Hoàn [CMSN Duệ Duệ 2020][Lâm Phương] Cảm giác dựa dẫm

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Cảm giác dựa dẫm




Tác giả: Vân Đại Tráng
Edit: 90% by @Vịt Xinh Xắn, 10% by @Trời Sao.
Bài viết thuộc project Chúc mừng sinh nhật Phương Duệ 2020 - Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi thủ

☆☆☆​

01

Trong mùa giải Phương Duệ luôn luôn mất ngủ, tim thình thịch loạn nhịp. Hắn nhìn lão Ngụy một điếu lại một điếu đưa lên miệng hút, xem đi xem lại video thi đấu của Lam Vũ nhiều lần; hắn nhìn thấy hội tiểu bối chú tâm luyện tập, xoa xoa đôi mắt khô khốc lúc nghỉ ngơi; Diệp Tu một bộ dạng nhàn nhã, cũng bị hắn nhìn thấy nửa đêm khuya khoắt chạy đi kiểm tra trang bị, Phương Duệ giống như phát hiện được bí mật gì, hóa ra đến cả sách giáo khoa Vinh Quang cũng căng thẳng, như mình thì đã tính là gì. Hắn kỳ thực đã sớm phát hiện, bản thân trừ đi căng thẳng thì vô cùng bất an, nửa đêm trằn trọc ngủ không nổi, nghĩ tới nghĩ lui lại sợ làm phiền đến đồng đội.

A, loại cảm giác chán ghét, loại bất an không lý giải được, khiến cho đầu óc hắn ngập tràn ý nghĩ thất bại.

Lúc này Phương Duệ lại bắt đầu nhớ đến Lâm Kính Ngôn, người có thể bao dung vô hạn tính tình trẻ con nghịch ngợm của hắn, thậm chí hắn còn nghĩ, Đường Hạo chi ít còn có thể khiến hắn mạnh mẽ hơn.

Phương Duệ từ trước đến nay chính là như vậy, nổ tung trời trình độ của bản thân, nhưng sau lưng lại căng thẳng muốn chết. Trước đây mỗi lần thi đấu đều nửa đêm chạy tới phòng Lâm Kính Ngôn, kéo kéo tay áo hắn hỏi nhiều lần: "Anh thấy trạng thái em gần đây thế nào, anh thấy em gần đây thế nào? Em so với ai ai đó như thế nào?" Ai ai đó, cụ thể sẽ thay đổi theo chiến đội của đối phương, còn biểu cảm của Phương Duệ thì luôn gấp đến muốn khóc, điều này Lâm Kính Ngôn chưa từng nói cho hắn, hắn cũng không biết. Kết cục, Phương Duệ sẽ bị Lâm Kính Ngôn dùng chăn bọc lại, ngủ thiếp đi dưới bàn tay an ủi vuốt vuốt tóc hắn. Ngày hôm sau vẫn như cũ cùng đồng đội đùa giỡn đi thi đấu, trước khi lên sân khẩn trương đến bàn tay trắng bệch, nhưng ngoại trừ Lâm Kính Ngôn, không có ai biết.

Cứ tưởng rằng bản thân sẽ không thể rời bỏ Lâm Kính Ngôn, Phương Duệ nhếch môi, dù lúc trước nói thế nào đi nữa thì chẳng phải bây giờ cũng tách ra rồi sao? Phương Duệ co vào trong chăn, nhiều lần bật màn hình điện thoại rồi lại tắt đi, ánh sáng chiếu vào có chút hoa mắt. Cảm thấy bản thân thật sự vô dụng, mình đổi nghề nhiều lần như vậy rốt cuộc thích hợp với nghề gì? Mình liệu có phù hợp với đoàn đội này hay không? Đi một vòng lớn lại quay về Khí công sư rốt cuộc là thế nào? Không biết, không biết, từ trại huấn luyện Lam Vũ cho tớp hiện tại đã qua bao nhiêu năm, ai mà nhớ được, rõ ràng là không có ai nói cho mình! Nghĩ tìm Lâm Kính Ngôn đã lâu không liên hệ, Phương Duệ lại bắt đầu sầu não phải lấy lý do gì để mở lời.

Gần đây anh thế nào?

Đồ ăn ở Bá Đồ có được không?

Anh cảm thấy trạng thái gần đây của em như thế nào?

Hắn biết làm sao được, Phương Duệ từ bỏ ném điện thoại đi, hiện tại mình cùng hắn rốt cuộc là quan hệ gì cũng không biết, hai người bọn họ từng tự nhiên ở bên nhau mà không cần tỏ tình, bây giờ chia tay cũng như thế, chưa một ai đề cập tới - Lão Lâm là đồ khốn kiếp, anh không biết bắt người ta phập phồng lo sợ còn khó chịu hơn à?

Phương Duệ lại khổ khổ sở sở nóng giận.

Sau cùng dù không biết nói gì, nhưng vẫn là nhịn không nổi gửi cho Lâm Kính Ngôn một cái tin nhắn: ". . ."



02

Sáng sớm ngày thứ hai hắn nhận được hồi âm, Lâm Kính Ngôn đặc biệt giải thích nội quy chua xót mỗi đêm đều bị đội phó thu lại điện thoại để sạc chung, nhưng chỉ có một câu khiến Phương Duệ lưu ý, câu cuối cùng: Anh còn tưởng Phương Duệ đại đại không muốn anh nữa.

Em sợ anh không muốn em hơn, Lâm đại đại.

Phương Duệ không thể không thừa nhận tầm quan trọng của Lâm Kính Ngôn đối với bản thân, một người cứ không nóng không lạnh như thế, một người nhìn qua thật dễ bắt nạt, lại luôn có thể lôi Phương Duệ ra khỏi mặt nước lúc hắn sắp nghẹt thở, luôn có thể chống đỡ một Phương Duệ lảo đảo lùi về sau, cho dù giữa hai người đã không còn cái gọi là thắng lợi chung của chiến đội nữa rồi.

Phương Duệ khó tránh khỏi tự giễu, cũng chưa từng nhận thức qua tình cảm bức bối như vậy - nói như thể hắn đã từng yêu ai trước đây vậy.

Quả nhiên, một khi vượt qua quãng thời gian trầm mặc, quan hệ sẽ chuyển biến tốt lên rất nhiều, chọc thủng giấy cửa sổ liền vô tư mà nhìn trộm. Phương Duệ bắt đầu gửi tin nhắn cùng gọi điện cho Lâm Kính Ngôn mỗi ngày, khiến Trương phó đang âm thầm quan sát Trương Giai Lạc cũng không thể không nhân lúc rảnh rỗi mà tiện thể để ý Lâm Kính Ngôn. Nội dung đều là những chuyện nhỏ nhặt, do Phương Duệ bắt đầu do Phương Duệ kết thúc, giống như chuyện lão Ngụy phát bệnh, Diệp Tu trào phúng, trong đội nhiều em gái liền có nhiều phúc lợi, những chuyện không liên quan tới Vinh Quang cũng như không nhắc tới căng thẳng cùng bất an của chính mình - nói ra rồi sẽ nghe như mình không thể rời khỏi Lâm Kính Ngôn.

Phải từ sau khi Hưng Hân chiến thắng Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn tuyên bố giải nghệ, bọn hắn nói chuyện càng nhiều, tán gẫu càng lâu, khi đó Phương Duệ đã thích nghi rất ổn hay nói là cải tiến Khí công sư, phối hợp ngày càng tốt với Hưng Hân. Phương Duệ dù sao cũng hơi đắc ý, thậm chí bắt đầu cảm thấy mình không gì không làm được, "Chưa nhìn thấy Khí công sư chơi zâm bao giờ phải không? Ha ha ha mình quả thật là tay phải hoàng kim! Chuyển nghề hai lần đã là gì!" Hắn từng khoác lác thế này trong điện thoại với Lâm Kính Ngôn, đề tài cũng nhanh chóng chuyển qua sinh hoạt hàng ngày của Phương Duệ, Phương Duệ cảm thấy mình lại quay về trước đây, ở Hô Khiếu làm tiểu quỷ dính lấy bên cạnh lão Lâm đòi hỏi khích lệ, không quản tiết tháo chỉ để nghe người kia khen hắn một câu.

Phương Duệ chỉ muốn cùng Lâm Kính Ngôn nói nhiều thêm một chút, nói nhảm cũng được, muốn nghe nhiều hơn nữa giọng nói có thể khiến bản thân hắn trấn tĩnh lại. Nhưng trong lòng hắn từ chối chịu thua trước Lâm Kính Ngôn, từ chối, cũng xem thường việc nói với Lâm Kính Ngôn mình cần sự giúp đỡ của hắn, cùng lúc đó lại chú ý tới chuyện Lâm Kính Ngôn chưa bao giờ chủ động mở miệng.

"Không sao hết." Phương Duệ lừa gạt chính mình nói.

03
Sau đó thật nhanh, Hưng Hân bất ngờ tiến vào trận chung kết, đối chiến Luân Hồi, nghĩ thế nào cũng là thời cơ tốt để bệnh của Phương Duệ tái phát - nửa đêm Phương Duệ lại bắt đầu nghĩ đông tây. Hắn chui vào phòng từ sớm, tự cho mình một cái Thuật Thôi Miên, trong mơ là sân đấu lộn xộn, Nhất Thương Xuyên Vân hoặc là Nhất Diệp Chi Thu, thế trận rất loạn, giày vò một hồi đến lúc tỉnh lại đã hai tiếng.

Yêu đương cũng không hết lòng như thế, so với thi đấu đến đi ngủ cũng không tha! Phương Duệ gãi gãi đầu, rút điện thoại ra từ dưới gối.

Có hai tin nhắn, Lâm Kính Ngôn.

"Đừng nghĩ quẩn."

"Duệ Duệ, đừng căng thẳng."

Hắn rõ ràng cũng biết. Phương Duệ đột nhiên cảm thấy hai mắt cay cay, nước mắt cứ thế chảy thành dòng, hắn nghĩ, giấu cũng không nổi nữa, mâu thuẫn cùng để tâm lập tức biết thành phẫn nộ, khó có thể khống chế, hắn ngồi dậy cầm điện thoại chạy ra cửa gọi điện cho Lâm Kính Ngôn.

"Anh vì sao phải an ủi em!"

"Tại sao không nói sớm!"

"Nếu trước đây em không nhắn tin anh liền cả đời không để ý đến em hay sao?!"

"Anh dựa vào cái gì mà một tiếng không nói liền quay lại!"

"Anh dựa vào cái gì mà có thể không do dự bỏ Hô Khiếu bỏ em!"

"Tại sao em muốn trở thành người hợp tác của anh lại phải đổi nghề!"

"Lâm Kính Ngôn con mẹ nó anh đền Lưu manh cho em anh đền Đạo tặc cho em!"

Chất vấn từ từ biến thành khóc lóc om sòm, Phương Duệ cảm thấy cứ cố tình gây sự như vậy, một khi bắt đầu liền hoàn toàn không có cách nào dừng lại, dường như nếu không xả hết nỗi oán hận tích tụ bấy lâu vào người đối diện thì bao nhiêu năm chịu đựng kia sẽ lỗ mất, đúng là rất thiệt thòi.

Lâm Kính Ngôn chỉ có thể an ủi Phương Duệ, nghe Phương Duệ nức nở mặc kệ logic mà trút hết bao oan ức bao nỗ lực của mình, một lần lại một lần nói với hắn: "Anh biết, anh biết. . ." Hắn thật sự biết, cho nên hắn dù thế nào cũng vẫn muốn đem Phương Duệ chắn sau lưng, dù thế nào cũng vẫn muốn đem Phương Duệ ôm vào trong ngực.

"Nhưng Duệ Duệ," Lâm Kính Ngôn nói, "Em đang trưởng thành."

Sau đó Lâm Kính Ngôn nói rất nhiều, giải thích rất nhiều vấn đề, rồi bù đắp cả những quan tâm bị thiếu trước kia. Giải thích cũng dài dòng ấp a ấp úng, nhưng Phương Duệ đều có thể tiếp nhận, đúng, Lâm Kính Ngôn nói gì hắn đều có thể tiếp nhận. Một định lý kỳ lạ, chỉ cần Lâm Kính Ngôn nói chuyện với hắn, chỉ cần mình có thể cảm giác được hắn đặc biệt nói cho mình nghe, Phương Duệ đều có thể tiếp nhận. Thật giống như một chú cún được sờ đầu xoa bụng, tuy người chủ nhân khiến người ta cảm thấy có chút bảo thủ có chút cứng nhắc, nhưng hắn vẫn yêu mình! Vậy không cần để tâm những thứ khác, cái gì quá khứ, đổi nghề hoặc giải nghệ, đều không cần quan tâm.

Lại không thể không thừa nhận cảm giác chân thực đến chết tiệt kia, cảm giác hắn không thể rời bỏ Lâm Kính Ngôn.

Thật tốt.

04

"Ra nước ngoài thi đấu có căng thẳng không?"

"Đương nhiên là không! Người ta là thánh zâm đó! Tay phải hoàng kim đó, hiểu chưa?! Quán quân mùa mười đó hiểu chưa?!"

"Hiểu, hiểu. Nhớ uống ít nước một chút, Diệp lĩnh đội nói với anh em luôn căng thẳng muốn đi WC."

"Biết rồi! Biết rồi! Lão Lâm anh còn dông dài nữa là em sẽ chặn anh đấy!"

"Phương Duệ đại đại không phải luôn chê anh thiếu quan tâm em sao? Lần này bù em nhiều một chút."

"Quan tâm là. . . Ya Lão Lâm, đầu tiên anh cứ chặn tên Diệp Tu khốn kiếp thích đâm thọc kia đã rồi mình nói tiếp."

Đánh phản đồ đã, yêu đương sau.

05
"Trạng thái Phương Duệ gần đây? Ha ha lão Lâm ông qua Bá Đồ cái là lo lắng lại càng nhiều ha, bóng gió tìm ca hỏi phế vật điểm tâm kia?" Diệp Tu ngậm thuốc lá, tỏ ra bất mãn với hành vi hao tổn tâm tư dù phải gọi tới tận điện thoại bàn của quán net cũng phải quấy rầy mình chơi game của Lâm Kính Ngôn, "Phương Duệ không phải lúc nào cũng dính lấy ông sao, sao ông không tự đi mà hỏi hắn? Gọi điện thoại mà vẫn tú ân ái ngầm được, quá vô lương tâm!"

"Phương Duệ vẫn luôn không muốn nói cho tôi, tôi cũng không muốn bắt em ấy. Em ấy vẫn luôn giả bộ mạnh mẽ sau lưng căng thẳng, Diệp đội ông nên quan tâm nhiều hơn tới tâm tình đội viên a."

"Nếu ông không nhắc tên tôi còn tưởng ông đang bảo tôi phải quan tâm mấy đứa nhỏ trong đội cơ, được rồi được rồi, có điều lão Lâm này, có phải thật ra ông mới là người không thể rời xa Phương Duệ không vậy hả?"

"Không phải Diệp đội còn phải huấn luyện à, lười biếng thì không ổn, tôi cúp máy trước đây."

"...Ha ha."

Diệp Tu cũng rất dễ dàng biết được chuyện gì đang diễn ra, sau đó tiện tay tăng cường độ huấn luyện của Phương Duệ.

Đội trưởng tốt đầy quan tâm nói: "Cuộc sống bận rộn thì sẽ không còn thời gian rảnh rỗi đoán mò."

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook