Ongoing [Khưu Kiều] Hai thế giới

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#81
CHƯƠNG 61.
Liên tục mấy hôm, trừ Chủ Nhật tới chỗ Vương Kiệt Hi tập múa, khối lượng huấn luyện mỗi ngày của Kiều Nhất Phàm luôn là hơn 3000 mét, lần nào Diệp Tu cũng chỉ tăng lên một chút cho cậu, ngoài huấn luyện theo lệ thường, còn đặc biệt dành thời gian rảnh dạy cậu bơi bướm và kĩ xảo xoay người để luyện chơi.​
Cũng có thể là nhờ tập múa từ nhỏ, Kiều Nhất Phàm học bơi bướm thậm chí còn nhanh hơn cả bơi ngửa và bơi ếch, chưa tới một tuần ngắn ngủi, đã bơi ra dáng ra kiểu rồi — giờ chưa bàn đến nhanh hay chậm, ít ra thoạt nhìn thôi cũng rất là đã mắt thoả lòng.​
Có một lần Nguỵ Sâm ghé qua khi bọn họ chưa tan học, đúng lúc đang luyện phần cuối của buổi học là bơi bướm. Nguỵ Sâm nhìn Kiều Nhất Phàm bơi nửa vòng, sửng sốt hỏi thẳng Diệp Tu: “Tiểu Kiều mới học thật hả?”​
“Đúng vậy,” Thật ra Diệp Tu cũng kinh ngạc lắm, “Tui cũng không nghĩ tới hoá ra em ấy bơi bướm giỏi nhất?”​
Thật ra cũng khó trách khi hai người họ ngạc nhiên đến vậy.​
Trong bốn kiểu bơi tiêu chuẩn, chỉ có bơi bướm là khó nhất và cũng mệt nhất. Nếu đi hỏi thử mấy đứa nhỏ lớp đào tạo chuyên môn xem là ghét nhất kiểu bơi nào, tám mươi chín mươi phần trăm sẽ đáp bơi bướm, ngay cả Khưu Phi, năm đó huấn luyện hễ nghe tới bơi bướm thì cũng muốn chau mày.​
Nhưng Kiều Nhất Phàm gần như chẳng hề phiền não chuyện này, cậu không thấy khó, thậm chí còn nghĩ bơi vui lắm —​
“Động tác cơ thể khi bơi bướm có hơi giống wave (1) đó,” lúc cậu mới vừa học còn nhắn tin cho Cao Anh Kiệt kinh ngạc cảm thán, “Anh Kiệt cậu mà muốn học thì chắc chắn còn thấy dễ hơn cả tớ!”​
Kiều Nhất Phàm cũng không biết có phải là vì vai eo mình có đủ lực và độ linh hoạt hay không, dù sao xuống nước chưa bơi được hai vòng, cậu đã tìm được đúng nhịp điệu, thế là đến lần đánh chân thứ hai còn chưa cần Diệp Tu đến dạy, cậu cứ thế tự nhiên bơi ra kiểu.​
“Ngon,” Nguỵ Sâm quan sát thấy không tệ, gật đầu liên tục, giọng điệu nghe chua loét, “Mày phải đào tạo đàng hoàng chút đấy nhá — Sao mà hạt giống tốt nào cũng bị mày lượm hết vậy?”​
Diệp Tu vui vẻ: “Bớt đi ông, Hoàng Thiếu Thiên lấy cả một sọt quán quân rồi, còn chưa biết đủ hả?”​
“Có ích gì chắc, cũng đâu phải tao lấy,” Nguỵ Sâm đảo mắt đầy vẻ khinh không thèm nhìn, nói, “Mày luyện cho nhóc kia đi, tao còng lưng dạy mấy đứa nhỏ tiếp.”​
Hắn nói mấy đứa nhỏ, là chỉ những học sinh mới vừa đăng kí lớp đào tạo chuyên môn không lâu.​
Bắt đầu kì nghỉ đông, lại đến lúc cao điểm phụ huynh đăng kí các lớp ngoại khoá cho con em mình. Trần Quả không bỏ lỡ cơ hội tốt để chiêu mộ học viên mới, không chỉ thay biển hiệu hồ bơi đã bị đập hư trước đó, ngay cả tường rào quanh hồ bơi cũng được sơn lại. Gia Thế gióng trống khua chiêng khởi công trong hẻm nhỏ như thế, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của không ít dân cư và người qua đường.​
Lần này Trần Quả quyết liều tới cùng, đặc biệt thuê vài nhân viên bán thời gian, này thì phát tờ rơi này thì bày gian hàng tuyên truyền ở đầu hẻm, ảnh chụp Nguỵ Sâm được photoshop cho trẻ ra ít nhất mười tuổi bị người qua đường ném khắp nơi, xung quanh thùng rác cách đó ba con phố còn rải đầy. Có lần Nguỵ Sâm ra ngoài dạo một vòng về, vui tươi hớn hở khoe khoang với Diệp Tu, nói là sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm khi làm minh tinh.​
… Thôi kệ.​
Xét thấy hắn nhờ vào hào quang của Hoàng Thiếu Thiên mà đúng thật là đã giúp thu hút vài học viên mới cho Gia Thế, Diệp Tu khó có dịp không mỉa mai hắn, liên tục gật đầu bảo phải, dỗ cho Nguỵ Sâm mặt mày hồng hào, hôm đó lúc dạy học giọng cũng lớn hơn gấp đôi.​
Kiều Nhất Phàm không quen thuộc lắm với vị huấn luyện viên mới này của Gia Thế, nhưng con người Nguỵ Sâm có phần tục tằn, tính tình bộc trực mà hào sảng, đã nhiều lần Kiều Nhất Phàm bị hắn ấn đầu xoa, số lần nhiều thì cũng thành quen. Thỉnh thoảng Diệp Tu có việc, Nguỵ Sâm thẳng thừng vung tay bảo giao Tiểu Kiều cho tao. Hắn dạy ra được một Hoàng Thiếu Thiên vốn chính là quán quân thế giới hạng mục bơi bướm và bơi ếch, dĩ nhiên Diệp Tu sẽ yên tâm. Kiều Nhất Phàm luyện với hắn vài lần, bị cách thức dạy học “liên hoàn gầm thét mắng mỏ” của huấn luyện viên Nguỵ làm cho choáng váng đầu óc, nhưng kĩ thuật bơi bướm lại tiến bộ cực kì đáng kể, Diệp Tu quay về vừa thấy vậy, lập tức quyết định giao cho Nguỵ Sâm dạy Kiều Nhất Phàm bơi bướm, để cậu chuẩn bị thật tốt hạng mục đã đăng kí cho tháng Ba.​
Kiều Nhất Phàm tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, hạng mục đầu tiên mình xác định có thể thi đấu, thế mà lại là kiểu bơi cậu học muộn nhất. Chẳng qua Diệp Tu nói rất hợp lý, người giỏi bơi bướm chẳng nhiều, điền kỵ tái mã (2), nhiều khi cậu lại càng có hi vọng giành giải hơn.​
Luyện bơi bướm lâu dần, tải trọng lên vai lưng và eo lập tức tăng lên không ít, có đôi lúc trước khi tan học Diệp Tu sẽ bảo cậu nằm xuống đệm mềm, giúp cậu thả lỏng cơ bắp eo lưng một chút, cơ lưng cậu rất mỏng, cũng rất cứng, tay nghề xoa bóp của Diệp Tu không coi là dịu dàng được, thường xuyên làm cậu đau đến mức nhịn không nổi phải kêu thành tiếng, lúc đầu Kiều Nhất Phàm còn cố nhịn, sau đó thật sự nghẹn đến khó chịu, thấy không có ai khác thì dứt khoát không nhịn nữa, tự cho phép mình rên hừ hừ theo nhịp của Diệp Tu.​
Diệp Tu thấy buồn cười, thế mà tay vẫn nhẹ lại, nhưng qua hôm sau nên tập luyện thì tập luyện nên xoa bóp thì xoa bóp, mặc kệ Kiều Nhất Phàm có ý đồ dối gạt cho qua như thế nào, hắn sẽ luôn ấn cậu xuống đệm nghiêm túc giúp cậu thả lỏng cơ.​
— Việc này là cần thiết, gần đây Kiều Nhất Phàm bắt đầu luyện các kĩ thuật múa cao cấp, butterfly kick (3) lộn mèo vân môn đại quyển (4), cái nào cũng cần đến lực eo cả, Vương Kiệt Hi dặn đi dặn lại hắn rằng tuyệt đối đừng để Kiều Nhất Phàm tiêu hao thể lực quá nhiều. Diệp Tu không hiểu về vũ đạo lắm, nhưng hắn là vận động viên nên cũng rất để tâm những chuyện này, cho nên dù Kiều Nhất Phàm muốn hay không, hắn nên làm gì thì vẫn phải làm.​
Kiều Nhất Phàm hết cách, đành cam chịu mỗi ngày đều bị chà đạp hệt như cây cải trắng héo rũ.​
Thể năng, bơi lội, kĩ thuật, làm mềm cơ, đây là toàn bộ kì nghỉ của cậu. Ba Kiều mẹ Kiều mỗi ngày đi sớm về trễ, trước khi ra cửa thấy Kiều Nhất Phàm tựa vào ghế sô pha thấp trong phòng khách nhà mình để xoạc chân, lúc về thường thường còn được chứng kiến Kiều Nhất Phàm đang tập treo eo (5).​
Mẹ Kiều bắt đầu nuôi sở thích mới, mỗi ngày gửi lên group bạn bè clip cậu luyện múa, ba Kiều thỉnh thoảng lại hỏi cậu đôi câu về tình hình huấn luyện, chẳng bình luận gì nhiều, cũng không tỏ rõ là ủng hộ hay phản đối, lần nào Kiều Nhất Phàm nói chuyện với ông cũng thấp thỏm lắm, nhưng ba Kiều cũng chỉ lẳng lặng nghe, nghe xong thì gật gật đầu, sau đó nhắc nhở cậu lúc tập xoạc chân không có gì làm thì tranh thủ xem bài vở nhiều hơn.​
Chớp mắt đã đến đêm trước Tết Âm Lịch.​
Lớp đào tạo chuyên môn được nghỉ hai tuần, Nguỵ Sâm mua vé xe từ sớm, mới sáng tinh mơ chưa mang theo gì đã đi mất rồi, Vương Kiệt Hi cũng phải về quê nên tạm dừng các buổi học riêng với Kiều Nhất Phàm, chỉ có Diệp Tu và Trần Quả còn ở, Kiều Nhất Phàm thì lại không có sắp xếp gì cả, ở nhà ăn Tết cùng ba mẹ như thường lệ.​
Dù sao cũng chẳng có việc để làm, Diệp Tu bèn hẹn Kiều Nhất Phàm, ngày nào cũng thế, dù chơi hay là tập luyện, cũng phải tới hồ bơi ngâm nước một lúc. Cửa Gia Thế chuyên mở cho hai người họ, tiệm net gần cuối năm chẳng có bao người, Trần Quả bèn đi cùng, hồi nhỏ chị cũng từng học lớp đào tạo chuyên môn, nhưng lâu lắm rồi không bơi, bây giờ còn bơi không lại Kiều Nhất Phàm.​
Có thể là vì sắp ăn Tết, gần đây Diệp Tu cũng khá khoan dung đối với việc huấn luyện của cậu, vuốt vuốt dây đồng hồ bấm giờ mấy lần, rốt cuộc cũng chỉ giơ cao đánh khẽ, đơn thuần muốn doạ cậu mà thôi.​
Giờ Kiều Nhất Phàm đã quen thân với Diệp Tu lắm rồi, Diệp Tu có muốn phạt thật hay không chỉ liếc một cái là cậu có thể nhìn ra ngay, thế nên không những không sợ, thậm chí còn dám thẳng thừng chơi xấu, than phiền với Diệp Tu: “Huấn luyện viên, mười lần một trăm mét mệt lắm, bơi tám lần thôi được không ạ?”​
“Không được,” Diệp Tu tỏ vẻ hung dữ, “Mới bơi có bao nhiêu mà em đã kêu mệt? Muốn ăn đòn phải không?”​
Rõ ràng mới vừa xong sáu lần bơi hỗn hợp 400 mét thôi, Kiều Nhất Phàm còn thở đều lắm, tủi thân ngửa đầu ngó hắn, có thổi còi cũng bám víu thành hồ không chịu xuất phát. Hai người giằng co đối diện nhau một hồi, Diệp Tu đành bó tay đầu hàng trước: “... Anh thấy là em muốn ăn đòn rồi!”​
“Một vòng tự do một vòng bơi ngửa, mười lần, không được cò kè mặc cả thêm nữa,” hắn mở miệng, lại uy hiếp thêm vào, “Bơi cho đàng hoàng đấy, không đàng hoàng thì xem xem anh có xử em hay không.”​
Kiều Nhất Phàm “đấu tranh” thắng lợi, hớn ha hớn hở đạp thành hồ xuất phát.​
— Không bơi đàng hoàng?​
Đó là chuyện không thể.​
Chơi xấu thì chơi xấu, mệt cũng là sự thật, nhưng dối gạt và bơi cho có, loại hành vi ấy, cậu không thể nào làm ra.​
Một năm vui vui vẻ vẻ qua đi, lúc quay lại đã là giữa tháng Hai, Nguỵ Sâm mang theo không ít điểm tâm đặc sản, lung ta lung tung nhét cho Kiều Nhất Phàm cả một bao lớn, nói coi như là “tiền lì xì”. Kiều Nhất Phàm ngốc nghếch nhận lấy, về nhà vừa thấy hàm lượng đường, không chút do dự ném hết lên đầu giường Kiều tiên sinh và Kiều nữ sĩ — Kiều nữ sĩ cũng thích ăn đồ ngọt, quan trọng nhất là ăn mà không tăng cân. Thương thay cho Kiều Nhất Phàm chẳng được di truyền chiếc gen ưu tú này, chỉ đành ngồi ngó, vì khống chế thể trọng mà phải nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích.​
Cứ thế, một năm trôi qua, Vương Kiệt Hi trở về gặp lại Kiều Nhất Phàm, lời đầu tiên là câu nghi vấn dưới hình thức khẳng định vẫn không hề có chút thương tiếc nào: “Béo?”​
Kiều Nhất Phàm khóc không ra nước mắt.​
Nhưng mà lúc này chỉ mới bắt đầu thôi.​
Càng thảm thiết hơn so với chuyện cậu tăng cân, là kỹ thuật của cậu.​
Hai tuần không ai giúp đỡ, cũng không có chỗ nào đủ rộng cho cậu tập luyện, mặc dù hai người đều đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng rằng chắc chắn sẽ thụt lùi, tình hình thực tế vẫn khiến bọn họ không đành lòng đối diện.​
Ít nhiều gì butterfly kick vẫn còn đỡ, động tác không gọi là khó, chỉ là trông hơi xấu, lộn mèo với vân môn đại quyển thì lại cực kì hỏng bét.​
Thậm chí trong tình huống thực hiện lộn mèo có người đỡ phía sau, eo Kiều Nhất Phàm vẫn không vững, vừa bất cẩn một phát là ngã xuống đất.​
Cho dù có đệm bảo hộ, đột nhiên ngã mạnh một cái thôi cũng đau lắm, sau đó lúc luyện vân môn đại quyển cậu không đáp đất chuẩn, mông lập tức hạ cánh còn thảm thiết hơn khi nãy, cả thân dưới Kiều Nhất Phàm đều đau đến tê dại, vật lộn một hồi vẫn chẳng đứng lên nổi. Vương Kiệt Hi cau chặt đôi lông mày, nhưng không trách cậu, cẩn thận đỡ cậu dậy, xắn ống quần cậu lên xoa ấn một chút.​
Dễ bị thương vì không tập tốt kĩ thuật cơ bản là chuyện bình thường, lúc mới bắt đầu luyện Vương Kiệt Hi cũng đã từng trải qua, thế nên không trách cứ cậu. Chẳng biết Kiều Nhất Phàm vì ngã đau hay là vì quá hổ thẹn mà vành mắt phiếm hồng, cậu xoa xoa mũi, nhẹ giọng xin lỗi Vương Kiệt Hi: “... Em xin lỗi ạ.”​
Vương Kiệt Hi không đáp, xoa bóp đầu gối và bắp chân của cậu, hỏi: “Đau lắm à?”​
Kiều Nhất Phàm lắc đầu: “Không sao ạ.”​
Vương Kiệt Hi không yên tâm lắm nên kiểm tra lại hết một lần, xác nhận không tổn thương đến xương cốt, trên người cũng không xuất hiện vết bầm tím — dấu hiệu của chấn thương mô mềm, lúc này mới âm thầm khẽ thở ra, nói: “Vậy nghỉ một lát, tiếp tục.”​
Bị ngã là vì lực đặt chưa đúng chỗ, hoặc là động tác kĩ thuật không đúng chuẩn, tóm lại, nửa sau buổi tập Kiều Nhất Phàm cẩn thận gấp bội mọi khi, thà rằng liều mạng nhiều thêm chứ chẳng dám tiếp tục lơi lỏng. May là cậu không còn ngã nữa, cơ thể vận động một hồi cũng không thấy có chỗ nào bất ổn. Vương Kiệt Hi hướng dẫn cậu luyện xong kĩ thuật thì tiếp tục dạy cậu động tác hoàn chỉnh của “Thiếu niên du”, Kiều Nhất Phàm hoàn toàn nhập tâm dồn hết lực chú ý vào điệu múa của Vương Kiệt Hi, chẳng để tâm tới điều gì khác.​
Đến nỗi hai lần bị ngã lúc ban đầu kia, cậu đã sớm ném ra khỏi óc.​
Tận đến khi một ngày qua đi, buổi học riêng kết thúc.​
Buổi tối Kiều Nhất Phàm về đến nhà, sức cùng lực kiệt nằm vật ra giường, thả lỏng cơ bắp toàn thân, lúc này mới muộn màng nhận ra mình thấy có chút không thoái mái. Cậu lật người vài lần trên giường, rồi không tin lắm nên quỳ xuống thử khom eo. Đợi đến khi đứng dậy, cậu mới thấy có chút vừa trướng vừa nhức bất thường ập tới từ sau eo, xen vào là cảm giác như bị kim đâm khá mơ hồ, từng tấc từng tấc dọc theo thắt lưng cậu lan ra bốn phía.​
Lòng Kiều Nhất Phàm bỗng chùng xuống.​
Không thể nào…?​
Cậu khó tin vòng tay ra sau ấn lên eo, rồi lại dùng sức ấn thêm vài cái.​
— Cậu thấy eo mình hơi đau.​
——TBC——​
Chú thích
(1) Wave (dance):​
(2) Điền kỵ tái mã: Có ý nghĩa lấy sở trường của mình đối phó với khuyết điểm của đối thủ, xuất xứ từ một câu chuyện thời Chiến Quốc về nhà quân sự Tôn Tẫn, một đại mưu trí phò tá Tề Uy Vương:​
Tôn Tẫn sau khi đến nước Tề , tướng quân Điền Kỵ vô cùng ngưỡng mộ tài năng của ông, đối đãi ông như khách quý. Điền Kỵ thường cùng Tề Vương và các công tử đua ngựa, tiền đặt cược cho mỗi cuộc đua là rất lớn. Tôn Tẫn phát hiện ra sức ngựa của họ không hơn nhau là mấy, có thể phân thành ba cấp là thượng, trung, hạ. Vì thế, Tôn Tẫn nói với Điền Kỵ: “Ngài chỉ cần quản việc đặt tiền cược, tôi có thể giúp ngài giành chiến thắng.” Điền Kỵ tin tưởng và đáp ứng yêu cầu của Tôn Tẫn.
Lúc cuộc đua sắp bắt đầu, Tôn Tẫn nói: “Bây giờ hãy dùng ngựa hạ đẳng của ngài đấu với ngựa thượng đẳng của bọn họ, dùng ngựa thượng đẳng của ngài đấu với ngựa trung đẳng của bọn họ, lấy ngựa trung đẳng của ngài đấu với ngựa hạ đẳng của bọn họ”.
Quả nhiên, sau ba trận đấu, Điền Kỵ thua một trận, thắng hai trận. Chung cuộc, Điền Kỵ lấy được tiền đặt cược từ Tề Vương. Vì thế, Điền Kỵ tiến cử Tôn Tẫn với Tề Uy Vương, từ đó mới có được nước Tề cường thịnh về sau này.
(Nguồn: trithucvn.org)
(3) Butterfly kick:

(4) Vân môn đại quyển: là một trong những loại hình múa truyền thống của Trung Hoa thời thượng cổ, là loại hình múa đầu tiên mang tính lễ nghi. Tương truyền điệu múa sinh ra để ca tụng công đức của Hiên Viên Hoàng Đế: tạo ra vạn vật, đoàn tụ vạn dân, thịnh đức như mây.

(5) Bài tập treo eo bằng dây:​
 

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#82
CHƯƠNG 62.
Kiều Nhất Phàm lập tức luống cuống.​
Không ai có thể hiểu rõ hơn một diễn viên múa rằng eo bị thương có nghĩa là gì, huống chi thoắt cái là cậu đã phải khai giảng và thi đấu rồi, lịch huấn luyện xếp vừa kín vừa dày đặc, Diệp Tu đã bắt đầu tính thời gian bơi 50 mét và 100 mét cho cậu, muốn bùng nổ trong cự ly ngắn đòi hỏi lực eo bụng cực kì cao, nếu lúc này cậu “tuột xích” vì đột ngột bị thương, chỉ sợ lần đầu tiên thi đấu còn chưa kịp vào sân đã thua mất rồi!​
Làm sao bây giờ? Cậu có nên hỏi thử thầy hoặc huấn luyện viên không?​
Hay là cứ nhịn trước xem sao?​
Cậu nằm sấp trên giường vừa xoa eo vừa tự hỏi, mẹ Kiều đi ngang qua cửa phòng cậu, nhìn thoáng qua thấy áo cậu vén lên một nửa, tay thì đấm đấm vòng eo lộ ra ngoài, bà rón rén bước vào, thuận tay vỗ một cái xuống mông con trai, hỏi: “Làm sao vậy? Đau eo?”​
Kiều Nhất Phàm bị bà doạ nhảy dựng, oạch một tiếng lăn ra xa tám thước, ôm eo ngồi dậy, kinh ngạc kêu lên: “Mẹ?”​
“Làm gì đó làm gì đó, mẹ có phải ma đâu, nhìn con bị doạ đến cỡ nào kìa,” Mẹ Kiều đứng bên mép giường, buộc gọn mái tóc hơi xù vì vừa sấy khô rồi hất ra sau vai, vẫy tay với cậu, “Lăn qua đây chút nào, để mẹ xem xem.”​
Kiều Nhất Phàm vốn không định nói cho ba mẹ, nhưng giờ đã bị phát hiện rồi, muốn giấu cũng giấu không được, Kiều Nhất Phàm đành phải nghe lời bò qua.​
Mẹ Kiều ấn ấn eo cậu lần lượt từ trái sang phải từ trên xuống dưới, hễ ấn chỗ nào là sẽ hỏi thử cậu có cảm thấy gì không, cuối cùng kiểm tra xong hết rồi, liền vỗ một phát vào eo cậu chẳng hề kiêng nể, nói: “Không sao đâu, chắc chấn thương cơ thôi, hai ngày này đừng luyện eo, không có gì làm thì nằm nhiều chút, dán cao giảm đau, mấy hôm nữa là khỏi.”​
Kiều Nhất Phàm bán tín bán nghi, nhưng không thể thẳng thừng nghi ngờ mẹ mình — người kiêm cả chức bác sĩ tại gia mà thoạt trông không đáng tin cậy cho lắm, đành phải ngoan ngoãn vâng theo: “Dạ.”​
Mẹ Kiều đi tìm cao giảm đau cho cậu, chẳng được bao lâu đã trở về, nhanh chóng tìm thấy chỗ cậu bị đau, dán cực kì chuẩn xác. Bà lấy ngón tay vuốt phẳng bốn góc và mép miếng cao, vỗ vỗ vai con trai, nói: “Được rồi, sáng mai hẵng gỡ ra, nếu không thì coi chừng bị dị ứng. Ngủ đi!”​
Kiều Nhất Phàm lật người lại cười với bà: “Cảm ơn mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”​
Mẹ Kiều vẫy vẫy tay, lúc ra ngoài thuận tay giúp cậu tắt đèn và đóng cửa lại.​
Bốn phía chợt tối đen, cảm giác mỏi mệt sau một ngày luyện múa ập tới, cơn đau nhức trên eo cũng được vỗ về trấn an bởi cái mát lạnh tràn ra từ cao giảm đau, cậu nghịch điện thoại một lúc, sau đó mơ màng rơi vào giấc ngủ.​
Đêm hôm ấy, Kiều Nhất Phàm gặp ác mộng.​
Cậu mơ thấy chính mình đứng nơi trung tâm sân khấu dưới ánh đèn chói loà, phía xa là thính phòng tưng bừng ồn ã, mông lung, không thể nhìn rõ. Chẳng biết nghĩ thế nào, cậu bước từng bước về phía nguồn sáng và những náo nhiệt ấy, đi đến rìa sân khấu — rồi chân đạp vào khoảng không.​
Cảm giác mất trọng lực khi rơi xuống vực sâu khiến trái tim cậu chợt trống rỗng, ngay sau đó cậu đột ngột giật bắn người và tỉnh dậy. Kiều Nhất Phàm vừa mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà vừa hổn hển không ngừng thở dốc, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, vươn tay sờ, thấy trên trán rịn mồ hôi lạnh.​
Cậu sờ soạng bên gối để tìm điện thoại, ấn mở khoá màn hình nhìn thoáng qua, phát hiện lúc này mới chỉ là bốn giờ sáng, cậu mắt nhắm mắt mở gửi một tin nhắn WeChat cho Cao Anh Kiệt, nói với cậu bạn mình vừa gặp ác mộng, nhưng cũng chẳng thấy hồi đáp đúng như dự kiến. Đợi tới khi mồ hôi khô đi, cậu đã lần nữa chìm vào giấc ngủ rồi.​
Buổi sáng lúc thức dậy, ngoài phòng truyền đến tiếng cửa chính đóng lại — đúng lúc ba mẹ vừa ra khỏi nhà.​
Cậu dậy trễ hơn so với thường ngày, ngồi dậy một lúc để tỉnh ngủ, thấy đèn điện thoại đang lặng yên liên tục nhấp nháy.​
Mở điện thoại ra, quả nhiên là Cao Anh Kiệt đã thức rồi, đáp lại tin nhắn của cậu: Không sao đâu Nhất Phàm, mơ lúc nào cũng ngược với đời thực cả, đừng sợ. Chào buổi sáng. Còn kèm theo một emoji con alpaca dễ thương nữa.​
Kiều Nhất Phàm bị chiếc emoji đáng yêu ấy đốn gục, lặng lẽ cười một lát, để điện thoại sang bên, chuẩn bị bò dậy tập thể dục buổi sáng.​
— Anh Kiệt nói đúng, một giấc mơ mà thôi, quả thực cậu không cần bận tâm.​
Chẳng bằng gỡ miếng cao dán trên eo có mùi hương gây “xúc động lòng người” ra trước đã.​
Kiều Nhất Phàm thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng khắp người mình. Cậu chẳng yêu thích nổi mùi hương này, nhăn mũi cắn răng gỡ cao dán ra, hai ngón tay kẹp miếng cao dúm dó ném vào thùng rác. Ném xong cậu thử vận động eo một chút, kinh ngạc phát hiện ấy thế mà hiếm có được một lần Kiều nữ sĩ trở nên đáng tin cậy — cậu quả thật không còn đau nữa!​
Mới dậy nên eo sẽ hơi cứng, cũng khó lòng phán đoán được có phải cậu vẫn khoẻ hay không, nhưng ít ra cảm giác trướng nhức đã giảm đi rất nhiều. Vì cẩn thận, sáng đó Kiều Nhất Phàm không dám luyện eo, chỉ xoạc chân một lát như mọi khi, cậu nhớ rõ Kiều nữ sĩ bảo phải nằm nhiều, thế nên ăn sáng xong thì hiên ngang nhào về giường, vui vẻ lăn lộn trong ổ chăn cả một buổi sáng.​
Chiều phải đi huấn luyện, Diệp Tu chú ý tới bớt hình chữ nhật hơi hơi đỏ lên xuất hiện sau lưng cậu. Đó là dấu vết để lại sau khi dán miếng cao suốt một khoảng thời gian dài, da Kiều Nhất Phàm nhạy cảm, đã hơn nửa ngày vẫn chưa chịu tan.​
Diệp Tu hỏi: “... Eo em dán cao giảm đau?”​
Kiều Nhất Phàm “A” một tiếng, quay đầu nhìn thử, mới phát hiện miếng cao dán còn để lại dấu vết trên người mình! Cậu hơi ngượng ngùng che lại, mặt mày đỏ ửng: “Dạ, hôm qua tập múa xong thấy hơi khó chịu.”​
Diệp Tu vừa nghe vậy, lập tức thu lại nụ cười. Hắn hơi chau mày, kéo Kiều Nhất Phàm tới trước mặt mình, đồng thời ấn lên eo cậu. Lúc đầu ngón tay đè xuống thấy cơ bắp không bị căng cứng cũng không bị sưng, lòng hắn thoáng thả lỏng, hỏi: “Giờ còn đau không?”​
“Dạ không,” Kiều Nhất Phàm quay lại nhìn hắn, lắc đầu trông cực kì vô tội, “Sáng nay đã hết đau rồi ạ.”​
Lúc này Diệp Tu mới lặng lẽ thở phào.​
“Được, vậy thay đổi nội dung bơi hôm nay một chút, tập trung vào bơi ngửa cự ly dài đi,” Diệp Tu nói, “Giờ khoan hẵng bơi bướm, em thấy không khoẻ thì phải nói ngay với anh, có biết chưa?”​
Thoạt trông huấn luyện viên còn căng thẳng với chuyện này hơn cả cậu, Kiều Nhất Phàm bị ảnh hưởng theo, buổi tập bơi hôm ấy cẩn thận lạ thường. Diệp Tu không đòi hỏi tốc độ ở cậu, còn xen vào một vài bài tập thả lỏng — phần lớn đều là nội dung huấn luyện phục hồi, nếu Kiều Nhất Phàm thử hỏi Vương Kiệt Hi, có thể sẽ phát hiện thầy mình ngược lại còn quen thuộc với “kịch bản” huấn luyện này hơn.​
“Tối về nhà phải dán cao giảm đau tiếp,” Diệp Tu dặn dò sau khi tan học: “Một tuần này làm gì cũng phải cẩn thận chút, đừng có để bị thương nữa đấy.”​
“Không cần vội vàng chuyện thi đấu, kì nghỉ này em luyện được rất khá, đợi cho eo khoẻ lại cũng chẳng sao,” Diệp Tu vỗ vỗ cậu, “Nói chứ em mà muốn đi so tài, sau này vẫn còn nhiều cơ hội lắm, không cần quá bận tâm vào lần này.”​
“Dạ,” Sau khi kết thúc huấn luyện, Kiều Nhất Phàm như mọi khi nhận lấy cốc sữa được Diệp Tu hâm nóng từ trước, không vội uống ngay mà ấp trong tay mình. Có Diệp Tu an ủi nên cậu yên tâm hơn nhiều. Cậu ngẩng đầu, chớp chớp mắt, hỏi lại, “Nếu em không giành được giải, anh sẽ không vui ạ?”​
“Có thể… sẽ hơi hơi?” Diệp Tu cười, “Thua dân huấn luyện lâu năm thì thôi, nếu mà bại dưới tay mấy đứa ham vui ấy, anh đây phải nghĩ lại xem lúc đăng kí thi có nên bắt em điền tên huấn luyện viên là lão Nguỵ không.”​
“A? Vậy cũng được, thắng thì điền anh, thua thì điền huấn luyện viên Nguỵ.” Kiều Nhất Phàm lập tức răm rắp vâng lời.​
Hai người cười vang trước cửa Gia Thế, Nguỵ Sâm đang ở hồ bơi hét mấy đứa nhỏ đột nhiên hắt xì một cái, còn tưởng rằng có ai nhớ nhung mình.​
Quả thật rất nhanh đã đến ngày báo danh, mấy hôm trước Diệp Tu vừa mới xác định với cậu cụ thể các hạng mục dự thi: 50 mét bơi ếch, 50 mét bơi ngửa và 100 mét bơi bướm. Tạm thời cậu chưa ứng phó được với cự ly dài, số lượng hạng mục được tham gia cũng bị hạn chế, tổng hợp tất cả các khía cạnh lại — bao gồm cả tâm trạng khao khát giành giải của chị chủ, cuối cùng bọn họ quyết định ba hạng mục này.​
Hôm báo danh đúng lúc cậu phải về trường khai giảng, ngày đầu tiên có một tiết buổi sáng, vừa tan học cậu lập tức chạy tới Hưng Hân, Trần Quả đã mở trang web đăng kí từ sớm, đợi cậu tới thì vội vàng gọi qua, Kiều Nhất Phàm chỉ nhìn lướt một cái, phát hiện giải đấu không coi là chính thức này ấy vậy mà lại có mục “Huấn luyện viên” thật, đợi tới khi đã điền hết tất cả các thông tin, các câu không bắt buộc gần như cũng đã xong xuôi, còn lại mỗi một mục này, cậu nhìn Diệp Tu rồi lại ngó Nguỵ Sâm tới hóng hớt, do dự không biết có được điền tên cả hai người không.​
Diệp Tu cười: “Ầy, cứ làm như bữa anh nói đi, em thấy thắng được thì tên anh, không thắng được cứ điền lão Nguỵ — Chả sao đâu, huấn luyện viên Nguỵ của em làm gì mà để bụng tí “hư danh” này, đúng không lão Nguỵ?”​
Nguỵ Sâm giận: “Đờ mờ Diệp Tu mày cút ngay cho tao!”​
Hắn quay đầu nói với Kiều Nhất Phàm: “Tiểu Kiều, nhóc cứ điền tên nó, dạo này nó là thuốc nổ đấy, lỡ thi không tốt mà ban tổ chức vừa nhìn một cái, má ơi! Học trò Diệp Tu! Trong vòng một nốt nhạc kiểu gì chả đưa giải quán quân cho nhóc!”​
Lời trơ trẽn đến nhường này mà hắn còn nói được, Diệp Tu cũng nhịn không nổi mà giận lên: “Ông bậy bạ gì thế! Không có tí tinh thần thể thao nào cả! Đội trưởng đội tỉnh mà đức hạnh thế này hả?”​
“Nhất Phàm em đừng nghe ổng,” Diệp Tu lại nói tiếp, “Thanh danh anh cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu mà muốn đi đường tắt ấy, chắc chắn tên lão Nguỵ vẫn vang hơn — Hoàng Thiếu Thiên đó! Em coi đi em tiện tay quơ một cái là được ngay một sư huynh làm quán quân thế giới! Quá trâu bò!”​
Trần Quả: “…”​
Kiều Nhất Phàm: “…”​
Kiều Nhất Phàm bị phương pháp “đi đường tắt” này của hai người làm cho ngớ ra, đầu ngón tay đặt trên bàn phím cả buổi trời mà chẳng gõ được chữ nào. Trần Quả nghe không nổi nữa, buộc phải chen vào giữa hai người, mỗi bên một tay dùng sức đẩy ra: “Hai cái tên này… Câm miệng hết cho tôi! Không được phép nói nữa!”​
“Tiểu Kiều em tự điền đi, kệ hai tên đó,” Trần Quả ôn hoà nói với Kiều Nhất Phàm, “Điền ai cũng được.”​
“Đừng, nhóc cứ điền Diệp Tu,” Nguỵ Sâm xen mồm, “Ông đây chả thiếu đệ tử giỏi, thôi cứ để cơ hội nổi nhờ học trò lại cho Diệp Tu đi.”​
Trần Quả hung tợn trừng hắn một cái.​
Nguỵ Sâm hậm hực câm miệng, làm động tác kéo khoá, giơ tay đầu hàng.​
Đột nhiên Kiều Nhất Phàm thấy hơi buồn cười.​
Có lẽ cậu hiểu được ý của Nguỵ Sâm, rằng bọn họ, bao gồm cả Trần Quả, dù rằng ngoài miệng nói điền ai cũng được, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, đều kiên quyết cho rằng cái tên được điền trong mục này chỉ có thể thuộc về một người.​
Dù sao cũng là người ấy dẫn dắt cậu bước vào thế giới này, cũng chính người ấy, là người xứng đáng được sóng vai bên mỗi một vinh quang của Gia Thế nhất.​
Kiều Nhất Phàm click chuột, cúi đầu đánh máy, con trỏ màn hình nhấp nháy vài lần, hai chữ ngay ngắn hiện ra:​
Huấn luyện viên: Diệp Tu.​
Nhất định là Diệp Tu.​
Cũng chỉ có thể là Diệp Tu.​
Cậu sẽ chiến thắng.​
——TBC——​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#83
Hai chị em chai yo :xu
 

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#84
CHƯƠNG 63.
Báo danh xong chưa được bao lâu thì đã tới ngày thi đấu. Hai tuần trước khi khai mạc, ngoại trừ đi học, Kiều Nhất Phàm gần như dồn hết thời gian còn lại vào bơi lội — không nhất thiết là huấn luyện, cậu vừa mới học cách nhảy cầu, còn đang trong giai đoạn tay mơ nhảy ba lần đã có tới hai lần nước lọt vào kính bơi. Diệp Tu bèn giúp cậu tập luyện những khi không phải dạy học, chưa đến ba ngày, cậu đã có thể thực hiện được động tác nhảy nước rất đẹp.​
Lịch huấn luyện hai lần một tuần của vũ đoàn cũng trở lại bình thường, nhưng gần đây Kiều Nhất Phàm luôn vắng mặt. Diệp Tu đã trực tiếp đàm phán xong xuôi với Vương Kiệt Hi trong group nhỏ của ba người, dù sao dạo này cũng không có buổi diễn, giờ tập trung thi đấu trước đã. Hắn lẫn Kiều Nhất Phàm đều không đề cập đến chuyện eo bị thương, một là quả thực không còn nghiêm trọng nữa, Kiều Nhất Phàm đã hồi phục từ lâu, hai là, Kiều Nhất Phàm không muốn khiến Vương Kiệt Hi lo lắng.​
— Dù sao cũng là tự cậu muốn học múa mà! Trong quá trình này bất kể gặp phải chuyện gì, đau đớn cũng được bị thương cũng thế, tự cậu sẽ gánh lấy, nên sẽ không để ai phải bận lòng nữa.​
Vì cậu luôn vắng mặt ở vũ đoàn, rất nhiều bạn bè quen biết đều đi hỏi cậu, Kiều Nhất Phàm cũng không nói dối, bảo rằng gần đây mình tham dự cuộc thi, đợi đấu xong sẽ trở về. Cao Anh Kiệt thì đã biết toàn bộ quá trình rồi, còn những người khác thấy thế cũng không hỏi thêm, chỉ có Liễu Phi, nương theo đề tài này mà hàn huyên với cậu thêm vài câu, còn huyên thuyên đến cả Khưu Phi.​
“Khéo ghê, Nhất Phàm, gần đây Khưu Phi cũng đi thi đó!” Có buổi trưa nọ Liễu Phi bắt gặp cậu ở căn tin, hai người bèn ngồi cùng bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, “Có khi nào hai đứa đụng độ nhau không?”​
“Khưu Phi?” Kiều Nhất Phàm hơi sửng sốt, rồi phản ứng lại và nhận ra hẳn là cô nàng đang nói tới Giải vô địch thanh niên toàn quốc cuối tháng Ba, vội vàng xua tay phủ nhận, “Không đâu không đâu, em với Khưu Phi không thi cùng giải.”​
“Chị còn liên hệ với Khưu Phi à?” Cậu hỏi Liễu Phi.​
“Làm gì có, nghe Văn Lý bảo cậu ta cực kì bận, chị đâu dám tuỳ tiện làm phiền,” Liễu Phi thở dài, “Lúc trước còn định hẹn bọn họ đi ăn cùng, ai ngờ Văn Lý bảo bây giờ căn bản là đến cái bóng của Khưu Phi còn chẳng thấy, muốn hẹn sợ là chỉ có thể hẹn cùng tới hồ bơi một bữa — đến bơi chó chị còn chẳng biết, kiểu này không phải là muốn giết chị à, bỏ đi bỏ đi.”​
Kiều Nhất Phàm nghe xong không nhịn được cười, Liễu Phi uống một ngụm nước trái cây, đề tài vừa đổi, lại bắt đầu nói sang cậu: “Em cũng thế. Hai ngày trước vũ đoàn mình tụ tập đi ăn mà em không tới, hỏi Anh Kiệt, Anh Kiệt bảo gần đây hình như em tắt thông báo group chat vũ đoàn mình rồi, chắc cũng không biết chuyện này đâu.”​
Quả thực là cậu tắt thông báo group chat, cũng chưa nói với Anh Kiệt. Kiều Nhất Phàm gãi gãi đầu: “Ừm… Vậy là hai ngày trước mọi người đi liên hoan ư?”​
Liễu Phi cạn lời nhìn cậu: “…”​
“Xin lỗi, đúng là em không thấy…” Kiều Nhất Phàm rất ngượng ngùng, “Gần đây lúc nào cũng luyện tập ở Gia Thế, về trễ lắm, có thể là Anh Kiệt biết em không có thời gian… Đợi thi xong giải đấu, chắc chắn lần sau em sẽ đi.”​
Thôi cho xin, trước đây lần nào đi cũng chẳng thấy nhóc này mặn mà gì mấy cái hoạt động liên hoan này, còn chưa nói tới chẳng biết lần sau là bao giờ đâu.​
Liễu Phi lại thở dài, cảm khái: “Chị phát hiện em với Khưu Phi giống nhau ghê. Không hổ là học trò của Diệp thần.”​
“A… Phải không đó?” Kiều Nhất Phàm sửng sốt một lúc lâu, rồi cúi đầu sờ sờ mũi, cười, “Vậy cũng rất tốt mà.”​
Đúng là rất tốt.​
Chỉ cần nghĩ ở một nơi cách mình không xa, còn có một sư huynh ưu tú hơn mình vô số lần, không hẹn mà cũng đang nỗ lực vì giải đấu như mình, cậu liền thấy càng có tinh thần.​
Quả thực đúng theo lời Liễu Phi nói, gần đây Khưu Phi chỉ tới lui giữa trường học và nơi huấn luyện hệt như Kiều Nhất Phàm, thậm chí còn sớm hơn một chút, kì nghỉ đông vừa tới, cậu đã bắt đầu cuộc sống huấn luyện tám tiếng mỗi ngày.​
Không chỉ mình cậu, toàn thể đội bơi lội Đại học T đều đang dốc hết toàn lực chuẩn bị đấu giải thanh niên toàn quốc. Tôn Tường trúng tuyển vào đội quốc gia, đây đã là vinh quang đối với đội bơi lội, nhưng cũng đồng nghĩa với việc giải đấu lớn toàn quốc lần này thiếu mất một vị dũng tướng có năng lực tranh huy chương vàng huy chương bạc.​
Có điều việc này không đả kích được sĩ khí toàn đội, ngược lại còn thúc đẩy lòng tích cực của mọi người, hơn nữa có tên cuồng huấn luyện Khưu Phi dẫn đầu, một đám thanh niên hiếu thắng tụ lại với nhau, mỗi người đều hăng hái lao thẳng về phía trước.​
Thời gian đăng kí giải thanh niên toàn quốc còn sớm hơn so với Kiều Nhất Phàm. Khưu Phi thậm chí chẳng cần phải cân nhắc, một hạng mục cự ly dài một hạng mục tiếp sức, tất cả đều hướng về quán quân.​
Cậu chưa từng quên ước hẹn với Diệp Tu.​
Lần trước ngẫu nhiên gặp thoáng qua Diệp Tu, Khưu Phi phải kiềm chế thật lâu mới không thất hứa chạy tới Gia Thế mà chẳng màng thứ gì. Cậu dồn hết mọi nhớ nhung, tâm tư và quý trọng của mình xuống đáy lòng, mỗi ngày huấn luyện càng thêm nghiêm túc, mong mỏi giải đấu nhanh nhanh đến.​
— Cậu muốn mang theo quán quân trở về. Mang theo lời cam đoan của cậu với Diệp Tu, mang theo vinh quang đủ để xứng đáng với thân phận của Diệp Tu.​
Lòng Khưu Phi không ai hay biết, nhưng thực lực bơi cự li dài của cậu thì toàn đội rõ như ban ngày.​
Dù thoạt trông mỗi ngày Lão Dương đều xách cậu lên bờ ấn đầu dạy dỗ, không hài lòng cái này chẳng vừa ý cái kia, thật ra lại thầm ôm đồng hồ bấm giây vui mừng đến mức muốn trổ hoa — Thế vận hội Olympic năm nay, thông thường tuyển thủ trẻ của đội Quốc gia sẽ không tham dự, trình độ Khưu Phi dù rằng chưa đạt tới hàng chủ lực đội Quốc gia, nhưng có khi búng người nhảy một cái là được ngồi vào ghế dự bị không chừng.​
Kể từ đó, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ gần như đã khẳng định, có thể nhét túi giải quán quân bơi tự do 1500 mét rồi.​
Nhưng bản thân Khưu Phi thì vẫn giữ cái vẻ bình tĩnh như trước, nên huấn luyện thì thành thật kiên định bơi, nên ăn mắng thì im lặng ăn mắng, không ai nhìn ra được niềm hưng phấn và tinh thần chiến đấu đã bị kìm nén trong cậu, Khưu Phi cũng chẳng muốn thể hiện ra ngoài.​
“Tôi sẽ cố gắng.” Cậu nói như thế với tất cả mọi người.​
Đến nỗi đối thủ là ai, từ đâu mà tới, thật ra Khưu Phi chẳng mấy quan tâm​
Cứ cho là có cả đội hình như giải vô địch quốc gia, nếu không phải là Thế vận hội Olympic, tất nhiên cậu cũng muốn chiến một lần, nào có chuyện chờ tới bây giờ chứ?​
Khưu Phi không cách nào biết danh sách tuyển thủ dự thi, nhưng bên Gia Thế, vì có Diệp Tu suốt ngày qua lại với chủ tịch Hiệp hội Bơi lội và đội quốc gia, nên bao giờ cũng nhận được tin tức sớm hơn một chút.​
Từ khi Nguỵ Sâm biết được Khưu Phi sẽ đi thi, xuất phát từ lòng hiếu kì nên vẫn luôn cực kì để ý, có một tối nọ nằm trên giường chợt nhớ tới, bèn thuận miệng hỏi: “Ầy, lão Diệp, năm nay đội quốc gia có dự giải thanh niên toàn quốc không?”​
Nhưng dạo gần đây Diệp Tu không tới trung tâm bơi lội quốc gia nữa, gần như mọi thời gian của hắn đều được dồn vào việc giúp Kiều Nhất Phàm tập luyện cho lần thi đấu đầu tiên, căn bản là chẳng rảnh đi quan tâm đội quốc gia có luyện binh hay không.​
“Tui chả biết,” Diệp Tu nói, “Như thường lệ thì chắc là không đâu, có điều năm nay lính mới nhiều, giải thanh niên toàn quốc lại đến sớm, khó nói lắm.”​
Nguỵ sâm từ trên giường ngồi dậy xoay sang: “Chậc, nếu mà mấy thằng nhãi đó đi thi, vậy đứa học trò kia của mày phải làm sao?”​
Vốn Diệp Tu đang muốn với tay lấy hộp thuốc lá, nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn hắn: “Ôi chao, ngài còn bận lòng chuyện này cơ à?”​
Nguỵ Sâm: “Không được hả?”​
“Đi thì đi thôi, thân lớn bao nhiêu phải có bản lĩnh ăn bát cơm lớn bấy nhiêu, ai nhanh hơn thì thắng,” Diệp Tu hợp tình hợp lí khinh bỉ hắn, “— Có vậy mà ông cũng không hiểu?”​
Nguỵ Sâm bị lời của hắn làm nghẹn họng, không còn gì để nói, đành hừ một tiếng: “Biến, tao rảnh lắm mới nhớ thương giùm mày!”​
Hắn vô cùng bất mãn nhấc mông bỏ đi, định ra ngoài kiếm chút gì để ăn, đi chưa được hai bước lại sực nhớ, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, mày dạy Tiểu Kiều quy tắc thi đấu chưa?”​
Diệp Tu: “Dĩ nhiên, mấy ngày nay luyện nhảy cầu xoay người đạp biên suốt.”​
“Ai hỏi mày cái đó,” Nguỵ Sâm trợn trắng mắt, “Tao đang bảo mấy cái kỹ xảo nhỏ đấy, ba cái cuộc thi cây nhà lá vườn này không nghiêm lắm đâu, có chỗ hở là luồn lách được —”​
Diệp Tu mới nghe xong nửa câu đã cười gằn, tiện tay lấy hộp thuốc lá mình đang cầm ném về phía hắn, đuổi hắn ra cửa: “Ông có chịu biến không! Muốn làm gì thì nhanh làm đi, đừng có hại tới Tiểu Kiều nhà bọn tui!”​
Hai ngày này Kiều Nhất Phàm tập đạp biên và xoay người đã bị ăn đòn không ít, đấy là vì luyện tất cả các động tác đến mức quy phạm dựa theo tiêu chuẩn thi đấu quốc tế, kết quả là vất vả lắm mới sửa được hết mọi tật xấu và động tác nhỏ, thế mà Nguỵ Sâm còn muốn dạy cậu nhóc cách lợi dụng sơ hở?​
Giải đấu cây nhà lá vườn đã không nghiêm, vậy sau này thì sao? Cứ thế dừng bước ở đây ư?​
Diệp Tu lắc đầu chẳng hề đồng tình.​
Diệp Tu cũng không rõ sau này Kiều Nhất Phàm muốn đạt tới tầm cao nào, nhìn tình hình trước mắt, thật ra vẫn còn kém xa lắm. Nhưng học cái gì thì phải ra cái đấy, những thói quen tốt đẹp và phẩm chất chuyên nghiệp này, Diệp Tu hi vọng từ lúc bắt đầu cậu đã khắc ghi vào thân thể.​
Từ lúc báo danh đến lúc thi đấu vốn chẳng còn lại mấy ngày, điều chỉnh trạng thái một chút, tập luyện cách xoay người xuất phát một chút, nhoáng cái đã trôi qua. Ngày thi đấu là vào cuối tuần, toàn bộ Gia Thế lên đường, từ chị chủ cho đến huấn luyện viên, tất cả đều theo chân Kiều Nhất Phàm tới tận trường thi.​
Phần đầu của hồ bơi toạ lạc trên đường vành đai 3, từ nhỏ đến lớn Kiều Nhất Phàm đã đi ngang qua vô số lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên quan sát khối kiến trúc này ở khoảng cách gần đến thế. Toà nhà ít tầng hình tứ giác màu đỏ cam, mái cong vừa cao vừa rộng lớn, đứng sừng sững giữa sớm mai, ánh vàng rực rỡ tuôn chảy trên cửa kính xanh thẫm.​
Bọn họ tới nơi không sớm cũng chẳng muộn, có rất nhiều tuyển thủ tham dự đã đứng ngoài hồ bơi đợi điểm danh vào thi. Từ mấy đứa bé cho đến ông lão râu tóc hoa râm, người yêu thích bơi lội ở đủ mọi lứa tuổi tụ thành tốp năm tốp ba, rôm rả nói cười trong gió lạnh đầu xuân.​
Kiều Nhất Phàm đeo ba lô đựng đồ bơi, đặt tay trước miệng nhẹ nhàng hà hơi mấy lần, cậu thấy hơi lạnh, đầu ngón tay buốt giá, tim cũng đập rất nhanh.​
Diệp Tu nhìn thoáng qua hành động nho nhỏ của cậu, nhích sang bên một bước để cản gió, cười hỏi cậu: “Sao thế? Căng thẳng à?”​
Kiều Nhất Phàm xoa xoa tay: “Hơi hơi ạ.”​
“Hầy! Này có gì đâu mà phải căng thẳng!” Nguỵ Sâm tuỳ tiện vỗ đầu cậu, “Nhóc nhìn xem, ở đây được mấy đứa chuyên nghiệp đâu, cơ bản toàn là thi chơi, cứ thoải mái đi!”​
“Anh nói cho nhóc nghe,” Nguỵ Sâm đã dạy dỗ học viên ở mọi lứa tuổi, trải qua đủ loại giải đấu, càng có kinh nghiệm về mặt này hơn so với những người còn lại, dửng dưng nói, “Nhóc đừng có thấy đám kia đứa nào cũng trang bị tận răng trông rất ghê gớm mà lầm, thật ra rất nhiều người đến nhảy cầu còn không biết, súng vừa nổ một tiếng thì cả lũ rớt như bánh nhân thịt, ‘bõm bõm bõm’ nhảy xuống nước — Mỗi điểm này thôi là Tiểu Kiều nhóc thắng chắc! Không cần lo!”​
Lúc Kiều Nhất Phàm mới học nhảy cầu, cũng từng trải qua giai đoạn “rớt như bánh nhân thịt” này rồi, Nguỵ Sâm vừa nói vậy, trong đầu cậu lập tức loé lên cảnh tượng ấy, hình ảnh quá đẹp, Kiều Nhất Phàm không nỡ nhìn đành che mắt lại, nói với vẻ rất không tin tưởng: “Tiêu rồi, sao em thấy em cũng tầm đó —”​
“Hử?” Diệp Tu mới nghe nửa câu của cậu đã nhăn mặt một cái, hắn nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn Kiều Nhất Phàm, nói, “Em cứ thử xem?”​
Còn chưa thi đấu đã thấy mình không được, thế mấy hôm trước lúc huấn luyện đã nói cái gì? Đều là luyện tập vô ích cả à? Diệp Tu không quen được thói xấu này của cậu, thẳng thừng uy hiếp, “Nếu em dám trực tiếp nhảy thẳng xuống, lúc về nhớ tự giác chút, nằm sấp lên bục nhảy ăn đòn có nghe chưa?”​
Mặt Kiều Nhất Phàm đỏ bừng bừng.​
“Huấn luyện viên…” Cậu nhỏ giọng gọi.​
Nguỵ Sâm cố gắng nuốt tiếng cười về, hắng giọng khụ một cái, nói đỡ cho cậu: “Lão Diệp mày có tình người tí được không? Làm gì mà trước khi thi còn hù doạ thằng nhỏ, đến lúc đó vốn có thể nhảy tốt, bị mày doạ một cái, thôi xong, sơ sẩy ngay! Mày nói coi nếu thế thì tính lên đầu ai!”​
“Đúng ạ.” Kiều Nhất Phàm gật gật đầu ra vẻ trách cứ.​
Diệp Tu không nhịn được cười: “Thôi đi, đã luyện nhiều lần vậy rồi, giờ mà còn nhảy không tốt, tự em nói xem có nên ăn đòn hay không?”​
Lời hắn nói không hề có nhân tính, nhưng lại vô cùng hợp lí, xác suất sai lầm của Kiều Nhất Phàm khi tập nhảy cầu vốn cực thấp, ký ức cơ bắp về toàn bộ động tác đã sớm nên hình thành, nếu mà còn phạm lỗi, chỉ có thể là do tâm lý suy sụp hoặc là căn bản không chịu nhảy đàng hoàng.​
Kiều Nhất Phàm chẳng đáp lại được lời này, đành xoa xoa tay không dám hé răng.​
Dù có hai vị huấn luyện viên xen vào, nhưng thật ra cậu không cảm thấy cực kì căng thẳng — cũng đúng, cậu đã luyện tập nhiều lần như vậy, không lí nào lại có chuyện mắc lỗi hay phạm quy, còn về thắng thua… Thành tích của mình có lẽ lòng cậu tự hiểu rõ, cho dù bùng nổ cũng không cải thiện được quá nhiều, tất cả phụ thuộc vào trình độ tổng thể của các tuyển thủ thi đấu.​
Kiều Nhất Phàm lặng lẽ đánh giá nhóm người đứng phía xa, muốn nhìn xem có những ai sàn sàn tuổi cậu, nhưng không đợi cậu ngó nghiêng xong, Trần Quả vốn vẫn chờ ở chỗ điểm danh đằng trước đã gọi bọn họ tới. Lúc xếp hàng đợi điểm danh vào thi, Trần Quả không nói những lời như đừng căng thẳng nhất định sẽ thắng, chỉ dựng thẳng ngón cái với cậu vừa đơn giản mà vừa mạnh mẽ, nói: “Cố lên!”​
Đường Nhu đứng bên cạnh mỉm cười, cũng nói: “Cố lên nha Tiểu Kiều!”​
“Đám tụi anh không theo tiếp nữa, để lão Diệp dẫn nhóc vào trong, tụi anh chờ bên ngoài,” Nguỵ Sâm lại nhân cơ hội xoa đầu tóc Kiều Nhất Phàm một phen, nói, “Đi thôi, đợi tin tốt của nhóc.”​
Kiều Nhất Phàm cười cười với bọn họ, đáp: “Dạ!”​
Diệp Tu lấy thân phận huấn luyện viên cùng cậu hoàn thành khâu điểm danh, bước vào hồ bơi. Hạng mục thi đấu của cậu đều xếp vào buổi sáng, vì số lượng người tham dự không nhiều lắm, gần như toàn là đấu một trận quyết định thắng thua. Lúc Diệp Tu dẫn cậu đi khởi động làm nóng người thật ra cũng không hù doạ cậu nữa, chỉ dạy dỗ cậu nên làm sao để tập trung và điều chỉnh trạng thái thi đấu.​
Mỗi vận động viên chuyên nghiệp đều có cho mình một phương pháp điều chỉnh trạng thái, không chắc chắn là hoàn toàn áp dụng được cho người khác, nhưng chung quy sẽ có hiệu quả nhất định. Giữa một mảnh ồn ào, Kiều Nhất Phàm thực hiện theo Diệp Tu mấy lượt hít thở sâu với nhịp khác nhau, lúc mở mắt lần nữa quả thật cảm thấy tốt hơn nhiều, ngay cả trái tim đập thình thịch cũng trở nên vững vàng mạnh mẽ hơn một chút.​
Quanh cậu có không ít người đi tới đi lui tán dóc đùa giỡn, nhưng Kiều Nhất Phàm không nghe cũng không nhìn, phảng phất như những huyên náo xung quanh hoàn toàn bị chắn lại, trong mắt trong tai chỉ còn mỗi một lời Diệp Tu nói với mình.​
Diệp Tu đối diện với ánh mắt cậu, cười bảo: “Tốt lắm, cứ tiếp tục duy trì trạng thái này.”​
Đợi đến khi thay đồ bơi xong xuôi chuẩn bị lên sân đấu, Diệp Tu không thể đi tiếp cùng cậu nữa. Trước lúc tách ra Diệp Tu dặn dò một lần cuối rằng khi nào lên cầu khi nào nhảy, điều nên nói đã nói xong cả, Diệp Tu thoáng dừng lại, nhẹ nhàng mở vòng tay với cậu: “Tới đây, ôm một cái?”​
Kiều Nhất Phàm tiến đến ôm lấy hắn rất đỗi tự nhiên.​
Đó là một cái ôm thật bình thường, thậm chí chẳng hề kéo dài bao lâu, giống như hành động mà mỗi huấn luyện viên đều sẽ làm khi tiễn vận động viên lên sân đấu.​
“Cố lên,” Diệp Tu vỗ vỗ vai cậu, rồi buông tay ra, nói, “Đi đi.”​
Nhưng Kiều Nhất Phàm lại rất cố chấp ôm lâu hơn một chút, nhẹ giọng nói một câu với hắn bằng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy.​
Diệp Tu ngẩn ra, rồi mỉm cười.​
“Được,” Diệp Tu nói, “Vậy anh sẽ chờ.”​
Hắn nhìn bóng lưng thiếu niên mất hút sau lối vào, dường như lại nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện lên chút ý cười hoài niệm mà ấm áp.​
Kiều Nhất Phàm theo sau nhóm tuyển thủ thi cùng hạng mục bước qua hồ ngâm chân, nghe thấy tiếng sóng nước vỗ bờ quen thuộc vang vọng hồ bơi trống trải. Trọng tài và người phát lệnh đứng một bên hồ, có nhân viên dẫn họ đi tới đường bơi của từng người, trên cầu nhảy là các tuyển thủ thi hạng mục trước đó đã chuẩn bị xong tư thế lấy đà, chờ đợi tiếng súng lệnh kêu vang —​
“Chuẩn bị —”​
“Đoàng” một tiếng.​
Kiều Nhất Phàm nhìn bọt nước bắn tứ tung thẳng một đường về phía xa, cuối cùng khẽ cử động vai, đeo kính bơi vào, lấy tay cẩn thận siết dây cho chặt.​
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên cầu nhảy.​
Đối thủ ở các đường bơi liền kề cũng đã đứng trên cầu, lấy tư thế khác nhau chậm rãi thực hiện động tác chuẩn bị xuất phát.​
Lùi bước, cúi người, nắm thành cầu, trọng tâm dồn về sau — Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua đường bơi phía trước, gợn nước lăn tăn không ngừng vỗ tới từ xa, khiến cho người ta có một loại cảm giác choáng váng không biết nên đưa ra quyết định nào.​
Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gạt đi cơn choáng váng ấy, nhìn chằm chằm vào vị trí dự định sẽ nhảy xuống mà không hề nhúc nhích một li. Nghe thấy người phát lệnh hô khẩu lệnh “Chuẩn bị” thứ hai, Kiều Nhất Phàm gập chân một lần nữa dồn trọng tâm về sau, cơ bắp toàn thân căng lên trong nháy mắt —​
“Huấn luyện viên,” trước khi lên sân đấu Kiều Nhất Phàm ôm lấy Diệp Tu, nhẹ giọng nói bên tai hắn, “Em sẽ nỗ lực giành chiến thắng.”​
Diệp Tu ngẩn ra, rồi mỉm cười:​
“Được, vậy anh sẽ chờ”​
“Đoàng!”​
Súng vang.​
Kiều Nhất Phàm chợt phát lực, buông tay phóng ra, lơ lửng trong không trung, sau đó lao vào nước.​
Nước hồ xanh thẳm bất chợt nổ tung một chùm bọt nước lấp lánh, cậu lặn được vài mét, vai lưng dang rộng, hai tay vung ra khỏi mặt nước.​
— Thẳng hướng về phía đích đến phía xa.​
——TBC——​
 

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#85
CHƯƠNG 64.
“Ôi ra rồi ra rồi! Tiểu Kiều — bên này!”​
Không thể vào khu vực thi đấu, mấy người Trần Quả đứng bên ngoài đợi một hơi tới bốn tiếng, giữa các đợt thi Diệp Tu còn đợi cùng Kiều Nhất Phàm được một lát, còn các cô chỉ có thể lót báo lên thành bồn hoa gần đó ngồi nói chuyện phiếm. Vất vả chờ thật lâu, dựa vào trình tự các hạng mục để tính thời gian thì thấy đã sắp tới lúc, Trần Quả túm lấy Nguỵ Sâm còn chưa tỉnh khỏi cơn ngủ gật, trực tiếp bổ nhào tới trước cổng hồ bơi.​
Quả nhiên, mới vừa đứng chưa tới hai phút, đã thấy Kiều Nhất Phàm đeo ba lô và Diệp Tu một trước một sau bước ra ngoài, Trần Quả hô gọi, nghe thấy tiếng hai người cười rôm rả vọng lại, trong tay Kiều Nhất Phàm còn cầm tờ giấy cứng rất đẹp —​
Trái tim Trần Quả chợt rải hoa.​
“Sao rồi?” Chị bước nhanh tới đón, nhìn nhìn Diệp Tu lại ngó ngó Kiều Nhất Phàm, cố gắng giữ vẻ dè dặt, vừa nôn nóng vừa vui vẻ hỏi, “Thi có suôn sẻ không?”​
Kiều Nhất Phàm hơi ngượng ngùng nhếch nhếch môi, Diệp Tu bị Trần Quả chọc cười, vỗ vỗ vai cậu thiếu niên, nói: “Đừng có giấu chứ, nhanh cho chị chủ nhà mình xem đi! Chỉ nhớ thương lâu lắm rồi đấy!”​
Lúc này Kiều Nhất Phàm mới đưa cho chị hai tờ giấy màu cậu cầm trong tay.​
Trần Quả vừa định vươn đôi tay ra nhận, bên cạnh đột nhiên nhảy ra một bàn tay thô to xen ngang, nửa đường giành tờ giấy đi mất, Nguỵ Sâm ngáp một cái, lười biếng giơ ngang mắt, đọc to: “Để anh xem xem — Hạng nhì bơi ếch 50 mét, hạng nhất bơi bướm 100 mét — chà chà, được đó Tiểu Kiều, đúng là được ông đây dạy bơi bướm có khác!”​
Hắn quen thói tự dát vàng lên mặt, Trần Quả khinh bỉ trừng hắn một cái, cướp giấy khen về, vừa đọc từng từ từng chữ, vừa nói: “Bớt giùm cái, người Tiểu Kiều điền tên vào mục huấn luyện viên trong mẫu đăng ký dự thi là Diệp Tu — nhìn đi, không thấy ở đây viết rõ rành rành à, ‘Huấn luyện viên: Diệp Tu’, thế mà còn không biết xấu hổ bảo là ông dạy ra?”​
Giải đấu quy mô nhỏ như thế này nói trắng ra là để tuyên truyền cho các câu lạc bộ và huấn luyện viên, thế nên thoạt trông giấy khen chẳng ngắn gọn gì, phía dưới tên giải thưởng còn có thêm một hàng chữ nhỏ, viết tên câu lạc bộ và huấn luyện viên chỉ đạo. Người bình thường chướng mắt kiểu giấy khen thiết kế đơn sơ mà lại phức tạp này, nhưng Trần Quả thì cầm trên tay như báu vật mà xem đi xem lại mãi — Gia Thế đúng là thiếu phương thức tuyên truyền như vậy, bây giờ Kiều Nhất Phàm đạt một hạng nhất một hạng nhì, cuối cùng cũng có đủ thành tích để khoe ra ngoài.​
Nguỵ Sâm ban nãy không chú ý, bấy giờ mới thò đầu qua nhìn, vừa thấy được hàng chữ nổi bật ấy, hắn khịt mũi tỏ vẻ khinh thường, xua xua tay, nói: “Xì, ông đây chả cần ba cái thứ hư danh này, cô em hỏi Tiểu Kiều thử xem, trình bơi bướm của nhóc đó có phải là tôi dạy ra không?”​
Hắn hất mặt, cực kì ngạo mạn chờ Kiều Nhất Phàm khen mình. Kiều Nhất Phàm lại là đứa nhỏ thật thà, rất nể tình mà ngoan ngoãn gật đầu nói cảm ơn với hắn: “Dạ, cảm ơn huấn luyện viên Nguỵ.”​
Nguỵ Sâm rất vừa lòng một lần nữa xoa mái tóc xoã tung vừa sấy của cậu.​
Kết quả là tay hắn còn đang đặt trên đỉnh đầu cậu thiếu niên, đã thấy Kiều Nhất Phàm lại quay đi, cười nói với Diệp Tu: “Cũng cảm ơn huấn luyện viên ạ!”​
— Giọng điệu chả giống gì cả, vui vẻ đến mức như sắp nở hoa tới nơi, Nguỵ Sâm đột ngột ngã vào hũ dấm mà không kịp đề phòng, hung tợn thu tay về.​
Diệp Tu vươn tới vuốt lại ngay ngắn mái tóc bị Nguỵ Sâm vò rối của Kiều Nhất Phàm, cười đáp: “Ừ, tiếp tục cố gắng.”​
“Tiểu Kiều, giấy khen này của em…” Trần Quả nhìn đủ rồi, trả giấy khen lại cho Kiều Nhất Phàm. Mới vừa đưa sang, đột nhiên lại hơi do dự, chị chần chờ vài giây, dò hỏi, “Có thể nào…”​
Gần như trong nháy mắt Kiều Nhất Phàm đã hiểu được ý chị.​
“Không sao đâu chị Trần,” Kiều Nhất Phàm thấu tỏ đẩy giấy khen về, cười cười, “Cứ để ở Gia Thế đi ạ.”​
Cậu không giải thích đây vốn là đạt được vì Gia Thế và Diệp Tu, chỉ nói: “Đây mới là tờ đầu tiên thôi, sau này sẽ còn nữa.”​
Ấy là ngầm đồng ý cho Trần Quả dùng, thậm chí các giải thưởng sau này cũng sẽ mang đi tuyên truyền cho Gia Thế, không chỉ là hiện tại, cậu còn hứa hẹn tương lai. Trong thoáng chốc Trần Quả cảm động đến mức chẳng biết nên làm sao cho phải, hốc mắt cũng có chút nóng lên. Chị cẩn thận đặt hai tấm giấy khen vào túi hồ sơ mang theo bên mình, ngẩng đầu cười vỗ vỗ vai Kiều Nhất Phàm: “Được! Đi! Chị Trần mời em bữa cơm!”​
Thắng lợi lần chiến đấu đầu tiên, đoàn người vui vui vẻ vẻ cơm nước xong xuôi rồi trở lại Gia Thế, trưa hôm đó Diệp Tu bèn cho Kiều Nhất Phàm nghỉ. Trước khi tạm biệt hắn gọi Kiều Nhất Phàm lại, hỏi cậu thứ năm tuần sau có tới Hưng Hân xem giải Thanh niên Toàn quốc không, Kiều Nhất Phàm sửng sốt, lúc ấy mới biết hoá ra giải Thanh niên Toàn quốc đã sắp khai mạc tới nơi.​
“Thứ hai tuần sau bắt đầu, cũng sẽ kéo dài liên tục trong một tuần, anh nhìn thử lịch thi đấu rồi, trận chung kết bơi tự do 1500 mét là vào tối thứ năm,” Diệp Tu nói, “Chỉ phát sóng trực tiếp trên mạng thôi, anh thì phải xem rồi, em có muốn tới cùng quan sát sư huynh em thi đấu không?”​
… Trận đấu của Khưu Phi? Vậy kiểu gì cũng phải xem nha!​
Hôm đó không phải huấn luyện ở vũ đoàn, Kiều Nhất Phàm chẳng hề do dự, cười nói: “Dĩ nhiên là muốn ạ!”​
“Vậy thì tốt, thứ năm đừng tới Gia Thế, trực tiếp qua Hưng Hân,” Diệp Tu cảm khái, “Tạ ơn Khưu Phi đi, em lại cúp được một ngày huấn luyện.”​
Kiều Nhất Phàm he he cười.​
Có niềm mong đợi, năm ngày thoáng cái đã trôi qua, trong khoảng thời gian ấy cậu luyện múa đơn và cũng trở về vũ đoàn, chia sẻ tin Khưu Phi sắp thi đấu cho Liễu Phi. Cô nàng nhảy cẫng ba thước, lập tức hẹn địa điểm cùng xem thi đấu với Văn Lý.​
Vương Kiệt Hi chẳng quan tâm tới bơi lội lắm, hắn cũng chỉ hỏi một câu về kết quả thi của Kiều Nhất Phàm, biết được bây giờ thiếu niên có thể tập trung toàn lực học múa, Vương Kiệt Hi liền không hỏi thêm gì nữa. Gần đây có một tổ chức từ thiện đang liên hệ hắn, dường như là muốn mời vũ đoàn đại học P đi biểu diễn công ích, đoán chừng không tới hai ngày Vương Kiệt Hi quyết định xong thì phải bắt đầu tập để chuẩn bị cho buổi diễn, dĩ nhiên Kiều Nhất Phàm có thể trở về với múa là tốt nhất.​
Có điều trước lúc đó, nếu Kiều Nhất Phàm muốn chạy tới Gia Thế, hắn tuyệt đối sẽ không nói thêm lời nào.​
Buổi chiều thứ năm, Kiều Nhất Phàm còn chưa bỏ bụng cái gì, vừa tan học là chạy thẳng tới Hưng Hân. Quán takoyaki nhỏ bên cạnh tiệm net còn mở, lúc đi ngang qua Kiều Nhất Phàm ngửi thấy mùi thì do dự một chút, cuối cùng vẫn không dừng lại mua, trực tiếp đẩy cửa vào tiệm net.​
Đường Nhu đang trực ở quầy, cười chào hỏi với cậu, nói cho cậu rằng Diệp Tu đang ngồi ở góc trong cùng, Kiều Nhất Phàm dò theo số thứ tự từng khu, quả nhiên tìm thấy Diệp Tu tại một góc yên tĩnh nhất đang nghịch máy tính.​
“Huấn luyện viên.” Kiều Nhất Phàm gọi hắn một tiếng.​
“Tới à? Ngồi trước đi, còn phải thêm một lát nữa,” Đầu ngón tay Diệp Tu kẹp điếu thuốc di di con chuột, cười nói, “Ăn cơm chiều chưa? Có mì gói đó, muốn thì em tự tới quầy lựa đi.”​
Đúng lúc Kiều Nhất Phàm thấy đói, lập tức không hề khách sáo, vừa ngồi xuống đã đứng dậy, hỏi: “Huấn luyện viên có muốn không ạ?”​
“Ờ… Bò kho đi,” Diệp Tu nói, “Anh cũng hơi đói.”​
Kiều Nhất Phàm đáp một tiếng, xoay người đi. Không tới hai phút cậu đã cầm hai hộp mì ăn liền trở lại, trong túi còn nhét bịch trứng kho và xúc xích Đường Nhu cho cả hai. Diệp Tu đã mở trang phát sóng trực tiếp trận đấu, ca thi buổi tối còn chưa bắt đầu, toàn là phóng viên đang phỏng vấn các vận động viên đoạt giải mùa trước. Dù sao trong góc này chẳng có ai, những khách khác cũng đều đeo tai nghe đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Diệp Tu đơn giản mở luôn loa ngoài.​
Hắn thấy Kiều Nhất Phàm tay cầm hộp mì mà mắt lại chẳng rời màn hình, vừa buồn cười vừa lấy đi đồ ăn trong tay cậu, tự mình nhấc ấm nước sôi rót vào cho cả hai.​
Lúc Trần Quả tới thì thấy trên bàn mỗi người đặt một hộp mì bò kho, nĩa cắm trên nắp, Diệp Tu còn móc hộp thuốc lá ra đè lên bàn, Trần Quả vỗ nhẹ lưng ghế Diệp Tu một cái, thành công hù hắn nhảy dựng, hỏi: “Sao cậu không đặt đồ ăn đàng hoàng vậy hả, Tiểu Kiều tới mà cậu lại cho con người ta ăn cái thứ này?”​
Kiều Nhất Phàm vội vàng xua tay: “Không sao đâu chị Trần, mì gói được mà, em muốn ăn mì gói.”​
“Thấy chưa.” Diệp Tu vô tội xoè tay.​
Trần Quả cạn lời, đành bảo tuỳ mấy người, nhưng chị ngửi mùi lại thấy thật thơm, ngồi một lát, cũng không nhịn được đứng dậy đi lấy một hộp. Quay lại cùng chị còn có Đường Nhu, cầm một cây xúc xích bắp thong thả gặm, ngoại trừ món ăn có vẻ sai sai thì trông cô nhàn nhã hệt như là đi xem phim vậy.​
Kết thúc màn phỏng vấn trong buổi phát sóng trực tiếp trên Internet là tới thời gian quảng cáo, lúc gần bắt đầu thi đấu, bình luận viên mở màn bằng tràng giới thiệu hạng mục và đội ngũ tuyển thủ thi đấu tối nay, Nguỵ Sâm mới chậm chạp dạo bước tới nơi. Hắn thấy hộp thuốc Diệp Tu ném xuống cạnh hộp mì, cực kì tự giác cầm lên móc một điếu ngậm vào miệng, hỏi: “Chưa bắt đầu à? — Có lửa không?”​
“Sắp rồi,” Diệp Tu vứt bật lửa cho hắn, “Muốn hút thì cách xa ngoài ba mét mà hút, đây đang ăn cơm.”​
Nguỵ Sâm lia mắt nhìn thứ hắn gọi là “cơm”, châm thuốc xong thì ghét bỏ ném trả bật lửa, nói: “Tao đi đặt đồ ăn, tao muốn ăn thịt nướng.”​
Hắn lùi lại vài bước tới sát tường, vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại, bấm lung tung một đống thứ, nghĩ nghĩ, lại thêm mấy chai bia.​
“Lỡ mà thắng thật thì vừa lúc chúc mừng một tí.” Hắn nói thầm.​
Đợi chốt đơn xong, hắn trùng hợp hút hết một điếu thuốc, vừa định bước lên trước, liền nghe thấy bình luận viên đang giới thiệu tuyển thủ dự thi 1500 mét. Kiều Nhất Phàm đã sớm ngừng đũa, không chớp mắt nhìn chằm chằm các vận động viên đứng trước đường bơi đang chuẩn bị lần cuối, muốn biết ai là Khưu Phi. Còn Diệp Tu vốn đang thản nhiên tiếp tục ăn, màn hình vừa lướt qua một cái, lại đột nhiên ngừng tay, chậm rãi đặt hộp mì xuống bàn.​
Nguỵ Sâm ngồi xuống cạnh hắn, hỏi: “Sao thế? Không có nhóc học trò của mày à?”​
Diệp Tu lắc lắc đầu, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Có nhóc đó, nhưng màn hình mới vừa lướt qua, hình như tôi nhìn thấy Kỳ Dương.”​
“Kỳ Dương?”​
“Ai thế?” Mọi người đều nghi hoặc.​
“Học trò của Hà Tâm,” Diệp Tu lời ít ý nhiều, “Á quân giải bơi lội toàn quốc, thành viên dự bị đội quốc gia.”​
——TBC——​
 

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#86
CHƯƠNG 65.
Thật ra Khưu Phi chẳng biết Kỳ Dương là ai.​
Cậu sẽ chú ý tới người này, là vì lúc trước khi xem danh sách tuyển thủ thi đấu, đằng sau tên cậu ta là một cái tên khác mà đời này cậu khó lòng quên đi.​
“Hà Tâm.”​
Khưu Phi thấp giọng đọc.​
“Ai?” Lão Dương vốn đang giúp cậu làm nóng người, nghe vậy bèn túm lấy danh sách dự thi cẩn thận nhìn lại một lần nữa. Vừa nãy hắn chỉ xem lướt qua, bởi vì rất có lòng tin vào Khưu Phi, thế nên cũng không chú ý đối thủ có những ai. Lúc này nhìn kĩ, không nhịn được bật ra một câu chửi thề: “Đệt!”​
Khưu Phi nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu lắm vì sao huấn luyện viên lại phản ứng quá khích như vậy.​
“Tiểu Khưu, cậu cẩn thận người này,” Dương Kiện cau mày, thấp giọng mắng, “Con mẹ nó đã vào đội quốc gia rồi mà còn tới góp vui cái gì!”​
“Đội quốc gia?” Khưu Phi sửng sốt, “Người này có trong đội quốc gia?”​
“Vừa tuyển vào sau giải bơi toàn quốc, thành tích là 15 phút 12 giây 09 — đúng, còn nhanh hơn 3 giây so với thành tích tốt nhất lúc huấn luyện của cậu,” Dương Kiện nói thẳng không hề kiêng nể, thậm chí còn tiếp tục gây áp lực cho Khưu Phi, “Thời gian gần đây cậu ta luôn huấn luyện trong đội quốc gia, rất có thể thành tích sẽ cải thiện nhiều hơn nữa. Tiểu Khưu, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”​
Thật ra Dương Kiện cũng rất thấp thỏm không biết lời này của mình có phản tác dụng hay không, nhưng thoạt trông Khưu Phi vẫn cứ là dáng vẻ trầm tĩnh vững vàng ấy, chỉ có bàn tay lặng yên siết chặt thành nắm đấm ở nơi hắn không thấy, nói: “Dạ, em biết rồi. Em sẽ cố gắng.”​
Đáy lòng Dương Kiện bất đắc dĩ thở dài.​
Thành thật mà nói, cho dù đã dạy Khưu Phi hơn nửa năm, Dương Kiện cũng không dám nói bản thân mình hiểu rõ đứa nhỏ này. Khưu Phi là kiểu người mà phần lớn thời gian sẽ không thể hiện vui buồn yêu ghét ra mặt, tính tình lẫn tính cách đều quá mức chín chắn điềm tĩnh — ít nhất trong mắt người khác là như vậy. Dương Kiện thường xuyên cảm thấy giống như cậu căn bẳn chẳng biết áp lực là thứ gì, cho dù tình huống xung quanh ra sao, vĩnh viễn sẽ luôn là chính mình, không mảy may bị quấy nhiễu bởi tác động bên ngoài.​
Tốt thì tốt, nhưng đôi khi cũng sẽ khiến người ta thấy không đủ nhiệt tình. Chẳng hạn như trong thi đấu, dường như Khưu Phi rất ít khi để tâm đến đối thủ, hôm nay nếu không thấy tên Hà Tâm, đoán chừng là ngay cả Kỳ Dương cậu cũng chẳng thèm nhìn thêm một lần. Khưu Phi nghĩ thế nào Dương Kiện chẳng thể biết, nếu không phải được bảo đảm nhờ vào thực lực đủ mạnh, Dương Kiện thậm chí còn thấy cậu sẽ chẳng buồn bận tâm thắng hay thua.​
“Cậu…” Dương Kiện không biết nên nói thế nào, đành phải an ủi mấy câu để bù lại, “Không sao, thi đấu mà, chưa kết thúc thì vẫn còn hi vọng, cậu cố gắng là được.”​
“Dạ.” Khưu Phi đáp một tiếng, tiếp tục khởi động.​
Đợi đến trước khi bước vào sân đấu, bọn họ xếp hàng theo thứ tự đường bơi, Khưu Phi mới nhìn thử cái người tên Kỳ Dương đó trông ra sao.​
Thấp hơn so với cậu không ít, vì tuổi còn nhỏ nên trông có vẻ non nớt lạ thường giữa đám tuyển thủ, cơ thể lại rất rắn chắc, chỉ đứng đó thôi, đã tự toả ra khí thế thẳng tiến không lùi — hoàn toàn tương phản với thầy cậu ta. Khưu Phi từng thấy Hà Tâm trên TV, lần nào cũng đứng phía sau Diệp Tu, độ tồn tại thấp đến mức dường như lướt một cái là dễ dàng bỏ qua.​
Mỗi tuyển thủ xung quanh tự điều chỉnh trạng thái của mình, người vô tư thậm chí còn đáp lời đối thủ. Khưu Phi vừa điều hoà hơi thở vừa lặng lẽ nhìn chằm chằm Kỳ Dương, phát hiện nhịp thở của Kỳ Dương gần như hoàn toàn giống với cậu — phương pháp hô hấp mà Diệp Tu dạy cậu, nghĩ lại thì Hà Tâm cũng sẽ dạy thôi. Bây giờ học trò của hai người gặp gỡ ở nơi này, ấy thế mà còn có thể tìm được chút dấu vết ăn ý ngày xưa giữa đồng đội.​
Khưu Phi không muốn nhìn nữa, đang định thu ánh mắt về, Kỳ Dương đúng lúc quay sang.​
Có hai người ngăn cách bọn họ, lúc này đang cúi xuống giãn cơ, ở giữa chẳng có vật cản, ánh mắt cả hai bất chợt đụng độ nhau, hơi thở Khưu Phi khựng lại, thấy trong mắt Kỳ Dương dường như cũng thoáng qua sự kinh ngạc — hẳn là cậu ta không biết Khưu Phi, sợ rằng kinh ngạc chẳng qua là vì thoạt trông Khưu Phi cũng rất khác biệt so với những người xung quanh.​
Khưu Phi chẳng hề kiêng dè, hơi hơi gật đầu với cậu ta, lúc này mới hoàn toàn thu ánh mắt về.​
Cậu không nhìn chằm chặp Kỳ Dương nữa, yên lặng ngắm hồ nước xanh thẳm tĩnh lặng bên ngoài lối đi, cảm giác được ánh mắt của Kỳ Dương dừng lại trên người mình trong chốc lát. Cậu điều chỉnh nhịp thở thêm một lần nữa, quyết định gạt bỏ mọi suy nghĩ về Hà Tâm ra khỏi đầu.​
Kỳ Dương cũng được, hay là bất cứ ai cũng được, cho dù bọn họ đến từ nơi đâu học từ thầy nào, đều chỉ là đối thủ mà cậu phải đánh bại mà thôi.​
Cậu bức thiết muốn thắng.​
Cậu muốn mang quán quân trở về gặp Diệp Tu.​
Lòng Khưu Phi lúc này chỉ có một suy nghĩ ấy.​
Đúng là Kỳ Dương kinh ngạc khi nhìn thấy người đã đối mắt với mình ấy, nhưng chưa nói tới việc để bụng, cậu đã là thành viên thay thế bổ sung của đội quốc gia, còn chưa đến nỗi thất thủ trong một giải đấu trong nước không có thành phần chủ lực dự thi. Sự tự tin đến từ thực lực, nếu cậu có thể đạt á quân trong giải bơi lội toàn quốc, dĩ nhiên là cũng có đủ lòng tin sẽ giành quán quân ở đây.​
Thật ra cậu vốn không cần phải tới, nhưng huấn luyện viên đội quốc gia cảm thấy tốt nhất là cậu nên đi để tích luỹ chút kinh nghiệm thi đấu, Hà Tâm cũng ủng hộ cậu tham dự, cậu luôn rất nghe lời Hà Tâm, không lằng nhằng lập tức báo danh.​
Giải Thanh niên Toàn quốc ấy hả, một đứa trẻ mười lăm tuổi như cậu đứng trong đám người cũng không quá bất ngờ, nhưng hết vòng loại, rồi tới trận chung kết, tuyển thủ trụ lại hạng mục 1500 mét không có chỗ cho con nít, cậu thì mặt non choẹt chiều cao chưa nảy nở đứng giữa một đám thanh niên thần thái sáng láng, ánh nhìn dừng nơi quốc kỳ ở cuối đường bơi, trong mắt trong lòng lại chẳng còn điều gì khác.​
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu nhìn quốc kỳ giương cao vì mình, Kỳ Dương vững tin vào điều ấy.​
Cậu và Khưu Phi đúng là hai tuyển thủ không giống những người khác nhất trong cả đám, cho dù mục đích và mong muốn hoàn toàn khác nhau, lại như hai con sông đổ về một biển mà bước lên cùng một con cầu độc mộc —​
“Đường bơi số 3, đội đại diện Đại học T, Khưu Phi,” Phát thanh viên tại hiện trường đọc lên rõ ràng từng tiếng, Khưu Phi duỗi hai tay rồi lại nhẹ nhàng hoạt động vai một chút, một tay siết lại kính bơi, bước lên cầu nhảy, cậu nhìn thoáng qua đường bơi bên cạnh lần cuối, đúng lúc phát thanh viên đọc đến tên Kỳ Dương, “Đường bơi số 6, đội đại diện thành phố H, Kỳ Dương.”​
Kỳ Dương cũng đang đeo kính bơi, sau khi bước lên cầu nhảy cũng nhìn về phía Khưu Phi, nhưng Khưu Phi đã sớm thu ánh mắt về, Kỳ Dương thở sâu, kiềm chế niềm hưng phấn và vui vẻ khi đứng trên cầu nhảy, chuẩn bị thật tốt để nghênh đón chiếc huy chương thứ hai rất có giá trị trong đời mình —​
“Tất cả vào vị trí, chuẩn bị — đoàng!”​
Súng lệnh kêu vang, cùng lúc vang lên còn có tiếng giải thích trên phát sóng online trực tiếp, bình luận viên mồm mép tung bay, liến thoắng phơi bày một chuỗi tình huống chiến đấu:​
“Tốt lắm giờ đã bắt đầu cuộc thi! Chúng ta có thể thấy các vận động viên vào nước cực kỳ gọn gàng đẹp đẽ — sau khi vào nước người ở vị trí dẫn đầu là tuyển thủ đường số 6 Kỳ Dương, tin rằng quý vị khán giả đã xem giải bơi lội toàn quốc trước đó chẳng xa lạ gì cậu tuyển thủ nhỏ này, cậu ấy vừa trúng tuyển vào đội quốc gia bằng thân phận á quân, không biết lần dự thi này có phải là để luyện binh hay không?”​
“Trước mắt bơi ở vị trí thứ hai và thứ ba là tuyển thủ đường số 3 Khưu Phi và tuyển thủ đường số 7 Lý Cần, Kỳ Dương dẫn trước Khưu Phi một phần tư thân người, bơi được nửa chặng, có một vài tuyển thủ rất ổn định, ngay sau đây chúng ta sẽ chứng kiến lần xoay người thứ nhất —”​
“Lộn nhào, đạp biên — a tiếc quá, tuy là Khưu Phi xoay người sớm hơn nhưng Kỳ Dương lại càng nhanh, Kỳ Dương vẫn bơi ở vị trí dẫn đầu —”​
“Quá đẹp!” Ở tiệm net Hưng Hân Nguỵ Sâm lại rống to một tiếng, khen ngợi, “Khưu Phi thông minh lắm, nhóc đó cao hơn Kỳ Dương, xử lý tốt pha xoay người thì tuyệt đối chiếm ưu thế, đây là 1500 chứ có phải 100 đâu, thắng bại còn hơi bị sớm!”​
“Ừ.” Diệp Tu tán thành, vẻ mặt lại không thấy thả lỏng, hắn gắt gao nhìn chằm chặp vào nhịp độ của Khưu Phi trên màn hình, đá chân, thở, khoa tay — một năm rưỡi không gặp, Khưu Phi vẫn còn giống với ngày trước, có lẽ Dương Kiện cũng biết những gì hắn dạy Khưu Phi đã là thích hợp nhất, qua nửa năm này chỉ tiến hành củng cố và tăng cường, cũng không điều chỉnh thay đổi gì — Diệp Tu lại nhìn chằm chằm thêm một vòng bơi, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.​
So với trước kia Khưu Phi càng thêm ổn định cũng càng thêm mạnh mẽ, rốt cuộc Diệp Tu cũng xác định được. Còn Kỳ Dương… Trước đây hắn đã chứng kiến thực lực của đứa nhỏ này, giai đoạn đầu bùng nổ cực kỳ mạnh, tới cuối sẽ hơi yếu đi một chút, không biết hai tháng gần đây luyện tập thế nào.​
Trên phát sóng online trực tiếp có chiếu đường vạch kỉ lục (1) của giải Thanh niên Toàn quốc, ngực Kỳ Dương vững vàng đè trên vạch, so với cậu Khưu Phi chậm hơn non nửa một phần hai thân người, chỉ là đôi tay vẫn đuổi theo đường vạch, chẳng hề chịu tụt lại phía sau, một mực bám sát Kỳ Dương ở cách đó hai đường bơi.​
“Ba vòng… Bốn vòng rưỡi… Bây giờ là vòng thứ năm!” Giọng nói của bình luận viên vẫn dạt dào cảm xúc mãnh liệt, “Thực lực của Kỳ Dương lẫn tuyển thủ tên Khưu Phi này đều cực kỳ mạnh mẽ, bước vào giai đoạn giữa, nhịp điệu của hai người đều chậm lại rất hợp lí, chúng ta có thể nhìn thấy vạch kỉ lục đang di chuyển về trước — Ấy? Tuyển thủ Kỳ Dương lại chạm đường vạch kỉ lục rồi! Cậu ấy không giảm tốc độ? Vậy mà cậu ấy còn duy trì nhịp điệu lúc mở màn! Cậu tuyển thủ nhỏ này thật đúng là —”​
“Thật đúng là không muốn sống mà…” Nguỵ Sâm cảm khái vừa hâm mộ vừa khinh thường.​
“Là sao ạ?” Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm tò mò hỏi.​
Trần Quả cũng căng thẳng nhìn sang.​
“Tiểu Khưu gây áp lực cho cậu ta,” Diệp Tu nói, “Thói quen của Kỳ Dương là giành dẫn đầu lúc mở màn, giai đoạn giữa thì dựa vào ưu thế từ từ thả chậm một cách thích hợp, phút cuối lại bùng nổ — chứ không đến cuối nhóc đó muốn bùng nổ cũng không nổ nổi. Nhưng lúc này Tiểu Khưu cắn rất gắt, nhóc đó sợ giữa chừng bị vượt qua…”​
“Đứa nhỏ này có phải là bị đánh vào tâm lí rồi không?” Nguỵ Sâm kêu lên, “Trong thi đấu kiêng kị nhất là đổi nhịp điệu lung tung, nó như thế thì đến cuối phải làm sao?”​
“Không, nhóc đó không có cách nào,” Diệp Tu mở miệng, “Ban nãy ông nói đúng, xoay người là ưu thế của Tiểu Khưu, em ấy lợi dụng rất tốt. Mọi người xem đi.”​
Đúng lúc hai người sắp chạm biên, tuy Khưu Phi tụt sau Kỳ Dương một chút, lại nhờ có thân cao chân dài, thực hiện xoay người trước, gần như là đồng bộ với Kỳ Dương —​
“Mọi người thấy chưa, Kỳ Dương lại tăng tốc,” Diệp Tu chỉ vào đường vạch kỉ lục màu đỏ trong màn hình, kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ, “Trước khi đụng biên thì đường này nằm ở cánh tay, lần xoay người này được nửa đường thì lại về ngang ngực. Nhóc đó không tăng tốc, thì mỗi lần xoay người Khưu Phi sẽ vượt lên một chút, tích luỹ nhiều lên, ưu thế của nhóc ta sẽ mất đi.”​
“Nhưng lựa chọn phương án này vẫn dại lắm,” Nguỵ Sâm khinh thường nói, “Nhóc đó làm vậy, chưa nói tới việc nhịp điệu của mình bị loạn trước, quả thực đúng là tặng cọc tiêu cho đối thủ, mày coi đi Tiểu Khưu càng bơi càng ổn định, đầu ngón tay vẫn luôn ngang vạch, không vội vàng vượt qua, chỉ cần đuổi theo cắn chết không buông nhóc kia là được.”​
“Vậy nếu đứa nhỏ này có thể kiên trì phút cuối để bùng nổ thì sao?” Đường Nhu đột nhiên hỏi.​
“Vậy Khưu Phi sẽ thua,” Diệp Tu nói, ngay sau đó lại lắc lắc đầu, “Anh không biết Kỳ Dương có ý định làm vậy để khiêu chiến cực hạn của bản thân hay không, nhưng nhóc này quá coi thường Khưu Phi rồi.”​
Khưu Phi am hiểu nhất cái gì? Am hiểu nhất là bùng nổ hậu phát chế nhân (2).​
Nếu là Tôn Tường, có thể hắn sẽ lĩnh hội điều này sâu sắc hơn một tí, nhưng hiện giờ là Kỳ Dương lần đầu tiên đụng độ trên sân thi đấu, cậu ta trăm triệu lần không nghĩ tới hoá ra đối thủ này khó chơi như vậy — suốt quá trình cậu ta luôn có ý định thoát khỏi đối thủ này, nhưng mỗi lần cậu vừa khởi sắc được một chút, xoay người xong một cái, Khưu Phi sẽ lại vững vàng đuổi sát theo sau.​
Đến cuối còn có thể bùng nổ hay không? Kỳ Dương đã hết tâm tư đi lo chuyện đó, khuyết điểm hiếm hoi khi thi đấu của cậu đã bị lộ ra, chú ý đối thủ quá mức và vội vã điều chỉnh nhịp bơi khiến cho cả người cậu lâm vào cảnh cưỡi lên lưng hổ khó xuống, cậu chỉ có thể cắn răng kiên trì.​
“Nhưng như thế này là ảnh hưởng lẫn nhau đúng không ạ?” Kiều Nhất Phàm đã có kinh nghiệm thi đấu lần đầu lên tiếng hỏi, “Em ấy cứ tăng tốc hết lần này đến lần khác như vậy, cũng sẽ tác động tới sư huynh mà?”​
“Ừm, cái này thật ra khó nói lắm,” Diệp Tu hơi dừng lại, giỡn một câu, “Sư huynh em ấy hả… Từ lúc huấn luyện hồi nhỏ đã quen thói dẫn đầu rồi, khi đi thi cũng không thèm nhìn ai.”​
“Hơn nữa em ấy chưa bao giờ chú ý tới tình huống của đối thủ, chỉ tập trung vào chính mình,” Diệp Tu lại giải thích tử tế một chút, nói đầy vẻ thấu hiểu, “Cho dù tính thêm cả đội quốc gia, em ấy cũng là một trong số ít tuyển thủ có nhịp bơi và tâm lý ổn định nhất anh từng thấy.”​
——TBC——​
Chú thích
(1) Đường vạch kỉ lục (tiếng Anh: world record line) là đường vạch màu vàng xuất hiện trên sóng truyền hình để cho thấy vận động viên còn cách kỉ lục của các mùa giải trước bao xa.​
(2) Hậu phát chế nhân: chờ đối phương hành động trước, bắt lấy thời cơ có lợi để phản kích, chế phục đối phương.​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#87
“Sư huynh em ấy hả… Từ lúc huấn luyện hồi nhỏ đã quen thói dẫn đầu rồi, khi đi thi cũng không thèm nhìn ai.”
Mình giỏi mà mình sợ quái gì đâu :yao Khưu ngầu quớ chị thích :omtim
 

Bình luận bằng Facebook