Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020] [Thẻ tài khoản] Nhà ga

Kayky

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
13
Số lượt thích
55
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tiểu Thiên Sứ Kiều Nhất Phàm
#1
NHÀ GA
Tác giả: Joyce 柒遥
Link: 【千帆过尽/17时/乔一帆】车站-柒遥 ジョイス
Edit: Hằng
Beta: Nguyệt
Thẻ tài khoản, ở đây tôi chọn sử dụng Tro Nguyệt làm tài khoản của Kiều Nhất Phàm (Đó là acc clone Thích khách đuổi giết Quân Mạc Tiếu ở khu 10)
Fic nằm trong PJ 24h Thiên Phàm Quá Tẫn mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm năm 2019 千帆过尽乔一帆生贺|LOFTER(乐乎) - 让兴趣,更有趣
--------------
Tro Nguyệt mang theo một cái hộp màu đen, chen chúc với đoàn người để lên chiếc tàu vừa đến sân ga.

Đoàn tàu màu xanh kêu két một tiếng, sau đó chậm rãi rời ga.
Tro Nguyệt để cái hộp màu đen lên giá để hành lý sau đó ngồi vào chỗ, ghé chóp mũi vào cửa kính, nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua ngoài của sổ.
"Xin chào......." Sau đó cậu nghe thấy một thanh âm nhút nhát, rụt rè: "Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không? Mình có thể ngồi ở đây không?"
Người mới tới là một thiếu niên có mái tóc màu nâu, mặc áo bào ma pháp màu xanh biếc, nơi khóe mắt có dán một hình ngôi sao nhỏ, thoạt trông cũng không lớn hơn cậu là bao. Cậu ấy cầm trong tay một cái túi giấy, nhìn hình dạng thì đoán chừng bên trong là cái chổi.
"Cậu ngồi, không sao hết." Tro Nguyệt nói.
Người kia đặt túi giấy tựa vào góc bên cạnh cửa sổ sau đó ngồi xuống đối diện với cậu, rồi cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Ừm... mình tên Tro Nguyệt, còn cậu?"
"Mộc Ân." Thiếu niên kia trả lời, sau đó khẽ mỉm cười, "Chúng ta xuất phát rồi nhỉ......."
"Đúng vậy, phía trước nhất định sẽ có phong cảnh rất đẹp." Tro Nguyệt nói.
Mộc Ân vươn tay sờ sờ túi giấy bên cạnh "Ừ."
Bánh xe lửa lăn nhanh trên đường ray, đã đi qua nhiều nhà ga khác nhau. Có người xuống tàu, đương nhiên cũng có những người xa lạ khác lên tàu.
Hai thiếu niên trạc tuổi nhau ngồi chung sẽ có cảm giác gần gũi hơn, thế nên Mộc Ân và Tro Nguyệt nhanh chóng vui vẻ tán gẫu với nhau.
"Đến ga tới là mình xuống tàu rồi, vừa kịp lúc đổi chuyến luôn, thế là có thể tới nơi phù hợp với mình. Ở đó, mình có thể trở thành người chiến đấu cực kỳ ưu tú!" Tro Nguyệt nói với vẻ khá phấn khích, bàn tay siết chặt tấm vé tàu.
"Ừm, nghe nói trên tàu cũng có toa chuyên dụng để huấn luyện đấy! Đúng rồi, cậu là chức nghiệp gì vậy?"
"Thích khách. Cậu hẳn là Ma đạo học giả đúng không?"
"Ừ." Mộc Ân nói.
Người mới lên tàu cũng bước vào toa này, ném hành lý lên giá xong rồi bắt đầu chạy khắp nơi bắt chuyện.
"Ê! Cậu nhóc bên kia!" Người vừa đến nói, "A, là Ma đạo học giả hả! Cậu bé, tương lai cậu sẽ khá lắm đó!"
"A?........ Cám ơn......" Mộc Ân nói, bỗng dưng có cảm giác căng thẳng.
"Cậu bé phía sau! Chức nghiệp gì vậy?"
"Thí.....Thích khách." Tro Nguyệt trả lời, sau đó thấy người đối diện bĩu môi, liếc cậu một cái rồi xoay người đi chỗ khác.
Hai thiếu niên vai kề vai, yên lặng ngồi.
"Tro Nguyệt, chúng ta đi đến toa huấn luyện xem thử đi." Mộc Ân vừa nói vừa cầm cái túi giấy của mình lên.
Toa tàu kia thực ra chỉ là một sân huấn luyện đơn giản, đồng thời cung cấp thiết bị y tế và sân đấu.
Dao ngắn mà Tro Nguyệt sử dụng không phải vũ khí quá tinh xảo gì mà trông khá phổ thông, nhưng nó lại có thể vung rất nhanh.
Cậu cẩn thận lấy nó ra khỏi hộp đen, cầm trong tay khua khua vài cái rồi đột ngột chạy vọt lên, nhún người bật nhảy, găm lưỡi dao vào bia ngắm phía trước, đồng thời lợi dụng phản lực bật ngược về vị trí cũ.
Sân huấn luyện cũng có vài người khác, trên mặt đấy có những tấm bia ngắm rơi rụng, những giá đỡ bị hỏng và những chiếc hộp màu đen bị để bừa bãi xung quanh. Trên sân đấu ở phía xa xa, có hai người đang giao chiến kịch liệt, bóng người không ngừng biến hóa, in lên trần nhà đủ những hình dáng khác nhau.
Xa xa, Mộc Ân cưỡi trên chiếc chổi của cậu, bay qua bay lại ở gần sát trần toa, đồng thời liên tục ném các loại đạo cụ ma pháp xuống cho nổ bay một vùng mục tiêu.
"Mình cũng phải cố lên!" Tro Nguyệt tự nói với bản thân, đồng thời bật nhảy lên cao và vung dao thêm một lần nữa.
Ánh sáng màu trắng nhàn nhạt chiếu lên lưỡi dao, phản xạ lên tường một vệt sáng hẹp dài màu trắng bạc.
*
Kết thúc huấn luyện luyện.
Từng nhóm người vui vẻ rời đi, cùng nhau thảo luận về chiến tích của bản thân mình.
Tro Nguyệt cố tình thả chậm tốc độ, đi ở phía sau.
Những người khác đều đạt được thành thích không tồi, còn cậu.......
Tro Nguyệt giơ tờ giấy cầm trong tay lên, nhìn điểm số của mình mà có cảm giác như bị đâm thấu tim.
Mình...... Quá yếu ớt.....
Tro Nguyệt vò tóc mình, đi đến phía trước khu hành lý, cầm chiếc hộp màu đen lên, cẩn thận cất dao vào trong, chuẩn bị rời khỏi.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy còn có một cái hộp nhỏ dài sót lại ở vị trí cách cậu không xa.
Tro Nguyệt thấy hơi kỳ lạ, kéo chiếc hộp kia về phía mình lại phát hiện trên nó không ghi tên.
"Chiếc hộp này......" Cậu nghi hoặc mà lẩm bẩm, "Là của ai đó để quên sao?... Hay đây là món vũ khí mới có duyên với mình chăng?”
Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy chiếc hộp xuống, cẩn thận mở ra.
Bên trong là một thanh thái đao.
Cậu cầm lên thử vung vài đường, dùng vài kỹ năng đơn giản, bất ngờ cảm thấy vô cùng thuận tay.
Tro Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, cất gọn thanh đao vào hộp, sau đó tiện tay cầm một chai nước rồi quay về toa cũ.
"Mộc Ân, có phải là mình rất yếu không?" Tro Nguyệt nhoài người về phía cửa sổ, mở chai nước trong tay ra.
"Tại sao cậu lại hỏi như thế?"
"Mọi người đều cười nhạo mình như vậy..." Tro Nguyệt vừa nói vừa liếc mắt nhìn những người xung quanh đang ồn ào đùa giỡn.
Mộc Ân trầm ngâm nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay Tro Nguyệt.
"Đã tới nơi này được một khoảng thời gian rồi... Mà mình thì vẫn cứ yếu như thế." Tro Nguyệt tự thì thầm với bản thân, nhàm chán xếp một cái tháp bằng những nắp chai nhiều màu khác nhau, "Mình vẫn cứ..."
*
"Ê! Nhóc kia! Lại đang nghịch nắp chai nước à! Thành tích huấn luyện thế nào rồi?"
"Thành tích không tốt đâu nhóc! Phải cố nhiều nữa vào! Ôi, khát nước ghê! Nhanh đi lấy nước cho anh đi!"
"Tôi cũng muốn! Lấy cho tôi một chai Coca!"
"Tôi uống trà xanh!"
"Em biết rồi..." Tro Nguyệt lên tiếng, vội vàng đứng dậy đi tới toa phía sau, lấy ra mấy loại đồ uống ôm vào trong lòng.
"Tro Nguyệt....." Lúc quay về toa tàu, cậu thấy Mộc Ân bước ra từ toa huấn luyện.
"Cậu cố lên." Mộc Ân nói, sau đó cầm bớt mấy chai nước cậu đang ôm đồm, giúp cậu mang về toa tàu.
"Mình đang suy nghĩ mình có nên đổi chức nghiệp khác không." Tro Nguyệt nhỏ giọng nói.
Sau đó cậu kể chuyện về thanh thái đao cho Mộc Ân nghe.
"Mình cảm thấy sử dụng nó rất thuận tay, mình cũng đã thử dùng nó để luyện tập rồi, thành tích cũng không tồi."
"Nếu mà đổi chức nghiệp thì tất cả đều phải bắt lại từ đầu đấy..." Mộc Ân nói.
"Mình không biết nữa....."
*
"Tro Nguyệt, không được đâu!"
"Xem đi, Mộc Ân người ta lợi hại biết chừng nào, cậu tự nhìn lại chính mình đi!"
"Lần thi đấu này đừng gọi Tro Nguyệt...."
"Đánh phó bản à? Đi thôi, đừng gọi Tro Nguyệt."
Tro Nguyệt đang ngồi bó gối trên nền sân huấn luyện, tay cầm thanh thái đao.
"Mình thật sự có thể... Đổi chức nghiệp khác không?"
Cậu cầm thái đao đứng lên.
"Ê! Tro Nguyệt!" Sau đó cậu nghe thấy một giọng nói xa lạ.
"Cậu tới ga rồi! Mau xuống tàu thôi! Chúng tôi chỉ có thể đưa cậu đi tới đây thôi!"
Tro Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị trưởng tàu ném ra khỏi tàu.
Cậu cầm thái đao, mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn đoàn tàu và Mộc Ân cách mình càng lúc càng xa.
Dường như cậu trông thấy Mộc Ân, cậu ấy đang ngó đầu ra khỏi cửa sổ ra, vẫy vẫy tay với cậu.
Mộc Ân nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Ở trên chiến trường nơi xa ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ thể hiện được bản thân.
Tro Nguyệt ngơ ngác nhìn theo hướng xe lửa biến mất.
"Bọn họ đi rồi nhỉ..."
Trên chiến trường vẫn đang còn sục sôi kia, cái tên Tro Nguyệt kia sẽ không còn xuất hiện.
"Này!"
Lại có người gọi cậu.
"Tro Nguyệt, cậu là Thích khách đúng không." Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
Tro Nguyệt ngẩng đầu, thấy được môt người ăn mặc vô cùng sặc sỡ, gác một chiếc ô trên vai.
"Anh là Quân Mạc Tiếu." Người kia nói.
Quân Mạc Tiếu... Tro Nguyệt cảm thấy hình như mình đã từng nghe về cái tên này. Hình như anh ta là Tán Nhân, là một toàn chức cao thủ thực thụ, đại thần đứng trên đỉnh cao nhất.
Tro Nguyệt sửng sốt, đại thần Quân Mạc Tiếu lại xuất hiện ở nơi này ư?
Quân Mạc Tiếu nhìn chằm chằm Tro Nguyệt một hồi rồi đợt nhiên giương ô lên, lạch xạch một tiếng đã biến nó trở thành chiến mâu chĩa về phía Tro Nguyệt đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, nói "Thử vài chiêu không?"
"Nhưng mà em không có dao Thích khách... Chỉ có thứ em nhặt được này thôi..."
"Tới thử một lần đi, em phải tin vào chính bản thân mình."
Vài phút sau.
Tro Nguyệt xoa xoa bả vai của chính mình, ngẩng đầu lên nhìn Quân Mạc Tiếu đang ở trước mặt.
"Có ai đề nghị em nên đổi chức nghiệp của mình không? Thích khách không phát huy được tiềm năng của em đâu. Em thử theo nghề Quỷ kiếm sĩ lấy phụ trợ đồng đội là chính, là kiểu Trận Quỷ luyện quỷ trận ấy." Quân Mạc Tiếu nói. "Em có cái nhìn đại cục rất tốt, ý thức hợp tác mạnh."
"A...." Tro Nguyệt thoáng ngây người.
Cậu được đại thần công nhận rồi... Nhưng cậu là người mới xuống khỏi xe lửa, hay nói theo một cách khác, lúc trước, khi mà cậu mua vé, cậu cũng không hề cảm thấy bản thân cậu sẽ có thể có được tương lai rực rỡ.
Hơn nữa cậu tình cờ có được một thanh thái đao, một thanh thái đao dùng cho Trận Quỷ.
Mọi thứ trùng hợp tới như vậy.
"Nhưng mà em đã bị đuổi rồi....." Cậu nói.
"Em có thể đến chỗ bọn anh." Quân Mạc Tiếu nói, chỉ vào đoàn tàu màu đỏ phía sau, "Bọn anh là Hưng Hân."
"Em... Em có thể chứ.... Em vừa mới bị đuổi..." Tro Nguyệt có chút do dự.
"Em có thể." Quân Mạc Tiếu nói, "Anh có thể giúp em thăng cấp thanh thái đao này. Em có thể có được tương lai ưu việt hơn."
Mộc Ân đã đi xa rồi, đoàn tàu đưa cậu ấy đi là đoàn tàu màu xanh mang tên Vi Thảo. Ở Vi Thảo, cậu ấy có thể đến được tương lai tươi sáng.
Nhưng Vi Thảo lại không thể cho cậu điều đó.
Hiện tai Quân Mạc Tiếu có thể dẫn cậu đến Hưng Hân, anh ấy nhìn nhận được giá trị, năng lực của cậu.
Vậy nên, ở Hưng Hân, cậu có thể phát ra hào quang của chính mình, tới cuối cùng, cậu cũng có thể giành được mình thắng lợi.
Thắng lợi cuối cùng, cậu nhất định sẽ không bỏ qua.
Đối với việc bị cho ra rìa, cậu không có gì oán hận, nhưng lại cảm thấy căng thẳng và xấu hổ khi được coi trọng.
"Vâng ạ". Tro Nguyệt đáp.
Quân Mạc Tiếu xoay người, đi tới phía đối diện, nơi sân ga có đoàn tàu màu đỏ đang đứng lại dưới ánh nắng vàng, dường như đang tỏa sáng.
"Lòng xuân nào dám đua hoa nở
Một tấc tương tư, một tấc tro." (1)
"Chúc mừng người chơi khu 10 [Một Tấc Tro] đã hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến, tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực."
"Đừng quên, em chính là tuyển thủ chuyên nghiệp."
"Kiều Nhất Phàm."
(1): Trích trong bài thơ "Vô Đề tứ thủ" - Lý Thương Ẩn.
 

Bình luận bằng Facebook