phàm dựa chân tường, chờ đoạn kết thúc mà chẳng biết lúc nào mới tới.

“Tiểu Kiều?” Bỗng tiếng bước chân dồn dập lại gần, Kiều Nhất Phàm nghe được giọng điệu quen thuộc, muốn ngẩng đầu, mà không còn sức.

Cậu chưa kịp đáp lại, một bàn tay ấm áp đã khoác lên vai, cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, “Tiểu Kiều, em sao vậy?”

Kiều Nhất Phàm chóp mũi chua xót, cậu mở miệng, bật ra âm thanh bé xíu, cảm giác như gió mà thổi qua sẽ đứt dây bay đi luôn.

“Tiền bối…”

Diệp Tu nhìn thiếu niên mặt mày tái nhợt, ôm người vào lòng, tay kia lau trán cậu, vừa chạm vào đã bị dính mồ hôi.

Ánh mắt lướt xuống, rơi lên tay bụm bụng dưới của Kiều Nhất Phàm, hắn cẩn thận đỡ người dậy, “Mình đi bệnh viện.”

Kiều Nhất Phàm khẽ gật đầu, dựa cả người vào Diệp Tu, để Diệp Tu dìu cậu đi về trước.



02

Kiều Nhất Phàm nằm trên giường phòng khám, sắc mặt xanh xao, tay bụm bụng.

Bác sĩ khám là một đàn ông trung niên, ông hỏi vài câu xem bệnh, sau khi Kiều Nhất Phàm hữu khí vô lực trả lời, bác sĩ “Tsk tsk”: “Thanh niên bây giờ…”

Diệp Tu đứng cạnh Kiều Nhất Phàm, cúi đầu nhìn thiếu niên gương mặt trắng bệch, tay đút trong túi nắm chặt hộp thuốc. “Bác sĩ, em ấy sao thế?”

Bác sĩ lườm Diệp Tu, lại “Tsk tsk”, “Anh là bạn trai cậu ấy à?”

Kiều Nhất Phàm nghe thấy, lúng túng cụp mắt, Diệp Tu kinh ngạc nhìn bác sĩ, “Bác sĩ trước cứ khám đã!”

Diệp Tu miệng giật giật, cong môi, nhìn hờ hững, nhưng nửa con mắt lại lộ vẻ xấu hổ, “Bạn trai em ấy có liên quan đến bệnh trạng không?”

“Cũng không…” Bác sĩ ý vị thâm tường nhìn Kiều Nhất Phàm “chòng chọc” đến khuôn mặt tái nhợt của Kiều Nhất Phàm cũng phải hồng lên.

Rốt cuộc ông là bác sĩ hay thầy bói vậy… Kiều Nhất Phàm thích thầm Diệp Tu, có điều cậu hay lo nghĩ nhiều, tính vốn hơi hướng nội, lần lữa không thổ lộ, Diệp Tu về mặt tình cảm lại là kẻ không hiểu phong tình, một lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có nữ thần Vinh Quang. Kiều Nhất Phàm thầm thở dài, cậu cảm thấy mình đã nhiều lần ám thị công khai, mà Diệp Tu, chiến thuật kỹ thuật hơn người, lại không lần nào hấp thụ được kỹ năng trên phương diện tình cảm, đừng nói là lắm loại làm gì, chắc chỉ có một cấp do mặc định hệ thống mà thôi.

Bác sĩ ngồi vào chỗ mình, viết liến thoắng nửa trang giấy trắng rồi đưa đơn cho Diệp Tu: “Viêm đại tràng co thắt, thuốc giảm đau sáng trưa mỗi lần nửa viên.”

“Thế là ok à?” Diệp Tu nhìn đơn thuốc, phát hiện bác sĩ chỉ kê một tuần thuốc giảm đau với thuốc giảm đau.

“Chủ yếu do stress nhiều, cơ thể không chịu nổi nên nó phản ứng ra, thuốc uống nhiều nữa cũng chỉ trị ngọn không trị gốc.” Bác sĩ không hề nhìn Diệp Tu với Kiều Nhất Phàm, hắn nửa ôm nửa đỡ Kiều Nhất Phàm xuống giường.

Kiều Nhất Phàm vành tai đỏ đỏ, dựa vào người Diệp Tu, lí nhí nói “Cảm ơn” với bác sĩ, rời đi cùng Diệp Tu.



03

Diệp Tu xách túi thuốc ít ỏi, Kiều Nhất Phàm đã rời khỏi ngực hắn lúc hắn thay cậu lấy thuốc trả tiền.

Bây giờ Kiều Nhất Phàm đang ở sau lưng Diệp Tu, lò dò từng bước đạp lên cái bóng của hắn.

Diệp Tu bỗng dừng lại, đầu Kiều Nhất Phàm ngập những cảnh được Diệp Tu ôm vào lòng ban nãy, hơi mất tập trung, va vào lưng Diệp Tu. Diệp Tu quay người, chưa nói gì, Kiều Nhất Phàm đã đỏ mặt, lúng túng nhận lỗi: “Xin lỗi, tiền bối…”

Diệp Tu tay đút túi, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Kiều Nhất Phàm mà sửng sốt, lập tức rũ mắt.

“Nhất Phàm, mình đi chung quanh chút đi.”

Kiều Nhất Phàm kinh ngạc “A” một tiếng, hai mắt mở to nhìn Diệp Tu, chỉ thấy đối phương vẻ mặt thản nhiên, chắc anh ấy chỉ tùy ý nói ra thôi.

Kiều Nhất Phàm gật đầu thật mạnh, nghiêm túc đáp: “Được.”

Diệp Tu nói đi chung quanh, thật ra là cứ đi đi đi chẳng có mục đích.

Diệp Tu sống ở thành phố này bao nhiêu năm, nhưng lại rất ít khi ra ngoài đi dạo, nhất thời không biết nên đi đâu. Kiều Nhất Phàm sóng vai bên Diệp Tu, cũng chẳng để ý đường, mà cũng không hỏi chỗ bọn họ định đến.

Với cậu mà nói, có thể đi chung với Diệp Tu mình thầm thích, thì đến đâu, căn bản chẳng có gì khác nhau cả.

Cách bệnh viện không xa có cái siêu thị cỡ lớn, hơn mười tầng, mênh mông đa dạng: ăn uống, trang phục, đồ nội thất, rạp chiếu phim… Diệp Tu đi ngang, vô tình thấy trên hộp đèn tường ngoài siêu thị có dán tấm pano, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Xem phim không?”

Kiều Nhất Phàm nhìn pano, là series phim anh hùng Mỹ.

Cậu gật đầu, Diệp Tu trực tiếp đi mua hai vé phim. Vừa lúc phim sắp bắt đầu, hai người mua vé ngồi ở sảnh rạp tán gẫu, nói về phim từng xem.

“Hồi trước hình như có một phim nói về cha mẹ cô gái biến thành heo?” Diệp Tu tựa thành ghế, nhìn già trẻ lớn bé qua qua lại lại, nhớ lại phim từng xem hồi nhỏ.

Sau khi Diệp Tu bỏ nhà đi bụi thì không còn vào rạp xem phim nữa.

Nếu tính vậy, Diệp Tu đã mười mấy năm không đến rạp rồi. Hắn nhìn cách trang hoàng lạ lẫm, phảng phất bước chân theo không kịp thời đại. Phim mới nhất, các nhãn hiệu nổi tiếng, hắn đều không biết.

Thế giới này phát triển thật nhanh, nhanh đến mức khiến hắn, chỉ chuyên chú vào Vinh Quang, hoàn hồn lại, phát hiện thế giới đã thay đổi một vẻ khác.

“ ‘Sen và Chihiro ở thế giới thần bí’?” Kiều Nhất Phàm nghiêng đầu, nghĩ nghĩ mới bật ra một cái tên.

“Hình như là tên đó.” Diệp Tu tò mò nhìn Kiều Nhất Phàm, “Phim cũ vậy em cũng biết?”

Ba năm một thời.

Diệp Tu hơn Kiều Nhất Phàm gần chục tuổi, hắn xem bộ phim này từ bé, Kiều Nhất Phàm còn chưa ra đời, khó trách Diệp Tu lấy làm lạ khi Kiều Nhất Phàm đã từng xem phim như này.

Kiều Nhất Phàm cúi đầu, lè lưỡi, “Em rất thích xem anime.”

Kiều Nhất Phàm hiếm thấy có cử chỉ nghịch ngợm để Diệp Tu phải cười nhẹ, hắn xoa đầu Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn Diệp Tu, đã thấy hắn đứng lên, “Đến lúc vào rồi.”

Phim mới chiếu được nửa, kịch bản còn đang chậm rãi phát triển, Diệp Tu dựa ghế chăm chú nhìn màn hình. Vai bỗng bị đè nặng, hắn nghiêng đầu nhìn, Kiều Nhất Phàm tựa vai hắn ngủ mê. Dưới vành mắt thiếu niên loe loé xanh đen, màn hình lớn phát ra ánh sáng trắng, làm cái mệt mỏi trên gương mặt cậu thêm nhợt nhạt.

Hắn kéo khoá áo khoác thiếu niên, tránh cho Kiều Nhất Phàm vốn đã bệnh lại vì gió lạnh trong rạp hát mà cảm mạo.



04

Kiều Nhất Phàm tỉnh lại, phim đã gần hồi cuối, nhân vật phản diện bị vây giữa đội quân của nhân vật chính, bắt đầu trận chiến cuối cùng.

Cậu mở mắt, đầu óc còn mơ hồ, đang lúc lờ mờ, mặt cậu gác lên một chỗ cưng cứng, cộm đến đau đau.

“Dậy rồi?” Bên tai Kiều Nhất Phàm truyền đến một giọng khàn khàn, giọng điệu quen thuộc khiến cậu lập tức tỉnh táo.

“Tiền bối!” Lúc này cậu mới biết, cậu vừa dựa lên vai Diệp Tu ngủ thiếp đi.

“Nhỏ giọng chút nhỏ giọng chút…” Diệp Tu nhìn trước nhìn sau, sợ Kiều Nhất Phàm hô to gọi nhỏ sẽ rước lấy ánh nhìn của những người khác.

Cũng may là ngày thường, rạp không nhiều người xem, chỗ bọn hắn ngồi lệch về sau, gần đó đều trống ghế nên không ai để ý đến quá trớn ban nãy của Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm đỏ mặt, không biết do đè lâu hay do xấu hổ, Diệp Tu lại xoa đầu cậu, lần nữa chú tâm vào phim.

Lúc bọn hắn rời rạp, trời đã buông mành, một vầng trăng tròn lặng lẽ treo cao giữa nền trời đen đặc.

Diệp Tu nhìn đồng hồ rạp hát, phát hiện đã hơn bảy giờ tối, hắn gợi ý với Kiều Nhất Phàm: “Hay tụi mình đi ăn một bữa?”

Cậu cũng không ngờ muộn đến vậy, đã qua giờ cơm của Hưng Hân. Người Hưng Hân cùng ăn bữa trưa và bữa tối, nhưng đến giờ cơm mà không thấy mặt, thì coi như vắng.

Kiều Nhất Phàm lấy điện thoại ra, thấy chị chủ Trần đã gọi mấy cuộc cho cậu, nhưng điện thoại để chế độ rung nên nhỡ cuộc gọi.

Kiều Nhất Phàm lập tức gọi lại, đầu kia nhanh chóng nhận. “Chị chủ... Dạ… Em xin lỗi, ban nãy không nghe thấy ạ… Dạ… Em đang ở cùng tiền bối… Ăn cơm rồi về ạ…”

Kiều Nhất Phàm cúp điện thoại, lúng túng nói với Diệp Tu: “Em quên bảo với chị chủ tụi mình ra ngoài…”

Mọi người đều biết Diệp Tu không có điện thoại, hai người ra ngoài không thông báo cho bà chủ, trách nhiệm đương nhiên là của Kiều Nhất Phàm.

Nghe Kiều Nhất Phàm nói Diệp Tu mới nhớ tới phải thông báo cho chị chủ một tiếng không cần chờ cơm bọn hắn. Trầm mặc một lát, hắn liền quăng chuyện ra sau đầu, “Tiểu Kiều, đi ăn cơm.”

Diệp Tu kéo Kiều Nhất Phàm đến con ngõ nhỏ gần Hưng Hân, đi qua đường tối, cuối đường có một quán mì sợi cũ hương dâng ngạt ngào.

Diệp Tu tùy ý ngồi ghế nhựa rẻ tiền, để cái menu dính nước trước mặt Kiều Nhất Phàm, “Em nhìn xem muốn ăn gì.”

Kiều Nhất Phàm lật qua, đều là mì, nhất thời cũng không biết nên gọi gì, cậu ngượng ngùng cười cười với Diệp Tu, “Giống tiền bối ạ.”

Diệp Tu cùng ông chủ núp mãi trong bếp gọi hai tô mì thịt bò, liền trở lại chỗ ngồi.

Kiều Nhất Phàm hai tay nâng cốc nước, cụp mắt, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với Diệp Tu, về Vinh Quang, về gia đình, về cuộc sống.

Lúc này cậu mới biết, đại thần cậu ngày ngày nhớ mong, tiền bối cậu hồn mơ tơ mộng, cũng giống như cậu, chỉ là phàm nhân.

“Nói vậy... tiền bối cũng có lúc cảm thấy mình không thành thục?” Diệp Tu hiếm thấy trầm mặc, cậu nắm chặt cốc, ngón cái miết cốc nhựa.

“Đương nhiên có rồi.” Diệp Tu đối mặt với Kiều Nhất Phàm, giọng điệu nghiêm túc trước nay Kiều Nhất Phàm chưa từng nghe được. “Có lẽ, em còn trưởng thành hơn cả anh.”

“… Sao mà thế được…” Kiều Nhất Phàm lí nhí phản bác.

“Nói cho cùng anh cũng là bỏ nhà đi bụi chơi game, còn em…” Diệp Tu khóe môi nhếch, “Là mang sự kỳ vọng của cha mẹ.”

Một khắc ấy, đôi mắt Diệp Tu chứa đầy tình cảm, phức tạp đến Kiều Nhất Phàm không biết ứng đối thế nào. Câu chuyện quan trọng này, rốt cuộc Diệp Tu bình thản nói ra khỏi miệng kiểu gì vậy?

“Tiền bối có hối hận không?”

“Nếu hối hận thì đã sớm về rồi.”

Lúc này, chủ quán thô lỗ “cộp” đặt hai tô mì thịt bò lên bàn, không nói lời nào trở lại phòng bếp.

“Nếu anh không ăn ở đây nhiều năm, anh còn tưởng ông chủ này họ Mạc đấy.” Diệp Tu mỉa mai, chọc Kiều Nhất Phàm “phụt” bật cười thành tiếng, lập tức lè lưỡi, sợ tiếng cười đến tai ông chủ.

Diệp Tu lấy đôi đũa cho Kiều Nhất Phàm, mình cũng một đôi, gắp liền miếng mì lớn, “Nhanh ăn đi, mì thịt bò ở đây siêu ngon, trước đây nửa đêm đoạt được boss rồi, tụi anh đều đến đây ăn.”

“Trước đây?” Kiều Nhất Phàm hút một miệng mì, phủ đầy nước canh đậm đà, miệng ngập mùi thơm nước canh lẫn thịt bò được nấu nhừ, khiến người ta thưởng thức muốn nếm thử.

Diệp Tu buồn cười, nhìn thiếu niên đang ngước mặt, mình nuốt mì rồi, chậm rãi mở miệng: “Rất lâu trước đây, đại khái là trước mùa I, mùa II, lúc đó Gia Thế ở ngay gần đây, tụi anh luôn qua bên này ăn khuya.”

Kiều Nhất Phàm cắn mì, mắt mở to, thắc mắc nhìn Diệp Tu. Dù Kiều Nhất Phàm không thể mở miệng nói chuyện, Diệp Tu vẫn hiểu được câu hỏi của cậu, “Gia Thế không chuyển địa chỉ, cái anh đang nói là Gia Thế trước khi thành lập cơ. Quán net Đào Hiên ngay mặt phố.”

“Gia Thế trước kia cũng là quán net?” Kiều Nhất Phàm thật vất vả nuốt mì xuống, đũa lại vội không kịp kẹp thêm miếng thịt bò nạm mềm xắt mỏng.

“Cũng gần như tụi mình bây giờ, hồi đó thi đấu không được nhiều tiền, anh với Mộc Thu, Mộc Tranh ngày thường đều ngủ ở phòng khách quán net.” Diệp Tu gắp một miếng thịt bò nạm, để vào bát Kiều Nhất Phàm, “Tiểu Kiều, ăn nhiều một chút a.”

“Tiền bối?” Kiều Nhất Phàm thấy Diệp Tu cầm đũa đã dùng qua, gắp thịt bò vào bát cậu, luống cuống tay chân gắp miếng thịt bò, muốn trả Diệp Tu, lại tiếc rẻ. Cậu lắp bắp nói: “Tiền… tiền bối, em đủ ăn mà… anh cũng ăn đi…”

“Em mau ăn đi, em xem mình gầy thế, ai không biết còn cho là Hưng Hân mình nghèo đến nỗi cơm không đủ ăn.” Diệp Tu đưa tay vỗ lưng Kiều Nhất Phàm, lòng bàn tay chạm vào xương cánh của thiếu niên, không biết cố ý hay vô tình, dừng lại mấy giây, rồi như không có gì mà thu tay lại.

Còn Kiều Nhất Phàm thì đỏ bừng mặt.



05

Diệp Tu và Kiều Nhất Phàm về Hưng Hân đã gần 11 giờ đêm.

Ăn tối xong, Diệp Tu kéo Kiều Nhất Phàm đi xem địa chỉ quán net Gia Thế cũ, hiện thời trên mảnh đất kia vừa khéo cũng là một quán net. Diệp Tu lại kéo Kiều Nhất Phàm vào đánh mấy trận Vinh Quang, hiệp lực với nhau rắc hành gà mơ.

Kiều Nhất Phàm đứng ngoài cửa khu nhà Thượng Lâm Uyển, trong nhà đèn đóm lờ mờ, chỉ phả chút ánh sáng yếu ớt qua cửa sổ. Kiều Nhất Phàm lấy chìa khoá trong túi ra, tiếng kim loại va chạm nên âm thanh sắc sảo, giọng thiếu niên trong trẻo lại êm ái, trong đêm tối, rất rõ ràng, như dòng suối bạc chảy giữa rừng u, “Tiền bối, hôm nay… phiền đến anh rồi.”

“Nhất Phàm, em còn xuất sắc hơn tưởng tượng.”

Lần nữa, tiền bối cậu yêu nhất nói với cậu như thế.

“Hoàn cảnh Hưng Hân bây giờ tốt hơn Gia Thế lúc trước nhiều, hơn nữa…” Tay Diệp Tu khẽ chạm lên mái đầu mềm mại của Kiều Nhất Phàm, “Tụi mình đều ở đây.”

“Em… em làm không tốt lắm…” Kiều Nhất Phàm cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, gắt gao kiềm xuống lời đang nghẹn ngào.

Cậu biết, cậu luôn không phải là người xuất sắc.

Ở Vi Thảo cũng vậy, ở Hưng Hân cũng vậy.

Ở Vi Thảo, mỗi người đều xuất sắc hơn cậu.

Ở Hưng Hân, Đường Nhu, Bánh Bao, La Tập, ai cũng có sở trường riêng.

Kiều Nhất Phàm không sợ thua, nhưng lại sợ liên lụy đến đồng đội, liên lụy đến tiền bối xuất sắc chẳng ai bằng.

Mục tiêu của tiền bối chỉ có một, là quán quân, tổng quán quân.

Nhưng… cậu làm được không? Cậu có khả năng, có thực lực hướng đến mục tiêu này ư?

Không có kinh nghiệm đánh giải như mình, lại hơn Đường Nhu, Bánh Bao một vai, cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, nên cậu có trách nhiệm của một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Cậu hẳn có thể làm tốt hơn Đường Nhu, Bánh Bao, nhưng cậu lại cứ… mãi tầm thường như vậy.

Lúc từng tầng áp lực đè lên người cậu, cậu lại quên rằng, mình chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên, thành viên trẻ nhất Hưng Hân.

“Em rất tốt.”

Diệp Tu từ đằng sau quàng lấy thiếu niên, trong lòng vô số lời cổ vũ an ủi, bật ra khỏi miệng lại chỉ một câu nhạt nhẽo “Em rất tốt.”

Quen Kiều Nhất Phàm càng lâu, những lời cổ vũ lúc trước càng khó nói ra.

Đừng nghĩ Kiều Nhất Phàm là một thiếu niên độ nhỡ nhỡ, trải qua những ngày tháng đó ở Vi Thảo, cậu hiểu ra rất nhiều đạo lý, nên cậu không tức không kiêu, chân đi chạm đất, chuyên tâm vào kiểu huấn luyện buồn tẻ mà máy móc kia.

Cậu thiếu khuyết, chỉ có tự tin, mà có thể cho cậu tự tin, chỉ có cậu.

Chỉ có chính bản nhân Kiều Nhất Phàm.

Khi cậu ý thức được cố gắng của mình cuối cùng rồi sẽ hoá thành ánh sáng nhạt phát đi ánh sáng nhập nhoè, cậu mới thật sự tự tin đứng lên.

Có lẽ sẽ có người gai mắt một kẻ nhút nhát đến vậy, nhưng, Diệp Tu thì không. Trên sân đấu, thu hút Diệp Tu, chính là tính cách cực kỳ cẩn thận lại quá mức thận trọng này của cậu.

Rõ ràng sợ thay đổi, nhưng lại vì một câu cổ vũ mà chuyển nghề, Diệp Tu biết đứa nhỏ này không yếu đuối như người ta tưởng tượng.

Cậu như một thân cỏ dại sinh trưởng ven đường trong một thành phố lớn, dù trên đường cái mỗi ngày có ngàn vạn người vội vàng qua lại, nhưng không có lấy một người dừng lại bởi nó không có gì thu hút. Nó, lúc không ai hay biết, nở ra từng đóa tiểu bạch hoa trang nhã.

Tính cách ấy, tạo nên trận quỷ Kiều Nhất Phàm ở trên đấu trường tỉnh táo hỗ trợ đồng đội.

So với những người như Diệp Tu, Vương Kiệt Hi, Chu Trạch Khải, Kiều Nhất Phàm không phải thiên tài quảng nghĩa, không nhìn một cái liền thấy đáng sợ, nhưng ở những chỗ nhỏ bé, lại nhìn ra chỗ xuất sắc.

Cuối cùng cũng có một ngày, ánh sáng của thiếu niên sẽ chiếu rọi của bầu trời đêm.

Kiều Nhất Phàm nghe vậy, nước mắt không khống chế được tràn ra khoé mắt, lặng lẽ trượt xuống theo đường gò má. Diệp Tu cảm nhận được cơ thể gầy gò của thiếu niên trong lòng run nhè nhẹ, cánh tay mạnh mẽ, ôm chặt cậu vào trong lòng.



06

Đến mãi sau này, Hưng Hân trở thành tổng quán quân mùa X, Diệp Tu giải nghệ, Kiều Nhất Phàm được gọi là đại thần đại tân sinh. Kiều Nhất Phàm – đã trưởng thành thành thanh niên, vùi trong lồng ngực ấm áp của người yêu, chợt nghĩ liền hỏi: “Tiền bối, anh từng khóc bao giờ chưa?”

“Này này, anh cũng là người đó nha, ít nhất cũng phải khóc mấy lần rồi.” Diệp Tu dở khóc dở cười đáp lại.

17 tuổi năm đó, Tô Mộc Thu qua đời, 18 tuổi năm đó nghiến răng thi đấu tứ phía cầm cố tiền sinh hoạt của hắn với Mộc Tranh, 21 tuổi thi đấu thiếu nợ… 25 tuổi bị ép giải nghệ…

Ở nơi không người nhìn thấy, hắn cũng rơi nước mắt rất nhiều.

Dù sao, hắn cũng là phàm nhân.

────────

Lời cuối sách:

“Đã không phải tiên, khó tránh có tạp niệm.”

Lần này viết một fic về người bình thường.

Thiên tài, nhân tài, tầm thường, đều là phàm nhân.

Chỉ cần là phàm nhân, cũng có bối rối, đau đớn, oán giận, tất cả những tâm trạng tiêu cực.

Muốn thoát khỏi, mà khó thoát khỏi.

Ai cũng phải chống chịu những tâm trạng này mà bước tiếp.

Cuối cùng cũng có một ngày, chúng ta, trên dòng nhân sinh, quay đầu, phát hiện những cái tưởng như đè gãy đôi vai chúng ta, chẳng qua, đều là mây khói thoảng qua.

Để lại, đều là báu vật mài mòn cát bụi.

—— —— The End —— ——

Tiểu Kiều, sinh nhật vui vẻ!
Nhảm: Mình cũng từng đau như vậy rồi TT__TT Đau mém có lời để tả luôn TT__TT Nhưng trọng điểm là ^_^,, Được dựa người vào cờ rút =))) Đi lại được đỡ được dìu =))) Lúc về được xách cặp hộ =))) Bữa đó tui được dựa gần hết hai tiết cuối do phòng y tế hem mở cửa ^_^,, Lúc đau quá mà người ta cứ quay lung tung nói chuyện, xê vai tui, tui tức mà mém có sức, chỉ còn chút hơi tàn cố kéo ống tay người ta, dùng hồng hoang chi lực nói mấy chữ: ngồi im hộ tao, rồi hít không khí, thả người xuống cái bụp, lăn ra đó lun Orz

Song song với đó còn một pj khác rất bự đang diễn ra đó nha! Mọi người hứng thú có thể ghé vô:[Project] Chính Phó Đội

Mau đọc [Hàn Trương - Song Hoa] Hai Thùng Tiếp Nước điiii :love::love: Cười hết nhịn nổi :ROFLMAO::ROFLMAO:
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook