Hoàn [HPBD Cú 2020][Phương Vương] Teas and Challenge

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#1
Tea and Challenges


Tác giả: afincf_tirwer

Nguồn: AO3

Editor: Zinxiah

Beta: Vic

CP: Phương Vương, hint Dụ Hoàng Dụ
Văn án: Phương Sĩ Khiêm tuyên bố anh không thích trà, liệu Vương Kiệt Hi có thể pha được tách trà làm thay đổi suy nghĩ ấy?

Đôi lời editor: Một món quà nhỏ cho chị Cú nhân ngày chị được sinh ra đời (◕‿◕)♡
Vi Thảo không hẳn là một tiệm cà phê, dù nó luôn được giới thiệu như vậy. Tất nhiên, họ vẫn phục vụ hầu hết các loại cà phê, người ta có thể gọi một ly Latte, Cappuccino hoặc với nhiều sinh viên, gọi một tách cà phê đen khổng lồ đủ để một người đứng tim. Dù hương vị cà phê ở đây rất tuyệt vời nhưng Vi Thảo lại nổi tiếng vì các loại trà của nó. Hầu hết những người đến tiệm cà phê đều gọi trà thay vì cà phê vì mỗi ngày sẽ có một vị trà đặc biệt khác nhau được phục vụ và những vị khách quen đều ghé quán khi chủ tiệm Vương Kiệt Hi có mặt.

Họ đùa rằng anh là ma thuật sư, và với mỗi một loại trà, mà hầu hết do chính tiệm trồng, đều như có ma thuật trong đó. Mỗi tách trà anh pha đều hoàn hảo đến từng chi tiết, từ hương vị, nhiệt độ, màu sắc, thậm chí cả mùi hương. Vì vậy Vương Kiệt Hi được biết đến như một vị ma thuật sư, cái danh hiệu làm anh khó chịu mỗi khi nhắc đến.

Cũng chính đôi mắt đã góp phần làm nên danh tiếng ma thuật sư của anh, chúng phản chiếu ánh sáng khác nhau vì màu sắc của chúng không giống nhau, điều này khiến người đối diện cảm thấy không tự nhiên khi nhìn vào. Mọi người đều nói anh trà anh pha như có ma thuật bởi mỗi tách đều quá hoàn hảo, không ai có thể làm được.

Phương Sĩ Khiêm không tin vào ma thuật, cũng không thích trà. Nhưng khi Lâm Kiệt nói hắn nên thử trà ở Vi Thảo, hắn đã ghé qua, nhưng cũng chỉ để có thể nói mình đã thử. Hắn rất ngạc nhiên khi thấy tiệm vẫn còn mở cửa trước khi nhận ra ở gần đó có một trường đại học, có lẽ phần lớn khách sẽ là sinh viên.

Dù đã khá muộn, vẫn còn một sinh viên đã uống quá nhiều cà phê đang nói chuyện với tốc độ liên thanh trong khi người kia chỉ nâng kính và nở nụ cười mệt mỏi. Còn có một sinh viên có lẽ học trường Y đã ngủ quên trong góc giữa những cuốn sách giáo khoa, ngay cả cà phê cũng không đủ để cô giữ tỉnh táo.

“Chỗ anh có cà phê chứ?” Người nhân viên giật mình khi được hỏi rồi gật đầu, chỉ cho hắn menu của tiệm nhưng Phương Sĩ Khiêm chẳng buồn nhìn đến, ”Cho tôi một ly cà phê đen cỡ lớn.”

“Đã khá muộn để uống cà phê.” Phương Sĩ Khiêm biết bản thân không cần phải giải thích về lựa chọn của mình, nhưng hắn cảm thấy cần phải thanh minh với người phục vụ.

“Tôi có ca trực ở bệnh viện”, Vương Kiệt Hi im lặng pha cà phê, nhăn mặt khi mùi cà phê phả vào anh, dù đã mở tiệm cà phê nhiều năm nhưng anh vẫn thích mùi vị trà hơn cà phê.

“Anh có thể chuyển sang uống trà.” Phương Sĩ Khiêm khịt mũi xem thường khi nghe vậy. Hắn cho một lượng lớn đường vào cà phê của mình khiến Vương Kiệt Hi liên tưởng đến Hoàng Thiếu Thiên, người trở nên hoạt bát sau khi được nốc thứ đồ uống khủng khiếp đầy caffein và đường của mình dù trước đó xuất hiện ở tiệm với tư thế lảo đảo.

“Trà không đủ làm để chúng ta tỉnh táo”, Vương Kiệt Hi muốn phản bác lại nhưng vị khách đã nhanh chóng trả tiền, gật đầu chào anh và rời tiệm, vừa đi vừa uống cạn cốc cà phê.

Vương Kiệt Hi lắc đầu, tiếp tục lau bàn. Trong tiệm chỉ còn những vị khách quen, bao gồm Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu và nữ sinh viên trường Y mới chuyển sang uống trà thay cà phê gần đây. Khách quen còn thiếu là cặp song sinh thường chê bai vị trà người kia uống và nói rằng của mình ngon hơn.

Một tiếng động lớn khiến anh ngoảnh lại và thấy đầu Hoàng Thiếu Thiên đã làm bạn với mặt bàn sau khi caffein và đường đã hết tác dụng. Dụ Văn Châu thu dọn sách của hai người rồi vác Hoàng Thiếu Thiên bên vai, gật đầu chào anh rồi ra về. Tiếng động đã đánh thức cô sinh viên và cô cũng rời tiệm trong tình trạng nửa tinh nửa mê.

Vương Kiệt Hi nhìn lên đồng hồ theo thói quen và nhận ra rằng những vị khách quen đều rời đi cùng một lúc như thường lệ. Anh bắt đầu dọn dẹp và đóng cửa tiệm, quay lại việc làm hàng ngày của mình. Không mất quá nhiều thời gian để hoàn thành chúng, Vương Kiệt Hi kiểm tra vườn của mình, tỉa cây và kết thúc một ngày của mình bằng việc nghỉ ngơi.

Suy nghĩ cuối cùng của anh trước khi chìm vào giấc ngủ là vị khách kia đã gọi một ly cà phê cỡ lớn dù đã rất khuya. Anh không khỏi thắc mắc liệu lúc này người đó có bị đau đầu vì caffein không.

Phương Sĩ Khiêm đang chịu cơn đau đầu vì caffein. Nó không phải là vấn đề lớn, hắn có thể chịu đựng được bằng thuốc giảm đau và uống đủ nước, nhưng hắn không giấu được Lâm Kiệt, người chỉ nhướng một bên mày khi nhìn thấy cốc cà phê trên bàn.

“Trà ở Vi Thảo ngon lắm đấy”. Phương Sĩ Khiêm cau mày, không muốn thừa nhận với tiền bối của hắn rằng mình đã gọi một ly cà phê cỡ lớn từ tiệm. Hắn biết rằng Lâm Kiệt nhận ra mình đã gọi cà phê, nhưng hắn từ chối thừa nhận điều đó.

“Em không thích trà” hắn lầm bầm trả lời, tập trung nhìn vào báo cáo chuẩn đoán của bệnh nhân trong lúc Lâm Kiệt nói tiếp, giọng trách móc của anh khiến hắn cảm thấy bản thân như một đứa trẻ.

“Vương Kiệt Hi pha trà rất ngon, chúng giúp anh kiêng được caffein, còn giúp anh không còn bị đau đầu nữa.” Câu cuối cùng khiến cái cau mày của Phương Sĩ Khiêm càng sâu hơn, hắn như quay lại lúc bản thân còn bảy tuổi, bị đau đầu vì đã ăn quá nhiều đường và mẹ hắn cũng đã dùng giọng điệu y hệt Lâm Kiệt.

“Được rồi. Lần sau em sẽ thử món trà ngu ngốc đấy.” Nụ cười của Lâm Kiệt trước câu trả lời cũng không xua đi cảm giác bị đối xử như một đứa nhóc của Phương Sĩ Khiêm nhưng anh đã bị gọi đi và hắn quay lại với bản báo cáo, đẩy những suy nghĩ về Vi Thảo và người phục vụ mà hắn đã nói chuyện ra sau đầu.

Khi Phương Sĩ Khiêm ghé Vi Thảo tối hôm sau, đứng phía sau quầy là nhân viên hôm qua hắn đã gặp. Người nhân viên nhìn lên và hắn thấy mình bị thu hút bởi cặp mắt không đều của đối phương. Nó làm người kia trở nên đặc biệt và Phương Sĩ Khiêm luôn thích những thứ đặc biệt. Hắn chớp mắt ngạc nhiên vì suy nghĩ đó của bản thân và người phục vụ, Vương Kiệt Hi phá vỡ sự yên lặng trước.

“Một ly cà phê đen cỡ lớn với nhiều đường?” Dù tông giọng của anh không có gì đặc biệt, Phương Sĩ Khiêm cảm thấy như đang bị đánh giá. Hắn nhíu mày, hi vọng những lời tiếp theo của mình sẽ làm người kia bất ngờ.

“Không phải tối nay. Anh có thể giới thiệu loại trà nào phù hợp không?” Vương Kiệt Hi nhíu mày nhìn qua những loại trà anh có và chọn pha trà xanh. Rất ít người ghét mùi vị của loại trà này và anh cố ý pha đặc hơn bình thường, cho rằng vị khách này sẽ thích nó.

Phương Sĩ Khiêm nhấp thử một ngụm và Vương Kiệt Hi cảm thấy thất vọng khi thấy hắn hơi nhăn mũi, rõ ràng không thích mùi vị này. Trong lòng anh bỗng dưng dấy lên một quyết tâm phải tìm được vị trà mà đối phương sẽ thích.

“Nó không tệ, tôi vẫn không hiểu vì sao người như anh lại uống trà thay vì cà phê. Cái đéo gì thế?” Phương Sĩ Khiêm quay đầu qua và thấy tên sinh viên nói nhiều đã gục xuống, đầu đụng phải mặt bàn vì bạn cậu không đỡ kịp thời.

Hắn quay lại nhìn Vương Kiệt Hi, trong mắt đầy sự ngạc nhiên khi anh nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Lời giải thích của anh cũng khó tin không kém.

“Gần như tối nào cũng thế”. Anh giơ tay thay lời chào người sinh viên còn lại đang vác bạn mình đi. “Khi Hoàng Thiếu Thiên uống quá nhiều cà phê và rồi cậu ta gục.”

“Và tôi cho rằng đó là lí do tôi nên chuyển sang uống thứ nước làm từ lá cây này?’’ Giọng Phương Sĩ Khiêm đầy ý mỉa mai nhưng Vương Kiệt Hi lại trả lời đầy nghiêm túc, làm người y tá bối rối nhìn anh.

“Đó là một trong những lí do.” Phương Sĩ Khiêm chờ đợi nghe tiếp những lí do còn lại nhưng người phục vụ chỉ nhìn hắn.”Chẳng phải tối nay anh có ca trực sao?” Vị y tá giật mình, suýt chút làm đổ tách trà, hắn uống thêm một ngụm nữa và nói câu cuối cùng trước khi rời đi.

“Tôi tên Phương Sĩ Khiêm và tôi cá rằng anh không tìm được vị trà mà tôi sẽ thích” Hắn đã rời khỏi tiệm trước khi Vương Kiệt Hi kịp trả lời nhưng lời thách thức làm anh nhoẻn miệng cười. Anh chưa bao giờ tìm không được vị trà hoàn hảo cho người khác và vị khách mới, Phương Sĩ Khiêm, sẽ không thể đánh bại anh.

Anh đóng cửa tiệm nhưng thay vì lên giường ngay như thường lệ thì Vương Kiệt Hi bắt đầu nhìn qua những hỗn hợp cốt trà anh có, tìm kiếm hương vị mà anh nghĩ Phương sĩ Khiêm sẽ thích. Anh lấy ra trà berry đỏ, đánh dấu chiếc hộp cho vị khách mới nhất của mình và nhận ra anh rất mong chờ Phương Sĩ Khiêm sẽ nghĩ gì về hương trà này.

Lâm Kiệt chú ý cốc du lịch ngay từ lúc hắn xuất hiện, nghiêng đầu khó hiểu khi ngửi thấy mùi hương trong không khí, sự tò mò hiện trong mắt anh. Phương Sĩ Khiêm cố gắng tránh né anh đến khi bị dồn ép. Lâm Kiệt dường như không ngại chờ hắn phá vỡ sự im lặng, anh chỉ ngồi bên cạnh và sắp xếp bản báo cáo về bệnh nhân của mình.

“Được rồi! Em thừa nhận là đã thử món nước lá nóng của Vương Kiệt Hi”

“Em thấy vị thế nào?”

“Nó có vị như nước lá nóng” Lâm Kiệt cố nén cười khi nghe nghe câu trả lời đấy, dù con người cuồng trà trong anh như chết tâm trước câu nói của hậu bối mình. “Em nói thật, em không ghét nó nhưng em sẽ không uống thêm”

“Có chuyện gì đã xảy ra à?” Phương Sĩ Khiêm tự hỏi Lâm Kiệt học cách đọc vị người khác ở đâu, khả năng đoán được tâm trạng người khác của anh mà một thứ khá đáng sợ nhưng hắn không ngại nói ra giao kèo mà mình đưa ra.

“Em nói với Vương Kiệt Hi rằng cậu ta không thể tìm ra loại trà mà em ưa thích” Lâm Kiệt bật cười, hí hoáy gì đó trên biểu đồ trong lúc nhấp cốc trà, trong đầu nghiền ngẫm lại lời thách thức được đưa ra.

“Cậu chắc chắn sẽ thua vụ cược đó”, Lâm Kiệt bình tĩnh nói tiếp trước khi Phương Sĩ Khiêm kịp phản đối, “Vương Kiệt Hi cũng cứng đầu như cậu vậy. Cậu ta sẽ tìm được thứ cậu thích thôi.”

“Chưa chắc đâu”, Phương Sĩ Khiêm biết việc lầm bầm như vậy khiến hắn trông như một đứa trẻ đang hờn dỗi nhưng ngoài việc lờ đi Lâm Kiệt, điều hắn không thể làm khi cả hai đều trong ca trực, thì đây là cách duy nhất biểu hiện sự phản đối.

Mình chẳng bao giờ thích trà cũng không quan tâm việc mọi người nghĩ Vương Kiệt Hi thần kì đến mức nào. Anh ta sẽ không thể tìm được loại trà mình thích.’

Vương Kiệt Hi đã chuẩn bị sẵn một ly trà từ trước khi hắn bước vào. Tên nói nhiều và bạn của cậu ta không có mặt ở đó, cô sinh viên trường Y vẫn ngồi trong góc và cặp sinh đôi vẫn đang cãi nhau về loại trà hai người gọi.

Phương Sĩ Khiêm nhìn vào cốc trà và nhướn mày, cảm thấy nghi ngờ về sắc đỏ của nó.

“Đây không phải là máu pha loãng với nước đấy chứ?” Vương Kiệt Hi nhíu mày bày tỏ sự bối rối nhưng hắn nói tiếp. “Tôi biết mình thuộc đảng cú đêm nhưng điều đó không có nghĩa là tôi là ma cà rồng.”

“Nó là trà dâu đỏ. Một loại trà thảo mộc chứ không hẳn là một loại trà ‘chuẩn’.“

“Trà trái cây chỉ dành cho những người yếu đuối”. Người song sinh cộc cằn, nóng nảy hơn la lên khi bị anh trai đá vào chân dưới bàn. “Em chỉ phản đối vì đó là thứ trà duy nhất em có thể uống trong từng ấy năm, em trai ạ.”

“Em không phải là người uống trà Earl Grey chỉ để chọc tức người khác, anh thậm chí còn không thích Earl Grey”, Phương Sĩ Khiêm lờ đi cuộc tranh cãi của hai anh em để thử món đồ uống của mình. Vương Kiệt Hi cau mày khi gương mặt đối phương nhăn lại, âm thầm gạch bỏ nó trong danh sách trà anh muốn người kia thử.

“Anh không thích điều gì trong tách trà này?” Vương Kiệt Hi biết bản thân sẽ tìm ra được loại trà hắn thích, anh chỉ cần thêm thông tin.

“Tôi không thích vị trái cây, cố gắng lên.” Phương Sĩ Khiêm nhếch mép cười khiến thứ gì đó trong lòng Vương Kiệt Hi nhộn nhạo, tuy có chút khó chịu nhưng vẫn có điểm lôi cuốn. Ngay khi người y tá rời đi anh liền lục tung những vị trà anh có, tìm kiếm loại trà mà anh nghĩ phù hợp Phương Sĩ Khiêm. Anh nhất định phải tìm được nó.

Đã ba tuần trôi qua, đồng nghĩa với việc Phương Sĩ Khiêm đã thử qua hai mươi mốt loại trà khác nhau và không ưng ý loại nào trong số đó. Dù gương mặt khi nhăn lại của hắn khá dễ thương nhưng Vương Kiệt Hi vẫn dần trở nên tuyệt vọng. Anh đã thử gần hết các loại trà và không thể nghĩ ra thêm loại nào khác để Phương Sĩ Khiêm có thể thử. Thậm chí lần gần nhất người y tá đến, hắn đã trêu chọc anh khi rời đi.

“Việc bỏ cuộc không có gì đáng xấu hổ đâu Kiệt Hi”, hắn nói đúng. Có lẽ Phương Sĩ Khiêm chỉ đơn thuần là một người không thích trà, dù hắn ta có thử bao nhiêu loại đi chăng nữa, hắn cũng nghĩ vị của chúng như nhau. Nhưng trong anh vẫn còn có mong muốn không bỏ cuộc. Nó thôi thúc anh tiếp tục tìm kiếm và tin tưởng rằng anh sẽ tìm ra.

Và anh đã tìm được.

Trà sữa uyên ương, thức uống làm từ trà pha với cà phê, có thể là thứ Vương Kiệt Hi cần để thắng vụ cá cược này. Sau vài lần thử nghiệm, anh quyết định làm nó theo tỉ lệ 60% trà và 40% cà phê. Nếu Phương Sĩ Khiêm vẫn không thích, anh sẽ từ bỏ và chấp nhận chịu thua. Đây là lần cố gắng cuối cùng của anh và anh rất mong chờ Phương Sĩ Khiêm sẽ thử.

Vương Kiệt Hi cảm thấy hưng phấn. Dù anh không thể hiện ra nhưng Phương Sĩ Khiêm có thể nhận ra khi thấy mắt anh hướng về cửa và nụ cười anh như sáng lên khi thấy hắn bước vào.

Món đồ uống được đưa ra và Vương Kiệt Hi cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Phương Sĩ Khiêm. Mặt anh biểu lộ sự vui vẻ khi mắt hắn mở lớn đầy sự ngạc nhiên, nụ cười anh dường như sâu hơn khi hắn cau mày. Anh nghiêng đầu, bình tĩnh chờ Phương Sĩ Khiêm phá vỡ sự im lặng và chịu thua.

“Tôi thích nó”, Vương Kiệt Hi thu hồi ánh mắt, tiếp tục chờ hắn nói tiếp. “Cậu thắng” Nụ cười chân thành sáng ngời trên gương mặt anh làm Phương Sĩ Khiêm nghĩ việc nhận thua có thể xứng đáng, có thể thôi.

Ba tuần sau đó, Vương Kiệt Hi cảm thấy anh đã thắng cược đúng nghĩa sau khi loại bỏ hoàn toàn phần cà phê trong trà của bạn mình và Phương Sĩ Khiêm dường như vẫn thích nó như cũ. Anh ngáp dài, tiệm cà phê hôm nay không đông, thậm chí những vị khách quen cũng không tới. Sáng nay Vương Kiệt Hi phải làm thay ca cho nhân viên mình nên hiện tại anh phải cố giữ bản thân mình tỉnh táo. Anh gục đầu trên quầy, Phương Sĩ Khiêm sẽ sớm đến, nên anh chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được…

Phương Sĩ Khiêm chớp mắt ngạc nhiên nhìn Vương Kiệt Hi gục đầu ngủ quên trên quầy, khóe môi anh còn vương chút nước miếng. Hắn lo rằng anh không ngủ đủ giấc, không quan tâm đến bản thân và suy nghĩ ấy khiến hắn cau mày. Vị y tá lay Vương Kiệt Hi dậy mạnh bạo hơn cần thiết, lờ đi cảm xúc khó tả khi nhìn thấy nụ cười mơ màng của vị chủ tiệm cà phê.

“Cậu không nên ngủ trên quầy như thế! Có biết nó nguy hiểm lắm không? Lỡ có ai vào tiệm khi cậu đang ngủ thì thế nào? Cậu không cần phải mở trễ đến vậy cho tối thứ Hai đâu, nếu mệt thì nghỉ sớm. Khách quen của cậu thậm chí còn không có ở đây!” Phương Sĩ Khiêm ngừng lại để Vương Kiệt Hi nói nhưng câu trả lời của vị chủ tiệm làm anh giật mình.

“Tôi không thắng cược cho đến ba tuần sau cậu nghĩ tôi thắng”

“Sao cơ?” Phương Sĩ Khiêm thắc mắc, không hiểu việc đó thì liên quan gì đến việc ngủ quên trên quầy khi tiệm cà phê còn mở cửa nhưng Vương Kiệt Hi, người vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nói tiếp.

“Món đồ uống tôi làm ban đầu có cà phê trong đó. Sau đó tôi giảm dần lượng cà phê cho đến khi chỉ còn lại trà thôi.” Vương Kiệt Hi cười hối lỗi trong lúc đóng cửa tiệm.”Nên là tôi đã gian lận một chút.” Phương Sĩ Khiêm nhìn chằm chằm trong lúc anh đứng đó, quan sát như chờ một biểu hiện nào đó từ hắn.

“Tôi không quan tâm đến điều đó! Tại sao tôi phải để tâm đến chuyện đó? Đi ngủ đi!” Vương Kiệt Hi ậm ừ, tiến lại gần người y tá, ngón tay vươn ra chạm vào môi hắn.

“Anh lúc giáo huấn người khác nhìn đẹp lắm”, Vương Kiệt Hi mỉm cười nhìn sắc đỏ dần lan tỏa khắp mặt Phương Sĩ Khiêm, tay anh khẽ vuốt gò má đối phương.

“Cậu nên đi ngủ đi”. Vị y tá chỉ có thể thốt ra câu đó, Vương Kiệt Hi ậm ừ đồng ý, cơn buồn ngủ vẫn còn trong anh. Anh ấn cốc đồ uống quen thuộc vào tay Phương Sĩ Khiêm rồi biến mất lên lầu, vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Phương Sĩ Khiêm rời tiệm cà phê, khóa cửa, cảm thấy khó hiểu vì cái chạm và quan ngại thói quen ngủ của bạn mình.

Tối hôm sau, Vương Kiệt Hi vô cùng bồn chồn. Mọi người dường như không để ý nhưng anh vẫn ý thức được anh đã làm gì và cảm thấy rất xấu hổ. Tuy anh nảy sinh tình cảm với vị khách quen của mình nhưng điều đó cũng không bao biện được hành vi của anh. Anh biết mình nợ Phương Sĩ Khiêm một lời xin lỗi. Người y tá xông vào tiệm cà phê, tiếng chuông rung lên gây sự chú ý của các vị khách có mặt. Vương Kiệt Hi định mở miệng nói nhưng Phương Sĩ Khiêm không cho anh cơ hội.

“Đầu tiên, cậu đúng là đã gian lận vì đã đưa cho tôi món đồ uống có cà phê trong đó nhưng vị trà cậu làm hiện tại thật ra khá ngon và tôi thích nó nên cậu vẫn thắng. Thứ hai, cậu rất tệ trong việc chăm sóc bản thân và cậu cần một người thay cậu làm điều đó và tôi không ngại là người đó. Thứ ba, vì cậu là người chủ động tán tôi, cậu cần phải chịu trách nhiệm việc tôi mời cậu một buổi hẹn hò, nên đây là lỗi của cậu.” Vương Kiệt Hi, và tất cả các vị khách trong tiệm, đều tròn mắt trong lúc vị chủ tiệm cà phê cố gắng tiêu hóa chuyện gì vừa xảy ra.

“Một buổi hẹn hò?” Phương Sĩ Khiêm đảo mắt, tự hỏi tại sao bản thân lại yêu phải một người chậm tiêu thế này.

“Phải, một buổi hẹn hò, nếu cậu muốn.”

“Được.”

“Tốt, đây là số liên lạc của tôi, khi nào cả hai chúng ta đều rảnh thì tôi đưa cậu đi hẹn hò nhé.” Vương Kiệt Hi chỉ có thể gật đầu trong lúc Phương Sĩ Khiêm cầm món đồ uống của mình và để lại một mảnh giấy với thông tin liên lạc của hắn trong đó.

“Vương Mắt Bự, ông làm ngược thứ tự rồi. Đúng ra ông phải là người đưa số của mình trên cốc chứ.” Dụ Văn Châu phì cười nói nhưng Vương Kiệt Hi chỉ chú ý đến việc Phương Sĩ Khiêm cũng thích mình.

Nhiều năm sau, cả hai vẫn bất đồng quan điểm về điều gì đã đưa họ đến với nhau. Vương Kiệt Hi kiên quyết cho rằng sau tất cả, chính trà là thứ gắn kết hai người, cả hai đã trở nên thân thiết hơn qua việc anh cố gắng tìm loại trà mà hắn thích. Phương Sĩ Khiêm sẽ nhấp một ngụm đồ uống của mình, loại trà mà anh đã uống nhiều năm nay và cãi lại rằng chính sự thiếu ngủ của Vương Kiệt Hi đã đưa họ đến với nhau.
Hắn nói nếu chồng hắn không mơ màng lúc đó và chủ động tiếp xúc, hắn đã không nghĩ đến việc hẹn hò với anh, không chắc tình cảm của mình có được đáp lại hay không. Cuộc tranh luận vẫn sẽ tiếp diễn cho đến khi một trong hai người làm người kia im lặng bằng một nụ hôn sâu.

Có một điều mà Phương Sĩ Khiêm sẽ không bao giờ thừa nhận. Tuy hắn chỉ uống một loại trà, hắn lại thích tất cả vị trà mà hắn nếm được từ môi người bạn đời của mình. Nhưng hắn sẽ không bao giờ nói điều đó với Vương Kiệt Hi, đó là bí mật nhỏ của hắn, hắn vừa nghĩ vừa dựa vào người kia.
 

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#2
Xin lỗi ZinZin mấy nay Cú bận quá nên hôm nay mới trồi lên cmt. Cảm ơn ZinZin đã làm trú fic này tặng Cú 😘😘😘 Fic dễ huông xỉu, trú Phương thật gian manh nhưng Cú thích :cool:
 

Bình luận bằng Facebook