Hoàn [Tô Mộc Thu] Anh luôn ở cạnh em

Ô Giấy Nhỏ

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
36
Số lượt thích
415
Fan não tàn của
Tán Thanh Kiệt Châu Tu
#1
ANH LUÔN CNH EM

Tác giả: 共卿Godlike
Tag: Tán trung tâm, Tán x bạn
Nguồn:
byc
Hưng Hân lại ôm cúp, bạn rất vui, bạn ngồi trước máy tính dùng facebook (1) khen Hưng Hân lên trời xuống đất, trong máy tính, bạn là fan cuồng của Diệp Tu kiêm luôn cả fan của chiến đội Hưng Hân, nhưng ngoài máy thì bạn là sinh viên của đại học y.

(1) Facebook: Thật ra là Weibo nhưng mình để facebook cho thân dân nhen :v

“Mày viết xong luận văn chưa đấy?” Bạn cùng phòng hỏi.

Bạn cuống lên, “Thí bà, chưa có xong…”

Thế là đêm ấy bạn thức khuya để chạy đít-lai (deadline), viết một hồi thì nằm bẹp lên bàn ngủ thiếp đi…

“Chào bà.”

Một ánh sáng mãnh liệt làm bạn chói đến mức phải mở mắt ra, sau đó bạn thấy một chàng trai với mái tóc vàng kim đang cười với bạn.

Bạn hoảng loạn, “Chào anh.”

“Tui tên là Tô Mộc Thu, bà tên gì thế?”

“Tôi…”

“Tỉnh đi nào, sao mày lại nằm ngủ trên bàn thế?” Vừa mở mắt thì không thấy chàng trai kia nữa.

“Ơ… Má ơi… Chết roài, chưa viết xong nữa….”

Như dự đoán, hôm đấy bạn bị thầy giáo mắng cho một trận.

“Khó chịu quá…” Trưa đấy, bạn nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn người.

“Người kia tên gì nhỉ…” Hình như bạn quên mất rồi…

“Kệ đi, ngủ trưa thôi.”

“Đây là đâu vậy?” Bạn dụi mắt, nhìn phòng thuê trước mắt…

Đang nghĩ cái gì thì cửa mở ra…

“Tui mới nấu hai bát mì, muốn ăn chung không?” Vẫn là chàng trai dịu dàng kia.

Bạn ngẩn người, “Tô Mộc Thu…?”

“Là tui.” Anh cười, mời bạn vào nhà, bưng một tô… mì ăn liền.

Bạn ngày thường chỉ thích ăn đồ ăn healthy nhịn không được mà ngồi xuống ăn thật nhanh… Lát sau bạn mới mở miệng nói, “Ăn mì ăn liền không tốt cho sức khỏe đâu nhé, khó tiêu lắm…”

“Khoan đã…” Tô Mộc Thu bật cười, “Tui biết bà học y…”

“Sao ông biết?” Bạn nhìn anh.

Anh nửa đùa nửa thật nói, “Bởi vì tui luôn ở cạnh bà mà…”

Bạn sờ mặt mình, bạn cảm thấy nóng bừng bừng, bạn chôn mặt vào trong tay để tránh cho người kia thấy.

“Bà sao thế? Không thoải mái à?”

………….

Hai giờ chiều, bạn tỉnh lại, hãi rưỡi còn có tiết phẫu thuật.

“Tui luôn ở cạnh bà mà…” Trong đầu xuất hiện câu nói này, là ai nói vậy nhỉ?? Bạn ngẩn người, đang ngơ ngác nhìn phía trước thì nghe thầy giáo bảo: “Mấy trò nhìn mình rồi nhìn XXX (đổi tên bạn vào) kia kìa, không biết sợ tí nào.”

Bạn giật mình thức tỉnh vì bị gọi tên… Thôi… Khó quá thì bỏ qua.

Ăn tối xong, bạn lướt facebook thì thấy một tin:

[Tui yêu Diệp Thần]: #Diệp Tu# Mấy bồ có biết không? Diệp thần từng có một người bạn tốt tên là Tô Mộc Thu đó.

Tô Mộc Thu…? Nghe quen vậy… Ở đâu ý nhỉ?

Tối hôm đấy.

“Tô Mộc Thu… Ông ở đâu rồi?” Trước mắt là màu đen, bạn gọi cái tên này theo bản năng.

“Tui ở cạnh bà mà.” Bạn thấy rõ hình ảnh xung quanh, cũng thấy Tô Mộc Thu cầm che mắt trên tay, bây giờ hai người ngồi trên bãi cỏ, ánh mặt trời ấm áp không ngừng chiếu lên mỗi góc trên thế giới này.

Ánh mặt trời không chói mắt, cũng không nóng nhưng rất dịu dàng, giống như chàng trai trước mắt vậy.

Không hiểu tại sao, lúc bạn nhìn thấy anh thì cảm thấy hơi hài lòng.

Các bạn ngồi trên bãi cỏ nói chuyện.

“Tại sao cứ tỉnh lại là tui quên ông thế?” Bạn hỏi.

“Sao thế? Không nỡ quên tui à?” Anh cười dịu dàng, trong giọng nói tràn ngập sự cưng chiều.

“Không có… Tui chỉ là… muốn biết lý do thôi.” Bạn lại vùi đầu vào khuỷu tay, không muốn cho anh thấy vẻ mặt ngại ngùng của bạn nhưng bạn lại không thấy sự cay đắng sâu trong mắt anh.

Cứ như thế, một tháng trôi qua.

“XX (tên bạn)? Mày học tiếng anh thế nào rồi?” Bạn cùng phòng hỏi bạn, bạn nhìn mặt bạn cùng phòng một hồi mới nhớ được tên cô bạn.

“… Học đến… Tui học tới đâu rồi trời…” Bạn cùng phòng tưởng bạn đang ngẩn người nên bật cười rồi đi ra khỏi phòng.

Gần đây trí nhớ giảm xuống nhiều quá.

“Mộc Thu, Mộc Thu?” Gió thổi rất mạnh, mưa rất to nhưng bạn không tìm được chàng trai dịu dàng kia nữa.

Hình ảnh thay đổi, bạn đứng ở cửa phòng bệnh, bạn thấy anh đang nằm trên giường, thấy Diệp Tu đi ra khỏi phòng nhưng hình như ổng không thấy bạn….

Bạn đi vào.

“Em đến rồi?”

“Ừm… Anh sao thế?”

“Anh phải đi rồi, anh đã gây ảnh hưởng cho em rồi…”

“Không đi không được sao? Em sẽ đau lòng.”

“Tỉnh giấc thì em sẽ quên anh thôi. Đừng đau lòng, anh luôn ở cạnh em mà.” Chàng trai cười dịu dàng.

“Em phải đi đâu mới thấy được anh…?” Giọng nói run rẩy của bạn làm người ta đau lòng.

“Không cần, anh sẽ dựa vào đôi mắt của em để nhìn thế giới mà anh chưa bao giờ thấy, anh luôn ở cạnh em.”

Ngày 21 tháng 10.

Hôm nay được nghỉ, bạn như bị cái gì dẫn lối, đi tới Nam Sơn.

Bạn thấy chàng trai dịu dàng kia, anh xuất hiện trên tấm ảnh ở mộ bia, nở nụ cười kia.

“Cô là?”

Bạn quay đầu thì thấy Diệp Tu.

“Diệp… Diệp Diệp Diệp Thần?!” Bạn ngạc nhiên, nói không nên lời, “Tôi chỉ đi ngang qua thôi…” Nói xong, anh vội rời khỏi đấy.

“Đợi đã, có phải thư của cô không?”

Bạn cầm thư, vội rời khỏi đó.

Bạn mở thư ra thì thấy một hàng chữ trong ấy:

Anh luôn ở cạnh em.

Không hiểu tại sao trái tim của bạn đau nhói, có lẽ… bệnh rồi… Bạn rời đi như chưa có gì xảy ra.

P/S: Edit xong con tim của toy cũng đau nhói luôn, huhu, Tán ca của toy, đọc tên fic cứ tưởng HE nhưng ai dè là SE, huhu
 

Bình luận bằng Facebook