Hoàn [Chu Trạch Khải 2020] [All Chu] Làm tay Thương Vương kia đến chết

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#1
Fanfic TCCT

(All Chu) Làm tay Thương Vương kia đến chết

Author: Mạc Bắc Sâm Quy

Editor: @Nhan Uyển Đình

Beta-er: @Hóng chuyện 24/7

Cung cấp CV: @Katakara
Lời của editor: Chúc mừng sinh nhật tiểu Chu. Ngâm fic này lâu vậy cũng chỉ để chờ ngày hôm nay. Lần đầu edit fic đã hiến cho anh rồi. Yêu anh nhiều. Hic, không biết viết cái gì cho hay cho ngầu nữa, đành viết mấy câu nhạt nhẽo như vậy. Trình cùi, dù beta-er đã dốc sức cứu vớt nhưng vẫn sẽ có lỗi.

Lời của author (Mình chỉ trích phần có liên quan tới fic thôi):
Nghỉ đông buồn chán nên viết một chút, 8000+ từ nhưng mà bản thân tôi lúc viết đều cảm thấy không biết chủ đề là cái gì.
Nhìn tên thô bạo sặc mùi R18 vậy thôi chứ thực tế nội dung rất nhẹ nhàng trong sáng.
Thiết lập riêng: Đây là một xã hội hợp pháp hóa đồng tính luyến ái. Dù bạn come out với bên ngoài thì mọi người cũng sẽ chúc phúc cho bạn.
Series Dìm hàng toàn bộ Liên minh. Không cảm giác được tất cả mọi người sụp đổ sao?
Sue + ngốc + bạch + ngọt, một ly cà phê bỏ thêm 14 viên đường ╮(‵▽′)╭
-------------------------------------------------​

01.​

Song Quỷ Hư Không là trụ cột của câu lạc bộ Hư Không.​

Từ lúc ban đầu hai người bọn họ vì vấn đề hệ nghề mà quan hệ không tốt, sau lại vì vấn đề “Ai là Đệ nhất Quỷ kiếm sĩ” mà có chút xa cách nhưng ở trên sân đấu, sự phối hợp của bọn họ vẫn ăn ý như thường. Còn ở dưới sân, mọi người đều biết hai người cũng là anh em tốt.​

Túm cái quần lại, quan hệ giữa hai người bọn họ khá tốt.​

Nhắc tới hai người, tốc độ tay, ý thức chiến đấu và các phương diện khác đều không kém, cả hai cực kỳ ăn ý, nhưng nhiều năm như vậy cũng không giành nổi một cái quán quân.​

Đây đúng thật là một chuyện buồn.​

Lý Hiên không hiểu, mãi vẫn không hiểu.​

Ông trời ơi, tại sao chuyện lại thành ra như thế này?​

02.​

Vì vậy, sau khi kết thúc mùa giải thứ tám, Lý Hiên bắt đầu quan sát những đội quán quân từ sau khi hai người bọn họ ra mắt. Hắn cảm thấy khả năng bản thân có thể từ trong đó học được vài thứ.​

Đội quán quân mùa giải thứ năm là Vi Thảo.​

Vi Thảo giống như một đại gia đình vậy, cha là Vương Kiệt Hi còn tụi Lưu Tiểu Biệt, Cao Anh Kiệt là con. Thật là một gia đình tràn ngập cảm giác ấm áp hạnh phúc.​

Ngoại trừ không có mẹ thì mọi chuyện đều tốt.​

Vương Kiệt Hi là một đội trưởng vô cùng có trách nhiệm. Mặc dù bản thân được ca ngợi là Ma thuật sư, không thích đánh theo lối thông thường, nhưng vì đội ngũ mà đành từ bỏ đấu pháp của mình. Không chỉ thế, anh cũng vì tương lai Vi Thảo, cố ý thua Cao Anh Kiệt trên sân thi đấu.​

À, đây thật là một người đáng khâm phục.​

Lý Hiên cảm thấy phong cách của Vi Thảo khác xa với đội mình, vì vậy tiếp tục phân tích quán quân mùa giải thứ sáu - Lam Vũ.​

Lam Vũ là một chiến đội tốt, đội viên đoàn kết hữu ái, quan hệ đội trưởng đội phó hài hòa, phối hợp ăn ý, được xưng tụng “Kiếm và Lời nguyền”.​

Chẳng phải có câu “Kiếm chỉ tới đâu, lời nguyền theo đấy” sao?​

Viết thật đến thế còn gì, cơ tình* sâu nặng vậy mà!​
* Cơ là “gay”, vậy nên cơ tình là gì mọi người hiểu mà.

Stop, Lý Hiên đại đại, tắt cái diễn đàn «Bàn về độ real và điểm đáng yêu của Dụ Hoàng» trong điện thoại di động đi, anh OOC rồi.​

Được rồi chúng ta tiếp tục.​

Lam Vũ có một cặp đội trưởng đội phó với kỹ thuật có thể coi là hàng đầu ở toàn bộ giới chuyên nghiệp, cũng có một nhóm đồng đội ưu tú.​

Vì vậy, việc họ giành được quán quân cũng không có gì lạ.​

Lý Hiên suy nghĩ một chút, cái này hình như cũng không có giá trị tham khảo, cho nên lại nhìn vào tư liệu đội quán quân mùa giải thứ bảy - Vi Thảo.​

Hắn đã phân tích qua Vi Thảo rồi, cho nên chuyển sang xem xét mùa giải thứ tám.​

Luân Hồi là quán quân mùa tám, mặc dù có danh xưng “Chiến đội một người” nhưng là vì biểu hiện của Chu Trạch Khải quá mức nổi bật chứ không phải vì đồng đội không phối hợp.​

Có thể nói, Luân Hồi là một trong những chiến đội có quan hệ hòa hợp nhất ở giới chuyên nghiệp.​

Lý Hiên nhìn trong tư liệu mà chiến đội thu thập được có mấy chục tấm ảnh của Luân Hồi, phân nửa đều là ảnh chụp Chu Trạch Khải.​

Má ơi! Quản lí, anh là fan Chu Trạch Khải sao?​

Lý Hiên nhìn ảnh chụp trong tay, tùy ý lật qua lật lại.​

Tuy mọi người đều biết dáng dấp Chu Trạch Khải đẹp trai, nhưng cùng làm tuyển thủ Vinh Quang chuyên nghiệp, ngoại trừ lúc mới bắt đầu Lý Hiên có chút kinh ngạc chứ sau này cũng chẳng thèm đoái hoài đến cái nhan sắc ấy luôn.​

Nhìn thế này, quả thực vóc dáng của Chu Trạch Khải rất xuất chúng. Chẳng trách luôn có vài nhóm fangirl fanboy đặt mấy cái tên làm người ta mặt đỏ tim đập như “Chu Trạch Khải em muốn sinh hầu tử cho anh”, “Thương Vương đại đại đã lên giường tôi” cả ngày lượn lờ trong Vinh Quang.​

Nhìn gương mặt đặt vào giới giải trí cũng dư xài kia, nhìn tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ kia, nhìn cặp mông vểnh cao kia, lại nhìn đôi chân thon dài kia.​

Dường như có chút quyến rũ.​

Lý Hiên cảm giác bản thân hình như có chút không đúng.​

Tại sao khi thấy một thằng đàn ông mình lại muốn [beep --] hắn chứ?​

Lý Hiên đại đại, anh nói cái quái gì? Nó bị censor rồi.​

Làm một xử nam hơn hai mươi năm, Lý Hiên – người chỉ dựa vào mấy em gái ngực bự trắng như tuyết trong máy vi tính và tay phải của mình sống qua ngày, bỗng nhiên phát hiện – mình vậy mà là một GAY!​

Thật ra Lý Hiên vẫn cho rằng bản thân mắc Homophobia*.​
* Chứng sợ đồng tính luyến ái.

Không trầm trọng đến mức kia, vẫn có thể chịu được người khác là gay, chỉ không thể chấp nhận bản thân là gay.​

Ngoại trừ thỉnh thoảng lướt một vài bài post cp trong diễn đàn giới chuyên nghiệp và ở ngoài nhìn thấy Chu Trạch Khải thì tim đập tương đối nhanh, hắn vẫn là một người đàn ông bình thường.​

Đương nhiên, hắn vẫn cho rằng đó là do thấy cao thủ, muốn khiêu chiến mà tâm tình trở nên kích động.​

Ngày hôm nay, hắn rốt cuộc biết!​

Kì thị đồng tính thực chất là do chưa come out, chính mình – lại là một GAY.​

Lý Hiên có chút mơ hồ, Lý Hiên có chút hoảng loạn, Lý Hiên có chút sợ.​

Thế giới này đều là giả.​

Ta cũng là giả.​

Ta cũng không phải GAY, ta là một thằng đàn ông yêu thích người khác phái.​

Không! Ta vẫn còn có thể cứu vớt được!​

Lý Hiên suy nghĩ một chút, yên lặng mở ổ đĩa D ra, mở ra một thư mục ẩn tên là “Animals Video”.​

Nhìn cô gái với biểu cảm phóng đãng trên màn hình, Lý Hiên thử tuốt vài lần, phát hiện nửa thân dưới của mình không có một chút động tĩnh.​

Ha ha. [← Họ Diệp cười trào phúng]​

Sau đó hắn lại giơ lên vài tấm hình, lặng lẽ cất vào ngăn kéo, sau đó khóa lại.​

Tư liệu ... Chắc không cần trả lại cho quản lí.​

Lý Hiên nghĩ như vậy.​

Tiếp đến, hắn tắt video trong máy vi tính đi, lại ném toàn bộ thư mục kia vào thùng rác, nhấn chọn “Làm sạch thùng rác”.​

Tạm biệt kiếp sống trai thẳng của ta!​

Lý Hiên lau lau nước mắt, lại tạo một thư mục mới tên là --​

“Người đàn ông mà Xa Kiền* đại đại thích nhất”.​
*Chữ Hiên (轩) trong tên Lý Hiên được ghép từ chữ Xa (车) và chữ Kiền (干).

03.​

Ngô Vũ Sách - người còn lại của Song Quỷ Hư Không - có phần nghiêm túc, luôn bị người khác trào phúng là Ngô nữ sĩ.​

Tsk, không phải chỉ là dùng một thẻ tài khoản nữ thôi sao, ta cũng không phải biến thành nữ.​

Cho nên, y đối với Phương Duệ - người suốt ngày gọi y chị Ngô – cực kỳ căm ghét, xem hắn là kẻ tội ác tày trời.​

Quan trọng hơn chính là, Phương Duệ người này rất hèn mọn.​

Cho dù là đôi mắt to chân thành kia hay là tay phải hoàng kim trong truyền thuyết của hắn hoặc là tác phong làm việc đều hiện lên hai chữ --​

Hèn mọn!​

Tuy Ngô Vũ Sách cho rằng Phương Duệ rất hèn mọn nhưng thật ra quan hệ cá nhân của hai người bọn họ cũng không tệ lắm.​

Có lẽ là bởi vì cả hai ra mắt cùng mùa giải, có lẽ là bởi vì bọn họ cùng có chung mục tiêu.​

Ví dụ như hai người bọn họ bình thường sẽ nói chuyện phiếm trên QQ, có khi Phương Duệ còn có thể tới tìm y vào ngày nghỉ lễ.​

Theo lời Lý Hiên mà nói, từ trước tới giờ hắn không có cách nào tưởng tượng quan hệ giữa Ngô Vũ Sách và Phương Duệ lại có thể tốt như vậy. Phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau mà.​

Lẽ nào A Sách cậu thích Phương Duệ?​

Đối với chuyện này Ngô Vũ Sách tỏ ý: Phương Duệ kia hèn mọn như vậy hẳn cũng chỉ có Ngụy Sâm để ý thôi.​

Có điều, y quả thật thích một người.​

Người y thích là ai?​

Chu Trạch Khải.​

Đúng vậy, y là GAY.​

Là loại ẩn giấu rất sâu.​

Về chuyện Ngô Vũ Sách thích Chu Trạch Khải, ngoại trừ chính y, Phương Duệ cũng biết.​

Bởi vì Phương Duệ cũng thích Chu Trạch Khải.​

Phương Duệ vẫn cho rằng, GAY trong toàn Liên minh cũng không nhiều, có thể để ý Chu Trạch Khải hẳn là càng ít.​

Thích gương mặt Liên minh đại đa số đều là em gái đáng yêu thôi!​

Trong một hoạt động của Luân Hồi, ban tổ chức rút thăm lấy 3 người khán giả đặt câu hỏi cho tuyển thủ Luân Hồi.​

Người thứ nhất hỏi Giang Ba Đào, hỏi hắn có thích ai không, nam hay nữ, là ai vậy.​

Giang Ba Đào đáp có, nam, người kia là ai hắn khó mà nói, nhưng dung mạo rất đẹp trai.​

Toàn trường yoooooooo!​

Người kế tiếp hỏi Chu Trạch Khải, hỏi cậu thích nhất nam tuyển thủ nào trong toàn bộ Liên minh.​

Chu Trạch Khải trả lời: “Giang”.​

Bầu không khí toàn trường trở nên nhiệt liệt. Sắc mặt Giang Ba Đào không hề thay đổi, bởi vì trước đây hắn cũng hỏi qua vấn đề này. Hắn biết chữ “thích” kia ở trong miệng Chu Trạch Khải là chỉ tình hữu nghị.​

Thế nhưng nghe được người mình thích nói thích mình, quả thực rất tuyệt!​

Phía sau Giang Ba Đào như xuất hiện nhiều đóa hoa nhỏ màu hồng.​

Người thứ ba hỏi Chu Trạch Khải: "Cậu nguyện ý gả cho tôi không?"​

Người hỏi câu này là nam, nhìn qua là một cao phú soái*, chỉ là Phương Duệ cảm thấy người nọ chắc chắn không đẹp trai bằng mình.​
* Từ chỉ người cao ráo, giàu có và đẹp trai.

Chu Trạch Khải: “Không”.​

Vẻ mặt người nọ tràn ngập bi thương, dáng vẻ nhìn qua chính là mộng tưởng nhiều năm tan thành mây khói.​

Những người khác của Luân Hồi chỉ cười không nói.​

Đến lúc đó Phương Duệ mới hiểu được, người thích Chu Trạch Khải rất nhiều, không chỉ nữ mà còn có nhiều nam.​

Về sau, trong một lần tình cờ, hắn phát hiện Ngô Vũ Sách cũng thích Chu Trạch Khải.​

Phương Duệ rất muốn khóc lớn một trận.​

Bên cạnh hắn còn có người không thích cậu sao?​

Có, Duệ Duệ.​

Các nữ tuyển thủ Liên minh đều không thích cậu ấy.​

Tại sao à?​

Thời buổi này, trạch cơ hủ* đều không khác mấy.​
* Trạch: NEET, hikikomori
Cơ: Gay
Hủ: Fujoshi
(Thông tin chi tiết xin liên hệ Google)

Vừa trạch vừa hủ, chưa biết tiền đồ ra sao các cô đã dứt khoát lựa chọn --​

Đến với nhau luôn.​

04.​

Đó là một đêm mưa tầm tã.​

Tại câu lạc bộ Hư Không, các tuyển thủ đều ở trong kí túc xá của mình.​

Lý Hiên ngồi trước bàn đọc sách, vẻ mặt cực kỳ chính trực, tựa như Phương Duệ lúc còn trẻ --​

Cho dù vẻ mặt chính trực cũng không che đậy được sự hèn mọn bên trong xương tủy.​

Đương nhiên, bản thân Lý Hiên không rõ chỗ này lắm.​

Lý Hiên cho rằng mình thật sự là một ngay thẳng boy nha.​

Ngoài phòng, gió lạnh thấu xương, cửa sổ chất lượng kém bị gió thổi tung.​

Trong phòng, Lý Hiên mở khóa cái hộp trong ngăn kéo, cẩn thận từng li từng tí kéo hai con rối không dính một hạt bụi ra.​

Hai con rối này một là Lý Hiên, một là Chu Trạch Khải. Bọn nó được chế tác tinh xảo, nhìn qua không giống như bản offical.​

Đương nhiên phía nhà sản xuất chính thức chỉ bán figure trang trí. Hai con rối này được hắn đặt làm riêng tại một cửa hàng chuyên nhận chế tác theo yêu cầu trên Taobao, còn có thể thay quần áo. Hắn bỏ ra không ít tiền đâu.​

Đặt nhẹ hai con rối lên bàn, Lý Hiên mỗi tay điều khiển một con diễn kịch.​

Đây là trò tiêu khiển hắn thường xuyên làm. Không chỉ tiêu hao thời gian còn thỏa mãn tư tưởng ♂ không thể giải thích của chính mình, cớ sao không làm?​

Lý Hiên ho vài tiếng để hắng giọng, bóp cổ họng nói: “Đó là một đêm khuya trời tối như mực, Chu Trạch Khải một thân một mình đi trên đường.” Vừa nói chuyện, hắn điều khiển Chu Trạch Khải bên cạnh lắc lư tại chỗ.​

“Lúc này, bỗng nhiên có một người đàn ông bịt mặt hung tợn nhảy ra khỏi bụi cây ven đường.” Lý Hiên cầm một cây bút ngẫu nhiên ở trên bàn đóng vai người đàn ông hung ác kia, nhảy ra từ sau ly nước.​

“ 'A!' Chu Trạch Khải bị dọa sợ, cậu nhìn về phía người nam kia, do dự hỏi: Ngươi là ai?' sau đó theo bản năng lui về phía sau vài bước.”​

“ 'Ha ha ha ha, nhóc con, đem tiền của mi giao ra đây!' - Người kia nói vậy. Chu Trạch Khải rất sợ, đang muốn lấy tiền trong túi ra thì Lý Hiên đại đại xuất hiện!” Dứt lời, Lý Hiên điều khiển con rối chính mình lao từ mép bàn ra.​

“Lý Hiên vô cùng dũng mãnh, đánh một quyền lên mặt kẻ kia. Ngay sau đó, hắn lại quét chân một vòng khiến tên cướp lao đao lảo đảo ngã xuống đất! Chân phải của Lý Hiên đạp lên khuôn mặt kẻ đó nói: 'Ngươi muốn làm gì?' ” Lý Hiên điều khiển con rối làm ra động tác mình vừa nói.​

“ 'A, đại hiệp, tôi không dám nữa!' Tên đàn ông kia bị đánh đến nỗi phải luôn miệng cầu xin tha thứ, thiếu chút nữa là quỳ gối trước mặt Lý Hiên dập đầu lạy hắn.”​

“ 'Được rồi, ngươi có thể cút!' Lý Hiên một mực chán ghét đá tên kia. Kẻ đó cảm động đến rơi nước mắt, nhanh như chớp cắm đầu chạy.” Lý Hiên ném chiếc bút đó qua một bên. Bút lăn vài vòng rồi dừng ở sát mép bàn.​

“Lý Hiên đưa mắt nhìn người đàn ông kia lảo đảo chạy đi đến khi mất hút mới quay đầu, mỉm cười nhìn Chu Trạch Khải. Chu Trạch Khải thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ nói: 'Cũng may... Anh đã đến rồi.' ” Đang bắt chước cách Chu Trạch Khải nói chuyện, Lý Hiên cố ý khôi phục giọng của mình, sau đó hạ giọng.​

“Vẻ mặt Lý Hiên tràn đầy áy náy: 'Là anh đến chậm, khiến em suýt nữa bị hại.' Tiếp đó trìu mến ôm lấy Chu Trạch Khải.”​

“Cứ như vậy, hai người bọn họ tình nồng ý đậm, gió lạnh cuối đông thổi trên đầu, ở ngoài trời làm chút ... A!” Lý Hiên còn chưa nói hết lời thì bị âm thanh mở cửa ký túc xá làm cho hoảng sợ. Hắn không nhịn được hét to khiến cho cây bút nằm trên bàn rơi xuống phát ra tiếng vang lanh lảnh.​

Lý Hiên kinh hãi đến độ ném hai con rối bị lột quần một nửa lên trên bàn, nhìn về phía người đến.​

“... A Sách?” Lý Hiên lén lút ép hai con rối dưới tay trái, ngẩng đầu hỏi: “Cậu tới làm gì?”​

Ngô Vũ Sách đứng ở cửa túc xá, bình phục tâm tình vừa mới bị tiếng hét to kia làm choáng váng nhìn Lý Hiên: “Anh đang làm gì vậy?”​

Lý Hiên liếc đông liếc tây, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi đáp: “Không có gì.”​

“Không có gì?” Ngô Vũ Sách hỏi lại: “Vậy tay trái anh đang đè lên cái gì?”​

Lý Hiên cười gượng.​

Ngô Vũ Sách chậm rãi đi tới trước mặt Lý Hiên, nhân lúc Lý Hiên còn chưa kịp phản ứng nhấc tay trái của hắn lên, nắm lấy hai con rối vải bán khỏa thân.​

“... Lý Hiên, anh ...” Ngô Vũ Sách trầm tư một lúc lâu, nhìn hai con rối với nụ cười tỏa nắng và y phục nửa che nửa cởi bằng ánh mắt ảm đạm.​

“Chuyện này, A Sách à, tôi ...” Lý Hiên còn chưa nói xong đã bị Ngô Vũ Sách ngắt lời.​

“Lý Hiên, anh thích Chu Trạch Khải đúng không?”​

Lý Hiên đang muốn trả lời, lại bị cắt ngang một cách tàn nhẫn: “Được rồi, anh đừng trả lời, tôi cũng đã đoán ra đáp án rồi.”​

Lý Hiên: “Tôi dễ bị nhìn thấu như vậy sao?”​

Ngô Vũ Sách: “Đương nhiên! Trước đây tôi đã nghi anh có âm mưu quấy rối Chu Trạch Khải. Hiện tại chứng minh anh thật sự có ý đồ bất chính với người ta!”​

Lý Hiên: “QAQ cậu biết mà còn nói! Được rồi, bây giờ cậu cũng đã biết bí mật của tôi. Cậu đến tìm tôi là muốn làm cái gì?”​

Ngô Vũ Sách cầm mấy tờ giấy A4 mỏng trong tay ném lên trên bàn: “Lúc đầu tôi tới tìm anh là để thảo luận sắp xếp nhân viên cho trận đấu, rốt cuộc bây giờ không thảo luận được.”​

Lý Hiên có chút kinh ngạc: “Hả? Tại sao?”​

Ngô Vũ Sách dừng một chút rồi đáp: “Bởi vì tôi phát hiện anh là tình địch của tôi.”​

“Chuyện này có là gì đâu chúng ta tiếp tục thảo luận ... Chờ đã cậu nói cái gì? Tình địch?” Vẻ mặt Lý Hiên hoảng sợ, hắn nhìn về phía Ngô Vũ Sách, hy vọng là mình nghe lầm.​

“Anh không có nghe lầm, tôi nói là tình địch. Lý Hiên, tôi cũng thích Chu Trạch Khải.” Ngô Vũ Sách nói một cách nghiêm túc.​

Lý Hiên: Σ( ° °)︴ Cậu nói cái gì?!​

Lý Hiên cảm giác thế giới này khó mà tin được.​

Bạn tốt của mình đột nhiên nói mình là tình địch, chắc là ảo giác rồi!​

# Bạn bè muốn giành trai với mình phải làm sao? Gấp, online chờ! #​

05.​

[Tiểu đội chuyên cua Thương Vương]​

Dạ Vũ Thanh Phiền: ĐM* cái gì gì gì vậy! Không phải tui nhìn nhầm chứ hay là có đám người nào đột nhiên cảm thấy hứng thú với Hư Không nên đi bắt chước Song Quỷ! Chuyện gì đang xảy ra vậy trời!!!​
* Nguyên văn là “Ngọa tào” đồng âm với “Ta thao” - một câu mắng chửi thô tục như “F*ck”. Được cách điệu hóa để không bị censor.

Dạ Vũ Thanh Phiền: [Song Quỷ Hư Không đang giở trò với Chu Trạch Khải.jpg]​

Quân Mạc Tiếu: Yo Phiền Phiền sao cậu lại chạy đến thành phố S? Phông nền bức ảnh này là ở công viên cách câu lạc bộ Luân Hồi không xa nha.​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Đây không phải là trọng điểm được không! Trọng điểm là Song Quỷ Hư Không! @Vương Bất Lưu Hành, không phải ông nói Lý Hiên và Ngô Vũ Sách chắc ăn là trai thẳng sao? Ông xem tướng rất không ổn rồi soa bình soa bình soa bình*!​
* Soa bình: đánh giá xấu/tiêu cực = rating 1 sao, thường thấy khi mua hàng online.

Vương Bất Lưu Hành: Chuyên môn của tôi cũng đâu phải xem tướng, hơn nữa tôi nói hai người bọn họ chắc chắn là trai thẳng lúc nào? Rõ ràng tôi chỉ nói có 80% khả năng thôi!​

Nhất Diệp Chi Thu: Bà mẹ nó* chẳng trách Hư Không đột nhiên chạy tới nói muốn đánh thi đấu hữu nghị với bọn này!​
* Nguyên văn là “Ta kháo” đồng âm với “Ta thao”- một câu mắng chửi thô tục như “F*ck”. Được cách điệu hóa để không bị censor.

Bách Hoa Liễu Loạn: Hai người này hẳn là có ý đồ đen tối!​

Đường Tam Đả: Đúng!​

Quân Mạc Tiếu: Chậc chậc, bộ ba ngu ngốc vừa online bầu không khí liền khác hẳn.​

Hải Vô Lượng: Tôi đã sớm nói với mấy người tên Ngô Vũ Sách kia cong mà có ai tin tôi đâu!​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Ai bảo cậu lúc nào không nói lại khăng khăng ngay ngày 1 tháng 4 nói cho bọn này biết?​

Nhất Diệp Chi Thu: Đúng vậy đúng vậy!​

Hải Vô Lượng: Hôm đó tôi mới biết được không! Trách tôi à?​

Đường Tam Đả: Trách chứ.​

Quân Mạc Tiếu: Đúng rồi @Dạ Vũ Thanh Phiền, cậu tới thành phố S đội trưởng cậu có biết không?​

Sách Khắc Tát Nhĩ: *^_^*​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Đội trưởng tui sai rồi tui không nên lén đi ra ngoài ... A chờ một chút tui ở thành phố S đội trưởng cậu không tìm được tui đâu ha ha ha ha!​

Quân Mạc Tiếu: Chậc chậc Thiếu Thiên, lá gan của cậu lại to ra à.​

Sách Khắc Tát Nhĩ: [Vé máy bay từ thành phố G đến thành phố H hai giờ trước.jpg] Thiếu Thiên tôi đã đến rồi.​

Quân Mạc Tiếu: [Một tấm vé xe khởi hành hai giờ trước từ thành phố H đến thành phố S.jpg] Anh cũng đến rồi.​

Vô Lãng: Mọi người đều tới thành phố S? Yên tâm, tôi cùng Tôn Tường đã kéo Lý Hiên và Ngô Vũ Sách ra.​

Đại Mạc Cô Yên: Tốt.​

Quân Mạc Tiếu: Lão Hàn, anh hiếm khi ngoi lên nha, chậc chậc.​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Bà mẹ nó đội trưởng cậu vậy mà đã đến! Đội trưởng tui cho cậu biết tui không có ở khách sạn kế bên Luân Hồi tui ở khách sạn ngay trung tâm thành phố đây là thật đội trưởng tui không lừa cậu đâu!​

Nhất Diệp Chi Thu: Hoàng Thiếu Thiên anh lừa con nít à!​

Quân Mạc Tiếu: Đúng vậy, ngay cả Tôn Nhị Tường cũng biết cậu còn không biết.​

Nhất Diệp Chi Thu: Diệp Tu anh cút.​

Thạch Bất Chuyển: Hiện tại tôi và đội trưởng sắp lên máy bay.​

Sinh Linh Diệt: Đội phó Trương, năng lực hành động của cậu thật mạnh.​

Thạch Bất Chuyển: Quá khen, đội trưởng Tiêu chắc hẳn cũng đã mua xong vé cho mình rồi.​

Bách Hoa Liễu Loạn: Đội phó sao cậu không đặt luôn cho tui một vé!​

Sinh Linh Diệt: Nhưng thật không có.​

Sinh Linh Diệt: Bên cạnh tôi còn có một Đới Nghiên Kì. [Cười khổ. jpg]​

Thạch Bất Chuyển: Vừa lúc chỉ còn lại có hai vé, Trương Giai Lạc anh tự mình mua đi.​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Thật hạnh phúc nha Chuyện Nhỏ thậm chí đi chơi cũng có một em gái theo vận đào hoa như vậy cậu còn đến thành phố S làm gì, lẳng lặng đợi trong nhà không phải tốt sao?​

Quân Mạc Tiếu: Có phải tiểu Đới giành lấy điện thoại di động của cậu rồi nhìn thấy lịch sử trò chuyện sau đó giúp cậu đặt luôn hai tấm vé? @Diệt sinh linh

Sinh Linh Diệt: Phải.​

Vương Bất Lưu Hành: Hoàng Thiếu Thiên, giọng điệu này của cậu rất giống đang ghen. Lẽ nào cậu thích đội trưởng Tiêu?​

Sách Khắc Tát Nhĩ: Thiếu Thiên có thể đóng gói đưa cho đội trưởng Tiêu *^_^*​

Sinh Linh Diệt: Không phải. Tôi không hề quan tâm cậu ta, tôi chỉ chướng mắt thôi.​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Tiêu Thời Khâm cậu có ý kiến gì sao bản Kiếm Thánh tui cậu còn dám khinh thường là tui chướng mắt cậu mới đúng!​

Hải Vô Lượng: Thì ra cp chân chính của Liên minh là Hoàng Tiêu Hoàng Σ(°Д°;​

Quân Mạc Tiếu: Phương điểm tâm cậu lộ bộ mặt thật rồi.​

Đường Tam Đả: Các người đặt vé mấy giờ vậy?​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Cái này cậu không cần biết cậu chỉ cần biết rằng rất nhiều người trong bọn tui đã đến thành phố S là được rồi. Nè chờ một chút Đường Hạo có phải cậu còn chưa có đặt vé không ha ha ha!​

Quân Mạc Tiếu: Chuyện này vừa nhìn là biết mà.​

Hải Vô Lượng: Tôi cũng sắp lên xe, Đường Hạo cậu còn chưa có mua vé?​

Đường Tam Đả: Mấy người làm sao mà biết được! Tôi vừa muốn mua vé rốt cuộc phát hiện tất cả vé hôm nay đều không còn!​

Bách Hoa Liễu Loạn: Tui cũng vậy! Hiện tại tui chỉ có thể mua vé tám giờ sáng mai thôi.​

Quân Mạc Tiếu: @Vương Bất Lưu Hành Trong chúng ta dường như cũng chỉ có cậu là chưa mua vé nhỉ?​

Vương Bất Lưu Hành: Tôi đang đi tàu hỏa.​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Tui còn tưởng rằng ông chưa khởi hành đây không nghĩ tới ông ngoài miệng nói không thân thể lại rất thành thực* mà mua vé, còn đã lên xe nữa nha!​
* Câu thoại kinh điển của mấy nhân vật tổng tài bá đạo/nam chính trong truyện tổng tài.

Sách Khắc Tát Nhĩ: Thiếu Thiên gần đây xem nhiều truyện tổng tài rồi, thứ lỗi.​

Quân Mạc Tiếu: Chậc chậc Phiền Phiền, chẳng lẽ cậu muốn nhận thầu ao cá* sao? Hay là để tiểu yêu tinh** yếu ớt nào ngồi lên người rồi bảo nàng tự di chuyển?​
* “Nhận thầu ao cá” được rút ra từ câu “Tôi muốn tất cả mọi người biết ao cá này đã bị em nhận thầu rồi” của nhân vật Phong Đằng trong “Sam Sam đến rồi” – một bộ truyện ngôn tình tổng tài.
** Từ lóng chỉ những cô gái xinh đẹp, tinh nghịch, biết nói ngọt, có thể hấp dẫn người khác.

Vô Lãng: Không ngờ được Diệp thần anh là người như vậy...​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Ha ha ha fic này viết rất tốt lấy đi không cần cảm ơn! [link]​

Bách Hoa Liễu Loạn: Mẹ kiếp nhức con mắt! Cái tên gì đây! “Cuộc sống hàng ngày ngược cẩu sau kết hôn của Hoàng Chu”, cậu có xấu hổ hay không hả Hoàng Thiếu Thiên!​

Vương Bất Lưu Hành: Cái này nhìn qua chính là phong cách của Hoàng Thiếu Thiên [sài khuyển*. jpg]​
Đại Mạc Cô Yên: Ấu trĩ!​

Quân Mạc Tiếu: Xem kìa mấy cậu vừa kích động tới lão Hàn rồi.​

Đại Mạc Cô Yên: Ấu trĩ! Ấu trĩ!​

06.​

Trương Giai Lạc đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, kéo cái vali màu tím gay lọ của mình ngồi trong sân bay thành phố Q buồn chán lướt điện thoại.​

Hiện tại trong nhóm cũng chỉ còn lại hắn và Đường Hạo là chưa tới, cho nên mấy người kia quyết định bỏ rơi hai người bọn họ mà đi thẳng đến câu lạc bộ Luân Hồi.​

Này nói cạnh tranh công bằng mà? Các người cứ vậy mà vứt bỏ tôi sao?!​

Trương Giai Lạc có cảm giác Băng Vũ lạnh lẽo đang chém tới tấp trên mặt mình.​

Tui nói cậu đó Hoàng Phiền Phiền kia! Cậu ở cùng Chu Trạch Khải coi như xong đi sao phải chụp ảnh đăng Weibo!​

Hoàng Thiếu Thiên V: Ha ha ha ha bây giờ tui đang trong căn tin Luân Hồi ở thành phố S mặc dù không tốt bằng Lam Vũ bọn tui nhưng cũng không tệ lắm. Chỉ là các cậu chuẩn bị món ăn không đầy đủ gì cả sao lại không có chân gà vậy các cậu xem đội trưởng cũng không vui kìa! Còn có vì sao bữa sáng sẽ có đậu bắp nữa loại đồ khó ăn này thật sự không thể chịu được! Diệp Bất Tu gan anh lớn tới cỡ nào mà dám trút đậu bắp cho Hàn Văn Thanh? Được rồi tui đã giúp anh chuẩn bị tốt quan tài ở tiệm Trương Tân Kiệt đề cử, chất lượng chắc chắn tốt!​

[Dụ Văn Châu không vui. jpg]​

[Hàn Văn Thanh đặt đũa xuống. jpg]​

[Ảnh chụp toàn cảnh căn tin. jpg]​

Nhìn trong ảnh chụp Hoàng Thiếu Thiên ôm vai Chu Trạch Khải cười đến vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, Trương Giai Lạc rất muốn đánh hắn.​

“Máy bay số hiệu xxxx đã bắt đầu soát vé, xin quý khách nhanh chóng tới cửa soát vé số 2.” Nghe được âm thanh thông báo vang lên, Trương Giai Lạc đứng dậy đi tới trước cửa soát vé.​

Soát vé xong, lên máy bay, Trương Giai Lạc buồn chán đến ngu người, ngẫm nghĩ một chút phát hiện mình không có chuyện để làm. Vì vậy hắn đè thấp vành nón chuẩn bị ngủ.​

Zzzzzz~​

Trương Giai Lạc rơi vào cõi mộng ngọt ngào.​

Trương Giai Lạc là một con thỏ có lông tơ trắng như tuyết được chủ nhân vô cùng yêu thích.​

Có một lần, chủ nhân của hắn nhặt được một chú mèo mun ở bên ngoài. Mèo mun kia có đôi mắt màu xanh lam cùng một bộ lông bóng mượt. Chủ của Trương Giai Lạc vừa nhìn liền thích vô cùng, vì vậy nuôi Trương Giai Lạc và mèo nhỏ chung, đặt tên là Chu Trạch Khải.​

Trương Giai Lạc không phục nha. Ngươi tự nhiên cướp đi sự yêu thích chủ nhân dành cho ta. Thế là hắn quyết định ném Chu Trạch Khải ra ngoài.​

Dù sao Trương Giai Lạc cũng là một con thỏ to béo còn Chu Trạch Khải chỉ là một chú mèo con, cho nên Trương Giai Lạc thành công ngậm Chu Trạch Khải lên, nhưng lúc muốn ném cậu đi thì bị một tiếng “Meo” mềm mại ngăn cản.​

Thật là đáng yêu mà.​

Vì vậy Trương Giai Lạc thích Chu Trạch Khải.​

Thế nhưng chuyện này cũng vô dụng, kẻ thích Chu Trạch Khải nhiều lắm! Ví dụ như con vẹt Hoàng Thiếu Thiên lắm lời của nhà lão Vương sát vách, hay như cá chép Giang Ba Đào ở quảng trường trung tâm, lại nói thí dụ như con sóc Diệp Tu mặt T trên cây tùng đối diện và vân vân.​

Vì vậy Trương Giai Lạc quyết định tu luyện yêu thuật thật tốt, còn khuyến khích Chu Trạch Khải cùng học.​

Cả hai tu mấy trăm năm, hóa thành hình người.​

Trương Giai Lạc có ý nghĩ đen tối, ngay từ lúc đầu đã lừa Chu Trạch Khải cùng hắn song tu. Chu Trạch Khải mới vừa biến thành người, chưa hiểu mấy chuyện XXX thế là bị lừa gạt, ngây ngô đồng ý với hắn.​

Vì vậy, ở trong mơ Trương Giai Lạc dụ dỗ Chu Trạch Khải lên giường.​

Giữa lúc Trương Giai Lạc muốn làm chuyện XXX --​

“A --”​

Trương Giai Lạc bừng tỉnh.​

Bị một giọng nữ cao dọa tỉnh dậy.​

Hắn ngỡ ngàng mở mắt ra, quan sát bốn phía, phát hiện tầng tầng lớp lớp người vây quanh mình.​

Trương Giai Lạc sờ sờ tóc, à, mũ rơi.​

À, thân phận của mình bị lộ.​

Trương Giai Lạc lúc này mới tỉnh mộng, nhìn sài lang hổ báo xung quanh. Hắn rất hùng dũng mà --​

Đầu hàng.​

Cuối cùng máy bay cũng đến thành phố S. Trương Giai Lạc vất vả tách khỏi đám đông, mang theo cái vali màu tím gay lọ của mình chạy ra khỏi sân bay.​

Hắn mở điện thoại di động lên, phát hiện hình mình tràn ngập trên Weibo.​

Hắn mở QQ, trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp Liên minh cũng có một đám người đang @ mình.​

Trương Giai Lạc bắt một chiếc taxi, sửa sang xong vẻ ngoài của mình, báo tên khách sạn đã đặt trước với tài xế. Trên xe hắn bắt đầu trả lời tin nhắn trong group, nhân tiện lên Weibo giải thích một chút.​

[Tiểu đội chuyên cua Thương Vương]​

Hải Vô Lượng: Chậc chậc @Bách Hoa Liễu Loạn chuyện gì xảy ra với anh? Ngồi máy bay bị phát hiện?​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Một đám người bọn tui ngồi xe ngồi máy bay cũng không có ai phát hiện làm sao đến lượt ông thì bị phát hiện Trương Giai Lạc vận may của ông đúng là thê thảm nha ha ha ha!​

Bách Hoa Liễu Loạn: Tui nào có biết tui thật sự đang ngủ trên máy bay mơ thấy mình kết hôn vừa tỉnh lại thì phát hiện có một đám người đang nhìn chằm chằm tui!​

Quân Mạc Tiếu: Ai bảo cậu đặt khoang phổ thông.​

Đại Mạc Cô Yên: Đáng đời.​

Nhất Diệp Chi Thu: Đáng đời + 1​

Thạch Bất Chuyển: Đáng đời + 2​

Vương Bất Lưu Hành: Đáng đời + 3​

Đường Tam Đả: Đáng đời + 4​

Vô Lãng: Đáng đời + 5​

Sách Khắc Tát Nhĩ: Đáng đời + 6​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Đáng đời đáng đời đáng đời + 7​

Thấy các thành viên trong group trào phúng, Trương Giai Lạc oan ức nhưng không còn cách nào khác đành nhanh chóng đến khách sạn cất hành lý rồi đi thẳng đến câu lạc bộ Luân Hồi.​

Lần này, Trương Giai Lạc đổi một cái mũ khác, lại thay khẩu trang. Hắn tự cho rằng mình ngụy trang đã đủ kín sau đó ra cửa.​

20 phút sau.​

Trương Giai Lạc bị một đám fan bắt gặp ở gần câu lạc bộ Luân Hồi.​

07.​

Trong câu lạc bộ Luân Hồi.​

“Trương Giai Lạc có bị ngu không tự dưng chạy đi ngồi khoang phổ thông? Là lá gan quá lớn hay là do uống Sáu hạt hạch đào* fake nhiều quá?” Hoàng Thiếu Thiên ngồi trong phòng tiếp khách Luân Hồi, vừa nhìn điện thoại vừa nói.​
* Tên một loại thức uống giúp tăng cường trí não. Ảnh cho ai cần.

Tôn Tường tức giận cầm lon Sáu hạt hạch đào uống cạn sạch đập lên bàn, hung hăng la lớn: “Chuyện này thì liên quan gì tới Sáu hạt hạch đào!”​

“Có.” Diệp Tu lười biếng tựa trên ghế sofa, mở miệng trào phúng: “Chỉ người có cùng đẳng cấp IQ như cậu mới cần bổ não.”​

“Tôn Tường từng nói, hồi nhỏ cậu ấy đo chỉ số IQ đo được IQ bản thân cao tới 180.” Giang Ba Đào mỉm cười, cầm mấy chai đồ uống vào phòng nói với Chu Trạch Khải – người đi phía sau đang ôm theo một chồng ly dùng một lần: “Đúng không tiểu Chu?”​

“Ừ.” Chu Trạch Khải trả lời.​

“Tôi cũng chưa đo qua, là những người khác nói cho tôi biết IQ của tôi tận 200 đấy!” Đường Hạo mới đến trước đó không lâu lên tiếng.​

“Nhìn không ra đó Tôn Tường khi còn bé chỉ số IQ của cậu đạt tới 180?! Sau khi lớn lên không biết cậu tạo nghiệp kiểu gì mà hiện tại IQ còn có 80? Còn có Đường Hạo cậu vậy mà IQ những 200?! Chắc là cậu đi đo chỗ không có giấy phép hợp pháp chứ gì!” Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc đến nỗi làm rơi điện thoại di động trên ghế sofa.​

Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn hai người kia một chút: “Tôi không tin.”​

Phương Duệ cà lơ phất phơ đưa mắt nhìn Tôn Tường một hồi rồi nói: “Theo như bần đạo thấy, chỉ số IQ của Tôn Tường cơ bản không phải 180, của Đường Hạo cũng cơ bản không phải 200.”​

“Các người có ý gì!” Tôn Tường thẹn quá hóa giận, lập tức bật dậy khỏi ghế sofa: “Đó là thật! Mẹ tôi dẫn tôi đi đo bằng máy móc chuyên nghiệp mà!”​

Dụ Văn Châu cười nói: “Mẹ cậu có thể là sợ cậu vì chỉ số IQ mà tự ti nên đưa cậu đi đo bằng máy giả.”​

Trương Tân Kiệt suy nghĩ một chút: “Không nhất thiết là máy giả, có thể mẹ cậu ta mời riêng người đến diễn kịch.”​

Tiêu Thời Khâm bổ sung: “Mẹ cậu hẳn đã nói dối để bớt làm tổn thương cậu.”​

Vương Kiệt Hi nói tiếp: “Người mẹ này thật vĩ đại.”​

Một đám người ở trong phòng tiếp khách ồn ào thật lâu, chỉ có Trương Giai Lạc ung dung đến chậm.​

“QAQ tui thật đáng thương tui đang ở cửa câu lạc bộ các cậu thì bị chặn lại!” Vừa vào cửa, Trương Giai Lạc liền mang bộ dạng khóc tang nhào tới người Chu Trạch Khải, tay lặng lẽ khoác lên trên lưng đối phương, còn sờ mấy cái.​

Chu Trạch Khải nhìn Trương Giai Lạc áo mũ không chỉnh tề, miệng muốn an ủi một chút lại không biết nói gì, đành phải vỗ lưng hắn vài cái.​

Trương Giai Lạc: Đã sờ mó thành công! Quả nhiên khổ nhục kế có thể xài được. Lần sau phải thử những phương pháp khác trên mạng!​

Lúc này, mọi người bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.​

Dụ Văn Châu: Ha ha.​

Diệp Tu: Ha ha.​

Tiêu Thời Khâm: Ha ha.​

Trương Tân Kiệt: Ha ha.​

Vương Kiệt Hi: (Mắt to mắt nhỏ đầy ma tính* đang nguyền rủa Trương Giai Lạc)​
* Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa là kỳ lạ nhưng rất thú vị, hấp dẫn.

Hoàng Thiếu Thiên: Mẹ kiếp tên khốn Trương Giai Lạc này lại biết dùng khổ nhục kế! Tức chết tui ổng còn dám sờ mó! Tui cũng rất muốn được xoa a a a a!​

Tôn Tường: Trương Giai Lạc anh muốn làm cái gì?!​

Đường Hạo: Trương Giai Lạc anh thiếu đánh!​

Phương Duệ: (Ánh sáng oán niệm* của điểm tâm phế vật**)​
* Oán hận + chấp niệm. Thật xin lỗi nhưng vốn từ của mình không đủ rộng, không tìm được từ thay thế phù hợp.
** Chỉ người vô dụng. Một biệt danh Diệp đặt cho Duệ.

Giang Ba Đào đang muốn đi tới phía trước kéo Trương Giai Lạc ra thì thấy Hàn Văn Thanh im lặng không nói đứng dậy.​

Anh lôi Trương Giai Lạc từ trên người Chu Trạch Khải xuống, nói với hắn: “Chỉnh đốn lại hình tượng của cậu đi.”​

Trương Giai Lạc: Đội trưởng, anh nghĩ một đằng nói một nẻo*! Rõ ràng anh là muốn kéo tui xuống còn kiếm cớ!​
* Nguyên văn là “trong ngoài không đồng nhất”.

Thế nhưng hiển nhiên Chu Trạch Khải tin vào cái cớ của Hàn Văn Thanh.​

Buổi tối hôm đó, Trương Giai Lạc nhớ lại nỗi đau bị khuôn mặt ví tiền đàn áp.​

08.​

Sáng hôm sau, Lý Hiên cùng Ngô Vũ Sách đi tới câu lạc bộ Luân Hồi, bị nhóm hán tử* Liên minh đồng lòng ghét bỏ.​
* Chỉ người đàn ông, nam giới nói chung với ý khen ngợi. Mình không biết edit kiểu gì cho hợp nên để nguyên.

Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên: “Nè hai người các cậu không phải trai thẳng à sao lại đến đây làm tình địch của bọn tui hả? Nhiều năm qua mấy cậu ngụy trang tốt như vậy có thể làm bọn tui không nghi ngờ gì cả! Nếu không phải là tụi tui nhanh trí phát hiện điều bất thường không chừng ngày nào đó các cậu thật sự thành công tui tuyệt đối không thêm các cậu vào group riêng của bọn này đâu blah blah…"​

Hoặc như tâm bẩn x4 mỉm cười.​

Lý Hiên & Ngô Vũ Sách: Tôi có bảo các người tôi là trai thẳng sao? Tôi có bảo các người tôi không thích Chu Trạch Khải à? Đều là mấy người vu khống!​

Chu Trạch Khải: Chuyện gì đã xảy ra?​

09.​

Sau này, Hoàng Thiếu Thiên vẫn thêm Song Quỷ Hư Không vào cái group chat kia.​

10.​

Vài năm sau, cái group đó giải tán.​

Bởi vì bọn họ tạo một cái group mới.​

11.​

Tên group đó là “Làm tay Thương Vương kia đến chết”.​

Bên trong không thảo luận gì khác.​

Ngoài thảo luận một chuyện.​

# Làm thế nào để đưa Chu Trạch Khải lên giường? #​

12.​

Về sau bọn họ thành công.​

END.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook