Hoàn [Tán Tu] Khi ấy thiếu thời, bỉ ngạn lửa hoa

Ô Giấy Nhỏ

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
36
Số lượt thích
415
Fan não tàn của
Tán Thanh Kiệt Châu Tu
#1
KHI ẤY THIẾU THỜI, BỈ NGẠN LỬA HOA
Tác giả: Uploading...

Edit by Ô Giấy Nhỏ
Raw from Hội Tự Sát
Tôi không biết đau khổ có hình dáng thế nào ----

Rõ ràng vừa cầm bút lên, có ý định viết nhật ký cho có để nộp cho giáo viên, nhưng lúc cầm lấy cây bút đỏ của mình mới phát hiện tôi đang muốn giúp con mình sửa bài.

Không có bài tập, không còn trẻ nữa.

Bạn cực kỳ do dự khi đứng trước gương, vừa chờ mong lại đau đầu không biết nên mặc bộ đồ nào đi hẹn hò, nghe thấy người trong bếp hô: “Xì dầu trong nhà hết rồi, đi mua giúp đi.” Lúc này bạn mới phát hiện, thứ trong tay là túi đồ ăn chứ không phải là túi xách xinh đẹp nữa rồi.

Không có buổi hẹn hò, tuổi trẻ đã rời xa.

Thời gian không ngừng trôi qua khiến cho một người mộng mơ trở thành một kẻ theo chủ nghĩa thực tế, khiến một cậu trai mặc đồ trắng bay bổng giữa gió trời phải biến thành một ông cụ lụm khụm theo năm tháng.

Năm tháng rất vô tình.

Đó là cậu, cũng là tôi, cũng là cũng ta.

Đấy là Tô Mộc Thu, đấy là Diệp Tu, cũng là Tô Mộc Tranh.

Thần y Nộ Mã thời niên thiếu, một ngày ngắm bông hoa Trường An (*).

(*) Hai câu thơ được ghép từ hai bài thơ, ‘Thần y Nộ Mã thời niên thiếu’ thuộc bài ‘Hỉ Thước Tiên’ của Nhạc Vân, câu đầu ‘một ngày ngắm bông hoa Trường An’ thuộc bài Đăng Khoa Hậu của Mạnh Giao. Hai câu này dùng để chỉ cảm giác luyến tiến và cảm thán với tuổi trẻ đã qua.

Mà bây giờ, cậu vẫn còn là chàng trai như ngày xưa, tôi đã đến tuổi có con.

Bởi vì Tô Mộc Thu chết rồi, vẻ ngoài chẳng thể đổi thay nữa rồi.

Chết sớm cũng có lợi, đó là bạn vĩnh viễn là người trẻ tuổi trong lòng người khác.

Sống trong ký ức, thời gian dừng lại vào giây phút ấy, không thể chạy về trước được.

Trong mơ, Tô Mộc Thu vẫn còn ở trạng thái tuổi mười tám, đôi mắt trong veo, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mặc chiếc áo sơ mi màu trắng.

Dịu dàng, ấm áp, sống cũng rất tốt.

Bởi vì cậu đã chết rồi.

Diệp Tu thì sao?

Râu ở cằm đã có chút cứng cứng rồi.

Khóe mắt cũng đã có nếp nhăn rồi.

Bởi vì anh còn sống.

Người sống thì sẽ già thôi, Diệp Tu cũng vậy.

Đúng thế, anh rồi cũng sẽ già đi mà thôi.

Quá khứ bị gió thổi lấy, bị tuyết vùi lấp, sau đó lại nảy mầm vào ngày xuân nào đó.

Nở thành một đóa hoa.

Cho dù bạn sống đến năm tám mươi tuổi thì sẽ có lúc nhớ lại ngày bé bạn cùng ông nội chơi đùa, nhớ đến những người bạn cũ.

Hai người nhìn thấy nhau, nở nụ cười ngốc nghếch.

Nhưng chẳng rõ tại sao lại cười.

Đời này chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, chúng ta cũng sẽ cùng vài người trong số họ trải qua xuân hạ thu đông.

Gặp nhau vì duyên, nhưng cũng bỏ lỡ nhau vì không đúng lúc.

Không chỉ bỏ qua người kia,

Mà còn bỏ qua một cuộc đời.

Tô Mộc Thu vĩnh viễn sống trong Vinh Quang của Diệp Tu.

Quân Mạc Tiếu, Ô Thiên Cơ.

Vào giây phút đạt lấy quán quân,

Hai người bọn họ đã buông bỏ rồi.

Người rời đi sẽ chẳng thể về được.

Người còn sống phải hạnh phúc, phải sống thật hạnh phúc.

Mười năm tiếp theo, cuộc đời của Diệp Tu không còn Tô Mộc Thu nữa.

Chẳng còn nữa.

Bởi vì tôi biết,

Mười năm cuối cùng, Diệp Tu sẽ nhớ đến bạn tốt của mình.

Cho dù bạn sống đến năm tám mươi tuổi thì sẽ có lúc nhớ lại ngày bé bạn cùng ông nội chơi đùa, nhớ đến những người bạn cũ.

Thứ già trước chưa chắc là cơ thể, có thể là ký ức nữa.

Như bạn thấy đấy, ký ức biến mất là một chuyện rất đáng tin.

Có vài chuyện dù bạn cố nhớ, bạn để trong lòng thì vài chục năm trôi qua, nó chỉ xuất hiện vài lần mà thôi.

Mỗi lần nhớ đến, thời gian sẽ chạy càng nhanh.

Sau đó bạn già đi.

Bạn không thể bắt lấy chú bướm đang bay lượn trong vườn hoa kia nữa.

Diệp Tu rồi sẽ già đi, trở thành một ông lão, anh sẽ nhớ đến một người tên là Tô Mộc Thu, nhưng anh sẽ không thường xuyên nhớ đến. Ký ức mấy chục năm dần dần nhạt đi theo thời gian, nụ cười của cậu trở nên mơ hồ. Đa số thời gian trong ngày, lão già họ Diệp sẽ mê man không tỉnh táo được, thời gian anh tỉnh rất ít, một vài hình ảnh năm tháng trên đỉnh cao kia sẽ thỉnh thoảng xuất hiện trước mắt anh, im lặng lướt qua như dòng nước chảy nhẹ nhàng.

Đến khi bộ phim cuộc đời này chiếu hết, lão già họ Diệp đến tuổi già nua ấy sẽ mở ra đôi mắt đục mờ của mình. Tiếng mưa vang lên, Diệp Tu chống gậy đi ra ngoài, có người đứng ở cửa che dù. Còn ở trong hình dáng mười tám tuổi nữa.

Đồng thông quạnh, dưới đêm trăng. (*)

(*) Đây là hai câu thơ trong bài ‘Giang thành tử’ của Tô Thức.

Người chôn dưới suối vàng bị bùn lấp mất, tôi ở nơi này tóc trắng bạc phơ.
 

Bình luận bằng Facebook