- Bình luận
- 293
- Số lượt thích
- 1,624
- Location
- Bắc Kinh
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
Tác giả: Unknown
Raw: VQTS
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Pông
Toàn bộ Liên minh cảm thấy chính phó Vi Thảo không hợp nhau.
Nhưng Phương Sĩ Khiêm không cho là thế.
2.
Là Thần Trị Liệu của Liên minh, cao 1m83, thật sự là có chút đẹp trai, thế nhưng Phương - cao phú soái - Sĩ Khiêm lại có một đối tượng thầm mến không thể tiết lộ.
Người ấy giàu hơn hắn một tí, cũng đẹp trai hơn hắn một chút, ngoại trừ thấp hơn hắn 2cm thì cấp bậc còn cao hơn hắn, đó chính là đội trưởng đương nhiệm của Vi Thảo - Vương Kiệt Hi.
Thật sự ngẫm lại đến dũng khí theo đuổi người ta cũng không có.
Nhưng nếu chỉ là những chênh lệch nhỏ ấy sao có thể làm đệ nhất Thần Trị Liệu của Liên minh chùn bước?
Mấu chốt là, giữa hắn với đối tượng thầm mến này có tới mười tám cái lịch sử đen tối.
3.
Lịch sử đen tối này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tóm lại là có chút quái đản.
Người ta có ai lại đi nói với đối tượng thầm mến của mình như này không?
"Anh là tiền bối của cậu, vậy mà cậu cũng không nghe lời là sao?"
"Chậc chậc, sao lại đánh tới khó nhìn vậy chứ, tiền bối nói mà cũng không vào đầu hả?"
Hơn nữa mấy câu đấy Phương Sĩ Khiêm không chỉ nói một lần.
Phương Sĩ Khiêm đã từng gây khó dễ cho Vương Kiệt Hi, cảm thấy sự xuất hiện của hắn khiến Lâm Kiệt phải giải nghệ. Lâm Kiệt tuy không phải tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú nhưng không thể bàn cãi rằng hắn là một tiền bối tốt. Có thể nói Phương Sĩ Khiêm coi hắn như tâm phúc bên cạnh vậy, chỉ cần người vẫn còn ở đây thì dù tạm thời kết quả không tốt nhưng nhất định sẽ khá hơn.
Sau đó tâm phúc liền lôi kéo một tên tiểu tử tới trước mắt hắn, nói với hắn rằng đây chính là đội trưởng của mình, lại còn bảo phải rời đi.
Dù thanh âm từ đáy lòng thì thầm với hắn, đây là lựa chọn đúng đắn nhưng hắn cũng không chấp nhận. Chính xác ra là lý trí đã tiếp nhận nhưng về mặt tình cảm thì không.
Vì thế nên khi năm đó Vương Kiệt Hi vừa mới tiếp nhận một Vi Thảo loạn lạc, mùa giải thứ ba đấu pháp Ma Thuật Sư giành nhiều thắng lợi nhưng đấu đoàn đội thì rối tinh rối mù, Vương tiểu đội trưởng bên ngoài ưu tư thì còn có Phương Sĩ Khiêm trong lòng lo sợ.
4.
Ngáng chân hậu bối không phải phong cách của Phương Sĩ Khiêm, chuyện làm tổn hại chiến đội hắn cũng sẽ không làm. Nhưng tỏ vẻ chê cười như cơm bữa thì không bao giờ thiếu, thỉnh thoảng thêm món "tính khí hẹp hòi". Nếu như mấy lời trào phúng thật sự biến thành cơm ăn, tám phần mười Vương Kiệt Hi sớm đã bị đút cho béo ú nặng mấy trăm cân.
Nhưng những chuyện quá phận thì tuyệt đối không có. Phương Sĩ Khiêm có thất thường tới mấy cũng là trị liệu mang tấm lòng lương y như từ mẫu, cho dù bình thường có muốn bóp chết tâm hồn bé nhỏ của tiểu hài tử thì trên sân đấu vẫn là trị liệu, chỉ hận không thể biến thành vú em bón sữa cho đồng đội.
Mùa giải thứ ba, Vương Kiệt Hi có bao nhiêu tự do tự tại, người đã từng gặp đều biết.
Đoạn thời gian đó, Phương Sĩ Khiêm cảm giác như mình là vị phụ huynh bưng bát suốt ngày đuổi theo đứa con nghịch ngợm không chịu ăn cơm.
Trẻ con hiếu động, phụ huynh đương nhiên phiền. Vương Kiệt Hi cho dù phóng túng mấy, Phương Sĩ Khiêm cũng sẽ nỗ lực dạy dỗ hắn cho tốt.
Nếu nói tới thời điểm quan hệ giữa hai người chân chính tiến triển đột phá thì phải quay ngược trở về một ngày rất bình thường, một đêm trăng tròn gió mát. Phương Sĩ Khiêm nửa đêm ra ngoài tìm đồ ăn thì đi qua phòng huấn luyện, không hiểu sao ngẫu nhiên lại có cảm cảm hứng. Vì vậy hắn liền nhoài lên bàn Vương Kiệt Hi bàn luận. Hai người nói chuyện rất ăn ý, càng nói lại càng hăng say, cuối cùng Phương Sĩ Khiêm bưng bát mì ngồi ở phòng huấn luyện suốt đêm.
Đến đây hai người coi là chính thức hòa giải. Tuy rằng bộ dạng "anh đây là tiền bối" nhất quyết không bỏ nhưng tới buổi tối hôm ấy, lý do Phương Sĩ Khiêm dễ nói chuyện như vậy, có lẽ là vì lần đầu tiên hắn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt to nhỏ của Vương Kiệt Hi.
Phương Sĩ Khiêm cũng cảm thấy rất đau lòng.
5.
Chợt như một đêm gió xuân về, trăm hoa đua nở. Loại bỏ đi từng tầng băng ngăn cách trong nội bộ Vi Thảo, phong ấn đấu pháp Ma Thuật Sư, được Vương Kiệt Hi dẫn dắt, thành tích cứ vậy tăng vụt, mùa giải thứ năm liền đoạt được quán quân đầu tiên. Quan hệ ấm lên đồng thời sinh ra một chút cảm giác không rõ tên. Cho dù Phương Sĩ Khiêm EQ thấp tới đâu cũng nhận ra có điều khác thường.
Phía trước chúng ta đã nói Phương Sĩ Khiêm là đệ nhất trị liệu của Liên minh. Vậy cũng phải làm rõ, cho dù là một vú em, Phương Sĩ Khiêm cũng biết đánh nhau. Mà đánh người thì phải tìm ai tương đương với mình. Nói như vậy, một trị liệu đánh vui có thể tìm đội viên của mình. Phương Sĩ Khiêm thì không, hắn tự nhận mình rất biết cách chiến, ánh mắt rất cao, nên hắn tìm Diệp Thu PK.
Nếu như là người khác thì tám phần mười Diệp Thu sẽ mặc xác hắn, tuy nhiên vừa nhìn cái rìu ngắn nhỏ bé kia, hắn liền vui vẻ đồng ý.
Sau đó, Phương - siêu cấp biết đánh nhau - Sĩ Khiêm thao tác Sứ giả thủ hộ ngã xuống chân Nhất Diệp Chi Thu của Diệp - mặc kệ chú biết đánh nhau hay không ngược lại anh không thể xuống tay - Thu. Và từ đó Phương Sĩ Khiêm cũng kiên định trên con đường quấn quít đòi Diệp Thu PK.
Đến lần thứ n, Diệp Thu cũng phục rồi. Dù sao đánh trị liệu cũng khác so với đánh DPS, đặc biệt kỹ thuật của Phương Sĩ Khiêm rất cao, giống như con gián ấy, không phải không thắng được, mà là lằng nhằng.
Nhất Diệp Chi Thu: Lão Phương, rốt cuộc chú toan tính gì thế hả? Có phải muốn bôi xấu hình tượng của anh trong liên minh trị liệu không, làm cho anh đây không dám xuất hiện trước mặt trị liệu nữa chắc? Chậc chậc, tâm bẩn a.
Phòng Phong: Cút cút, anh mới là đồ tâm bẩn ấy.
Nhất Diệp Chi Thu: Vậy chú cả ngày quấn lấy anh làm gì? Không phải bị mị lực của anh chinh phục rồi chứ, yêu anh đi này.
Phòng Phong: Giữ liêm sỉ một chút thì anh sẽ chết à? Đồ giả tạo!
Nhất Diệp Chi Thu: Nông cạn, dung tục, vô tri, không thấy vẻ đẹp tiềm ẩn. Chờ chút, không phải chú coi trọng Mộc Tranh, sau đó dùng chiến thuật vu hồi với anh chứ? Anh nói cho chú biết, anh với chú thì tàm tạm được, Mộc Tranh tuyệt đối không thể cho.
Phòng Phong: Anh cút... À quên, tôi đi. [mỉm cười.jpg]
Phương Sĩ Khiêm tay vung chuột cười ha ha tới mức co quắp trên ghế, độ kiêu ngạo nháy mắt tăng vọt. Nghĩ thầm đệ nhất mỹ nữ Liên minh ấy hả?
Mình có đặc biệt yêu thích cái gì không nhỉ?
Thứ hiếm có?
Ây nha, hình như có, dù sao còn hơn cái miếu hòa thượng không bóng dáng một em gái.
Nhưng cô gái nào lại phù hợp với thẩm mỹ của mình nhỉ?
Thấp hơn Hoàng Thiếu Thiên thì tạm bỏ qua, đến mắt to mắt nhỏ cũng không có.
Mắt to mắt nhỏ...
Phương Sĩ Khiêm đột nhiên mờ mịt.
Mình là ai?
Mình đang ở đâu?
Mình vừa nghĩ cái gì vậy???
6.
Phương Sĩ Khiêm ở phương diện nào đó cũng là một boy ngay thẳng, vì thế nên ngay khi xuất hiện ý nghĩ này, hắn liền nghiêm túc tra hỏi bản thân nguyên do.
Nếu Phương Sĩ Khiêm cảm thấy Vương Kiệt Hi thú vị, vậy thì đi tìm hiểu tại sao hắn lại thấy thú vị.
Phương Sĩ Khiêm bắt đầu từng vấn đề.
Đầu tiên, là một tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn đương nhiên thích một người chơi Vinh Quang thật giỏi. Vương Kiệt Hi chơi Vinh Quang có giỏi không? Này, đây là đội trưởng của hắn, mới ra mắt đã phá vỡ bức tường tân binh đó, trên vai gánh Vi Thảo bay về phía trước đó, không có lương tâm cũng không thể nói ra một chữ "không".
Tiếp đến, Phương Sĩ Khiêm thừa nhận mình tính khí không tốt, cũng không đủ lý trí, còn có chút nhỏ nhen, vì thế nên hắn hy vọng đối phương biết thận trọng, có thể chấp nhận tính tính của hắn, nhưng cũng đừng làm chính mình thiệt thòi.
Vương Kiệt Hi có tốt không?
Không thể tốt hơn. Phương Sĩ Khiêm ở Vi Thảo bao lâu nay, vẫn đủ tay đủ chân sống hạnh phúc, đây là minh chứng rõ nhất.
Vương Kiệt Hi có giống một cái túi khí trút giận sao?
Ngược lại, 365 ngày Phương Sĩ Khiêm chọc ngoáy không thiếu hôm nào nhưng cũng không ít lần bị hắn làm cho tức chết mà ăn ít đi một miếng cơm, thiếu ngủ mất một phút.
Ừ hắn còn thích người cao ráo, nhưng không được cao hơn hắn.
Quy luật sinh hoạt của hắn rất thất thường, đối phương phải biết làm việc và nghỉ ngơi khoa học một chút.
Đối phương phải có chủ kiến nhưng hi vọng hắn tín nhiệm mình.
Tốt nhất là người địa phương, ở gần Vi Thảo một chút, có thể mỗi ngày gặp mặt thì lại càng tốt.
...
Muốn cái nọ cái kia xong, Phương Sĩ Khiêm vùi mặt vào gối.
Quá xứng đôi luôn còn gì, quả thật không ngờ mẫu người lý tưởng chân chính của Phương Sĩ Khiêm như đo ni đóng giày cho Vương Kiệt Hi.
Vẫn là chạy trời không khỏi nắng, Phương Sĩ Khiêm nghĩ, hắn thật sự thích Vương Kiệt Hi rồi.
Qua thêm một tuần lại càng có cảm giác từ thầm mến đơn giản thành tình yêu chân thực.
Ai, xem ra mùa xuân đến rồi.
7.
Phương Sĩ Khiêm nghĩ là đàn ông phương Bắc, làm việc phải thẳng thắn dứt khoát, vì thế nên ngay hôm sau khi biết hắn thích đội trưởng của mình, hắn liền bắt đầu suy nghĩ làm sao để tỏ tình.
Dưới đây là tưởng tượng của Phương Sĩ Khiêm:
Phương Sĩ Khiêm: "Vương Kiệt Hi, anh thích cậu, theo anh đi khắp thế gian nhé?"
Vương Kiệt Hi: "Tiền bối, đừng nghịch."
Phương Sĩ Khiêm, được.
---
Phương Sĩ Khiêm: "Tiểu Vương này, cậu cũng tới lúc nói chuyện yêu đương rồi đó, cậu xem anh đây thế nào?"
Vương Kiệt Hi: "Tôi là tiểu thịt tươi mùa thứ ba, không thể in relationship với người cao tuổi mùa thứ hai được."
Phương Sĩ Khiêm, được.
---
Phương Sĩ Khiêm: "Đội trưởng này, hôm nay đẹp trời, chúng ta yêu nhau đi ~"
Vương Kiệt Hi: "Từ chối."
Phương Sĩ Khiêm: "Lần này lại là vì cái gì?" [nổi điên.jpg]
Vương Kiệt Hi: "Bởi vì ngày mai tôi phải đi xem mắt." [yêu thương người ngờ nghệch.jpg]
Phương Sĩ Khiêm, được.
...
Lại còn muốn tỏ tình gì nữa?
Phương Sĩ Khiêm lệ rơi đầy mặt.
8.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy hậu quả của việc trực tiếp tỏ tình với Vương Kiệt Hi có thể lại dẫn tới tình cảnh chính phó Vi Thảo bất hòa (mặc dù trong mắt người khác hiện tại cũng chả ra đâu vào đâu), không khéo kết quả thi đấu của Vi Thảo vì đó mà trượt dài.
Vậy trước tiên đành thấm mến thôi, Phương Sĩ Khiêm nghĩ vậy. Hắn muốn bất tri bất giác dẫn dắt, không chừng ngày nào đó lại HE thì sao?
Chính là lại không thể biểu lộ, này là trói buộc tâm can. Bảo bảo thật xoắn xuýt mà.
Nhưng mà thời gian để hắn xoắn xuýt cũng không có lâu.
Lúc nhận ra mình thích Vương Kiệt Hi đã là đầu mùa giải thứ sáu. Rất nhanh cuối mùa giải thứ sáu, trạng thái của Phương Sĩ Khiêm có chút sụt giảm. Mùa giải thứ bảy, trị liệu thứ hai là Viên Bách Thanh ra mắt, chính là có thể tiếp nhận vị trí của Phương Sĩ Khiêm bất kỳ lúc nào, để Vi Thảo khi mất đi thần trị liệu cũng không đến nỗi lao đao.
Trạng thái trượt dốc quá nhanh không hề có chút chuẩn bị, mùa giải thứ sáu vuột mất chức quán quân nên Phương Sĩ Khiêm chưa nghĩ sẽ giải nghệ, cũng là vì không yên tâm đồ đệ của mình tay nghề còn chưa vững. Đoạn thời gian đó Phương Sĩ Khiêm không dư thừa tinh lực nghĩ chuyện khác, hắn nhất định vì người kế thừa của mình mà nỗ lực chuẩn bị thật tốt, đặc biệt là vì vú em tương lai không chỉ của Vi Thảo mà còn của cả Vương Kiệt Hi.
Suốt cả mùa giải, một ngày của Phương Sĩ Khiêm chính là ăn cơm, huấn luyện, chỉ dạy Viên Bách Thanh, ngủ, còn lại chút thời gian vụn vặt thì chính là nhìn chằm chằm Vương Kiệt Hi. Viên Bách Thanh cảm thấy hết hồn, sợ một giây sau sư phụ của mình sẽ nhào tới ăn tươi nuốt sống đội trưởng.
Nhìn bóng lưng Vương Kiệt Hi ngồi trước máy tính chăm chú huấn luyện, Phương Sĩ Khiêm sụt sịt mũi nghĩ thầm, tiểu đội trưởng nhà mình sao lại tốt thế chứ? Này mau nhìn đi, đây chính là Vương Kiệt Hi phiên bản giới hạn đó, không nhìn lẹ là sau không còn được thấy đâu.
9.
Mùa giải thứ bảy rất gian nan, nhưng cuối cùng quán quân là của Vi Thảo!
Kết thúc rồi?
Ngơ ngác nhìn hai chữ "vinh quang" trên màn hình, Phương Sĩ Khiêm có chút thất thần, sau đó khóe miệng càng ngày càng cao, cuối cùng lộ ra nụ cười chân tâm thật lòng nhất.
Vui hết mình xong, hắn cân nhắc mình nên giải nghệ rồi.
Quá trình diễn ra rất nhanh, tuyên bố cũng không tới lượt hắn làm, chỉ cần về thu dọn ký túc xá thôi.
Phương Sĩ Khiêm là người Bắc Kinh, nhà cách đây cũng không xa, thỉnh thoảng còn đi đi về về nên không có mấy đồ để thu dọn cả, tự nhiên lại trở nên nhàn hạ.
Người rảnh rỗi thì lại có sức lực đi suy nghĩ những việc linh tinh.
Có lúc Phương Sĩ Khiêm nhớ lại mùa giải thứ hai mình có phải bị Thần Vinh Quang nguyền rủa không? Lại nghĩ tới hai vị tôn thần mạnh như rồng như hổ năm đó, Tôn Triết Bình vì chấn thương mà mùa giải thứ năm đã giải nghệ, Tam Á Trương Giai Lạc (trong đó hai chức Á quân là Vi Thảo tặng, tạm thời không nên đề cập tới...) thì cũng trượt phong độ nhưng vẫn kiên trì, còn Lâm Kính Ngôn...
Đến đây Phương Sĩ Khiêm không dám tự nhận mình xui xẻo nữa, sợ bị Trương Giai Lạc xé xác hắn ra.
Lại nghĩ tới sự nghiệp không ngắn không dài, hầu như tất cả đều có sự hiện diện của Vương Kiệt Hi. Kỳ thật cũng chưa là gì, với kinh nghiệm yêu đương ít ỏi của Phương Sĩ Khiêm, hẳn là Vương Kiệt Hi còn chiếm hết cả trái tim của hắn rồi đây.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy lần thầm mến này của mình là kém cỏi nhất, một giây cầm cự cũng không có. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tiếp tục kém cỏi, dù sao mỗi ngày gặp mặt cũng không đem lại kết quả gì, lại còn hy vọng tới lúc chia xa sẽ có kết quả sao? Hơn nữa Phương Sĩ Khiêm không thể không thừa nhận, trên con đường Vinh Quang này, hắn đã tới điểm cuối rồi, nhưng phía trước của Vương Kiệt Hi còn rất dài.
Ở lại Vi Thảo sáu năm thì hết năm năm Phương Sĩ Khiêm kề vai chiến đấu cùng Vương Kiệt Hi. Xóa đi một vài đoạn lịch sử đen tối, làm tròn số cũng coi như là một vở kịch thanh xuân dốc hết tình cảm tấm lòng. Đáng tiếc trong series phim Vi Thảo, Phương Sĩ Khiêm chẳng qua chỉ là ngôi sao điện ảnh của bộ thứ nhất, sau đó Vương Kiệt Hi sẽ tiếp tục gánh Vi Thảo bay về phía trước. Vừa nhìn là không thấy kết cục cp ở đâu, lạnh thấu tâm can rồi.
Vì thế, cứ như vậy đi.
10.
Chạng vạng ngày cuối cùng Phương Sĩ Khiêm ở lại Vi Thảo.
Ai nha, hắn còn chưa bắt đầu từ bỏ tình yêu mà.
Phương Sĩ Khiêm vò đầu, có mấy phần chán nản dán mặt vào tường. Ánh dương chạng vạng rực rỡ xuyên qua cửa sổ khép nửa, hắn ngẩng đầu góc 15 độ hình thành nên mảng sáng mảng tối, chỉ có thể tả cảnh tràn ngập bi thương.
Nơi này nên có một điếu thuốc, Phương Sĩ Khiêm khép hờ đôi mắt nghĩ.
Trong phim truyền hình diễn biến không có giống như này mà. Đáng nhẽ ra từ đầu đã là tình yêu tươi đẹp đến chói mắt, sau đó là hàng loạt biến cố khác nhau, nước chảy bèo trôi hoặc ngược dòng cảnh còn người mất. Quay đầu nhìn ái tình phai màu cùng hiện thực là sắp phải bắt đầu một cuộc sống mới phía trước không có người yêu, nam chính trầm mặc một lúc lâu rồi nhả ra làn khói trắng, sau đó có thể nở một nụ cười tạm biệt nữ chính, nhìn theo bóng lưng nữ chính không còn chút rung động nào rời đi.
Thật tốt, cứ vậy ngồi giữa làn khói nghĩ chuyện trần thế, quả là vạn sự thư thái, thiên địa xa xăm.
Thời điểm như thế này sao lại có thể thiếu khói thuốc được chứ?
Phương Sĩ Khiêm không cam lòng lục túi tìm, nhưng hắn không phải Diệp Thu, móc nửa ngày cũng tìm không ra.
Quên đi, méo mó có còn hơn không.
Thế là Phương Sĩ Khiêm lấy một viên kẹo nhét vào miệng.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy dáng vẻ ăn kẹo hiện tại của mình rất đau khổ, có thể nói là vô cùng bi thương, thậm chí có thể tới mức nhe răng nhăn mặt chuẩn bị vứt luôn hết hình tượng.
Thế nhưng sau đó lại nếm được vị dâu tây ngọt ngàn lan dần. Phương Sĩ Khiêm sững sờ, sau đó cười lên như một tên ngốc, vị đắng ngọt đan xen không dứt, huống hồ thật ra cũng không có khổ lắm. Chúng ta còn cùng nhau phấn đấu năm năm, cùng lấy được hai chức quán quân. Chỉ hơi tiếc không lấy được danh hiệu Cặp đôi hợp tác tốt nhất.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy mình cao phú soái như này, quãng đời còn lại khả năng phải ôm lấy năm năm ấy, yên lặng sống trong hồi ức cô độc tới cuối đời rồi.
Đáng tiếc.
11.
Lúc này thật sự phải nói gặp lại cậu sau, tiểu đội trưởng.
Phương Sĩ Khiêm thở dài, chờ mình điều chỉnh tâm trạng xong sẽ đi tìm Vương Kiệt Hi tạm biệt. Hắn đưa tay lên xoa xoa dáng vẻ nụ cười cứng ngắt, ngồi dậy quay đầu lại đã thấy ánh sáng rực rỡ có chút nhạt đi. Sau đó, hắn liền va phải ánh mắt của người mắt to mắt nhỏ nào đó.
Phương Sĩ Khiêm trực tiếp cắn nát luôn viên kẹo trong miệng.
Viên kẹo cứng để cắn nát cần một chút lực, đang thất thần lại càng quen miệng cắn cắn lung tung.
Miệng Phương Sĩ Khiêm đau tới suýt khóc, bên trong tràn lên vị máu nồng đậm hòa cùng vị dâu tây. Đau miệng thì thôi đi, ai ngờ hắn thật sự rơi nước mắt.
"..."
Vương Kiệt Hi cảm thấy bối rối.
Sĩ Khiêm tiền bối ở trước mặt mình cắn nát viên kẹo rồi đau tới phát khóc, mình nên làm gì giờ?
Chuyện rất khẩn cấp đó.
Đột nhiên nhớ tới vị bằng hữu Dụ tiên sinh nào đó có nói, đội phó muốn khóc thì hôn một cái là được rồi.
Vương Kiệt Hi âm thầm đem Ma đạo học giả đánh Thuật sĩ cạp đất trong đầu.
Rất tốt, mình vừa mới khắc phục một sai lầm lớn.
Vương Kiệt Hi lạnh lùng nghĩ.
"Tiền bối?"
Phương Sĩ Khiêm một tay che mặt, thanh âm vụng về phát ra, giọng điệu không thể yêu thương, "Nhịn nói chuyện với anh đi, miệng đau."
Mặt cũng đau.
Này đang chuẩn bị từ biệt thì chẳng hiểu sao có một màn này, cậu đột nhiên xuất hiện làm cái gì hả?
Buột miệng định nói xong không đành lòng liền nuốt lại, làm sao nỡ chứ?
Vương Kiệt Hi trầm mặc một chút, bắt đầu lục lọi lại kinh nghiệm của bản thân xem trong tình huống này nên xử lý như nào, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng chọn phương án của trụ trì miếu hòa thượng kia làm đối sách.
"Vậy tôi giúp tiền bối liếm liếm nhé?"
"...................."
12.
Phương Sĩ Khiêm V: "Ngày cuối cùng trước khi giải nghệ, không còn đơn độc nữa rồi, thật đáng mừng. [hài lòng đến nổ tung.jpg]
13.
Hoàng Thiếu Thiên một mặt xoắn xuýt cắn đôi đũa, phảng phất như bữa cơm thịnh soạn không phải salad đậu bắp thì cũng là trứng tráng đậu bắp. Dụ Văn Châu bưng khay cơm ngồi xuống đối diện, "Sao thế? Không hợp khẩu vị à?"
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh hỏi, "Đội trưởng đội trưởng, tui không hiểu nổi hướng đi của vở kịch này nữa? Không phải là lão Phương thầm mến tên Mắt Bự nhưng hắn nghĩ Mắt Bự sẽ không thích hắn đoạn tình cảm này sẽ không có kết cục tốt nên hắn quyết định im lặng cho tới khi giải nghệ để mọi chuyện tự phủ bụi sao tự nhiên lại nhìn thấu hồng trần hiểu rõ cuộc đời rắc rối đây?"
"Đại khái là Vương đội cũng thích Phương tiền bối đi."
Hoàng Thiếu Thiên mờ mịt, "Có sao? Phương thức bọn họ ở với nhau cũng không khác lão Diệp lão Hàn là mấy, chân tâm chỉ muốn dồn đối phương vào chỗ chết, chờ đã không đúng không đúng, nói thế hóa ra lão Phương ở mặt nào đó bị thần kinh à, lẽ nào đây chính là lý do lão Vương yêu hắn? Ẩn nhẫn bao dung độ lượng? Này không phải tình phụ tử sao? Còn lão Phương coi người ta là gì vậy? Yêu nhau thì phải đập chết nhau à..."
Dụ Văn Châu gắp miếng bạch trảm kê nhét vào miệng ngăn Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục lải nhải não bay nhảy lung tung, sau đó bắt lấy trọng điểm, "Hẳn là như vậy đi, tính khí của Vương đội không tệ, nhưng với một người như Phương tiền bối, kết cục quả là có chút không thể tưởng tượng."
Hoàng Thiếu Thiên hồi tưởng lại không khỏi lạnh cả sống lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Quá đúng rồi, chọc cái gì cũng không nên động tới trái tim. Đương nhiên đội trưởng tui còn chưa nói a, cậu đẹp trai nhất ôn nhu nhất tốt với tui nhất, nhưng tui vẫn không hiểu lão Vương yêu thích gì cái tên kia đây? Cao hơn hắn hay là xứng đôi với hắn? Nói như vậy có phải lão Tôn cũng phù hợp không, Điền Sâm chẳng phải cũng rất nguy hiểm? Nghĩ lại thật quá khủng bố đi!"
Dụ Văn Châu thở dài, cái suy nghĩ này kéo lại không nổi rồi, vì thế nên hắn quyết định kết thúc đề tài tại đây.
14.
"Tôi đột nhiên nghĩ ra một lý do, Thiếu Thiên có muốn nghe không?"
"A? Đội trưởng nói xem."
"Chính phó đội mà, làm sao có thể không HE đây?"
15.
Trịnh Hiên ở xa xa nghe được đoạn đối thoại của chính phó nhà mình mà đỏ mặt, nghĩ đến Bá Đồ, lại gào thét, nghĩ tới Luân Hồi, rồi Bách Hoa trước kia.
Trịnh Hiên khiếp sợ, "Mình bị thuyết phục rồi."
Sau đó Trịnh Hiên tâm cũng mệt, "Liên minh có phải sắp xong rồi không? Trời đất ơi."
END
Raw: VQTS
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Pông
HE VỚI ĐỐI TƯỢNG YÊU THẦM
***
1.
***
Toàn bộ Liên minh cảm thấy chính phó Vi Thảo không hợp nhau.
Nhưng Phương Sĩ Khiêm không cho là thế.
2.
Là Thần Trị Liệu của Liên minh, cao 1m83, thật sự là có chút đẹp trai, thế nhưng Phương - cao phú soái - Sĩ Khiêm lại có một đối tượng thầm mến không thể tiết lộ.
Người ấy giàu hơn hắn một tí, cũng đẹp trai hơn hắn một chút, ngoại trừ thấp hơn hắn 2cm thì cấp bậc còn cao hơn hắn, đó chính là đội trưởng đương nhiệm của Vi Thảo - Vương Kiệt Hi.
Thật sự ngẫm lại đến dũng khí theo đuổi người ta cũng không có.
Nhưng nếu chỉ là những chênh lệch nhỏ ấy sao có thể làm đệ nhất Thần Trị Liệu của Liên minh chùn bước?
Mấu chốt là, giữa hắn với đối tượng thầm mến này có tới mười tám cái lịch sử đen tối.
3.
Lịch sử đen tối này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tóm lại là có chút quái đản.
Người ta có ai lại đi nói với đối tượng thầm mến của mình như này không?
"Anh là tiền bối của cậu, vậy mà cậu cũng không nghe lời là sao?"
"Chậc chậc, sao lại đánh tới khó nhìn vậy chứ, tiền bối nói mà cũng không vào đầu hả?"
Hơn nữa mấy câu đấy Phương Sĩ Khiêm không chỉ nói một lần.
Phương Sĩ Khiêm đã từng gây khó dễ cho Vương Kiệt Hi, cảm thấy sự xuất hiện của hắn khiến Lâm Kiệt phải giải nghệ. Lâm Kiệt tuy không phải tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú nhưng không thể bàn cãi rằng hắn là một tiền bối tốt. Có thể nói Phương Sĩ Khiêm coi hắn như tâm phúc bên cạnh vậy, chỉ cần người vẫn còn ở đây thì dù tạm thời kết quả không tốt nhưng nhất định sẽ khá hơn.
Sau đó tâm phúc liền lôi kéo một tên tiểu tử tới trước mắt hắn, nói với hắn rằng đây chính là đội trưởng của mình, lại còn bảo phải rời đi.
Dù thanh âm từ đáy lòng thì thầm với hắn, đây là lựa chọn đúng đắn nhưng hắn cũng không chấp nhận. Chính xác ra là lý trí đã tiếp nhận nhưng về mặt tình cảm thì không.
Vì thế nên khi năm đó Vương Kiệt Hi vừa mới tiếp nhận một Vi Thảo loạn lạc, mùa giải thứ ba đấu pháp Ma Thuật Sư giành nhiều thắng lợi nhưng đấu đoàn đội thì rối tinh rối mù, Vương tiểu đội trưởng bên ngoài ưu tư thì còn có Phương Sĩ Khiêm trong lòng lo sợ.
4.
Ngáng chân hậu bối không phải phong cách của Phương Sĩ Khiêm, chuyện làm tổn hại chiến đội hắn cũng sẽ không làm. Nhưng tỏ vẻ chê cười như cơm bữa thì không bao giờ thiếu, thỉnh thoảng thêm món "tính khí hẹp hòi". Nếu như mấy lời trào phúng thật sự biến thành cơm ăn, tám phần mười Vương Kiệt Hi sớm đã bị đút cho béo ú nặng mấy trăm cân.
Nhưng những chuyện quá phận thì tuyệt đối không có. Phương Sĩ Khiêm có thất thường tới mấy cũng là trị liệu mang tấm lòng lương y như từ mẫu, cho dù bình thường có muốn bóp chết tâm hồn bé nhỏ của tiểu hài tử thì trên sân đấu vẫn là trị liệu, chỉ hận không thể biến thành vú em bón sữa cho đồng đội.
Mùa giải thứ ba, Vương Kiệt Hi có bao nhiêu tự do tự tại, người đã từng gặp đều biết.
Đoạn thời gian đó, Phương Sĩ Khiêm cảm giác như mình là vị phụ huynh bưng bát suốt ngày đuổi theo đứa con nghịch ngợm không chịu ăn cơm.
Trẻ con hiếu động, phụ huynh đương nhiên phiền. Vương Kiệt Hi cho dù phóng túng mấy, Phương Sĩ Khiêm cũng sẽ nỗ lực dạy dỗ hắn cho tốt.
Nếu nói tới thời điểm quan hệ giữa hai người chân chính tiến triển đột phá thì phải quay ngược trở về một ngày rất bình thường, một đêm trăng tròn gió mát. Phương Sĩ Khiêm nửa đêm ra ngoài tìm đồ ăn thì đi qua phòng huấn luyện, không hiểu sao ngẫu nhiên lại có cảm cảm hứng. Vì vậy hắn liền nhoài lên bàn Vương Kiệt Hi bàn luận. Hai người nói chuyện rất ăn ý, càng nói lại càng hăng say, cuối cùng Phương Sĩ Khiêm bưng bát mì ngồi ở phòng huấn luyện suốt đêm.
Đến đây hai người coi là chính thức hòa giải. Tuy rằng bộ dạng "anh đây là tiền bối" nhất quyết không bỏ nhưng tới buổi tối hôm ấy, lý do Phương Sĩ Khiêm dễ nói chuyện như vậy, có lẽ là vì lần đầu tiên hắn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt to nhỏ của Vương Kiệt Hi.
Phương Sĩ Khiêm cũng cảm thấy rất đau lòng.
5.
Chợt như một đêm gió xuân về, trăm hoa đua nở. Loại bỏ đi từng tầng băng ngăn cách trong nội bộ Vi Thảo, phong ấn đấu pháp Ma Thuật Sư, được Vương Kiệt Hi dẫn dắt, thành tích cứ vậy tăng vụt, mùa giải thứ năm liền đoạt được quán quân đầu tiên. Quan hệ ấm lên đồng thời sinh ra một chút cảm giác không rõ tên. Cho dù Phương Sĩ Khiêm EQ thấp tới đâu cũng nhận ra có điều khác thường.
Phía trước chúng ta đã nói Phương Sĩ Khiêm là đệ nhất trị liệu của Liên minh. Vậy cũng phải làm rõ, cho dù là một vú em, Phương Sĩ Khiêm cũng biết đánh nhau. Mà đánh người thì phải tìm ai tương đương với mình. Nói như vậy, một trị liệu đánh vui có thể tìm đội viên của mình. Phương Sĩ Khiêm thì không, hắn tự nhận mình rất biết cách chiến, ánh mắt rất cao, nên hắn tìm Diệp Thu PK.
Nếu như là người khác thì tám phần mười Diệp Thu sẽ mặc xác hắn, tuy nhiên vừa nhìn cái rìu ngắn nhỏ bé kia, hắn liền vui vẻ đồng ý.
Sau đó, Phương - siêu cấp biết đánh nhau - Sĩ Khiêm thao tác Sứ giả thủ hộ ngã xuống chân Nhất Diệp Chi Thu của Diệp - mặc kệ chú biết đánh nhau hay không ngược lại anh không thể xuống tay - Thu. Và từ đó Phương Sĩ Khiêm cũng kiên định trên con đường quấn quít đòi Diệp Thu PK.
Đến lần thứ n, Diệp Thu cũng phục rồi. Dù sao đánh trị liệu cũng khác so với đánh DPS, đặc biệt kỹ thuật của Phương Sĩ Khiêm rất cao, giống như con gián ấy, không phải không thắng được, mà là lằng nhằng.
Nhất Diệp Chi Thu: Lão Phương, rốt cuộc chú toan tính gì thế hả? Có phải muốn bôi xấu hình tượng của anh trong liên minh trị liệu không, làm cho anh đây không dám xuất hiện trước mặt trị liệu nữa chắc? Chậc chậc, tâm bẩn a.
Phòng Phong: Cút cút, anh mới là đồ tâm bẩn ấy.
Nhất Diệp Chi Thu: Vậy chú cả ngày quấn lấy anh làm gì? Không phải bị mị lực của anh chinh phục rồi chứ, yêu anh đi này.
Phòng Phong: Giữ liêm sỉ một chút thì anh sẽ chết à? Đồ giả tạo!
Nhất Diệp Chi Thu: Nông cạn, dung tục, vô tri, không thấy vẻ đẹp tiềm ẩn. Chờ chút, không phải chú coi trọng Mộc Tranh, sau đó dùng chiến thuật vu hồi với anh chứ? Anh nói cho chú biết, anh với chú thì tàm tạm được, Mộc Tranh tuyệt đối không thể cho.
Phòng Phong: Anh cút... À quên, tôi đi. [mỉm cười.jpg]
Phương Sĩ Khiêm tay vung chuột cười ha ha tới mức co quắp trên ghế, độ kiêu ngạo nháy mắt tăng vọt. Nghĩ thầm đệ nhất mỹ nữ Liên minh ấy hả?
Mình có đặc biệt yêu thích cái gì không nhỉ?
Thứ hiếm có?
Ây nha, hình như có, dù sao còn hơn cái miếu hòa thượng không bóng dáng một em gái.
Nhưng cô gái nào lại phù hợp với thẩm mỹ của mình nhỉ?
Thấp hơn Hoàng Thiếu Thiên thì tạm bỏ qua, đến mắt to mắt nhỏ cũng không có.
Mắt to mắt nhỏ...
Phương Sĩ Khiêm đột nhiên mờ mịt.
Mình là ai?
Mình đang ở đâu?
Mình vừa nghĩ cái gì vậy???
6.
Phương Sĩ Khiêm ở phương diện nào đó cũng là một boy ngay thẳng, vì thế nên ngay khi xuất hiện ý nghĩ này, hắn liền nghiêm túc tra hỏi bản thân nguyên do.
Nếu Phương Sĩ Khiêm cảm thấy Vương Kiệt Hi thú vị, vậy thì đi tìm hiểu tại sao hắn lại thấy thú vị.
Phương Sĩ Khiêm bắt đầu từng vấn đề.
Đầu tiên, là một tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn đương nhiên thích một người chơi Vinh Quang thật giỏi. Vương Kiệt Hi chơi Vinh Quang có giỏi không? Này, đây là đội trưởng của hắn, mới ra mắt đã phá vỡ bức tường tân binh đó, trên vai gánh Vi Thảo bay về phía trước đó, không có lương tâm cũng không thể nói ra một chữ "không".
Tiếp đến, Phương Sĩ Khiêm thừa nhận mình tính khí không tốt, cũng không đủ lý trí, còn có chút nhỏ nhen, vì thế nên hắn hy vọng đối phương biết thận trọng, có thể chấp nhận tính tính của hắn, nhưng cũng đừng làm chính mình thiệt thòi.
Vương Kiệt Hi có tốt không?
Không thể tốt hơn. Phương Sĩ Khiêm ở Vi Thảo bao lâu nay, vẫn đủ tay đủ chân sống hạnh phúc, đây là minh chứng rõ nhất.
Vương Kiệt Hi có giống một cái túi khí trút giận sao?
Ngược lại, 365 ngày Phương Sĩ Khiêm chọc ngoáy không thiếu hôm nào nhưng cũng không ít lần bị hắn làm cho tức chết mà ăn ít đi một miếng cơm, thiếu ngủ mất một phút.
Ừ hắn còn thích người cao ráo, nhưng không được cao hơn hắn.
Quy luật sinh hoạt của hắn rất thất thường, đối phương phải biết làm việc và nghỉ ngơi khoa học một chút.
Đối phương phải có chủ kiến nhưng hi vọng hắn tín nhiệm mình.
Tốt nhất là người địa phương, ở gần Vi Thảo một chút, có thể mỗi ngày gặp mặt thì lại càng tốt.
...
Muốn cái nọ cái kia xong, Phương Sĩ Khiêm vùi mặt vào gối.
Quá xứng đôi luôn còn gì, quả thật không ngờ mẫu người lý tưởng chân chính của Phương Sĩ Khiêm như đo ni đóng giày cho Vương Kiệt Hi.
Vẫn là chạy trời không khỏi nắng, Phương Sĩ Khiêm nghĩ, hắn thật sự thích Vương Kiệt Hi rồi.
Qua thêm một tuần lại càng có cảm giác từ thầm mến đơn giản thành tình yêu chân thực.
Ai, xem ra mùa xuân đến rồi.
7.
Phương Sĩ Khiêm nghĩ là đàn ông phương Bắc, làm việc phải thẳng thắn dứt khoát, vì thế nên ngay hôm sau khi biết hắn thích đội trưởng của mình, hắn liền bắt đầu suy nghĩ làm sao để tỏ tình.
Dưới đây là tưởng tượng của Phương Sĩ Khiêm:
Phương Sĩ Khiêm: "Vương Kiệt Hi, anh thích cậu, theo anh đi khắp thế gian nhé?"
Vương Kiệt Hi: "Tiền bối, đừng nghịch."
Phương Sĩ Khiêm, được.
---
Phương Sĩ Khiêm: "Tiểu Vương này, cậu cũng tới lúc nói chuyện yêu đương rồi đó, cậu xem anh đây thế nào?"
Vương Kiệt Hi: "Tôi là tiểu thịt tươi mùa thứ ba, không thể in relationship với người cao tuổi mùa thứ hai được."
Phương Sĩ Khiêm, được.
---
Phương Sĩ Khiêm: "Đội trưởng này, hôm nay đẹp trời, chúng ta yêu nhau đi ~"
Vương Kiệt Hi: "Từ chối."
Phương Sĩ Khiêm: "Lần này lại là vì cái gì?" [nổi điên.jpg]
Vương Kiệt Hi: "Bởi vì ngày mai tôi phải đi xem mắt." [yêu thương người ngờ nghệch.jpg]
Phương Sĩ Khiêm, được.
...
Lại còn muốn tỏ tình gì nữa?
Phương Sĩ Khiêm lệ rơi đầy mặt.
8.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy hậu quả của việc trực tiếp tỏ tình với Vương Kiệt Hi có thể lại dẫn tới tình cảnh chính phó Vi Thảo bất hòa (mặc dù trong mắt người khác hiện tại cũng chả ra đâu vào đâu), không khéo kết quả thi đấu của Vi Thảo vì đó mà trượt dài.
Vậy trước tiên đành thấm mến thôi, Phương Sĩ Khiêm nghĩ vậy. Hắn muốn bất tri bất giác dẫn dắt, không chừng ngày nào đó lại HE thì sao?
Chính là lại không thể biểu lộ, này là trói buộc tâm can. Bảo bảo thật xoắn xuýt mà.
Nhưng mà thời gian để hắn xoắn xuýt cũng không có lâu.
Lúc nhận ra mình thích Vương Kiệt Hi đã là đầu mùa giải thứ sáu. Rất nhanh cuối mùa giải thứ sáu, trạng thái của Phương Sĩ Khiêm có chút sụt giảm. Mùa giải thứ bảy, trị liệu thứ hai là Viên Bách Thanh ra mắt, chính là có thể tiếp nhận vị trí của Phương Sĩ Khiêm bất kỳ lúc nào, để Vi Thảo khi mất đi thần trị liệu cũng không đến nỗi lao đao.
Trạng thái trượt dốc quá nhanh không hề có chút chuẩn bị, mùa giải thứ sáu vuột mất chức quán quân nên Phương Sĩ Khiêm chưa nghĩ sẽ giải nghệ, cũng là vì không yên tâm đồ đệ của mình tay nghề còn chưa vững. Đoạn thời gian đó Phương Sĩ Khiêm không dư thừa tinh lực nghĩ chuyện khác, hắn nhất định vì người kế thừa của mình mà nỗ lực chuẩn bị thật tốt, đặc biệt là vì vú em tương lai không chỉ của Vi Thảo mà còn của cả Vương Kiệt Hi.
Suốt cả mùa giải, một ngày của Phương Sĩ Khiêm chính là ăn cơm, huấn luyện, chỉ dạy Viên Bách Thanh, ngủ, còn lại chút thời gian vụn vặt thì chính là nhìn chằm chằm Vương Kiệt Hi. Viên Bách Thanh cảm thấy hết hồn, sợ một giây sau sư phụ của mình sẽ nhào tới ăn tươi nuốt sống đội trưởng.
Nhìn bóng lưng Vương Kiệt Hi ngồi trước máy tính chăm chú huấn luyện, Phương Sĩ Khiêm sụt sịt mũi nghĩ thầm, tiểu đội trưởng nhà mình sao lại tốt thế chứ? Này mau nhìn đi, đây chính là Vương Kiệt Hi phiên bản giới hạn đó, không nhìn lẹ là sau không còn được thấy đâu.
9.
Mùa giải thứ bảy rất gian nan, nhưng cuối cùng quán quân là của Vi Thảo!
Kết thúc rồi?
Ngơ ngác nhìn hai chữ "vinh quang" trên màn hình, Phương Sĩ Khiêm có chút thất thần, sau đó khóe miệng càng ngày càng cao, cuối cùng lộ ra nụ cười chân tâm thật lòng nhất.
Vui hết mình xong, hắn cân nhắc mình nên giải nghệ rồi.
Quá trình diễn ra rất nhanh, tuyên bố cũng không tới lượt hắn làm, chỉ cần về thu dọn ký túc xá thôi.
Phương Sĩ Khiêm là người Bắc Kinh, nhà cách đây cũng không xa, thỉnh thoảng còn đi đi về về nên không có mấy đồ để thu dọn cả, tự nhiên lại trở nên nhàn hạ.
Người rảnh rỗi thì lại có sức lực đi suy nghĩ những việc linh tinh.
Có lúc Phương Sĩ Khiêm nhớ lại mùa giải thứ hai mình có phải bị Thần Vinh Quang nguyền rủa không? Lại nghĩ tới hai vị tôn thần mạnh như rồng như hổ năm đó, Tôn Triết Bình vì chấn thương mà mùa giải thứ năm đã giải nghệ, Tam Á Trương Giai Lạc (trong đó hai chức Á quân là Vi Thảo tặng, tạm thời không nên đề cập tới...) thì cũng trượt phong độ nhưng vẫn kiên trì, còn Lâm Kính Ngôn...
Đến đây Phương Sĩ Khiêm không dám tự nhận mình xui xẻo nữa, sợ bị Trương Giai Lạc xé xác hắn ra.
Lại nghĩ tới sự nghiệp không ngắn không dài, hầu như tất cả đều có sự hiện diện của Vương Kiệt Hi. Kỳ thật cũng chưa là gì, với kinh nghiệm yêu đương ít ỏi của Phương Sĩ Khiêm, hẳn là Vương Kiệt Hi còn chiếm hết cả trái tim của hắn rồi đây.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy lần thầm mến này của mình là kém cỏi nhất, một giây cầm cự cũng không có. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tiếp tục kém cỏi, dù sao mỗi ngày gặp mặt cũng không đem lại kết quả gì, lại còn hy vọng tới lúc chia xa sẽ có kết quả sao? Hơn nữa Phương Sĩ Khiêm không thể không thừa nhận, trên con đường Vinh Quang này, hắn đã tới điểm cuối rồi, nhưng phía trước của Vương Kiệt Hi còn rất dài.
Ở lại Vi Thảo sáu năm thì hết năm năm Phương Sĩ Khiêm kề vai chiến đấu cùng Vương Kiệt Hi. Xóa đi một vài đoạn lịch sử đen tối, làm tròn số cũng coi như là một vở kịch thanh xuân dốc hết tình cảm tấm lòng. Đáng tiếc trong series phim Vi Thảo, Phương Sĩ Khiêm chẳng qua chỉ là ngôi sao điện ảnh của bộ thứ nhất, sau đó Vương Kiệt Hi sẽ tiếp tục gánh Vi Thảo bay về phía trước. Vừa nhìn là không thấy kết cục cp ở đâu, lạnh thấu tâm can rồi.
Vì thế, cứ như vậy đi.
10.
Chạng vạng ngày cuối cùng Phương Sĩ Khiêm ở lại Vi Thảo.
Ai nha, hắn còn chưa bắt đầu từ bỏ tình yêu mà.
Phương Sĩ Khiêm vò đầu, có mấy phần chán nản dán mặt vào tường. Ánh dương chạng vạng rực rỡ xuyên qua cửa sổ khép nửa, hắn ngẩng đầu góc 15 độ hình thành nên mảng sáng mảng tối, chỉ có thể tả cảnh tràn ngập bi thương.
Nơi này nên có một điếu thuốc, Phương Sĩ Khiêm khép hờ đôi mắt nghĩ.
Trong phim truyền hình diễn biến không có giống như này mà. Đáng nhẽ ra từ đầu đã là tình yêu tươi đẹp đến chói mắt, sau đó là hàng loạt biến cố khác nhau, nước chảy bèo trôi hoặc ngược dòng cảnh còn người mất. Quay đầu nhìn ái tình phai màu cùng hiện thực là sắp phải bắt đầu một cuộc sống mới phía trước không có người yêu, nam chính trầm mặc một lúc lâu rồi nhả ra làn khói trắng, sau đó có thể nở một nụ cười tạm biệt nữ chính, nhìn theo bóng lưng nữ chính không còn chút rung động nào rời đi.
Thật tốt, cứ vậy ngồi giữa làn khói nghĩ chuyện trần thế, quả là vạn sự thư thái, thiên địa xa xăm.
Thời điểm như thế này sao lại có thể thiếu khói thuốc được chứ?
Phương Sĩ Khiêm không cam lòng lục túi tìm, nhưng hắn không phải Diệp Thu, móc nửa ngày cũng tìm không ra.
Quên đi, méo mó có còn hơn không.
Thế là Phương Sĩ Khiêm lấy một viên kẹo nhét vào miệng.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy dáng vẻ ăn kẹo hiện tại của mình rất đau khổ, có thể nói là vô cùng bi thương, thậm chí có thể tới mức nhe răng nhăn mặt chuẩn bị vứt luôn hết hình tượng.
Thế nhưng sau đó lại nếm được vị dâu tây ngọt ngàn lan dần. Phương Sĩ Khiêm sững sờ, sau đó cười lên như một tên ngốc, vị đắng ngọt đan xen không dứt, huống hồ thật ra cũng không có khổ lắm. Chúng ta còn cùng nhau phấn đấu năm năm, cùng lấy được hai chức quán quân. Chỉ hơi tiếc không lấy được danh hiệu Cặp đôi hợp tác tốt nhất.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy mình cao phú soái như này, quãng đời còn lại khả năng phải ôm lấy năm năm ấy, yên lặng sống trong hồi ức cô độc tới cuối đời rồi.
Đáng tiếc.
11.
Lúc này thật sự phải nói gặp lại cậu sau, tiểu đội trưởng.
Phương Sĩ Khiêm thở dài, chờ mình điều chỉnh tâm trạng xong sẽ đi tìm Vương Kiệt Hi tạm biệt. Hắn đưa tay lên xoa xoa dáng vẻ nụ cười cứng ngắt, ngồi dậy quay đầu lại đã thấy ánh sáng rực rỡ có chút nhạt đi. Sau đó, hắn liền va phải ánh mắt của người mắt to mắt nhỏ nào đó.
Phương Sĩ Khiêm trực tiếp cắn nát luôn viên kẹo trong miệng.
Viên kẹo cứng để cắn nát cần một chút lực, đang thất thần lại càng quen miệng cắn cắn lung tung.
Miệng Phương Sĩ Khiêm đau tới suýt khóc, bên trong tràn lên vị máu nồng đậm hòa cùng vị dâu tây. Đau miệng thì thôi đi, ai ngờ hắn thật sự rơi nước mắt.
"..."
Vương Kiệt Hi cảm thấy bối rối.
Sĩ Khiêm tiền bối ở trước mặt mình cắn nát viên kẹo rồi đau tới phát khóc, mình nên làm gì giờ?
Chuyện rất khẩn cấp đó.
Đột nhiên nhớ tới vị bằng hữu Dụ tiên sinh nào đó có nói, đội phó muốn khóc thì hôn một cái là được rồi.
Vương Kiệt Hi âm thầm đem Ma đạo học giả đánh Thuật sĩ cạp đất trong đầu.
Rất tốt, mình vừa mới khắc phục một sai lầm lớn.
Vương Kiệt Hi lạnh lùng nghĩ.
"Tiền bối?"
Phương Sĩ Khiêm một tay che mặt, thanh âm vụng về phát ra, giọng điệu không thể yêu thương, "Nhịn nói chuyện với anh đi, miệng đau."
Mặt cũng đau.
Này đang chuẩn bị từ biệt thì chẳng hiểu sao có một màn này, cậu đột nhiên xuất hiện làm cái gì hả?
Buột miệng định nói xong không đành lòng liền nuốt lại, làm sao nỡ chứ?
Vương Kiệt Hi trầm mặc một chút, bắt đầu lục lọi lại kinh nghiệm của bản thân xem trong tình huống này nên xử lý như nào, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng chọn phương án của trụ trì miếu hòa thượng kia làm đối sách.
"Vậy tôi giúp tiền bối liếm liếm nhé?"
"...................."
12.
Phương Sĩ Khiêm V: "Ngày cuối cùng trước khi giải nghệ, không còn đơn độc nữa rồi, thật đáng mừng. [hài lòng đến nổ tung.jpg]
13.
Hoàng Thiếu Thiên một mặt xoắn xuýt cắn đôi đũa, phảng phất như bữa cơm thịnh soạn không phải salad đậu bắp thì cũng là trứng tráng đậu bắp. Dụ Văn Châu bưng khay cơm ngồi xuống đối diện, "Sao thế? Không hợp khẩu vị à?"
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh hỏi, "Đội trưởng đội trưởng, tui không hiểu nổi hướng đi của vở kịch này nữa? Không phải là lão Phương thầm mến tên Mắt Bự nhưng hắn nghĩ Mắt Bự sẽ không thích hắn đoạn tình cảm này sẽ không có kết cục tốt nên hắn quyết định im lặng cho tới khi giải nghệ để mọi chuyện tự phủ bụi sao tự nhiên lại nhìn thấu hồng trần hiểu rõ cuộc đời rắc rối đây?"
"Đại khái là Vương đội cũng thích Phương tiền bối đi."
Hoàng Thiếu Thiên mờ mịt, "Có sao? Phương thức bọn họ ở với nhau cũng không khác lão Diệp lão Hàn là mấy, chân tâm chỉ muốn dồn đối phương vào chỗ chết, chờ đã không đúng không đúng, nói thế hóa ra lão Phương ở mặt nào đó bị thần kinh à, lẽ nào đây chính là lý do lão Vương yêu hắn? Ẩn nhẫn bao dung độ lượng? Này không phải tình phụ tử sao? Còn lão Phương coi người ta là gì vậy? Yêu nhau thì phải đập chết nhau à..."
Dụ Văn Châu gắp miếng bạch trảm kê nhét vào miệng ngăn Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục lải nhải não bay nhảy lung tung, sau đó bắt lấy trọng điểm, "Hẳn là như vậy đi, tính khí của Vương đội không tệ, nhưng với một người như Phương tiền bối, kết cục quả là có chút không thể tưởng tượng."
Hoàng Thiếu Thiên hồi tưởng lại không khỏi lạnh cả sống lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Quá đúng rồi, chọc cái gì cũng không nên động tới trái tim. Đương nhiên đội trưởng tui còn chưa nói a, cậu đẹp trai nhất ôn nhu nhất tốt với tui nhất, nhưng tui vẫn không hiểu lão Vương yêu thích gì cái tên kia đây? Cao hơn hắn hay là xứng đôi với hắn? Nói như vậy có phải lão Tôn cũng phù hợp không, Điền Sâm chẳng phải cũng rất nguy hiểm? Nghĩ lại thật quá khủng bố đi!"
Dụ Văn Châu thở dài, cái suy nghĩ này kéo lại không nổi rồi, vì thế nên hắn quyết định kết thúc đề tài tại đây.
14.
"Tôi đột nhiên nghĩ ra một lý do, Thiếu Thiên có muốn nghe không?"
"A? Đội trưởng nói xem."
"Chính phó đội mà, làm sao có thể không HE đây?"
15.
Trịnh Hiên ở xa xa nghe được đoạn đối thoại của chính phó nhà mình mà đỏ mặt, nghĩ đến Bá Đồ, lại gào thét, nghĩ tới Luân Hồi, rồi Bách Hoa trước kia.
Trịnh Hiên khiếp sợ, "Mình bị thuyết phục rồi."
Sau đó Trịnh Hiên tâm cũng mệt, "Liên minh có phải sắp xong rồi không? Trời đất ơi."
END