Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020] [Tán-Tu] A Dream Within a Dream

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#1
Sản phẩm thuộc project sinh nhật Tô Mộc Thu 2020
Bất Kiến Bạch Đầu

A DreamWithinADream
(tạm dịch: Mộng trong mơ*)

Tác giả: battlegod (Battle_god_Ye_Xiu)

Nguồn: AO3

Editor: @Kazuki

Beta: @Sai - Người Tối Cổ

*Fic đã được dịch với sự đồng ý ‎của tác giả.

Lời tác giả:

Những chi tiết về Tán Tu trong truyện có thể xem là tình bạn hoặc tình yêu, tùy theo người đọc. Tác giả không biết viết truyện tình cảm.



Đấu Thần - Diệp Thu

Thương Thần - Tô Mộc Thu

Cặp đôi hợp tác tốt nhất.

Ba chức vô địch liên tiếp đã khắc sâu tên hai người này vào trái tim người hâm mộ Vinh Quang.

Đại thần Diệp Thu bí ẩn, người giấu mình sau chiếc khẩu trang với những đòn tấn công chuẩn xác chết người, cầm mâu Khước Tà càn quét mọi chướng ngại trên đường. Tô Mộc Thu, một thanh niên trẻ với vẻ ngoài bình thường đến bất ngờ, tàn sát đối thủ với nụ cười hòa nhã trên môi. Hai con người tưởng chừng như vô cùng khác biệt: một trong tối, một ngoài sáng. Nhưng ở trên sàn đấu, họ tạo nên một cặp đôi hoàn hảo, với vũ điệu chết chóc của đạn và chiến mâu.

Thực lực của Gia Thế lúc đó là một điều không cần bàn cãi.

Vào mùa giải thứ tư, Gia Thế ra mắt một nữ tuyển thủ, một nhân tố từ Thế hệ Hoàng Kim. Tô Mộc Tranh kế thừa tài khoản Khí Xung Vân Thủy, hỗ trợ cho Mộc Vũ Tranh Phong và Nhất Diệp Chi Thu. Sự xuất hiện của cô là lời lý giải cho việc Tô đội phó sử dụng tài khoản nữ, điều vốn là một trong những bí ẩn lớn nhất của Vinh Quang.

Tất nhiên, triều đại nào cũng có ngày suy tàn, và vương triều Gia Thế suy tàn với thất bại trong trận chung kết mùa bốn trước Bá Đồ. Lúc đó, mối thù giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên là chuyện mà bất kỳ người hâm mộ Vinh Quang nào cũng đều biết. Cuối cùng, người thừa kế Khí Xung Vân Thủy vẫn quá thiếu kinh nghiệm để có thể hoàn toàn thay thế Ngô Tuyết Phong, dù cho tài năng của cô là điều không cần bàn cãi. Trong suốt trận đấu, Mộc Vũ Tranh Phong bị kèm chặt ngoài tầm hỏa lực, còn Nhất Diệp Chi Thu thì phải đối mặt với nhà quyền pháp hung hãn trong khi thiếu đi sự hỗ trợ cần thiết.

Đó là lúc mọi người bắt đầu nhận ra rằng: Vinh Quang không phải trò chơi của một người.

Trong tình huống này, một hoặc hai tuyển thủ không thể tự mình xoay chuyển tình thế. Dù cho kỹ thuật của họ có thượng thừa thế nào, sự phối hợp của họ có hoàn hảo đến đâu, thì vẫn có một sự thật, là hai người họ không thể thay thế cho cả một chiến đội. Họ không thể chắp vá mọi lỗ hổng trong một đội hình đã bắt đầu có sự rạn nứt.

Gia Thế tiếp tục thất bại trong việc giành lấy chức quán quân của mùa giải sau đó. Mùa giải tiếp theo cũng không khá khẩm hơn là bao. Cho tới mùa giải thứ tám, những màn trình diễn của chiến đội không có gì khác ngoài một nỗi thất vọng tràn trề. Ở thời điểm đó, những huy hoàng trong quá khứ của bọn họ, không gì hơn, chỉ là một sự hoài niệm.

Rồi Đấu Thần, Bách khoa toàn thư Vinh Quang, Diệp Thu đột ngột tuyên bố giải nghệ. Thông cáo của Gia Thế giải thích rằng Diệp Thu tự nhận thấy bản thân đã lớn tuổi nên tình nguyện rút lui khỏi giới tuyển thủ chuyên nghiệp. Trong khi đó, anh em nhà họ Tô thì có góc nhìn riêng về vấn đề này.

Tô Mộc Thu v: Đây là một khởi đầu mới.

Tô Mộc Tranh v: Đây là một khởi đầu mới!

Tất nhiên, cũng chẳng có gì là đảm bảo, vì xét cho cùng thì đó cũng chỉ là những lời khẩu hiệu thường thấy. Mặc dù vậy, người hâm mộ ít nhất vẫn sẽ có được thứ gì đó để bám lấy và hy vọng.

Khi Gia Thế xuống hạng, Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh nói lời chia tay với chiến đội. Cũng trong khoảng thời gian này, một nhân vật tán nhân thần bí đã mạnh mẽ càn quét từ khu 10 thẳng tiến đến vòng khiêu chiến. Và trước sự ngỡ ngàng của giới Vinh Quang, hai anh em họ Tô quyết định gia nhập Hưng Hân. Cập bến Hưng Hân cùng họ còn có tài khoản Mộc Vũ Tranh Phong, tuy nhiên bây giờ không còn nằm trong tay của Tô Mộc Thu nữa, mà được điều khiển bởi cô em gái Tô Mộc Tranh.

Không lâu sau đó, một tài khoản tán nhân khác lại xuất hiện ở khu 10, và cũng thành công khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực ở cấp 50. Một số người thậm chí còn hoài nghi, liệu lối chơi Tán nhân sẽ trở lại như những năm đầu của Vinh Quang. Và một điểm đặc biệt nữa, là tên của nhân vật tán nhân thứ hai này, cũng khiến cho mọi người không khỏi suy ngẫm.

Quân Mạc Tiếu, Kỷ Nhân Hồi.

“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.“

Không khó để nhận ra sự tương quan giữa hai cái tên này.

Hai tán nhân, với hai chiếc ô Thiên Cơ biến ảo khôn lường. Chiến đội Gia Thế tại thời điểm này khó có thể đối chọi lại với Hưng Hân.

Gia Thế có bậc thầy chiến thuật Tiêu Thời Khâm? Bọn họ có Diệp Tu, và bản thân Tô Mộc Thu cũng không hề kém cạnh ở khoản tâm bẩn này.

Đại thần mới nổi Tôn Tường điều khiển Nhất Diệp Chi Thu? Với Diệp Tu và hai anh em họ Tô mà nói, thì mỗi người trong số họ đều hiểu rõ Đấu Thần hơn Tôn Tường rất nhiều.

Gia Thế là một chiến đội lâu đời, có nhiều kinh nghiệm? Đừng quên rằng trong toàn bộ khoảng thời gian đó, Diệp Tu là đội trưởng của Gia Thế, còn Tô Mộc Thu là đội phó.

Trang bị tốt hơn? Trong giới chuyện nghiệp Vinh Quang, chẳng ai còn lạ gì tài năng của Tô Mộc Thu ở khoản thiết kế trang bị bạc. Tất nhiên việc nâng cấp trang bị cho Hưng Hân là điều quá đơn giản với hắn.

Công hội lớn mạnh hơn? Tại thời điểm này, công hội Hưng Hân đã có thể đứng ngang hàng với hầu hết công hội của các chiến đội Liên Minh. Còn Gia Vương Triều thì đang ngày càng sa sút do thành tích của Gia Thế những năm gần đây.

Như vậy, những điều mà fan Gia Thế xem là “lợi thế” của chiến đội nhà mình trước Hưng Hân, thực ra không đáng sợ đến vậy. Tuy nhiên, dù tự tin là thế, nhưng Diệp Tu và Tô Mộc Thu không hề tự mãn. Hơn ai hết, bọn họ hiểu rằng, trong Vinh Quang không có gì là tuyệt đối. Những nỗ lực mà mỗi thành viên Hưng Hân đã bỏ ra, bản thân họ là những người hiểu rõ nhất. Nhưng xét cho cùng thì những tân binh, dù có tài năng đến thế nào, cũng không thể tự mình gồng gánh cả chiến đội. Bởi kinh nghiệm và chiến thuật là những điểm yếu không thể chối bỏ của tân binh, là những thứ mà chỉ có thể từ từ bồi đắp qua thời gian.

Cả Diệp Tu và Tô Mộc Thu đều vui vẻ chấp nhận sự thật hiển nhiên, rằng tuổi của họ đã được coi là cao nếu so với những tuyển thủ khác của Liên Minh. Tuy vậy, điều này không đồng nghĩa với việc họ thừa nhận thất bại, ít nhất là không phải như thế này. Cùng với sự sát cánh của Mộc Tranh, hai người không sợ điều gì cả. Thích nghi rồi vượt qua khó khăn mà thôi, trường hợp tệ nhất thì cũng chỉ là bắt đầu lại mà thôi.

Hai người họ đã từng bắt đầu bằng đôi bàn tay trắng, và họ hoàn toàn sẵn sàng để làm vậy thêm một lần nữa. Một lần nữa tự mình đứng lên, tự mình dưỡng thương, rồi một lần nữa leo đến đỉnh Vinh Quang.

Cảm giác mỗi khi chiến thắng vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu. Diệp Tu tất nhiên là thích thắng, bởi vì nói cho cùng, có ai lại thích cảm giác thua trận. Và cảm giác tuyệt nhất, là khi giành được chiến thắng với những người đồng đội đáng tin cậy, những người mà bạn hoàn toàn có thể tin tưởng mà giao phần lưng mình cho họ. Chứ không phải là người đồng đội với những nụ cười giả tạo trên môi, và sẵn sàng đâm sau lưng bạn bất cứ lúc nào.

Rời khỏi phòng thi đấu, Tô Mộc Thu và Diệp Tu đứng đối diện nhau, adrenalin** vẫn còn sục sôi trong cơ thể của cả hai. Họ cùng mỉm cười, nắm đấm của cả hai cụng nhẹ vào nhau.

"Đây là đỉnh Vinh Quang, cũng là khởi đầu cho hành trình tiếp theo của chúng ta.”

“Đương nhiên là vậy rồi.”

---------------------------------------

Cảnh tượng trước mắt Diệp Tu bỗng vỡ tan, như một ảo cảnh tan biến ngay trước khi hắn có thể chạm vào, một ảo vọng hão huyền. Diệp Tu tỉnh lại trong căn phòng của mình, ngây người nhìn lên trần nhà.

Vừa rồi là một giấc mơ sao?

Một giấc mơ tàn nhẫn, về một hiện thực mà đáng lẽ đã diễn ra, khiến Diệp Tu khó tránh khỏi cảm giác mất mát xa lạ. Hắn chưa bao giờ để bản thân đắm chìm trong quá khứ. Nhìn về tương lai, không ngoảnh đầu lại - đó mới là phong cách của Diệp Tu.

Nhưng bây giờ thì khác. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để giải nghệ. Bây giờ, hắn cuối cùng cũng đã có thể dành sự tiếc thương cho người bạn của hắn. Một thiên tài đoản mệnh, như là đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Một phần lý do cho sự nỗ lực của hắn trong cả mùa giải này, là vì hắn muốn Quân Mạc Tiếu và Ô Thiên Cơ được khắc ghi vào trong lịch sử của Vinh Quang. Công sức và tài năng của Tô Mộc Thu xứng đáng với sự công nhận này.

Cho dù cậu ấy đã không thể tự mình bước lên đỉnh Vinh Quang, Diệp Tu sẽ đưa cậu đi đến đó.

Diệp Tu tự mỉm cười với bản thân.

‘Mộc Thu, tôi đã làm được rồi. Tôi đã khắc tên của cả hai chúng ta, vào lịch sử của Vinh Quang.

Vinh Quang của chúng ta, sẽ mãi không bao giờ lụi tàn.’



*A Dream Within a Dream là một bài thơ của Edgar Allan Poe, được xuất bản vào năm tháng cuối đời của ông. Dưới đây là bản dịch của Rio Lam.

Ta hôn nhánh chân mày người nhé​

Rồi nói lời tạ từ người đây​

Giờ phút này ta thú nhận người hay​

Có gì sai đâu khi người nghĩ​

Ngày ta sống là ngày mộng thôi nhỉ​

Nhưng nếu hy vọng đã vụt bay​

Giữa đêm đen hay giữa ban ngày​

Trong tầm mắt hay khuất mày khuất mặt​

Khác gì đâu, có khác gì đâu nhỉ?​

Tất cả những gì ta ngỡ hoặc thấy​

Chỉ vậy thôi, là mộng trong mơ​

Ta đứng giữa tiếng sóng gầm bờ​

Nơi bảy nổi ba chìm vỗ đập​

Và ta giữ trong bàn tay ấy​

Chỉ một nắm cát ánh vàng phai​

Vậy mà cát trôi qua kẽ tay​

Về sâu lắm, về nơi nào xa lắm​

Để rồi ta khóc – ta khóc – ta khóc​

Ôi Thượng Đế! Phải chăng con không thể​

Giữ chặt hơn, nắm tay này chặt hơn?​

Ôi Thượng đế! Phải chăng là bất khả​

Kéo một hạt khỏi sóng cuộn không ngừng?​

Lẽ nào những gì ta ngỡ hoặc thấy​

Chỉ vậy thôi, là mộng trong mơ?​

**Adrenalin: còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone được cơ thể tiết ra khi sợ hãi, stress, hưng phấn, khiến nhịp tim tăng và cơ thể chuẩn bị để chống lại nguy hiểm.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Giấc mơ truy cầu thắng lợi trên đỉnh Vinh Quang cất trong giấc mơ về Tô Mộc Thu, hay là nói, ngược lại? Dù là thế nào, Tô Mộc Thu vẫn mãi mãi sống trong vinh quang của Diệp Tu.
 

Bình luận bằng Facebook