Hoàn [Chu Trạch Khải 2020] [Chu Diệp] Theo Tình Tình Trốn, Trốn Tình Tình Theo

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1


[Chu Diệp] Theo Tình Tình Trốn, Trốn Tình Tình Theo

Thể loại: AU học đường, rất rất ngắn, cầu quý zị đọc xong không thắc mắc về độ chập mạch của người viết.
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Chu Trạch Khải 2020 - Vĩnh Kết Luân Hồi!
Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Chu!

==================================

"Tiền bối… thích tôi?"

"Cạch", cây bút đang xoay vòng trên tay Diệp Tu rơi xuống mặt bàn.

Kì thi vừa kết thúc, các học sinh hầu như đang vui vẻ tận hưởng quãng thời gian nghỉ ngơi không phải bận tâm về sách vở này, thư viện trường cũng vì thế mà trở nên vắng vẻ. Cả một buổi sáng cũng chỉ có Diệp Tu và Chu Trạch Khải kéo nhau đến học, giữa không gian yên tĩnh này, câu hỏi của Chu Trạch Khải càng trở nên rõ ràng và dễ nghe hơn bao giờ hết.

Diệp Tu đưa ngón tay lên xoay xoay lỗ tai, bất đắc dĩ nhìn về phía cậu học đệ đang lúng túng cúi đầu.

"Chu Trạch Khải, cậu bị sốt à?"

Người được hỏi ngơ ngác ngẩng mặt lên, lắc lắc đầu.

"Hay là đói quá nên chóng mặt?"

Lại lắc đầu lần nữa.

"Thế không lẽ là học nhiều quá đâm ngớ ngẩn?"

"... Tiền bối…"

"Nếu đều không phải, thì sao tự dưng cậu lại có suy nghĩ kì lạ đó?"

Chu Trạch Khải càng rối rắm hơn. Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại nghĩ vậy. Có thể là trực giác mách bảo. Cũng có thể là trái tim hắn đã hiểu lầm trước những cử chỉ mà hắn ngỡ là có mang theo tình cảm của người kia.

Cuối cùng, câu trả lời mà Diệp Tu nghe được là "được bạn học nữ cùng lớp tiết lộ".

Diệp Tu bật cười, trong lòng thầm thở phào một hơi.

"Anh nói này, cậu mấy tuổi rồi mà còn ngây thơ thế? Tin gì không tin lại đi tin lời phụ nữ? Mấy cái chuyện tình cảm yêu đương mà nữ sinh trường mình hay tám với nhau 90% là bịa đặt đấy, biết không? Thấy anh và cậu hay chơi với nhau nên mấy đứa con gái mới nghĩ ra như vậy thôi, cậu tin lời bọn nó làm gì?" Nói xong còn đưa ngón trỏ lên gõ nhẹ vào trán người đối diện.

Chu Trạch Khải thở dài.

Vậy tất cả chỉ là hắn tưởng tượng ra sao?

Hắn cụp mắt xuống, giọng nói bỗng chốc trở nên buồn bã, "Tiền bối… thật sự không thích tôi?"

Thôi xong, đối diện với gương mặt đẹp trai ủ rũ này, sức chiến đấu của Diệp Tu ngay lập tức chạm đáy.

"Ờ thì… Cũng không hẳn là sai."

Chu Trạch Khải ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

"Nhưng mà là trong quá khứ, quá khứ thôi, anh thề. Anh ngừng thích cậu từ lâu rồi. Bây giờ anh chỉ coi cậu là một đàn em khóa dưới thân thiết thôi, thật đấy."

"Vì sao?"

"Vì sao ư?" Diệp Tu đột nhiên nghẹn họng. "Thì… không phải cậu là trai thẳng à? Hồi đó anh còn thấy cậu dẫn bạn gái về nhà mà?" Hắn đột nhiên cảm thấy hơi chạnh lòng. Ngày đó hắn vừa xác nhận rõ tình cảm của mình với Chu Trạch Khải, ngay hôm sau đã thấy người ta vai kề vai với một cô học muội xinh đẹp. Hắn lân la hỏi dò vài thằng em, biết được cô gái đó chính là người thương của Chu Trạch Khải, đành phải bóp chết tình cảm đơn phương của mình đầy tiếc nuối.

Chu Trạch Khải cau mày, "Không có bạn gái."

"Hở? Cái cô bé tóc dài xinh xắn học dưới cậu một lớp hay đi cùng cậu không phải bạn gái sao?"

"... Là em họ."

"..." Diệp Tu câm nín. Alo Hoàng Thiếu Thiên ơi Phương Duệ ơi, tin tình báo của mấy cậu tưởng là đáng tin cậy lắm cơ mà?

Giả vờ ho mấy cái cho bầu không khí ngại ngùng này dịu bớt, hắn thở dài, bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Chu Trạch Khải.

"Dù có là vậy, thì chuyện cũng đã qua lâu rồi. Anh thật sự không còn tình cảm với cậu nữa. Giữa cậu và anh bây giờ, chỉ đơn thuần là tình bạn, không hơn."

Diệp Tu không hề nói dối. Mặc dù ngày đó rất khó chịu khi nghe tin Chu Trạch Khải là hoa đã có chủ, hắn vẫn quyết tâm dứt bỏ mối tình đơn phương của mình. Bắt đầu được thì cũng buông bỏ được, từ trước đến nay hắn chưa từng quá bận tâm đến những điều không chắc chắn. Hắn còn nhiều chuyện phải lo hơn là một thứ tình cảm không có kết quả.

Nụ cười nhạt thường ngày lại quay về trên gương mặt hắn.

"Sao nào, Tiểu Chu, cậu thất vọng đấy à?" Hắn hí hửng nhìn Chu Trạch Khải tỏ vẻ giận dỗi. Trêu chọc khuôn mặt đẹp này luôn là một chuyện rất thú vị.

Có điều lần này Chu Trạch Khải quyết định làm lơ. Hắn soạn sách vở lên bàn, ép mình tập trung vào những con số.

“Này, Tiểu Chu, không lẽ cậu đã mong rằng anh có tình cảm với cậu?”

Chu Trạch Khải tập trung đọc đề toán.

“Ê, nhóc Chu, giận anh rồi đấy à?”

Chu Trạch Khải bình tĩnh bấm máy tính.

“Nhóc Chu à, nhóc Chu ơi~”

Chu Trạch Khải chậm rãi viết đáp án.

Người ngồi đối diện hắn vẫn duy trì nụ cười gợi đòn nhưng trong lòng thì đã bắt đầu bực bội. Cậu lôi chủ đề này ra trước, rồi bây giờ lại cho anh ăn bơ? Được, xem cậu định bơ anh đến lúc nào!

Diệp Tu dí hai ngón tay xuống mặt bàn, khẽ nhúc nhích, mô phỏng hình người đang di chuyển. Ngón tay hắn lượn lờ trước mặt Chu Trạch Khải, sau đó bắt đầu bò lên bàn tay mảnh dẻ với những khớp xương gập ghềnh của cậu ta.

Đi được ba bước, ngón tay - man bị Chu Trạch Khải lạnh lùng tàn nhẫn hất ra.

Diệp Tu phì cười, vẫn không từ bỏ ý định của mình. Ngón tay hắn tiếp tục di chuyển dọc theo cánh tay Chu Trạch Khải, không mảy may hay biết mình đang làm con người đối diện cảm thấy ngứa ngáy như thế nào.

Lần này, tay hắn thuận lợi chạm được vào vai của Chu Trạch Khải.

Trên môi vẫn là nụ cười như có như không, ngón tay thon dài chậm rãi nhích dần lên cổ, vuốt lên vành tai không biết đã đỏ lựng lên từ lúc nào, dù chủ nhân của nó vẫn đang cố gắng giữ nét mặt thản nhiên.

Rồi, những ngón tay ấy đột nhiên nắm lấy cằm Chu Trạch Khải, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

“Chu Trạch Khải, nói anh nghe, tại sao lại giận anh?”

Chu Trạch Khải ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt người hắn thương lúc này đang gần trong gang tấc.

Hắn nhìn lướt qua hàng mi dài phủ lên đôi mắt hơi híp lại, lướt qua sống mũi vừa cao vừa thẳng như chọc vào tim hắn ngứa ngáy.

Dừng lại trên đôi môi mỏng đang mím lại chờ đợi một câu trả lời.

Và đặt lên đó một nụ hôn.

Thật nhẹ, thật nhanh, như một cánh bướm mỏng khẽ chạm vào môi, lại khiến người ta không kịp phản ứng.

Chu Trạch Khải nắm lấy bàn tay vẫn đang đặt trên cằm mình chưa kịp rút về, nhìn thẳng vào Diệp Tu, ánh mắt mang theo vẻ kiên định.

“Vì tôi thích anh.”

“Và sẽ khiến cho anh thích tôi, như anh đã từng.”

-END-
 

Bình luận bằng Facebook