Hoàn [Song Hoa] Childhood fairy tales

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
( Song Hoa ) Childhood fairy tales
-Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: BLK
-Edit: Thiên




ATOZ#F

#Childhood fairy tales

——The Princess and the Pea

Tôn Triết Bình có một quán rượu nhỏ, nằm trên con đường mòn lát đá xanh dẫn từ thị trấn ra ngoại ô. Khách nhân đến chiếu cố không nhiều không ít. Những lữ nhân xấu hổ vì rỗng ví nếu muốn xin ít rượu nóng, chỉ cần kể một chút trải nghiệm về chuyến lữ hành cho ông chủ quán rượu hào phóng nghe là được. Thỉnh thoảng hắn cũng đóng quán, xách súng săn vào rừng chuẩn bị vài món ăn dân dã.

Ngày hôm đó Thượng Đế nổi giận, gió thổi dữ dội như dao rạch xuống mặt đất, nước mưa lạnh buốt đập rung cửa sổ thủy tinh.

Trong quán rượu nhỏ vắng vẻ, Tôn Triết Bình nhàn đến sướng. Hắn lật chiếc đĩa hát cũ, nghe giọng nữ khàn khàn cất lên bản tình ca ấm áp làm bạn với hắn dưới cơn mưa gió bão bùng.

Rốt cuộc khi vị khách cuối cùng cũng rời đi, quán rượu đóng cửa, bên ngoài sấm vang chớp giật càng trắng trợn không kiêng dè.

Tôn Triết Bình gối lên mưa rít gió gào mà tiến vào mộng đẹp, nhưng lại bị tiếng đập cửa dữ dội đánh thức. Hắn hoang mang một trận, đúng là có người đang gõ cửa, không phải tiếng gió, trong đêm giông bão như vậy.

Ngoài cửa là một thiếu niên nhỏ gầy, có lẽ nhìn không quá đến thế, nhưng cả người cậu ướt sủng, tóc dính bết trên mặt, chiếc ô chắc là đã bị thổi bay từ lâu, bờ vai co lại run rẩy như cái sàng.

Tiên sinh tốt bụng, cơn bão táp này quá đáng sợ... Có thể hay không...

Tôn Triết Bình bị đánh thức vô cùng mất kiên nhẫn, hít một hơi xả cơn giận rồi tránh người ra cho phép cậu trai đáng thương này đi vào.

Hắn dọn dẹp đơn giản giường đệm ở trong phòng khách một chút, sau khi nghĩ lại liền lấy hai chiếc chăn lông nhung duy nhất trên giường mình ra, một chiếc lót làm đệm, một chiếc xếp trên giường làm chăn.

Thiếu niên kia tắm nước nóng sạch sẽ, lau mái tóc đỏ nhạt ẩm ướt. Không còn nhếch nhác, vẻ tinh khôi của cậu cũng lộ ra, cho dù có mặc bộ quần áo cũ kỹ rộng thùng thình —— dĩ nhiên là của ông chủ quán rượu —— cũng không che được nét đẹp đẽ sinh động của cậu.

Tiên sinh, ngài đúng là một người tốt. Ngài yên tâm, ta không phải người xấu, ta tên Trương Giai Lạc, chỉ là một người lữ khách.

Tôn Triết Bình cảm thấy khát, đơn giản "Ừ" một tiếng, xoay người đóng cửa, để lại cho Trương Giai Lạc một ngọn đèn ở trong phòng.

Hắn tùy ý uống hai ngụm rượu trong bình, ngã mình trên giường mình rồi lại tiến vào mộng đẹp, tuy lần này mất khá lâu. Mà hắn mới thiếp đi lại bị tiếng gõ cửa đánh thức, không như hồi nãy, lúc này chính là cửa phòng hắn bị gõ. Có chút sợ hãi, nhưng lại rất kiên trì.

Tôn Triết Bình bị quấy rầy tận hai lần quả thật muốn nổi trận lôi đình.

Hắn sầm mặt mở cửa ra, Trương Giai Lạc ở cách vách ôm gối đứng trước cửa, mặc đồ của hắn.

Ta, ta ngủ không được... Tiếng sấm to quá...

Trông thấy Tôn Triết Bình hậm hực, không đáp lời cũng không nhúc nhích. Trương Giai Lạc không dám nói cậu không chỉ sợ, mà còn ngủ không thoải mái vì có vật gì đó cấn mình. Cậu chỉ đành nhắm mắt dốc hết can đảm tiếp tục tìm đường chết.

Tiên sinh, ta có thể ngủ với ngài… được không? Chỉ đêm nay...

Cái ôm của ông chủ quán rượu còn ấm áp hơn cả lông vũ, nhịp tim truyền ra từ lồng ngực hắn mạnh mẽ hữu lực, cơn bão bên ngoài cửa sổ dường như cũng tan xa. Trương Giai Lạc yên lòng, được voi đòi tiên muốn tìm người tán gẫu.

Tiên sinh, ta còn chưa biết tên của ngài...

Tôn Triết Bình. Ông chủ quán rượu hiển nhiên không muốn trò chuyện, nói họ tên xong liền ra lệnh.

Đừng gọi ta là tiên sinh, bây giờ nhắm mắt, ngủ.

Trái ngược với câu nói không chút tình cảm này, có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc của cậu. Trương Giai Lạc lén lút cười.

Tôn Triết Bình, ngài thật tốt. Chúc phúc ngài có được giấc mộng ngọt ngào, ngủ ngon.
 
Last edited:

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#2
——Sleeping Beauty

Tương truyền người xinh đẹp nhất F quốc bị ma quỷ phù phép, rơi vào giấc ngủ dài tăm tối. Nàng bị bọn chúng giấu ở sâu trong tòa pháo đài cổ kính do một con rồng canh giữ.

Chỉ có chiến binh dũng cảm nhất mới có thể chém đứt rừng gai, hạ gục được rồng, đánh thức mỹ nhân.

Truyền thuyết này được lưu truyền mấy trăm năm thậm chí lâu hơn, dũng sĩ xông vào pháo đài càng ngày càng ít đi. Chưa có người nào từng thấy qua mỹ nhân, lại nói, đã nhiều năm như vậy, ai biết người nằm bên trong có phải trở thành một bà lão sún răng rồi hay không.

Thật ra, đi tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở phương trời nào chẳng biết kia, không bằng giao trái tim vào tay cô nàng hàng xóm xinh đẹp càng lời hơn.

Kết quả Tôn Triết Bình đánh cược với Diệp Tu, thua, chỉ đành xách kiếm tiến sâu vào trong lâu đài như một tên ngốc.

Chắc là do quá nhiều năm không ai tiến vào, con rồng không biết đã sớm bay đến chỗ nào tiêu dao khoái hoạt rồi. Cả pháo đài lâu năm không tu sửa, tàn tạ cực kỳ, chỉ có thực vật vẫn sinh trưởng không ngừng, ngay cả tường đá cứng rắn cũng nở hoa. Mà rừng chông gai ấy mặc sức sinh sôi nảy nở, một đường này quả thực chém chông khoác gai mà đi.

Tôn Triết Bình chém một mạch, hệt như người làm vườn làm chăm chỉ.

Cuối cùng cũng đến được nơi sâu nhất của tòa pháo đài phủ bụi, trong một căn phòng bí mật được bao quanh bởi những bức tường đá xám lạnh lẽo, có một chiếc giường công chúa ung dung đến cực điểm. Nó dịu dàng và ngọt ngào đến mức không hòa hợp với xung quanh, nhưng vẫn kiêu hãnh đứng lặng ở nơi đấy, thậm chí trên mặt đá cẩm thạch cứng rắn còn phủ những đóa tường vi mềm mại.

Một chiếc giường công chúa như vậy, nhất định ở bên trong phải là nàng công chúa tóc vàng mắt xanh, không thể nào là bà lão rụng hết răng được.

Tôn Triết Bình tháo bội kiếm xuống, như sợ tiếng bước đi sẽ đánh thức người trên giường. Hắn nuốt nước miếng, đạp lên cánh hoa tường vi mà tiến đến gần, vén tấm màn nhung sắc đỏ hồng lên ——

Người trên giường không có tóc vàng, mái đầu đỏ rượu mềm mại xỏa ra trên cái gối trắng như tuyết. Không chỉ như thế, tư thế ngủ của người này không hề đoan trang chút nào, cả tay chân cùng ôm gối ngủ đến phóng túng lẫn thỏa mãn. Chiếc váy ngủ bằng tơ lụa loáng bóng bởi vì tư thế ngủ phóng khoáng này mà bị vén lên, đôi chân dài trắng mịn như khoe khoang ra, không chút giấu giếm mà phô bày trước mắt người khác, cũng có thể thấp thoáng trông thấy bờ mông xinh đẹp.

Tôn Triết Bình trong nháy mắt chỉ muốn buông màn bỏ về.

Dĩ nhiên hắn sẽ không làm như thế thật, hắn đứng ở đây, người này đã là của hắn rồi. Dù cho công chúa của hắn... Là một thằng con trai, hơn nữa nhìn không giống như đang gặp nguy hiểm, ngủ đến sướng cả người. Tôn Triết Bình vẫn sẽ chịu trách nhiệm với cậu.

Tôn Triết Bình chống đệm giường mềm mại, cẩn thận đưa tay vén mái tóc dài đang chắn trước mắt người trong giấc ngủ, lộ ra khuôn mặt như chỉ có trong truyện cổ tích. Mỹ nhân của hắn lúc ngủ còn bĩu môi, có chút ngây thơ, có chút đáng yêu.

Tôn Triết Bình ngứa ngáy trong lòng, bất giác mỉm cười. Hắn khẽ cúi đầu, không hề có ý mạo phạm, thành kính giống như đang đối xử với một đóa hoa.

Lúc nhận được một nụ hôn dịu dàng, mỹ nhân của hắn từ từ mở mắt ra, hàng mi dài tựa như lông vũ thiên nga đen, nhè nhẹ quét qua mặt Tôn Triết Bình. Cậu có một đôi đồng tử đỏ nhạt, so với kim cương hồng hiếm lạ nhất thế gian càng rực rỡ hơn, mười bảy năm qua Tôn Triết Bình chưa từng nhìn thấy bảo vật nào xinh đẹp hơn đôi mắt này. Hắn ngẩn ngơ nhìn, thậm chí quên cả việc phải giữ phép lịch sự, kéo dài khoảng cách.

Mỹ nhân không hề để tâm đến sự thô lỗ của hắn, cậu nở một nụ cười ngọt ngào, nâng tay ôm lấy cổ của vị dũng sĩ đánh thức mình.

Cảm ơn ngài.

Tôn Triết Bình bị nụ cười này làm say điên đảo, con người chỉ biết luyện kiếm từ nhỏ nháy mắt được bao phủ bởi niềm hạnh phúc, cũng không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt. Hắn chỉ "Ừ" một tiếng, giọng mũi khô khốc lại bởi vì tư thế của hai người mà trở nên không thể ám muội hơn.

Để chứng minh lòng biết ơn, mỹ nhân khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của hắn. Giống như lúc nãy Tôn Triết Bình đã làm với mình.

Mỹ nhân say ngủ được đánh thức, trao nhau nụ hôn ngọt ngào, khế ước đạt thành.

Ta là Trương Giai Lạc, cậu nói, ta biết ngài, ta đói bụng.

Ừ. Biết là tốt rồi, Tôn Triết Bình ôm người lên, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là trái tim nổi trống khó thể kiềm. Vậy, về nhà ăn cơm.
 
Last edited:

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#3
——Little Tiny

Tôn Triết Bình sở hữu một vườn hoa lớn nhất thị trấn, còn trồng rất nhiều loại hoa. Mọi người đều đến mua hoa tươi trong vườn nhà hắn. Mấy ngày trước có một thiếu niên hai mắt không đối xứng ở thị trấn lân cận đến mua hoa, trong túi không có đồng vàng nào, chỉ có một hạt giống màu hồng nhạt để trao đổi.

Là hạt giống Tôn Triết Bình chưa từng thấy bao giờ, hắn rất quý nó. Dùng chậu gốm sứ tốt nhất để gieo, dùng đất trồng màu mỡ nhất để bón. Mỗi ngày hắn đều nói chuyện với hạt giống của mình, lúc ra vườn hoa làm việc sẽ bật máy hát cho nó nghe.

Hạt giống nhanh chóng nảy mầm, hai chiếc lá nhỏ màu vàng chui lên khỏi mặt đất. Tôn Triết Bình rất vui mừng, đưa đầu ngón tay chạm vào cánh lá để chào hỏi với nó.

Những ngày sau lá cây lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường mà phát triển, mới hai tuần đã mọc ra một nụ hoa hồng nhạt tròn xoe. Nụ hoa kia càng ngày càng lớn, Tôn Triết Bình cũng lo lắng thân hoa mỏng manh này sẽ không thể tự chống đỡ được. Hắn nâng nụ hoa ở trong lòng bàn tay, nói chuyện với nó.

Khi nào ngươi mới nở? Hôm nay, hay là ngày mai? Đừng có nở lúc nửa đêm đấy, khi đó cả chim bói cá cũng ngủ, ngươi phí nhiều sức đến vậy, nếu nở ra không ai nhìn, không đáng chút nào.

Nụ hoa dường như hiểu lời hắn, vừa nghĩ đúng là không đáng. Lúc này liền dốc hết sức mình nở ra cho hắn xem, trên cánh hoa nứt ra một vài vết sâu. Phương thức nở hoa này giống như tự hủy vậy, Tôn Triết Bình đang do dự có nên rút tay lại, vết rách bên dưới nụ hoa đã bị xé ra từ bên trong, một bé con màu hồng nhạt rơi vào lòng bàn tay hắn.

Tôn Triết Bình. Bé con trắng trẻo mềm mại được quấn trong mái tóc dài hồng nhạt, bé ngồi quỳ ở trong lòng bàn tay của hắn, ngẩng đầu gọi hắn, cười với hắn. Em cũng muốn gặp anh.

Tôn Triết Bình nhíu mày, hắn quá kinh ngạc. Bé con kia đã tự đứng dậy, cả người trần như nhộng nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn, em nhìn có đẹp không? Mau khen em mau khen em!

Từ ngày đó trở đi, Tôn Triết Bình chăm rất nhiều hoa phải chăm thêm một bé con, còn là một bé con cực nhỏ, nhỏ bằng ngón cái.

Thế nhưng hạnh phúc do bé con tí hon đem đến lại rất lớn, Tôn Triết Bình đặt tên cho bé là Lạc Lạc.

Mỗi buổi sáng Lạc Lạc đều dốc sức dùng cơ thể mềm mại của mình cọ cọ lên mặt Tôn Triết Bình, làm cho hắn tỉnh giấc rồi lập tức ôm lấy hắn, hào phóng hôn chụt một cái. Chào buổi sáng Đại Tôn!

Cùng nhau dùng bữa, trêu chọc, dỗ dành bé mặc chiếc váy nhỏ sặc sỡ. Thời tiết tốt liền dẫn bé ra xem thế giới bên ngoài, có mưa gió thì làm ổ bên cạnh lò sưởi đọc truyện cổ tích cho bé nghe.

Trước khi ngủ Lạc Lạc sẽ nhiệt tình nói hết niềm vui trong lòng cho hắn nghe, Đại Tôn, em rất thích anh! Ừ, anh cũng rất thích em. Cùng chúc nhau câu ngủ ngon rồi mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà bạn nhỏ này còn khó chăm sóc hơn cả đóa hoa đắt tiền nhất. Tôn Triết Bình phát hiện Lạc Lạc của hắn vô cùng yếu ớt, chắc lúc còn là hoa được Tôn Triết Bình cưng quá, bây giờ động một chút liền cáu kỉnh. Người bé tẹo như thế có thể gây sự được với ai, lật miếng đậu hũ còn chẳng nổi, nên bé chỉ có một chiêu thôi, đó chính là khóc.

Tôn Triết Bình muốn bé ăn rau cải, bé không thích ăn, khóc.

Tôn Triết Bình cấm bé ra hồ chơi với cá đuôi phượng, khóc.

Tự mình nghịch ngợm bò lên đĩa hát của Tôn Triết Bình, té ngã, khóc.

Bị mèo của Tôn Triết Bình dọa, khóc.

Ngay cả việc Tôn Triết Bình đến vườn chăm sóc hoa cỏ bé cũng không vui —— anh đã có em, sao còn muốn trồng hoa! Hu... Anh còn muốn muốn bao nhiêu bông hu hu...

Tôn Triết Bình cũng sắp khóc lóc quỳ lạy bé luôn rồi. Đạo lý nói không thông, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành, thật sự là một gánh nặng ngọt ngào.

Gần đây Lạc Lạc lại có thêm sở thích mới.

Tôn Triết Bình nằm trên ghế sa lông đọc truyện cổ tích, Lạc Lạc nằm dựa trên ngực hắn nghe. Bé đột nhiên không thành thật mà ngồi dậy, sáp đến gần mặt hắn.

Đại Tôn, hôn hôn.

Lại hôn, em điệu thế này, rốt cuộc có phải con trai không đấy?

Hừ món nợ lừa em mặc váy lúc trước còn chưa tính với anh đâu! Bây giờ Lạc Lạc đã không còn mặc váy, bé học được rất nhiều thứ, cũng lớn đến bằng một nắm đấm. Tuy là nói vậy, nhưng công lực làm nũng chỉ tăng không giảm. Nhanh lên nào, đến đi.

Tôn Triết Bình đương nhiên chiều bé.

Được anh hôn em sẽ lớn lên á.

Lớn bao nhiêu?

Lớn bằng nhân loại đó. Lạc Lạc bẽn lẽn trả lời, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng. Lớn rồi liền gả cho anh.

Bé vốn đang rất vui, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Triết Bình liền mất hứng, nhảy dựng ở trên ngực hắn. Vẻ mặt kia của anh là gì! Rõ ràng anh đã nói thích em hu hu...

Tôn Triết Bình ngốc nghếch lúng ta lúng túng mà an ủi người ta, trong lòng mừng rỡ vì mình cũng không có tật xấu dạy Lạc Lạc gọi hắn là ba ba... Đây đâu phải nuôi bé con, rõ ràng là con dâu nuôi từ bé mà.
 

Bình luận bằng Facebook