Hoàn [Hoàng Dụ] Anh em tốt

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ
------



Anh em tốt
Tác giả:【黄喻】好兄弟
Editor: Hóng chuyện 24/7
1/11/2020
-------



Art by Ohmyfish


----------------------------------


Ngôi thứ nhất. Bối cảnh không phải nguyên tác.

Một

Dụ Văn Châu suýt chút nữa thì đã thành vợ tôi, hoặc nói chính xác thì... tôi tí nữa thành vợ cậu ta.

Bố tôi với bố Văn Châu là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, thân nhau đến nỗi mặc chung một cái quần được. Khi cậu sinh ra thì mẹ tôi bụng mang hơn bốn tháng, bà mời người tới khám, đối phương chắc nịch bảo tôi là con gái làm bố tôi kích động đến nỗi vỗ tay một cái, chỉ vào tôi còn đang nằm trong bụng mẹ nói với bố Dụ Văn Châu: "Đứa bé này về sau sẽ là con dâu nhà ông."

Bố của cậu ta cũng vui lắm, hận không thể tự đặt tên cho tôi là Hoàng Lý Xuyên, rồi lại nghĩ cảm thấy cái tên này hình như không giống tên con gái thì phải, nên đành thôi, sau đó hai nhà bắt đầu toàn tâm toàn ý mong ngóng tôi sinh.

Đúng tròn nửa năm sau tôi ra đời, y tá chạy đến nói với bố tôi: "Tiên sinh, chúc mừng ngài, là con trai," bố tôi lập tức xoay người nói với bố Dụ Văn Châu: "Ông bạn, nàng dâu của con trai ông ra đời rồi..." Nói một nửa mới tiêu hóa được thứ y tá bảo, quay đầu hỏi lại: "Cô vừa nói cái gì? Sinh con trai?"

Hai nhà chúng tôi vì chuyện này mà tiếc nuối một trận, an ủi nhau, "Con trai mà ngoan, anh em như thể tay chân." Thế là từ đó, Dụ Văn Châu mất đi một quần áo Hoàng Lý Xuyên, thêm một tay chân Hoàng Thiếu Thiên.

Về sau, tôi và Dụ Văn Châu nhắc lại chuyện nà. Dụ Văn Châu bên ngoài thì chuẩn hình tượng con nhà người ta, ra dáng con ngoan trò giỏi, nhưng trước mặt tôi thì chẳng làm bộ chút nào, cần ĐM thì vẫn ĐM. Cậu ta cười híp mắt gọi tôi là vợ ơi, tôi khinh bỉ, cực nhanh cúi người nửa ngồi, kéo tay cậu ta rồi hôn lên cười đắc ý: "Dù sao thì cậu chẳng là vợ tui?"

Tôi năm đó mười một mười hai tuổi, đơn thuần đáng yêu, ngây thơ trong sáng, tin tưởng tuyệt đối vào phim truyền hình. Trong phim thần tượng, khi nam chính cầu hôn nữ chính đều hôn mu bàn tay, tôi khi đó cũng hôn Dụ Văn Châu một lần, quả thật cảm thấy như mình với cậu ấy sẽ bên nhau cả đời vậy.

Về sau chúng tôi đúng là bên nhau cả đời thật.

Hai

Nghe nói, lần đầu tiên tôi gặp nàng dâu đời mình - ấy nhầm, là gặp anh em - là khi tôi được sáu tháng. Bố ôm tôi đến giường nhỏ của Dụ Văn Châu, cầm lấy quyển từ điển tiếng Hán hiện đại lật đến từ "Anh em" rồi chỉ vào từ này giảng cho chúng tôi: "Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu là anh em cả đời..." Lời ông còn chưa dứt, tay tôi đã "Bốp" lên mặt người anh em của mình.

Lúc tôi và Dụ Văn Châu biết chuyện này là mười lăm năm sau, Dụ Văn Châu nhướng mày vờ cười nhìn làm tôi chỉ biết cười trừ: "Lúc đó tui còn nhỏ, lời... hành động trẻ con đừng để ý."

Dụ Văn Châu nghe tôi nói xong, tay hung hăng đập lên đùi tôi, cười lạnh: "Tui bây giờ cũng nhỏ nè, hành động trẻ con đừng để ý."
Tôi đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa xoa chân vừa nói: "Đánh là thân, mắng là yêu, cậu đây là thật không đợi được nữa muốn thổ lộ với tôi à." Nói xong tôi còn tiện miệng bổ thêm một câu: "Hoàng Dụ thị..."


Dụ Văn Châu cười khẩy, cậu yên lặng một hồi, mặt dữ tợn đánh tôi. . .

Ba

Tôi và Dụ Văn Châu từ khi lên ba tuổi đã cấu kết với nhau quậy phá khắp nơi. Có họa cùng gây, có loạn cùng phá, từ bắt nạt chó mèo nhà ông Đông đến con ông Triệu, cháu ông Lý, sau đó hai người lưng tựa lưng đứng chịu mắng.

Đôi khi còn chán quá không có chuyện gì làm, hai đứa xông vào choảng nhau, cậu mắng tôi, tôi đánh cậu, lăn đi lăn lại xong lại cấu kết thành anh em tốt đi làm việc xấu. Bố tôi cau mày bảo mẹ tôi: "Nếu một trong hai thằng là con gái thì tốt biết mấy, như vậy bọn nó có thể lặng lẽ vun đắp tình cảm, sao có thể phá làng phá xóm như giờ được."

Tôi khi đó miễn cưỡng lắm mới hiểu được nam nữ khác nhau, mà cảm thấy dạng da mịn thịt mềm như Dụ Văn Châu (đối với người khác) ngại ngại ngùng ngùng nên là con gái mới hợp lý chứ, tuy vậy sức tưởng tượng của tôi không đủ phong phú, tưởng tượng không nổi cảnh Dụ Văn Châu làm con gái. Do đó tôi "trầm kảm" vài ngày, nhìn chằm chằm mấy đứa con gái nhà hàng xóm, chủ yếu là quan sát anh em nhà họ Tô. Dựa theo dáng vẻ Tô Mộc Tranh, tôi bê rập khuôn thành một cô bé Dụ Văn Châu nhỏ nhắn mặc váy đỏ ghim nơ bướm, hơi nhỏ giọng gọi mình "Anh Thiếu Thiên" dọa đến tôi chạy đi tìm mẹ cáo: "Mẹ mẹ, mọi người đừng để Dụ Văn Châu thành con gái."

Mẹ tôi mặt kinh ngạc hỏi tôi tại sao, nhưng không móc được gì từ miệng tôi tuy vậy bà lại nghĩ ra một cách tự nhận là biện pháp tốt, nghiêm túc giảng cho tôi: "Nếu con về sau ngoan ngoãn nghe lời, không nghịch ngợm, không quấy rối, ít xem TV, nghe lời cô trông trẻ thì Văn Châu sẽ không biến thành con gái. Còn nếu không con cứ đợi Văn Châu chơi đồ hàng với con đi." Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy giá để Dụ Văn Châu làm con trai quá lớn, vẫn là để thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, mặc cho trời vậy.

Tôi qua bao năm vẫn nhớ rõ chuyện này, đúng lúc nói đùa kể lại cho Dụ Văn Châu nghe, thế mà cậu ta đặt tay lên tim, làm bộ đau lòng nói: "Ôi, giới tính anh em cậu còn không quan trọng bằng xem TV."

Tôi nửa nghiêm mặt, tỏ vẻ thương tâm gần chết: "Xem ra lúc ấy vẫn còn quá nghe lời rồi. Nếu tui đây đi phá quấy thêm nữa, không chừng bây giờ có một cô bé xinh đẹp cả ngày bám theo tui gọi 'Anh Thiếu Thiên' rồi. Hoàng Dụ thị, mau gọi một cái cho chồng nghe xem nào."

Dụ Văn Châu làm việc luôn luôn ngăn nắp, phân tuần tự, cậu ta trước nói rõ với tôi: "Cậu nhỏ hơn tôi hơn nửa năm đấy, cứ giả như ông đây là con gái đi thì cậu cũng phải gọi tôi là chị Văn Châu, cứ mơ mà đợi ông đây gọi anh Thiếu Thiên đê." Rồi tiếp theo mới bổ nốt nửa câu sau cho tôi, mắng: "Cút mịa mày đi."

"Nói gì đấy, cậu như vậy là nói xấu mẹ chồng đó?" Tôi vừa nói vừa nhảy dựng lên, khéo léo tránh chân Dụ Văn Châu đá qua.

Bốn

Dụ Văn Châu với tôi từ mẫu giáo đến cấp hai đều là bạn cùng lớp, thậm chí còn ngồi chung một bàn. Năm tháng tiểu học chúng tôi trôi qua sóng yên biển lặng, còn cấp hai thì có chút gà bay chó sủa.

Nhà hai chúng tôi ở cùng một tiểu khu, lên cấp hai đều lựa chọn học ở trường làng. Môi trường học của trường đó thì không tính là tốt, mà tính tôi thì rất thẳng thắn, hay gây chuyện, do vậy từ lúc nhập trường lần đầu đã đánh nhau qua không ít, cũng tại lúc này tôi học hút thuốc, uống rượu, liên lụy Dụ Văn Châu theo giúp tôi càn quấy. Cậu ta tuy vậy vẫn rất đáng tin, quấy thì quấy, xong rồi học lại học, mà tôi thì càng quấy càng lớn, thành tích tuột dốc không phanh.

Thứ Hai ngày mùng Hai là thi giữa kỳ, tôi chỉ qua được một môn, khiến mẹ tôi tức đến ngất xỉu, đến bệnh viện kiểm tra thì lại ra một đống bệnh to to nhỏ nhỏ. Bố tôi bố trí ổn thỏa cho mẹ tôi xong thì giận muốn đánh tôi, nhưng rốt cuộc bàn tay ấy vẫn không nỡ rơi trên mặt tôi, mắt ông đỏ, ngón tay run rẩy chỉ vào cổng lớn bệnh viện bảo tôi cút. Chỉ là tôi còn chưa kịp bước ra cửa thì ông đã đuổi theo tôi, nhét cho tôi chút tiền để cho tôi mấy ngày này ở bên ngoài mua thức ăn.

Ngày đó. tối tôi giả mở một buổi tự học, Dụ Văn Châu đến nhà tìm tôi, tôi lục tìm cả buổi mới tìm ra toàn bộ bao thuốc đưa cho cậu ấy. Cậu ta trợn mắt há mồm nhận hộp giày thể thao đổ ra bên trong toàn thuốc lá của tôi, chưa kịp mở miệng, tôi đã chặn họng kể cho cậu: "Dụ Văn Châu, nếu cậu còn coi tui là anh em thì hãy mang mấy bao thuốc này đi, về sau đừng để tui hút thuốc nữa, cho dù tui có khóc cầu cậu, xin cậu cũng đừng đưa cho tui."

"Được." Dụ Văn Châu thoải mái đáp ứng, còn chìa tay ra với tôi.

"Làm gì?" Tôi hỏi cậu.

"Đưa nốt ví tiền cho tui a. Tôi mang thuốc lá đi nhưng nhỡ đâu cậu lại mua thì làm sao bây giờ?"

Tôi cảm thấy cậu ta nói rất chi là hợp lý, tuy vậy tôi không có ngốc, đương nhiên sẽ không đưa ví cho cậu ta, chỉ ở trong lòng vỗ tay cho sự chu đáo của cậu.

Dụ Văn Châu định ném ngay đống thuốc lá vào thùng rác ngay trước mặt tôi, tôi đột nhiên ngăn cản cậu. Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, tôi sờ sờ mũi nói: "Cho tui hút nốt một điếu đi…"

"Ngu ngốc." Cậu còn chẳng thèm chờ tôi nói xong ném thẳng đống thuốc vào thùng.

Năm

Thành tích Dụ Văn Châu rất tốt mà tôi lúc thi cấp ba lại phát huy như thần, vừa đủ tiến vào chung trường cấp ba với Dụ Văn Châu. Chỗ dạy học cấp ba kia rất nghiêm khắc, môi trường học tập cực kỳ chất lượng.

Tôi đã liều sống liều chết học hết kỳ nghỉ hè, khảo sát lớp mười chia lớp, thành tích đứng đầu lớp Dụ Văn Châu cùng với thành tích thứ ba đếm ngược từ dưới lên Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu kiếp sống năm thứ mười chung lớp. Trong lớp có một cô bé rất xinh đẹp tên Tiêu Họa, người như tên, đúng là khoa khôi của trường. Tiêu Họa không chỉ xinh đẹp mà thành tích học còn rất tốt, tính cách hiền dịu, tôi rất có thiện cảm với cô ấy, định bí mật theo đuổi cô ấy.

Lớp mười khép lại, phân ra Tự Nhiên Xã Hội, tôi với Dụ Văn Châu đều không thiên về khoa nào, thương lượng một chút rồi cả hai báo Tự Nhiên. Nhưng tôi tình cờ biết Tiêu Họa báo Xã Hội, giữa tình yêu và tình bạn, tôi chắc chắn không do dự chọn tình yêu. Thế là ngay trước lúc nộp đơn hồn nhiên cầm bút gạch "Tự Nhiên", rồng bay phượng múa ghi "Xã Hội".

Khai giảng lớp mười một, tôi cùng Dụ Văn Châu đi chen xem giấy chia lớp được đính trước bảng lớp, lúc đó tôi mới nhớ ra là mình chưa nói với Dụ Văn Châu chuyện mình đổi khoa, chỉ có thể cúi đầu trước ánh mắt giết người của cậu, cả đường cười làm lành.

Cậu ấy ở ban 6, tôi và Tiêu Họa ở ban 7. Lúc huấn luyện quân sự hai ban đứng đối diện nhau, tôi lại rất trùng hợp đứng đối mặt với cậu. Tư thế mỗi ngày hành quân đều bị cậu nhìn chằm chằm. Lúc bắt đầu tôi còn chột dạ cúi đầu, về sau bị huấn luyện viên mắng mấy lần thế là dứt khoát nhìn chằm chằm đối phương luôn. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, tia lửa điện giật tung tóe, đáy mắt Dụ Văn Châu ẩn dưới bình tĩnh là hung ác, do vậy tôi định nháy mắt đưa tình cảm hóa cậu. Huấn luyện viên lớp tôi nhìn không nổi, sử dụng một câu tiếng phổ thông không hề chuẩn tí nào hỏi tôi: "Bạn học sinh này, em với bạn đối diện mắt đang đưa gì vậy? Hai thằng đàn ông nhìn nhau đắm đuối thế làm gì?"

"Đưa tình." Một giọng nữ phóng đãng lớn mật phát ra từ trong hàng lớp tôi, sau đó bùng ra một trận cười to, tôi cũng cười theo, vừa cười vừa nháy mắt với Dụ Văn Châu, cậu ấy vẫn xụ mặt trừng tôi.

Kết thúc huấn luyện là ngày đầu lên lớp, giờ tự học nhanh kéo đến, Dụ Văn Châu xách cái bàn mang sang ban 7. Tôi lúc chọn chỗ ngồi thì cứ dính chặt lấy Tiêu Họa, rủ cô xuống ngồi hàng cuối với mình. Dụ Văn Châu lại sống chết muốn nhét cái bàn ra sau tôi, tôi có thể làm gì giờ, chỉ có thể cưng chiều vợ, nghe theo cậu kéo cái ghế phía trước lại để Dụ đại gia ngồi thoải mái một chút. Cậu ta ở sau tôi sắp xếp đồ đạc, cười hỏi mượn Tiêu Họa mấy tờ giấy viết bản thảo, bắt đầu viết đơn xin chuyển khoa...

"Cậu ta có thể làm vậy là nhờ thành tích cậu ta tốt thôi." Tôi vừa nghiêng đầu kéo giong trêu chọc Tiêu Họa, "Học sinh giỏi coi trời bằng vung, thầy bị nhan sắc mê hoặc hại chết người rồi.", vừa mặc cho Dụ Văn Châu đạp một cước.

Sáu

Tôi rốt cuộc không nhịn được muốn yêu đương, quyết định viết thư tình gửi Tiêu Họa. Hai đầu chân sau bám lấy ghê lắc tới lắc lui, tôi nhìn Dụ Văn Châu đẹp mắt, trôi chảy hạ bút viết hộ tôi thư tình.

Cậu ta vừa viết thư tình vừa phàn nàn: "Cậu theo đuổi Tiêu Họa mà sao lại bắt tui viết thứ tình chứ?"

Tôi chẳng cần nghĩ trả lời cậu: "Chữ tốt, văn hay, không nói nhảm. Mà tôi thì lại lan man nhiều như vậy, nếu viết như nói phải đến một xấp giấy, Tiêu Họa cũng không phải cậu, sao có thể vui vẻ đọc được. Hơn nữa, nếu ra trận thất bại, bất hạnh bị thầy giáo phát hiện, còn có thể nói cậu đùa ác, cậu cũng biết mà, bố chồng cậu tính tình ngày càng dễ nổi nóng, nếu ông ấy biết tôi theo đuổi con gái... A!" Tôi theo bản năng hét lên một tiếng, người lật ngã ngửa.

Dụ Văn Châu rút cái chân đạp ghế tôi, chậm rãi nói: "Vừa rồi Tiêu Họa vừa đi qua cửa sau."

Bảy

Tôi đã hứa với Thượng đế rất nhiều điều, nhưng mỗi khi tôi cầu nguyện xong Thượng đế đều trùng hợp có việc gấp, quên thực hiện bọn chúng giúp tôi. Lâu dần Thượng đế băn khoăn, không thèm quan tâm tôi ước tốt hay xấu, cuối cùng nguyện "Thỏa mãn" tôi một lần.

Giờ tự học buổi tối, tôi vừa mới chân trước đặt thư tình lên bàn Tiêu Họa, thì chân sau thầy chủ nhiệm đã ghé vào cửa sổ sau, đúng trước bàn Tiêu Họa cầm thư tình lên.

"Ai viết?" Ông đẩy kính mắt, đỉnh đầu nửa trọc bóng loáng phản chiếu ánh sáng của đèn. Tôi nuốt ngụm nước bọt, run run rẩy rẩy chuẩn bị đứng lên thì giọng Dụ Văn Châu đã từ phía đỉnh đầu tôi truyền tới, cậu đứng lên: "Thầy, cái đó là do con viết."

Mắt thầy chủ nhiệm quét qua tôi và cậu ấy, sau đó vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Cậu đến phòng làm việc của tôi."

Dụ Văn Châu chắp tay đi theo sau thầy chủ nhiệm ra khỏi lớp, nghiêng đầu ngấm ngầm giơ ngón giữa lên với tôi.

Trường chúng tôi thật ra là không có lớp mười một, chúng tôi từ lớp mười đã được coi là như sống giống lớp mười hai rồi. Mà sống như lớp mười hai thì không thể có bất kỳ một mảnh tình sớm nào được, nhất là học sinh giỏi, hạt giống yêu sớm đã nhanh bị thầy giáo bóp chết từ trong nước bọt rồi.

Tiêu Họa ở bên cạnh tôi tuy vậy rất sốt sắng, cô bật khóc. Tôi an ủi: "Không sao, cũng không phải lỗi tại cậu mà." Nhưng cô lại lắc đầu không nói lời nào, hỏi thẳng tôi: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Tôi giờ bên cạnh an ủi cô ấy mà cảm giác như mình vừa bước một bước lớn trên con đường theo đuổi nữ thần vậy.

Mãi đến khi buổi tự học tối kết thúc, Dụ Văn Châu mới đẩy cửa tiến vào. Tiêu Họa bỗng ôm chặt cánh tay tôi, làm tôi được yêu mà lo sợ, chỉ thấy cô khẽ mở đôi môi chúm chím, nhỏ giọng nói vào tai tôi: "Hoàng Thiếu Thiên, cậu xem góc nghiêng của Dụ Văn Châu giống Tạ Đình Phong hay không?"

Giống... cái con khỉ! Tôi lẳng lặng quay đầu, cảm thấy nữ thần vừa vụt qua đầu mình bay đến chỗ Dụ Văn Châu. Tôi ngẩng đầu, muốn hỏi vì sao ông trời lại vô tình vậy thì bị gót chân của ông đạp lên chán.

Trên đường về, tôi hỏi Dụ Văn Châu, thầy đã nói gì với cậu vậy.

Dụ Văn Châu nhún vai: "Quán triệt lý luận của Chủ Tịch Mao 'Học tập chăm chỉ, ngày ngày tiến lên', thiết lập tư tưởng 'Cấp ba yêu đương là giết chết tương lai', xác định con đường ưu tú 'giữ vững năm vị trí đầu, tranh đấu giành top 3, chăm chỉ khổ luyện hết sức', đồng thời tăng cường phương châm hợp tác giữa nhà trường và phụ huynh, tan học thứ sáu mời bố tui đến nói chuyện quan trọng cùng ông ấy."

Tôi lặng lẽ vỗ vai cậu, chuẩn bị ca ngợi tình nghĩa anh em, nhưng tự dưng nhớ tới một vấn đề hệ trọng: "Không đúng, phần kí không phải tên tui sao? Cậu giải thích thế nào vậy?"

Dụ Văn Châu bỗng nín lặng, lúc đi đến nhà, cậu mới cười với tôi, lộ ra hai hàm răng trắng: "Viết nhập tâm quá, không cẩn thận ký luôn tên mình."

Cậu ta từ nhỏ đã có tật xấu này, trước kia bắt chước chữ mẹ để phê vào bản kiểm điểm của tôi, viết đến tràng giang đại hải vui đến nỗi ký luôn tên cậu ta vào. Vụ chúng tôi troll nhau bị Diệp Tu biết, thế là từ đó anh ta đều gọi cậu là "Bà mẹ anh hùng của Hoàng Thiếu Thiên", làm khi đó mỗi lần đều giả làm bộ đạp anh, sửa chữ hộ: "Cút cút cút, mẹ tui cái gì, đó là vợ tui, đính hôn từ bé rồi."

Tôi nghe Dụ Văn Châu giải thích, nhẹ nhàng dựng ngón giữa lên. Cậu ta đạp tôi một cú: "Tui chịu họa thay ai hả?"

Tôi nghĩ, cảm thấy làm như vậy là không được, thế là đi xa mấy bước, trong màn đêm lần nữa giơ ngón giữa lên, còn lắc với cậu.

Tám

Thi đại học xong, chúng tôi cũng xem như cùng vượt qua kì thi quan trọng vào đại học G, cùng hệ không cùng ban. Tôi mua thuốc, mua rượu, cùng cậu ta chơi đùa đóng phim "hành động tình cảm", thậm chí còn đổi phòng đến ngủ giường dưới của Dụ Văn Châu. Tôi vênh váo tự đắc ngủ dưới Dụ Văn Châu, dùng sức đạp giường của Dụ Văn Châu. Cậu ta từ giường trên cúi người xuống, mặc kệ hình tượng từ bé đến giờ trong lòng các cô gái thầm mến cậu, mắng: "Thiếu Thiên, cút mẹ mày đi."

Tôi ngoáy ngoáy tai, bình thản nói: "Rõ ràng là mẹ chồng cậu."

Năm ba đại học, tôi thất tình. Cả ngày nằm ở phòng ngủ xuân thu đau buồn nhớ lại, căn bản là không còn tâm tư lên lớp. Chương trình học của tôi và cậu giống nhau như đúc, lúc đó mỗi khi cậu lên lớp còn phải thường xuyên thưa "Có." hai lần, một lần đè giọng xuống thưa, một lần bịt lỗ mũi thưa.

Khi ấy cậu cũng phải bớt thời gian đi chơi với bạn gái. Có buổi trưa cậu cùng bạn gái mình đi ra ngoài ăn cơm, còn tôi thì đói không chịu được, chạy ra ngoài trường học ăn rau xào, tiện thể còn muốn mua một bình rượu để mượn nó giải sầu.

Mà hình như do mấy năm này tôi không uống rượu, nên mới chỉ uống hơn nửa bình tôi đã khóc đến cha mẹ không nhận ra luôn. Chủ quán cơm mở điện thoại di động tôi ra gọi cho cậu, làm cậu làm cậu vội vàng chạy tới, bị tôi ôm chặt eo khóc đến nước mũi hòa với nước mắt luôn.

Cậu giãy dụa, móc ví ra trả tiền, dìu tôi đi. Còn tôi thì lại bất động ngồi ôm eo cậu trên ghế, thật là sét đánh không kịp bưng tai uống nốt đống rượu trên bàn, chưa kịp nuốt xuống thì đã "Ọe" ra người cậu.

Ngày hôm sau tỉnh lại thì tôi phát hiện mình đang ở khách sạn, vội vàng vén chăn lên, rất chi là "vui mừng" phát hiện ra mình không còn mảnh vải che thân. Tôi bình tĩnh nhớ lại dáng vẻ em gái tối qua cùng mình mây mưa, mắt to hay không to, miệng nhỏ hay không nhỏ, mũi có cao hay không, dáng dấp có được hay không, nghĩ vẩn vơ một hồi thì Dụ Văn Châu lau tóc đi từ phòng vệ sinh ra.

"Cậu..." Tôi run run chỉ cậu, "Chúng ta còn chưa đăng ký đâu, sao cậu có thể câu dẫn tui, quấy rối tình dục trước hôn nhân hả? Lễ nghĩa liêm sỉ đâu? Tam tòng tứ đức đâu? Không thể chờ tôi dẫn cậu đi đăng ký đã sao?"

Cậu lườm: "Cậu dẫn tôi đi đăng ký cái gì? Đăng ký điện thoại sao? -- Tui bị cậu nôn ra cả người rõ là không thể quay về trường, đành phải tới khách sạn, vì phải chăm sóc cậu nên tui mới thuê phòng đôi. Chỉ là cậu say thành dạng này, dường như khiến lễ tân hiểu nhầm cái gì, cười cười kiểu ra là thế với tui. Tui còn chưa kịp hiểu gì, cô ta đã đưa tui phòng tình nhân... quần áo bẩn đều giặt sạch rồi, chỉ là chưa khô, cậu trước mắt cứ ở trần đi, đợi lúc về tui lấy về cho."

Tôi thất vọng thở dài, lấy điện thoại ra yên lặng chơi Tetris.

Cậu ngồi xuống cạnh tôi ,hỏi: "Bình thường mà nói, xảy ra chuyện kiểu này, chủ cửa hàng không phải nên gọi cho bố mẹ hay đại loại thế à? Sao lại gọi cho tui?" Cậu dừng một chút, "Cậu để tên tui là gì?" Vừa nói vừa ép lên người tôi, cơ hội quý hiếm để động chân động tay.

Tôi nín lặng tắt game, giơ tay cao lên để cậu không cướp được, lại thừa dịp cậu còn chưa chuẩn bị, nghiêng người áp cậu dưới thân, cười bỉ ổi thần tốc chụp: "Nhanh nhanh nhanh, mau đưa tui phí bịt miệng. Nếu không tui sẽ đăng cái ảnh này lên forum trường, lúc đó á... khửa khửa khửa, cậu đừng mong sống an ổn!"

Trên tấm ảnh là tôi một thân trần như nhộng đang đè Dụ Văn Châu không chỉnh tề, nhìn qua thật có chút gian tình.

Dụ Văn Châu cười lạnh, thách: "Có gan thì đăng. Hôm qua có cô bé cùng hệ cũng ăn cơm ở quán đó, không chừng cô ấy đã chụp cái cảnh cậu ôm tui ngồi khóc ròng lên forum đi. Đợi tí nữa cậu xem xem, không khéo còn chụp nhiều thứ hơn."

Tôi câm nín bò từ trên người cậu ta xuống, u sầu nằm cạnh cậu, còn không quên đặt di động dưới người. Cậu ta kéo thế nào cũng không thể lấy ra nổi, cọ đến nỗi tôi ngứa.

Kể từ đó, mỗi lần Dụ Văn Châu đi ăn với bạn gái đều vác tôi theo, cậu ngồi bên cạnh tôi, đối diện với bạn gái mình. Nhưng một lần rồi hai lần, mặt bạn gái cậu càng ngày càng đen lại.

Tôi biết mình hẳn là nên tức thời một chút, do vậy kiên quyết từ chối lời mời của cậu, nhưng tôi chỉ từ chôi được cậu chứ không từ chối nổi cơm, đành phải mỗi lần đều cúi đầu cười ngượng yên lặng ăn cơm, cố gắng hạ mức tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

Chỉ là có lần, bạn gái Dụ Văn Châu không chịu nổi được nữa, cô ngồi đối diện ôm tay nhìn cậu vừa ăn vừa chơi điện thoại di động. Tôi đẩy đẩy Dụ Văn Châu, cậu quay đầu nhìn tôi, tôi khẽ kho một tiếng, nhưng cậu ta hiểu nhầm ý tôi, lấy ấm nước ấm rót nước cho tôi, lúc đó mới phát hiện bạn gái mình ngay cả đũa cũng không động.

"Sao không ăn vậy?" Cậu hỏi.

"Em không thích thịt cá băm viên." Bạn gái cậu nói. Tôi nghe thế, bưng bát thịt cá băm viên đến trước mặt Dụ Văn Châu, cười cười đẩy đồ ăn khác về phía cô ấy.

"Em không ăn món có ớt xanh." Bạn gái cậu lại nói. Dụ Văn Châu nghe vậy, để bát thịt xào ớt xanh đến trước mặt tôi, tiện tay còn gắp cho tôi một đũa.

"Anh có biết em thích món nào không?" Lần này cô ấy hỏi.

Dụ Văn Châu cúi đầu. Tôi còn tưởng cậu đang cố nhớ lại, định hòa giải, mắt thoáng qua thì lại thấy cậu vừa lướt Weibo một chút rồi mới ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: " Em thích ăn gì?" Nói xong cậu mỉm cười, "Nếu không em ăn cơm xong đi? Ăn xong rồi anh xới em bát nữa?"

Bạn gái cậu nhịn không nổi, đứng dậy cầm túi lên, giẫm lên đôi giày cao gót cộp cộp đi, đi được một nửa thì quay trở lại, tay chỉ thẳng vào mặt Dụ Văn Châu, tức giận nói: "Anh cứ ở đấy mà xem "Thần thám Sherlock" với anh em của anh đi."

Tôi nghe không hiểu sao cô bướng bỉnh vậy, khiêm tốn quay sang Dụ Văn Châu đối diện xin chỉ bảo. Cậu search Weibo bảo tui không biết, nhưng lát sau lại nói: "So với bạn gái trước của tui thì thiện lương nhiều rồi. Bạn gái trước của tui lúc chia tay còn bảo tui 'Cùng bạn gay tốt của mình xem GV cả đời đê.'"

Tôi cúi đầu lẳng lặng ăn cơm, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy -- nghe thấy cũng nghe không hiểu.

Chín

Năm bốn đại học, tôi với Dụ Văn Châu thực tập cùng một công ty. Cậu cuối tuần qua nhà tôi chơi, ngồi xem lại album với mẹ tôi, lật từng tờ từng tờ, thế mà không tìm được ảnh tôi chụp một mình -- ngoại trừ ảnh gia đình và ảnh chứng minh nhân dân, đứng bên cạnh tôi đều có Dụ Văn Châu.

Mẹ tôi cười nói: "Hai đứa từ nhỏ chơi với nhau rất thân rồi." Bà vui mừng nhìn chúng tôi, giống như là đột nhiên phát hiện vậy, "Hai đứa quả thật từ mẫu giáo đến cấp ba lúc nào cũng là bạn cùng lớp. Lên đại học mặc dù không cùng ban, nhưng vẫn cùng hệ." Bà dừng một chút, nói tiếp: "Bây giờ thực tập cũng chung một nơi."

"Đây quả thật là do duyên trời định mà." Mẹ tôi cười cười, bà xoa đầu Dụ Văn Châu, "Ngẫm lại, lúc trước ai cũng mong cô sinh cho con một nàng dâu đấy."

"Hiện tại cậu ta có thể làm vợ mà mẹ." Tôi nghiêng chân, ăn hạt dưa Dụ Văn Châu lột cho, "Mẹ, sao mẹ xoa như xoa đầu chó vậy."
Dụ Văn Châu nghe vậy cười gằn, nhào tới đánh đầu tôi, cậu ta cao hơn tôi hai centimet nhưng sức thì không lớn bằng tôi, thế là bị tôi đè lên sa lon. Tôi một tay giữ hai tay cậu khóa đỉnh đầu, tay kia lại nâng cằm đằng ấy: "Nàng dâu, nào, gọi tiếng chồng nghe chút coi."


Dụ Văn Châu mở miệng mắng: "Hoàng Thiếu Thiên, tui XXX cậu…" Nói đến đây cậu mới ý thức được có cái gì sai sai, vội nuốt chữ cuối vào. Tôi cười càng vui vè hơn, "Nói gì vậy, mẹ chồng của cậu vẫn còn ở chỗ này đó. Còn định theo tam tòng tứ đức hay không đây hả? Hoàng ~ Dụ ~ thị"

Mẹ tôi ngồi bên cạnh cười: "Lớn thế này rồi còn phá phách như vậy." Tôi cũng cười, nhìn Dụ Văn Châu nghiêng cái đầu ửng đỏ của mình về một bên.

Lúc đầu chúng tôi là được bố mẹ hai nhà thả cùng một chỗ. Lúc mới biết bò, cậu ta bị đặt trong một góc, tôi một góc khác, chúng tôi bò chậm chạp, bò qua con đường mà đối với trẻ sơ sinh mà nói thì cực kỳ dài, cầm khối nhà đặt chung một chỗ.

Về sau chúng tôi nghiêng ngả chơi đùa với nhau trong tiếng cười hai gia đình, cùng khóc, cùng cười. Lớn thêm chút nữa thì cùng lăn qua lăn lại, cùng nghịch ngợm, cùng học một mẫu giáo, một tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, giờ lại thực tập chung chỗ.

Mẫu giáo thì không có gì đáng nói, tiểu học, trung học đều là học trường lân cận, chỉ là từ năm ba tiểu học đã bắt đầu phân ban khảo sát, thành tích tôi từ trước đến nay đều không bằng Dụ Văn Châu. Cậu luôn học hành chăm chỉ để đạt được các con điểm, còn tôi thì lại nghịch ngợm, từ đầu đến cuối chỉ có thể bảo trì thành tích miễn cưỡng cùng một lớp với cậu. Mỗi lần giáo viên đổi chỗ tôi xa khỏi cậu, tôi đều khóc đến kinh thiên động địa, sống chết không đi, từ đó tên Vương Kiệt Hi cùng lớp đặt cho tôi ngoại hiệu là "Móng nhà", còn tên Diệp Tu nghe bổ sung "Là chuyên dính bên cạnh vợ."

Trước khi thi cấp ba, tôi còn hỏi cậu ta chuẩn bị thi trường nào, vậy mà thi đại học xong cậu ấy đã vui vẻ nằm trên giường tôi ăn dưa hấu ướp lạnh. Điều hòa thổi mà đầu vẫn mướt mải mồ hôi, tôi lật nát cả quyển nguyện vọng, cố tìm đại học nào để không cần giảm thành tích cậu ta mà tôi cũng học được, rốt cuộc nguyện vọng hai đứa lại trùng nhau đến bất ngờ.

Cấp ba phân khoa, cậu xách bàn ngồi đằng sau tôi, đại học phần phòng, tôi khóc lóc van nài quấn lấy bạn cùng phòng cậu xin đổi phòng.

Năm tư đại học đi thực tập, chúng tôi không ai nhiều lời, chỉ hỏi nhau một câu, rồi nghĩ cách để tiến vào cùng một công ty.

Giữa chúng tôi có duyên, là duyên trời định. Thế nhưng ông trời chỉ se cho chúng tôi sợi duyên gặp, còn dải duyên chung là tự chúng tôi vun. Tụi tôi cứ như vậy, mãi như hình với bóng, hiểu người kia như hiểu chính mình.

Diệp Tu từng cảm thán hỏi chúng tôi tại sao vậy?

Bởi vì tôi với cậu ta là anh em tốt nha.

Tôi từ nhỏ đã quen cậu, trước khi đi mẫu giáo còn nắm tay cậu nghe các bà phơi nắng dưới lầu dạy hát nhạc thiếu nhi, chúng tôi líu ra líu rít hát nhiều năm, mãi ngâm nga khúc ca thơ ấu trưởng thành.

Tôi và Dụ Văn Châu luôn cùng nhau tiến về phía trước, cho dù có cười đến say sưa cũng không đủ, đau đến nức nở cũng hạnh phúc. Chúng tôi là anh em tốt nhất, nhưng nếu bỏ thứ đó đi, thì cả hai chúng tôi tôi không thành tôi, cậu không thành cậu.

Mười

Hai mươi lăm tuổi, tôi kết hôn, Dụ Văn Châu là phù rể của tôi. Cậu cùng tôi đón tân nương, khoảnh khắc tân lang phải đọc lời mừng, tôi cười nói: "Muốn cảm ơn anh em tốt của tôi, Dụ Văn Châu, cậu đã cùng tôi đi qua biết bao con đường, còn giúp tôi gặp được cô dâu mỹ lệ của đời mình", nói xong thì chính tôi lại thấy có gì đó không đúng lắm, cười ra tiếng với khách mời. Giây phút đó người cũng đã lập tức chuẩn bị cho hôn lễ của chính mình.

Hơn nửa năm sau cậu kết hôn, theo lý thì tôi không thể làm phù rể cho cậu được, nhưng cậu nhất định muốn tôi đến, nói cậu khi đó khổ cực vì tôi thế nào, không thể uổng phí không kiếm lời từ tôi. Hôn lễ, tôi dẫn đầu ôn ào kêu cậu hôn tân nương mình một cái. Người chủ trì hỏi phù rể muốn chia sẻ tuổi thơ của tân lang không, tôi cười khoát tay bảo ngày tốt không thể hủy hình tượng cậu ta được, để mai sau cậu ấy tự thẳng thắng với chị dâu đi. Đám người nghe bắt đầu cười, và cậu là người cười to nhất.

Tôi có thể nói cái gì đây. Cả tuổi thơ của cậu chuyện thú vị hầu như đều là cùng tôi giả điên điên khùng khùng, tôi cũng không thể nói vói chị dâu "Chị biết không, người đàn ông của chị vốn là vợ của tôi" đi.

Thời điểm cậu mời rượu, tôi đứng bên cạnh rót mừng, người thân của cậu gần như đều biết tôi, bạn bè của cậu cũng là bạn bè của tôi. Các trưởng bối cười ha hả nói Văn Châu và Thiếu Thiên đều đã lớn như vậy rồi, đám bạn thì mới uống chút rượu miệng đã bắt đầu ba hoa, nói cái gì mà hai người bọn tôi cuối cùng cũng cùng đi trên lễ đường. Ấy vậy mà cậu lại cười, rót cho bọn họ một lượt, đùa nói: "Chúng tôi còn cùng đi vào tận hai lần cơ." Nghe thế ai cũng vui vẻ hơn, đến cả chị dâu nghe cũng phải che miệng cười nhẹ.

Cuối cùng tôi cùng cậu làm chén rượu, tự dưng tôi nhớ đến cô bạn gái rủa tôi với cậu cả đời cùng nhau xem "Thần thám Sherlock", không hiểu sao cảm thấy câu nói kia thật ra cũng là một lời chúc phúc. Do vậy, hai mươi lăm năm sông trên đời, lần đầu tiên tôi chủ động buông một câu tiếng Anh: "To the very best of times” (Gửi tặng cậu những giây phút đẹp đẽ nhất)."*

Dụ Văn Châu không biết uống rượu, vậy phù rể phải làm gì? Chẳng phải là cản rượu sao, (nhưng nói đi nói lại, trong hôn lễ của tôi rõ ràng là tân lang cản rượu cho phù rể), tôi không biết mình đã uống bao nhiêu, phải đến lúc thật sự không chịu nổi nữa mới chạy đến nhà vệ sinh nôn đến choáng váng. Tôi lau mặt, lấy điện thoại ra, sửa tên người liên lạc, xóa đi "Nàng dâu", muốn gõ thứ gì đó hàm súc chút "Hoàng Dụ thị", nhưng lại cảm thấy giờ nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đành đổi thành "Dụ Văn Châu", lại không cam tâm, dứt khoát nhập "Anh em".

Tôi với cậu là anh em cả đời.

Tâm tư Tô Mộc Tranh thì kín kẽ đến quá phận, sau khi đọc tiểu thuyết đam mỹ, trái tim cô lại tinh tế khác với những cô gái bình thường. Vì mang thai nên vợ tôi không có tới đám cưới, mà tôi uống đến người đi loạng chòa loạng choạng, cô để Dụ Văn Châu đi làm việc chú rể nên làm, thay cậu đỡ tôi. Ánh mắt cô sầu thảm, hỏi tôi: "Giữa hai người đều có chút gì phải không?"

Có một con đường đi hơn hai mươi năm vẫn muốn đi tiếp; có những quãng thời gian hơn hai mươi năm luôn mãi ước dài thêm; có vô vàn kỷ niệm chỉ nguyện mãi còn đó, cũng như mối tình ngọt ngào ngày càng sâu đậm này.

Tôi như nói thật, Tô Mộc Tranh lại hỏi: "Vậy giờ còn nữa không?"

Tôi nghĩ không ra giữa tôi và Dụ Văn Châu nên có cái gì, quá khứ chúng tôi cùng nhau vượt qua vô cùng hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười. Quá khứ không còn gì tiếc nuối, thứ nên có phải chăng chính là tương lai muốn cùng đi.

Một tương lai dài, tương lai tôi có thể mãi cùng cậu sóng bước đi. Chúng ta cùng trải qua đông nghiệm qua hè, chúng ta thoảng qua xuân lướt qua thu. Thế giới rộng lớn như thế, quãng đời còn lại lại dài như vậy, tôi muốn bất cứ lúc nào cũng có thể cùng cậu nói đi là đi.

Thế gian có sông ngòi mỹ lệ, tôi cùng cậu ngắm hết thảy sơn thanh thủy tú; thế gian có trăm hoa đua nở, cậu cùng tôi thưởng toàn bộ sắc hoa khoe diễm. Chúng tôi muốn kề vai sát cánh, muốn cùng nói cùng cười, muốn mãi bên nhau hưởng thụ tất cả.

Cái này liệu đã đủ chưa? Thời học trò, tôi thường xuyên lười biếng không làm bài tập, lúc gần kết thúc ngày nghỉ chỉ có thể kéo Dụ Văn Châu viết đỡ hộ, cậu viết xong một môn, tôi lại nhét cậu thêm một môn. Lúc đó cậu bất đắc dĩ, nói với tôi: "Thiếu Thiên, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc."

Tôi thỏa mãn, tôi luôn thỏa mãn. Tôi nghiêm mặt: "Tô Mộc Tranh, cậu lại nghĩ vớ vẩn gì đấy, tôi mang chuyện cậu viết đồng nhân Diệp Vương nói cho lão Diệp cả Vương Kiệt Hi bây giờ."

Sau này có một ngày, tôi đêm khuya nằm trằn trọc không ngủ được, hơn hai mươi năm lần đầu tiên mất ngủ, đột nhiên nhớ lại hai câu hỏi kia của Tô Mộc Tranh, mắt thao láo nhìn trần nhà đợi trời sáng, nghĩ mình có một anh em tốt, tôi yêu người đó nặng như sinh mệnh, cậu cũng yêu tôi nhiều hơn hết thảy. Mọi người đều biết, rốt cuộc Tô Mộc Tranh cô muốn nghe cái gì?

Cô chỉ cần biết đời này Hoàng Thiếu Thiên tôi có một người anh em tốt là Dụ Văn Châu là được rồi.

Cái gì khác đều cmn chỉ là một trang giấy mỏng, không quan trọng chút nào, cũng không đáng chút nào, chẳng cần tốn sức xuyên phá.

Mười một

Năm ngoái con trai tôi ra đời, vợ Dụ Văn Châu cũng mang thai. Tôi có ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, ở công ty ngồi lên bàn làm việc của cậu trò chuyện câu được câu không với đối phương, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, trao đổi với cậu: "Này Văn Châu, nếu cậu có con gái thì cho làm con dâu tui đi."

Cậu lại hỏi lại tôi: "Vậy nếu sinh con trai thì sao?"

Tôi vỗ vỗ vai cậu: "Sinh con gái thì là con dâu, sinh con trai thì là anh em."

Ngẫm chút rồi nói thêm: "Chỉ là... tốt nhất vẫn nên sinh con gái đi."

END.

*Trích từ "Thần thám Sherlock" S302.
 
Last edited:

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#2
Giọng văn bình thản nên tuy SE nhưng không mang lại cảm giác đau khổ mà là man mác buồn, man mác tiếc nuối. Chúng ta không là người yêu nhưng có thể bên nhau cả đời, vậy là đủ rồi :cry:.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Hồi đọc raw đã nước mắt thành sông giờ đọc edit thì nước mắt thành biển luôn rồi...
 

Bình luận bằng Facebook