Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020] [Tán Tu Tranh] Đi Ngang Qua Thế Giới Của Người

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1

Sản phẩm thuộc project Bất Kiến Bạch Đầu

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

[Tán Tu Tranh] Đi ngang qua thế giới của người

Tác giả: 哈哈哈欠°
Edit: Vic


Cre: trên hình
______________________________________________________________________​

Anh ngày càng đi xa, em lại dậm chân tại chỗ, bước tới, lùi về, không thể theo cùng, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng anh đang dần xa cách, gạt đi nước mắt mà giả vờ hạnh phúc.

Khi Tô Mộc Tranh nhìn thấy câu này, cô đang trên xe buýt quay về khách sạn.

Trên xe không chỉ có mình cô, còn có mấy người An Văn Dật cùng chiến đội. Vừa thi đấu xong, mọi người đều có chút uể oải, tuy đã thắng hiểm trước đối thủ nhưng cũng không tỏ ra quá kích động, ngược lại, ai cũng yên lạng ngồi một chỗ, hoặc nghỉ ngơi, hoặc ngồi đờ ra, cũng chỉ có Bao Vinh Hưng hào hứng quấn lấy La Tập kể lại trong trận đấu tối nay, hắn đã anh minh thần võ đập chết đối thủ trên sàn đấu thế nào.

Xe buýt được Trần Quả bao, tài xế là người bản địa, từ đầu đến giời luôn yên lặng ngồi nghe đài phát thanh. Thời đại này nghe đài FM đã không còn thịnh hành nữa, nhưng tài xế vẫn nghe rất vui vẻ, thỉnh thoảng nhẹ giọng cười trước những câu pha trò của MC.

Khi sắp đến khách sạn, tài xế đột nhiên chuyển kênh, từ đài phát thanh đột nhiên truyền đến một giọng nói sâu lắng, êm ái, Tô Mộc Tranh lúc này còn đang thổn thức đến ngẩn ra khi nhìn thấy câu kia lúc lướt Weibo, đột nhiên nhìn tài xế nói, "Mọi người có nghe đài phát thanh không?"

Trần Quả cười đáp, "Ngài đây đã đi hết cả chặng đường, sao lại sắp đến nơi mới hỏi cái này?"

Tài xế cười ha ha, "Trước đây toàn nghe bừa ấy mà, bây giờ đang phát chính là chương trình nổi tiếng đài phát thanh thành phố C chúng tôi, tên nghe rất hoa mỹ, là 'Đi ngang qua thế giới của người', mọi người cũng sắp xuống xe rồi, giờ tôi chỉ đành đề cử mọi người khi về khách sạn có thể mở lên nghe a."

Đi ngang qua thế giới của người.

Tô Mộc Tranh nghĩ, cái tên quả thật rất hoa mỹ.

Từ sau khi Hưng Hân dần đi vào quỹ đạo, đãi ngộ dành cho đội viên cũng càng ngày càng tốt, lần này chị chủ đặt một cái khách sạn năm sao, mỗi người một phòng. Sau khi về phòng, Tô Mộc Tranh thấy có chút buồn chán, Weibo thì cũng đã lướt trên xe buýt rất lâu, cái gì cần xem đều đã xem, ngồi bên giường đờ ra một lúc, cô đột nhiên nghĩ đến chương trình tài xế xe buýt đã đề cử.

Đi ngang qua thế giới của người.

Cô nắm chặt điện thoại, mở màn hình, tìm kênh FM đó, gần như là ngay lập tức, giọng nói của MC truyền đến từ trong điện thoại, "... Bạn có nhớ anh ấy không? Hãy suy nghĩ thật kỹ, nghĩ về điểm tốt, điểm xấu của anh ấy, nhớ đến món mì không hề ngon mà anh ấy nấu cho bạn, mùi thuốc lá rẻ tiền trên người anh ấy, nghĩ kĩ đi, điều đó nếu không thể buông tay, hãy tiếp tục theo đuổi... Chuyện này, tôi không thể quyết định thay bạn, tôi chỉ có thể nói, hãy suy nghĩ kĩ về anh ấy, có rất nhiều chuyện, ngẫm kĩ lại, không chừng sẽ có kết quả."

Tô Mộc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, thầm nghĩ, đây hóa ra là một chương trình canh gà.

(canh gà = chicken soup for the soul = an ủi tinh thần)

"Được rồi, chúng ta cùng đến với vị thính giả tiếp theo, hoan nghênh cuộc gọi số 3738, trò chuyện với tôi, chia sẻ tâm sự của bạn, yêu hận tình thù của bạn, ..."

Còn được gọi điện thoại ư? Tâm huyết dâng trào, Tô Mộc Tranh cực nhanh tay gọi đến tổng đài, nhưng khiến cô vô cùng bất ngờ là, chưa đến vài giây, điện thoại được nối máy.

"Xin chào, tôi là Trần Mạt, bạn đang đến với, Đi ngang qua thế giới của người."

"Phụt..." Tô Mộc Tranh nở nụ cười nhìn vận may của bản thân, lên tiếng, "Chào anh, MC."

"Ồ, nghe giọng nói này, vị này hẳn là một cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng nhỉ, rất vui khi được chia sẻ tâm sự với cô."

"Chuyện này..." Tô Mộc Tranh xin lỗi, "Đây là lần đầu tiên tôi nghe chương trình này, cuộc gọi kia cũng là tùy tiện gọi, dường như cũng chẳng có chuyện gì có thể chia sẻ được với mọi người, thật xin lỗi."

"Ồ? Tôi lại cảm thấy không phải như vậy, tiểu thư đây vô thức gọi điện thoại đến, nhất định là có chuyện muốn giãi bày hết, tôi không biết có thể giúp cô hay không, nhưng tôi nghĩ... có lẽ cô thật sự cần một nơi để giãi bày hết tâm sự?"

Tô Mộc Tranh sửng sốt, chậm rãi trèo lên chiếc giường mềm mại sạch sẽ của khách sạn, đôi mắt mê man nhìn lên đèn trần dù đã bật nhưng không sáng là bao, "Vừa rồi tôi có nghe được lời anh nói, nghĩ về anh ấy... Tôi liền nghĩ về vài chuyện từ rất lâu về trước... về một người vô cùng quan trọng với tôi. Nhưng tôi biết có nên nói hay không... " Cô bặm môi, "Dù sao thì cả tôi và anh ấy đều coi như những người của công chúng có danh tiếng không lớn không nhỏ..."

"Tôi không có ý nhiều chuyện, nhưng tiểu thư có thể thử nói kín đáo một chút?"

"À... Vài chuyện liên quan đến người kia mà tôi muốn kể có thể tương đối nhiều, hy vọng MC có thể... bỏ quá cho."

.
.

"Mấy năm trước... Rất nhiều năm trước, tôi và anh trai nhặt được một thiếu niên rất thú vị. À, khi đó hắn trông tuy nhếch nhác nhưng vừa nhìn qua là biết không phải con cái nhà bình thường. Anh ấy thích chơi game, trùng hợp là anh trai cũng thế, vậy nên hai người liền cùng nhau chơi game, nhờ game mà sống, đánh giải ngầm, giúp người ta luyện cấp, viết code cho game... À, nó chính là cái phần mềm hack đó. Tôi nhỏ hơn hai người mấy tuổi, cũng chăng hiểu rõ hai người bọn họ đang làm gì, anh trai tôi viết xong phần mềm hack, anh ấy sẽ bận rộn giúp kiểm tra lại, anh trai gặp sự cố khi đánh giải ngầm, anh ấy sẽ vào đánh thay, anh trai giúp người ta luyện clone để kiếm tiền, anh ấy liền dùng acc chính mang anh trai thăng cấp, có lúc cùng khách hàng xoạt phó bản, nhân vật của anh trai chỉ cần nhấc tay một cái là anh ấy có thể biết anh trai định dùng kĩ năng gì."

"... Tương tự, chuyện anh ấy cần phải làm anh trai cũng là người hiểu rõ đầu tiên, khi tôi còn bé đã từng ghen tị, bọn họ ăn ý như vậy, người em gái ruột cần ăn ý với anh nhất thì ở đâu?"

Trong giọng nói của Tô Mộc Tranh còn mang chút ý cười, cô lăn qua lăn lại trên giường, mệt mỏi nhắm lại đôi mắt.

"Rất nhiều năm trước... Có thể cho tôi hỏi một chút là bọn họ chơi trò gì hay không?"

"Không nhớ nữa", Tô Mộc Tranh giọng nói nhẹ nhàng như đang tán gẫu cùng bạn cũ, "Bởi vì bọn họ chơi rất nhiều game. Bọn họ chơi game cực kì tốt, vì phải dẫn khách hàng đi xoạt phó bản mà luôn lập kỷ lục đầu tiên, nhận thưởng trang bị tốt nhất cho đội đầu tiên. Khi đó còn có rất nhiều người chơi nữ quấn lấy bọn họ đó, chỉ là hai người kia một lòng một dạ vùi đầu vào game để kiếm tiền, hoặc đơn giản là tận hưởng niềm vui của việc chơi game. Về sau... À, về sau bọn họ thu hẹp phạm vi, chỉ còn chơi một game mới ra. Game đó rất tuyệt vời, tuyệt đến mức, hắn chơi chơi, chơi từ lúc thiếu niên đến khi là thanh niên vẫn chưa muốn từ bỏ."

Trần Mạt nhỏ giọng hỏi, "Thiếu niên ấy? Vậy, anh trai của tiểu thư đâu?"

"..." Mở miệng, lại phát hiện bản thân không thể nói ra đáp án, Tô Mộc Tranh đành lảng đi, nói đùa, "Tôi mà kể ra, chắc hẳn khán giả có quen biết sẽ lập tức nhận ra tôi ngay. Tôi cảm thấy, fan của mình cũng rất nhiều."

"Tôi nghĩ là đúng đấy, tiểu thư đây dịu dàng như thế cơ mà, tôi cũng muốn làm fan của cô."

"Ha ha, vậy thì tôi rất vinh hạnh. Tôi nói tiếp nhé?"

"Xin mời tiếp tục."

"Ừm... Game mới kia lúc đó vô cùng hot, đăng nhập vào máy chủ mới mở chỉ thấy người chen người, khắp NPC căn bản không có chỗ đặt chân, dù hai người bọn họ chơi game cực kì tốt nhưng cũng không thể bước nhiều hơn người khác một bước nào. Về sau hai người luôn chơi game suốt đêm, việc kiếm tiền dường như cũng chẳng còn quan trọng như trước nữa, hoặc là nói, game đối với anh ấy đã không còn chỉ là một công cụ kiếm tiền, anh ấy rất yêu cái game này, hơn nữa còn giống như ở mỗi game từng chơi qua, chẳng bao lâu đã trở thành một vị đại thần rất nổi tiếng.

Điểm PK của anh ấy rất cao, gần như là người chơi lợi hại nhất trong máy chủ. Tuy nghiện PK nhưng anh ấy sẽ luôn dành thời gian cùng đánh phó bản kiếm tiền với anh trai, khi anh ấy thêm anh trai vào đội, hầu như mọi khách hàng đều sẽ nghi ngờ anh trai chỉ đến hưởng sái, nhưng, như ta vừa nói, độ ăn ý của hai người họ vô cùng cao, anh trai tôi một thân trang bị lung ta lung tung thì đã làm sao, hắn biết toàn bộ ý định của người kia, bọn họ cùng nhau nghiên cứu đấu pháp đánh phó bản, thậm chí về sau, bọn họ cùng được mời gia nhập Liên minh chuyên nghiệp vừa được thành lập."

"Wow, như vậy quả thật là vô cùng ghê gớm."

"Đúng vậy, bọn họ quả thật vô cùng ghê gớm. Người kia thuận lợi gia nhập Liên minh, còn trở thành đội trưởng một chiến đội... A a, tôi cảm thấy, nếu đang nghe kênh FM có fan của tôi hoặc của người đó, nhất định đã đoán ra anh ấy là ai rồi... " Cô có chút ảo não, bởi vì cô cũng không muốn mang đến phiền phức cho người đó trong miệng cô.

"Tuy rất muốn tiếp tục nghe hết câu chuyện... Nhưng tôi không thể không nhắc nhở tiểu thư, có lẽ suy đoán của cô đã đúng, bởi vì, từ sau khi đài chúng tôi chuyển tiếp cuộc gọi của cô, tỉ lệ người nghe đã tăng gấp mười lần... Người nghe chương trình này cũng không chỉ có người thành phố C."

Tô Mộc Tranh không đáp.

Cô quả thật không đoán trước được chuyện này cho nên bắt đầu có chút hối hận.

Nhưng vào lúc này, màn hình điện thoại trên tay cô đột nhiên sáng lên, vô thức liếc qua, cô phát hiện là một tin nhắn mới, hiện lên ở trên cùng màn hình là một tin nhắn cực kỳ ngắn gọn đến từ người mới mua điện thoại không lâu - Không sao cả.

Như Tô Mộc Thu và Diệp Tu đã từng, Tô Mộc Tranh và Diệp Tu hiện tại cũng rất ăn ý với nhau.

Không sao cả - là bởi vì tất cả đều đã qua, là bởi đây là tâm huyết nguyên thủy nhất của cô, là vì bao dung cho cô, nên muốn bảo cô, nếu muốn thì cứ nói tiếp.

Cô đã hiểu.

Rủ mi mắt, cô tiếp tục kể, "... Anh ấy lấy được quán quân ba năm đầu tiên của Liên minh, sáng lập nên một vương triều. Nhưng tôi nghĩ, nếu anh trai có ở đó, nói không chừng anh ấy sẽ có thêm càng nhiều quán quân, sáng tạo ra càng nhiều thần thoại, tuy như thế Liên minh sẽ có vẻ tẻ nhạt, nhưng tôi vẫn không ngừng tưởng tượng a... Nếu, anh trai vẫn còn đây, giải hợp tác tốt nhất mỗi một năm, hẳn phải đều là Nhất Diệp Chi Thu với Mộc Vũ Tranh Phong, bắt đầu từ năm đầu tiên của Liên minh, hẳn nên là hai tài khoản này."

"Tô...!" MC ở đầu bên kia giọng nói thoáng kích động, "... Mộc Vũ Tranh Phong là tài khoản của cô mà!"

"Là tài khoản của anh trai. Anh trai tôi vốn định dùng Mộc Vũ Tranh Phong gia nhập Liên minh, anh ấy là thiện xạ lợi hại nhất, tìm kiếm, sáng tạo ra rất nhiều đấu pháp cho Thương hệ, anh ấy chế tạo ra Khước Tà và Ô Thiên Cơ... Khả năng là vì anh ấy quá thông minh, nên ông trời phải đặt ở bên mình trông coi mới thấy yên tâm?"

"Anh trai của cô...?"

"Tai nạn giao thông, vào mùa hè năm anh mười tám tuổi. MC anh không cần thận trọng như vậy đâu, những chuyện này mọi người đều có thể hỏi fan trên mạng của tôi để tìm hiểu, không phải là chuyện không thể nói. Tôi chỉ là cảm thấy rất tiếc nuối... Người ăn ý nhất với người đó cứ thế mà ra đi, mấy năm trước còn cảm thấy bi thương, sau đó luôn thấy đau lòng."

"... Đau lòng cho vị đại thần kia?"

"Đúng vậy, vị đại thần kia", cô không khỏi cười lên, "Ở trong mắt fan, anh ấy là một đại thần, nhưng ở trong mắt tôi, anh ấy chỉ là một boy ngay thẳng với khuôn mặt trào phúng và tính tình săn sóc lịch thiệp nhưng max chiêu chọc người nghẹn họng. Trong Liên minh, những người chưa bị anh ấy làm cho nghẹn họng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đi cùng anh ấy để xem mọi người bị anh trào phúng nhưng không phản bác nổi là một chuyện thật sự rất vui vẻ, nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân anh ấy căn bản không có ý định trào phúng người ta, anh ấy chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, ha ha."

"Về sau khi cô sát cánh bên anh ấy... bằng tài khoản của anh trai, là để tưởng niệm sự tiếc nuối này sao?"

"À... Đúng vậy, mà hình như cũng không đúng. Tôi muốn ở bên anh ấy, vậy thì cứ ở bên thôi, qua bấy nhiêu năm đã sớm trở thành thói quen a. Sau khi anh trai tôi ra đi, người quan trọng đối với tôi cũng chỉ còn mình anh ấy..." Tô Mộc Tranh nói, "Nếu không ở bên anh, tôi nên đi đâu đây?"

"Mạnh dạn hỏi một câu... Cô, thích anh ấy sao?"

Tô Mộc Tranh sửng sốt, "...A?"

.
.

Bây giờ có rất nhiều người đang ở bên, yêu mến anh ấy.

Sau khi anh trai mất, anh ấy gặp được đồng đội mới, người có thể giúp anh ấy leo lên đỉnh cao của Vinh Quang, cũng gặp phải nhiều cặp đối thủ ăn ý, cũng gặp được vô số hậu bối sùng bái thậm chí ước mơ được như anh...

Tô Mộc Tranh thì tính là gì đây.

Cô há hốc miệng, giọng nói ngậm ý cười, "Thích chứ."

"... Bởi vì anh ấy cũng là anh trai tôi mà. Ai da, MC à, có phải tôi đã làm lãng phí quá nhiều thời gian của mọi người không? Đúng lúc đến giờ đi ngủ rồi..."

"... Rất vinh hạnh được chia sẻ tâm sự với cô, Tô tiểu thư... Chúc ngủ ngon."

.
.
Cô cúp điện thoại.

Sau đó nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Diệp Tu.

Chẳng có gì khác.

Cô cười cười, đôi môi mấp máy, "... Đi ngang qua thế giới của người..."

"... Quả thật là một cái tên ứng cảnh."

FIN.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Sơn hà không đủ nặng, nặng ở gặp được tri kỷ.

Đi ngang qua thế giới của nhau không đáng tiếc, quý ở những gì để lại và sinh ra.

Là ký ức, là tình cảm, là tháng ngày đẹp đẽ của quá khứ và tương lai. Diệp Tu và Tô Mộc Tranh sẽ có năm rộng tháng dài bên nhau, mà Tô Mộc Thu cũng không dừng lại, cũng sẽ đi tiếp cùng họ. Bởi vì, cả ba đều là những người tạo nên kỳ tích.
 

Bình luận bằng Facebook