Lời mở đầu
Ánh nắng ban mai trong sơn cốc luôn khoan thai đến muộn, trừ tiếng chim kêu chiêm chiếp thì chỉ còn lại tiếng vang nhè nhẹ của bông tuyết đọng lại đè ép cành cây khô, cùng với tia nắng buổi sáng rọi vào trong cửa số. Tu sĩ già thắp một ngọn đèn, mở cánh cửa sổ ở phía Đông ra.
“Lạy Chúa, nhờ ơn phước của Ngài, con trai của con đã quay trở về…”
Bên cửa sổ là một bức tranh có vẻ như là Đức Mẹ đồng trinh đã sớm bị phai màu, kỹ thuật hội họa của mười mấy năm về trước đã khiến gương mặt khắc khổ của Đức Mẹ trở nên tiều tụy hơn, mi mắt rủ xuống như thể rơm rớm lệ. Ông lão chăm chú nhìn khuôn mặt từ bi của Đức Mẹ, trong lúc vô tình cảm thấy sống mũi ngày càng cay cay.
Người “con trai” trong miệng ông giờ đây đang tắm mình dưới ánh nắng ôn hòa trong thung lũng, bóng dáng đen nhánh tiến lại càng ngày càng gần, đạp lên trên sương mù buổi sớm tinh mơ, lộ ra thân hình giữa đống tuyết phủ khắp núi.
“Xe ngựa của Giám mục đã đến, thưa cha.”
“Phải gọi là Hồng y Giám mục
(*) ----- ta đã dạy con rồi mà, con trai.” Ông lão đi đến bên cửa, cười tủm tỉm vỗ vai nhóc rung chuông đang thở hổn hển, đầu đổ đầy mồ hôi, “Lau mồ hôi đi.”
(*) từ gốc là “pháp tòa” nhưng từ này chỉ được dùng bên Phật giáo. Sau khi tra cứu thì tui thấy từ “đô thành trưởng” có vẻ hợp với vị trí của người này hơn, mà tra thêm lần nữa thì tui đổi thành Hồng y Giám mục rùi :v
Ông dúi chiếc khăn tay vào trong lòng bàn tay chàng trai trẻ, quay lưng đi xuống lầu. Nhóc rung chuông giơ khăn tay lên, kinh ngạc nhìn bóng lưng lọm khọm của ông cụ, nửa buổi sau mới lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo sau.
Cửa gỗ của tu viện bị kéo ra chậm rãi, gió núi lạnh lẽo ùa vào, thổi mạnh đến mức cả người phải giật mình. Xe ngựa dừng trước cửa của tu viện, màn che lay đông từ từ kéo ra, chàng trai nhìn thấy một bàn tay thon dài mảnh khảnh lò dò vươn ra, trong phút chốc, “khách quý” đã bước xuống xe, sau khi gật đầu thăm hỏi phu xe thì chuyển tầm nhìn về phía chàng trai và tu sĩ già ở bên cạnh cậu.
Chàng trai vẫn còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên ----- Hồng y Giám mục trẻ hơn so với những gì cậu tưởng tượng, dáng vẻ trạc hai mươi tuổi, trên vai phủ chiếc áo lông màu đen nhung dày và nặng, mũ trùm được giở xuống liền lộ ra gương mặt trẻ tuổi và tuấn tú. Làn da của người ấy trắng bệch như bị bệnh, màu sắc của đồng tử cũng nhạt hơn so với người thường, tựa như hai hồ nước lăng tăng sóng nước được giấu bên trong hàng mi thật dài, được mắt kính khúc xạ nên càng trở nên lấp lánh hơn. Mũi của anh như đỉnh núi phủ đầy tuyết, đôi môi mím lại thật chặt, nom có vẻ nghiêm túc.
“Đi thôi…”
Tu sĩ già nhẹ nhàng đẩy chàng trai đứng sau lưng, đứa trẻ ấy lúc này mới hoàn hồn, khom lưng chầm chậm đi theo, đón lấy áo lông mới vừa cởi trên người Hồng y Giám mục xuống.
“Làm phiền ngài rồi.”
Chàng trai bàng hoàng gật đầu, không tự chủ lùi về sau nửa bước, bị Hồng y xưng hô một tiếng “ngài” đủ để khiến cậu hoa mắt chóng mặt, càng không cần phải nói trước mắt là một Hồng y Giám mục hào quang chói lòa khiến cậu trong lúc hoảng hốt cảm thấy bản thân bị thánh quang lu mờ cả mắt. Chủ nhân của tu viện đi đến bên cạnh bọn họ, toan quỳ gối hành lễ với Giám mục thì đối phương lập tức đỡ lấy ông, cho ông một cái ôm nồng nàn.
“Thầy à, đừng khách sáo như thế.”
“Tạ ơn Chúa…” Thoáng chốc, vị tu sĩ già đã sớm không kiềm được mà òa khóc, nước mắt ồ ạt tuôn ra chảy dài trên gương mặt dày đặc nếp nhăn, ông vội vàng dùng mu bàn tay quệt đi nước mắt trên má, hồi lâu sau mới đứt quãng nhả ra mấy chữ, “Ta không ngờ… sẽ có ngày ta vẫn có thể nhìn thấy con…”
“Con đến núi Kirk chính là vì đến gặp thầy một lần.”
“Con ngoan, cả đường tuyết lớn như vậy... Mau vào trong phòng nghĩ một lát đi, ta chuẩn bị nước nóng cho con, vừa lúc có thể làm ấm cơ thể.”
Nhiều năm trôi qua, đồ vật trong phòng đọc sách của tu viện vẫn không đổi thay, ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi dần trở nên vô cùng yếu ớt sau một đêm mải mê làm việc, ghế gỗ cũ mèm được phủ bởi một tấm đệm lông dê khô cứng, khi ngồi lên có thể nghe được tiếng vang khô khốc, vị Giám mục trẻ tuổi cởi xuống áo choàng tơ lụa màu tuyết trắng đang khoác trên mình, lúc này mới phát hiện ra viền thêu chỉ vàng sớm bị thấm ướt bởi sương sớm trên đám cỏ dại ven đường.
“Tân Kiệt, trông con có vẻ rất mệt mỏi…”
“Chỉ là do con đi đường dài quá lâu thôi, có hơi mệt chút…”
“Có muốn ngủ một giấc không? Ta đã cho người quét dọn căn phòng trước đây của con rồi.”
“Con muốn ở cùng thầy một lúc, thưa thầy.”
“Được thôi…”
Tiếng thở dài của tu sĩ già vang vọng trong phòng, ông nhìn kỹ chàng trai trước mặt, hồi lâu sau mới giơ tay lên, phất phất ở trong không trung: “Lúc con bị gọi đi Thành St. Willing, hình như mới cao tới đây…”
“Làm sao có thể chứ?” Trương Tân Kiệt lấy mắt kính xuống, hai mắt cười híp lại thành hai vầng trăng khuyết, “Chắc thầy đã nhớ sai rồi, khi ấy con mười sáu tuổi, không phải sáu tuổi.”
Thầy của anh cũng lắc đầu cười, hít một hơi thật sâu: “Ở trong mắt ta, con bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Trương Tân Kiệt rủ mi mắt, tựa cằm lên ngực, chăm chú nhìn thập tự giá trước ngực mình, giọng nói như thể đang lẩm bẩm một mình: “Sức khỏe của thầy dạo gần đây sao rồi?”
“Tạ ơn Chúa, ta rất khỏe mạnh, chỉ là trí nhớ không tốt lắm, mọi việc đều nhờ thằng bé rung chuông nhắc ta, không là ta đã quên rồi…” Trên khuôn mặt già nua kia hiện lên ý cười tự giễu, rồi lại biến mất ngay tắp lự trong bầu không khí nặng nề, “Nhưng mà, ta cũng không quên cầu nguyện mỗi ngày cho sức khỏe của Tòa Thánh.”
Vẻ mặt của Trương Tân Kiệt ngưng trệ, trong chớp mắt đã khôi phục lại nụ cười dịu dàng: “Thầy cũng đừng vất vả quá.”
“Ta thì có cái gì để vất vả chứ? Nhìn con kìa,” bàn tay gầy sọc của ông lão vươn ra, nắm chặt lấy bàn tay của Trương Tân Kiệt, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của anh, “Con còn quãng đường đi rất dài.”
“Có gì đâu thầy, sau khi vượt qua dãy núi Cuxgang, Thành Tuyết cũng không còn xa.”
“Ta vốn dĩ nên chúc mừng con…Thế nhưng ta lại không nỡ, phương Bắc lạnh giá, cằn cỗi, hoang tàn, hơn nữa vẫn còn chiến tranh triền miên.”
Than củi trong lò sưởi vang lên tiếng lách tách, ánh lửa hắt lên mắt kính pha lê trên sống mũi của Trương Tân Kiệt, khiến mắt anh trở nên mông lung mờ nhòa.
Anh đương nhiên hiểu rõ lời “chúc mừng” trong miệng thầy mang ý nghĩa gì ------ bất chấp sự phản đối mãnh liệt của Giáo hoàng, anh vẫn được sáu vị linh mục đồng thời tiến cử, đặt cách vào một vị trí Giám mục trong Hồng y Đoàn. Khi ấy, anh còn chưa đến hai mươi lăm tuổi.
Thế nhưng Giáo hoàng cũng dễ dàng tìm được biện pháp để trả thù anh ------- bổ nhiệm anh vào chức cha sở, phái anh đi đến Công quốc Bá Đồ ở tận cực Bắc xa xôi của lục địa.
“Hỡi Tòa Thánh tối cao, tôi muốn có hết thảy quyền cai trị và pháp trị của Công quốc Bá Đồ.”
“Như ngươi mong muốn.”
Ngón tay của Trương Tân Kiệt siết chặt lấy tay của người thầy, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với ông: “Thầy không cần phải lo lắng cho con, con nguyện ý kính dâng toàn bộ vì Chúa, càng không phải nói ----- có dấu hiệu pháp thuật xuất hiện tại cao nguyên Martha tiếp giáp Bá Đồ và Lô Mân.”
“Cái gì!”
Tay của Trương Tân Kiệt bị bấu chặt, gần như tất cả các ngón tay của anh đều đau đớn. Thầy của anh hít một hơi sâu, vẻ mặt hoảng hốt.
“Ta nghe nói… Mấy hôm trước Nữ vương Schilling đã bình định được lũ phù thủy phản loạn ở dãy núi Kirk, là công lao của con sao?”
“Đại Công tước Schilling,” Trương Tân Kiệt bình tĩnh sửa lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, mí mắt không chớp lấy một cái, “Nàng ấy chỉ kế thừa tước vị của cha mình, không phải là vương vị của cả vùng đất.”
“Con trai, con còn muốn nghe lời khuyên của ta không?”
Trương Tân Kiệt hơi gật đầu, anh gần như đoán được thầy của mình sẽ nói cái gì.
“Từ xưa đến nay dãy núi Kirk luôn không yên bình, các phù thủy đã chiếm giữ nơi đây hơn 100 năm, khi còn là một đứa trẻ, ta đã từng chiến đấu với lũ phù thủy cùng lão viện trưởng rồi…”
Cậu bé hướng đạo năm ấy nay đã già nua không thể đứng dậy được, ông nắm lấy bàn tay của Trương Tân Kiệt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, đôi mắt lóe sáng ánh lửa nhỏ yếu từ lò sưởi: “Vô số tín đồ của chúng ta đã chết dưới pháp thuật và ma thuật đen, ta muốn giết chết sự kiêu ngạo phách lối của bọn phù thủy hơn ai hết… Thế nhưng con trai, cuộc chiến ở dãy núi Kirk quá đỗi khốc liệt, hơn hai trăm phù thủy đã bị ra lệnh thiêu sống, mấy nghìn người bị tố cáo cấu kết với ma quỷ, bị đi đày ở biên giới lạnh giá… Ta từng nghe một câu châm ngôn, ‘Nước đầy thì tràn, trăng tròn thì khuyết’. Con còn trẻ tuổi đã nắm quyền lực lớn trong tay, con chớ nên tỏ ra nguy hiểm…”
Vẻ mặt của Trương Tân Kiệt vẫn bình thản như lúc ban đầu, thậm chí còn có thể dịu dàng nắm lấy tay của thầy, nở một nụ cười điềm tĩnh nhẹ nhàng, tựa hồ hết thảy những gì thầy nói không hề liên quan đến mình.
“Con đến Bá Đồ cũng tốt, ở nơi ấy giấu tài, mài giũa tâm tính. Một ngày nào đó con trở lại Tòa Thánh, chắc chắn sẽ một bước lên mây…”
“Con hiểu rồi,” Trương Tân Kiệt đứng lên, tay vẫn còn nắm lấy tay thầy, chậm rãi đi đến trước mặt ông, “Xin hãy cho con ôm thầy một cái, thưa thầy.”
Đối phương loạng choạng đứng dậy, chầm chậm mở rộng vòng tay của mình, Trương Tân Kiệt ôm lấy người thầy nhiều năm không gặp, cằm đặt lên trên bờ vai ông.
“Con phải đi rồi, dù rằng…con cũng rất muốn ở bên thầy một lúc nữa.”
“Tạ ơn Chúa, chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại.”
Thành Tuyết cách xa Thành Kirk vạn dặm như chính cái tên của nó, quanh năm bị tuyết bao phủ. Pháo đài được xây dựng từ những hòn đá thô kệch, ngay cả trong khe đá cũng đóng băng, cả tòa thành như một mảng tuyết trắng, đem lại cho người ta cảm giác thê lương cô độc.
Chủ nhân của pháo đài nằm trên giường trong phòng ngủ của hắn, trên người vẫn còn mặc giáp sắt, ngực lại hở ra, để lộ lồng ngực cường tráng, trước ngực là một vết đao cắt từ vai trái kéo dài mãi đến bụng dưới.
Căn phòng ngủ này không có đồ đạc trang trí dư thừa ------ lò sưởi bốn mùa chưa bao giờ tắt, một tấm bản đồ da dê nhăn nhúm nằm trên chiếc bàn lớn, dầu thắp đèn nhỏ xuống từng giọt, thấm ướt phần mép bản đồ đang bị cuốn lên. Bốn trụ giường to lớn giương nanh múa vuốt nằm trước lò sưởi, trên cột là tấm vải bạt được treo lên bằng móc đồng, tấm chăn da thú được đặt tên giường, làm căn phòng ngủ tối tăm này nhìn càng không giống tẩm cung của một công tước mà trông giống căn lều của một tên mọi rợ hơn.
Ánh nến ở đầu giường nhảy nhót, trong góc của phòng ngủ u ám hiện ra một cái bóng màu đen.
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Dĩ nhiên là đến thăm ngươi rồi ------“
Cái bóng kia bắt đầu nói chuyện, giọng nói có chút đùa cợt: “Nghe nói Thành Tuyết chuẩn bị đón một vị Tổng Giám mục?”
“Hồng y,” Đại công tước không thèm nhấc mí mắt, tựa hồ đang thuật lại một câu chuyện không liên quan gì đến mình, “Người của Hồng y Đoàn.”
“Không thể tin được! Giáo hoàng coi trọng ngươi thật nha.”
“Hừ.” Đại công tước dùng âm mũi đáp lại người kia. Cái bóng ấy khẽ cười một tiếng, chậm rãi bay tới trước giường, ánh nến chiếu sáng làm lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Đại công tước, đối phương liền vui vẻ búng tay một cái, sáp lại trước mặt hắn: “Nghe nói vị Tổng Giám mục này đòi toàn bộ quyền cai trị và pháp trị Bá Đồ từ Giáo hoàng…”
“Hắn nghĩ ngon lắm à!” Âm thanh gầm lên vang vọng khắp phòng ngủ, thậm chí còn làm cả tòa pháo đài kiên cố này rung theo, “Hắn coi Hàn Văn Thanh ta đây là người thế nào? Thùng cơm của Lô Mân hay là Bà già điên xứ Regon?”
“Cái thùng cơm trong miệng ngươi mới vừa kí một khế ước với Giáo hội, trao đổi hương liệu và tượng Thánh để Giáo hội hỗ trợ hắn đưa quân đến cao nguyên Martha, còn ‘Bà già điên’ kia mới vừa mượn tay vị Giám mục tương lai của ngươi để thiêu chết mấy trăm phù thủy trong ngọn núi Kirk ------- tất cả những thứ này còn phải cảm ơn ngươi đó.”
“Vậy thì sao chứ?” Hàn Văn Thanh chống nửa thân trên, sắc mặt còn dữ tợn khủng bố hơn vết thương trên ngực, “Ngươi sợ sao?”
“Hiển nhiên rồi, ta là một người nhát như thỏ đế, mà ngươi lại là người bảo hộ ta,” đối phương nhún vai, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Ngươi sẽ không dễ bị vị Giám mục kia nắm thóp đâu, đúng không?”
“Ngươi muốn nói cái gì? Đừng có thừa nước đục thả câu.”
“Thuở nhỏ ta đi du lịch tứ phương từng nghe qua một câu, ‘lợi dụng vua để điều khiển chư hầu’… Đây chính là cơ hội của ngươi đó, Đại công tước.”
“Ngươi lại định làm chuyện khùng điên gì đó? Phá rối đám cưới kia vẫn chưa đủ sao?”
“Chúng ta đang cùng hội cùng thuyền,” Cái bóng đen kia trở nên trong suốt, hóa thành một làn khói đặc rồi dần dần tiêu tan, “Ta nghe nói, vị Giám mục này là một người tàn nhẫn vô tình, nếu để cho hắn biết mối quan hệ giữa hai chúng ta thì sẽ đến lượt hắn nắm ngươi trong lòng bàn tay.”
“Hắn ngược lại thử một chút xem.”
Hàn Văn Thanh cười lạnh, trơ mắt nhìn đám khói đen kịt biến mất trong không khí, ngọn nến trên đầu giường vụt tắt, cả gian phòng chìm trong bóng tối vô tận. Ngoài khung cửa dường như nổi lên một trận gió, tiếng gào rít quấy nhiễu làm lòng hắn dậy sóng.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc này.