Hoàn [CMSN Duệ Duệ 2020][Phương Duệ] My Master

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
MY MASTER

Sản phẩm thuộc project
Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi thủ

Author: evil eyeA
Cv: @Trời Sao
Edit: @Quân Y Hoàng

Phương Duệ đại đại, phấn đấu hết mình, toả sáng như sao!


Art by tressia.lofter.com


---

Trong giới chuyên nghiệp lưu truyền một câu thế này: Nhân vật tựa sắt rèn, người điều khiển như nước, dù cho rất nhiều lập trình viên từng nói phía sau mỗi tấm thẻ tài khoản chẳng qua chỉ là một chuỗi code lạnh lẽo ghép thành, thế nhưng sự thực là như vậy thật sao?

Kì thực, trong khoảng không mong manh còn ẩn giấu một thời không song song - Một thời không thuộc về những tấm thẻ tài khoản. Ngay từ khi một tấm thẻ được tạo ra, nó đã có ý thức, cũng có thực thể, chỉ là người điều khiển không gặp được mà thôi.

Mỗi nhân vật có thể quan sát trực quan người điều khiển mình, lõi tim ảo bên trong cơ thể cũng có thể nhận biết cảm xúc đổi thay ở đối phương, nhưng lại không thể can thiệp vào thứ gọi là thế giới thực của con người.

Có những tấm thẻ rất may mắn, bọn họ đi cùng chủ nhân mình từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, cũng có những tấm thẻ qua tay bao người cuối cùng bị chôn vùi trong dòng thời gian, mà bất hạnh hơn nữa, là lúc bọn họ vừa chào đời, vì nhiều nguyên nhân mà bị vứt bỏ.

Nhưng dù có ra sao, những tình cảm đối với master của mình, mỗi tấm thẻ tài khoản quả thực không cách nào chối bỏ được.

#

Tui là người kể chuyện thứ nhất, ID: Tiểu Lưu Manh.

Mọi người đừng hiểu lầm nha, tui tên "Tiểu Lưu Manh", nhưng tui trăm phần trăm là khí công sư mặc đạo bào đoan chính. Tên của tui á, là do một thiếu niên rất hoạt bát đặt cho đó.

Khi tui có ý thức, vừa nhìn thấy cái ID này tui chả còn mặt mũi nào gặp người nữa, mọi người cũng biết đó, tụi tui ở không gian loài người chỉ có một cơ hội đặt tên thôi.

Một gõ định đoạt, lập tức bắt tui đeo cái tên xấu hổ này suốt đời, tui cực kì hận tên thiếu niên kia luôn.

Tui thờ ơ quan sát cuộc sống của cậu ta, nhìn cậu ta cùng mấy người bạn ghé vào quán net rồi chọn vài chiếc máy tính bàn, đăng nhập vào trò chơi đi lang thang khắp các ngõ ngách.

Tui biết cậu ta tên Phương Duệ, tui còn biết cậu ta là học sinh trung học lớp 11 trường XX thành phố G.

Năm đó tui cùng cậu ta tham gia vòng khiêu chiến, cậu ta dùng giọng nói của tui trong thế giới Vinh Quang phun ra mấy lời vừa rác rưởi vừa zâm.

Tui từ ghét bỏ ban đầu chậm rãi chấp nhận, thậm chí ghi nhớ những chuyện nho nhỏ cậu ta từng kể để tự tìm vui. Dần dần, tui rất thích tính cách nghịch ngợm của cậu ta, cùng âm cuối hơi lên cao mỗi lần nói chuyện.

Khi vòng khiêu chiến diễn ra, tui khá lo lắng, sợ cậu ta thua trận. Tui nghe vài người bạn của cậu ta bảo, nếu thua, bọn họ sẽ nhẹ nhõm từ bỏ trò chơi này, trở về trường học.

Tui còn nghe những người xung quanh bàn tán "Game giống như ma tuý, nói gì đi nữa chơi game vẫn là việc chẳng đàng hoàng gì", trong lòng rất mâu thuẫn: Một mặt tui biết một năm qua mình ở cạnh cậu ta rất vui vẻ, tui muốn giúp đỡ cậu ta, nhưng tui không muốn cậu ta trở nên giống mấy người kia nói — Thành phần tử chống đối xã hội gì đó.

Sau cùng, bọn họ vẫn thua, còn chưa vào vòng đấu LAN đã thua rồi.

Mấy thiếu niên kia đều đã quay về đi học, ngoan ngoãn tuân theo vận mệnh sắp đặt dự định thi đại học, mà chủ nhân của tui lại nhận được lời mời thử tập huấn từ Lam Vũ ở thành phố G.

Tui rất hài lòng vì quãng thời gian ở bên nhau này sẽ càng dài thêm nữa.

Lúc đến trại huấn luyện Lam Vũ, chủ nhân của tui quen được bạn mới: Là một thiếu niên đáng yêu nhưng hơi lắm lời, một người với hai mái chẻ đôi cùng chất giọng trầm thấp đáng tin cậy, thêm một thiếu niên khác thường xuyên treo bên miệng câu "Áp lực như núi", mà tui cũng làm quen mấy anh chàng mới: Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ, chuyên gia đạn dược Thương Lâm Đạn Vũ...

Tui theo cậu ta tham gia huấn luyện bài bản, cùng cậu ta PK với nhiều kẻ mạnh, chứng kiến thời gian tụi tui trụ trên sàn đấu càng lúc càng lâu.

Tui biết cậu ta có một thiên phú, tay phải của cậu ta thao tác rất tinh chuẩn, tui nghĩ tương lai cậu ta sẽ cực kì xán lạn, mà tui cũng một mực kề bên.

Dần dà, tui tiếp nhận phong cách của cậu ta, cho dù như thế áo bào trắng muốt của tui sẽ trở nên ảm đạm, nhưng tui chẳng để ý đến đâu.

Tui có thể cảm nhận được xúc cảm sâu nơi đáy lòng mình kết nối với tâm tình vui sướng của đối phương.

Tui cho rằng tụi tui sẽ mãi mãi bên nhau, nhưng tui cũng âm ỉ hoảng sợ. Tui nhớ đến nỗi bất an ở vòng khiêu chiến khi trước, tự lắc đầu an ủi mình đừng suy nghĩ nhiều.

Tui hay tin cậu ta không thể tiếp tục ở lại Lam Vũ nữa, mà còn do Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền lúc tán gẫu lỡ lời nói ra.

Sau đó cậu ta tới gặp người bên Hô Khiếu đến đàm phán ở văn phòng quản lí — Là quản lí và đội trưởng của bọn họ. Đội trưởng hỏi cậu ta, có muốn đến Hô Khiếu, làm người kế thừa Đường Tam Đả không, cậu ta chẳng do dự mà nhận lời ngay.

Một khắc đó, cậu ta cười vô cùng sung sướng, tràn ngập chờ mong với tương lai, mà tui nghe rõ đáy tim mình thình thịch một tiếng. Tui biết điều ấy nghĩa là gì, đó hẳn là hệ thống kết nối thời không giữa thẻ tài khoản và chủ nhân, nhắc nhở rằng thời gian ngủ say đang đếm ngược.

Tui biết sứ mạng của mình sắp kết thúc rồi, có lẽ rất nhanh thôi bên cạnh cậu ta sẽ là một thẻ tài khoản mới.

Tui sẽ chẳng trách cậu ta bắt tui đón nhận tin tức kia một cách tàn nhẫn như vậy, bởi vì rõ ràng cậu ta không biết tui thực sự tồn tại, và luôn quan tâm đến cậu ta.

Thời gian ngày một cạn, thời điểm mi mắt trĩu nặng chẳng còn gượng nổi, tui tự nói với mình: "Cậu ta sẽ toả sáng, mà tui là người dẫn dắt cậu ta đi trên con đường này, tui nên hài lòng mới phải. Sau này gặp lại, Phương Duệ, thật tốt khi được quen biết cậu!"


#


Ta là người kể chuyện thứ hai, ID của ta là Phong Quyển Tàn Vân.

Từ dữ liệu lưu trữ của tay khí công sư kia, ta đại khái hiểu được chủ nhân mới của mình.

Ta là lưu manh, một lưu manh chân chính.

Nhìn quần áo xuề xoà trên người mình, lại ngó qua trang bị bạc xa xỉ mà đại ca Đường Tam Đả của bang phái chúng ta đang mặc, ta biết mình chủ yếu được đưa cho mấy tên lính mới luyện tập.

Ta sẽ không chìm vào trạng thái ngủ say, nhưng ta đã đi theo quá nhiều quá nhiều chủ nhân rồi.

Mới đầu, ta không chịu nổi cảnh chia li, nhưng về sau lòng ta đã lạnh. Cho nên, khi mới gặp Phương Duệ, ta chẳng cảm thấy gì, một tên tân binh mà thôi.

Trong lúc huấn luyện, ta biết hắn thực sự khác biệt, không như những người mới bảo sao nghe vậy khác, hắn có can đảm biểu đạt cái nhìn của chính mình, thậm chí dũng cảm chủ động khiêu chiến tiền bối.

Ta luyện tập cùng hắn chưa đến ba tháng, số lần đối chiến với đại ca Đường Tam Đả bang chúng ta nhiều hơn trước đây gấp ba lần.

Lúc đó ta nghĩ, còn trẻ mà phách lối như vậy, chẳng phải nhân tài tương lai gì, chỉ là một tên trẻ trâu.

Sự thật chứng minh, hắn mang cả hai loại định nghĩa đó!

Vì thế mấy tháng kế tiếp, khi biết hắn không muốn chơi nhân vật lưu manh này nữa, ta chẳng bất ngờ chút nào.

Xuất kì bất ý, chính là phong cách của hắn!

Chỉ là ta có hơi xót cho đại ca Đường Tam Đả của ta, dù sao về sau cũng sẽ trở thành bộ đôi hợp tác với tên này, rất có khả năng bị hắn đầu độc tư tưởng ít nhiều?

Mà ta yên lặng nhìn hắn cất thẻ tài khoản của ta rồi bước đi, tiếp tục bình thản chờ vị chủ nhân kế tiếp.

#

Ta là người kể chuyện thứ ba: ID Quỷ Mê Thần Nghi.

Nghề nghiệp của ta là đạo tặc, từ khi ý thức hình thành, ta lập tức thấy các đồng nghiệp nhìn ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Bọn họ ngưỡng mộ cái gì? Tất nhiên là ta biết.

Ngưỡng mộ ta vừa ra đời, đã được người chế tạo trang bị bạc cho. Ngưỡng mộ ta vừa ra đời, chắc chắn sẽ đứng ngang hàng với vị đại ca cùng hợp tác kia.

Ai cũng nói với ta, nếu ta đủ may mắn, ta sẽ cùng chủ nhân của mình đi từ khởi đầu đến lúc kết thúc, sẽ không phải chia lìa.

Vì thế, trước khi gặp được Phương Duệ, ta đã nghe quá nhiều lời đồn đại, quá nhiều sự hâm mộ rồi.

Mùa giải thứ Năm ta mới thực sự quen biết Phương Duệ.

Hắn và đội trưởng phối hợp với nhau rất ăn ý, cho nên liên đới sang cả đại ca Đường Tam Đả bang chúng ta có vẻ cũng lây phải thói xấu của hắn — Từ hán tử thiết huyết luôn đánh chính diện thành học cách luồn lách vòng vèo.

Ở mùa giải đó, ta nhìn bọn họ sắp xếp chiến thuật càng lúc càng kín kẽ, thành tích càng ngày càng nhiều, cũng nhìn thấy tấm poster Tổ Hợp Tội Phạm trên màn hình vi tính của Phương Duệ đại đại.

Hắn rất vui vẻ, mà ta cũng cảm nhận được như thế.

Hệt như những gì các tiền bối nói với ta, thiên phú Phương Duệ cực cao, vì thế đối với việc hắn thành công, ta thấy cũng rất bình thường.

Ta chứng kiến Tổ Hợp Tội Phạm nổi tiếng, chứng kiến chúng ta gia nhập hàng ngũ ngôi sao, chứng kiến chúng ta nhận danh xưng "Đệ nhất đạo tặc"!

Những thành tựu này, quả thật là huy hoàng, nhưng từng nhìn thấy những đêm khuya hắn trả giá cho chúng, ta hiểu đây chẳng phải đĩa bánh trời ban gì, mà là thứ xác thực hắn nên có được!

Ngoại giới nói hắn chơi zâm, thậm chí có người còn liên tưởng từ ngữ này với tướng mạo của hắn, ta thật phải bật cười ha ha.

Chơi zâm là một loại chiến thuật, là lựa chọn, nhưng ngươi cho rằng nó là toàn bộ con người Phương Duệ, chuyện cười gì đây?

Các người từng thấy qua đôi mắt sáng lấp lánh của hắn chưa, từng thấy qua ý cười vui vẻ trên gương mặt hắn sao, từng thấy qua lòng bao dung dịu dàng của hắn ư?

Những điều này còn chưa từng thấy, ngươi có tư cách gì chỉ trích hắn!

Đừng có mà diss ta, ta ở đây nói tốt cho master của ta, miễn nhận phản bác!

Làm sao, muốn gài ta à, đừng quên ta là đạo tặc, ta am hiểu các loại bẫy rập nhất đấy!

Chơi zâm là một chiến thuật, dùng hết sức, đoạt thắng lợi, không sai chỗ nào!

Ta vẫn cảm thấy chúng ta là mạnh nhất, chúng ta sẽ ở lại Hô Khiếu cùng nhau, giành lấy quán quân.

Cho đến một ngày ta bắt gặp gương mặt nặng nề của Đường Tam Đả, hắn nói hắn phải đổi chủ, tâm tính người thanh niên kia không tốt cho lắm.

Sau đó đến mùa giải thứ Chín, ta cảm giác được hắn không thoải mái trong lòng, cảm giác được hắn và chiến đội bất hoà, ta thấy hắn trong đêm khuya vắng khẽ thở dài.

Khoảnh khắc ấy, ta thực sự không cam tâm, không cam tâm vì sao ta không có thực thể ở thế giới loài người, không cam tâm ta chỉ có thể nhìn hắn phiền muộn mà ngay cả một chiếc ôm an ủi cũng chẳng cách nào làm được.

Ta từng ích kỉ hi vọng rằng ta sẽ là thẻ tài khoản bầu bạn với hắn đến cuối cùng, nhưng bây giờ, nhìn hắn buồn bã mà chẳng thể chạm vào, ta đành nhượng bộ.

Ta nghĩ nếu có ai mang đến được cho hắn niềm vui và hi vọng, vậy hãy đến đi.

Ta đã bầu bạn với hắn quá lâu, không thể chịu được hắn buồn rầu, cho nên dù tương lai hắn chẳng còn liên hệ gì với ta, ta cũng chấp nhận.

Ta thấy trên màn hình có người tên "Quân Mạc Tiếu" gửi tin tới, trông vẻ mặt hắn thả lỏng, ta biết "Cứu rỗi" đã đến rồi.

Cố lên, Phương Duệ!

Tương lai không thể bước cùng nhau, nhưng ta vẫn ở đây chờ, chỉ cần ngươi quay về, ta sẽ có thể lập tức trông thấy ngươi.

#

Ta ấy à, ta là người kể chuyện thứ tư, ID: Hải Vô Lượng.

Mấy người tốt nhất đừng chọc vào ta, gần đây ta mới đổi master, cũng phải thay đổi phong cách chiến đấu, cho nên tâm tình không tốt chút nào.

Master trước của ta tên Triệu Dương, thành viên trụ cột của chiến đội nhỏ Lâm Hải, đánh giải cả đời chưa từng vào đến vòng chung kết, ngay cả lúc xếp hạng ngôi sao cũng đứng top cuối bảng.

Có điều ta rất tán thưởng hắn, tính tình ôn hoà, ở chiến đội nhỏ cũng không màng công danh lợi lộc.

Nhưng khi hắn giải nghệ, ta gặp gỡ master mới của mình: Phương Duệ.

Phương Duệ và Triệu Dương, hoàn toàn chẳng có nổi một điểm tương đồng.

Ta chuyển nhượng tới Hưng Hân, Phương Duệ cũng đến Hưng Hân, đừng nói với ta đây là vượt ngàn dặm đường chỉ vì gặp gỡ người, lúc mới bắt đầu ta thực sự căm ghét hắn.

Khi trước, hắn vừa đổi nghề, thao tác vẫn ổn, chỉ có ý thức vẫn chưa thay đổi, sau đó ta vô cớ bị một loạt tân binh đánh bại, thật mất mặt.

Về sau, chúng ta cùng đi đánh giải, hắn bị đối thủ cũ bắt bài khi còn đang trong giai đoạn đổi nghề nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, tận dụng từng chút cơ hội để chiến thắng, chính là vào lúc ấy, ta cảm thấy hắn cũng có chỗ đáng khen.

Khoảng thời gian đó, chúng ta xem như cùng nhận ra rằng: Không muốn bị người bắt bài, không muốn lại thua thảm, thì phải dốc sức sáng tạo!

Sau đó, sau đó ta biến thành một đạo tặc khí công sư...

Kệ đi, bò zâm thế nào thì zâm, có thể thắng là được, ta cảm thấy khi đó ta đã bắt đầu yêu thích Phương Duệ một chút.

Ta nghĩ ta có phần hư vinh, khát khao thắng lợi, khát khao vinh dự, cho nên mùa giải thứ Mười không lọp top ngôi sao, ta thật oán trách hắn; nhưng về sau kỉ lục số máu dùng để một chấp ba bị chúng ta phá vỡ, đó là thành tích rất khó vượt qua, ta không thể không tha thứ cho hắn!

Từ ấy về sau, chúng ta xem như đã chung lòng.

Mỗi lần đối chiến Bá Đồ, ta có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng hắn, cũng biết rõ nguyên do. Nhưng cảm giác ấy phải được khắc phục, cho nên ta xem như chưa biết mâu thuẫn trong lòng hắn, nghiêm túc tiếp tục thế tấn công.

Đánh với Lãnh Ám Lôi tới mức đồng điệu, tự ta cũng kinh ngạc đực cả người. Một khắc đó, nhìn Phương Duệ khẽ thở dài, lại nhìn nhân vật lưu manh trên màn hình, ta cảm thấy mình và Lãnh Ám Lôi xem ra là đồng bệnh tương lân.

Sau đó, Phương Duệ phát huy không tốt chút nào trong trận đấu ấy, nhưng Hưng Hân vẫn thắng Bá Đồ ở bán kết, Lâm Kính Ngôn cũng vào lúc đấy giải nghệ.

Phương Duệ chạy ra ngoài tìm Lâm Kính Ngôn, mà ta cũng theo sau hắn, nhìn thấy Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn không mấy thoải mái ở góc tường cạnh bên.

Lãnh Ám Lôi gật đầu với ta, siết chặt nắm đấm vung về phía ta: "Giành lấy quán quân đi, cùng với hắn."

Ta gật đầu đáp lại, chẳng hé một lời.

Sau đó nữa, ta nhìn hắn đổi nghề xong lại xưng thần, nhìn hắn vì Hưng Hân thổi lên hồi kèn chiến thắng mà đánh đến kiệt sức.

Cuối cùng nhìn thấy, khi tập thể Hưng Hân giơ cao chiếc cúp kia, ý cười trên gương mặt hắn hắn xán lạn vô cùng, ta cũng rất vui vẻ.

Ta không rõ thẻ tài khoản có biết khóc hay không, nhưng khi ấy ta thực sự cảm nhận được hốc mắt mình ươn ướt.

Qua vài tuần lễ, ta thấy hắn mỉm cười đầy tự tin khi nhận được thư mời tham dự giải Thế Giới, ta nghĩ ta may mắn lắm.

So với những vị tiền bối trước đây, ta đến bên hắn trễ nhất, lại được chứng kiến sự thay đổi to lớn nhất trong đời hắn.

Ta nghĩ, ta và hắn sẽ mãi mãi bên nhau, giành lấy cúp vô địch thế giới, cùng nhau phấn đấu hơn nữa!

Đến bây giờ, ta bắt đầu tin chắc rằng, Phương Duệ là một master rất tốt...

Không biết có quá muộn không nhỉ?


END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook