Hoàn [Lam Hà 2020][Diệp Lam - Song Hoa] Hành Trình và Đường Về

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

HÀNH TRÌNH và ĐƯỜNG VỀ

Tác Giả: 平原与雪
Edit: Fuuka
Cp: Diệp Lam - Song Hoa
CV: Hành Trình Và Đường Về


Sản phẩm thuộc [Project] Nhất Hà Xuân Tuyết - Mừng sinh nhật Lam Hà 2020

#Chờ cậu phong vương. (Tôn)
#Chờ anh về nhà. (Lam)
#Một Diệp Tu vẫn tràn đầy đấu chí mà tiêu diêu tự tại.


---------

"Trăm ngàn biếc xanh, hành trình của cậu là đất trời của tôi." - Tôn Triết Bình.

"Vạn dặm mù sương, đường về của anh là vòng tay tôi." - Hứa Bác Viễn.

---------



Cuối tháng hai.

Vòng đấu bảng, cung thể thao Tiêu Sơn.

Bá Đồ vs Hưng Hân.

Giữa tiếng reo hò ngất trời của đám đông hâm mộ, từng dãy đèn rực sáng lần lượt vụt tắt, bóng lưng của cặp tuyển thủ đấu solo đầu tiên chậm rãi chìm vào bóng tối, trên sân chỉ còn lại hình chiếu 3D đang khe khẽ tỏa ra vầng hào quang lộng lẫy.

Để khung cảnh càng thêm tráng lệ, thời điểm hình chiếu được tạo ra, đám bọt biển rải rác xung quanh chợt hóa thành sao trời, lững lờ trôi đi khắp khán phòng.

Vì thế mà ngay khi Tôn Triết Bình mở cửa lối đi VIP bí mật, đã lập tức bị ánh sáng phủ lên người.

Hàng ghế VIP tốt nhất trên khán đài, tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường đều có thể dễ dàng lấy được vé. Thế nên dưới ánh sáng lờ mờ, Tôn Triết Bình khoác lấy vụn sao lấp lánh, cúi đầu im lặng hướng đến hàng ghế kia.

Lúc này bản đồ 3D đã tải xong.

Những đốm sáng tản mát kia lần nữa rút trở về, để Tôn Triết Bình cứ thế mò mẫn trong bóng tối tìm tới vị trí của mình.

Vé ghế này người xem thông thường mua không được, hiện chỉ có một bóng người ngay ngắn nhã nhặn ngồi nơi đó.

Chỗ ngồi của Tôn Triết Bình ngay cạnh người này.

Lúc ngồi xuống, thanh niên kia bèn cẩn thận nhích người, kéo góc áo bất cẩn để rơi bên ghế của hắn.

Tôn Triết Bình thấp giọng nói: "Không sao, cảm ơn."

Thanh niên quay đầu lại, đôi mắt lập tức mở to.

"Đại... thần Tôn Triết Bình..."

Tôn Triết Bình chớp mắt đánh giá cậu.

Gương mặt thanh tú, nhưng hoàn toàn xa lạ.

Chỗ ngồi này không dành cho khán giả, thế nên Tôn Triết Bình thuận miệng hỏi: "Trại huấn luyện à?"

Thanh niên lắc đầu: "Tôi... không phải tuyển thủ chuyên nghiệp."

Vậy chắc là có tuyển thủ chuyên nghiệp lấy vé giúp cậu.

Hiện tại, trên vùng đất hoang vu rộng lớn, hai nhân vật tải xuống ở hai đầu.

Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược, Bách Hoa Liễu Loạn.

Phương Duệ, khí công sư, Hải Vô Lượng.

Tôn Triết Bình thôi không phân tâm, bắt đầu chăm chú nhìn lên sân khấu.

Trên bản đồ, Bách Hoa Liễu Loạn ung dung thoải mái tiến thắng đến khu vực trung tâm một cách lộ liễu, giờ khắc này, ngàn vạn ánh mắt đều rơi lên người hắn.

Có luồng Đao Khí kín kẽ, cũng âm thầm rơi lên người hắn.

Xoay người, né tránh, lựu đạn được ném ra.

"Lần nào cũng chơi trò này à."

Trương Giai Lạc nhíu mày, gõ xuống một câu.

Phương Duệ: "Giúp anh kiểm tra năng lực phản ứng thôi mà, khá lắm, lần này coi như đạt chuẩn."

"Thật à? Vậy anh cũng giúp chú kiểm tra sức chịu đòn."

Đấu solo thường không có quá nhiều chiến thuật hay sách lược vòng vo, cuối cùng thì hai người cũng nhanh chóng gặp mặt, sau đó là một trận bùng nổ kịch liệt.

Loạn Đạn quét ra.

Quang ảnh tung tóe, sóng khí vờn quanh, bi hùng tráng lệ như muốn đốt cháy hết thảy hoang dã.

Phất phới hoa bay hút lấy từng ánh mắt người xem.

Thanh niên bên cạnh cảm thấy hết sức kinh ngạc, đôi mắt dõi theo chuyển động của hai người trên trận, cố sức phân biệt động tác lẫn kỹ năng của Hải Vô Lượng và Bách Hoa Liễu Loạn.

Cậu mơ hồ cảm giác được Bách Hoa Liễu Loạn có hành động, nhưng thực sự khó thể phỏng đoán.

"Cái đó là..."

"Đạn Pháo Sáng."

Tôn Triết Bình nói.

Tôn Triết Bình chẳng cần căng mắt ra nhìn, cũng có thể đưa ra đáp án.

Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh nói cảm ơn, rồi tiếp tục tập trung tinh thần quan sát trận đấu, thỉnh thoảng lại kinh ngạc thốt ra vài tiếng hô nho nhỏ hoặc kìm lòng không đặng khẽ vỗ tay.

Ánh mắt Tôn Triết Bình chính xác cỡ nào, chỉ từ đó liền có thể đánh giá người này mặc dù không đủ năng lực trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng sự nhạy bén và trình hiểu biết đối với Vinh Quang tuyệt đối vượt qua đại đa số người xem thông thường.

Đổi lại là Trương Giai Lạc, giờ phút này nhất định đã bắt chuyện cười cười nói nói với đối phương, tiếc rằng người ngồi cạnh cậu là Tôn Triết Bình, cậu thanh niên xem đến chỗ kích động, rất muốn hô to tán thưởng một tiếng, nhưng sau khi len lén nhìn sang Tôn Triết Bình, lại đành yên lặng.

Bầu không khí chẳng mấy thân thiện.

---


Nói về cuộc tranh tài.

Trương Giai Lạc sử dụng lại đấu pháp hắn am hiểu nhất, ở mùa giải này đánh rất thuận tay, không phải gánh vác quá nhiều, hắn rốt cuộc có thể phóng túng cực hạn của bản thân.

Đến cuối cùng trăm hoa nở rộ, khi thanh HP của Bách Hoa Liễu Loạn chỉ còn 12%, chút máu ít ỏi còn lại của Hải Vô Lượng cũng bị bốc hơi.

Mặc dù là sân nhà Hưng Hưng, nhưng cũng không hề thiếu fan hâm mộ Bá Đồ.

Khán phòng vang dậy tiếng vỗ tay và reo hò nhiệt liệt, xen lẫn từng đợt đáp trả từ khu vực fan hâm mộ Hưng Hân.

Hình chiếu 3D tan biến, Bách Hoa Liễu Loạn hóa thành vô số đốm sáng, vương vãi trên đầu ngón tay của Tôn Triết Bình.

Tuyển thủ xuống sân.

Dưới sân khấu, bóng lưng khoác đội phục Bá Đồ xoay người rời đi, từ xa xa nhìn sang bên này.

Tôn Triết Bình khẽ gật đầu với người kia.

Trương Giai Lạc tươi cười, mắt sáng mày ngài tựa như được rột rửa bởi ánh trăng năm đó, vẫy tay đáp lại hắn.

Trương Giai Lạc thế kia, nụ cười thế kia, bản chất vốn không hề khác biệt với hắn ở mùa giải thứ ba.

Chuyện gì đã qua đều đã qua, hắn của hiện tại vẫn cứ thế thẳng tiến không lùi.

Lúc này thanh niên trẻ tuổi vẫn cứ bị gò bó bên cạnh lại thoáng nhìn sang hai bên, xác định không có ai khác để tán gẫu, bèn nhỏ giọng hỏi Tôn Triết Bình: "Hình như ngày mai là sinh nhật đại thần Trương Giai Lạc?"

Tôn Triết Bình gật đầu: "Đúng."

Câu chuyện thế là lại chấm dứt.

Thanh niên kia lại cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, thầm nghĩ: Biết vậy không nghe lời để anh ấy tìm chỗ ngồi cho mình! Xem thi đấu một mình chán quá, chẳng dám trò chuyện với đại thần, càng chẳng dám reo hò sợ đại thần chê cười bản thân quá phấn khích... Thà đơn giản nhẹ nhàng mua vé ngồi phổ thông cho rồi.

Thanh niên lệ rơi đầy mặt.

---


Trận tranh tài giữa Bá Đồ và Hưng Hân luôn luôn cực kỳ ầm ĩ, nhưng đây là trận đấu vắng lặng nhất mà Lam Hà từng xem.

Trên sân đánh đấm vô cùng bùng nổ, đám đông kêu gào kích động, Lam Hà cũng cảm thấy bản thân sôi sục nhiệt huyết. Nhưng thực tế thì lại yên tĩnh chẳng nói được mấy lời.

Một câu trầm trồ khen ngợi bồi hồi bên miệng, cuối cùng Lam Hà đành lặng lẽ nuốt ngược trở vào.

Đúng vậy, không sai, thanh niên trẻ tuổi kia chính là Lam Hà.

Hiện tại cậu đang rất nhớ nhung cảm giác những lần xem thi đấu, nhớ Bút Ngôn Phi mỗi khi kích động liền xắn tay áo ùa lên sân khấu, sau đó bị bảo vệ ép phải lui về.

Đấu solo, đấu lôi đài, từng trận từng trận chậm rãi trôi qua, Lam Hà âm thầm lo lắng, nhưng mắt thấy điểm số của Hưng Hân đang chiếm ưu thế, cậu lại vui mừng.

Trương Giai Lạc ngày hôm nay, với tinh thần phấn chấn không gì so nổi.

Kết thúc trận lôi đài, tiến vào thời gian nghỉ ngơi, đội viên hai bên bắt đầu thảo luận chiến thuật cho trận đoàn đội.

"Bản đồ lần này chúng ta đã suy xét kỹ lưỡng mới chọn ra, cho nên lát nữa phải tranh thủ hết sức, cố gắng phát huy ưu thế sân nhà, không thể để đám lão tướng Bá Đồ giành chiến thắng được."

Phía bên Hưng Hân, có người đang gõ bàn nghiêm túc phát biểu.

Đồng chí Phương Duệ đứng cạnh đó liên tục gật đầu: "Cái này là dĩ nhiên, anh không nói tụi tui cũng biết phải làm thế nào."

Diệp Tu, Diệp chỉ đạo lại nghiêm túc nói tiếp: "Nói thế nào ấy nhỉ, anh cảm thấy chú em không đủ tôn trọng cựu đội trưởng rồi."

Bánh Bao lập tức chen vào phụ họa: "Đúng rồi, phải tôn trọng lão đại chứ!"

Đội trưởng hiện tại là Tô Mộc Tranh rõ ràng cũng không ngại bọn hắn nói đùa, dù sao cũng là sân nhà, mọi người trong đội đều chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, thế nên cô chỉ mỉm cười lắng nghe, chứ không ngắt lời.

Phía Hưng Hân đã thảo luận xong xuôi, mọi người đều thả lỏng đôi chút, còn vị tuyển thủ đã giải nghệ nào đó thì lại càng nhàn nhã hơn, kiễng chân ngó nghiêng nhìn sang Bá Đồ.

Trương Tân Kiệt bên kia cũng tinh mắt nhìn qua.

"Trương phó... Anh đang nhìn gì vậy?" Tống Kỳ Anh phát hiện Trương Tân Kiệt phân tâm nên hỏi thăm.

"Diệp Tu."

Trương Giai Lạc cũng nhìn theo, quả nhiên bắt gặp Diệp Tu phía bên kia đang nháy mắt ra hiệu.

"Phát bệnh à? Anh ta tới đây làm gì?"

Trương Giai Lạc đặt câu hỏi.

"Muốn ăn đòn." Hàn Văn Thanh đáp.

Lúc này Diệp Tu ở đằng xa lại tươi cười với Trương Giai Lạc, vẫy tay trông như rất nhiệt tình: "Sinh nhật vui vẻ nha, đồng chí Trương Giai Lạc."

Lông tơ Trương Giai Lạc dựng đứng cả lên.

"Đội trưởng, hôm nay chúng ta nhất định phải đánh nổ đầu Hưng Hân." Trương Giai Lạc lập tức quay đầu lại, nghiêm túc nói.

Sau đó hắn nghiêng đầu, đưa tay làm súng nhắm ngay Diệp Tu: "Lảm nhảm cái gì, chịu chết đi."

Diệp Tu nhún nhún vai.

"Có lòng chúc mừng còn bị xua đuổi ha." Tô Mộc Tranh cười.

"Đi chết đi, Diệp thần."

"Kệ cậu ta lẩm nhảm đi," Diệp Tu không thèm để ý, "Anh cũng có lên sân đâu."

Vài câu chuyện trò đương nhiên không truyền âm đi xa, thế nhưng Lam Hà ngồi dưới khán đài vẫn có thể đoán ra Diệp Tu nói những gì.

Đúng vậy, anh không lên trận.

Từng nâng trên tay cúp quán quân Liên minh Vinh Quang lẫn giải vô địch Thế giới, một đường thẳng tiến ngôi cao, đến bây giờ giải nghệ rời đi, vốn tưởng rằng anh hùng xế bóng, thế nhưng, Diệp Tu lại chưa hề rời đi.

Anh chỉ càng tự do, càng vui vẻ hơn, không còn nữa trói buộc của tâm nguyện chưa thành, không còn nữa bất cam lẫn tiếc nuối cho người bạn thân thuở ấy.

Diệp Tu của hiện tại, chỉ làm việc mình muốn. Thi đấu biểu diễn đánh đấm một chút cũng được, vào game cướp boss cũng được, đến Hưng Hân làm chỉ đạo kỹ thuật cũng được...

Không thể lên sân cũng là một loại tiếc nuối, nhưng cũng không thể trở thành gông xiềng của Diệp Tu.

Anh đã chọn giải nghệ, nhưng không chọn rời đi. Vẫn tung hoành trong thế giới Vinh Quang, vẫn như cũ đuổi theo vô vàn mộng tưởng.

Khác biệt duy nhất chính là, Diệp Tu càng trở nên chín chắn, anh cần một nơi an lòng, để sau những mưu toan tranh đoạt, có thể cho anh chút dịu dàng.

---

Đúng vậy... Quan trọng nhất chính là, rốt cuộc Diệp Tu không còn phải trải qua những thăng trầm như thế nữa, dù tương lai có những con đường dốc...

Ít nhất thứ chờ đợi anh, không phải là căn phòng chứa đồ nho nhỏ, mà là một mái nhà ấm áp.

Một người chờ anh trở về.

Nhịn không được nghĩ tới những thứ này, Diệp Tu bất chợt ngẩng đầu tìm kiếm chốn ôn nhu của mình.

---


Mắt thấy Diệp Tu nhìn mình, hai mắt Lam Hà bỗng chốc sáng ngời.

Cậu đột nhiên quên mất bản thân ngồi cạnh đại thần cần phải cẩn thận, lập tức vẫy tay điên cuồng biểu thị cậu thấy rồi.

Diệp Tu nhìn nụ cười xán lạn của cậu, không kìm được mỉm cười.

"Kích động quá nha." Diệp Tu dùng khẩu hình miệng nói.

Lam Hà mới ý thức được dường như mình biểu hiện quá nhiệt tình, sửng sốt một lúc, lại ngồi xuống ngay ngắn, nhìn Diệp Tu nhăn mặt.

Bị nội tâm khi trầm khi bổng của người bên cạnh ảnh hưởng, Tôn Triết Bình hiếm khi chủ động hỏi một câu: "Cậu là bạn của Diệp Tu?"

"À, đúng vậy." Lam Hà đáp.

Lúc này trận đoàn đội sắp bắt đầu, ánh đèn lại vụt tắt một lần nữa.

Trong chớp nhoáng, ánh mắt hai người đều dõi theo bước chân của một người nào đó.

Một ánh mắt dõi theo Trương Giai Lạc, nhìn hắn và đồng đội cùng lên sân thi đấu, khẽ đấm lên đầu vai đồng đội để động viên, sau đó hăng hái bước lên bậc thang, tiếp tục hành trình truy đuổi cúp vô địch của mình.

--- Anh không thể thực hiện, tôi thay anh hoàn thành. Tôi sẽ luôn gánh lấy những thứ này tiến lên phía trước, bởi vì đó từng là mộng tưởng của hai ta.

Chẳng qua là, Trương Giai Lạc của những u buồn, mê mang, thống khổ, sau khi tẩy rửa hết thảy mịt mờ, chỉ mang theo sự kiên định vẹn toàn của ngày trước.

Một ánh mắt khác dõi theo Diệp Tu, nhìn anh và đám đội viên không tham gia trận đấu cùng ngồi lại chỗ cũ, nhìn anh khi đùa giỡn khóe mắt đuôi mày vẫn ánh lên nét sắc bén dành cho cuộc tranh tài đang được chiếu 3D, rồi đến khi trận đấu kết thúc sẽ trở về ý cười bình thản, sẽ đi đến cạnh Lam Hà cùng nhau về nhà.

--- Ta đã vượt qua núi cao lẫn thung lũng của cuộc hành trình, dù ngày sau buông tay vương tọa tối cao, ta vẫn có thể tiếp tục tiến bước bình thản bên cạnh người. Chuyện hạnh phúc nhất là, lúc bôn ba tha hồ mặc sức, khi về nhà có người cùng bầu bạn.


Diệp Tu từng trải qua huy hoàng, cũng chịu qua cảnh tăm tối, lần nữa tiến bước, anh hướng đến cuộc sống chân thực hơn, cuộc sống vẫn còn đó Vinh Quang, nhưng có thêm nhiều niềm vui và hạnh phúc.

Đám bọn hắn kẻ thăng người trầm, tựa như đi trên con đường khác nhau.

Kỳ thật, đều là Vinh Quang.

Trên trận tranh đua, xuống sân nhiệt huyết, hết thảy đều là Vinh Quang.

---


Chuyện cực kỳ may mắn là.

Vô luận là Trương Giai Lạc hay Diệp Tu.

Dù leo núi cao hay rong ruổi đất bằng.

Bọn hắn đều không hề cô độc.

---


Tôn Triết Bình quay đầu quan sát Lam Hà.

Đúng lúc cậu thanh niên cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trên sân đang lúc giao tranh quyết liệt.

Lam Hà mỉm cười: "Đại thần, anh cảm thấy ai sẽ thắng?"

Thật ra hỏi vấn đề này cũng không ý nghĩa.

Trận đấu còn chưa kết thúc, không ai có thể nói chắc được điều gì.

Quả nhiên Tôn Triết Bình không cho cậu đáp án: "Trước giờ thi đấu Vinh Quang đều không thể đoán chắc, khó mà nói được người thắng kẻ thua."

Sau đó hai người cũng không tiếp tục trò chuyện, mà cùng hướng ánh mắt lấp lánh xem tranh tài.

Đương nhiên, có người vẫn len lén trộm nhìn vị nào đó đang ngồi trên ghế tuyển thủ dưới sân.

Pháo Hỏa Tiễn, lửa đạn lấp lóa đầy trời.

Luồng sáng rơi lên người Bách Hoa Liễu Loạn, sau đó nhanh chóng bật nảy trở lại.

Tróc Vân Thủ bắt hụt.

Hải Vô Lượng: "Xem ra phản ứng của anh hôm nay rất nhạy nha."

Bách Hoa Liễu Loạn: "Có điều hôm nay sức chịu đòn của cậu tệ quá rồi."

Mộc Vũ Tranh Phong: "Trạng thái của anh đúng là rất tốt."

Bách Hoa Liễu Loạn: "Cái đó nhiên, cho nên người thắng nhất định là tụi tui!"

Bánh Bao Xâm Lấn: "Tại sao chứ? Xác định rồi?"

Bách Hoa Liễu Loạn: "Đúng, xác định rồi!"

Mặt đất dưới chân bỗng dưng nứt ra - Thuật Độn Thổ Chém Đầu!

Thập Diệp Lục chém xuống, Liệp Tầm giương lên.

Tần Mục Vân xoay người hỗ trợ.

Phía bên kia Liệt Diễm Hồng Quyền múa ra từng đóa từng đóa hoa lửa đỏ rực nắng chiều, Thôn Nhật thả xuống hỏa lực bao trùm một tầng bụi mù.

Đao Khí âm thầm đánh ra, Thánh Quang đúng lúc giao hòa.

Thiên Niệm Nộ Phóng, Quỷ Thần Thịnh Yến.

Chuyên gia đạn dược vẫn cứ thế nhảy múa giữa vùng khói lửa.

"Bá Đồ."

Bỗng nhiên Tôn Triết Bình lên tiếng.

Trong nhất thời Lam Hà không kịp phản ứng: "Hả?"

Tôn Triết Bình ánh mắt vẫn đăm đăm ngắm nhìn Bách Hoa Liễu Loạn, nói tiếp: "Thắng bại tuy khó phân, nhưng tôi..."

"Hi vọng Bá Đồ chiến thắng."

Lam Hà cười cười, nét mặt nhu hòa: "Bởi vì đại thần Trương Giai Lạc sao?"

Tôn Triết Bình hơi khựng lại.

Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, dù là lúc xem thi đấu, hắn vẫn hết sức tránh việc thiên vị tình cảm của mình.

Nhất thời Tôn Triết Bình không biết trả lời như thế nào.

Thế nhưng Lam Hà bỗng dưng giật mình: "A."

Bởi vì cậu nhìn thấy Bánh Bao Xâm Lấn ngã xuống.

Hàn Yên Nhu xông lên, một chiêu Phục Long Tường Thiên phóng thẳng tới Đại Mạc Cô Yên.

Bom xung chấn lập tức bay tới.

Ánh sáng lại chớp lóe, trong lúc Lam Hà không kịp quan sát, La Tháp ngã xuống.

Hàn Yên Nhu...

Trường Hà Lạc Nhật...

Mộc Vũ Tranh Phong...

Âm 9 Độ...

Hải Vô Lượng...

Bách Hoa Liễu Loạn: "Ngại quá, quán quân mùa này, xác định là tụi tui."

Sau đó, Bách Hoa Liễu Loạn cũng ngã xuống...

Một Tấc Tro...

Tay Nhỏ Lạnh Giá...

...

Rốt cuộc chỉ còn Đại Mạc Cô Yên và Hại Người Không Mệt.

Đỡ Đòn một chiêu cuối cùng.

-----

Khán giả trong nhà thi đấu bắt đầu sôi sục.

Lam Hà kích động chồm người lên xem kết quả.

Bỗng nhiên.

Người bên cạnh cất lên âm thanh trầm thấp mà vững vàng.

"Bởi vì Trương Giai Lạc."

-----


Ai sẽ thắng?

Vấn đề này vốn không có ý nghĩa.

Thế nhưng,

Vấn đề này có thể xác minh cho người khác biết,

Cũng là cho bản thân.

Trong lòng ta hi vọng điều gì.

Ta quan tâm đến ai, quan tâm điều gì.

-----

Ánh đèn tan cuộc.

Buổi họp báo sau trận đấu bắt đầu.

Lam Hà đứng dậy.

"Tôn... Tôn đại thần, anh muốn đến phòng nghỉ của Hưng Hân để chờ tiền bối Trương Giai Lạc không."

Đoán rằng đối phương cố ý đến cung thể thao Tiêu Sơn xem thi đấu vì sinh nhật của Trương Giai Lạc, hẳn là muốn gặp mặt nhau.

Tôn Triết Bình ngẩng đầu: "Phòng nghỉ của Hưng Hân?"

Lam Hà gật đầu: "Ừm, chúng tôi không ngại đâu."

"Cảm ơn." Tôn Triết Bình đứng dậy.

Chỉ là chú ý một từ kia - "Chúng ta."

Tôn Triết Bình đoán được đại khái quan hệ của cậu và Hưng Hân.

---


Hôm nay xem thi đấu đúng là hơi bị gò bó mà...

Lam Hà thầm nghĩ.

Thế nhưng, lúc ngồi bên cạnh đại thần Tôn Triết Bình, xem ánh mắt của hắn, cảm nhận được tâm tình của hắn...

Thật đúng là hâm mộ bọn hắn.

Đại thần Trương Giai Lạc, có những thứ bắt buộc phải gánh vác, cũng có những thứ hắn vui vẻ mà gánh vác.

Tỉ như mộng tưởng của Tôn Triết Bình.

Vì thế nên càng đè ép hắn sẽ càng bùng nổ mạnh mẽ hơn.

Vì thế nên càng mong đợi sẽ càng không cản nổi.

---
Đoán rằng đối phương cố ý đến cung thể thao Tiêu Sơn xem thi đấu vì sinh nhật của Trương Giai Lạc, hẳn là muốn gặp mặt nhau.

Tôn Triết Bình ngẩng đầu: "Phòng nghỉ của Hưng Hân?"

Lam Hà gật đầu: "Ừm, chúng tôi không ngại đâu."

"Cảm ơn." Tôn Triết Bình đứng dậy.

Chỉ là chú ý một từ kia - "Chúng ta."

Tôn Triết Bình đoán được đại khái quan hệ của cậu và Hưng Hân.

---


Hôm nay xem thi đấu đúng là hơi bị gò bó mà...

Lam Hà thầm nghĩ.

Thế nhưng, lúc ngồi bên cạnh đại thần Tôn Triết Bình, xem ánh mắt của hắn, cảm nhận được tâm tình của hắn...

Thật đúng là hâm mộ bọn hắn.

Đại thần Trương Giai Lạc, có những thứ bắt buộc phải gánh vác, cũng có những thứ hắn vui vẻ mà gánh vác.

Tỉ như mộng tưởng của Tôn Triết Bình.

Vì thế nên càng đè ép hắn sẽ càng bùng nổ mạnh mẽ hơn.
Đoán rằng đối phương cố ý đến cung thể thao Tiêu Sơn xem thi đấu vì sinh nhật của Trương Giai Lạc, hẳn là muốn gặp mặt nhau.

Tôn Triết Bình ngẩng đầu: "Phòng nghỉ của Hưng Hân?"

Lam Hà gật đầu: "Ừm, chúng tôi không ngại đâu."

"Cảm ơn." Tôn Triết Bình đứng dậy.

Chỉ là chú ý một từ kia - "Chúng ta."

Tôn Triết Bình đoán được đại khái quan hệ của cậu và Hưng Hân.

---


Hôm nay xem thi đấu đúng là hơi bị gò bó mà...

Lam Hà thầm nghĩ.

Thế nhưng, lúc ngồi bên cạnh đại thần Tôn Triết Bình, xem ánh mắt của hắn, cảm nhận được tâm tình của hắn...

Thật đúng là hâm mộ bọn họ.

Đại thần Trương Giai Lạc, có những thứ bắt buộc phải gánh vác, cũng có những thứ hắn vui vẻ mà gánh vác.

Tỉ như mộng tưởng của Tôn Triết Bình.

Vì thế nên càng đè ép hắn sẽ càng bùng nổ mạnh mẽ.

Vì thế nên càng mong mỏi sẽ càng không cản nổi.

-----


Ngoài cửa có hai giọng nói càng lúc càng gần.

"Móa, rõ ràng là mấy người thua, sao anh vẫn phách lối như vậy.

"Thua thì làm sao, đánh tiếp thôi chứ sao. Cậu lạ lắm à?"

"Lạ!"

"Lên sân đánh thử một trận đi? Không chừng cậu có thể phách lối hơn cả anh đấy."

"Hứ, anh nghĩ tui giống anh ngày nào cũng vào game quẩy được à, tui có mục tiêu cao xa hơn để theo đuổi!"

"Đúng rồi đó, chỉ là cái mà cậu theo đuổi anh đây đã có bốn cái."

"Anh...! Anh chờ đó, kết thúc mùa giải này tui nhất định để anh cảm nhận sức nặng cúp quán quân của tui!"

"Đừng để bản thân mệt mỏi quá nha, anh thấy cúp á quân kia cũng nặng lắm đó."

"Diệp Tu!"

Hắn đang nổi điên, đối phương lại vươn tay mở cửa.

Bỗng nhiên Trương Giai Lạc hạ giọng: "A, Đại Tôn tới."

Tôn Triết Bình đừng trong phòng, gật đầu với hắn.

Lam Hà tự giác biết nên rút lui, chậm rãi di chuyển ra cửa phòng.

"Rất nghĩa khí, nói mời khách dùng cơm, quả nhiên không có trốn." Sau giây lát thất thần, Trương Giai Lạc khôi phục vẻ tươi cười, bước đến gần hắn.

Lam Hà chợt cảm thấy có người giật giật cổ tay mình.

"Mệt chết mất, mau tới đây cho anh dựa một chút đi." Diệp Tu nói.

Xem thấy đông người, Lam Hà xấu hổ đẩy anh ra: "Haiz, anh mà mệt mỏi cái gì, có lên sân đâu chứ."

"Tên nhóc này làm sao thế, không quan tâm anh chút nào."

"Tôi..."

"Thôi vầy đi, về nhà làm tiệc khao anh, xem như bù đắp có được không?" Diệp Tu hỏi.

Trong giọng nói có sự dịu dàng, khiến người ta chỉ muốn dựa dẫm lẫn che chở.

"Muốn ăn cái gì?"

"Thập toàn đại bổ đi."

"Không biết làm."

"Tôm Long Tỉnh bóc vỏ."

"Không biết làm."

"Vậy, vịt nướng Bắc..."

"Tôi cũng không biết làm!"

Diệp Tu bất mãn: "Sao cái gì cậu cũng không biết, thân nhân kiểu gì vậy?"

"Anh nghe xem anh chọn những món gì kia," Lam Hà không phục, "Có thể chọn món ăn Quảng Châu được không."

"Không thể, chỉ thích mấy món kia, cậu có thể từ từ học được mà," Diệp Tu nói, "Nếu làm chưa được, vậy lấy cậu thay thế cho bữa tối..."

Câu chưa nói hết, miệng đã bị cậu hốt hoảng che lại.

Nhưng mà Trương Giai Lạc gần đó đã nghe được: "Lão Diệp anh giỏi lắm, trước kia một ngày ba bữa ăn mì tôm không ngán, bây giờ có người nấu cơm còn muốn bắt bẻ."

Diệp Tu cười đáp: "Ganh tị à? Cậu có không?"

Trương Giai Lạc uất nghẹn, sau đó quay đầu hỏi Tôn Triết Bình: "Anh biết làm không?"

Tôn Triết Bình trầm mặc.

Tôn Triết Bình thừa nhận: "Không rành lắm."

"Xem ra cậu còn thảm hơn anh, năm dài tháng rộng cố gắng thêm đi," Diệp Tu cảm thán, "Đếm cho cậu nghe nhé, anh có bốn cái quán quân, có một người biết nấu cơm, lại có kinh nghiệm làm quản lý tiệm net..."

"Anh biến đê! Ai mà thèm kinh nghiệm làm quản lý tiệm net chứ!"

-----


Thật ra mà nói, tuy Diệp Tu khác với bọn hắn, đã có người cùng nhau về nhà nấu cơm pha trà, thế nhưng, Diệp Tu trước giờ cũng chưa từng dừng bước.

Nhà của anh, cuộc sống của anh, vẫn mãi là Vinh Quang.

Nhưng anh không còn là kẻ liều mạng để tranh lấy cúp quán quân như trước, anh đã vượt khỏi tầng mây, chạm đến nơi cao hơn cả sao trời.

Anh tìm thấy an lòng giữa cuộn trào sóng dữ, tìm thấy ánh đèn giữa biển cả mênh mông.

Anh có ánh sáng hải đăng của riêng mình.

Vô luận bôn ba đến bao xa, đều có người chỉ dẫn anh trở về.

Xuôi theo hải trình gập ghềnh khúc khuỷu, đường về của người là vòng tay tôi.

Mà Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình, vẫn đang nhọc nhằn vất vả tiến bước.

Bọn hắn còn phải tiếp tục tiến bước, tiếp tục vấp ngã, tiếp tục đứng lên rồi nhận lấy hết thảy vui sướng.

Chỉ là.

Bọn hắn có thể nắm chặt tay nhau, dựng thành thiên quân vạn mã không thể công phá.

Hai người bình yên ổn thỏa, hai người xông pha mưa gió.

"Đi đi." Diệp Tu phất phất tay với bọn hắn.

"Đi đây!" Trương Giai Lạc quơ nắm đấm trước mặt anh.

Lam Hà nhìn Tôn Triết Bình, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt: "Tạm biệt."

Tôn Triết Bình nói: "Đi thôi."

Ánh đèn chiếu lên bốn người họ, giờ khắc này tất cả đều rực sáng.

Lát sau cùng lúc tách ra, nhưng đôi bên đều có người sóng bước.

Đây chính là hạnh phúc lớn nhất.

---


Chúng ta là bạn đồng hành, cũng là người dưng. Chúng ta cùng chung chí hướng, nhưng không có số mệnh và lựa chọn giống nhau.

Ở nơi này chúc phúc lẫn nhau, cổ vũ cho nhau, sau đó càng chạy càng xa.

Các người muốn bước vào chiến trường này, ta sẽ không nương tay, đồng thời cũng chúc phúc các người thắng lợi khải hoàn.

Các người muốn năm tháng bình lặng, ta sẽ không quấy rầy, một lòng trông đợi các người đạt thành ước nguyện.

Những mong ước chân thành nhất, những cảm xúc sâu lắng nhất của mỗi người, không cần nói ra miệng, chỉ cần khắc trong tâm khảm.

Ấp ủ trong lòng, mỗi chúng ta đều biết.

Sau đó quay người, theo đuổi hành trình của riêng chúng ta.

Sau đó.

Mọi thứ vẫn sẽ không thay đổi.

---


Diệp Tu đã được bám trên lưng bạn trai như ý nguyện.

Cùng nhìn hai bóng lưng kia đi xa dần.

"Sao thế? Bắt đầu chúc phúc cho Trương Giai Lạc rồi à?"

"Ừm... Đúng vậy."

"Vậy vòng chung kết lần này cậu hi vọng đội nào chiến thắng? Hưng Hân hay là Bá Đồ?" Diệp Tu vứt ra một vấn đề chí mạng.

"Cái đó cần gì phải hỏi," Lam Hà áp môi đến sát lỗ tai anh, cười nói, "Đương nhiên là Lam Vũ rồi!"

-----


Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình cũng đã rời khỏi.

Bước chân kiên định, thậm chí có chút nhẹ nhàng.

"Bọn hắn đã đi rồi."

Lam Hà nhìn qua lưng Diệp Tu nói.

Diệp Tu mò tìm trên người nửa ngày, móc ra gói thuốc lá, châm một điếu thong thả nói:

"Chúng ta về nhà thôi."

---


Nơi kia là hành trình, còn đây là đường về.

- End-


CHÚC MỪNG SINH NHẬT LAM HÀ - HỨA BÁC VIỄN!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook