Hoàn [Cao Anh Kiệt] Núi nhà trông về hướng Bắc

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Núi nhà trông về hướng Bắc

Tác giả: 咸鱼科学官

Link gốc: 【高英杰中心】家山北望-咸鱼科学官

Edit: Nguyệt

-

Lời tác giả: Cái gì mà Cao Kiều, Khưu Cao, Cao Vương, Cao Phương, rõ ràng không có CP nào hết.

-

Đây là fanfic, không phải chính truyện Toàn Chức Cao Thủ. Nhân vật nằm trong Toàn Chức Cao Thủ của Hồ Điệp Lam; các thiết lập nhỏ và diễn biến nội dung thuộc về tác giả fanfic.

-

Mừng ngày siêu thoát khỏi đống deadline trường lớp, đăng một fic BE :>

Chú Phương ngầu bá cháy con bọ chét :love::love::love:

-

Lúc Cao Anh Kiệt rời nhà đi ra ngoài, trời vẫn còn sáng, đèn neon ở cửa Bách Lạc còn chưa nhấp nháy, tiếng chào hàng của mấy quầy bán đồ ăn vẫn còn dõng dạc. Cậu lách qua cánh cửa chật hẹp, đi qua con ngõ dài, lên tiếng chào hỏi với từng người láng giềng thân thiết.

Cô chủ tiệm may họ Sở tên Vân Tú, Cao Anh Kiệt gọi cô là chị Vân Tú. Cô lớn hơn Cao Anh Kiệt bốn tuổi, chưa lập gia đình, là một người vô cùng hào sảng lại có lòng nhiệt tình, dường như toát ra phong thái nữ hiệp khách thời xưa. Cao Anh Kiệt tới trước cửa hàng cô, chưa bước vào đã đánh tiếng trước: “Chị Vân Tú, phải nhờ chị chút chuyện.”

“Nói đi em, có chuyện gì?”

“Có lẽ hôm nay khá muộn em mới về được, mẹ em ở nhà bệnh nặng vẫn chưa khỏi hẳn, phiền chị tối nay giúp chút thuốc thang nhé.” Cao Anh Kiệt lấy một chiếc túi giấy ra đặt trên cửa sổ, “Đây là tiền thuốc ạ.”

Sở Vân Tú đi tới, cầm túi giấy lên mở ra xem qua một lượt: “Thuốc thôi chứ có gì mà đắt đỏ thế đâu? Không cần nhiều đến thế.”

Cao Anh Kiệt: “Chị cứ cầm đi, rồi sẽ có lúc dùng tới.”

Sở Vân Tú cẩn thận nhìn vào mắt cậu, không hỏi gì nhiều mà chỉ thản nhiên dặn một câu: “Cẩn thận chút nhé, nghe nói ít hôm trước vừa có mấy sinh viên bị giết đấy, dạo này hỗn loạn quá.”

Cao Anh Kiệt gật đầu, cũng không nhiều lời mà xoay người đi luôn.

Sắc trời tối dần, đèn đuốc bắt đầu sáng lên, điểm xuyết chút lung linh cho bóng tối. Cao Anh Kiệt mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám nhạt, trông cậu như một sinh viên bình thường với đường nét thanh tú, nét mặt ngại ngùng. Đi qua một con phố, phía đường cái bên kia chính là câu lạc bộ mà thường ngày cậu làm bồi bàn ở đó. Cô gái đứng ở góc đường chờ tiếp khách đêm buông vài câu trêu ghẹo, mặt Cao Anh Kiệt lập tức đỏ lựng.

Trình giấy chứng nhận nhân viên, vào phòng thay đồ, Cao Anh Kiệt mặc lên mình bộ đồng phục của chỗ làm. Câu lạc bộ thuận theo thị hiếu mới của giới thượng lưu nên yêu cầu bồi bàn mặc đồng phục thống nhất với sơ mi trắng phau như gột qua hồ, bên ngoài là áo gile đen phẳng phiu lót bìa cứng, tay đeo găng trắng, quần tây đen tuyền với dây đeo chữ Y và giày da màu đen. Cao Anh Kiệt dáng người mảnh khảnh thế nên đồ hơi rộng, hai bên bắp tay còn phải đeo thêm đai bắp tay màu đen. Cậu đang chỉnh lại nơ cổ cho chỉn chu, dùng gôm xịt vuốt hết tóc trước trán ra sau, cuối cùng không còn dáng dấp sinh viên nữa.

Hôm nay cả câu lạc bộ được một tướng lĩnh cấp cao người Nhật bao trọn, mỗi người ra vào đều bị kiểm tra. Chiếc đồng hồ cũ của Cao Anh Kiệt cũng bị bắt tháo ra, nói là chờ lúc tan làm thì nhận lại. Cậu bước ra khỏi phòng thay đồ, bước vào trong sảnh, lúc này nữ ca sĩ hát chính đã cất giọng với ca khúc đầu tiên.

Những vị khách có thể vào trong nhà hàng này đều là những đồng nghiệp có chút giao hảo với vị trung tướng Nhật Bản này. Mỗi người họ đàn ông đều mặc lễ phục kiểu Tây còn phụ nữ thì trang điểm, phục sức kiểu Trung Quốc với mái tóc uốn lọn cầu kỳ và ánh mắt xinh đẹp, quyến rũ động lòng người. Cao Anh Kiệt bê khay bạc trên tay đi quanh sảnh lớn tràn ngập âm thanh và sắc màu rộn rã, trong chiếc khay là rượu Champagne mới được vận chuyển từ Pháp về.

Trung tướng kia vẫn chưa xuất hiện mà mọi người đã vui vẻ náo nhiệt. Suốt đêm qua Cao Anh Kiệt không ngủ, cậu thức để bố trí chu toàn mọi thứ, bây giờ ngửi các loại mùi nước hoa hòa vào nhau trong không khí bỗng cảm thấy choáng đầu. Cậu chớp chớp mắt, cố gắng khiến bản thân trông có vẻ có tinh thần hơn một chút.

Công việc có rất nhiều. Lần này trung tướng kia tới tuy không gióng trống khua chiêng nhưng vẫn yêu cầu vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, từ nhân viên tạp vụ, bồi bàn đến phụ bếp, ai ai cũng phải qua tuyển lựa rồi mới được vào làm. Số lượng người chỉ bằng một nửa so với bình thường, mỗi người đều bận rộn đến mức quay cuồng. Đồng hồ của Cao Anh Kiệt đã bị thu mất, cậu không biết được thời gian, chỉ thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn cái đồng hồ treo trên tường tít đằng xa trong khi đang di chuyển giữa đám người.

Hơn mười giờ mười lăm phút, rốt cuộc trung tướng kia cũng xuất hiện. Cao Anh Kiệt đứng sau quầy ba nhìn quan quân Nhật Bản dáng người thấp bé mà khỏe khoắn kia đi xuyên qua chính giữa sân nhảy với vẻ mặt cứng đe như bàn thạch và ánh mắt chẳng hề dao động. Khoảng bốn, năm người cận vệ đi theo sau ông ta, phía ngoài sân nhảy cũng có cận vệ xếp tròn một vòng, đoán chừng còn có kha khá người mặc thường phục trà trộn trong đám đông... Cao Anh Kiệt xem xét và nắm bắt sơ bộ tình huống hiện tại, lặng lẽ đánh giá từng người đang có mặt trong câu lạc bộ.

Đột nhiên, tầm mắt cậu khựng lại. Có một bóng người trông rất quen mắt đi phía sau trung tướng kia. Cao Anh Kiệt nhìn kỹ lại, chỉ thấy người nọ không mặc lễ phục kiểu Tây giống như những người khác mà lại mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen. Người kia dáng dấp cao gầy, đường nét thanh tú, vẻ mặt ôn hòa hiền lành.

Cao Anh Kiệt cảm thấy căng thẳng. Cậu biết người này là ai, không chỉ biết mà cậu còn rất quen là đằng khác —— chuyện phải kể lại từ hồi ba, bốn năm trước, người kia và cậu đều từng học ở Đại học Yên Kinh, Cao Anh Kiệt học khoa văn còn đối phương học về máy móc, đôi bên có giao tình đồng niên.

Hồi đi học, người kia dùng cái tên Kiều Nhất Phàm, nói tiếng Trung rất khá, là người khiêm tốn chăm chỉ, giáo viên sinh viên đều tương đối có hảo cảm với cậu ấy. Cao Anh Kiệt biết cậu ấy là người Nhật Bản, tên thật là Masyu Ichiho (Kiều Sinh Nhất Phàm). Khi đó hai cậu là tân sinh mới nhập học, phòng ký túc nằm đối diện nhau, thế nên mối quan hệ cũng gần gũi hơn so với những bạn học khác.

Cũng tại Đại học Yên Kinh đó, Cao Anh Kiệt còn quen biết với đàn anh đã tốt nghiệp tên Vương Kiệt Hi.

Sau khi tốt nghiệp, Kiều Nhất Phàm quay về Nhật, Cao Anh Kiệt đi theo Vương Kiệt Hi, cũng lựa chọn tín ngưỡng của riêng mình. Hai cậu không còn liên hệ với nhau, chẳng ai ngờ được sau ba, bốn năm không gặp, giờ lại trông thấy nhau trong hoàn cảnh thế này.

Cao Anh Kiệt nhìn tình huống trong nhà hàng, Kiều Nhất Phàm quen cậu, thế nên nếu lúc này để người kia phát hiện ra cậu làm bồi bàn ở đây thì không biết liệu sẽ xảy ra biến cố gì. Cậu ấy có thể đi theo trung tướng vào buổi tiệc này thì chắc chắn phải có mối quan hệ khá thân thiết. Cao Anh Kiệt nhớ tới lời Vương Kiệt Hi nhắc nhở mình lúc trước rằng trung tướng kia đến Trung Quốc có dẫn theo một phiên dịch người nhất khá quen với công việc ở Trung Quốc. Nói vậy thì người đó chính là Nhất Phàm kia rồi.

Trong khi cậu còn đang cân nhắc, nữ ca sĩ kia đã rời sân khấu. Mọi người đồng loạt ngừng nói cười, cúi đầu chào hỏi trung tướng kia xong thì cũng tản đi hết, chỉ còn lại vài người cực kỳ thân tín. Sân nhảy lập tức trở nên trống trải hơn rất nhiều, mà những người phụ trách bảo an do trung tướng đưa tới cũng âm trầm áp chế toàn bộ nhà hàng.

Qua một hồi nữa, hai người mặc Tây trang màu đen mở cửa bên hông để cho một người khác vào trong. Mặc dù bình thường Cao Anh Kiệt không thích nghe hí nhưng vẫn hay nghe mẹ và mấy người láng giềng nói chuyện nên biết người mới tới chính là diễn viên hí khúc nổi danh Phương Sĩ Khiêm. Trong nhiệm vụ ám sát trung tướng lần này, Cao Anh Kiệt phải phối hợp thực hiện cùng người kia.

Lúc Phương Sĩ Khiêm đi tới, anh ta ôm trên tay một cây đàn tỳ bà, mặc trường bào màu xanh, khuôn mặt trang điểm theo kiểu diễn hí với lông mày dài đậm, biểu cảm sắc sảo nhưng lại không phân rõ được quá nhiều tâm tình. Anh ta nhàn nhã bước chầm chậm lên sân khấu, hoàn toàn không để tâm tới trung tướng và những người khác đang yên lặng chờ đợi.

Trước khi lên sân khấu, Phương Sĩ Khiêm bị soát người như thường lệ. Ngoại trừ cây đàn tỳ thì không được cầm thêm bất kỳ thứ gì khác. Hiện giờ anh ta đã đứng trên sân khấu, khẽ cúi người hành lễ, tiếp đó đó liền ngồi xuống ghế, đưa tay gảy khẽ vài tiếng rồi im lặng.

Trong thính phòng không còn tiếng người nói chuyện nữa, trung tướng ngồi bên dưới yên lặng chăm chú lắng nghe, những người xung quanh cũng không dám hành động gì. Không biết cứ yên lặng như thế qua bao lâu, bất chợt trên sân khấu vang lên tiếng đàn trong trẻo như nước mắt phượng hoàng rồi nối tiếp nó là những âm tiết dày đặc hơn như sóng cuộn. Tiếng đàn đầy ắp thính phòng mà lại như lan tỏa rộng ra cả ngàn dặm. Phương Sĩ Khiêm ngồi trên sân khấu, hai mắt cụp xuống, miệng mang nét cười, ngón tay gảy trên dây đàn thành những thanh điệu như thiên quân vạn mã lao đi không ngừng. Kế đến là âm thanh phóng khoáng xưa cũ chậm rãi vang lên như tráng sĩ hát vang khúc khải hoàn ca túy ngọa sa trường.

Cao Anh Kiệt nghe mãi mà chẳng hề phát hiện ra khóe mắt mình đã ươn ướt từ khi nào.

Diễn xướng trọn một khúc, Phương Sĩ Khiêm từ từ mở to mắt. Những người dưới đài giờ mới phục hồi tinh thần, trung tướng vỗ tay đầu tiên rồi những tiếng vỗ tay cứ nối tiếp vang lên thành một tràng dài.

Trung tướng quay đầu đi, Kiều Nhất Phàm ghé sát vào lắng nghe sau đó nói với Phương Sĩ Khiêm trên sân khấu: “Trung tướng nói rằng tiếng đàn của ông chủ Phương mạnh mẽ đặc sắc khiến người nghe thực sự rung động. Kính mời ông chủ Phương biểu diễn thêm một khúc nữa.”

Phương Sĩ Khiêm lấy tĩnh làm động, vẫn ngồi yên trên sân khấu, chậm rãi nói: “Tôi hơi khát, uống chút nước đã.”

Trung tướng đưa mắt ra hiệu, Kiều Nhất Phàm nói: “Trung tướng hân hạnh được mời mời ông chủ Phương bình rượu nhất phẩm trước bàn mình, là rượu quý được ủ sáu mươi năm của Pháp, rất hiếm khi trung tướng mời người khác.”

Phương Sĩ Khiêm khẽ hừ một tiếng: “Tôi không quen uống rượu nước ngoài, tôi dùng trà là được rồi.”

Dưới đài vang lên những âm thanh nuối tiếc. Kiều Nhất Phàm phiên dịch lại lời Phương Sĩ Khiêm nói cho trung tướng, nghe xong mà vị kia cũng không hề tức giận, sai người dâng trà. Bên trong quầy bar cũng rối hết cả lên, câu lạc bộ kiểu tân thời chẳng hề chuẩn bị lá trà để khách dùng. Phương Sĩ Khiêm không nóng vội, bình tĩnh ngồi trên sân khấu, ánh mắt trầm lặng nhìn vào ống đèn neon trên bức tường phía xa xa, không biết đang ngẫm nghĩ điều gì.

Cao Anh Kiệt cũng bận bịu phía sau quầy bar. Sau đó ông chủ câu lạc bộ cuống quýt mang lá trà mình thường uống tới mới miễn cưỡng giải quyết ổn thỏa. Cao Anh Kiệt bưng chén trà đi lên sân khấu rồi đứng bên cạnh Phương Sĩ Khiêm. Phương Sĩ Khiêm nhận chén trà, từ từ thổi nguội rồi mới uống để cho mọi người dưới khán đài đều phải mong ngóng mà lại chẳng dám sốt ruột. Cao Anh Kiệt đứng một bên cúi thấp đầu, thoáng liếc nhìn Kiều Nhất Phàm đứng phía sau trung tướng. Kiều Nhất Phàm lộ vẻ nghi ngờ nhưng rồi nhanh chóng bình thường trở lại, đứng yên rũ mắt xuống, không nhiều lời.

Phương Sĩ Khiêm uống trà xong thì đưa chén lại cho Cao Anh Kiệt. Cao Anh Kiệt xuống khỏi sân khấu, chỉ một chút thời gian ngắn ngủi, không ai phát hiện Cao Anh Kiệt đã hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ, bên hông Phương Sĩ Khiêm cũng có thêm một khẩu súng.

Khúc tiếp theo, mở đầu chỉ có vài tiếng đàn ít ỏi như tiếng ve sầu than nhẹ lại như chim vàng anh khẽ hót. Tiếp sau đó mới có càng nhiều âm tiết đổ xuống như thác nước khiến tai người nghe cảm thấy ong ong. Phương Sĩ Khiêm như thể muốn đem tỳ bà làm thành đạn súng, trong tiếng đàn không cảm nhận được khí thế hùng tráng, không nghe thấy bồ đào mỹ tửu mà chỉ có cảm giác mịt mờ quyết tuyệt như gió lốc cuồn cuộn tiến về phía biển rộng tối đen, giống như cực quang hỗn độn thuở ban sơ sáng thế.

Tiếng đàn càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng ác liệt, tiếng đàn đã chẳng còn là làn điệu tấu lên vì biểu diễn mà trở thành tiếng rền vang của thiên nhiên, là tiếng mưa rào cuồng phong xối xả, tiếng sấm rung chớp giật, tiếng trời sập đất nứt từ buổi khai thiên lập địa. Người nghe dưới đài cũng quên mất hô hấp là gì, chỉ còn cảm nhận được tiếng tim đập vang vọng trong tai và tiếng dòng máu của mình đang sục sạo trong huyết mạch.

Trong khoảnh khắc, gió lốc đột nhiên ngưng bặt, chỉ còn lại một vùng trống vắng. Cây đàn tỳ bà đức mất ba dây. Rồi tiếp nữa, Phương Sĩ Khiêm rút súng ra bắn, chuẩn xác găm đạn vào đúng tim trung tướng kia.

Gần như đồng thời, Cao Anh Kiệt nổ súng phối hợp tác chiến. Bây giờ những người khác mới kịp phản ứng, đám cận vệ giương súng, đám cao quan quý phụ nháo nhác chạy trốn, la hét hoặc hốt hoảng đến ngây người. Giữa hỗn loạn, Cao Anh Kiệt nhìn thấy Kiều Nhất Phàm cũng rút súng chĩa về phía mình nhưng từ đầu đến cuối lại chưa hề kéo cò.

Đến khi trời gần sáng, Cao Anh Kiệt bị đưa về Trung Thống*. Cẳng chân trái cậu trúng đạn, trên vai cũng có vết thương. Sau khi được cầm máu đơn giản, cậu bị nhốt vào trong phòng thẩm vấn. Thẩm vấn theo lệ thường, làm công tác tư tưởng, tra tấn bằng cả những cách thức nghĩ ra được và không nghĩ ra được, tất cả mọi thứ đều dùng tới. Cao Anh Kiệt không còn cảm thấy điều gì là thật nữa, đau đớn vượt khỏi sức chịu đựng cũng trở thành chết lặng, thế nhưng đầu óc cậu lại cực kỳ tỉnh táo mà hổi tưởng lại rất nhiều chuyện trước kia.

* Trung Thống: Cục Điều tra và Thống kê của Ban Chấp hành Trung ương Quốc dân đảng Trung Quốc, tiền thân của Cục Điều tra và Bộ Tư pháp.

Chuyện hồi còn đi học ở Đại học Yên Kinh, những lần chơi đùa với đám trẻ láng giềng sống cùng con ngõ nhỏ, những việc vụn vặt khi chăm sóc cho mẹ.

Miệng cậu bị bắt ngậm một chiếc gậy gỗ, không thể nào cắn lưỡi được. Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, trời mới từ từ sáng rõ. Ánh mặt trời chiếc vào qua ô cửa sổ nhỏ phía trên đỉnh đầu, tia sáng hẹp dài rọi lên đôi mắt sưng tấy chảy máu của Cao Anh Kiệt. Cậu ngẩng đầu, xuyên qua lớp màng máu mơ hồ, nhìn tia sáng nhỏ nhoi kia càng lúc càng rõ hơn, cuối cùng biến thành ánh nắng rực rỡ màu vàng kim.

Trời sáng rồi, cậu nghĩ và khẽ cười thầm trong lòng.

Người phụ trách thẩm vấn cầm ghi chép khẩu cung trống trơn đi ra ngoài, hồi lâu sau cũng chẳng trở lại. Cao Anh Kiệt khép mắt lại, cảm giác đau đớn trên người dần dần trôi xa, thân thể càng lúc càng nặng trong khi suy nghĩ lại cứ nhẹ bẫng đi.

Lại qua hồi lâu nữa, cánh cửa bị đẩy ra. Một thanh niên có vóc người nhỉnh hơn cậu một chút đi tới. Cao Anh Kiệt miễn cưỡng mở mắt, nhận ra người tới là sĩ quan cấp úy mới có địa vị khá tốt ở Trung Thống tên Khưu Phi.

Khưu Phi đến một cách cực kỳ cẩn trọng, bảo đảm không một ai phát hiện rồi mới bước tới trước mặt Cao Anh Kiệt. Cậu ta cúi đầu nhìn thanh niên tàn tạ trên ghế ngồi, không nói gì nhiều mà nhét một viên thuốc con nhộng vào miệng Cao Anh Kiệt; chắc chắn rằng cậu đã nuốt rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cao Anh Kiệt nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc mình lại bắt đầu mê man một trận. Những ký ức thuở nhỏ và khi lớn lên lẫn lộn vào nhau không theo một logic nào cả, chỉ có ánh mặt trời rực rỡ luôn chiếu rọi buổi giữa trưa.

Cậu nghĩ, đúng thế, bóng tối rồi sẽ qua đi. Sẽ qua đi thôi mà.

Đến khi người thẩm vấn quay trở về, gã ta chỉ thấy Cao Anh Kiệt đang nghiêng người dựa vào ghế với nét mặt bình thản như mơ thấy một giấc mơ đẹp. Đến khi tới gần, gã mới nhận ra cậu đã chết từ lâu.

Mà lúc này, mặt trời đã lên đến đỉnh trời, ngàn dặm không một áng mây, thời tiết thật là đẹp.
 
Last edited:

MVP

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
36
Location
No information
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu Tô Mộc Tranh Phương Duệ Hàn Yên Nhu...
#2
Bi thương, thiệt hết sức bi thương, tác giả fanfic cũng thật biết cách làm người ta đau lòng, còn đâu hình tượng Khưu Phi ,Nhất Phàm ,Anh Kiệt của tui nữa
Tui thật lòng muốn biết tác giả có phải fan Lam Vũ không mà cho Anh Kiệt chết thảm thế UwU (Mị đùa thôi ^.^ )
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
Bi thương, thiệt hết sức bi thương, tác giả fanfic cũng thật biết cách làm người ta đau lòng, còn đâu hình tượng Khưu Phi ,Nhất Phàm ,Anh Kiệt của tui nữa
Tui thật lòng muốn biết tác giả có phải fan Lam Vũ không mà cho Anh Kiệt chết thảm thế UwU (Mị đùa thôi ^.^ )
Thực ra tác giả là người nhà Vi Thảo ^^

AU này không còn hình tượng thiên sứ nhỏ với tiểu đội trưởng nữa UvU nhưng cũng hiếm khi thấy Thế hệ mới có AU dân quốc thế này nên khá đặc biệt.
 

Bình luận bằng Facebook