Hoàn [CMSN Duệ Duệ 2020][Phương Duệ] Thấy Ánh Sáng

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Thấy Ánh Sáng


Tác giả: Akirachul
Edit: Chérie

Bài viết thuộc project Chúc mừng sinh nhật Phương Duệ 2020 - Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi thủ

====================
Buổi chiều lúc ba, bốn giờ, mưa còn rơi lác đác, không khí đẫm vị hơi nước làm cả lồng ngực thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Trong con hẻm nhỏ ven hồ Zurich len lỏi tán ô, tường đá màu xám trắng treo đèn pha lê, thi thoảng có dây leo xanh mướt quấn lên, những du khách trẻ tuổi đeo balo cỡ lớn dạo bước trong mưa, tràn trề sức trẻ.

Điểm đến của chuyến đi này cũng không dễ tìm, nó cùng đối tượng đã hẹn phỏng vấn hôm nay đều khiến người ta cảm thấy thần bí khó tả, mặc dù sự thần bí này đặt trên người hắn lại càng dễ bị fan hắn hăng hái kêu là zâm, đây dường như đã trở thành từ đặc trưng của hắn. Thánh zâm, ngầm đâm chọt, cao thủ ẩu đả, những miêu tả về hắn không cái nào nghe có vẻ tích cực, nhưng tuyển thủ có chút lạ đời này, vào ngày 29 tháng 7 thi đấu trận tứ kết giải Vinh Quang thế giới đã nổi như cồn.

Điểm gặp mặt là một quán rượu nhỏ ít gây chú ý, có cửa sắt khắc hoa nặng nề, yên tĩnh không ồn ào. Lúc đẩy cửa vào hắn đã ở đó, cúi đầu nghịch điện thoại, trên bàn có hai cốc bia địa phương của Thụy Sĩ rất nổi tiếng. Có thể dành một buổi chiều trả lời phỏng vấn của tuần san E-sport sau khi bận rộn huấn luyện, đối với Phương Duệ mà nói thì đại để là tranh thủ lúc rảnh rỗi. Chàng trai trẻ hai mươi tuổi này nhìn từ xa cũng không khác những thanh niên bình thường là bao, áo T-shirt màu lam đậm in hình tấm khiên của Captain America, quần jean lộ mắt cá chân, giày thể thao dính nước trong ngày mưa dầm dề, trông hắn còn trẻ hơn so với tuổi thật, giống như vừa bước ra từ trường đại học vậy.

"Lại gặp rồi!" Trông thấy tôi tới, hắn vẫy tay tính chào hỏi tôi. Lần gặp trước đó là thời điểm trước trận thi đấu giữa đội Trung Quốc và đội Na Uy, lúc tôi phỏng vấn Diệp lĩnh đội, hắn ngồi cách đó không xa cùng đám Trương Giai Lạc thảo luận chiến lược thi đấu đoàn đội, chỉ lên tiếng chào một chút. Hắn cười, hai mắt cong cong khi ấy đã lưu lại ấn tượng rất sâu cho tôi.

"Uống thử cái này đi, rất nổi tiếng, dù tôi nếm chẳng ra vị gì." Sau khi tôi ngồi xuống, hắn đưa lon bia đã bật nắp cho tôi, cười hì hì bắt đầu nói chuyện phiếm, "Thế nào, quán rượu này không tệ phải không, Ngô Vũ Sách đề cử đấy. Tôi cũng không rõ hắn từng đến Zurich lúc nào, vẫn vô cùng quen thuộc, lần trước có cái nhà hàng hắn giới thiệu, cả chiến đội như phát điên tập thể, đóng chốt trong đó không muốn ra ngoài."

Phương Duệ là kiểu người rất dễ làm quen người lạ, tự thân trang bị khí chất có thể kiến người ta xưng huynh gọi đệ, nguyên nhân đại khái là hắn thường treo một nụ cười trên mặt cùng với đôi mắt sáng lấp lánh, hắn tự xưng đó là "Ánh mắt chân thành", mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng khi hắn mang ý cười nhìn người khác không chớp mắt, lại khiến người ta cảm nhận được sự chân thành từ đáy lòng, có chút thần kỳ. Thỉnh thoảng ta có thể bắt gặp chút đùa cợt trong đó, nhưng cũng làm ta không thể tức giận nổi, để mà nói thì đó chính là điểm cuốn hút kỳ diệu của hắn.

Nếu như nói đến điểm đáng chú ý của Phương Duệ, bất kỳ "chiếc" fan hâm mộ nào của hắn cũng có thể nói mấy tiếng đồng hồ không nghỉ, nhắc đến nhiều nhất có lẽ là kỹ năng thao tác khí công sư độc đáo của hắn. Trước đó, đấu pháp chơi zâm của hắn trong Liên minh Vinh Quang cũng đã dấy lên một hồi tranh cãi, nhưng vòng tứ kết đối chiến Đan Mạch đêm qua, Phương Duệ suýt chút nữa đã một chọi hai trong thi đấu lôi đài, đấu pháp đặc biệt của hắn lập tức gây chú ý cho đám tuyển thủ quốc tế, ngoài âm thanh tán dương và kinh ngạc thì cũng không thiếu phê phán.

Đối với chuyện này, Phương Duệ vô cùng thong dong: "Chơi Vinh Quang không màng yêu đương đã đành, nếu đến bây giờ tôi vẫn còn để ý lời thiên hạ, thế chẳng phải năm sáu năm nay đánh Vinh Quang cũng thành công cốc rồi sao? Suy cho cùng, vẫn là phong cách chơi zâm thôi." Hắn cầm lon bia lên, không uống, chỉ cầm trên tay thưởng thức, ý cười đặc biệt ung dung tự tại: "Cuồng kiếm sĩ thi đấu lôi đài kia của đội Đan Mạch xét về độ bán máu so với Tôn Triết Bình không hề kém cạnh, anh có thấy khí công sư nào dám cùng bọn hắn cứng đối cứng không? Chức nghiệp khác nhau thì đấu pháp cũng khác nhau, lão Diệp mấy lúc chơi zâm thì đến tôi cũng tức ói máu. Xin đừng quên, kỷ lục một chọi ba trâu nhất Liên minh cũng là do đấu pháp chơi zâm của tôi mà thành, thành tích thật còn ở đó, lão Phùng cũng không thể nói tôi không giỏi!"

Hắn có một niềm kiêu ngạo và tự hào sâu sắc đối với đấu pháp của mình, điều này trong Liên minh rõ như ban ngày. Trông Phương Duệ ra mắt từ mùa giải thứ năm, một đường đánh tới giải thế giới, các tuyển thủ khác đối với hắn phần nhiều là tán thưởng, nhất là biểu hiện bứt phá của hắn trong trận chung kết mùa giải thứ 10, như giáng một cái tát vang dội vào mặt những kẻ từng có thái độ không tốt với đấu pháp chơi zâm. Không biết liệu chúng ta có may mắn được chứng kiến tràng cảnh đặc sắc giống vậy trên trường đấu quốc tế hay không.

"Đương nhiên, tôi là Phương Duệ đại đại chuyển chức vẫn là thần cơ mà!" Hắn tự đắc giương lon bia trong tay về phía tôi, lông mi thật dài phủ một tầng bóng mờ lên mí mắt, nhìn qua ngược lại có chút thâm trầm: "Vòng bán kết ba ngày sau, đội tuyển Đức cũng là một đối thủ rất mạnh, thực sự mà nói thì đội Hàn Quốc năm nay chưa vào được top 4 làm chúng tôi cũng rất ngạc nhiên, dù sao trên đấu trường e-sport họ vẫn luôn là đội mạnh. Hắn liếm liếm môi dưới: "Chúng tôi đã phân tích qua về trận giữa Đức với Hàn Quốc, hai đội đều rất cẩn trọng, thao tác gần như không mắc lỗi nào, chậc chậc, tưởng chừng như Trương Tân Kiệt của hai đội đang tranh tài, thật quá đáng sợ."

Thi đấu quốc tế với cường độ cao khiến hắn có lại được sự trầm ổn hiếm thấy, thỉnh thoảng sẽ còn nhảy ra vài câu trả lời dí dỏm, làm cho cả quá trình phỏng vấn trở nên thoải mái hơn. Hắn đổi một tư thế ngồi thật dễ chịu, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn. "Trạng thái của Chu Trạch Khải cái tên này cũng đang rất tốt, trong trận đấu đoàn đội đối chiến Na Uy vừa rồi, hắn phối hợp với Tôn Tường quả là vô cùng tuyệt vời, hai chọi ba vẫn đánh cho sấp mặt, tôi còn muốn hỏi cậu bạn Trận Quỷ bị đánh thảm thiết đó, sau khi xuống sân khấu có khóc không!" Hắn cười hì hì trò chuyện mấy chuyện trên sân đấu với tôi, đôi khi rõ ràng là trận đấu rất nghiêm túc cũng bị hắn nói thành vô cùng thú vị.

Bàn luận một hồi về thi đấu, bầu không khí hòa hợp như bạn bè lâu ngày gặp lại, tôi mang tâm tình hóng chuyện cùng hắn nói tới đời tư cá nhân. Phương Duệ cũng không để bụng, thoải mái nói về dự định sau này của mình.

"Vinh Quang ấy à, dù sao cũng là mục tiêu theo đuổi của tôi đã nhiều năm, tôi đương nhiên muốn đánh thêm mấy năm nữa. Chưa kể tôi mới 25, dựa theo tuổi lão Ngụy vẫn còn bay nhảy trong Liên minh mà nói, đánh thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề." Hắn nửa đùa nửa thật nói, "Bây giờ nói gì cũng vẫn còn sớm, biết đâu tôi càng đánh càng lên tay, trực tiếp lên thành thần, Liên minh coi tôi thành báu vật không nỡ để tôi giải nghệ thì tính sao? Tôi so với lão Diệp không thua kém bao nhiêu, lại không gây nhiều rắc rối như thế, chủ tịch bớt lo hơn nhiều."

Lúc hắn nói mấy lời này, nghiễm nhiên quên rằng bản thân mình hồi mới tới Hưng Hân cũng từng cùng Diệp Tu trả lời phỏng vấn hậu thi đấu làm rối loạn một hồi. Đương nhiên, giải nghệ đối với bất kỳ tuyển thủ nào của Liên minh cũng không phải chuyện nhẹ nhàng, tuy ngoài miệng Phương Duệ rất tùy tiện, nhưng ánh mắt lại chững chạc đàng hoàng vô cùng, tôi không khỏi nghĩ tới Lâm Kính Ngôn đã giải nghệ vào mùa giải thứ mười, ý nghĩa của hắn đối với Phương Duệ trong Liên minh chỉ sợ là không ai bằng, lúc thi đấu quốc tế hắn đã từng cùng Tôn Triết Bình bay thẳng tới Zurich xem đội Trung Quốc tranh tài.

Tuy nhiên đối với Lâm Kính Ngôn mà nói, trọng lượng của Phương Duệ trong lòng hắn không giống với người khác cho lắm. Hắn hiếm thấy mà bày ra bộ mặt không quá thoải mái oán trách với tôi: "Tôi mới chỉ nói hai câu cơm Zurich ăn không quen mà thôi, hắn liền mượn phòng bếp nhỏ của khách sạn nấu mì hoành thánh cho tôi, ăn ngon ơi là ngon, hắn đi một cái tôi lập tức không thể ăn cơm một cách bình thường, ăn cái gì cũng nhớ tới mùi vị mì hoành thánh nho nhỏ kia, đây không phải là muốn lấy mạng người khác sao! Nếu không phải Ngô Vũ Sách đề cử nhà hàng đó, phỏng chừng tôi phải ôm nỗi nhung nhớ mì hoành thánh mà nhìn trận đấu kết thúc mất." Hắn giống như đứa trẻ, nằm nhoài trên mặt bàn cố tình ăn vạ, nhưng dù có nhíu mày không cười, vẫn có thể nhận ra nghĩa tình tha thiết ánh lên trong đôi mắt sáng lóng lánh như trân châu đen ấy, cứ như thể hắn đang muốn nói người ấy là người tốt nhất, ôn nhu nhất trần đời vậy. Trước khi đến phỏng vấn Phương Duệ, tôi đã liên lạc với phóng viên thường trú đã từng làm việc với Hô Khiếu, cô gái trẻ vô cùng bất đắc dĩ phàn nàn với tôi về tràng cảnh Phương Duệ miệng lưỡi lắt léo khi mới ra mắt, nhân viên quan hệ xã hội đứng phía sau mồ hôi túa ra như tắm, cứ đến lúc đó lão đội trưởng của chiến đội Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn - người sở hữu Đường Tam Đả, sẽ mỉm cười tiếp mic giảng hòa, tái sử dụng lời phát ngôn chính thức tới trả lời phóng viên đâu ra đấy, âm thầm xử lý cục diện rối rắm Phương Duệ gây ra.

Tựu chung lại cũng là do tồn tại một vị đội trưởng như vậy, mới khiến cho Phương Duệ của bây giờ càng thêm trầm ổn lão luyện, đồng thời cũng có thể thản nhiên mà thể hiện cảm xúc trên mặt, trong quá trình từng bước tiến tới gánh vác cả một chiến đội vẫn có thể giữ nguyên cái tự tại cởi mở năm nào, hắn cứ độc thoại cằn nhằn Lâm Kính Ngôn gây khó chịu, nhưng lại không biết trên mặt mình tràn đầy vẻ ấm áp ra sao.

"Anh đừng có cười, tôi đang rất nghiêm túc đó." Hắn gãi đầu, mở điện thoại di động lên, sau đó chỉ vào màn hình cho tôi nhìn: "Anh nhìn cái bảng xếp hạng này xem, cái gì mà "Bảng xếp hạng người muốn cưới nhất Liên minh", Lâm Kính Ngôn đã giải nghệ rồi thì có nổi danh mấy đâu, thế mà so với tôi còn cao hơn, lý nào nó lại thế. Tôi ôn nhu như thế, là đội phó chiến đội Hưng Hân hào phóng lại khéo hiểu lòng người, còn đẹp trai ngời ngời tiền đồ vô biên, vậy mà lại không sánh bằng một anh già đã giải nghệ, thật không thể hiểu được suy nghĩ của mấy cô gái thời nay!"

Phương Duệ gật gù đắc ý lải nhải, trên màn hình Lâm Kính Ngôn hạng 9 với mình hạng 13 không chênh lệch quá rõ ràng, hắn nhanh tay lẹ mắt đăng ký tài khoản bỏ cho mình một phiếu, sau đó nhìn tôi đầy gian xảo.

"Giả dụ anh là con gái, nếu anh phải chọn anh sẽ chọn ai?"

Ánh mắt hắn sáng long lanh nhìn tôi, giống như một chú cún con đang vòi đồ ăn, dù rất làm người ta muốn nuông chiều, nhưng tôi vẫn chọn mặt không đổi sắc mà đá vấn đề trở lại, hỏi ngược nếu hắn là con gái, người hắn muốn cưới nhất là ai.

Đúng như dự đoán, hắn không chút nghĩ ngợi liền há miệng trả lời: "Còn cần phải nói sao, đương nhiên là lão Lâm, dù sao người tôi quen thuộc nhất trong Liên minh cũng là hắn. Chu Trạch Khải, cậy thế nào miệng cũng kín bưng như hũ nút, quá nhàm chán, Ngô Vũ Sách ngay cả nói đùa cũng không làm được, quá nghiêm túc, lão Diệp thì khỏi nói, quá không đứng đắn, lựa tới lựa lui cuối cùng vẫn chỉ có lão Lâm, nấu cơm ăn ngon, còn biết nói chuyện,..."

Hắn vừa nhắc đến Lâm Kính Ngôn liền nói không ngớt, đến tận lúc miệng đắng lưỡi khô mới dừng lại, có chút bùi ngùi mà nói một câu, "Lão Lâm là một đội trưởng tốt, cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú, hắn là người dẫn dắt tôi chân chính bước vào thế giới Vinh Quang, cũng đã từng là người mà tôi sùng kính và hâm mộ nhất, không có hắn sẽ không có Phương Duệ của ngày hôm nay. Các anh có thể sẽ thấy một người tên giống tôi nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt, nhưng có lẽ như thế thì hoàn toàn không phải là tôi nữa rồi."

"Hướng đi trong tương lai tôi vừa mới bàn đến, cũng chỉ là tùy tiện chia sẻ một chút." Hắn cười hì hì như trước: "Nhưng Vinh Quang chơi mấy chục năm cũng không hề gì, chỉ cần sau khi giải nghệ cha mẹ không mắng tôi không làm việc đàng hoàng là được. Trước kia đánh ở Hô Khiếu, sau đó tới Hưng Hân, đến bây giờ có thể đứng trên sàn thi đấu quốc tế, thật đúng là không dễ dàng. Mười mấy năm trước khi tôi cúp học chạy tới quán net chơi game, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có thể có một ngày như thế này, lúc ấy chẳng qua là cảm thấy nếu tôi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, những người trong lớp tôi coi thường tôi chơi game đều sẽ trông thấy tôi trên TV, không phải quá ngầu sao."

Nói một hồi, có lẽ là hắn bị suy nghĩ ấu trĩ hồi còn non trẻ của mình chọc cho tức cười, hơi ngượng ngùng mà sờ lên mũi, sau đó cầm bia lên uống một ngụm, mới nói tiếp: "Thực ra thích một thứ vài chục năm, nào có dễ như vậy, nhưng ít nhất cho đến bây giờ, tôi có thể không thẹn với lòng mà nói mình thật sự yêu thích Vinh Quang. Chỉ cần tôi còn có thể đánh, khẳng định sẽ đánh tiếp, dù sao lão Diệp nói cũng phải, quán quân ôm một lần sẽ nghiện, cuối cùng chúng tôi lại vì nó mà chiến đấu."

Trong vòng bán kết ngày mùng 2 tháng 8, đội tuyển Trung Quốc gặp đội tuyển Đức, song phương đã định trước vì một trận chung kết mà dốc toàn lực, trước đó tôi đã phỏng vấn bốn vị tuyển thủ Vinh Quang khác bao gồm cả Diệp lĩnh đội, trên mặt họ đều có cảm xúc giống nhau như đúc, đối với trận đấu tiếp theo trong niềm mong chờ lại ẩn chứa cả ước mơ tương lai về Vinh Quang, bọn họ không cần biết là tính cách ra sao, sử dụng đấu pháp như thế nào, tình cảm đối với Vinh Quang của họ đều làm rung động đến cả những kẻ ngoại đạo.

Lúc sắp kết thúc phỏng vấn, cả một ngày mưa tí tách cuối cùng cũng tạnh. Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh trong của Zurich, ánh nắng xuyên qua thủy tinh chiếu vào quán rượu nhỏ, đồ trang trí bằng đồng khúc xạ ra hào quang chói mắt phủ lên người Phương Duệ, tựa như hắn đang lặng lẽ tỏa sáng.

Cái này khiến tôi không khỏi nhớ tới điều hắn vừa nói, cuộc đời con người nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài, có thể dùng năm năm, mười năm, thậm chí dài hơn để sáng tạo ra giá trị bằng thứ mình đam mê, đối với rất nhiều người mà nói thì đã là một loại hạnh phúc đáng quý. Người kiểu này - không phải một cá nhân, mà là rất nhiều người - đang vì Vinh Quang, vì sự phát triển của thể thao điện tử Trung Quốc mà cố gắng, cũng đang vì mình có thể thu được thành quả trong một nghề nghiệp không được công nhận mà mà dốc hết sức lực, tựa như ánh sáng sau cơn mưa vậy, dù ban đầu có thể còn vương hơi lạnh, cũng có thể không rực rỡ lóa mắt, nhưng qua quá trình lớn mạnh dài dằng dặc của nó, cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành ánh dương được tất cả mọi người trông lên.

-End-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook