Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020] [Diệp Kiều] Quỷ Thần Đại Đại, Sinh Nhật Vui Vẻ

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Diệp Kiều] Quỷ Thần Đại Đại, Sinh Nhật Vui Vẻ


Art by MIZÜ > 聖誕快樂~今年聖誕就決定是聖誕-MIZÜ

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả (hem tìm thấy, ai kiếm được thì giúp mình với nha Orz)

Mừng Sinh Nhật Kiều Nhất Phàm pj Nhất Phàm Tế Thương Hải | Host Nguyệt Nguyệt

Convert by @张佳乐头上的小花儿

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

────────

Đến mùa XIV Phương Duệ rời khỏi ghế đội trưởng, Kiều Nhất Phàm vẫn không nhận vị trí đội trưởng của Hưng Hân —— vốn từ lúc Tô Mộc Tranh giải nghệ, mọi người đã khuyên cậu nên nhậm chức.

Trần Quả hỏi lý do, sau khi bị kéo về Hưng Hân, thanh niên 23 tuổi trưởng thành có nụ cười dường như không thay đổi là mấy này lắc lắc đầu, nói mình cũng không biết.

“Đại khái là, cảm thấy mình không hợp dẫn đầu.”

Khi Kiều Nhất Phàm trả lời chị chủ như vậy, một thiếu niên pháp sư chiến đấu trong đội bất mãn lẩm bẩm, đến người như tiền bối Cao Anh Kiệt nói chuyện với tân binh thi thoảng còn đỏ mặt cũng đã đứng đầu cờ Vi Thảo, thì sao một vãn bối như mình lại phải làm đội trưởng, mệt gần chết!

Sau đó cậu bị Ngụy Sâm, chân lê dép miệng ngậm thuốc vừa đi vào, đứng từ sau đập một phát vô đầu xém sấp mặt, “Không có tiền đồ, thiệt cho một hai năm nay lão phu bỏ bao tâm tư với bây như vậy.”

“Dạ đúng, khổ cho Ngụy lão tiền bối.”

“Tiểu quỷ đáng chết!”

Kiều Nhất Phàm nhìn nơi đã ra dáng cái phòng huấn luyện chiến đội, nhưng vẫn hợp với mẫu từng người, cười đến thiên lý nan dung.

Đó là câu mà lũ trẻ ở trại huấn luyện dùng để miêu tả “Nhất Phàm ca” của chúng, ngược lại lại khiến Bánh Bao không hiểu, nói “Không phải lũ bây đều theo Nhất Phàm à, sao không gọi cậu ấy là lão đại?” Một đám tiểu gia hoả đang độ choai choai dựng vai hắn ríu ra ríu rít khiến người ta đau đầu, còn Trần Quả thì cười toe toét.

Từng nhỏ như vô hình, bây giờ ở trại huấn luyện đã có thể khiến người ta vây quanh nhìn ngắm hỏi đông hỏi tây với ánh mắt sùng bái. Ngụy Sâm luôn phàn nàn nói người sáng lập ra Hưng Hân là Đấu Thần, dù yêu nghiệt như tán nhân thì không ai bắt chước được, nhưng chiếm đa số trong câu lạc bộ nhà mình cũng nên là pháp sư chiến đấu chứ, kiểu gì mà quỷ kiếm sĩ mấy năm nay lại ngày càng nhiều.

“Nhưng nhà mình cũng có một quỷ kiếm sĩ All Stars ok.” Trần Quả lườm nguýt.

Kiều Nhất Phàm trúng cử All Stars mùa XII, sau đó không nói nhân khí tăng cao thì cũng chững ở đó không đi xuống. Cậu vẫn cảm thấy, với thiên phú của mình, trúng cử All Stars không hợp lý cho lắm, nói mình không sánh bằng tiền bối, những người cùng thế hệ, thậm chí cả một vài hậu bối. Nhưng có vẻ, tính tình ngoan ngoãn trời phú với nồi lẩu Quỷ Thần Thịnh Yến làm người ta rét chảy mũi dãi trong lòng mà tuyệt vọng kia đã mạnh mẽ soái khí khác biệt hẳn với từng người trong đám tân binh, sự nổi tiếng của cậu cũng dần dần xứng đáng mà tăng lên theo mong mỏi, cùng cái nhìn đại cục càng thêm xuất sắc toàn diện mà thực lực không ngừng ổn định đi lên.

Đây chính là thực lực kinh diễm tương tự những đại thần thời viễn cổ như Diệp Tu.

Về sau, đấu pháp mới của quỷ kiếm sĩ không ngừng được hoàn thiện, chẳng những hiệu suất hơn hẳn, cũng thực sự xứng với hai chữ “hoa lệ”. Bình luận viên cùng đám phóng viên như quên hết hồi đầu nói “Kiều Nhất Phàm bị Vi Thảo vứt bỏ mà kêu khóc oan ức”, bắt đầu trắng trợn nói đây không hổ là tuyển thủ dưới tay Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi —— thế còn khách khí rồi. Những kẻ không khách khí còn châm chọc thời ở Vi Thảo chuyển nghề, làm dự bị thành tích không được tốt lắm, mãi không thể đoạt quán quân, doạ Kiều Nhất Phàm phải gọi điện cho Vương Kiệt Hi, lại gọi cho Cao Anh Kiệt, chỉ sợ mấy lời ngôn luận này làm bạn mình buồn.

Kiều Nhất Phàm dưới sàn đấu vẫn là bộ dáng như trước, ngoài bố trí chiến thuật hay liên kết nội bộ thì nói không nhiều, việc yên lặng mà làm chuyện quen thuộc mấy năm qua, làm rất nhiều việc mà người trong đội không để ý đến.

Có lẽ bởi vì một năm rất xa đó, khiến cậu sẽ luôn không tự chủ được đi để ý mấy đứa nhỏ dễ bị biến thành người ngoài lề, việc này càng khiến nhân duyên của cậu ở trại huấn luyện rất tốt. Họ đều nói đội phó nhà mình quả thật ôn nhu đến mức khiến mọi người chỉ có thể nỗ lực thật nhiều mà không cần báo đáp.

Đến khi có một hai đứa nhỏ tìm tới tận cửa la hét nói nhất định muốn luyện quỷ kiếm sĩ, bị Ngụy Sâm, Phương Duệ cùng Diệp Tu, hiếm thấy trở về Hưng Hân thay đổi biện pháp Trào Phúng, khuyên bọn họ đổi nghề đi, nhưng khi diễn biến chuyển thành đứa nhỏ 14, 15 tuổi ở trại huấn luyện khóc nháo, Kiều Nhất Phàm mới hoảng sợ biết được mấy năm qua mình xém chút thì bỏ qua cái tên đã thực sự khắc xuống Vinh Quang.

“Tiền bối, các anh không cần trêu lũ trẻ đâu, khuyên không thôi cũng được mà.” Cậu không hề tự cao mà cho hậu bối hai cốc nước, vừa khuyên vừa đưa khăn giấy tới, “Rõ ràng hồi đó khuyên em đổi nghề, tiền bối không trào phúng nhiều vậy nha.”

“Em có thể đi so với đám nhãi con này à.” Diệp Tu ngậm thuốc lá, tức giận nhìn kẻ giống như người cha đang dỗ con này, lắc đầu, ngoài miệng thất đức mà nói, “Anh thấy, Mắt Bự cũng thật ngu ngốc, thử nhìn bộ dạng em che chở con cái này, xem ra em bắt chước hắn không chỉ có đấu pháp nha.”

“Tiền bối!” Ba tiền bối chơi zâm bị Kiều đội phó trực tiếp đẩy ra khỏi trại huấn luyện, bị gạt qua một bên cảm thán thói đời, còn Kiều Nhất Phàm đã lên máy tính mở clone quỷ kiếm sĩ bắt đầu rắc hành các bạn nhỏ.

Trọn bộ đấu pháp hoa lệ rực rỡ, do kinh nghiệm PVP của đối thủ còn thiếu sót, hiện trường cảnh ăn hành được mở ra, trắng trợn câu đi những ánh nhìn hâm mộ của những con người theo lối mòn, các bạn nhỏ “wào wào” mong lại được ăn hành lần nữa, lại thấy đội phó ngại ngùng cười một tiếng, nói, muốn nghe chuyện của mình hồi đó không.

Những đứa nhỏ năm, sáu năm trước còn không biết đang đùa nghịch ở đâu này đương nhiên không hiểu lắm những mưa gió mùa VIII đến mùa X, bọn họ chỉ biết Hưng Hân mùa XI khó khăn lắm mới tiến được vào vòng chung kết, ngay vòng đầu liền bị Lam Vũ đánh tan; mùa XII, sau khi đệ nhất bậc thầy pháo súng Tô Mộc Tranh của Liên minh giải nghệ, Hưng Hân đến vòng chung kết đều không vào được, bị các truyền thông dìm không đáng một xu. Sau đó mùa XIII, đội ngũ này lại đi lên từ vòng đấu bảng, không bỏ trận nào, sau đó một đường vào vòng chung kết đao to búa lớn khiêu khích đủ loại người.

Đúng rồi, vòng chung kết mùa XI vòng đầu, chính là Quỷ Liên Hoàn của Kiều Nhất Phàm kéo dài hơi tàn của đội ngũ ở trước mặt Lam Vũ. Cũng dựa vào đó, cậu mới tiến vào All Stars năm sau. Sau đó, dù thành tích đội ngũ lên xuống chập trùng, cậu vẫn trước sau vững vàng mà ngâm xướng kỹ năng thả từng Quỷ Trận. Tuy không thể so với liên thắng 37 trận yêu nghiệt nào đó, thì cũng là thắng nhiều thua ít.

Làm người cứu trận an tĩnh ngồi bên cạnh Phương Duệ trong buổi họp báo tin tức, thỉnh thoảng cười với đội trưởng đang lên cơn điên, bộ dạng kiên định vượt qua thời kì gian nan nhất của Hưng Hân, chỉ một loáng liền cuỗng một đống fans, bao gồm cả những thiếu niên đáng quý trước mặt đến đầu quân Hưng Hân này.

Đó là câu chuyện bọn họ biết. Còn cái không biết, e là Kiều Nhất Phàm không nói thì cõi đời này cũng không ai biết được. Chuyện rõ ràng có hơi liên quan đến đội quán quân kia, chuyện liên quan đến một đứa nhỏ cạnh máy đun nước suýt nữa giải nghệ. Câu chuyện không dài, nhưng cậu nói rất chậm, trên mặt bình thản nhưng nụ cười cũng đầy thoả mãn, nói với bọn nhóc câu chuyện phát sinh giữa một đại thần thời viễn cổ Vinh Quang sáu năm trước và cậu ấy.

Về sau đứa nhỏ kia vẫn luyện quỷ kiếm sĩ, nhưng không còn chấp nhất như vậy nữa. Lần lượt cũng có người đổi sang luyện nghề khác, có thành tích lại có thiên phú, sau khi gia nhập Hưng Hân không giữ mồm giữ miệng nói với phóng viên, các người từng thấy lĩnh đội đội tuyển quốc gia Vinh Quang bị đội phó đuổi ra khỏi phòng huấn luyện chưa! Đắc ý lẫn vui vẻ trên mặt giống như thế giới này đơn thuần đến nỗi không có bão bùng khúc khuỷu gì cả.

Trần Quả nói với Kiều Nhất Phàm rõ ràng cậu như vậy, càng hợp làm đội trưởng. Người cười sáng rỡ kiên định đến có chút mềm nhũn, nói đại khái là quá nhiều người ở Hưng Hân chỉ tiến không lùi, không có đội phó tính cách mềm một chút, sẽ xảy ra loạn lạc mất.

Chị chủ hiểu ý cậu.

Pháp sư chiến đấu, rốt cuộc là truyền thừa từ Diệp Tu. Tân tiểu đội trưởng hơi có vẻ muốn biến thành tên yêu nghiệt kế tiếp, tính tình ngạo mạn nhưng không thể so với hai người Đường Hạo, Tôn Tường năm đó ầm ĩ “Dĩ hạ khắc thượng” hay “Định ra cái kết”. Lúc đó vòng tân binh khiêu chiến, nhóc một cây chiến mâu, đâm chọt đến Tôn Tường thi đấu giải thế giới xong suýt đập máy All Stars, cũng xem như trò cười mấy năm qua.

Hưng Hân thế hệ trước mỉa mai, sao không thấy học tập phẩm đức sáng lạn của bọn hắn, lại “cùi chỏ bẻ ra ngoài” bắt chước cái nóng nảy nhà người ta. Kết quả, một ngày kia, tiểu đội trưởng cầm chơi zâm buồn nôn chết thuật sĩ với khí công sư, lại bị Quỷ Thần hành đến khóc “oa oa”.

Kiều Nhất Phàm nói thiên phú của cậu sao có thể so lại tiểu tử này, chẳng qua là người thắng đến đắc ý vênh váo lại không biết trời cao đất dày dùng đấu pháp Diệp Tu ra đấu với cậu. So với sách giáo khoa Vinh Quang, một tiểu gia hoả mới lăn lộn ở Liên minh được năm rưởi, chênh lệch đương nhiên không chỉ một điểm, chỉ chút sơ ý liền bị Quỷ Liên Hoàn vây chết một đợt.

Về phần đội phó, ít nhiều là sợ Tiểu Đấu Thần tâm cao khí ngạo một lòng ở Vinh Quang không giữ mồm giữ miệng, bị đứa nhỏ cùng tuổi không chịu thua xa lánh —— lúc Phương Duệ còn chưa giải nghệ, sau một lần Kiều Nhất Phàm tình cờ nghe được đồng đội và một bạn nhỏ trại huấn luyện đi tìm đội trưởng và ông chủ của cô để tố cáo, cậu liền kiên quyết nói mình không trở thành đội trưởng Hưng Hân đời kế tiếp.

Mọi thứ đều ở trong những câu chuyện chưa kể.

Thuận tiện nói, lũ nhỏ tố cáo kia, bị Kiều Nhất Phàm lặng lẽ đưa vào trong game, cuối cùng thuật sĩ nào đó ở Lam Vũ, đạo tặc nào đó ở Hô Khiếu còn có kị sĩ loạn thất bát tao nào đó không đeo tag công hội, xoay trong tay hành đến mấy ngày không dám onl game, lại bị một đội phó nào đó lấy lý do không cố gắng huấn luyện phải xem hết tư liệu thi đấu Gia Thế mùa VIII lúc Đấu Thần Diệp Thu không giải nghệ, viết bản kiểm điểm 3000 chữ, cuối cùng ở trong tay Quỷ Thần không còn dám nóng nảy nữa.

Trần Quả ở bên cạnh nhìn tiểu hài tử thức đêm đến sưng cả mắt càng đau lòng, lần đầu cảm thấy nụ cười của Kiều Nhất Phàm có mùi tên đội trưởng tay tàn Lam Vũ, đôi khi u ám cực kỳ.

Trong lòng lặng lẽ lướt màn hình nói với ai đó đang trò chuyện với cô, Quỷ Thần giống như Ma Thuật Sư ấy nhỉ, đây rõ ràng do lũ yêu nghiệt Hưng Hân đào tạo ra.

Cô nói với Kiều Nhất Phàm cô sẽ không giống Đào Hiên năm đó, đội phó cười cười nói, “Nếu bọn họ không có thiên phú gì, cùng lắm thì cuối cùng không chọn vào đội hình chính là được. Nếu thiên phú của bọn họ không tệ, giữ lại không dạy bảo không khiến họ phục được, mùa giải sau tiểu đội trưởng chuyển sang tán nhân thì sẽ không thể thoải mái đánh được, thành tích Hưng Hân sẽ loạn.”

Mùa XV, chiến đội Hưng Hân hai quán quân liên tiếp, tán nhân Quân Mạc Tiếu tái xuất giang hồ, Kiều Nhất Phàm yên tĩnh ngồi vừa cười nhìn toàn bộ gương mặt Hưng Hân thay đổi, trong buổi họp báo nhóm phóng viên giễu cợt khắp nơi nghi vấn đội quán quân nhỏ tuổi nhất Liên minh phải chăng lại nghênh đón một năm giãy dụa, phút chốc nhớ về năm năm trước, lúc mọi người không tin chiến đội cỏ dại kia có thể đánh ra thành tích tốt, chờ để chế giễu.

“Vậy đội phó Kiều, xin hỏi vì sao với tư cách là tiền bối đời đầu duy nhất của Hưng Hân, lần này sau khi Phương Duệ giải nghệ, ngài không nhận chức đội trưởng đây?” Trong lời nói có ý nhắm vào và ý trào phúng rõ ràng, Kiều Nhất Phàm cười nhìn về phía phóng viên hỏi không có ý tốt kia, đương nhiên biết hắn một trong số ít những người “kiên trì” dìm Hưng Hân từ đời đầu đến nay.

“Ngài cảm thấy, tán nhân dẫn dắt Hưng Hân thất bại sao? Mà vị tán nhân này, còn là Tân binh Tốt nhất mùa XIII? Hơn nữa, là từ pháp sư chiến đấu chuyển nghề sang tán nhân? Nếu nói là nghi ngờ đội viên của tôi tuổi còn nhỏ, vậy mời mọi người xem một chút vương triều tam liên quan duy nhất của Liên minh đến nay, là tuyển thủ chừng nào tuổi dẫn dắt lập ra đi, dù là, nó đã xưa lắm rồi.”

Phóng viên có mặt ngày đó nói, cái tên “Quỷ Thần” rơi vào đầu một người có vẻ ôn hòa hiền lành này, đúng là quá chuẩn rồi. Quên sạch lúc ấy tuổi tác cả Liên minh trong lòng bọn hắn đầy bài trừ cũng chỉ có một chút đó mà thôi, mà có như bây giờ đại thần tiểu thần đủ loại tiết tấu thoải mái hành tân nhân.

Vinh Quang dựa vào thực lực, nhưng hơn thế là kiên trì và yêu quý. Một tháng đầu mùa giải, bốn chiến thắng gọn gàng dứt khoát bảo vệ vương miện quán quân kia “bốp” một phát, tát thẳng mặt tất cả những kẻ hóng hớt. Mà trước những lời khiêu khích châm biếm của lũ phóng viên hả hê nhìn người gặp họa nói vì sao Kiều Nhất Phàm thân là đội phó bốn trận đấu lại chỉ lúc đối mặt với Vi Thảo mới đánh một lần đấu đoàn đội, những người mới kinh ngạc nói:

“Chẳng lẽ không phải vì mấy trận đấu khác Nhất Phàm ca ra trận không hợp nghề?”

“Chiến thuật đều do tiểu đội trưởng và Nhất Phàm ca xây dựng nha, tôi cảm thấy không vấn đề gì.”

“Có thể giải thích vì sao Hưng Hân chưa từng có chủ lực chính với người thứ sáu không?”

“Nói mò, đội trưởng các cậu bây giờ là cái gì?” Kiều Nhất Phàm ở bên cạnh cười bổ sung, nhìn một đám phóng viên sắc mặt khó tả.

“Vậy Kiều đội chỉ có tần xuất ra trận như này là muốn từ bỏ All Stars à?” Nhưng cứ là phóng viên bỏ đá xuống giếng, cậu còn chưa kịp trả lời, một giọng nói bên cạnh chen vào.

“Anh tự xem xếp hạng.” Yêu nghiệt vừa lạnh lùng nói một câu, ánh mắt doạ đến MC vội vàng giục hỏi câu tiếp theo.

Nhất Thốn Hôi của Kiều Nhất Phàm, vẫn cứ không trên không dưới tập trung ngồi một chỗ trong top 10 All Stars, cũng như người điều khiển của nó vậy.

Cậu nói mình mấy năm qua cũng là cần cù bù thông minh, thiên phú gì đó thật sự chính mình không dùng đến nhiều lắm, đổi lại trước đó Yêu-Nghiệt-đại-đại đang dẫn đội một ngày gọi điện cậu nói, “Nhất Phàm sao em vẫn giữ bộ dạng không chút tự tin kia.”

“Em còn không có mặt mũi học tính thành thật của tiền bối, không phải sao, chỉ đành tự hạ mình.”

Đầu kia Diệp Tu ngậm thuốc lá tsk tsk tsk mấy tiếng, “Thấy khiêm tốn ghê Nhất Phàm.”

“Ừm, điểm ấy không giống tiền bối.” Chỉ cần ở trước mặt Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm liền còn là đứa nhỏ năm đó, ngoắc ngoắc tay đối với tiểu bằng hữu trại huấn luyện chạy đến tìm ngược, cao giọng nói, “Mấy em có muốn tìm tiền bối Diệp Tu làm vài trận không?”

“Được lắm Nhất Phàm, bán anh đây đúng không!” Diệp Tu niết điện thoại, nhìn Kiều Nhất Phàm cửa ở câu lạc bộ sau lưng theo vài đứa choai choai chưa lớn, cầm điện thoại đi tới cười cười với anh, khóe miệng cong lên, bộ dạng không có chút tự tin nào ở đâu ra.

“Đúng là đại thần Diệp Tu kìa!”

“Sao Nhất Phàm ca biết Diệp thần hôm nay về a!”

“A a a em muốn đánh với Diệp thần!”

Bên cạnh một đám ríu ra ríu rít, Kiều Nhất Phàm cũng không phiền, để mặc bọn nhóc như sói đói nhào về phía Vinh Quang truyền kỳ, cười cười với chị chủ vội vàng đến, nghe Lão Ngụy, Phương Duệ cuối cùng cũng lao ra hét đòi đại chiến 300 hiệp.

Kỳ nghỉ quốc khánh hàng năm, Hưng Hân luôn như vậy. Mà trong mấy ngày cố định Diệp Tu thỉnh thoảng về Hưng Hân, nhất định là sẽ có mấy ngày nay.

“Mùa giải mới không tệ lắm.” Chiều muộn ngày kia, Diệp Tu với Kiều Nhất Phàm tản ra trốn chạy đến quán net Hưng Hân. Trần Quả nói đây là cha cô để lại, không quản câu lạc bộ chiến đội phát triển thế nào đi nữa cũng không thể mở, ngược lại để chỗ tụ họp cho mấy người đời đầu. Ai nhớ lại năm đó mở máy chủ 10 rồi bận rộn, luôn cảm thấy có nơi đi mới chân thật.

“Câu này tiền bối nói được hai năm rồi.”

“Nói được hai năm liền hai quán quân, Tiểu Kiều em nên cảm ơn anh nha. Liên minh cũng không có mấy người cầm được tam liên quan.”

“Vậy tiền bối muốn quay lại treo thêm năm nữa không, nếu không năm nay có thể cầm bốn tổng quán quân giống anh đó.”

“Tsk tsk tsk, xem kìa, phải nói với Lão Ngụy em lại học xấu rồi.” Diệp Tu lắc đầu, cùng tàn thuốc hơi đốm sáng cũng lắc rơi một phần.

“Sao có thể a.” Kiều Nhất Phàm cười cười, không hề cố ra vẻ lão thành cũng không có gì sợ hãi rụt rè, dần dần cũng lớn thành một người như thế nào cũng để người ta rất thoải mái.

“Tổng quán quân có rồi, vô địch thế giới nhưng không có đây.”

Người hôm nay bị đổi gọi là “Quỷ Thần” một trận kinh ngạc, “Em không tính là đại thần.”

“Thế nhưng đấu pháp mới rất đẹp, lại nói, Liên minh đệ nhất Trận Quỷ không tính là đại thần em lừa quỷ à.”

“Nhưng em không dám tự nhận là đại thần trước mặt Diệp thần, muốn giảm thọ a.”

Mấy năm nay, Kiều Nhất Phàm không thay đổi, nhưng cũng bắt đầu có thể đối đáp lại với mấy người đời đầu lắm lời mà bắn lời rác rưởi không ngừng, dù nói về bối phận dù sao cũng chênh lệch nhiều như vậy, nhưng rốt cuộc cũng là người có thể chống một góc trời.

“Anh cũng không nghĩ đến em bây giờ có thể đến mức độ này.” Diệp Tu dập điếu thuốc cháy hết, thở dài một tiếng.

Vương Kiệt Hi từng nói, người năm đó không ai chú ý tới lại có thể trưởng thành đến mức độ hôm nay, đáng sợ không. Lời này là rất đúng. Cách mỗi người trưởng thành đều không giống nhau, một số đại thần sớm thể hiện thiên phú cát cứ một phương, một số lại là từng bước từng bước khiêm tốn mà trở nên mạnh hơn, dần dần cũng trở thành người dù là thiếu thiên phú một chút nhưng đáng sợ đến khiến người ta ngưỡng mộ.

Kiều Nhất Phàm là người như thế.

“Vô địch thế giới, cũng không tệ nha.”

“Đáng tiếc không kịp sinh nhật năm nay của em.”

“Không sao ~ Một món lễ vật của Diệp thần năm đó, nhưng đủ dùng cho cả đời.”

Đã quên nói a, già trẻ Hưng Hân đều biết. Tiểu Trận Quỷ, Nhất Phàm ca, Kiều đội phó của bọn họ cùng đại thần Vinh Quang là một đôi ấy mà.

“Run rẩy đi Liên minh, Quỷ Thần đại đại của chúng ta là Diệp thần dạy nên đấy!” Nhớ có một lần có một đứa nhỏ mới đến mới biết việc này sau đó nén rất nhiều sức không đầu không đuôi nói ra câu như vậy, nghe nói là bị Ngụy Sâm cho ăn hành một trận, nói gì mà thế nào cũng có một phần công lao của lão phu.

Tam liên quan tổng quán quân Vinh Quang? Kiều Nhất Phàm tại tiệc ăn mừng cười đến dễ nhìn, nói đó là công lao của mọi người, sau đó phất phất ống tay liền chạy theo Diệp lĩnh đội.

Còn về vô địch thế giới, cái đó nói sau, có Diệp Tu đại đại ở đây, chuyện đó chẳng qua là một hai cái vị trí, Tiểu Trận Quỷ mấy trận đi truy sát liền bị hắn nhìn trúng thì làm sao không thể vô địch thế giới đây?

Kiều đội phó, sinh nhật vui vẻ! Nhất Phàm ca, sinh nhật vui vẻ! —— Lũ trẻ Hưng Hân.

Tiểu Kiều, sinh nhật vui vẻ! —— Những đồng đội năm đó.

“Nhất Phàm a, sinh nhật vui vẻ! Quỷ Thần đại đại có muốn cùng anh đánh một giải vô địch thế giới về không?” Diệp Tu ngậm thuốc lá hiếm thấy đoan chính, vẻ mặt lẫn trong làn khói giống như năm đó ở hậu đài All Stars nói với cậu, em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Có lẽ còn thêm chút gần gũi nữa.

“Đương nhiên rồi, Diệp Tu đại đại.”

—— —— The End —— ——
✿ Tiểu Kiều, sinh nhật vui vẻ!
Đôi lời: Chị Ú Ú, chúc mừng sinh nhật! <3 Chúc chị luôn vui vẻ và thuận lợi trong cuộc sống! <3 (づ  ̄ ³ ̄)づ~❤
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook