Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020] [Tán Tu Tranh] Hu Hu

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1

Sản phẩm thuộc project Bất Kiến Bạch Đầu

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

[Tán Tu Tranh] Hu Hu
Tác giả: không rõ
Edit: Vic
______________________________________________________________________

Mộc Tranh chuyển một cái ghế nhỏ ngồi trên lối đi hẹp vào căn bếp nhỏ, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, lại lấy cổ tay đỡ cằm, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Tô Mộc Thu thân đeo tạp dề đang bận rộn trong tiếng vù vù của quạt hút mùi và tiếng dầu sôi xèo xèo, hắn dùng muỗng như một vị bếp trưởng, nguyên liệu nấu ăn đảo qua đảo lại trong nồi như sống lại, chỉ một lát sau đã có một món ăn đầy đủ sắc hương.

Trước đây, Tô Mộc Thu đã từng đến học việc ở một quán cơm nhỏ, cho dù không thể học được toàn bộ bản lĩnh của đầu bếp nhà người ta nhưng ít nhất cũng phải được mười phần tác phong của họ. Lần đầu tiên xuống bếp nấu ăn cho Mộc Tranh, hắn vẫn đặc biệt tìm một chiếc tạp dề trắng chuyên dụng của đầu bếp, buộc trên eo, chỉ là không mượn được mũ nắp cao làm hắn có chút tiếc nuối. Nhưng không hề gì, Mộc Tranh ngồi bên cạnh tâng bốc Tô Mộc Thu hết câu này đến câu khác, khen ngợi đến mức Tô Mộc Thu thấy lâng lâng cả người, tay đang rắc muối cũng trở nên phóng khoáng hơn, cứ như một đại gia đang cho tiểu đệ tiền boa đỗ xe. Thứ duy nhất không hợp hoàn cảnh chính là món thành phẩm kia, Tô Mộc Thu thử một gắp xong liền không dám để cho Mộc Tranh ăn, dù Mộc Tranh vẻ mặt hưng phấn ồn ào nói, món ăn đầu tiên của anh trai em nhất định không thể bỏ qua, nhưng vì lo cho vị giác của em gái, Tô Mộc Thu vẫn nhịn đau đem đại tác phẩm đầu tiên của mình đút hết cho thùng rác ăn.

Mộc Tranh vẫn ngồi ở cửa chăm chú nhìn bóng lưng Tô Mộc Thu, nhìn đến mức cổ hắn dù đã cứng đờ cũng không dám quay đầu nhìn cô, bởi không cần nhìn cũng biết chờ đợi hắn chắc chắn là đôi mắt trong veo đầy vẻ oan ức, cô chẳng nói gì, khác hẳn những cô bé khác khi muốn cái gì là đi làm nũng, làm nũng của cô như Khương Thái Công câu cá, chờ người đến tự cắn câu, còn Tô Mộc Thu cũng cam tâm tình nguyện cắn lưỡi câu ấy.

“Được được được, mang con mèo kia về đây đi. Đã nuôi hai miệng các người được rồi, thêm một cái thì có làm sao.” Tô Mộc Thu giơ tay đầu hàng, nhìn Mộc Tranh nhảy nhót hoan hô chạy đến chỗ Diệp Tu đang trộm đá lông mày, chỉ thiếu vỗ tay thắng lợi một cái với Diệp Tu mà giận không biết xả vào đâu, không nỡ lòng nặng lời với em gái mình nên đem đầu mâu nhắm ngay vào đồng chí Diệp vô tội, “Đều tại mày đấy, toàn nghĩ ra mấy cái xấu.”

Dưới sự bảo vệ chặt chẽ của Tô Mộc Thu, Diệp Tu vẫn dùng đũa gắp được một miếng thịt, nhanh chóng và thêm một miếng cơm, nhai nuốt xong mới chậm rãi ngẩng đầu lên cười với hắn, “Cái gì cơ? Chẳng phải mày đang đau đầu không biết nên tặng Mộc Tranh quà gì à? Tao đây đang giúp mày giải quyết mà, một mũi tên hạ hai con chim, mày hài lòng, Mộc Tranh cũng hài lòng. Quả là một cuộc trao đổi tốt.”

“Ngụy biện.” Tô Mộc Thu cũng đã quen với da mặt dày của hắn nên chẳng còn thấy kinh ngạc, nhìn bộ dạng thỏa mãn của Tô Mộc Thu, hắn cũng không khỏi cong khóe miệng nở nụ cười.

Diệp Tu nhìn bộ dáng trên mặt viết chữ “Anh trai tốt” đáng buồn nôn của hắn mà không khỏi nổi cả da gà, “Phân biệt đối xử, chậc, quá chính xác, đồng chí Tô Mộc Thu, mày cũng làm cho tao cảm thấy một chút gió xuân ấm áp xem nào?”

Tô Mộc Thu nhìn Tô Mộc Tranh, lại nhìn lại Diệp Tu, rất hiền hòa nói, “Đợi đến khi nào mày đáng yêu được một nửa Mộc Tranh thì lại nói tiếp.”

Khi hai người bọn họ đi đón Mộc Tranh tan học về đến dưới lầu nhìn thấy một con mèo con bị bỏ rơi, vừa thấy người đến đã rụt về sau, giương đôi mắt ướt nhẹp lên cảnh giác nhìn bọn họ. Mộc Tranh thấy thế liền mềm lòng, tìm trong cặp sách một hồi rồi lấy ra một mẩu bánh mì, ngồi xổm xuống rồi quay đầu lại hỏi ý kiến bọn họ, “Em cho con mèo con này ăn bánh mì được không? Trông nó đói lắm rồi.”

“Ăn một chút cũng không sao.” Diệp Tu nói. Mộc Tranh nghe vậy liền cẩn thận xé nhỏ miếng bánh mì để dễ tiêu hóa rồi đặt xuống trước mặt con mèo, sau đó lùi ra xa một chút, nhìn thấy nó thận trọng thè ra đầu lưỡi nho nhỏ màu hồng nhạt liếm liếm miếng bánh mì, rồi nghe ngóng tứ phía mới không chống cự được sức quyến rũ của miếng bánh mì mà ngấu nghiến hết sạch.

“Nó ăn kìa!” Mộc Tranh quay đầu cười với Tô Mộc Thu, đôi mắt như hút hết chút ánh sáng còn lại của sắc trời chạng vạng ngày đó, tỏa ánh sáng lấp lánh bling bling, cười đến mức lòng Tô Mộc Thu mềm nhũn cả ra, giới hạn cứ lùi lại liên tục, từ kiên quyết phản đối nuôi mèo trong nhà đến có mèo không có anh có anh không có mèo rồi đến miễn cưỡng đồng ý để Mộc Tranh nuôi nó.

Mộc Tranh vốn muốn gọi con mèo này là Thu Thu, chính là lấy Thu trong Tô Mộc Thu và Nhất Diệp Chi Thu, nhưng lại bị hai người hợp sức phản đối, đành chọn cái tên khác, gọi là Hu Hu. Trong một thời gian dài, Mộc Tranh vừa mở mắt ra đã tìm xem Hu Hu ở đâu, thân với Hu Hu còn hơn cả Tô Mộc Thu, khiến Tô Mộc Thu cực kì ngưỡng mộ và ghen tị, Diệp Tu thì luôn ở bên cạnh xỉa xói, cười nhạo Tô Mộc Thu còn ghen với cả mèo, rất nhanh hắn đã chẳng thể cười được nữa, bởi vì Tô Mộc Thu đã bị sự đáng yêu của Hu Hu đầu độc, làm phản theo địch, cơm của Diệp Tu có thể quên nhưng một ngày ba bữa của Hu Hu không thể thiếu, đợi lúc Mộc Tranh đi học, hắn lại vụng trộm ôm Hu Hu vào ngực, vừa vuốt ve mèo con vừa nghiên cứu đấu pháp đánh phó bản, câu nói với Diệp Tu từ “Mày đáng yêu bằng một nửa Mộc Tranh sao?” biến thành “Mày đáng yêu bằng một nửa Hu Hu sao?” làm Diệp Tu cảm thấy địa vị của mình bắt đầu lung lay sắp sụp đổ nên định lấy lại chỗ đứng từ đấu trường, đè trú thiện xạ nào đó lo nựng mèo mà tung chiêu quơ quào ra sàn sàn dạy lại cách làm người.

“Đừng quên ghi sổ đó.” Tâm tình quá sảng khoái, Diệp Tu quyết định hút điếu thuốc tự khao mình một phát, Tô Mộc Thu ôm Hu Hu từ trên đùi đặt xuống sô pha để thu dọn gọn gàng quần áo không phục trừng mắt với hắn, “Móa, mày nói vậy mà không thấy xấu hổ à? Không được không được, thêm lần nữa đi, lần này không tính!”

“Mày đây là đang chơi xấu đấy.” Diệp Tu liếc Tô Mộc Thu.

“Sổ ở chỗ tao, tao là người quyết, chúng ta đánh thêm trận nữa.” Tô Mộc Thu làm bộ lợn chết không sợ nước sôi.

“Đánh thêm 100 lần mày cũng không thắng nổi tao đâu.” Diệp Tu cười nhếch mép, cực kì chế giễu.

Muốn nhịn nhưng không thể nhịn, Tô Mộc Thu lập tức mở một phòng, tên phòng vốn định đặt là “Đánh đến khi mày biết tại sao hoa lại màu đỏ”, nhưng vì số lượng chữ bị hạn chế, đổi thành “Hu Hu thật đáng yêu”.

Mà Hu Hu đáng yêu đang nằm trên sô pha, nhìn hai tên quỷ ấu trĩ ngồi trước bàn máy vi tính đánh nhau trong đấu trường vẫn không quên phun lời rác rưởi, mày đến tao về như học sinh tiểu học, Hu Hu cảm thấy tẻ nhạt, vì thế ngáp một cái, ngủ thiếp trên chiếc sô pha mềm mại.

Gió qua khung cửa sổ phòng khách chưa đóng lại khẽ lay động rèm cửa sổ, ánh nắng cũng theo đó len vào phòng.

- END -
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Dễ thương chết mất. Rốt cuộc sau khi brainstorm mấy ngày thì tên bé mèo cũng được dịch quá hay luôn, Hu Hu trong Thu Thu :LOL: brava Vic Vic (y)(y)
 

Bình luận bằng Facebook