Hoàn [Mừng SN Lư Hãn Văn 2020][Lưu Lô] Lấy Sữa Hâm Rượu

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
LY SA HÂM RƯU

Tác giả: 苍楠
Cv: Ná Ná
Edit: Cú mèo


Artist: Đang tìm lại ạ QAQ

*****

Thành phố không ngủ luôn rực rỡ ánh đèn, cô gái hầu rượu làm điệu làm bộ đứng bên rìa đường mời chào khách, tên trộm vặt trốn ở góc rình con mồi tiếp theo, người đàn ông trung niên uống đến say khướt vẫn mang theo bình rượu lảo đảo bước chân run rẩy đi trên lối đi bộ. Đây là một nơi ăn chơi chè chén, xa hoa đồi trụy, cũng là nơi cảnh sát mở một mắt nhắm một mắt, người vào trong đó hoặc là những con bạc sắp bỏ mạng muốn uống một bữa thật đã, hoặc là những phần tử hắc đạo quyền cao chức trọng che giấu chuyện xấu.​
Cho nên khi một tên nhóc con thấp hơn hắn nửa cái đầu đi vào quán bar, Lưu Tiểu Biệt có chút giật mình, nơi này không ít những đứa trẻ nhỏ tuổi như thế này, nhưng phần lớn đều có hồ bằng cẩu hữu cùng đi, lời nói cử chỉ cũng đều mang theo phong thái lưu manh du côn. Đứa bé này có đôi mắt long lanh, nghiễm nhiên chưa từng trải qua chuyện máu tanh, lúc đi vào cũng không la to gào thét bảo ông chủ đem menu tới, mà là chọn một góc ngồi vào, dường như đang chờ người đến hỏi.​
Lưu Tiểu Biệt đi qua đó.​
"Xin chào quý khách, xin hỏi có phục vụ quen nào không, hay là muốn chọn một người?" Lưu Tiểu Biệt khom người, chuẩn bị đem menu toàn những món được làm từ sữa trong tay đưa lên.​
"Anh được không?" Đối phương nghiêng đầu hỏi hắn.​
"Vâng, nhưng mà tôi ..." Lưu Tiểu Biệt trả lời, lại bị đối phương ngắt lời.​
"Vậy chọn anh đi."​
"Tôi chỉ tiếp rượu." Lưu Tiểu Biệt nói tiếp của lời của mình.​
"Tôi không cần anh bán thân."​
Cậu nhóc mím môi, dường như đang tức giận Lưu Tiểu Biệt vì hiểu lầm cậu là khách hàng có ý đồ bất chính, đoạt lấy một tờ menu khác từ trong tay hắn, hít vào một hơi, chọn nào là loại cocktail đẹp mắt, nào là điểm tâm ngọt tinh xảo đáng yêu, rượu mạnh và món ăn tình thú không nhìn tới, ngược lại khá phù hợp với tuổi tác và khí chất của cậu.​
Lưu Tiểu Biệt đi tới quầy phục vụ giao danh sách chọn món xong liền ngồi vào bên cạnh cậu nhóc. Người tới nơi này có rất nhiều loại, vì tình trường, vì chuyện tiền bạc không như ý, đến tầm hoan mua vui thuần túy, hoặc chỉ là đơn thuần đến quăng tiền cho người khác phục vụ mình, nhưng tất cả đều có một điểm chung ... giới tính nam, xu hướng tình dục nam, quán bar gay lớn nhất thành phố không ngủ này, bất cứ khi nào cũng đều giơ cao lá cờ cầu vồng hoan nghênh bất kỳ vị kim chủ nào đó.​
"Xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào?" Lưu Tiểu Biệt nho nhã lễ độ, hắn là phục vụ duy nhất trong quán bar chỉ tiếp rượu, nếu như không dựa vào gương mặt, có lẽ đã sớm bị ông chủ đuổi đi rồi, cho nên hắn tự nhiên sẽ ít đi sự nịnh nọt giống như những phục vụ khác, có mùi vị sinh viên nồng đậm. Đương nhiên, việc này cũng tiện thỏa mãn một số khách có sở thích đặc biệt.​
"Lư Hãn Văn." Cậu nhóc nằm nhoài trên bàn dùng nĩa đâm đâm miếng bánh kem.​
Đối phương bất ngờ trực tiếp khai báo tên thật. Lưu Tiểu Biệt có chút giật mình, ở đây người dùng tên thật không ít, nhưng đều là chơi quen rồi mới lặng lẽ tiết lộ, người không né tránh kiêng kị chút nào như thế này thì đây là người đầu tiên, còn vì sao hắn có thể xác định không phải lấy tên khác, đương nhiên là do nhìn gương mặt hồn nhiên vô tư kia liền biết được rồi.​
"Lưu Tiểu Biệt, ngài có thể chọn cách xưng hô ngài thích với tôi." Lưu Tiểu Biệt cầm lấy nĩa xiên một trái dâu tây trên miếng bánh kem khác, đưa tới trước mặt Lư Hãn Văn. Chức trách của ngưu lang* chính là làm cho khách hàng hài lòng, nhờ vào đó dụ dỗ khách hàng mua những loại rượu đắt hơn gấp hai ba lần bên ngoài để kiếm lợi nhuận kếch xù về cho ông chủ, nhưng việc dỗ dành đứa nhỏ như thế này thì hắn cũng là lần đầu tiên.​
*Ngưu lang: trai bao
"Vậy... Anh Tiểu Biệt." Lư Hãn Văn há miệng ăn dâu tây, cậu cũng không phải tên ngốc, sau khi vào cửa liền quan sát những phục vụ của bên trong, khí chất của Lưu Tiểu Biệt là độc nhất vô nhị, rất sạch sẽ.​
"Ừ, tôi ở đây." Lưu Tiểu Biệt nở nụ cười, hầu hạ vị khách giống như Lư Hãn Văn thế này thoải mái hơn những người khác gấp trăm lần, hắn gần như dùng tâm trạng vốn có của mình liền có thể giải quyết. Đưa tay ra xoa xoa đầu đứa em trai mới có này, lại xiên chút bánh kem đưa đến bên môi đối phương. "Hãn Văn có chuyện gì không vui sao?"​
"Anh em không cho phép em thích đàn ông, nói là thật quá mất mặt." Lư Hãn Văn một bên nhai bánh kem một bên oán giận. Cậu mất rất nhiều thời gian để xác định giới tính của mình và cũng mất nhiều thời gian để quyết định thú nhận với người nhà, nhưng lời này vẫn chưa nói hết đã bị đánh bay. Cậu là con riêng của cha cậu, vốn đã không nhận được sự thừa nhận của anh trai, mẹ cậu thì trốn ở một góc không dám vì cậu lên tiếng, cậu chỉ có thể lén lút chạy ra ngoài giải sầu.​
"Vậy cậu định bỏ cuộc sao?" Lưu Tiểu Biệt đã nghĩ tới bản thân, kỳ thực cũng bởi vì chuyện tính hướng này mà đã cùng người nhà đại náo một phen, hiện tại ban ngày đến trường buổi tối tới đây làm việc, tự cung tự cấp, không còn dựa dẫm vào cha mẹ.​
"Em nếu bỏ cuộc thì sẽ không tới đây." Lư Hãn Văn cầm lấy cocktail ực một hơi mạnh, tuy rượu này độ cồn không cao không rất cay cổ họng, thật sự là loại rượu bình hoa chỉ đẹp chứ uống không ngon. Nhóc con không có kinh nghiệm uống rượu trực tiếp bị sặc, ho không ngừng, Lưu Tiểu Biệt lập tức giúp cậu nhuận khí, lại tìm nhân viên phục vụ đang nhàn rỗi khác nói muốn một ly nước trái cây.​
Mèo con Lư Hãn Văn ho khù khụ, hai mắt đỏ hoe, che ngực thở dốc. Vừa ngẩng đầu, cả gương mặt đầy vẻ đáng thương như mới bị bắt nạt xong. Trong quán bar ánh đèn mờ mịt, màu sắc lại quá chói mắt, các loại màu sắc đều ánh trong đôi mắt tích tụ hơi nước kia. Đứa nhỏ cứ như thế, trực tiếp nhào vào trong lòng Lưu Tiểu Biệt, cậu thật sự xem đối phương như anh trai.​
"Anh Tiểu Biệt, ôm em một cái có được không, chỉ ôm, không làm gì khác." Lư Hãn Văn giọng nói rầu rĩ đã vùi đầu vào trước ngực đối phương, cậu không biết uống rượu, nấc một tiếng nghẹn ngào cậu liền rơi vào mơ hồ, nói chuyện cũng trở nên nũng nịu. Từ nhỏ đã được cưng chiều và bảo vệ, đóa hoa nuôi dưỡng trong nhà kính lần đầu tiên gặp bão, vẫn có chút chịu không nổi.​
Lưu Tiểu Biệt xiêu lòng, đem người ôm vào lòng, tay đặt trên lưng đối phương chậm rãi dỗ dành. Lưu Tiểu Biệt khi nãy vừa nhìn thấy cậu nhóc tim đập nhanh hơn, hắn không tin chuyện nhất kiến chung tình, nhưng đứa nhỏ này đúng là loại hình mà hắn yêu thích.​
Tỉnh táo lại đi, Lưu Tiểu Biệt, mày phải có đạo đức nghề nghiệp đi chứ.​
Hai người không trò chuyện quá nhiều, chỉ là anh một miếng tôi một miếng ăn hết bánh kem. Về phần cocktail, Lưu Tiểu Biệt làm thế nào cũng không để cho đối phương đụng vào. Sau cùng hắn tan làm sớm đưa Lư Hãn Văn rời khỏi thành phố không ngủ, đứng trong góc tối nhìn thấy cậu được một chiếc xe thể thao màu đen đón đi hắn mới yên tâm về nhà.​
Từ đó Lư Hãn Văn trở thành khách quen của hắn, sau khi hiểu rõ tình huống của Lưu Tiểu Biệt, cậu càng gọi những món đắt tiền. Các loại đồ vật bày đầy một bàn, rượu cũng không có mở ra, là để dành cho Lưu Tiểu Biệt đem về bán lại. Không thể không nói, đầu óc của đứa nhỏ này làm cho Lưu Tiểu Biệt rất bội phục. Mỗi lần tới đều sẽ Tiểu Biệt ca ca từng tiếng từng tiếng gọi đến ngọt ngào, bảo Lưu Tiểu Biệt đút bánh kem cho cậu ăn, hai người trao đổi với nhau những chuyện thú vị trong trường học.​
Dĩ nhiên, quán bar có những vị khách như Lư Hãn Văn, cũng sẽ có những người hoàn toàn ngược lại. Nói cho cùng ngoại trừ gọi phục vụ, thì đa phần chính là hai người không quen biết lẫn nhau. Mỗi người mỗi sở thích khác nhau, có người thì thích bộ dạng thế này như Lư Hãn Văn, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí chất ngây thơ đáng yêu, giống như nhìn xuyên qua đôi mắt kia là có thể nhìn thấy bộ dạng kêu khóc trên giường của cậu.​
"Bé cưng, đến kết giao bạn bè sao?" Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên từ phía trên đầu Lư Hãn Văn, ngẩng đầu, một người đàn ông dáng dấp khá ổn đang nhìn cậu. Lưu Tiểu Biệt không hề xa lạ, đây là khách quen của quán bar, thường hay cùng một vài thiếu niên nhỏ tuổi nhưng đã sớm ra đời lăn lộn phát sinh quan hệ.​
"Vị khách này, không quấy rầy cuộc trò chuyện của người khác là phép lịch sự cơ bản nhất." Lưu Tiểu Biệt đứng dậy, cố ý tới gần ngăn cách ở giữa Lư Hãn Văn và người đàn ông.​
"Vậy phục vụ cũng không có quyền quấy rối cuộc nói chuyện bình thường của khách đúng chứ."​
Nam nhân lắc lắc ly rượu, tiếng đá viên bên trong va chạm với ly thủy tinh tràn ngập khiêu khích, hắn trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Biệt chằm chằm. Gã đàn ông này lần đầu tiên tới là gọi Lưu Tiểu Biệt phục vụ, đáng tiếc không ngờ đến ngoại trừ rượu thì hắn không phục vụ những thứ khác, sau cùng suýt chút nữa cưỡng ép gây ra chuyện, ông chủ phải đích thân ra mặt mới dẹp loạn được, gã có chút thế lực, cũng lười tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh*, nên không gọi hắn phục vụ nữa.​
*Mặt lạnh dán mông lạnh: là một câu thành ngữ xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới nhận một xô nước lạnh.
Dứt lời gã trung niên muốn cưỡng chế đẩy hắn ra để kéo lấy Lư Hãn Văn. Lưu Tiểu Biệt có chút không hiểu vì sao khi nhìn thấy ánh mắt gã có ý đồ xấu quét qua trên người Lư Hãn Văn, bản thân liền cảm thấy một ngọn lửa nóng hừng hực, hắn không ít lần nhìn thấy đối phương quyến rũ trẻ vị thành niên, nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào kích động như thế này. Đại não vẫn chưa truyền mệnh lệnh, thân thể đã hành động trước một bước, một quyền nện trên lỗ mũi gã, ly rượu pha lê rớt xuống vỡ nát. Đối với vài người, lý luận suông vĩnh viễn không dễ giải quyết bằng bạo lực.​
Tên đàn ông bị đập đến choáng váng hoàn hồn lại, thuận tay vơ lấy con dao dùng cơm trên bàn định phản kích, tiếng mở chốt lanh lảnh mạnh mẽ cắt đứt động tác của hắn.​
Lưu Tiểu Biệt quay đầu lại, đứa nhỏ được mình bảo hộ ở sau lưng đang giơ súng, nhắm ngay gã đàn ông kia.​
"Tôi chưa từng giết người, cũng sẽ không bắn, chỉ muốn ông nhìn cho kỹ trên thân súng là cái gì." Giọng nói ngây ngô của Lư Hãn Văn mang theo sự bình tĩnh không phù hợp với độ tuổi.​
Trên thân súng là một gia huy, biểu tượng của tổ chức hắc bang mạnh nhất thành phố B, ở độ tuổi này có thể có được súng có gia huy nhưng vẫn chưa từng giết người, chỉ có khả năng là tiểu thiếu gia chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người đời.​
Tên đàn ông xấu hổ đặt dao xuống, đến quầy phục vụ tính tiền rồi vội vàng rời khỏi, gã mặc dù có chút chỗ đứng, nhưng vẫn chưa đến mức dám trêu chọc nhân vật lợi hại như thế này.​
"Hôm nay cậu đi về trước đi, tâm tình đều bị phá hỏng." Lưu Tiểu Biệt kêu người thu dọn mảnh vụn dưới đất, lên tiếng chào hỏi ông chủ xong liền đem Lư Hãn Văn đi ra ngoài.​
"Anh cảm thấy kinh ngạc sao, em biết dùng súng..." Lư Hãn Văn nhỏ giọng hỏi.​
"Không, có thể tới chỗ như thế này, tôi vẫn chưa đến mức cho rằng cậu là em trai nhỏ nhà hàng xóm đâu." Lưu Tiểu Biệt nắm chặt tay cậu." Nhưng cũng không nghĩ đến tiểu thiếu gia của hắc bang.​
"Anh khi nãy vì sao lại kích động như thế?" Lư Hãn Văn lại hỏi, thuận tiện cũng nắm chặt tay Lưu Tiểu Biệt.​
"Không muốn để cho hắn trêu chọc cậu." Lưu Tiểu Biệt nói.​
"Bởi vì em là khách của anh?" Lư Hãn Văn dừng lại, mở to hai mắt nhìn người cao hơn mình, cậu không cho rằng Lưu Tiểu Biệt là loại người nói chưa tới hai câu liền muốn động thủ.​
"Không, cậu chỉ là Lư Hãn Văn, mà tôi cũng chỉ là Lưu Tiểu Biệt." Lưu Tiểu Biệt duỗi tay xoa tóc đối phương. "Là đơn thuần không muốn để cho hắn chạm vào cậu, tôi rất tức giận."​
Lư Hãn Văn nhìn ánh mắt của đối phương, cảm thấy tim đập có chút nhanh, cuống quýt đổi đề tài: "Em có thể đến trường anh tìm anh chơi được không?"​
Nói cho cùng thì cái nghề ngưu lang này cùng với khách hàng có quan hệ giống như đang diễn kịch vậy, anh ra tiền, tôi diễn, anh hài lòng, tôi được lợi nhuận. Nếu để đối phương bước vào thế giới hiện thực của mình là đại diện cho việc thông tin cá nhân sẽ hoàn toàn bại lộ, rất có khả năng làm cho cuộc sống bị xáo trộn. Và cũng chỉ đứa nhỏ có tâm tư đưa ra yêu cầu thế này thôi.​
"Là bồi thường cho việc đã dọa em sợ hôm nay." Lư Hãn Văn nhìn đối phương không lên tiếng, lại thêm vài phần làm nũng.​
"Được." Lưu Tiểu Biệt nở nụ cười, viết địa chỉ trường học của mình cho Lư Hãn Văn, thậm chí còn không cân nhắc đến lợi và hại.​
Không cần mặc bộ đồng phục già dặn kia, thay vào đó là bộ quần áo thiếu niên trẻ trung, Lưu Tiểu Biệt càng thêm giống như một anh trai, cuối tuần không lớp, hắn ở cổng trường đại học chờ Lư Hãn Văn. Đứa nhỏ kia trán đầy mồ hôi trực tiếp nhào tới trong lòng hắn, lanh lảnh gọi tiếng anh ơi, cả mặt tràn ngập ý cười, hai lúm đồng tiền lộ ra, ngọt đến đòi mạng.​
"Hãn Văn, hôm nay anh là ngưu lang độc quyền suốt toàn bộ hành trình của em." Lưu Tiểu Biệt đè thấp giọng nói chuyện ở bên tai Lư Hãn Văn, thổi tai của đối phương đến đỏ bừng. "Rốt cuộc thì một đứa nhỏ da mặt mỏng như em làm thế nào lại chạy đến quán bar gay vậy?"​
"Còn không phải là vì cãi nhau với anh hai sao ..." Lư Hãn Văn cúi đầu.​
Trường của Lưu Tiểu Biệt rất lớn, từ từ tản bộ thì có thể dạo cả một buổi trưa, không giống với bầu không khí đầy mùi thuốc lá bia rượu trước đây, thay vào đó là làn gió nhè nhẹ mang theo hương hoa thoang thoảng cùng với trời xanh mây trắng. Lưu Tiểu Biệt chủ động nắm tay của đối phương, dường như sợ bản thân mình quay đầu một lát sẽ lạc mất nhau.​
Từ tòa nhà văn phòng đến sân tập thể dục, ngón tay chỉ về phía xa xa cho đối phương nhìn thấy ký túc xá, dẫn đứa nhỏ đến ngồi lên thanh xà kép, còn bản thân tới chỗ máy bán nước tự động mua nước uống. Lưu Tiểu Biệt thật sự rất cẩn thận, vô cùng thích hợp làm một anh trai tốt, nhưng Lư Hãn Văn có chút không cam tâm, cậu lúc mới bắt đầu không nên gọi anh, làm cho bây giờ người không thể sửa miệng lại được lại chính là cậu.​
Hai người vẫn cứ loanh quanh trong sân trường cho đến khi đám mây lửa phủ kín toàn bộ bầu trời, Lư Hãn Văn cầm que kem trong tay liếm một cái, một tay khác luôn đặt ở Lưu Tiểu Biệt lòng bàn tay.​
"Có phải đến ngày mai chúng ta lại trở về mối quan hệ ngưu lang và khách hàng đúng không?" Lư Hãn Văn đem que kem đưa tới trước mặt Lưu Tiểu Biệt.​
"Ừ." Lưu Tiểu Biệt không có liếm, chỉ nhẹ nhàng trả lời.​
"Vậy hôm nay em nhất định phải tranh thủ." Lư Hãn Văn nói. Cậu nhón chân lên, rút tay lại đè mũ lưỡi trai của Lưu Tiểu Biệt xuống, hôn lên môi Lưu Tiểu Biệt, sau đó chạy đi không quay đầu lại, người trên môi còn lưu lại vệt kem trắng đang đứng tại chỗ ngây người.​
Hắn, Lưu Tiểu Biệt, nụ hôn đầu của tuổi mười chín, mới vừa rồi, bị một cậu nhóc cưỡng chế cướp đi, chỉ lưu lại cho hắn vị sữa bò nhàn nhạt. Nhưng nụ hôn này, giúp cho hắn hoàn toàn hiểu được nguyên nhân vì sao ngọn lửa không tên ngày đó lại xuất hiện ... Hắn thích Lư Hãn Văn.​
Có lẽ là xấu hổ, một tuần sau đó Lư Hãn Văn đều không có đến. Lúc cậu ngại ngùng xuất hiện thì cũng giữ khoảng cách với Lưu Tiểu Biệt, một mình rụt người ăn bánh kem, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn nhìn hắn. Giống như con sóc nấp trong hốc cây, phồng to quai hàm không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, làm cho Lưu Tiểu Biệt rất muốn đi sờ sờ cái đuôi to của cậu.​
"Hãn Văn." Lưu Tiểu Biệt chủ động xuất chiến, đem một ly rượu cocktail.​
"Hửm?" Lư Hãn Văn vô thức ngẩng đầu nhìn thẳng, có thể nhìn thấy trong mắt đối phương có cái gì đó lóe sáng, là một loại tình cảm.​
"Anh quyết định làm một vài dịch vụ đặc biệt cho vị kim chủ là em đây."​
Lưu Tiểu Biệt nâng cốc nhấp một ngụm, tới gần bên cạnh Lư Hãn Văn, đỡ gáy đem người ôm lên mặt bàn, nghiêng đầu hôn xuống. Đầu lưỡi dính vị rượu, khí tức dâng lên giữa răng và môi, thừa dịp nhóc con vẫn chưa hiểu ra nhanh chóng tiến công. Vì Lư Hãn Văn là vị ngọt của sữa tươi, nên anh là vị cay nồng của rượu đi.​
Khi Lư Hãn Văn đỏ mặt nằm nhoài trên vai Lưu Tiểu Biệt thì vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được chuyện gì vừa phát sinh, chỉ cảm thấy miệng rất nóng, mặt rất nóng, tay cũng rất nóng, nhịp tim của Lưu Tiểu Biệt càng nóng, nóng đến mức làm cho cậu đầu óc choáng váng.​
"Anh là đang cưỡng ép khách hàng." Lư Hãn Văn nắm lấy tay áo Lưu Tiểu Biệt, khóe miệng run run, đã nói chỉ tiếp rượu vậy mà hiện tại thái độ lại thay đổi, điều này không phải là nói rõ chuyện cậu chờ mong đã trở thành hiện thực sao.​
"Em không đồng ý?" Lưu Tiểu Biệt xoa đầu người trong lòng.​
Lư Hãn Văn phút chốc đẩy Lưu Tiểu Biệt ra, vẻ mặt bướng bỉnh nhìn hắn. Cái hôn ở trường học kia là cậu manh động, không nghĩ tới sẽ nhận được hồi đáp. Nằm ổ trong nhà ròng rã một tuần cũng là vì cảm thấy thời gian có thể xoá nhòa rất nhiều thứ, cậu muốn Lưu Tiểu Biệt quên đi hành động lỗ mãng của mình, cậu thực sự thích đối phương, nhưng vẫn muốn tiếp tục gọi hắn “anh Tiểu Biệt”, muốn được đút bánh kem muốn được sờ đầu, muốn cùng nhau nói về những câu chuyện thú vị, nhưng nụ hôn này hoàn toàn phá vỡ tất cả lo nghĩ của cậu.​
Một phát súng bắn thẳng vào tim làm cho cậu không ứng phó kịp, cả người bừng sáng.​
"Ai nói em không đồng ý!" Lư Hãn Văn đáp lời, trên môi vẫn lưu lại vệt nước, là màu sắc diễm lệ của ly cocktail ban nãy. Vị rượu quả thật không ngon, nhưng Lưu Tiểu Biệt rất ngọt.​
Lư Hãn Văn cảm thấy mình ở thế hạ phong liền lấy thêm một cái tiramisu, giả vờ vênh váo tự đắc đưa đến trước mặt đối phương."Khụ. Bởi vì anh quá ngọt, đây là em thưởng cho anh."​
Lưu Tiểu Biệt bị cậu chọc cười, tay cầm nĩa cười đến run run, hắng giọng một tiếng đem tiramisu đưa vào trong miệng.​
"Thế nhưng anh cảm thấy món này không ngọt bằng tiểu kim chủ đây."​
"Anh lại chọc em, chọc em nữa thử xem! Có tin em hay không sẽ ..." Lư Hãn Văn đã quen với khí chất sinh viên mộc mạc của đối phương, bị người đột nhiên biến thành lưu manh làm cho không có sức kháng cự.​
"Có tin hay không em sẽ làm anh, bao nuôi anh sao? Khiến cho anh cả đời này là ngưu lang chuyên trách của một mình em."​
Lưu Tiểu Biệt lại nghiêng người hôn xuống, đem cậu nhóc hoàn toàn ôm chặt trong lòng.​
Rượu cùng sữa quyện vào nhau, vừa ngọt ngào vừa làm người ta say mê.​

[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook