Hoàn [Chu Trạch Khải 2020][Chu Diệp] Chuyện nhỏ như tình đầu

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ
CP trung tâm: Chu Trạch Khải - Diệp Tu
Tác giả:
Thất lạc

Editor: Butngonphi

Fanfic thuộc PJ chúc mừng sinh nhật Chu Trạch Khải năm 2020 có tên Vĩnh kết Luân hồi. Đây là năm thứ hai Tiểu Chu gia nhập Liên minh, cũng là năm đặt nền móng cho sự quật khởi mạnh mẽ của đội hình Luân Hồi sau này. Chúc Tiểu Chu tuổi mới vui vẻ, đồng đội đoàn kết, ngày đến Vinh Quang không còn xa.


Chuyện nhỏ như tình đầu




Người chủ tiệm hoa tầng dưới đưa cho Chu Trạch Khải một chậu lan hồ điệp.​
Chuyện bắt đầu từ mấy tháng trước, một người bạn đổ bệnh, Chu Trạch Khải ghé tiệm mua hoa đi thăm. Chủ tiệm hoa là một thanh niên trẻ áng chừng hai sáu, hai bảy, lúc ấy đang cầm một cái kéo tỉa một chậu văn trúc cao cỡ nửa người. Ánh nắng xuyên qua lớp kính trong suốt của căn nhà, phủ lên người anh chủ một tầng hào quang dìu dịu. Dưới ánh sáng ấm áp lại không chòi lòa ấy, người thanh niên ngẩng đầu lên, là một gương mặt rất thanh tú. Làn môi khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.​
Hôm ấy, Chu Trạch Khải như bị ma xui quỷ khiến, mua một lẵng hoa thật to. Anh chủ giới thiệu cái gì hắn cũng gật đầu lia lịa, mắt mũi chỉ lo nhìn chằm chằm đôi tay trắng trẻo thon dài rất đẹp kia, nhìn chúng vuốt ve từng nụ hoa chớm nở, nhìn chúng cắt bỏ những cành lá dư thừa, nhìn chúng cắm những bông hoa màu xanh lục vào miếng xốp.​
“Ủng hộ nhiều thế này, lần sau tôi giảm giá cho cậu.”​
Người thanh niên chớp chớp mắt, Chu Trạch Khải mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Thế mà hắn bất giác đỏ thấu tai, vội vàng trả tiền rồi rời khỏi tiệm hoa, sau khi đi mấy bước mới dám quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy anh chủ tiệm ngồi trong nhà kính trồng cây, gác chân lên băng ghế cao, hút thuốc.​
Từ đó số lần Chu Trạch Khải đến tiệm hoa dần nhiều hơn. Không có việc gì thì tới mua mấy cái bình nhỏ về cắm hóa, lúc lại đến bê về mấy chậu cây thân thảo dễ trồng, đến mấy cây thủy sinh cũng không tha. Cả ban công nhà hắn bày đầy cây cây cỏ cỏ vui tai vui mắt, khi nhàn rỗi hưởng thụ cũng kê ghế nằm chen chúc nằm giữa một rừng hoa lá.​
Anh chủ tiệm hoa tên là Diệp Tu, nam, hai mươi bảy tuổi, hiện đang độc thân.​
Khách đến mua nhiều, Diệp Tu coi như cũng biết Chu Trạch Khải. Thấy người kia lại tới, hắn chủ động buông kéo ra đón: “Tiểu Chu, lại đến mua hoa gì thế?”​
Chu Trạch Khải vừa thấy Diệp Tu đã vội nhìn đi chỗ khác, trong lòng như có con thỏ nhảy qua nhảy lại, để hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của người kia, chỉ dám ấp úng lên tiếng: “À, . . . một chậu cây trang trí . . . đẹp mắt một chút.”​
“Muốn nhìn đẹp hay muốn dễ trồng?” Diệp Tu cười, tiện tay cầm bình nước hí hoáy phun lên bình hoa huệ tây đang nở rộ: “Cậu đã làm chết ba chậu văn trúc, hai chậu lan điếu, một cây xương rồng cảnh, vô số chậu lục la rồi, còn không chịu bỏ qua cho đám cây cỏ vô tội này sao?”​
Chu Trạch Khải đỏ cả mặt, bứt rứt bất an gãi đầu gãi tai, miệng mở to nhưng không biết nên trả lời thế nào. Diệp Tu cười, sóng mắt lay động, chọn một chậu giữa một luống cây non xanh mướt mát đưa cho Chu Trạch Khải: “Tôi đưa cậu chậu này, cố nuôi cho tốt, nếu lại để chết thì coi như tôi không bán hoa cho cậu nữa.”​
Mãi sau khi cầm cây non về nhà tra tư liệu, Chu Trạch Khải mới phát hiện ra đây là một chậu lan hồ điệp non, phải canh nhiệt độ không khí, thổ nhưỡng, độ ẩm kỹ lắm, cũng có yêu cầu nhất định về trình độ người trồng, phiền phức hơn mấy chậu hoa cỏ xanh xanh chỉ cần tưới nước kia nhiều lắm. Chu Trạch Khải ong hết cả não, cảm thấy mầm xanh nho nhỏ xinh xinh trên bàn bỗng biến thành một bụi gai sắc nhọn thô kệch, rất khó giải quyết.​
Có lẽ chính Diệp Tu cũng rõ, dựa vào kỹ thuật của Chu Trạch Khải thì không thể nuôi sống một mầm cây yếu ớt như vậy, chứ đừng nói đến chăm cho hoa nở. Thế là sau khi trao đổi số điện thoại với Chu Trạch Khải, anh chủ tiệm hoa trở thành cố vấn chăm cây cho khách.​
“Lan hồ điệp không thể trồng trong đất được, chậu tôi đưa cậu hôm đấy là bình thủy tinh, phải trồng trong giá thể, phía dưới lót đá lan, đảm bảo đủ nước và thoáng khí . . .”​
Chu Trạch Khải ngoẹo đầu kẹp điện thoại, tay chăm chú ghi lại lời dặn dò của Diệp Tu. Tờ giấy trắng nhanh chóng đầy nét chữ, phía bên kia đường dây, Diệp Tu nói khe khẽ: “Nếu cậu nuôi được cây lan này nở hoa, chúng ta ra ngoài uống cà phê chúc mừng một buổi.”​
Hai mắt Chu Trạch Khải lập tức sáng như đèn pha, tim đập thình thịch thình thịch như phi mã, đầu gật lia lịa: “Vâng, được, được.”​
Sau khi cúp điện thoại, hắn mới hiểu được, tâm trạng này chắc là cảm giác của mối tình đầu.​
Bồn Lan hồ điệp kia được nuôi trong phòng ngủ. Chậu hoa rung rinh đón gió trên cửa sổ, thỏa thích tắm nắng mà không cần dãi gió dầm mưa, nhanh chóng khỏe mạnh đâm chồi nảy lộc. Ngày nào Chu Trạch Khải cũng chụp hình hoa, ghi ghi chép chép coi như làm nhật ký sinh trưởng, hơn nữa còn rất đều đặn gửi ảnh cho Diệp Tu, giống như là trả bài tập về nhà mỗi ngày vậy.​
Làm bài tập về nhà được hai tháng, trên lá cây Lan hồ điệp kia bỗng xuất hiện lấm tấm những đốm tròn màu nâu, hôm sau Chu Trạch Khải đến thẳng tiệm tìm Diệp Tu. Diệp Tu nhìn kỹ những đốm nhỏ trong ảnh một hồi rồi quyết định đến thăm nhà Chu Trạch Khải.​
Hắn đi theo Chu Trạch Khải đến cửa chung cư, lại đến thẳng một tòa nhà. Khi cùng vào thang máy, ánh mắt hắn trở nên tế nhị, hỏi: “Nhà cậu ở tầng mấy?”​
“Tầng 11.”​
Diệp Tu sờ mũi, thang máy đến tầng 11, “tinh” một tiếng, cửa mở ra. Hai người sóng bước ra ngoài, sóng bước vào nhà. Chu Trạch Khải đưa hắn đến phòng ngủ, Diệp Tu nhìn thoáng qua cửa sổ, nhíu mày: “Bình thường không để nó ra ngoài hóng gió à?”​
Chu Trạch Khải gật đầu: “Sợ lạnh cóng.”​
Giờ đang là tháng mười hai, nhiệt độ ngoài trời dần hạ xuống, Lan hồ điệp lại là loài thực vật nhiệt đới sợ lạnh, phải có môi trường nhiệt độ nhất định mới có thể sinh trưởng ổn định. Diệp Tu đứng thẳng lại, thở dài một hơi: “Đây là đốm nâu do vi khuẩn, phải thông gió, ban đêm cũng đừng tưới nước. Ban ngày tuy nhiệt độ thấp nhưng cũng phải đưa ra ban công phơi nắng một chút.”​
Chu Trạch Khải cẩn thận ghi lại từng thứ một. Diệp Tu xem bệnh cho hoa xong là đi, Chu Trạch Khải đưa hắn ra ngoài, người kia còn cẩn thận dặn dò lại: “Nửa tháng nữa là phải bật điều hòa rồi, cố gắng duy trì nhiệt độ ổn định, nếu không hoa dễ héo, dễ cóng lắm. Nuôi loại hoa này rất cần cẩn thận, kiên nhẫn, không thể qua loa . . .”​
Chu Trạch Khái chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người kia, hắn luôn cảm thấy Diệp Tu những lúc thế này là ngầu nhất, đôi mắt kia lấp lánh hào quang.​
“À đúng,” Diệp Tu nhấn nút thang máy xuống, mỉm cười: “Quên nói với cậu, tôi ở tầng 5.”​
Chu Trạch Khải ngẩn cả người. Đợi đến khi hắn hoàn hồn, cửa thang máy đã đóng lại. Vì bỏ lỡ một cơ hội được lén quan sát cuộc sống của người kia mà hắn không khỏi âu sầu.​
Nhưng ít nhất . . . không ngờ lại trùng hợp như vậy, là hàng xóm tầng trên tầng dưới, có thể thường xuyên qua lại nhỉ?​
Khách hàng và chủ quán, lại còn là hàng xóm tầng trên tầng dưới, không biết từ lúc nào mà Chu Trạch Khải đã gần gũi hơn với Diệp Tu, thỉnh thoảng rủ nhau ra ngoài ăn đêm, Chu Trạch Khải sẽ đứng nhìn Diệp Tu về đến tầng 5 rồi mới tiếp tục lên tầng 11 nhà mình.​
Diệp Tu cũng phát hiện mình và cậu trai này không biết từ lúc nào đã thành bạn bè, nhưng hắn luôn cảm thấy kì lạ, vì ánh mắt Chu Trạch Khải nhìn hắn cứ luôn dịu dàng tình tứ như vậy, như sóng xuân dập dềnh, như sông nước sau mùa tuyết tan, ẩn ẩn sức sống linh động đâu đó.​
Diệp Tu, chưa từng yêu ai, lần đầu tiên mơ hồ cảm thấy đây có lẽ chính là thứ tình cảm có tên là “thích”.​
“Qua mấy ngày nữa là Giao thừa rồi, cậu tính sao?”​
Diệp Tu đang ngồi trên thảm ăn lẩu trong phòng khách cùng Chu Trạch Khải. Nồi lẩu sôi sùng sục bốc hơi nghi ngút, nóng đến mức lỗ chân lông cũng nở ra.​
“Ở nhà thôi,” Chu Trạch Khải liếc hắn một cái: “Anh thì sao?”​
“Về nhà,” Diệp Tu uống một ngụm Cocacola: “thành phố B.”​
Chu Trạch Khải không nói gì. Cha mẹ hắn đã ở nước ngoài nhiều năm, mấy năm gần đây hắn đều ăn Tết một mình. Diệp Tu tất nhiên là muốn về nhà đoàn tụ với người thân, dù sang năm người kia mới về nhưng giờ hắn đã thấy lòng mình như bị khoét mất một khối.​
“Sao thế, sao lại tỏ ra đáng thương như vậy?” Diệp Tu đưa tay vần vò mái tóc đen hơi xù của Chu Trạch Khải, xích lại gần nói: “Tôi đi cậu có nhớ tôi không?”​
Không ngờ Chu Trạch Khải vội ngẩng lên, mắt lấp lánh chân thành, sau đó nghiêm túc chậm rãi gật đầu.​
Diệp Tu giật mình, tay vẫn còn đặt trên đỉnh đầu người kia, bỗng nhiên không biết nên làm thế nào.​
Tình hình có vẻ . . . không ổn rồi.​
Hôm Diệp Tu về nhà, Chu Trạch Khải ra siêu thị sắm thật nhiều đồ Tết, trên đường về khắp nơi tràn ngập không khí đón năm mới, pháo hoa nổ vang, đèn lồng đỏ treo cao, cực kỳ náo nhiệt. Chẳng biết vì sao, Chu Trạch Khải cảm thấy mình thật tách biệt với bầu không khí nhộn nhịp này, giống như một cái bóng cô đơn lai vãng giữa đám đông.​
Tất thảy đều vì Diệp Tu không còn ở bên cạnh hắn.​
Sau khi về nhà, bầu trời âm u ngoài cửa bỗng đổ một trận tuyết lớn. Chu Trạch Khải bật điều hòa, quàng khăn rồi đi đến bên ô cửa sổ sát đất, vươn tay khe khẽ vẽ hình dạng bông tuyết trên cửa kính thủy tinh, chưa từng nghĩ đến một trận tuyết cũng có thể làm lòng mình lao xao như vậy.​
Diệp Tu có nhìn thấy không? Giờ hắn cũng đã rời khỏi thành phố S, về nhà ở thành phố B ăn Tết nhỉ?​
Hắn vẫn lấy di động ra, bấm điện thoại.​
“Tuyết rơi.”​
Diệp Tu nhận được tin nhắn khi đang đứng trên ban công nhà mình, vươn tay đón lấy những bông tuyết chầm chậm rơi xuống của trận tuyết đầu mùa năm nay.​
“Ừ. May mà chưa đi, thời tiết này thể nào máy bay cũng trễ, lại phải ngồi chờ dài cổ ở phi trường.”​
Chu Trạch Khải hai mắt sáng rực lên, vội vàng hỏi: “Anh đang ở nhà à?”​
Diệp Tu nghe giọng là biết cậu trai trẻ này phấn khích đến mức nào, lòng hắn cũng mềm nhũn ra: “Ừ, tôi đang ở nhà, còn đang định gửi tin nhắn cho cậu báo tuyết rơi.”​
Hai người đàn ông trong điện thoại đều đang đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn trận tuyết lớn bay tán loạn ngoài kia. Cả trời đất khoác một lớp áo bạc, tuyết trắng một vùng mênh mang, Diệp Tu chợt nhớ tới bồn Lan hồ điệp trong nhà Chu Trạch Khải, hỏi: “Có mở điều hòa không đấy? Âm 5 độ là Lan hồ điệp chết cóng rồi, mùa đông ở phía nam không hanh khô, không thể dừng điều hòa được đâu nhé.”​
Trong nhà Chu Trạch Khải vẫn luôn bật điều hòa, ngay cả khi hắn ra ngoài cũng không dám tắt, chỉ cần mở cửa phòng ra là ấm áp như mùa xuân.​
“Ừm, em biết rồi,” Chu Trạch Khải vội hỏi: “Sao anh chưa về nhà?”​
“Dự báo thời tiết nói nay có tuyết rơi, chắc chắn sẽ phải lùi chuyến bay lại, thế là tôi dứt khoát đổi vé, mai về.” Một bông tuyết rơi lên tay Diệp Tu, ánh lên long lanh sắc vàng rồi tan mất không còn dấu vết giữa lòng bàn tay. Lòng hắn chợt rung động, bỗng nhiên hắn lên tiếng như bị ma xui quỷ khiến: “Giờ đến tìm cậu được không?”​
Chu Trạch Khải đương nhiên nói được, hơn nữa còn vì Diệp Tu sắp đến mà kích động dị thường. Diệp Tu đi lên từ tầng 5, chưa đến một phút đồng hồ đã đứng trước cửa nhà Chu Trạch Khải. Người đàn ông trong nhà chưa kịp chờ cửa mở hết đã kéo Diệp Tu vào.​
Vừa bước vào cửa đã cảm thấy một luồng gió nóng xộc đến, nóng đến nỗi Diệp Tu phải cởi khăn quàng cổ, sau đó đi vào phòng ngủ nhìn bồn Lan hồ điệp được che chở cẩn thận kia.​
“Không tệ, đã bắt dầu kết nụ rồi, cứ thế này thì sang năm mới hẳn là có thể nở hoa.”​
Chu Trạch Khải đứng sau lưng Diệp Tu mỉm cười, đôi mắt cong cong thành hai vầng trăng non.​
Hai người ngồi trong phòng khách xem TV. Tuyết rơi dày, giao hàng hơn một tiếng sau mới đến, cầm đồ trên tay đã nguội ngắt. Chu Trạch Khải cho đồ vào lò vi sóng rồi bưng ra ngồi cùng Diệp Tu trên thảm lông dê, bắt đầu cùng ăn bữa tối đạm bạc.​
“Mai là giao thừa rồi, hôm nay coi như tôi với cậu ăn tất niên.”​
Diệp Tu cầm lon cocacola hớp một ngụm. Chu Trạch Khải chỉ thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng, ra sức gật đầu đồng tình. Diệp Tu buồn cười quá thể, chỉ như vậy mà đã thỏa mãn sao? Đúng là đáng yêu quá.​
Hơn tám giờ tối là giờ tiêu thụ điện cao điểm, cả phòng bỗng dưng đen kịt, cầu giao tự ngắt, từ điều hòa giữa phòng có mấy sợi tơ hồng lặng lẽ rơi xuống, cả không gian thoáng đãng bỗng ngập trong sự yên tĩnh đến quỷ dị.​
“Mất điện rồi, chắc là do bão tuyết.” Diệp Tu lần mò trong bóng tối, muốn lấy điện thoại của mình ra bật đèn pin. Thế nhưng sờ tới sờ lui chẳng thấy điện thoại đâu, chỉ chạm vào một bàn tay ấm nóng khác.​
Một giây sau, tay hắn bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.​
Trong bóng tối cũng không biết là ai tìm đến môi ai trước, hai người đàn ông lăn lộn trên thảm lông dê một vòng, hôn nhau quấn quýt. Trong phòng vẫn còn lưu lại hơi ấm ban nãy của điều hòa, vẫn ấm áp như xuân. Môi lưỡi giao hòa, nhiệt độ dần tăng lên, ngay cả trên trán cũng bắt đầu đổ một tầng mồ hôi mỏng.​
Diệp Tu bị đặt dưới thân người, chỉ thấy trên cổ đã bị người ta gặm gặm cắn cắn đến mức cảm thấy hơi nhoi nhói, trong lòng dở khóc dở cười. Cậu thanh niên đè phía trên hắn giống như là sói đói thật lâu, rốt cuộc trong một đêm đen kịt yên tĩnh đã có thể săn được con mồi thuộc về mình, sốt ruột muốn ăn vào bụng.​
Đúng là thiếu kiên nhẫn mà . . .​
Người kia đã cởi hết cúc áo sơ mi, còn cắn trên xương quai xanh một cái. Trong bóng đêm, Diệp Tu bị đau nhíu mày lại. Một giây sau, cục thịt nho nhỏ trước ngực đã bị người ta ngậm vào miệng, được đầu lưỡi âu yếm, rất nhanh đã cứng nhô lên. Diệp Tu hít một hơi, cơ thể vô thức lùi lại, nhưng đằng sau đã là ghế sofa rồi, không còn đường lui.​
Thế này . . . cũng tiến triển quá nhanh nhỉ?​
“Tiểu Chu, cậu biết ý nghĩa của Lan hồ điệp là gì không?”​
Diệp Tu hắng giọng, hỏi bằng giọng khàn khàn.​
Chu Trạch Khải dừng lại, thở hổn hển bên tai hắn, trả lời bằng một thứ giọng mũi trầm thấp đầy gợi cảm: “Ừm?”​
Đúng là quá đáng . . . đến lỗ tai cũng muốn rụng trứng luôn rồi . . .​
Diệp Tu nghiêng đầu, vuốt mi tâm, nhẹ nhàng đẩy ngực người kia ra: “Chờ hoa cậu trồng nở rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”​
Chu Trạch Khải im lặng một lát rồi tự giác đứng dậy lui ra một bên, dựa vào ghế sofa không nói gì nữa. Diệp Tu mò mẫm bò dậy, cũng tựa vào ghế sofa, đầu ngón tay hẵng còn đang run rẩy, lần mò cài nốt mấy cái cúc áo đã bị giật ra.​
“Xin lỗi.”​
Tiếng người đàn ông nói xin lỗi thật trầm trong cổ họng, nghe có vẻ cực kỳ ấm ức. Diệp Tu ngẩn người, quỳ trên mặt đất đưa tay đế xoa xoa tóc hắn: “Đừng xin lỗi, để tôi cân nhắc đã.”​
Không phải hắn cân nhắc xem phải chăng mình muốn đi lên một con đường đời hoàn toàn mới, chỉ là nếu vội vàng[A4] , sau này lại hối không kịp, đối với ai cũng là không công bằng.​
Đèn đột ngột bật sáng, các thiết bị gia dụng điện tử trong nhà thi nhau phát ra tiếng khỏi động. Khuôn mặt tuấn tú của Chu Trạch Khải đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, tay Diệp Tu còn đang đặt trên đỉnh đầu hắn, trong cổ áo rộng mở còn có thể thấy dấu răng lồ lộ trên xương quai xanh.​
Diệp Tu thu tay lại, giữ cổ áo, đứng lên nói: “Tôi về trước đây, tiểu Chu.”​
Một đêm này hai người đều lăn lộn trên giường không ngủ, hôm sau Diệp Tu về tới thành phố B đã là chạng vạng tối giao thừa. Cậu em trai Diệp Thu đứng ở cổng, cau mày phất tay: “Vào nhanh lên vào nhanh lên, muộn như vậy rồi!”​
Diệp Tu gật gật đầu, nghe mùi đồ ăn thơm phức nhào đến thăm hỏi, lòng bỗng dưng nhớ đến Chu Trạch Khải ở nhà một mình không biết là sẽ có tâm tình như thế nào.​
Khi cả nhà ăn bữa tất niên, tâm hồn Diệp Tu cũng đã không treo ở chỗ này, hắn nhìn bàn ăn vô cùng náo nhiệt, cảm thấy ít nhiều một đôi đũa cũng sẽ không ảnh hưởng toàn cục.​
“Anh, ngoài kia lại bắn pháo hoa rồi, nhìn xem.” Diệp Thu tay chỉ ra cửa sổ, Diệp Tu đứng dậy đi ra, lúc ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy một chùm pháo hoa lớn nổ giữa không trung, màu sắc sặc sỡ, từng chùm đốm lửa quét cái đuôi thật dài giữa bầu trời rồi mới lao xuống đất, dần biến mất giữa trời đêm. Cùng lúc ấy, một chùm pháo hoa khác phóng thẳng lên không trung, óng ánh nở rộ.​
Diệp Tu tâm tình vui vẻ, lấy di động tìm số Chu Trạch Khải. Tin nhắn gõ được một nửa, Diệp Thu từ phía sau đi tới: “Nhắn tin cho bạn gái à?”​
“Hả?”​
Diệp Thu nhún vai: “Những thời khắc như thế này còn nghĩ đến ai đầu tiên được nữa? Còn không phải là người mình thích hay sao?”​
Diệp Tu giật mình, ngón tay dừng trên màn hình di động, hồi lâu không nhúc nhích.​
Có khi thích một người chỉ đơn giản như vậy, không cần phải tỏ tình hoành tráng, không cần lúc nào cũng ríu rít anh anh em em, mà chỉ là tại thời điểm tâm tình tốt đẹp nhất sẽ nghĩ đến đối phương đầu tiên, muốn chia sẻ cùng người niềm vui này, vẻn vẹn như thế.​
Sau một lát Diệp Tu mới mỉm cười, gật đầu đáp: “Đúng, là người mình thích.”​
Kỳ nghỉ năm mới đó, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Chu Trạch Khải, bồn Lan hồ điệp đã kết một nụ hoa nho nhỏ. Hắn chụp hình gửi cho Diệp Tu, lúc Diệp Tu nhận được tin nhắn là đang chơi đùa cùng đám trẻ con thân thích trong nhà, nhìn thấy tấm hình kia bèn vô thức cong khóe miệng. Cô cháu gái chỉ vào Diệp Tu kêu lên: “Chú cười ngọt ngào như vậy, chắc chắn đang nhắn tin với vợ rồi!”​
Diệp Tu dở khóc dở cườ, vỗ đầu cháu một cái: “Còn bé mà nói lung tung gì đấy, gọi là thím mới đúng!”​
Qua ngày mười lăm, Diệp Tu mới quay về thành phố S. Làm ông chủ sướng như vậy đấy, muốn lúc nào mở tiệm là lúc đó mở tiệm. Lần này nán lại nhà hơi lâu, sau khi trở về khách tới xếp đến mấy hàng, đều phàn nàn: “Ông chủ Diệp sao lại mở tiệm trễ như vậy, Lễ Tình nhân cũng không mua được hoa đẹp.” Diệp Tu chỉ cười, tiếp đón họ tử tế, nhưng lại không hề nhìn thấy Chu Trạch Khải.​
Cậu nhóc này không biết mình đã trở về hay sao? Theo lý thuyết, hắn nên là người đầu tiên xuất hiện ở đây mới đúng, đôi mắt đen nhánh dịu dàng ấy sẽ nhìn Diệp Tu không chớp mắt, trong đó chứa chan nỗi nhớ nhung không thể nói hết.​
Mấy ngày sau đó, Diệp Tu trong lòng không khỏi bực bội, ngay cả tối về nhà đứng trong thang máy cũng băn khoăn mãi không biết có nên ấn nút 11 kia, lên tầng ngó trực tiếp hiện trường hay không.​
“Tinh”, thang máy lên đến tầng 5, Diệp Tu vô thức đi ra khỏi thang, khi đứng trước cửa nhà mình mới giật mình hoàn hồn. Rốt cuộc vẫn là lí trí chiếm thế thượng phong, hắn nhún nhún vai, quyết định án binh bất động, chờ tiến triển thế nào rồi nói tiếp.​
Một tuần lễ qua đi, Diệp Tu lại nhận được ảnh của Chu Trạch Khải. Đó là một cành Lan hồ điệp trắng thuần bung nở dưới ánh nắng. Diệp Tu sững sờ, nhìn tới nhìn lui mất lần, vô thức mỉm cười.​
Mà ngay ngày hôm sau, Chu Trạch Khải cũng phong trần mỏi mệt chạy tới tiệm hoa. Hắn dừng bước ngoài cửa, cẩn thận ôm bồn Lan Hồ Điêp nở rộ, cánh tay còn lại đưa lên sửa sang tóc tai và cổ áo, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tự lẩm bẩm trấn định mình.​
Cánh cửa kính của nhà hoa bị đẩy ra, chuông cửa ngân lên một tiếng trong veo, một mảng hoa lá xanh mướt, một bóng người dong dỏng hòa vào trong đó, tựa như mộng đẹp không bút nào tả xiết.​
“A, cuối cùng hoa cũng nở rồi. Để ăn mừng, mời cậu một chầu cà phê được chứ?”​
Diệp Tu dường như đã sớm biết Chu Trạch Khải sẽ đến, hắn sớm đã cởi cái tạp dề hay mặc lúc chăm hoa cỏ, đang mặc một chiếc áo sơ mi may đo cùng quần dài ngồi trên ghế chân cao, nghiêng đầu mỉm cười với Chu Trạch Khải.​
Chu Trạch Khải lại gần, đặt bồn Lan hồ điệp bung nở lên bàn. Ngón trỏ hắn khẽ khàng gõ trên mặt kính, từng chút từng chút bò qua. Đến gần mu bàn tay Diệp Tu, cả bàn tay duỗi ra nhẹ nhàng nắm lấy tay người kia.​
Diệp Tu liếc hắn một cái, chậm rãi lên tiếng: “Lần trước hỏi cậu ý nghĩa của Lan hồ điệp, cậu biết chưa?”​
Chu Trạch Khải gật đầu: “Màu trắng, là mối tình đầu.”​
Diệp Tu chớp mắt bàn tay bị nắm chặt nâng lên, xuyên qua khe hở ngón tay của Chu Trạch Khải, hai bàn tay đan vào nhau đưa lên trước ngực.​
“Khéo thật, tôi cũng là mối tình đầu, chúng ta ở bên nhau đi.”​
Trên bệ cửa, bồn Lan hồ điệp trắng thuần giống như nở trên đầu trái tim, dẫn tới hạnh phúc như đôi bướm nhẹ nhàng bay lượn.​
Một mối tình từ khi ngậm nụ đến khi nở rộ ngào ngạt ngát hương, mối tình đầu nho nhỏ này chính là đơn giản như vậy.​

[Hoàn]
 

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#2
Chuyện bắt đầu từ mấy tháng trước, một người bạn đổ bệnh, Chu Trạch Khải ghé tiệm mua hoa đi thăm. Chủ tiệm hoa là một thanh niên trẻ áng chừng hai sáu, hai bảy, lúc ấy đang cầm một cái kéo tỉa một chậu văn trúc cao cỡ nửa người. Ánh nắng xuyên qua lớp kính trong suốt của căn nhà, phủ lên người anh chủ một tầng hào quang dìu dịu. Dưới ánh sáng ấm áp lại không chòi lòa ấy, người thanh niên ngẩng đầu lên, là một gương mặt rất thanh tú. Làn môi khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.Tiếng sét ái tình đã vỗ trúng đầu em.:love:
Hôm ấy, Chu Trạch Khải như bị ma xui quỷ khiến, mua một lẵng hoa thật to. Anh chủ giới thiệu cái gì hắn cũng gật đầu lia lịa, mắt mũi chỉ lo nhìn chằm chằm đôi tay trắng trẻo thon dài rất đẹp kia, nhìn chúng vuốt ve từng nụ hoa chớm nở, nhìn chúng cắt bỏ những cành lá dư thừa, nhìn chúng cắm những bông hoa màu xanh lục vào miếng xốp.
Bị sét đánh xong ngơ lun gòi. Bởi vại mới nói yêu vào lú người.:ROFLMAO: Tiểu Chu đáng iu quớ.
Có lẽ chính Diệp Tu cũng rõ, dựa vào kỹ thuật của Chu Trạch Khải thì không thể nuôi sống một mầm cây yếu ớt như vậy, chứ đừng nói đến chăm cho hoa nở. Thế là sau khi trao đổi số điện thoại với Chu Trạch Khải, anh chủ tiệm hoa trở thành cố vấn chăm cây cho khách.
Thuyết âm mưu đây, Diệp Tu đưa tiểu Chu cái mầm này chắc là đã tính hết gòi, vậy mới có việc đi tìm người ta được chứ. Mà coi bộ tiểu Chu cũng thích lắm nha.
Sau một lát Diệp Tu mới mỉm cười, gật đầu đáp: “Đúng, là người mình thích.”
Yeahhhh, xác định luôn. Tiểu Chu chờ anh hơi lâu đóa Diệp thần, nên anh mau sà vào vòng tay tiểu Chu đi nè.

Diệp Tu liếc hắn một cái, chậm rãi lên tiếng: “Lần trước hỏi cậu ý nghĩa của Lan hồ điệp, cậu biết chưa?”​
Chu Trạch Khải gật đầu: “Màu trắng, là mối tình đầu.”​
Diệp Tu chớp mắt bàn tay bị nắm chặt nâng lên, xuyên qua khe hở ngón tay của Chu Trạch Khải, hai bàn tay đan vào nhau đưa lên trước ngực.​
“Khéo thật, tôi cũng là mối tình đầu, chúng ta ở bên nhau đi.”​
Trên bệ cửa, bồn Lan hồ điệp trắng thuần giống như nở trên đầu trái tim, dẫn tới hạnh phúc như đôi bướm nhẹ nhàng bay lượn.​
Một mối tình từ khi ngậm nụ đến khi nở rộ ngào ngạt ngát hương, mối tình đầu nho nhỏ này chính là đơn giản như vậy.​
Một câu chuyện giản đơn mà không kém phần quắn quéo. Lần đầu biết yêu, mối tình đầu êm đềm như một khúc nhạc. Cảm xúc lo lắng, chần chừ, rụt rè rồi đến dịu dàng, say mê trong từng ánh mắt, từng lời nói, hành động nhỏ làm cho tình đầu thêm đặc biệt.
Cái hũ mật ong Chu Diệp rớt vô gòi hết đường chui ra.:love::love::love:
 

Bình luận bằng Facebook