Hoàn [CMSN Duệ Duệ 2020][Lâm Phương] Trời sao đẹp nhất

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Trời sao đẹp nhất



Tác giả: 秋夜临枫
Edit: Trời Sao.
Bài viết thuộc project Chúc mừng sinh nhật Phương Duệ 2020 - Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi thủ

☆☆☆​

"Truyền thuyết kể rằng nếu đi máy bay vào buổi tối mà tình cờ gặp được dải Ngân Hà, rồi hướng về phía Ngân Hà cầu nguyện thì sẽ cầu được ước thấy đó anh!" Phương Duệ nói, hai mắt tròn xoe nhìn Lâm Kính Ngôn, trên mặt viết đầy hai chữ mong đợi. Lâm Kính Ngôn dịu dàng nở nụ cười, đưa tay xoa mái tóc ngắn ngủn của Phương Duệ, "Chờ em ra mắt rồi, phải đi thi đấu ở các thành phố khác, sẽ có rất nhiều cơ hội đi máy bay, không lo không thấy được dải Ngân Hà."

Trong mắt Lâm Kính Ngôn, Phương Duệ lúc đó vẫn chỉ là một thằng nhóc lớn xác, dù rất nghịch ngợm nhưng đôi khi cũng mang đến cho hắn vài niềm vui bất ngờ. Lần này cũng thế, truyền thuyết mà chẳng biết Phương Duệ nghe từ đâu ra này Lâm Kính Ngôn đã được nghe rất nhiều lần rồi. Nhưng cứ mỗi lần Phương Duệ kể lại, anh đều ôn hòa lắng nghe, dỗ dành, chiều chuộng.

Nhóc con thì như vậy thôi.

Truyền thuyết nửa như nói giỡn này vậy mà chẳng hiểu sao lại được Lâm Kính Ngôn nhớ kĩ, có lẽ là do nó gắn với khuôn mặt đầy mong chờ của Phương Duệ. Mỗi lần ngồi máy bay Lâm Kính Ngôn luôn nhớ tới truyền thuyết này, kèm theo đó là một đôi mắt ngập một bầu trời chân thành sẽ hiện lên trong tâm trí anh. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, Lâm Kính Ngôn phải ngồi máy bay rất nhiều cho nên cũng không phải chưa từng thấy Dải ngân hà, chẳng qua trong lòng anh luôn muốn được cùng cầu nguyện bên cạnh Phương Duệ, anh thậm chí hơi muốn ngắm nhìn vẻ mặt hưng phấn của Phương Duệ một khắc khia khi thấy Dải ngân hà. Có lẽ chính Lâm Kính Ngôn cũng không biết, Phương Duệ đang từng bước từng bước tiến vào lòng anh, tiến sâu đến mức lấp đầy trái tim anh, không còn chỗ chứa thứ gì khác nữa...

Cơ hội tới rất nhanh.

Phương Duệ từ bỏ ý định thừa kế Đường Tam Đả của Lâm Kính Ngôn, lựa chọn chơi đạo tặc. Mà sâu trong đáy lòng, Lâm Kính Ngôn cảm thấy, có lẽ so với việc trở thành người thừa kế, Phương Duệ hi vọng có thể đứng cạnh anh với tư cách là hợp tác hơn...

Phương Duệ thật sự nghĩ như thế, nhưng Lâm Kính Ngôn lại lắc đầu, ném suy nghĩ này qua một bên, cho rằng mình đang tưởng bở, nên dành thời gian lo chuyện khác thì hơn.

"Lâm đại đại, mau nhìn! Có người hâm mộ Tổ hợp Tội Phạm chúng ta kìa!" Phương Duệ kích động kéo màn hình máy tính về phía Lâm Kính Ngôn, hận không thể đem toàn bộ màn hình bày ra trước mặt anh. "Vậy à? Anh xem với?" Lâm Kính Ngôn mỉm cười sáp tới, sáp rất gần, đến mức như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, Phương Duệ ngược lại cũng rất phối hợp mà không tránh đi. "Anh nhìn chỗ này..." Phương Duệ quay đầu nhìn về phía Lâm Kính Ngôn. Cách người kia một khoảng không tới 5cm, Lâm Kính Ngôn chút bối rối muốn lùi lại, lại không nỡ. Một cách vô thức, tay anh đặt trên bàn tay cầm chuột của Phương Duệ, đến khi phục hồi tinh thần, nhanh nhẹn đè trên tay Phương Duệ di chuột tới chỗ nào đó trên website nhấp một cái, bình tĩnh như thường nói. Ngược lại Phương Duệ lại có chút mất bình tĩnh, lo lắng chút tâm tư bí mật của mình bị nhìn ra, bên tai đỏ hết cả. Hai người cứ vậy mà giả câm giả điếc, cười cười nói nói cho qua.

Sau trận đấu, một đám người đi ăn đặc sản địa phương, mang theo niềm vui thắng lợi mà tới phòng chờ sân bay, lúc này đã là tối khuya, giữa trời đêm lập lòe những đốm sao sáng.

"Quý khách chú ý, chuyến bay XXXX bay từ XX đến XX sắp cất cánh, kính mời quý khách mang theo hành lý tùy thân đến cửa số 8 để lên máy bay, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ, cảm ơn!"

Lâm Kính Ngôn dẫn đoàn người lên máy bay, tìm được chỗ của mình ngồi xuống, Phương Duệ cũng đặt mông xuống chỗ ngay bên cạnh Lâm Kính Ngôn một cách đương nhiên, ngáp một cái, dụi dụi mắt, cả người trông buồn ngủ rũ rượi.

"Oáp... Em ngủ một lúc nha lão Lâm, đến nơi nhớ gọi em."

Nói xong, Phương Duệ duỗi người trên ghế, bất động hồi lâu, cũng không rõ là đã ngủ hay chưa.

Nhìn dáng vẻ này của Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn nhắm mắt lắc đầu, khi mở mắt ra bỗng thấy ngoài khung cửa sổ kia là cả một bầu trời sao rực rỡ, từ đầu này bầu trời tràn đến đầu kia -- là Dải ngân hà.

Lâm Kính Ngôn ngoảnh lại nhìn chiếc gáy lộ ra của Phương Duệ, lưỡng lự không biết có nên đánh thức người kia không, rồi lại lo rằng sau khi thức người kia dậy mới biết người ta đã quên chuyện này từ lâu... Phương Duệ đã không còn nhắc lại chuyện này từ lâu, có lẽ, chỉ có một mình Lâm Kính Ngôn là vẫn còn nhớ tới tận bây giờ.

Lâm Kính Ngôn như bị ma xui quỷ khiến mà chìa tay ra, đặt lên đầu Phương Duệ, nhẹ nhàng xoa đầu Phương Duệ. Sau đó... Phương Duệ tỉnh giấc, bị động tác mà Lâm Kính Ngôn tự cho là rất dịu dàng đánh thức. "Lão Lâm, anh làm gì đấy... Nãy em mới mơ thấy Tổ Hợp Tội Phạm tụi mình..." Lâm Kính Ngôn hơi lúng túng ho một tiếng, hiển nhiên không biết làm sao, cuối cùng hai người chỉ biết giương mắt nhìn nhau.

Đột nhiên hai mắt Phương Duệ sáng lên, tựa như nhìn thấy gì đó ngoài ô cửa sổ bên cạnh Lâm Kính Ngôn. Hắn nhào sang, ghé đầu tới gần cửa, hào hứng chỉ cho Lâm Kính Ngôn: "Lão Lâm, anh thấy gì không? Dải Ngân Hà kìa! Bây giờ em nên ước gì đó nhỉ!" Lâm Kính Ngôn ngẩn người.

Không ngờ tên nhóc Phương Duệ này vẫn còn nhớ... Cứ tưởng rằng hắn đã quên từ lâu...

"Ước đi, em ước bao nhiêu điều cũng được." Lâm Kính Ngôn đặt tay lên vai Phương Duệ, nói. Phương Duệ ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó vừa cười vừa nói:

"Hi vọng rằng chúng ta sẽ mãi mãi sát cánh với nhau."

Dứt lời rồi lại chột dạ lén nhìn Lâm Kính Ngôn. Lâm Kính Ngôn cũng không nghĩ nhiều, đáp lời:

"Được... Anh cũng hy vọng rằng Tổ Hợp Tội Phạm chúng ta sẽ mãi mãi kề vai sát cánh..."

Khoảnh khắc đó, nụ cười của Phương Duệ cứng lại rõ ràng, nơi đáy mắt hiện lên sự đau khổ và thất vọng, nhưng rồi biến mất trong chốc lát, thay vào đó là một bầu trời sao phản chiếu trong đôi ngươi. Đó là bầu trời sao đẹp nhất mà Lâm Kính Ngôn từng nhìn thấy.

Tổ Hợp Tội Phạm đã thật sự ở bên nhau như thế, cho đến khi Lâm Kính Ngôn rời đi...

"Anh đã quyết định sẽ gia nhập Bá Đồ."

Lâm Kính Ngôn nhìn Phương Duệ đang cúi đầu im lặng phía sau màn hình máy tính, hơi hoảng loạn. Anh không nghĩ như thế này nghĩa là rời đi, dù sao thì anh cũng chưa rời sàn đấu, anh thấy mình vẫn còn liều mạng được. Nhưng với Phương Duệ thì sao? Người anh em tốt nhất của hắn, hợp tác ăn ý nhất của hắn, đội trưởng đáng kính nhất của hắn sắp rời xa hắn, sau này có lẽ chỉ có thể làm đối thủ... Lâm Kính Ngôn hơi khó xử, anh muốn an ủi Phương Duệ, nhưng những lời như thế, anh không tài nào nói thành lời. Chẳng phải chính bản thân anh cũng khó chịu sao?

Phương Duệ hoàn toàn không nhận ra rằng Lâm Kính Ngôn đã vào phòng. Lâm Kính Ngôn bước tới sau lưng Phương Duệ, nghe thấy lời Phương Duệ lẩm bẩm:

"Truyền thuyết kia toàn là giả... Từng nói rằng muốn cùng mình sát cánh bên nhau mãi mãi cơ mà...."

Trong nháy mắt, Lâm Kính Ngôn như xuyên ngược về cái đêm mà Tổ Hợp Tội Phạm bọn họ giành được thắng lợi đầu tiên trên sàn đấu, đang ngồi máy bay trở về Hô Khiếu, thế nhưng bầu trời sao trong mắt Phương Duệ đang dần dần tan đi.

Dường như Phương Duệ nhận ra điều gì, quay đầu lại thì thấy Lâm Kính Ngôn đứng ngay phía sau, trên mặt nở ra một nụ cười khó coi, nói với Lâm Kính Ngôn: "Ờm... Lão Lâm... Em..." "Anh biết, sau này Hô Khiếu phải trông chờ vào em, em đừng có làm anh thất vọng đó." Lâm Kính Ngôn cũng mỉm cười, nhìn nước mắt Phương Duệ lăn dài xuống. "Đương nhiên! Em là thánh zâm đó nha lão Lâm, anh cứ yên tâm! Cứ giao lại Hô Khiếu cho em!"

Lâm Kính Ngôn hoàn toàn không ngờ được Phương Duệ sẽ trả lời như vậy, không oán thán, cũng không níu kéo. Có lẽ vì cả hai đều biết rằng, vì quán quân, vì thắng lợi, sẽ xuất hiện ít nhiều những chuyện ngoài ý muốn, và sẽ không có ai muốn từ bỏ. Lâm Kính Ngôn lau đi giọt nước mắt trên mặt Phương Duệ, nói tiếp: "Thật là... Cười thế này còn khó coi hơn khóc nữa... Em thế này thì làm sao anh yên tâm để em một mình lại Hô Khiếu được...."

Tới Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn cũng thấy lòng mình vắng vẻ, dường như mọi thứ đều thay đổi, nhưng lại không có gì đổi thay. Trước kia chưa từng nghĩ rằng Phương Duệ lại quan trọng đến thế này trong lòng mình, nhưng đến khi phải rời đi, anh lại thấy mình không buông tay được.

Phương Duệ nhắn tin cho Lâm Kính Ngôn rất thường xuyên, lảm nhảm phàn nàn mấy chuyện sinh hoạt, rồi chửi bới đội trưởng mới Đường Hạo... như thể rằng họ chưa bao giờ chia xa.

"Lão Lâm, anh thấy ở Bá Đồ thế nào?"

"Tốt lắm, làm sao?"

"Em cứ tưởng Lâm đại đại sẽ thấy khó thích nghi cơ."

"Vì sao hả? Vì không có đội phó đỉnh nhất Phương Duệ em đây á."

"Cái đó thì đúng là hơi khó thích ứng thật, thế nào? Em ở Hô Khiếu có ổn không?"

"Chẳng ổn gì cả, lão Lâm, em nhớ anh. Thằng nhõi Đường Hạo suốt ngày chỉ biết gào thét, hệt như ai cũng nợ tiền nó ấy."

"Ngoan, chờ hôm nào được nghỉ anh sẽ tới gặp em."

Dù chưa bao giờ bỏ lỡ mất cuộc trò chuyện nào với Lâm Kính Ngôn, nhưng Phương Duệ đang dần trở nên lực bất tòng tâm với chuyện của chiến đội. Hắn cảm nhận được rằng đồng đội đang ngày càng xa lánh hắn, phong cách mà đội trưởng mới dẫn dắt chiến đội cũng làm cho phong cách chơi zâm của hắn trở nên có vẻ lạc loài, bó tay, Phương Duệ chỉ có thể lên Weibo gõ vài mấy chữ:

Trở trời rồi.

Tất cả những chuyện này đều lọt vào mắt Lâm Kính Ngôn, anh vừa hết cách lại vừa đau lòng. Đau lòng hệt như phải dâng giang sơn hai người cùng xây nên đặt vào tay người khác, như đứa con một tay mình nuôi lớn bị ép buộc phải xa rời. Một cách vô tình, trong lòng lại trào lên một phần tình cảm khác lạ.

Phương Duệ đi Hưng Hân.

Cho dù hai người không thay đổi, nhưng những thứ khác đều đã xoay vần. Trêu chọc nhau trong phòng huấn luyện Hưng Hân, mỉm cười bước qua nhau khi chạm mặt trên sàn đấu, ngập ngừng khi phải đối mặt với những quyết định, dốc toàn sức trên vị trí riêng của mỗi người...

Khi một người đứng trước mặt giấc mơ, tình yêu lại có vẻ trở nên nhỏ bé. Sẽ không có ai dễ dàng từ bỏ cái này vì cái kia, bọn họ cũng không phải ngoại lệ, cả hai đều có trái tim muốn truy đuổi chức quán quân, cho dù phải đối đầu, phải tự tay đạp đổ tất cả ăn ý và tín nhiệm cùng nhau dựng nên bao lâu nay, cho dù phải biến nhưng hiểu biết về đối phương trở thành mưu kế.

Từ nay về sau, hai người chỉ có thể đi ngược chiều với nhau, Tổ Hợp Tội Phạm cũng chỉ có thể chia lìa.

Say này ở Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn cũng thường xuyên ngắm nhìn bầu trời sao trên máy bay... Trong lòng ai mà chẳng từng một lần hoài niệm? Lâm Kính Ngôn cũng từng mơ mộng về việc có thể cùng Phương Duệ dẫn dắt Hô Khiếu đoạt giải quán quân, thế nhưng mơ mộng thì mãi mãi chỉ là mơ mộng... Mỗi lần thi đấu bị bán đứng và bị bán đứng, những tính toán cân não cùng với trạng thái trượt do tuổi tác không qua được mắt người, thời gian mà anh vẫn còn có thể đánh giải còn lại không nhiều...

Mùa giải thứ mười.

Hưng Hân thẳng thắn gạt bỏ Bá Đồ để tiến vào trận chung kết, Lâm Kính Ngôn biết đây chính là điểm cuối của mình, anh tuyên bố giải nghệ, hướng về phía đường hầm mà đi. Bên trong đường hầm, anh gặp Phương Duệ...

Sau khi nhận ra người đang đi tới là ai, Phương Duệ dừng lại, Lâm Kính Ngôn bước thẳng tới, ôm Phương Duệ, để lại một câu:

"Chúc em gặp thật nhiều may mắn."

"Anh chúc em gặp may, vậy còn Lâm đại đại anh thì sao..." Giọng nói của Phương Duệ khẽ run rẩy.

Lâm Kính Ngôn mỉm cười, xoa mái tóc ngắn của Phương Duệ hệt như trước ia: "Vậy em cũng chúc anh may mắn là được, không phải sao?"


"Được..."

Đôi mắt Phương Duệ nhìn Lâm Kính Ngôn vẫn ngập tràn anh sao như thế, còn trong mắt Lâm Kính Ngôn chỉ toàn là bóng hình Phương Duệ. Cũng không phải là Lâm Kính Ngôn chưa từng suy xét xem đây là tình cảm gì, anh chỉ đơn giản là cố phủ nhận nó, anh không nghĩ rằng Phương Duệ sẽ thích mình, không có lý do, chỉ đơn giản là không cảm thấy vậy thôi.

Mùa giải thứ mười, hiệp cuối trận tổng chung kết, Hưng Hân đối đầu với Luân Hồi, Lâm Kính Ngôn mua vé máy bay, bay vào ban đêm, chọn vị trí cạnh cửa sổ, ngồi cạnh là một cô gái.

Lúc cô gái kia thấy Lâm Kính Ngôn ngồi xuống, cô dề dặt hỏi một câu: "Chào anh... Anh có phải là Lâm Kính Ngôn không?"

"Đúng vậy, suỵt, đừng nói ai biết nhé."

Lâm Kính Ngôn lịch sự mỉm cười với cô gái kia.


"Anh cũng đi xem trận tổng chung kết sao?" Cô gái thấp giọng hỏi.

"Ừ, cô cũng vậy sao?"

Lâm Kính Ngôn và cô gái trò chuyện hết câu này sang câu khác, chặng đường thấm thoát đã đi được quá nửa, những vì tinh tú trên trời vẫn lấp lánh như trước, một bầu trời đầy sao hội tụ thành Dải Ngân Hà.

Cô gái kia cũng nhìn thấy, nói với Lâm Kính Ngôn: "Lâm đội, anh đã từng nghe qua truyền thuyết này chưa? Khi ngồi trên máy bay, nếu nhìn thấy Ngân hà, ước nguyện rằng sẽ mãi mãi được ở bên người mình yêu thì hai người chắc chắn sẽ được bền lâu... Lâm đội?" "Ừm... À, xin lỗi, tôi từng nghe truyền thuyết này rồi, có điều... Người đó nói với tôi là nếu ước nguyện với Dải Ngân Hà thì sẽ cầu gì được nấy."

Cô gái kia nở nụ cười: "Người ta thích anh đó, chắc Lâm đội không phải giờ mới biết đâu ha..."

Lâm Kính Ngôn nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, trong đầu giăng đầy những ký ức lúc ở bên Phương Duệ... Mình khờ quá, giờ mới nhận ra... Tên nhóc Phương Duệ kia, vậy mà lại thích anh thật...

Máy bay hạ cánh, Lâm Kính Ngôn tạm biệt cô gái kia, đi tìm nơi trọ qua đêm. Hôm sau đến giờ, anh không nhà thi đấu mà đi mua một bó hoa, lúc ngang qua màn hình lớn ở quảng trường thì vừa vặn bắt gặp hình ảnh Phương Duệ bị đối thủ đánh bại, trở về hàng ghế cho tuyển thủ. Lâm Kính Ngôn rút điẹn thoại, gửi cho Phương Duệ một tin nhắn:

"Trận đấu chưa kết thúc, em cũng chưa."

Phía sau còn hiển thị vị trí.

Lâm Kính Ngôn không cố ý nói với Phương Duệ, đeo kính râm tùy ý tìm một chỗ bên cạnh quán cà phê ngồi xuống, xem phát sóng trực tiếp trận thi đấu, lặng lẽ cầu nguyện cho thắng lợi trận chung kết của Phương Duệ.

Hưng Hân thắng, quán quân! Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Phương Duệ nhìn thẳng vào máy quay, ánh mắt như thể xuyên qua màn hình mà thấy được Lâm Kính Ngôn. Còn Lâm Kính Ngôn chỉ thấy, trong mắt Phương Duệ lấp lánh ánh sao.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc không lâu, Phương Duệ kiếm cớ lén lút chạy ra ngoài, đeo một chiếc kính râm cùng kiểu với Lâm Kính Ngôn, lặng lẽ meo meo chạy tới quán cà phê, bất thình lỉnh tập kích Lâm Kính Ngôn từ sau lưng: "Lão Lâm! Anh thấy không! Em! Tổng quán quân!"

Lâm Kính Ngôn đứng dậy nhìn Phương Duệ, ý cười đầy dịu dàng, bước tới gần, đặt một nụ hôn phớt qua lên môi Phương Duệ, đẩy bó hoa vào tay người kia.

"Lão... Lão Lâm, cái này...." Đến lượt Phương Duệ không biết phải làm sao.

"Đêm qua lúc đi máy bay đã cầu nguyện một điều, anh hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

Sau đó, Phương Duệ muốn đi Zurich thi đấu, Lâm Kính Ngôn cũng đi theo. Trên máy bay, Phương Duệ hỏi một câu hỏi đã nằm trong đầu bấy lâu nay: "Ai nói cho anh vậy lão Lâm, làm sao anh biết được em thích anh?" Lâm Kính Ngôn mỉm cười, chỉ nói: "Bí mật."

Đêm đến, hai người lại một lần nữa diện kiến Ngân Hà, lại một lần nữa ước nguyện, và Lâm Kính Ngôn lại một lần nữa nhìn thấy bầu trời sao đẹp nhất ẩn chứa trong mắt Phương Duệ.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook