[CMSN Duệ Duệ 2020] Phương Duệ - Tài liệu: These words will be written on my stone

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Tác giả: 东方醉生活 ( Đông Phương Túy Sinh Hoạt) ________________________________________________________________



Phương Duệ


These words will be written on my stone



Phương Duệ, lần đầu tiên cái tên này xuất hiện là vào All Stars mùa giải thứ tám.


Mà từ đầu tiên để nói về hắn, chính là zâm. Ba Trùng thậm chí còn dùng luôn cả từ zâm này để miêu tả lên phong cách kỹ thuật này của hắn.


"Zâm" chữ này mặc dù không dễ nghe, tuy vậy lại có thể khái quát tương đối chính xác từ chiến thuật cho đến tính cách đặc trưng của Phương Duệ. Từ này cũng không phải chỉ là để ám chỉ một hành vi khiếm nhã hay vô liêm sỉ nào đó, mà khi đặt vào phương diện chiến thuật, thì nó chính là không quan tâm đến tình cảnh hiện tại có đẹp mắt hay không, trường phái kỹ thuật truy cầu thắng lợi mà "Không từ thủ đoạn"; còn khi đặt vào bản thân Phương Duệ thì nó lại là một loại tính cách hơi tùy tiện, có phần bao dung,không câu nệ tiểu tiết.


Ở đây, chúng ta không thảo luận về đặc điểm của trường phái này, mà trọng điểm của bài viết là phân tích tính cách phía trên của Phương Duệ.


Đọc qua toàn bộ truyện, rốt cuộc vai trò của nhân vật Phương Duệ này là để củng cố cho chiến đội Hưng Hân. Sau vòng khiêu chiến, Hưng Hân mới chính thức tiến vào giải đấu chuyên nghiệp, cùng với nó là mục tiêu cuối cùng lấy được quán quân còn khá mơ hồ: người mới quá nhiều, thực lực không đủ tính ổn trọng, thiếu sót khá rõ. Mà nếu như Ba Trùng nhất định muốn đội ngũ này giành được thắng lợi, tôi nghĩ đại đa số độc giả chúng ta đều sẽ gào to không phục, chỉ trích vì chiến đội của nhân vật chính như kiểu được buff quá đà vậy.


Mà khi đó, nội bộ chiến đội Hô Khiếu xảy ra mâu thuẫn, chuyện Phương Duệ rời đi chính là để ăn khớp với thiết lập này. Và cũng chính lúc này, nhân vật Phương Duệ này mới được lột tả hoàn thiện hơn, không phải dựa vào hai chữ "zâm" của những câu văn trên mà chèo chống.


Chúng ta có thể bắt đầu nghiên cứu từ một vài trận đấu.


Đầu tiên, những đặc điểm trọng yếu nhất của chơi zâm: "Cẩn thận", "Bình thản" và "Nhìn xa trông rộng" ở đoạn này lần đầu tiên được bộc lộ rất tinh tế. Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi vật lộn giữa Hô Khiếu với Hưng Hân, rất nhiều hành động của Phương Duệ đã được gán vào những đặc tính này.


Giả dụ như: 『Sự dũng mãnh của Đường Nhu khiến Phương Duệ thầm kinh hãi, tuy hắn không hề đánh giá thấp tuyển thủ Hưng Hân như Đường Hạo. 』 (chương 1109)


『 Cứu Đường Hạo xong té ngay là việc hắn quyết ý phải làm, bởi Hô Khiếu không thể đánh với Hưng Hân trong tiết tấu thế này. 』(chương 1110)


『Trực giác nói với Phương Duệ rằng, pha lùi về của Hưng Hân chắc chắn có hậu chiêu, nhắm mắt đuổi theo bậy sẽ ăn đạn. 』 (chương 1111)


Từ những chi tiết được liệt kê phía trên ta có thể thấy trong đó một Phương Duệ rất lý trí, kiên nhẫn và cũng rất cẩn thận.


Hay nhìn tiếp đến đoạn hắn chat với Diệp Tu: 『 "Anh tới đây!" Diệp Tu gào to. Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu biến thành chiến mâu tiếp lấy thế tấn công của Hàn Yên Nhu, vung lên trước mặt Phương Duệ.


"Tới chi vậy ba?" Phương Duệ hộc máu, y như coi phim đến hồi cao trào thì bị quảng cáo cắt ngang, đang hứng tự nhiên tịt.


"Anh tới dạy chú em chữ zâm viết thế nào!" Diệp Tu kêu lên. Số người dám nói câu này với thánh chơi zâm thật không nhiều đâu.


"Cái trứng!" Phương Duệ hét. 』


Đoạn đối thoại này rất thú vị, Ba Trùng dùng những từ như "hộc máu", "kêu lên", "đang hứng thì tịt" cùng với câu chửi thề giờ phút này để thể hiện sự buồn bực, khó chịu trong lòng hắn lúc này. Đại đa số người lúc ấy đều sẽ lựa chọn xông lên giết cái tên không biết xấu hổ kia (mặc dù Phương Duệ cũng không biết xấu hổ cho lắm... Ừm chuyện này nói sau đi), tuy vậy, Phương Duệ lại chọn ngược lại. Chúng ta nhìn xem hắn lúc sau làm chuyện gì:


『Phương Duệ không chăm sóc Diệp Tu ngay mà vội chuyển góc nhìn. Nhân vật của Diệp Tu đột nhiên lao tới thế chỗ Hàn Yên Nhu, vậy chiến trường bên kia...? 』


Mà khi nhìn đến tình cảnh gian nan của bốn người Hô Khiếu: 『Phương Duệ nói sao cũng là đại tướng có bản lĩnh chống đỡ cả chiến đội. Cục diện bị động chỉ có thể khiến hắn kinh ngạc thôi chứ hoảng loạn thì không.』


Tiếp đến: 『Thế nên Phương Duệ không đứng yên solo với Diệp Tu mà vội vàng chạy đi yểm trợ tuyển thủ nhà mình lui quân.』


Sự lựa chọn lý tính này lần nữa đã khiến chúng ta thấy được sự miêu tả đặc biệt phía trên, Lại kết hợp với sau đó hắn nói hai câu với Triệu Vũ Triết:


『Mùa giải chuyên nghiệp thứ hai, thứ tư, thứ năm, thứ bảy, trong các trận đấu sống còn của vòng chung kết, đều có những chiến đội cũng nghĩ giống vậy dưới tình huống tương tự, cuối cùng đều bị đào thải.


"Đối thủ thấp máu tức là an toàn? Mau dậy thì đi cưng! Vinh Quang không ngọt ngào như cưng tưởng đâu."』


Nhìn rộng một chút, vào mùa giải sau:


『"Không hổ là thánh chơi zâm, luôn nhìn đối thủ bằng cặp mắt xấu xa!" Lý Hoa chiến đội Yên Vũ nói.


Nghe không giống khen ngợi cho lắm, nhưng đã chỉ ra mấu chốt vấn đề. Khi đặt vào hoàn cảnh Phương Duệ, ai cũng cảm thấy tính toán của Tôn Tường đã làm mình lơi lỏng cảnh giác với Blink, nhưng Phương Duệ thì không. Nguyên nhân chỉ có thể là vì tính tình và phong cách đánh của Phương Duệ."』


Bởi vậy, phong cách của Phương Duệ với tư cách là một tuyển thủ đã được phác hoạ rất rõ. Ẩn dưới vẻ ngoài vô sỉ là sự tỉnh táo, điềm tĩnh, sự ung dung thong thả, không chỉ thế nó còn thể hiện ra sự lão làng dựa trên việc hiểu sâu sắc về Vinh Quang vậy. Đây cũng chính là điểm quan trọng mà hắn sẽ bổ khuyết cho Hưng Hân.


Sau đó đến tình tiết lần đầu tiên kiếm fan (người viết chỗ này bị sa mạc từ tại đây...), hắn dường như là một chỉnh thể khác hoàn toàn với Hô Khiếu khi đó.


Ba Trùng ở những chương trước tốn bao nhiêu giấy mực để gây dựng lên Phương Duệ như một tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm cùng với kỹ thuật đỉnh cao, nhưng éo le thay một tuyển thủ như vậy lại không được chiến đội tiếp nhận. Đây chính là chỗ mà khiến lòng người phải cảm thán, sự va chạm kịch liệt từ phong cách đến suy nghĩ giữa hai thế hệ cũ và mới đã đến hồi bi kịch.


Trong chính văn, Ba Trùng đã viết:『Cô chỉ chứng kiến cảnh Đường Hạo và Triệu Vũ Triết tha hồ vẫy vùng với lối đánh của mình, còn Phương Duệ phải liều mạng chạy theo lối đánh đó. 』(chương 1123)


Với cả 『Có lẽ Phương Duệ vẫn luôn cố gắng xây dựng mối liên kết giữa Đường Hạo và Triệu Vũ Triết, nhưng hắn không nhận lại được hồi đáp tương tự. Một bàn tay vỗ không nên kêu.』


Hay cho câu "Một bàn tay vỗ không nên kêu.", không biết độc giả khác cảm giác ra sao, dù sao người viết là tôi lúc đến đây, tâm quặn đau từng khúc.


Chính chỗ này, Phương Duệ lần đầu tiên bộc lộ tính cách của hắn ở ngoài Vinh Quang, mà tôi gọi đó là: dịu dàng.


Đúng vậy, dù cho có là thánh chơi zâm, Phương Duệ cũng có một mặt rất dịu dàng.


Dưới tình cảnh Hô Khiếu bắt đầu chỉnh thể lại vị trí, quan điểm của hắn không hợp nhưng hắn không hề phàn nàn hay trách mắng ai, ngược lại là còn lấy thân phận tiền bối đuổi theo phong cách của hậu bối, cố gắng nắm bắt tiết tấu bọn họ. Ấy vậy, hắn vẫn không nhận lại được sự đáp lại nào, mình đành phải gắng sức dùng kinh nghiệm và hiểu biết đi chèo chống một đội ngũ có thể goi là "Trẻ tuổi" sau khi thay máu này. Hắn vắt kiệt sức lực cho một mùa giải, góp thêm một viên gạch cho chiến đội, cuối cùng đưa Hô Khiếu lên vị trí bốn đội mạnh nhất -- tuy nhiên vẫn không thể đạt được chút cảm thương hay phối hợp nào từ hậu bối.


Mặc dù vậy, hắn vẫn không hề nổi giận, thậm chí sau khi cảm thấy mình không còn cách nào ổn định ở đây nữa, tương lai sẽ bị đuổi khỏi đội, hắn lúc ấy mới phản ứng, đăng vỏn vẹn bảy chữ lên Weibo:


"Trở trời rồi." và "Chán mớ đời." (chương 1122)


Còn Phương Duệ được miêu tả sau khi gia nhập Hưng Hân thì lại là một Phương Duệ rất hoạt bát, rất nhanh nhẹn (điểm đây cũng sẽ phân tích ở phía dưới), so sánh với dạng này, mấy chữ ngắn ngủi ở trên kia hàm chứa biết bao nhiêu tình cảm.


Không chỉ thế, khi ông chủ Hô Khiếu ngả bài với Phương Duệ, biểu hiện của hắn:


『“Tôi hiểu, tôi hiểu cả. Không cần nói nữa đâu.” Phương Duệ trên mặt mỉm cười nhưng không muốn nghe ông chủ giải thích thêm nữa. Hắn biết câu lạc bộ cũng ở vào tình thế khó xử. 』


Dưới tình cảnh như vậy mà hắn còn có thể cân nhắc đến chuyện câu lạc bộ khó xử. Không oán trách, không phản kháng, không cãi lộn, không phàn nàn, hắn chỉ mỉm cười bày họ tất cả hắn đều hiểu, mọi thứ hắn đều hiểu được. Cái này chẳng lẽ vẫn chưa đủ để chứng minh hắn dịu dàng sao?


Viết đến đây, tôi không thể không thoát ra tuyến thời gian để nói rõ: trong chính văn, những biểu hiện đẹp đẽ, dịu dàng như vậy của Phương Duệ có ở khắp nơi.


Ví dụ như ở trận đấu với Bách Hoa vậy. Mạc Phàm ra sân trước.


『"Ở khu vực tuyển thủ Hưng Hân, Mạc Phàm im lặng đứng dậy, không nói tiếng nào với ai mà chỉ đi về phía phòng thi đấu. Phương Duệ rất chịu khó tương tác với khán giả nên họ chỉ lo nhìn hắn, ít ai để ý Mạc Phàm, mà Phương Duệ hình như cũng không để ý. Nhưng lúc cậu ta đi ngang qua, hắn bỗng nói một câu: "Đánh tốt nha." 』


Hay là lúc Đường Nhu một chọi ba thất bại, phải đối mặt với các phóng viên làm khó dễ:


『"Vâng vâng vâng." Phương Duệ ngồi một bên, giương bản mặt ăn năn sám hối, "Là lỗi của tôi, tôi đã không tập trung đánh tốt hơn. Kiểu như Vương Kiệt Hi, lẽ ra mình tôi chấp mười ổng mới đúng."


"Có hơi quá rồi!" Diệp Tu lại trách.


"Vậy tám?" Phương Duệ hỏi.


"Ừ." Diệp Tu gật đầu.』


Còn khi đấu với Lam Vũ, Mạc Phàm ra sân trước:


『"Ez đúng không Tiểu Mạc?" Phương Duệ hét.』


Đoạn này, Phương Duệ bao dung, bảo vệ người mới là không còn nghi ngờ gì nữa. Cho dù những phương thức này giấu kỹ hay phách lối đến đâu, nhưng hắn quả thật là đang quan tâm, cảm thông người mới cũng như đang bảo hộ bọn họ.


Chúng ta nhìn tiếp cách hắn cư xử với những tiền bối trong đội Hưng Hân:


Khi Diệp Tu nhận định Đường Hạo, Phương Duệ đã tán dương trước mặt bà chủ:


『"Đẹp thật." Phương Duệ gật đầu, "Nhưng mệt lắm nhỉ?"』


『"Để làm được điều đó, ổng phải đẩy sức đánh lên mức cao nhất suốt trận đấy! Mệt lắm chứ đùa." Phương Duệ nói tiếp.』


Lúc thi đấu lượt sau với Lam Vũ:


『"Đừng vờ vịt nữa, mau ra đại chiêu đi!!" Phương Duệ đột nhiên đưa tay lên miệng làm thành cái loa, hướng về sàn đấu mà gào lớn.』


『 "Làm sao tui biết được? Thể nào cũng phải có chứ?" Phương Duệ nói.』


Loại đồng tình lẫn tin cậy đồng đội này khiến cho nhiều người đồng cảnh ngộ cũng phải cảm động.


Sau đó là tình tiết trọng yếu thứ hai: Gia nhập Hưng Hân.


Đoạn này bộc lộ rất rõ cá tính của hắn, cũng như khiến nhân vật này trở nên hấp dẫn hơn.


Trong cuộc đại chiến cướp người ở Weibo cùng với quá trình Diệp Tu lôi kéo, Phương Duệ vẫn như vậy, bộc lộ cái lý tính của mình ở những phần văn trước. Hắn suy tính cẩn thận tiền đồ chính mình, điểm này thể hiện rõ nhất tại lúc khảo sát Hưng Hân, Diệp Tu gần như phải bày ra toàn bộ khả năng mới có thể thuyết phục hắn.


Vào lúc đó, hắn còn khá trẻ con, giả như lúc ở bữa tiệc ngồi nghịch ống hút, hay sau khi biết bối cảnh gia đình Đường Nhu thì vùi đầu ăn như hổ đói. Những hành động nhỏ này đã khiến cho hình ảnh nhân vật càng trở nên đa chiều hơn, càng khiến ta phải cảm thấy dễ mến.


Tuy vậy, thứ mà khiến người ta phải ngạc nhiên, cũng chính trong đoạn này, sau một Phương Duệ cực kỳ lý trí lại là một Phương Duệ nhiệt huyết, cảm tính. Điển hình nhất là đoạn:


『Đúng vậy, hắn chỉ đang ngồi lo về sau Hưng Hân không giữ được dàn tuyển thủ. Nhưng bản thân hắn thì sao? Nếu hắn cũng trở thành một phần của Hưng Hân, khi ngày đó đến, hắn có sẽ rung rinh? Muốn nghi ngờ người khác, có phải nên củng cố lòng tin của chính mình trước đã? Nếu mọi người cùng nhau nỗ lực, xây đắp nên một chiến đội hoàn thiện, cần gì lo âu nhiều đến vậy? Nếu có ai đó ra đi, tìm thêm ai đó về bù đắp chỗ trống, thế là được rồi.


Đúng, phải vậy mới đúng.


Phương Duệ đột ngột vỗ bàn cái rầm: "Tui về với Hưng Hân!"』


Màn này lập tức gây được sự chú ý của rất nhiều người. Nếu như trước đó Phương Duệ đều cho thấy hắn là thánh chơi zâm đa mưu túc trí, thì ở chỗ này, tâm tính thiếu niên cùng với huyết khí kích phát triệt để. Hắn lựa chọn những đồng đội nhìn không giống đáng tin cho lắm, từ bỏ cái gọi là lợi ích tiền bạc, đối mặt với tương lai khả năng sẽ gặp phải khốn cảnh, mạo hiểm gánh lấy việc chuyển nghề; chính chỗ này, mặc cho hắn là Đạo tặc hèn mọn hay là một Khí công sư lăn lộn đầy đất cũng không thể nào che đi được một dũng sĩ mang trong mình can đảm dám tự mở ra tương lai này.


Như Ba Trùng đã viết vậy, hắn đến Hưng Hân, cuối cùng là để tìm một tương lai hoàn toàn mới.


Đương nhiên, trừ cái đó ra, Phương Duệ với tư cách là một đại thần đã lặn ngụp nhiều năm trong giới chuyên nghiệp, lần đầu tiên tự nhận xét về mình cũng là một loại tâm lý không hề tầm thường, mà điểm này sẽ được trình bày tại đoạn dưới.


Điều tiếp theo mà tôi muốn viết là sau khi gia nhập Hưng Hân, tính cách của Phương Duệ được bộc lộ hoàn toàn.


Thực tế mà nói, nếu như muốn tìm một người trong Toàn Chức có cá tính giống như Phương Duệ thì lựa chọn của tôi không phải là Ngụy Sâm hay Diệp Tu, của tôi là Hoàng Thiếu Thiên.


Con người Hoàng Thiếu Thiên này nói nhiều, thẳng thắn và dễ nói nhanh, điểm này giống như Phương Duệ vậy. Không chỉ thế, chiến thuật của hai người cũng có chút tương tự, đều chú trọng tình tiết và nắm chuẩn thời cơ, đều thường tách biệt ra với hệ thống chiến thuật, hay nói theo cách Ba Trùng thì là: Vừa vào trận đã không thấy người.


Chi tiết thì chúng ta nên bắt đầu từ đầu, là phân cảnh Diệp Tu mời chào Phương Duệ trên QQ, hay sau khi Diệp Tu chứng tỏ rằng anh ta không nói đùa khi bảo hắn chuyển nghề sang khí công sư. Phương Duệ đáp lại:


『"Giỡn gì vậy ba?" Phương Duệ bắn ra 20 cái emo thể hiện cái sự wtf của hắn. 』


Và: 『"Dễ lừa quá vậy? Thánh zâm gì kỳ vậy ba? Xem ra anh phải suy nghĩ lại có nên cho chú em một slot ở Hưng Hân không rồi." Diệp Tu nói.


Phương Duệ chat lên hai dòng emo cạn lời, sau đó mới nói: "Anh té đi suy nghĩ đi, đừng làm phiền tui nữa..."』


Hai lần nhắc tới này, Phương Duệ đều điên cuồng gửi emo, chỗ này giống khi Hoàng Thiếu Thiên gửi đi mấy tin rác rưởi kia, đều là dùng phương thức bộc lộ biểu cảm khá đặc biệt. Đây là một trong những cách thể hiện mà ta khá thường thấy ở Phương Duệ.


Tiếp theo, ngôn từ của Phương Duệ cũng tương đối mộc mạc, ngay thẳng, hơn nữa, theo như bảng thống kê số liệu chửi bậy mà tôi đã từng xem, số lượng từ Phương Duệ chửi bậy cũng đứng hàng đầu... (Hoàng thiếu cũng thế, khụ khụ, trẻ ngoan không nên học theo nha.)


Gần như mỗi khi tâm trạng mình không ổn định, hắn đều nói vài câu chửi bậy nhỏ như "Mẹ nó", "Cút đi", "Đệt" để tăng ngữ khí. Những biểu hiện này gần như cũng là đặc điểm chung của các tuyển thủ chuyên nghiệp: Trình độ văn hoá thấp, dùng câu từ theo phong cách sinh hoạt... (cũng có ngoại lệ nhưng tôi sẽ không đưa ra ví dụ)


Đơn cử một vài ví dụ nhỏ, không tính đến ngôn từ khá đời thường kia, ta cũng thấy được tính cách tốt đẹp từ những ví dụ được nhắc đến:


『"Đừng khách sáo, lẹ lên đê, tụi anh phải kiểm tra xem cho chú em cầm khí công sư có tương lai không! Nếu không có, thôi thả chú em về nhà chơi đạo tặc!" Diệp Tu nói.


Diệp Tu đang thẳng thừng phán: Phương Duệ à, chú mày vào được Hưng Hân hay không chẳng phải chỉ do chú mày quyết định đâu, quan trọng là cái trình!


Trần Quả nghe mà hết hồn: Người ta chơi đạo tặc đã là trình độ đỉnh cấp, chẳng cần thiết phải đổi nghề vì mình, mình còn dám thái độ với cán bộ, có khi nào người ta đạp cửa đi luôn không?


"Má!" Sự thật chứng minh Phương Duệ chẳng hề chảnh tró. Hắn chỉ mắng một tiếng rồi lập tức bước tới lấy phắt thẻ tài khoản Hải Vô Lượng từ tay Diệp Tu. 』


Không chỉ thế, Phương Duệ cũng là một người rất thích nói, mặc dù không thể đạt tới cảnh giới nói vô cực như Hoàng Thiếu Thiên, nhưng việc hắn thích nói mọi lúc là chắc chắn rồi. Không tính những lời rác rưởi bên ngoài, có những lúc hắn hiểu, hắn cảm nhận được, không kìm được lời muốn nói, mà đã nói là đi kèm với hành động "vừa nói vừa làm":


『Về chỗ ngồi, hắn vội kiếm Diệp Tu tán chuyện: "Thằng nhỏ này đách giống Hàn Văn Thanh miếng nào luôn." 』


『"Muốn về nghiên cứu kỹ hơn quá! Sao, ai lên kế tiếp? Đánh lẹ coi, tui đang gấp!" Phương Duệ nhao nhao lên.』


『"Ngon, ngon đó, để tui nhắn tin cho nó." Phương Duệ gấp gáp móc điện thoại ra.』


Từ những điểm trên, ta lại có nhặt ra thêm được một tính cách khá đặc biệt khác của Phương Duệ: Tuỳ tính.


Ba Trùng miêu tả những điểm trên như sau: 『Phương Duệ khá phởn, kiểu sao cũng được. Hồi ở Lam Vũ chơi khí công sư, Hô Khiếu hốt về bồi dưỡng thành lưu manh, rốt cuộc lại ra mắt Liên minh với nghề đạo tặc. Bạn có thể chê Phương Duệ xuôi theo chiều gió, nhưng nói thật, trong điều kiện đánh giải chuyên nghiệp hiện nay, một tuyển thủ chưa thành danh không chịu phục tùng, không chịu nghe lời thì lấy gì được chiến đội trọng dụng? Phương Duệ chiều ý chiến đội nhiều thật đấy, từ trại huấn luyện đến khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đã qua tay từng ấy nghề, nhưng cuối cùng hắn đã thành công. Ấy vậy mà thành công rồi, tên này lại tiếp tục đổi nghề. Bằng địa vị hiện nay của Phương Duệ, cần gì cúi đầu với ai mà phải đổi nghề nữa? Không ai biết, người ta chỉ biết cái cách hắn đổi nghề cũng chẳng khác gì vô số lần trong quá khứ. 』


Tuỳ tính thực ra là một từ mang hàm nghĩa rất rộng, nói trắng ra thì gần như là kiểu "hành động theo cảm tính" đi. Rất nhiều quyết định của Phương Duệ quả thật khá tuỳ tính, kể cả là việc chấp nhận đổi nghề thành Khí công sư để gia nhập Hưng Hân hay là lúc ngộ ra phương pháp chiến đấu của Khí công sư như Đạo tặc. Những cái này gần như được quyết định trong tích tắc, thế là Phương Duệ đi theo chúng, một đi không trở lại luôn, đã thế còn sáng tạo ra một đỉnh cao mới, không thể không nói câu đánh giá kia là khá chính xác: "Quả là một kỳ tài."


Không chỉ những quyết định phía trên kia mới bộc lộ ra cái tính tuỳ tính đó, ngôn từ và hành vi của Phương Duệ cũng thể hiện rất rõ điểm này. Ví dụ như câu cửa miệng: "Đánh lẹ coi" hay lúc không đợi nổi Ngô Vũ Sách lên sân đấu đơn, việc lúc nào họp báo cũng phun lời rác rưởi:


『"Vậy trước đó anh tính thế nào?"


"Hốt sạch lôi đài?" Phương Duệ nói xong, chưa chờ đám phóng viên khinh bỉ đã lập tức tự sửa lại: "Ha ha, giỡn thôi, có điều trận thứ hai tôi thật sự muốn mài thêm ít máu của Vu Phong, tiếc rằng không làm được."』


Còn đoạn kinh điển không thể quên kia, đoạn quyết định trực tiếp hình tượng của hắn:


『"Xin hỏi vì sao anh lại quyết định đổi nghề chơi khí công sư?"


"Vì Hưng Hân có lời mời."


"Hưng Hân đã có lời mời thế nào, mới có thể khiến anh đưa ra quyết định trọng đại đến vậy?"


"Một lời mời cực kỳ chân thành."


"Chân thành... đến mức nào?"


"Cực kỳ cực kỳ chân thành, nhìn vào mắt anh mà xem." Phương Duệ nói. 』


Hay là sau trận ác chiến...


『"Sao hả? Anh nói đi, tui đánh sao hả?" Phương Duệ nhìn Diệp Tu, quát lớn.


"Đánh hay lắm, đánh hay lắm." Diệp Tu vỗ tay tán thưởng.


"Tui đánh giá cao sự thành thật của anh!" Phương Duệ nói. Nỗi ức chế kìm nén bấy lâu trong vòng chung kết, đến hôm nay mới xả ra được. Phương Duệ cảm thấy mình đang ngời ngời phong độ, tay phải hoàng kim sắp thống nhất thiên hạ rồi. Nôn nóng muốn vào đánh ngay đoàn đội, hắn cứ dáo dác nhìn sang hàng ghế Luân Hồi, hễ ai ngó mình là mình bắn ánh mắt đầy khiêu khích lại liền.


"Chén rượu nóng gì đó đâu? Bưng ra tạt cho nó tỉnh." Diệp Tu nổi điên.


Trước khi lên sân, Phương Duệ kêu Tô Mộc Tranh rót cho chén rượu chờ thắng xuống uống. Tô Mộc Tranh về tới chỗ ngồi, cũng đi rót ly nước thiệt. Lúc này đưa tới, Phương Duệ không biết còn nhớ mình đã nói gì không mà bưng ly ngửa cổ uống sạch.


"Rượu vẫn còn ấm!" Phương Duệ lớn tiếng, "Rượu ấm trảm Hoa Hùng, câu chuyện đó mấy người có từng nghe chưa?"』


Loại thuận miệng nói vớ vẩn lấp đầy mọi góc Toàn chức sau khi hắn ta xuất hiện, đó cũng khiến cho tổ 3 người no limit của Hưng Hân trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp, khụ khụ.


Nhưng mà, khi so sánh với những thước văn trước, chúng ta có thể sẽ có nghi vấn, tỉnh táo kiềm chế với cảm tính tuỳ ý chẳng phải là hai tính cách đối lập sao? Sao có thể cùng xuất hiện trên một người được? Thực chất, đây chính là đặc điểm lớn nhất mà Phương Duệ có, một đặc điểm lớn như chơi zâm vậy.


Ba Trùng từng viết, mặc cho Phương Duệ đánh chính diện mạnh như thế nào thì chắc chắn vẫn phải có mánh khóe đằng sau, cả người đều nồng nặc một mùi zâm.


Cái này vẫn giống thiết lập cũ, cho dù Phương Duệ giờ phút này là Phương Duệ lý trí hay Phương Duệ đa cảm thì đều mang trong mình dấu ấn cá nhân khó phai. Hắn có thể là người tâm tư kín kẽ, cất kĩ cảm xúc (như lúc rời khỏi Hô Khiếu hay khi thất bại trong trận gặp lại lần sau), cũng có thể là con người nói năng luôn miệng. Những phong cách độc hữu này khiến hắn có thể thống nhất cái tổ hợp dường như mâu thuẫn kia và đây chính là một trong những thứ mị lực mà nhân vật này luôn tràn ngập.


Nếu như nói vòng đấu bảng là tạo nặn ra dáng vẻ bề ngoài cho nhân vật Phương Duệ, thì khi vào những vòng đấu sau chính là khắc hoạ chiều sâu nội tâm hắn.


Biểu hiện đầu tiên là tự nhận định chuẩn xác về bản thân mình. Bên trong chính văn nhiều lần đề cập tới phong cách Phương Duệ, chính vì phong cách này đã khiến hắn gần như không thể trở thành một hạch tâm của một chiến đội, cũng trong trận đối đầu với Luân Hồi, hắn cũng tự mình lĩnh hội được. Tuy vậy, điều làm hắn khác biệt rõ rệt so với những người mới chính là hắn cực kỳ dễ dàng chấp nhận rồi tiếp nhận những điểm này, sau đó mới nghiêm túc cẩn thận đi đóng vai trò mà mình có thể làm, không thắc mắc, không oán giận.


Như lúc đối đầu với Luân Hồi: 『Diệp Tu là át chủ bài của Hưng Hân, việc này không cần bàn cãi. Điều khiến Phương Duệ kích động là hai pha xử lý tình huống quá quyết đoán của Tô Mộc Tranh. Có cùng suy nghĩ, nhưng cô hạ quyết định sớm hơn hắn. Và đó là điểm làm nên khác biệt. Xét về sự tự tin và lòng can đảm dám đứng ra lãnh đạo, Phương Duệ đã thua Tô Mộc Tranh.


Mình đúng là trời sinh đóng vai phụ!


Phương Duệ không khỏi thở dài nghĩ xa. Thật ra hắn không có tham vọng gì ghê gớm, chẳng qua ba chữ át chủ bài luôn là ước mơ chung của mọi tuyển thủ chuyên nghiệp. Bởi phong cách chơi zâm mà bị ngoại giới đánh giá không hợp làm người cầm cờ một chiến đội, Phương Duệ rất không tán đồng. Nhưng bây giờ, tự so sánh mình với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, lý trí nói với Phương Duệ rằng hắn thật sự không thể đóng vai chính, và căn nguyên vấn đề không chỉ nằm ở chuyện chơi zâm hay chơi quân tử.


May mà mình quen rồi!


Phương Duệ rất biết tự trấn an bản thân, nhanh chóng gạt bỏ những tơ tưởng vẩn vơ. Hắn vốn cũng chẳng khát khao gì nhiều, chỉ tại phong độ trồi sụt trong vòng chung kết làm dây thần kinh hơi bị nhạy cảm mà thôi.』


Nên biết, Phương Duệ lúc này tuổi tác mới chừng hai mươi, đây chính là thời tuổi trẻ bồng bột, tuổi như vậy mà đã có dạng tâm thái trầm ổn bình hoà này, quả thật không thể không khiến người khác phải cảm thán nhiều lần.


Mà hắn như thế này đúng là một chất keo dính tuyệt hảo, không riêng gì phương diện chiến thuật mà còn áp dụng trong cách giao tiếp giữa người với người. Dù cho hắn không phải là hạch tâm, nhưng hắn vẫn có thể xe chỉ luồn kim kết nối mọi người, hình thành một tổ hợp chỉnh thể chặt chẽ.


Hơn nữa, không chỉ không đề cao quá bản thân, Phương Duệ cũng chưa từng đánh giá thấp mình. Hắn hiểu rất rõ năng lực của mình, hắn không làm được chuyện gì, hắn phải làm chuyện gì, những điều này đều đã hiện trong đầu hắn. Bởi vậy, ở lượt sau, khi thi đấu với Bá Đồ, khi thi đấu với Lam Vũ, biểu hiện không ổn của hắn đã tự kích thích đến chính mình.


Lại như lúc đối đầu với Luân Hồi: 『Liên tục đánh với phong độ kém sắc trên một sàn đấu quan trọng như vòng chung kết, để tay lên ngực hỏi lòng, Phương Duệ cảm thấy Hưng Hân nên đá mình đi từ sớm rồi. Thế nhưng Hưng Hân vẫn kiên trì cử hắn ra trận. Lòng tin tưởng ấy, khiến hắn càng thêm tội lỗi.


Phải đổi khác! Mình phải làm được gì đó!


Phương Duệ thầm hạ quyết tâm.


Hắn gặp Tô Mộc Tranh khi cô trên đường xuống sân.』


Nhưng chính lúc này: 『Đúng vậy, trạng thái hắn không ổn, bản thân hắn còn cảm nhận được thì những người như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh lẽ nào nhìn không ra? Câu nhắc nhở cũng là tấm lòng lo lắng. Quan sát tình hình của Phương Duệ, hai người nảy sinh cùng một cảm xúc, cùng một suy nghĩ như nhau.


"Bình tĩnh đi." Phương Duệ bỗng cười với Tô Mộc Tranh, "Phương Duệ tui đây không phải hư danh đâu nha!"


"Ha ha." Tô Mộc Tranh cười.


"Ha cái gì mà ha, bà càng lúc càng giống ổng đó biết không hả?" Phương Duệ nhảy dựng.


"Cố lên đi, chúc chú may mắn." Tô Mộc Tranh chả buồn tranh cãi với Phương Duệ, nghĩ gì nói nấy thôi.


"Rót cho tui chén rượu nóng, lát nữa thắng xong tui xuống uống." Phương Duệ phất tay, quay lưng đi tiếp.』


Hắn vẫn như vậy, dùng cách của riêng mình để trấn an đồng đội. Biểu hiện hắn lúc đó quả thật không thẹn với tiền lương mà mình nhận được, không thẹn với quyết tâm chính mình.


Đây chính là điểm phải nói thứ hai, cũng là điểm trọng yếu nhất: Kiên trì với Vinh Quang.


Trên nói nhiều như vậy, nhưng nơi thật ra chân chính kéo fan là đoạn một đấu hai với Luân Hồi, chương "đổi nghề, lần thứ hai phong thần". Ở chương này, năng lực của Phương Duệ đã được mở ra hoàn toàn.


Đoạn tình tiết kinh điển này không cần nhiều lời, tôi tin chắc mỗi một fan Phương Duệ đều có thể thuộc nó như lòng bàn tay. Thứ tôi muốn đề cập ở đây là cả hai trận đấu với Luân Hồi đều thể hiện những tình tiết như vậy.


Có thể ví dụ như lúc đấu với Tôn Tường:


『Mày đang làm gì thế hả?


Phương Duệ nổi điên, không phải với Tôn Tường, mà với bản thân mình.


Thể lực chưa bao giờ là trở ngại, nên cũng chưa bao giờ để nó vào mắt. Phương Duệ giận mình sao quá sơ suất, càng hận mình sao đã quá may mắn xưa nay.


Nhưng mình vẫn chưa thua!』


『Thoát cảnh khốn quẫn, chờ đầy thể lực? Đó đều không phải mục đích cuối cùng. Mục đích cuối cùng của Phương Duệ chỉ có một: Phải thắng! Có hay không có thể lực, đều phải thắng!』


Còn có trận chiến cuối cùng, trận đối đầu với Chu Trạch Khải, đối đầu với Lữ Bạc Viễn:


『"Không được cũng phải được, cái đội này không có tui là không xong mà." Hắn vểnh mặt trả lời.


Lại là một câu đối đáp thường thấy, và cũng chỉ Diệp Tu mới nghe hiểu điều Phương Duệ muốn truyền đạt: Còn lựa chọn nào khác ư? Bất kể ra sao, Phương Duệ buộc phải vào trận.』


『Bước vào trận mới, Hải Vô Lượng dường như không có ý định chơi lại trò cũ. Vừa spawn ra, hắn lập tức lao đi như tên bắn.


Giết đứa này, thêm đứa nữa!


Trong lòng Phương Duệ chỉ còn một khát khao duy nhất. Hắn biết, những gì mình có thể làm cho hiệp đấu quyết định đêm nay đã không nhiều.


Giết một Chu Trạch Khải 45% HP, Phương Duệ tự tổn hại bản thân rất nặng. Chiến thuật mà hắn lựa chọn là trút gánh nặng lên tinh thần, lên đôi tay chính mình. Cục diện hỗn chiến bào mòn sức lực của tuyển thủ hơn các tình huống bình thường, trong khi trạng thái Phương Duệ không tốt.


Hắn cảm giác được mệt mỏi, hắn nghe thấy tinh thần mình tan rã, nhưng hắn vẫn kiên trì chịu đựng. Thắng Chu Trạch Khải rồi, hắn muốn tiếp tục thắng một người nữa, hai người nữa.


Bởi vì hắn biết, mùa giải này, con đường nỗ lực của mình đã đến điểm cuối. Trước mắt, có thể đi bao xa là bao xa. Trạng thái sẽ không khôi phục trong đêm, hi vọng được đánh đoàn đội là quá viển vông.


Phương Duệ không cam tâm.


Hắn không cam tâm!


Hắn là tuyển thủ có mức lương cao nhất, khiển nhân vật mạnh nhất Hưng Hân mà!


Phải, Phương Duệ cứ canh cánh chuyện này trong lòng. Lúc chiến đội cần mình nhất, lúc chiến đội khó khăn nhất, mình lại không thể khoác giáp bào ra trận.


Phương Duệ uất hận, vô cùng cực kỳ uất hận.


Nhưng hắn không kích động.


Hắn đã từ bỏ niềm mong mỏi được vào trận đoàn đội.


Vì hắn rất tỉnh táo trong suy nghĩ.


Từ phút đầu tiên bước vào nhà thi đấu, hắn đã biết đêm nay mình có thể đóng góp bao nhiêu sức lực. Vốn không định lên lôi đài để xuất chiến ở trận đoàn đội quan trọng hơn, nhưng giờ đây, việc hắn có mặt nơi chiến trường kia có lẽ chỉ là gánh nặng cho đồng đội.


Vậy nên, lôi đài trước mắt là tất cả. Đi được bao xa là bao xa, mảnh đất dưới chân là tất cả những gì hắn có.』


Trận đối đầu với Lữ Bạc Viễn này, người viết là tôi thật sự muốn trích nguyên chương. Từng hit từng hit một đều mạnh hơn bất kì miêu tả hay phân tích nào, xuyên thẳng vào tâm trí người đọc.


Tất cả kiên trì của Phương Duệ, phấn đấu, lý tưởng, nhiệt huyết của Phương Duệ đều được thể hiện một cách trực quan nhất qua lượng HP ít ỏi còn sót lại.


Không thể không thừa nhận, chương này, trong cả bộ truyện Toàn chức, là chương duy nhất làm tôi bật khóc.


Hắn rất mệt, cái cảm giác rã rời điên cuồng chiếm lấy ngón tay hắn, nhưng hắn vẫn gắng gượng, hành động như người điên vậy. Trước mắt hắn giờ đây không phải là Súng Thần, không phải là tuyển thủ ngôi sao, chỉ đơn giản là hai chữ: Đối thủ.


Mà đã là đối thủ, thì phải đánh bại. Nắm lấy niềm tin đơn giản mà không giản đơn này, hắn thổi lên khúc kèn lệnh nghịch chuyển màn đấu lôi đài của Hưng Hân, mở ra một chọi ba.


Hắn lý trí, tỉnh táo, suy tính cẩn thận, lại tuỳ ý, không câu nệ tiểu tiết, cầm lên được thì buông xuống được, thích ứng mạnh dễ thoả hiệp, nhưng tín ngưỡng và Vinh Quang, hắn sẽ không bao giờ ngừng theo đuổi. Hắn là một con người phức tạp, ưu khuyết rõ đều, mặt sáng, khen thưởng hắn, hắn thích những không quá coi trọng lại càng không kiêu căng, còn khi chê bai hắn có thể cười một tiếng haha chứ không để trong lòng. Hắn có lẽ không được xây dựng lên như một "Nam thần", nhưng lại được xây dựng rất thật, như thể hắn tồn tại thật ở một nơi nào đó, nơi nào đó không xa, nơi mà chúng ta có thể dõi theo hắn tiến về phía trước, chưa bao giờ dừng lại.


Hay như sau khi Lâm Kính Ngôn giải nghệ, anh đã từng nhắn tin nói với hắn:


『Chưa có gì là hết cả. Trận đấu chưa, em cũng chưa.』


Đúng vậy, vẫn chưa kết thúc, dù là đệ nhất Đạo tặc hay là đệ nhất Khí công sư, Phương Duệ vẫn sẽ tiếp tục. Cuối truyện, hắn mang theo Khí công sư được phong thần của hắn bước vào giải đấu thế giới, tiếp tục phong cách của mình, kiên trì của mình, Vinh Quang của mình.


Hết thảy đều tiến tới tương lai.


Artist: 半轮秋(Bán Luân Thu)
___________________________________________________________________________________________________________
 

Bình luận bằng Facebook