Hoàn [Lam Hà 2020] [Diệp Lam - Song Hoa] Khác Miền Có Thể Yêu Không?

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,291
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả (không rõ)
Editor: Mèo
Nhân vật chính: Diệp Tu, Tôn Triết Bình


KHÁC MIỀN CÓ THỂ YÊU KHÔNG?
Sản phẩm thuộc Project Nhất Hà Xuân Tuyết

Diệp Tu: Giới thiệu với mọi người, tui là Diệp Tu, bên cạnh là cộng tác của tui, là ai thì không quan trọng.

Tôn Triết Bình: Tui có tiếng, không cần giới thiệu mọi người cũng biết.

Diệp Tu: Nói đến chú rể phương Bắc tìm đối tượng phương Nam trong Liên Minh, tiêu biểu nhất phải là tụi mình.

Tôn Triết Bình: Đúng.

Diệp Tu: Trước tiên phải làm rõ với mọi người, người phương Bắc không nhất định phải là đám đàn ông cẩu thả, người phương Nam cũng cũng chưa chắc là dịu dàng động lòng người điềm đạm đáng yêu.

Tôn Triết Bình: Dù sao Trương Giai Lạc không phải.

Diệp Tu: Hiểu lầm lớn.

Tôn Triết Bình: Bình nước tui vặn không ra đều đưa cho cậu ấy vặn.

Diệp Tu: Có cả chuyện như thế à.

Tôn Triết Bình: Vừa vặn vừa kêu “Chữa cháy chữa cháy, mau tránh ra!”

Diệp Tu: Hóa ra là chốt bình phòng cháy à.

Tôn Triết Bình: Ông nói xem một người hở tí lại nằm trong lồng ngực tui ríu rít, điều này có thể sao?

Diệp Tu: Đám fan hâm mộ còn thích YY Hoàng Thiếu Thiên càng không có mắt nhìn người.

Tôn Triết Bình: Tui ngược lại cảm thấy hai người họ vốn đã dính nhau rồi.

Diệp Tu: Không phải, ông nghĩ xem, Hoàng Thiếu Thiên nói quá nhiều, cãi lại nhanh.

Tôn Triết Bình: Vậy thì sao, Dụ Văn Châu chỉ cần chặn miệng là ngon rồi.

Diệp Tu: Siêu tốc không phải tui nha, phải phạt cậu ta một khoản.

Tôn Triết Bình: Dù sao tui có tiền.

Diệp Tu: Ông thử tưởng tượng, Trương Giai Lạc trong ngực ông là ríu rít, Hoàng Thiếu Thiên trong ngực Dụ Văn Châu lại là ríu rít ríu rít ríu rít ríu rít ríu rít, tốc độc x16, nghĩ đi nghĩ đi.

Tôn Triết Bình: Thật đúng là ruồi a.

Diệp Tu: Cho nên nói không phải cứ là người phương Nam thì sẽ nũng nịu.

Tôn Triết Bình: Ví dụ của ông không dính dáng gì đến nũng nịu.

Diệp Tu: Cảm thấy người phương Nam nói chuyện dịu dàng, tính tình cũng tốt, kia đều chỉ là ảo giác của người phương Bắc.

Tôn Triết Bình: Chiết Giang mấy người không phải có cái gì mà, ngô nông giọng mềm sao?

Diệp Tu: Bọn họ nói chuyện có một thói quen, đó là thích láy từ.

Tôn Triết Bình: Người Bắc Kinh chỉ cần không hợp ý nhau, chữ thứ hai chưa kịp nói đã bị nuốt ngược vào.

Diệp Tu: Để tui dạy cho ông một chút “T kia nhớ kéo kéo quái cho tốt, DPS cũng đứng đứng cho vững, vú em chú ý buff sữa khỏe”.

Tôn Triết Bình: Ông Thọ cũng khỏe.

Diệp Tu: Ài, ông Thọ rất khỏe.

Tôn Triết Bình: Ông đừng có mà ở đây chiếm tiện nghi của tui.

Diệp Tu: Người phương Bắc mới tới phương Nam có rất nhiều thứ không quen.

Tôn Triết Bình: Cái này thì đúng.

Diệp Tu: Trước khi đến Hàng Châu, tui vẫn nghĩ rằng mùa đông phương nam vô cùng ấm áp, nếu không sao người phương Nam mùa đông lại mặc ít như thế.

Tôn Triết Bình: Mặc nhiều có tác dụng gì sao?

Diệp Tu: Người ta đều được rèn luyện từ nhỏ, chịu lạnh tốt.

Tôn Triết Bình: Vất vả ông rồi.

Diệp Tu: Mùa đông phương Bắc mình phải mặc quần thu từ rất sớm.

Tôn Triết Bình: Người phương Nam liền không cần dựa vào cái này.

Diệp Tu: Người phương Nam dựa vào lông chân.

Tôn Triết Bình: Đúng. . . Chờ một chút? Dựa vào gì cơ?

Diệp Tu: Tui đang nói lão Ngụy, đừng có nhập vai nha.

Tôn Triết Bình: Sao ông biết lão Ngụy có lông chân?

Diệp Tu: Ông học hư rồi, lại còn gài bẫy cho tui cơ, nói cho ông biết nhá tui không sập bẫy đâu!

Tôn Triết Bình: Vậy ông nói thử tui nghe xem nào.

Diệp Tu: Tui với lão Ngụy chả phải là bạn cùng phòng à? Tui phát hiện ổng có ba cái dao cạo râu.

Tôn Triết Bình: Hai cằm thì hai cái cũng đủ rồi, sao ổng cần nhiều như thế?

Diệp Tu: Một cái cạo râu, hai cái cạo lông chân, chân trái một cái, chân phải một cái.

Tôn Triết Bình: Hóa ra là một cái cạo không xuể.

Diệp Tu: Sức bền không đủ a.

Tôn Triết Bình: Chúng mình không bàn chuyện lông chân nữa được không?

Diệp Tu: Đã nói đến đây rồi, tui liền thuận miệng kể một chút về lão Ngụy cùng Phương Duệ, tính nửa người Quảng Đông.

Tôn Triết Bình: Nửa kia bị ăn mất rồi à?

Diệp Tu: Có một số người khả năng sẽ hiểu lầm, cảm thấy Quảng Đông nóng như vậy, người Quảng Đông nhất định rất sợ lạnh.

Tôn Triết Bình: Mùa hè mặc áo lông trong phòng điều hòa, phía dưới là quần đùi dép lào, tui cũng không hiểu bọn họ nghĩ gì trong đầu.

Diệp Tu: Đến mùa đông vẫn mặc như vậy, bốn mùa không đổi.

Tôn Triết Bình: Khó trách người Quảng Đông có tiền, tiền mua quần áo đã tiết kiệm được một nửa rồi.

Diệp Tu: Tui vẫn cảm thấy buồn bực, rất muốn hỏi bọn họ, hai chân không lạnh à? Thật sự sẽ không bị đông lại sao?

Tôn Triết Bình: Còn ông một hồi là đông lạnh chết rồi.

Diệp Tu: Nếu đổi lại thì cũng không cảm thấy lạnh.

Tôn Triết Bình: Sớm nghe lời mặc quần thu vào thì chẳng phải là không có chuyện gì rồi sao?

Diệp Tu: Mùa đông phương Nam mặc dù vẫn rất dữ dội, nhưng có một điểm tốt, là chất lượng không khí khá tốt, chưa từng có bão cát.

Tôn Triết Bình: Cho nên người Bắc Kinh nói chuyện rất nhanh a, không nhanh là cả miệng toàn cát.

Diệp Tu: Khi ấy còn khá sớm, cái lúc mà Gia Thế vừa thành lập, lão Ngô cứ đặt cái máy đo chất lượng không khí, còn để ở phòng huấn luyện.

Tôn Triết Bình: Có cả thứ như thế sao?

Diệp Tu: Tui cũng tò mò a, mỗi ngày vào phòng huấn luyện nhất định phải vòng qua ngó xem thế nào, phát hiện chất lượng không khí mỗi ngày đều Tốt.

Tôn Triết Bình: Với cái kiểu hút thuốc của ông, trong phòng huấn luyện không chướng khí mù mịt mà lại còn chất lượng Tốt?

Diệp Tu: Nếu tui không mỗi ngày hút thuốc, thật đúng là không thể Tốt như vậy được.

Tôn Triết Bình: Logic kiểu gì vậy?

Diệp Tu: Thứ đồ chơi này mỗi ngày hút hai ngụm khói thuốc, hỏng rồi chứ sao.

Tôn Triết Bình: Vẫn là tranh thủ cai thuốc đi.

Diệp Tu: Ngoại trừ điều kiện tự nhiên, hoàn cảnh nhân văn phương Nam cũng không giống phương Bắc.

Tôn Triết Bình: Ông còn hiểu cái này cơ à.

Diệp Tu: Tiếp theo chúng ta tâm sự về văn hóa ẩm thực phương Nam.

Tôn Triết Bình: Thích ăn cứ việc nói thẳng, còn văn với chả hóa, chỉ toàn dát vàng lên mặt.

Diệp Tu: Tui lấy ví dụ, tiết Đoan Ngọ nhà ông ăn gì?

Tôn Triết Bình: Bánh ú a, cả nước đều như thế.

Diệp Tu: Mặc dù đều tên là bánh ú, nhưng bánh ú phương Bắc và phương Nam hoàn toàn khác nhau.

Tôn Triết Bình: Nhân bánh không giống.

Diệp Tu: Người gói bánh cũng không giống.

Tôn Triết Bình: Người còn không giống nhau?

Diệp Tu: Phương Bắc gọi Mạc Kim Giáo úy, phương nam gọi Phát khâu Trung Lang tướng.

Tôn Triết Bình: Bánh ú được gói ra ông thật đúng là dám ăn.

Diệp Tu: Chúng ta trở lại chuyện chính.

Tôn Triết Bình: Lệch đường ray cũng là ông.

Diệp Tu: Người phương Bắc thích ăn bánh ú ngọt, cái gì mà nhân đậu nè, mứt táo nè, ngũ nhân nè. . .

Tôn Triết Bình: Khoan khoan khoan khoan! Không có bánh ú năm nhân!

Diệp Tu: Tui trộn vào đó.

Tôn Triết Bình: Không chỉ có nhân bánh phải ngọt, còn phải chấm đường ăn.

Diệp Tu: Người phương Nam lại có bánh ú mặn, tỉ như thịt nè, lòng đỏ trứng nè, dăm bông hạt dẻ, dưa chua thịt mặn, xương sườn khoai sọ này đó.

Tôn Triết Bình: Dứt khoát nhét cả con gà vào luôn đi.

Diệp Tu: Đó chính là gạo nếp gà.

Tôn Triết Bình: Đấy là cái gì thế.

Diệp Tu: Bánh ú ngọt mới là chính thống.

Tôn Triết Bình: Đúng.

Diệp Tu: Nhưng mà nhân thịt thật sự ăn ngon!

Tôn Triết Bình: Tên phản đồ!

Diệp Tu: Nếu nói đến tinh tế, nhất định phải kể đến bữa sáng kiểu Quảng.

Tôn Triết Bình: Cái này thì đúng.

Diệp Tu: Trước hết phải nói cho mọi người biết, chén trà đầu tiên không phải cho mấy người uống nha.

Tôn Triết Bình: Trò nay chơi bao lâu rồi mà không chán à.

Diệp Tu: Vậy chúng ta nói đồ ăn.

Tôn Triết Bình: Có gì ăn?

Diệp Tu: Nghe cho kĩ nè! Có cánh gà chưng, xương sườn chưng, dạ dày bò chưng, quả hồng chưng, sủi cảo tôm hoàng phỉ thúy, cua hầm lúa mạch, bánh ngọt hoàng kim, bánh ngọt củ cải, bánh mara, bánh hoa quế nước dừa, bánh gừng móng ngựa, thịt heo nướng sốt mật ong, lòng đỏ trứng bọc bột mì, sữa bò chiên, bánh tiêu chiên, nem rán, hoành thánh chiên, chè trôi nước chiên, ruột thịt nạc, ruột tôm tươi, ruột hai trứng, ruột gan heo, cháo trứng muối thịt nạc, sashimi cá congee, cháo gà nấm hương. . .

Tôn Triết Bình: Ông dừng lại dừng ngay lại! Ông chuẩn bị hẳn một quyển 《Danh sách món ăn》à!

Diệp Tu: Quyển này là 《Danh sách điểm tâm》

Tôn Triết Bình: Lão Lâm có đang xem không? Tên này thế mà ôm điểm tâm, để tui giúp ông bắt anh ta lại.

Diệp Tu: Ôm không nổi ôm không nổi.

Tôn Triết Bình: Có bản lĩnh ông dùng tiếng Quản Đông nói lại một lần.

Diệp Tu: Lần đầu tiên tui cùng Tiểu Lam về Quảng Đông gặp phụ huynh, lúc dùng bữa sáng đã náo loạn ra chuyện cười.

Tôn Triết Bình: Mau nói đi để chúng ta cùng vui.

Diệp Tu: Ông nói xem bữa sáng ông thường ăn gì?

Tôn Triết Bình: Bánh quẩy sữa đậu nành chứ còn gì.

Diệp Tu: Mấy cái bánh quẩy?

Tôn Triết Bình: Hai ba cái gì đó.

Diệp Tu: Rốt cuộc là hai hay ba?

Tôn Triết Bình: Cần cụ thể đến thế cơ à?

Diệp Tu: Đều nói người Quảng Đông dùng bữa sáng rất tinh tế.

Tôn Triết Bình: Hai cái rưỡi.

Diệp Tu: Vậy liền hai cái rưỡi, thêm một ly sữa đậu nành.

Tôn Triết Bình: Thế cuối cùng là ông ăn hay tui ăn?

Diệp Tu: Tui liền thấy cha vợ mẹ vợ lộ ra một loại biểu tình rất là vi diệu.

Tôn Triết Bình: Nói nhảm, ai từng này tuổi rồi còn ăn nửa cái, ông chắc là ông không đang gây chuyện chứ?

Diệp Tu: Vấn đề không phải chỗ đó.

Tôn Triết Bình: Thật đúng là có nửa cái?

Diệp Tu: Nửa cái bánh quẩy kia to như cục gạch ấy.

Tôn Triết Bình: Thế rốt cục là ăn bánh quẩy hay ăn cục gạch?

Diệp Tu: Bánh quẩy kiểu Quảng không phải là loại nhỏ dài chúng ta hay ăn, cái bàn nhỏ để hai cái còn không để nổi.

Tôn Triết Bình: Phân lượng như thế mà còn tinh tế?

Diệp Tu: Ngay trước mặt cha mẹ vợ tui còn có thể làm gì? Đành phải kiên trì ăn năm cái cục gạch kia.

Tôn Triết Bình: Uống cả sữa đậu nành vào.

Diệp Tu: Hết một cục gạch, cả ly sữa đậu nành cũng không còn.

Tôn Triết Bình: Sữa đậu nành thì lại tinh tế ha.

Diệp Tu: Thiếu chút nữa nghẹn chết tui.

Tôn Triết Bình: Chả thế thì sao.

Diệp Tu: Kết quả ấn tượng của cha mẹ vợ về tui đổi mới không ít, đây cũng là nhờ họa được phúc.

Tôn Triết Bình: Tui thấy ông có thể ăn là phúc.

Diệp Tu: Người trẻ tuổi sức ăn lớn như vậy, trong nhà khẳng định rất có tiền nha?

Tôn Triết Bình: Vốn liếng mà không đủ khẳng định không chống nổi cái sức ăn ấy.

Diệp Tu: Tiểu Lam đi theo cháu khẳng định không đói chết.

Tôn Triết Bình: Nấu cơm cho ông đến mệt chết.

Diệp Tu: Tóm lại sau khi trải qua gian nan trắc trở, tui cùng Tiểu Lam đã hẹn hò công khai.

Tôn Triết Bình: Trước kia đều là lén lút.

Diệp Tu: Bọn tui lần đầu hẹn hò, địa điểm cũng rất đặc biệt, là một viện bảo tàng thiên văn.

Tôn Triết Bình: Ông có xem hiểu không đó?

Diệp Tu: Khi đó không phải đang có trend gì mà, bạn đến từ Hưng Hân sao?

Tôn Triết Bình: Còn mượn độ hot luôn cơ.

Diệp Tu: Chỗ đó vừa to vừa đen, thế là lạc đường, lượn quanh trong đó 20 phút cũng không tìm thấy người.

Tôn Triết Bình: Tự làm tự chịu chứ sao.

Diệp Tu: Tui liền gọi điện thoại cho Tiểu Lam, em ấy chỉ đường cho tui, nói tui đi sang bên trái trước, tới ngã rẽ đầu tiên thì rẽ phải, ngã rẽ thứ hai lại rẽ phải, ngã rẽ thứ ba tiếp phục rẽ phải, là có thể gặp được.

Tôn Triết Bình: Như thế không phải quay về chỗ ban đầu sao?

Diệp Tu: Này lại phải nói đến vấn đề thói quen.

Tôn Triết Bình: Thói quen gì?

Diệp Tu: Người phương Bắc hay nói đông tây nam bắc, người phương Nam lại quen nói lên xuống trước sau.

Tôn Triết Bình: Mỗi lần Trương Giai Lạc chỉ đường, tui đều xỉu up xỉu down mấy lần.

Diệp Tu: Ông thật dám để Trương Giai Lạc chỉ đường???

Tôn Triết Bình: Ông thật đúng là tin hướng dẫn à?

Diệp Tu: Không hiểu tài xế già mấy ông.

Tôn Triết Bình: Đừng có mà đánh trống lảng.

Diệp Tu: Nói tiếp về chuyện tui cùng Tiểu Lam hẹn hò ở nhà thiên văn.

Tôn Triết Bình: Trên Bắc dưới Nam trái Tây phải Đông, đơn giản chuyển đổi, rất khó tìm sao?

Diệp Tu: Xin chú ý một từ mấu chốt: Nhà thiên văn.

Tôn Triết Bình: Nhà thiên văn làm sao?

Diệp Tu: Trên trần nhà toàn khắc bản đồ sao không à.

Tôn Triết Bình: Rất mới mẻ sao, có nhà thiên văn nào không như vậy à.

Diệp Tu: Phương hướng trong tinh đồ không giống trên mặt đất, là trái Đông phải Tây.

Tôn Triết Bình: Ông đi ngược hoàn toàn rồi còn gì.

Diệp Tu: Nhưng tui vẫn tìm được người.

Tôn Triết Bình: Trái Đất tròn nha.

Diệp Tu: Bởi vì nhà thiên văn tròn.

Tôn Triết Bình: Cho nên bên nào cũng thế cả.

Diệp Tu: Tui thấy Tiểu Lam liền hỏi em ấy, anh mới từ tinh hệ Tiên Nữ đến, vượt qua hơn hai triệu năm ánh sáng tìm đến em, có cảm động không?

Tôn Triết Bình: Sắp bị ông làm cho buồn nôn chết thì có, cảm với chả động.

Diệp Tu: Ông không hiểu lãng mạn, Tiểu Lam rất cảm động nha.

Tôn Triết Bình: Được rồi, cà rốt cải trắng có cách yêu riêng.

Diệp Tu: Tiểu Lam vô cùng thâm tình nói với tui “Xin hỏi có thể trả lại ngài về nơi sản xuất không?”

Tôn Triết Bình: Lời này mới xem như công đạo.

Diệp Tu: Còn quá đáng hơn, năm đó lần đầu tui dẫn Hưng Hân đến Lam Vũ, vừa tới bên ngoài sân thi đấu đã thấy rất nhiều mảnh giấy trắng rơi từ trên trời xuống, lúc ấy tui còn suy nghĩ, tui đi thi đấu mà còn long trọng như thế, đây chẳng lẽ là tung hoa hoan nghênh tui sao?

Tôn Triết Bình: Hoa trắng ở đâu ra? Rải tiền giấy cho ông còn nghe được.

Diệp Tu: Lão Ngụy ở bên cạnh thế mà nói một câu “Kia là cánh mối”

Tôn Triết Bình: Nghĩ lại liền rợn tóc gáy.

Diệp Tu: Dân Quảng Đông không thể đối xử với tui thân thiện hơn sao? Tâm hồn tui bị tổn thương a.

Tôn Triết Bình: Với ông thì không thân thiện nổi, việc này không liên quan đến Quảng Đông.

Diệp Tu: Nếu như con mối đã đủ đáng sợ, vậy con gián phương Nam có thể nói là vũ khí sinh hóa.

Tôn Triết Bình: Trước kia khi còn ở phương Bắc, chưa từng nghe con gián còn có thể bay.

Diệp Tu: Lần trước Tiểu Lam đến Hưng Hân tụi tui, ở cả tuần thế mà không thấy con gián nào.

Tôn Triết Bình: Đùa à, sao tui có linh cảm không tốt.

Diệp Tu: Nghĩ thử xem, một người Quảng Đông, ngồi đối diện ông, yên lặng nhìn ông ăn cơm xong, hỏi ông “Anh biết vì sao gần đây trong kí túc xá các anh không có gián không?”

Tôn Triết Bình: Không phải là cho mấy ông ăn đó chứ?

Diệp Tu: “Đó là do tui dọn dẹp sạch sẽ cho mấy người đó!”

Tôn Triết Bình: Mấy ông rốt cuộc lôi thôi đến cỡ nào.

Diệp Tu: Hồi nãy ông phản ứng hơi bị lớn, có phải có bóng ma tâm lí gì hay không?

Tôn Triết Bình: Không có, ông đừng có nói bậy.

Diệp Tu: Tiệc côn trùng Vân Nam, tui có nghe Trương Giai Lạc nhắc qua.

Tôn Triết Bình: Bắc Kinh còn có Mãn Hán toàn tịch kìa, ông thử chưa?

Diệp Tu: Chưa được ăn cả một bàn, nhưng một hai món là nếm thử rồi, ông nhất định cũng theo Trương Giai Lạc ăn một hai con đúng không?

Tôn Triết Bình: Tui nhìn cậu ta ăn kén tổ ong, không khác lắm so với việc ăn lạc của tụi mình, dùng để nhắm rượu.

Diệp Tu: Ông chỉ nhìn cậu ta ăn? Không tự mình nếm sao?

Tôn Triết Bình: Đã nói là để nhắm rượu, tui lúc đó mới 17 tuổi, không được uống rượu, nhắm gì mà nhắm.

Diệp Tu: Ông rất biết tìm lí do.

Tôn Triết Bình: Trương Giai Lạc lúc ấy cũng chỉ có thể thở dài.

Diệp Tu: Đó là không có cách nào.

Tôn Triết Bình: Nói “Anh năm ngoái cũng nói y như thế”.

Diệp Tu: Sống một năm cũng vô dụng.

Tôn Triết Bình: Một mâm ong to như thế đặt trước mặt ông, là ông thì cũng sợ thôi.

Diệp Tu: Cũng không phải đồ sống, còn sợ nó chích ông à.

Tôn Triết Bình: Ông chưa từng bị ong chích căn bản không hiểu được sự đau đớn ấy.

Diệp Tu: Chuyện gì, Trương Giai Lạc lôi ông đi chọc tổ vò vẽ à?

Tôn Triết Bình: Cậu ấy nói kén ong chiên vỉa hè không tươi mới, muốn ăn mới ra lò cơ.

Diệp Tu: Dùng sinh mệnh bảo vệ tôn nghiêm của đồ tham ăn.

Tôn Triết Bình: Mỗi lần nhìn mật ong Bách Hoa đều bùi ngùi, đều là dùng sinh mệnh lấy về.

Diệp Tu: Ai không nhớ có thể mở lại chương 949 nha.

Tôn Triết Bình: Tên này cũng không biết bị hỏng dây thần kinh nào không, cầm cái bật lửa liền xông lên, nói dùng lửa đốt có thể đuổi ong.

Diệp Tu: Tui thấy ông não cũng có vấn đề mới đi theo cậu ta.

Tôn Triết Bình: Trước kia tui chưa từng làm chuyện gì mất mặt IQ như thế.

Diệp Tu: Vậy ai cũng chưa từng làm mà.

Tôn Triết Bình: Khá lắm, cậu ta ném bật lửa đi, tổ ong không cháy, ngược lại cây cháy.

Diệp Tu: Không thể căn chuẩn mới ném được à?

Tôn Triết Bình: Lúc ấy một cơn gió mạnh thổi qua, lửa phần phật phần phật!

Diệp Tu: Còn biết chọn ngày đẹp nữa.

Tôn Triết Bình: Chỉ thấy ong rừng bay múa, lửa cháy bừng bừng, gió to gào thét, bụi mù nổi lên bốn phía. . .

Diệp Tu: Cua gắt ghê.

Tôn Triết Bình: Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Giai Lạc túm lấy tui “Hai ta không thể chết ở đây được! Anh là đội trưởng, là hi vọng cho tương lai của Bách Hoa!”

Diệp Tu: Chuẩn bị hi sinh đấy à? Sao bình thường không thấy được tên này có giác ngộ như vậy?

Tôn Triết Bình: “Anh ở đây chặn hậu, tui đi tìm viện binh!”

Diệp Tu: Thật là đồng đội thần.

Tôn Triết Bình: Tui không phục, nói sao cậu không tự mình chặn hậu, để tui đi tìm viện binh.

Diệp Tu: Đúng vậy đúng vậy.

Tôn Triết Bình: Cậu ta lúc đó nói một câu làm tui đứng hình.

Diệp Tu: Tra hỏi linh hồn à.

Tôn Triết Bình: Không phục không được.

Diệp Tu: Rốt cuộc là hỏi cái gì?

Tôn Triết Bình: Cậu ta hỏi “Thế anh mở được chốt bình phòng cháy không?”

Diệp Tu: Hóa ra là vì chốt bình phòng cháy!

Note:
* Ngô nông giọng mềm (Ngô nông nhuyễn ngữ): là một cụm thành ngữ miêu tả, tên khác: “Ngô nông kiều ngữ”, “Ngô nông tế ngữ”, hình dung hiện tượng “người Ngô nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng”. Thành ngữ này dùng để nói về một vùng nói tiếng Ngô ở Tô Châu, bởi vì cách nói chuyện tương đối mềm nhẹ uyển chuyển, nên mới có danh xưng này.
* Tiệc côn trùng Vân Nam: Chủ yếu là dùng phương pháp chiên dầu, nghe nói côn trùng chứa nhiều loại dinh dưỡng, có công hiệu làm đẹp làm khỏe.

* Mãn Hán toàn tịch: Ra đời vào thời nhà Thanh. Khi vào bàn, trên bàn có bốn loại quả tươi, bốn loại quả khô, bốn loại mứt hoa quả. Khi dâng món, phải lên theo thứ tự món nguội, rau xào nóng, món chính và củ cải đường. Mãn Hán toàn tịch gồm sáu yến, đều lấy tên theo các đại yến trứ danh thời Thanh. Toàn tịch món mặn món nguội món nóng có 196 loại, điểm tâm 124 loại, tổng 320 loại đồ ăn.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#2
Thế hai vị đại thần này đang trao đổi kinh nghiệm yêu đương ak? Không hổ danh đại thần hàng đầu a, chuyện yêu đương cũng phong phú thú vị đến vậy. Giờ phải soi đèn tìm hàm đã, cười rớt hàm hồi nào không hay :D
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Trời ơi cười chết, cười xỉu!! Hai chàng rể Bắc Kinh xuống phương Nam lập nghiệp, xong rồi lấy vợ, một đi Côn Minh, một đi Quảng Đông, xong ngồi lại trên bàn trà (vì hai ông cùng nổi tiếng Liên minh là hông biết nhậu) nói xấu nhà vợ, hahaha!!
 

Bình luận bằng Facebook