- Bình luận
- 497
- Số lượt thích
- 6,225
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
Chương 49
Chủ Nhật là ngày 24 tháng 12, không biết vì mọi người đều bận nửa đêm săn sale hay vì cậu dậy sớm quá mà khi Kiều Nhất Phàm rửa mặt mặc quần áo tử tế xong, trong hành lang vẫn rất yên tĩnh, cả tòa nhà dường như vẫn còn say ngủ. Kiều Nhất Phàm mở cửa sổ ban công ra một chút, thò tay ra ngoài thử nhiệt độ. Không có gió, không khí vừa lạnh vừa ẩm, nhưng lại có nắng đông sưởi ấm không gian lạnh lẽo, khiến trong người không khỏi cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Thời tiết đẹp, rất hợp để tập múa!
Kiều NhấT Phàm vui vẻ đứng ngoài ban công giãn gân cốt.
Cậu chạy vè phòng, dựng Cao Anh Kiệt vẫn đang ngái ngủ dậy đi tập đoạn múa của 2 người. Cao Anh Kiệt ngồi dậy tỉnh tỉnh mơ mơ nhìn bạn một lúc, một phút sau hình như mới tỉnh hơn một chút, cậu ngáp dài một cái mới bò xuống giường đi cùng với Kiều Nhất Phàm.
Cao Anh Kiệt không hiểu vì sao bạn mình lại đột nhiên hào hứng như vậy, nhưng điều ấy cũng không cản trở bước chân cậu chạy theo Kiều Nhất Phàm. Hai người ăn sáng xong liền đến ngay phòng tập, chậm rãi khởi động theo nhịp điệu của riêng mình. Tối qua Kiều Nhất Phàm đã đến Gia Thế nói chuyện gì đó với Diệp Tu, Cao Anh Kiệt không rõ, nhưng nhìn sáng nay Nhất Phàm vui vẻ tích cực như thế, xem ra kết quả không tệ. Thế là cậu cũng không hỏi, Nhất Phàm cũng không nói, hai người không hẹn mà cùng tập trung cố gắng cho tiết mục chung.
Họ đã học xong bài múa này từ sớm, từ nay đến ngày biểu diễn còn hơn mười ngày, giờ cần phải rèn động tác sao cho có hồn. Không có Vương Kiệt Hi ở đây, hai cậu bèn quan sát lẫn nhau, sau đó trao đổi cảm nhận mỗi đoạn.
Những lúc thế này, Cao Anh Kiệt thật sự khâm phục Kiều Nhất Phàm lắm. Cậu không quá am hiểu các loại múa dân tộc, nhưng cũng chẳng phải không biết gì, thậm chĩ mỗi lần vũ đoàn đánh giá tổng hợp, điểm múa dân tộc của cậu cũng đứng đầu như múa hiện đại vậy. Thế nhưng cứ mỗi lần nhìn Kiều Nhất Phàm múa, cậu sẽ luôn có cảm giác “Ôi mình sẽ không bao giờ múa giỏi hơn cậu ấy.”
“Nhất Phàm, sao cậu có thể cuốn hút như vậy được nhỉ?” Cao Anh Kiệt tựa trên xà ngang, nhìn cậu bạn thân không chớp mắt: “Tớ nhìn cậu múa nhiều lần như vậy, lần nào cũng không thể kiềm nén lòng yêu mến.”
Mặc dù biết bạn mình đang nói đến nhân vật trong vở diễn, Kiều Nhất Phàm vẫn đỏ hết cả tai. Cậu vội nói, “Anh Kiệt cũng rất giỏi, cảm xúc cũng cần tương hỗ nhau, không có cậu, tớ cũng khó mà có cảm xúc diễn thế này.”
“Không, Nhất Phàm, không phải chỉ bài mùa này thôi,” Cao Anh Kiệt lắc đầu, “Giờ tớ đã biết vì sao thầy vẫn nói tớ phải gắng học múa dân tộc, múa cổ điển hơn một chút. Đúng là nó rất khác múa ballet và múa hiện đại thật. Mềm mại như thế, ma mị như thế … tớ đúng là chưa múa ra được khí chất ấy. Ở vũ đoàn mình, chỉ sợ không ai làm tốt hơn cậu trong mấy thể loại này đâu, Nhất Phàm.”
Thật ra nếu muốn so sánh ưu khuyết, người múa loại nào cũng tốt như Cao Anh Kiệt mới là vũ đoàn đệ nhất nhân hàng thật giá thật. Nghe bạn nói vậy, Kiều Nhất Phàm vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn: “Không phải đâu, Anh Kiệt mới giỏi … Tớ múa hiện đại không tốt, nếu như múa gì cũng giỏi như cậu mới hay.”
Hai người họ cứ đứng khen nhau suốt mấy phút đồng hồ, từ khen thể loại múa đến kiến thức cơ bản, từ kiến thức cơ bản khen đến kỹ thuật múa, khen mãi mệt quá, đôi bên mới cùng giơ tay đầu hàng. Cả hai cậu nhìn nhau bật cười, đến mức khi Vương Kiệt Hi mở cửa bước vào, chỉ thấy một đứa ngồi trên cán, một đứa ngồi dưới đất ôm bụng cười ngặt nghẽo. Hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Có chuyện gì mà cười quá như vậy?”
Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm giật mình, vội vàng đứng thẳng dậy. Hai cậu đang định nói không có gì, nhưng vừa mới liếc nhìn nhau đã lại bật cười tiếp. Vương Kiệt Hi tuy không hiểu gì, nhưng dường như cũng bị lây ý cười của hai học trò. Hắn mím môi để che giấu nụ cười mỉm của mình, nghiêm mặt nói: “Được rồi, hai người đều ở đây, múa lại một lần cho thầy xem.”
Boss cuối của vũ đoàn đã lên tiếng, có là đệ nhất nhân hay không thì vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời. Hai ngươi vội vàng tập trung vào bài múa, sự buồn cười ban nãy chớp mắt đã biến thành ánh mắt chuyên chú và thấu hiểu lẫn nhau.
Đây là một câu chuyện thế nào nhỉ?
Ánh trăng êm ái phủ lên rừng đêm tĩnh mịch, một người một khổng tước lần đầu gặp nhau. Thần điểu muốn báo ơn cứu mạng, ngày ngày đi theo bảo vệ. Những tâm sự bí mật của người thiếu niên ngây ngô, sự đau khổ lẫn ngạc nhiên khi thần điểu hóa thân thành người bên hồ nước, hàng đêm hẹn hò quyến luyến dưới ánh trăng. Từ ánh mắt nhau, họ nhìn thấy tất cả, như ảo như mộng, như nhớ như thương.
Lúc được nhận bài múa này, Cao Anh Kiệt đã từng thảo luận với Kiều Nhất Phàm, bọn họ nên xử lý thứ tình cảm giống như tình yêu, lại chẳng phải tình yêu này. Còn bây giờ, đây là đáp án của hai cậu dành cho Vương Kiệt Hi.
Ánh trăng tan hết, bình minh mới lên, Kiều Nhất Phàm sắp biến trở lại thành khổng tước chậm rãi biến mất trong mênh mông sương sớm. Đôi mắt sáng trong mà quyến rũ kia quay lại nhìn lần cuối, Cao Anh Kiệt thấy chính là quyến luyến, là an ủi, là sự thản nhiên cam tâm tình nguyện, là sự hài lòng khi tâm nguyện đã thành hiện thực.
“Ta dốc hết tất cả, liều lĩnh gặp người, cũng chỉ mong … người dùng tình yêu triệu hoán ta.”
“Có thể gặp ngươi, chính là chuyện may mắn nhất đời này của ta.”
Vương Kiệt Hi vỗ tay.
Tiếng vỗ tay trong căn phòng rộng vắng càng thêm vang dội, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm lần lượt tỉnh hồn. Hai cậu chậm rãi thu người về thế đứng cuối bài rồi thở ra một hơi thật dài.
“Rất tốt.” Vương Kiệt Hi tắt nút repeat nhạc, đến gần bọn cậu khích lệ: “Bài múa này rốt cuộc đã có hồn.”
Cao Anh Kiệt kinh ngạc nhìn hắn rồi bổ nhào lên người Kiều Nhất Phàm, kích động muốn ôm cậu chạy một vòng. Vì là hai người nam múa, hai người cố ý giảm các động tác nâng, chỉ giữ lại một động tác ôm ngang rồi xoay tròn duy nhất. Lần vừa rồi bọn họ làm rất tốt, không mắc lỗi gì, với hai người nam hình thể cao tương đương đã là rất ổn.
Kiều Nhất Phàm rất xấu hổ, không phải là động tác của bài múa thì cậu sẽ không chịu cho bạn mình ôm như thế. Cậu vội tránh sang một bên mấy bước rồi nói với Vương Kiệt Hi: “Cảm ơn thầy.”
Vương Kiệt Hi khẽ gật đầu, nói: “Có nhiều chỗ chi tiết chưa ổn, nhưng nghỉ một lát rồi chúng ta từ từ uốn nắn.”
Nói nghỉ là nghỉ, nhưng chưa được vài phút, Vương Kiệt Hi đã phát hiện ra hai thằng nhóc này rất là “nhiệt tình”.
Kiều Nhất Phàm thì thôi đi, Cao Anh Kiệt bình thường mà rảnh, lúc giải lao sẽ lên mạng tìm clip múa nam mới nhất để học. Vậy mà hôm nay cậu nhóc như uống nhầm thuốc, vừa dắt tay Kiều Nhất Phàm đi vừa thảo luận bài múa vừa nãy, hình như đang bàn bạc sửa lại mấy động tác lúc hai người tách ra nhảy solo.
Vương Kiệt Hi không quấy rầy học trò. Hắn quan sát mấy phiên bản hai cậu sửa, lúc nào được hỏi mới cho ý kiến, nhưng ý tứ đại thể luôn là “Mấy đứa thích thế nào thì làm thế đó.” Hắn là biên đạo múa, nhưng nhiều khi, người trong cuộc u mê còn đem lại hiệu quả sân khấu tốt hơn người ngoài cuộc tỉnh táo. Hắn vẫn muốn tôn trọng suy nghĩ của vũ công với bài múa của mình.
Dù thế, hắn vẫn phải uốn nắn căn chỉnh động tác múa cho hai cậu.
Thời gian nghỉ ngơi đã hết, hai người đã thương lượng xong phiên bản cuối cùng, bắt đầu theo Vương Kiệt Hi điều chỉnh chi tiết từng nhịp một.
Kiều Nhất Phàm quay lưng về phía gương, một tay chống eo chậm rãi đưa lên, đầu ngón tay nâng niu những giọt trăng rơi xuống rồi nhẹ nhàng nâng gối. Động tác này cậu đã làm rất nhiều lần, thuần thục đến nỗi dường như không còn cần chú ý đến cơ thể mình nữa. Nâng cổ tay, xoay eo, bước nhẹ, nghiêng người, rũ mắt, … Dưới ánh đèn, bóng cậu in trên sàn giống như một con người khoác lông khổng tước, lặng lẽ nhìn lại chính chủ.
“Dừng.” Vương Kiệt Hi nói, “Đứng im đừng động.”
Hắn đi lên, chạm tay vào phần cột sống gần vai cậu, đẩy khẽ nó ra phía trước: “Thẳng lưng nâng ngực hơn một chút.”
“Chưa đủ, thêm chút nữa.”
“Nghiêng đầu, vai thẳng cổ thửng, vươn lưng hóp bụng vào,” Hắn vỗ nhẹ lên lưng cậu nhóc, “Em thì đang đứng dưới ánh trăng, nhưng khán giả thì chỉ thấy bóng lưng của em thôi. Em vào bài rất tốt, nhưng không thể chỉ chú ý góc nhìn của mình, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ.” Kiều Nhất Phàm đáp.
“Tốt, làm lại lần nữa,” Vương Kiệt Hi lui ra nhường chỗ, ra hiệu cho Cao Anh Kiệt chạy tới.
Cứ như vậy lặp lại cả bài, một ngày trôi qua rất nhanh. Trừ 2 tiếng buổi chiều có Liễu Phi đến tìm Vương Kiệt Hi học múa đơn, thời gian còn lại cơ bản đều là 1 người nói 2 người làm. 3 người mặc áo ngắn tay tập luyện trong căn phòng múa hơi lạnh lẽo, thế mà đến cuối buổi, toàn thân ai cũng đẫm mồ hôi. Vương Kiệt Hi khi sửa động tác luôn đề cao năng suất, mỗi buổi học trò đều khó tránh bị quất roi mấy lần. Nhưng đều không nặng, cũng chẳng ai để trong lòng.
Cả ngày đắm mình trong một bài múa khiến Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm bỗng có cảm giác quay lại thời gian chuẩn bị thi cử thời lớp 12, vừa quen thuộc và nhung nhớ, giống như cửu biệt trùng phùng quay về quê cũ, thân thương đủ làm người ta lệ nóng doanh tròng.
Nếu như không phải ngày mai vẫn còn phải đi học, lại thêm vũ đoàn có thời gian đóng cửa rất nghiêm túc, hai người thậm chí còn định ngủ lại phòng học. Rốt cuộc vẫn là Vương Kiệt Hi cảm thấy họ đã mệt, trạng thái cũng không còn tốt, mới ép hai đứa về nghỉ.
“Hôm nay đến đây thôi.” Đối mặt với hai đôi mắt xin xỏ, Vương Kiệt Hi không chút động lòng, thậm chí còn đuổi hai đứa ra ngoài thay đồ để còn khóa cửa, “Nhiệt tình là tốt, nhưng cố quá quá cố, gần đây thầy đều ở trường, lúc nào có vấn đề có thể đến tìm thầy.”
Hắn nhìn vết đỏ trên cánh tay Kiều Nhất Phàm, dặn dò: “Về rồi mau tắm giặt nghỉ ngơi, nhớ bôi thuốc nữa.”
Kiều Nhất Phàm hơi giật mình rồi mới kịp nhận ra thầy Vương đang nói với mình. Cậu luống cuống mặc áo, để tay áo che khuất những vết đỏ mãi không tan kia: “Vâng, không sao đâu thầy, không đau.”
Cao Anh Kiệt hình như nhận ra sự lúng túng của bạn mình, cậu vội tiếp lời: “Em cũng không đau, thầy yên tâm đi, bọn em quen rồi.”
Lời này của cậu không phải nói quá, dù sao từ nhỏ cậu đã theo người nửa là thầy nửa là anh Vương Kiệt Hi tập múa, đương nhiên đã rất quen thuộc với cách dạy học của hắn. Vương Kiệt Hi mỉm cười, không nói gì tiếp.
Thật ra sau khi nói xong hắn đã hơi hối hận, lo lắng lời dặn của mình có thể xúc phạm Kiều Nhất Phàm. Nhưng nhìn mắt cậu nhóc không hề buồn bực, chỉ có ý cười ngượng ngùng, ấp ám. Thế là hắn cũng chuyển chủ đề rất tự nhiên: “Nhất Phàm, hôm nay thầy đã múa đoạn khổng tước biến thành người cho Liễu Phi, nếu có thời gian, em đến nhờ em ấy múa thử cho em xem. Xem một người nữ thật sự sẽ thể hiện như thế nào, độ mềm mại của động tác, nhịp điệu, biểu cảm, … thử quan sát dáng múa của em ấy xem.”
“Dạ, thưa thầy,” Kiều Nhất Phàm gật đầu, “em hiểu rồi.”
“Cũng đừng học theo cả,” Vương Kiệt Hi chậm rãi nói, “Từ đầu thầy cũng đã nói, em không phải là múa thế vai. Thử đi tìm phong cách của em, học người ta mà tốt hơn người ta. Sở dĩ anh để Anh Kiệt đến múa cùng em, để em múa vị trí này, chính là hy vọng em có thể nhảy ra khí chất không giống bình thường, có thể yên tâm thể hiện suy nghĩ của mình.”
“Anh Kiệt cũng thế,” Vương Kiệt Hi nhìn Cao Anh Kiệt đang híp mắt cười bên cạnh, “Tận dụng cơ hội này thử xem múa dân tộc là như thế nào. Thầy nghĩ em sẽ cảm thấy thú vị.”
Lời tác giả: Tiểu Cao trong fic này có mối quan hệ bà con họ hàng xa đại bác bắn không tới với Vương Kiệt Hi. Nhà hai bên gần nhau, từ nhỏ Anh Kiệt đã bám lấy Vương Kiệt Hi đòi học múa, đam mê của cậu với tất cả các thể loại múa đều khởi nguồn từ Vương Kiệt Hi, chịu sự ảnh hưởng rất lớn. Lão Vương dù tốt nghiệp chuyên ngành múa cổ điển nhưng lại là một vị “Ma Thuật Sư” nhảy cái gì cũng tốt. Những loại hình khác Anh Kiệt đều theo hắn, nhưng múa cổ điển thì không giỏi, múa dân tộc hơi yếu, cũng không phải là quá đam mê, làm Lão Vương cảm thấy cực kỳ bất lực. May mà sau này còn lụm được một cháu Nhất Phàm. Nhưng thành thật mà nói, nhiệt tình của Cao Anh Kiệt với múa Trung Quốc chủ yếu đều là vì Nhất Phàm, nếu cậu múa cùng người khác sẽ không có cảm giác. Vì thế cũng chẳng khác gì nhau. Chuyện này sau này lão Vương mới phát hiện ra, đương nhiên càng cảm thấy bất lực =)))))
Last edited: