Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020] [Tán Tu] Nếu Cho Ta 3 Ngày Sống

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Convert: Đang dịch - [Tán Tu] Nếu Cho Ta Ba Ngày Sống
Tác giả: 死后七日
Edit và Beta: @KaoriShun & @cây cỏ
Fic được phục vụ cho project kỷ niệm: [Project] Bất Kiến Bạch Đầu - Happy Birthday Tô Mộc Thu 2020



[Tán Tu] Nếu Cho Ta 3 Ngày Sống

Gửi Thượng Đế thân mến:


Nghe nói gần đây trên Thiên Đường tổ chức hoạt động viết văn "Nếu như cho tôi ba ngày sống", nếu bài văn này nhận được sự đánh giá cao và đạt giải nhất, thì sẽ nhận được ba ngày sống, tôi nguyện ý dùng tất cả những kiến thức trong bụng để viết bài viết này.

Nếu như tôi thật sự may mắn, có được ba ngày này, thì ngày thứ nhất, tôi muốn cầm giấy thông báo đậu đại học, đi vào khuôn viên trường đại học.


Cha mẹ tôi mất rất sớm, tôi cùng em gái đáng yêu sống nương tựa lẫn nhau, tôi đã sớm cảm nhận mùi vị của sự nghèo khổ. Tôi bỏ học để kiếm tiền từ rất sớm, trong quá trình đó cũng chả có gì để nói.

Thậm chí tôi còn chưa tốt nghiệp THCS, đó là điều tôi muốn mà cũng không muốn, bởi vì tôi đã từng thề, không để em gái mình —— một đứa em gái rất đáng yêu —— quá sớm để nếm trải cảm giác ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đó là em gái duy nhất của tôi, tôi sẵn sàng cho đi tất cả để có thể đổi lấy một tuổi thơ hạnh phúc cho nàng.


Nàng là cô bé rất thích làm nũng, vừa ngoan ngoãn đáng yêu, cho nên nàng chỉ cần ngoan ngoãn đến trường, cùng bạn học chơi đùa với nhau, quay về chờ ăn cơm là được. Tôi không biết là con gái có cần sự chăm sóc của mẹ hay không, mà tôi cũng tạm thời không làm được điều này, vì vậy tôi cũng chỉ có thể làm cho cuộc sống của em gái hoàn thiện theo những cách khác. Cuộc sống sinh hoạt trong trường đối với đứa nhỏ là điều không thể thiếu, phải không?


Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn hy vọng, nếu có thể, có thể một lần nữa vào ngồi trong ghế nhà trường.


Quãng đời đi học của tôi thật xa vời và không có nhiều kỷ niệm nhưng dù sao tôi cũng là người luôn nghĩ về tương lai, học hành chăm chỉ, thi vào trường cấp 3 nổi tiếng, nhận được giấy thông báo đại học, đạt được đủ mọi thứ.


Vẻ đẹp của hương vị, tình yêu của học trò. Nếu tôi có thể học tới cùng, có lẽ đây là cuộc sống mà tôi có thể có được. Mặc dù bây giờ tôi không còn nhận ra các nguyên tố hóa học, nếu như một lần nữa ngồi trong lớp học, e rằng Thượng Đế đại nhân ngài mở cái cửa sau. . . Nói thật sự, có thể mở được sao?


Vào ngày đầu tiên, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trong lớp học nghe giảng, tôi sẽ thử thú vui ném những quả bóng giấy nhỏ trong lớp. Sau giờ học, tôi có thể tìm thứ gì đó để ăn ở lân cận nhà.


Dù đã chết lâu rồi nhưng tôi còn nhớ em gái tôi thích ăn hoa đậu biếc trước cửa nhà, tuy có thể nhìn thấy nhân gian, nhưng tôi cũng không biết đôi vợ chồng bán hoa đậu biếc còn không, lúc đó tôi còn chưa chết.


Bọn họ cực kỳ chiếu cố tôi, luôn cho tôi và Mộc Tranh thêm nhiều nước đường và hoa đậu hũ, tôi hy vọng ngay cả khi họ không bán những cái này tôi có thể đến thăm họ, và thật tuyệt nếu tôi có thể nếm lại được vị ngọt đó.


Tôi còn muốn ăn hộp cơm ở cửa hàng tiện lợi quanh góc phố, có lẽ là bởi vì đồ vật trên thiên đường quá hoàn mỹ nên tôi đặc biệt nhớ đồ vật ở dưới đó.


Hộp cơm ở cửa tiệm kia thực ra ăn không ngon một chút nào nhưng lại rất rẻ, năm đó tôi cùng bạn thân hai người cùng ăn một hộp cơm để nạp năng lượng để thức đêm cày game, vừa mặn lại nóng, không được ngon.


Hương vị còn chân thực hơn cả thiên đường.


Chỉ khi ăn loại thức ăn đó, có lẽ tôi sẽ cảm thấy mình còn sống, cuộc sống không thể hoàn hảo chứ đừng nói đến một hộp cơm trưa, quá mức hoàn mỹ sẽ khiến cuộc sống không còn chân thực, nghĩ lại thì cũng đúng.


Nếu trên Thiên đường cũng chân thực như vậy, con người cần gì phải sợ cái chết.


Hy vọng bác gái ở nhà ăn thiên đường không đánh tôi, bác gái làm rất ngon, thật đấy (cúi đầu).


Tôi từng theo chú hàng xóm học đàn guitar mấy ngày. Sau giờ học, tôi muốn ở lại trường và tham gia một câu lạc bộ, tốt nhất là đổ nhiều mồ hôi rồi về nhà tắm, thế mới gọi là sướng. Nhớ năm đó trong nhà rất dễ bị cắt nước nóng, nước nóng phải dùng tiết kiệm, làm sao có thể để con gái tắm nước lạnh được, tôi cùng đứa bạn thân tiết kiệm nước nóng, mỗi lần đều lừa gạt nàng nói dùng nước nóng, thực tế là hai thanh niên lao vào dội gáo nước lạnh là xong, bị em gái phát hiện còn khóc, nhưng thân là con trai, sao có thể yếu đuối như thế?


Tôi hy vọng mình có thể trở lại những tháng ngày đó, ăn cơm hộp không ngon, tắm nước lạnh, cùng bạn thân chen nhau một cái giường. Tôi muốn Tô Mộc Thu sống thêm lần nữa, dù cho bên dưới không có giàu sang như trên Thiên Đường, tôi vẫn nguyện ý tiếp tục là Tô Mộc Thu một lần nữa.


Nhưng hôm nay tôi vẫn chưa thể gặp em gái và đứa bạn thân, rất tiếc, chỉ có thể trống vắng cô quạnh.


Buổi tối ngày đầu tiên cứ thế trôi qua.


Ngày thứ hai sống lại, tôi muốn đăng ký tham gia giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, việc này thật quá đơn giản. Nghe nói em gái tôi vô cùng giỏi, đã làm đội trưởng, dáng vẻ mảnh mai.


Tôi thật sự vừa chua sót vừa cao hứng, với tư cách là anh trai, dù không phải đăng ký tuyển thủ, thì cũng có thể nhờ em gái tìm người cho mình đi cửa sau.


Cuối cùng em ấy không có học đại học, cũng do năm đó tôi ra đi quá sớm, mới khiến em kiên quyết từ bỏ học đại học, vùi đầu trong giải đấu chuyên nghiệp.


Đã quá lâu tôi không chạm vào bàn phím, chơi Vinh Quang, nhưng tôi vẫn nhớ cảm giác đó, nhớ tiếng bàn phím lách cách, không biết bây giờ tốc độ tay và đôi tai của tôi có còn nhanh và vẫn tinh tường như vậy nữa không, nhưng nó có quan hệ gì nữa đâu?


Ở trên thiên đường tôi không thể thường xuyên nhìn xuống dưới, tôi không có nhiều cơ hội để nhìn Mộc Tranh, nhưng tôi biết nàng sống rất tốt, năm đó bé gái thích làm nũng hiện tại đã trưởng thành và trở thành đại mỹ nhân, anh trai thật sự rất vui, hiện tại chỉ hy vọng Mộc Tranh làm đội trưởng, có thể kiên cường một chút, có thể thuận buồn xuôi gió trong kiếp sống chuyên nghiệp của mình.


Giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp. Nói đến lại xấu hổ, năm đó tôi cũng muốn tham gia, kết quả trên đường phố sơ sẩy một cái, thẳng tiến đến Thiên đường đi gặp thượng đế ngài. . . Năm đó câu lạc bộ tôi đăng ký là Gia Thế, đến hiện tại tôi vẫn muốn tiến vào là Gia Thế. Đối với người khác sự huy hoàng của Gia Thế đã là quá khứ, nhưng đối với tôi đó là nơi mà tôi đã hy vọng vào mấy năm trước, cho dù hiện tại ở đó không có Mộc Tranh và đứa bạn thân, tôi cũng hy vọng dùng phương thức như thế để nói thời gian đã qua, hãy để tôi làm những điều mà năm đó tôi chưa thực hiện được.


Gia Thế có phải có tài lực hay không, một chút ý nghĩa với tôi cũng không có, năm đó Gia Thế bất quá chỉ là chiến đội bé nhỏ mà Lão Đào đầu tư thôi. Đối với tôi mà nói, không có gì thay đổi, điều đó thật tuyệt, không phải sao?


Tôi muốn sử dụng tài khoản Thu Mộc Tô để tham gia giải đấu chuyên nghiệp. Chỉ hận sao ba ngày quá ngắn, không chừng “Người mới xuất sắc nhất trong năm” đã là của tôi, gương mặt xuất sắc! Nhắc mới nhớ, tôi rất muốn đấu với thằng nhóc Chu Trạch Khải một trận, lúc tôi chết hắn cũng còn là đứa nhỏ, nhớ năm đó tôi cũng phong độ đẹp trai ngời ngợi, không biết nếu tôi có được ba ngày này thì Vinh Quang đệ nhất nam thần là tôi hay là hắn, danh hiệu Thương Vương tôi không cần, nhưng chắc chắn tôi có được danh hiệu Thương Thần.


Chỉ tiếc tôi chỉ có ba ngày sống.


Chuyện tôi muốn làm có rất nhiều, trong giải đấu có nhiều trận tôi muốn đánh, ngày đó tôi sẽ không lãng phí từng phút từng giây, tôi sẽ không ngừng khiêu chiến Hàn Văn Thanh, Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi, Chu Trạch Khải. . . Tôi muốn hiểu thế giới nơi tôi không ở. Biết người mà tôi nên biết, đúng rồi còn có Tôn Tường cầm Nhất Diệp Chi Thu, vui đùa Khước Tà, tôi nhất định phải làm cho hắn ở trong game đánh với tôi, không đem Khước Tà đánh rơi ra tôi tuyệt đối không dừng tay, nhớ năm đó tôi dùng bao nhiêu vật liệu tôi mới làm ra Khước Tà, hiện tại đang nằm trong tay hắn, thật là đau lòng quá mà.


Đó là thiết kế đắc ý nhất năm đấy của tôi, hiện tại lại hoàn toàn thay đổi, tôi cũng không muốn nói gì thêm, chỉ có thể dùng phương thức riêng để nói ra sự bất mãn.


Dẫu sao, tôi chỉ có ba ngày.


Tiểu tử Tôn Tường ngươi chờ đấy. Bắt nạt, cướp đồ của người anh em tôi là phải trả giá lớn.


Ngày đó đánh giải xong, tôi muốn cùng Mộc Tranh đi ăn kem, thật hy vọng bây giờ là mùa đông, lông xù Mộc Tranh dễ thương nhất, tôi sẵn lòng giúp em ấy mua nhiều kem, ngồi đó nhìn em ấy ăn từ từ.


Xong. Lâu quá tôi không gặp em gái, ba ngày này có lẽ là ba ngày cuối cùng trong đời mà tôi gặp được em gái. Ngắm nhìn thôi cũng đủ thấy em gái tôi đã lớn thành thiếu nữ xinh đẹp như thế nào rồi


Không phải anh trai nào cũng có cơ hội có cô em gái đáng yêu như vậy, Mộc Tranh là một trong những báu vật trong đời tôi, tôi yêu em gái, ngay cả muốn em ấy quên tôi ——


—— Nếu điều này có thể ngăn cản em ấy u buồn trước bia mộ của tôi.


Em ấy hạnh phúc và khỏe mạnh, là một người anh trai tôi không có đòi hỏi gì thêm. Đời người rất dài, thật tốt khi em ấy còn có nhiều ngày tốt đẹp để sống. Không cần phải có bất kỳ đau xót trong cuộc sống của em ấy.


Em ấy có thể tiếp tục lớn lên, yêu đương, kết hôn, sinh hạ một đứa cháu trai bảo bối, sau này cũng sẽ thành cụ bà hạnh phúc, cuối cùng một ngày nào đó lên Thiên Đường, khi đó tôi sẽ trở lại là một người anh trai để yêu thương em ấy. . .


Thật sự rất tốt, đúng không.


Vào ngày cuối cùng tôi ở dưới đó, tôi muốn gặp người bạn thân nhất của mình trước bình minh.


Hắn tên Diệp Tu, Diệp trong lá cây, Tu trong tu dưỡng, khuôn mặt trào phúng, không thích vận động, vô liêm sỉ không hạn cuối, tính tình quá tốt, là người đứng đầu Vinh Quang.


Ngày thứ nhất tôi không dám gặp hắn, bởi vì hắn đã không đến trường, nếu tôi đi gặp hắn, tôi nhất định không đợi ở trong phòng học, cho dù tôi thật muốn đến lớp ném giấy vào hắn.


Ngày hôm sau tôi cũng không dám đi gặp hắn, hắn chơi Vinh Quang tốt như vậy, nếu tôi lại thua trận, tôi nhất định sẽ tức giận, sau đó nếu đánh không thắng hắn tôi sẽ không đi thách thức những người khác.


Tôi không thể dành thời gian giới hạn của mình cho những trận chiến không giới hạn được.


Tôi muốn gặp hắn trước bình minh ngày thứ ba, trên Thiên Đường không có đêm, tôi đã quên hình dáng mặt trời mọc. Trước khi hắn tỉnh lại, tôi sẽ lặng lẽ tìm chỗ hắn bên cạnh chen vào trên giường, bây giờ hắn không còn thiếu chẵn nữa, mùa đông cũng không cần tôi phải xoa tay cho hắn. Thế nhưng tôi vẫn còn muốn làm, tôi muốn nằm nghiêng người, cầm lấy tay hắn, chậm rãi nhìn hắn ngủ say khi bình minh yên ả đến, ánh mặt trời nắng chói chang.


Nói cũng kỳ quái, rõ ràng hắn là tên phú nhị đại, nhất định phải bỏ nhà trốn đi, rồi chịu khổ không kém so với tôi, đứa em trai sinh đôi trong nhà mỗi ngày bị hắn trêu cho tức giận, hắn lại một thân một mình nuôi lớn Mộc Tranh.


Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được vào tang lễ của tôi, Diệp Tu đứng trước bia mộ, tất cả niềm vui và sự ngây thơ duy nhất của hắn dường như bị biến mất vào lúc đó, hắn thực sự trưởng thành kể từ tích tắc đó.


Rõ ràng hắn còn nhỏ hơn tôi, lại còn muốn thay tôi chăm sóc em gái.


Tôi rất yên tâm khi chết đi, bởi vì, hắn vẫn còn ở đó.


Cho dù tôi không nỡ.


Trên thế giới có nhiều người nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến họ, bọn họ tạo thành một thế giới riêng, trong thế giới của tôi có Mộc Tranh cùng Diệp Tu, chỉ có bọn họ, thế giới của tôi sẽ không bao giờ sụp đổ.


Tôi vẫn một mực nghĩ như vậy


Nhưng họ vẫn ở đấy.


Vô số lần tôi hối hận khi suy nghĩ lại, không phải vì tôi chết, mà vì tôi đã bỏ mặc họ ở đó nương tựa lẫn nhau.


Diệp Tu có thể trực tiếp về nhà, thậm chí có thể mang Mộc Tranh cùng nhau về nhà, nhưng hắn vẫn cứ bướng bỉnh, khăng khăng muốn tự mình chống đỡ. Có lúc tôi ở Thiên đường nghe thấy việc này đều muốn đem hắn đánh một trận, mọi người nói xem, tốt xấu gì cũng coi như là tôi đã nuôi hắn, hắn xứng đáng sao, tôi không ở đấy, hắn có thể tự mình chăm sóc tốt được không? ! Khiến tôi đau lòng thì tốt lắm sao, tôi cũng không thể bò lên trên nấm mồ được? !


. . . Hay hắn muốn tôi bị tức mà bò lên?


Nhưng viết tới đây tôi lại muốn cười.


Hắn kiêu ngạo, bướng bỉnh, vô liêm sỉ lại không hạn cuối, nhìn qua cái gì cũng không để ý, trên thực tế cái gì cũng đều nhớ kỹ.


Tôi thế nào. . . Sẽ yêu một người như vậy.


Hắn một thân một mình nuôi em gái tôi..


Hắn đưa Gia Thế đoạt ba quán quân liên tiếp.


Hắn bị cướp thẻ tài khoản, đuổi ra khỏi câu lạc bộ, lại mang theo thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu của tôi, cầm Ô Thiên Cơ tôi tạo ra đánh trở về.


Làm thế nào có thể có một người như vậy, quả thật là anh hùng trong thần thoại.


Hắn làm nên kỳ tích đấu solo liên sát 37 trận, chỉ để lại một trận cuối cho tôi.


Đúng, ngày cuối cùng của tôi dành tất cả cho hắn, hắn đã để lại một trận cho tôi, nên không ai có thể cướp đi cơ hội duy nhất này để đánh bại hắn.


Dù chúng ta có thể không bao giờ gặp lại nhau, dù chúng ta không còn trẻ, nhưng tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối, tôi ở đây, hắn ở đây, Mộc Tranh cũng ở đây, nên trong thế giới của tôi sẽ không có gì phải nuối tiếc nữa.


Buổi tối ngày thứ ba, tôi muốn tự tay làm cơm cho hắn, Diệp Tu tên này lại bắt đầu kén ăn, tuyệt đối bị nuông chiều hỏng rồi, Mộc Tranh ăn quá nhiều đồ ăn vặt, cũng cần ăn một bữa thật ngon, hai người luôn làm người khác không bớt lo được, vừa vặn khiến tôi bận tâm nhiều hơn.


Tôi muốn gọi tên của bọn họ vô số lần, Mộc Tranh Mộc Tranh Mộc Tranh Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu, nghe những âm thanh đó từ miệng nói ra, đối phương vẫn ở cạnh nhìn bạn, quả thật là một chuyện hạnh phúc.


Sau đó chúng ta cùng nhau đi ngủ, giống như trước đây chen chúc trên giường, chân này chồng lên chân kia, cho dù Mộc Tranh đã không còn nhỏ, nhưng em ấy nhất định sẽ làm nũng chui vào.


Tôi không muốn cùng họ chính thức chia tay, điều đó quá tàn nhẫn. Hãy để tôi rời khỏi khi họ đang ngủ, tốt nhất khiến họ khi tỉnh lại nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ.


Giấc mộng Hoàng Lương.
"Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.

Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi


Tôi sẽ không đi hỏi Diệp Tu, cậu có thích tôi hay không, có nguyện ý cùng tôi kết giao không.


Tôi biết hắn nhất định sẽ đồng ý nhưng tôi không có thời gian để yêu đương, tất cả những gì tôi có thể làm là hôn lên trán Mộc Tranh và hôn ngón tay của Diệp Tu trước khi rời đi.


Dù muốn giấu mặt trên đời nhưng nghĩ lại, hãy để tôi phù hộ họ ở trên Thiên Đường, bởi vì tôi yêu họ sâu sắc, đó là thế giới duy nhất mà tôi có, và tôi sẵn sàng cho đi tất cả để bảo vệ họ.


Sau đó sẽ cảm tạ Thượng Đế ban thưởng cho tôi ba ngày được sống.


Thiên đường phòng 506 Tô Mộc Thu kính gửi.


Thượng Đế trả lời: Phê chuẩn. Mời cậu cầm lấy thư tình và bản thân giao cho Diệp Tu, không cần chết lần nữa quay về làm mù mắt chó.


Gần đây Thiên đường không có giường ngủ, nên ngươi tạm thời không cần quay về.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Trong cuộc thi viết thư quốc tế UPU khu vực châu Địa Ngục, anh Tô Mộc Thu đã xuất sắc đoạt giải quán quân và giành phần thưởng một chiếc visa vô thời hạn tuyển thẳng đến châu Trần Gian, nguyên nhân chủ yếu vì anh viết thống thiết quá, cứ hai câu là lặp lại "iem chỉ có 3 ngày được sống thôi Thượng Đế ơi", nguyên nhân thứ yếu vì cách anh bày tỏ sẽ dùng phần thưởng tấm visa có hạn như thế nào khiến Thượng Đế cũng phải rùng mình, lập tức ký roẹt trao giải ngoại ngạch, bao luôn vé máy bay (để nó đi khuất mắt cho lẹ).

Mong các em học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường đừng thấy dễ mà học theo anh, bởi vì trông bức thư có vẻ đơn giản chứ hàm chứa công lực thâm hậu, bi thương hài hước có đủ, các loại thật thà pha lẫn tâm cơ, không phải hồ ly ngàn năm như Tán ca thì khó viết nổi. :rolleyes:
 

Thu Vàng

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
256
Fan não tàn của
Tô tiểu ca, Tô đại đại.
#3
Tiểu tử Tôn Tường ngươi chờ đấy. Bắt nạt, cướp đồ của người anh em tôi là phải trả giá lớn.
Tui đã luôn nghĩ Tán ca mà bắt gặp Nhị Tường đảm bảo sẽ xách Thu Mộc Tô ra giã đến khi rớt Khước Tà. Để làm ra Khước Tà, ảnh đã lột biết bao trang bị đấy, đến nỗi Thu Mộc Tô phải trần truồng chạy rông. Nhị Tường đáng thương, thắp nhang cho Nhị Tường.

Ngày đầu tiên muốn đi học. Ngày thứ hai muốn vào Liên minh. Ngày thứ ba muốn lăn lê với Diệp Thần. Thượng Đế bày tỏ mở cửa sau nhét một người vào trường chỉ để học một ngày rất phiền, mở cửa sau nhét một người vào Liên minh để đánh giải một ngày cũng rất phiền. Chẳng bằng ném người xuống luôn thích làm gì thì làm, đi luôn khỏi về, Thiên Đàng không tiễn. (Minh chứng cho sự tâm cơ của Tán ca).

Giờ vấn đề tui tự hỏi là Thượng Đế cho ảnh sống lại thế nào. Vẫn mười tám cái xuân xanh? Hay đầu thai làm lại từ đầu? Hay chạy cho bằng tuổi thật nếu còn sống? Còn rất nhiều vấn đề như giấy chứng tử phải làm sao, CMND xử lý thế nào, vân vân mây mây, bộ phận hành chính của Thiên Đàng sắp mệt chết rồi.
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#4
Giờ vấn đề tui tự hỏi là Thượng Đế cho ảnh sống lại thế nào. Vẫn mười tám cái xuân xanh? Hay đầu thai làm lại từ đầu? Hay chạy cho bằng tuổi thật nếu còn sống? Còn rất nhiều vấn đề như giấy chứng tử phải làm sao, CMND xử lý thế nào, vân vân mây mây, bộ phận hành chính của Thiên Đàng sắp mệt chết rồi.
Trùng sinh đi, từ đó Vinh Quang không được yên bình.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Tui đã luôn nghĩ Tán ca mà bắt gặp Nhị Tường đảm bảo sẽ xách Thu Mộc Tô ra giã đến khi rớt Khước Tà. Để làm ra Khước Tà, ảnh đã lột biết bao trang bị đấy, đến nỗi Thu Mộc Tô phải trần truồng chạy rông. Nhị Tường đáng thương, thắp nhang cho Nhị Tường.
Cường Hạng Lệnh! Cường Hạng Lệnh có cảnh mà người ước mong được thấy!
 

Bình luận bằng Facebook