Tận vài năm sau, Tôn Triết Bình vẫn cho rằng việc gặp được Trương Giai Lạc chỉ là một giấc mơ của hắn.
Hôm đó sắc trời âm u, cũng giống như những ngày khác trong năm, hơn nữa còn có phần bết bát hơn. Cơn mưa nhỏ vừa mới ngừng, mặt cầu trở nên trơn trượt. Một quý ông vội vàng lướt qua người Tôn Triết Bình, sơ ý trượt chân đứng không vững, may mà bám kịp vào thành cầu mới tránh bị ngã xuống. Nhưng chiếc mũ phớt trên đầu chẳng may rơi khỏi cầu, thoáng cái đã bị nước sông cuốn trôi, còn không kịp nhìn thấy bọt nước bắn lên.
Quý ông phủi ống quần bắn đầy bùn đất, trừng dòng sông mà mắng mấy câu rồi rời đi, vừa lo lắng nhìn bầu trời đầy mây đen. Trận mưa lớn vẫn chưa trút xuống, cơn gió buốt giá cuốn theo hơi nước thổi qua khiến tay chân người qua đường lạnh cóng, chỉ hy vọng nhanh về đến nhà uống một ly rượu nóng để sưởi ấm cơ thể. nhưng Tôn Triết Bình vẫn dựa vào thành cầu, không động đậy, tựa như một bức tượng điêu khắc rỉ sét.
Tay phải hắn cầm một bức thư, nếu không nắm chặt, một tờ giấy mỏng manh như vậy có lẽ đã bị gió thổi bay từ lâu. Mà câu chữ trong thư cũng bay loạn trong làn gió, không thể thấy rõ nội dung.
Nếu như có thể, dùng hai tay mở thư là có thể đọc được, nhưng hắn không làm nổi. Bắt đầu từ tuần trước, có lẽ đến tận khi chết đi, hắn chỉ có thể sử dụng tay phải.
Hắn của quá khứ nỗ lực, tương lai mà hắn chờ mong, cũng giống như chiếc mũ rơi vào trong sông kia, biến mất không dấu vết, không thể tìm lại. Hắn không cần đọc cũng biết trong thư khuyên hắn ở lại, tuy rằng tha thiết chân thành nhưng lại là chuyện vô bổ. Đúng, ở bệnh viện, nháy mắt sau khi hắn tỉnh lại hắn đã biết. Lòng hắn hiểu rõ nên từ bỏ, nhưng --
Đột nhiên, một giọng nói trẻ trung cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
"Thưa ngài, xin hỏi tôi có thể làm phiền ngài một chút, phỏng vấn ngài một vài vấn đề đơn giản được không?"
Áo sơ mi xám, áo khoác đen, quần yếm màu nâu nhạt, một đôi giày cổ cao đế bằng nâu sẫm. Rõ ràng vẻ ngoài và tuổi tác của cậu không sai lệch mấy, nhưng trên dưới lại không có lấy một món trang sức máy móc thời thượng mà giới trẻ theo đuổi, nếu không phải dưới vành mũ beret lộ ra đuôi tóc đỏ, cả người đều không có vẻ gì đáng chú ý -- Tôn Triết Bình theo tiếng gọi mà quay qua nhìn, lọt vào tầm mắt là một người trẻ tuổi xa lạ, đứng cách hai bước lịch sự mỉm cười với hắn.
Tầm nhìn của Tôn Triết Bình chuyển đến bút than và cuốn sổ ghi chép nhỏ mà người nọ đang cầm.
"Anh là phóng viên?"
"Đúng vậy thưa ngài!"
"Tạm biệt."
"Ế?!"
Không màng đến vẻ kinh ngạc của đối phương, Tôn Triết Bình nhanh chân rời đi. Hắn liếc bức thư trong tay, cười khổ một tiếng, thả lỏng nắm tay. Bức thư lộn một vòng trong gió, lướt qua thành cầu nhỏ nước tí tách, rơi xuống lòng sông rồi mất hút. Mà Tôn Triết Bình, từ đầu đến cuối đều không hề quay đầu lại nhìn.
Hắn rảo bước trên con đường nhỏ hẹp, bầu trời nặng trĩu ép phía trên. Lộc cộc lộc cộc, phía trước có một cỗ xe ngựa lao đến, chạy trên mặt đường đá có chút rung xóc. Vì thế hắn nghiêng người vào lề đường né, dư quang lướt qua một lọn tóc đỏ. Hả, đây không phải là --
"Sao anh vẫn theo tôi?"
Tôn Triết Bình hết hồn, người trẻ tuổi ban nãy ở trên cầu vẫn luôn duy trì khoảng cách hai bước chân mà theo sau hắn, người nọ bất bình trừng hắn: "Thưa ngài, nếu như vừa rồi ngài rời đi là do không vừa lòng việc tôi mạo muội chiếm dụng thời gian của ngài, vậy thì tôi rất xin lỗi. Nói thật loại chuyện này tôi cũng gặp nhiều rồi. Nhưng hình như ngài xuất phát từ thành kiến với phóng viên mới có phản ứng như vậy. Cho nên tôi nhất định phải vì nghề nghiệp của mình mà yêu cầu một lời giải thích."
"Giải thích?" Tôn Triết Bình suýt chút nữa bị chọc cười: "Là tôi cần cho anh một lời giải thích, hay là anh nên nói thật với tôi? Đừng có quanh co lòng vòng, nói thẳng đi, anh là tên nhà báo quèn của tòa soạn nào?"
"Tòa soạn?" Người trẻ tuổi ngẩn ra: "Tôi nhắc đến tòa soạn lúc nào?"
"Ồ, tôi hiểu rồi, thực ra anh không phải là phóng viên, mà là người do công ty cá độ phái tới để thăm dò thông tin đúng không. Sao nào? Tỉ lệ cá cược giảm rồi?"
Người trẻ tuổi trước đó vẫn đang nổi giận đùng đùng giờ chuyển sang mờ mịt: "Thưa ngài, tôi đoán là ngài đã hiểu lầm chuyện gì rồi..."
"Được rồi." Tôn Triết Bình vung tay ngắt lời cậu: "Ngụy trang cũng khá giống đấy, nhưng không có tác dụng gì đâu. Đối phó với đám phóng viên các người, dù tôi không phải người thân kinh bách chiến, nhưng cũng đã bị mấy người quấy rầy vô cùng phiền phức rồi. Không phải chỉ muốn biết liệu tôi có thể tiếp tục lái phi thuyền hay không à! Hôm nay vừa đẹp, cho các người một câu trả lời chắc chắn, sau này đừng kẻ nào tới tìm tôi nữa! Vụ thi đấu kia tôi cũng không tham gia nữa!"
Cuối cùng cũng đã nói ra.
Được rồi, nói hết ra coi như giải thoát rồi. Tôn Triết Bình hít sâu một hơi, ôm tay lạnh nhạt nhìn cái tên tự xưng là phóng viên này.
Không cần biết cậu ta là ai, biết được tin tức mang tính công phá cao như vậy hẳn trong nháy mắt sẽ bị bại lộ? Ném bỏ bộ mặt lễ phép giả tạo, điên cuồng chạy về cái tòa soạn ở nơi xó xỉnh nào đó hay là cái công ty cá độ thuê mình, tiếp đó thì tin tức 'Tôn Triết Bình giải nghệ vĩnh viễn' sẽ truyền đến tai giới yêu thích phi thuyền cùng với những người ham mê cờ bạc cá độ.
Sau đó, ha, những lời quan tâm an ủi nửa vời, những kẻ châm chọc vui sướng ăn mừng, đều cút đi!
Nhưng người trẻ tuổi chỉ dùng vẻ mặt càng mờ mịt hơn nhìn hắn, hỏi: "Phi thuyền là cái gì?"
Tôn Triết Bình nghẹn.
"... Anh giả ngu cái gì! Phi thuyền hơi nước ấy! Năm năm trước đã được phát minh ra rồi, thi đấu chính thức cũng đã được ba bốn năm, dù cho anh không đến đấu trường bao giờ, hẳn cũng đã nhìn thấy tàu tư nhân của quý tộc và xí nghiệp lớn bay ầm ầm trên đầu chứ!"
Mắt người trẻ tuổi đột nhiên sáng ngời, giọng nói cũng lớn hơn vài phần: "Ý ngài là, hiện tại đã có máy móc bay trên không sử dụng động cơ hơi nước ư?!"
"Cái gì, ngay cả thứ này anh cũng không biết?! Anh từ nông thôn đến đấy à!"
"Đúng vậy, tôi chính là một phóng viên nhỏ ở nông thôn, hôm nay là lần đầu tiên vào thành phố. Vậy nên ngài có thể nói một chút về phi thuyền được không?" Người trẻ tuổi kích động gặng hỏi, đột nhiên lại nghĩ đến phản ứng lúc trước của Tôn Triết Bình: "À... ngại quá, đây có vẻ là đề tài ngài không muốn nhắc tới... vô cùng xin lỗi."
Mí mắt Tôn Triết Bình giật giật, cân nhắc câu chữ rồi mới hỏi: "Anh... chỉ tùy tiện kéo một người qua đường để phỏng vấn? Thật sự không biết tôi là ai?"
"Ờm..." Người trẻ tuổi lộ vẻ thấp thỏm: "Xin hỏi quý danh của ngài ạ?"
Lúc này Tôn Triết Bình mới nghiêm túc quan sát đối phương. Nếu như thật sự là từ thôn làng hẻo lánh lặn lội đường xa đến đây thì có thể giải thích được bộ trang phục quê mùa trên người anh ta. Ngoại trừ điểm ấy, người trẻ tuổi này -- trong nháy mắt Tôn Triết Bình cảm thấy vốn từ của mình nghèo nàn -- vẻ ngoài rất đẹp.
Hắn không khỏi thả nhẹ giọng: "Ban nãy trước khi tôi ngắt lời, anh định phỏng vấn tôi cái gì?"
"Làm một bài khảo sát về cái nhìn của người dân với trình độ phát triển khoa học kỹ thuật ngày nay."
"Phụt -- ha ha ha ha!" Tôn Triết Bình không nhịn được mà cười rộ lên: "Ngại quá, đúng là tôi đã hiểu lầm anh rồi. Đúng lúc tôi rảnh, đi nào, để cáo lỗi, tôi mời anh uống một ly, anh muốn hỏi tôi cái gì cũng được."
Người trẻ tuổi lại có chút chần chừ: "Không phải ngài nghi ngờ tôi là do công ty cá độ phái đến ư?"
"Kẻ mà ngay cả phi thuyền cũng chưa nghe đến bao giờ lại muốn đưa tin về khoa học kỹ thuật ư? Ha ha ha, phóng viên ở trong thành phố sẽ không nghĩ được cái cớ vòng vo như vậy, tôi không thể không tin anh đúng chứ? Còn có, bộ quần áo anh mặc trên người, hiện tại trong thành phố cũng chỉ có người cao tuổi mới mặc."
"Không thể nào! Trông quê mùa đến vậy ư! Tôi đã chọn bộ đẹp nhất của mình rồi đó!"
Mưa bụi lất phất bay, Tôn Triết Bình cố tình không để ý đến lời than thở của người trẻ tuổi, nói một câu đuổi theo tôi, một tay che đỉnh đầu liền chạy. Nhà nhỏ ba tầng ở hai bên đường tụt lại đằng sau, mấy chiếc cối xay gió nhỏ trên mái nhà chuyển động theo gió, bánh răng rỉ sắt tựa hồ cũng được mưa vỗ về, thả âm thanh nhẹ nhàng vào không trung, thật lâu không tiêu tán. Từ sau lưng truyền đến tiếng lẩm bẩm đầy oán giận của người trẻ tuổi, Tôn Triết Bình vừa chạy vừa cười, cười đến nỗi bờ vai cũng run run.
Kể từ khi sự cố kia phát sinh, đây là ngày mà tâm tình của hắn thoải mái nhất. Đồ uống mình gợi ý liên tục bị từ chối cũng không phá hỏng được sự vui vẻ này.
"Thật ư? Rượu nào cũng không uống? Vậy thì cà phê hẳn là được chứ."
"Tôi... cũng không quen uống cà phê."
"Trà?"
"Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng mà không cần đâu."
"Dù sao cũng đã đội mưa rồi, tùy tiện uống gì đó làm ấm thân thể đi." Tôn Triết Bình nói, lại phát hiện trên người đối phương không dính một giọt mưa nào. "Kỳ lạ, tôi không thấy anh có mang ô mà."
"Bởi vì tôi..." Không hiểu vì sao người trẻ tuổi thoáng hoảng hốt giải thích: "Tôi chạy dưới mái hiên của mấy ngôi nhà ven đường."
"Thật có sức sống." Tôn Triết Bình ý vị sâu xa nhếch miệng cười một tiếng: "Như vậy thì gọi cho anh một ly nước hoa quả là được rồi, kèm thêm bánh táo nhé, khi còn nhỏ tôi thích uống cái đó nhất."
"Thưa ngài, tôi đã hai mươi bảy rồi. Ngài đừng tưởng tôi không dám nổi giận với đối tượng phỏng vấn."
"Dĩ nhiên sẽ không, tôi đã được lĩnh giáo rồi."
"Ngài --"
"Làm phiền, tạm thời chúng tôi chỉ gọi hồng trà, vị kia một lúc nữa mới gọi, cảm ơn." Nhanh chóng gọi đồ, Tôn Triết Bình chống cằm, cười cười với người trẻ tuổi nhíu mày ngồi đối diện: "Anh đã hai mươi bảy, chẳng phải là lớn hơn tôi gần 1 tuổi sao? Nhìn không ra."
"Đó là do mặt anh già!" Người trẻ tuổi cãi lại, phát hiện Tôn Triết Bình vẫn đang nhìn mình cười, đột nhiên có chút khó xử, vội vàng giơ tay che mặt: "Làm sao? Có vấn đề gì?"
"Không." Tôn Triết Bình trực tiếp phủ nhận. "Tôi chỉ muốn nói, bây giờ nói chuyện với tôi anh đã thả lỏng hơn lúc trước rất nhiều. Tôi không phải là nhân vật tai to mặt lớn gì, tuyển thủ phi thuyền nói cho cùng cũng chỉ là nghề nghiệp mua vui cho người khác mà thôi. Trước nay tôi vốn không ưa đám phóng viên dối trá, ngoài mặt tôn kính sau lưng lại viết bậy bạ về tôi, vậy nên anh cũng đừng ngài này ngài nọ nữa, khó nghe chết. Anh tên Trương Giai Lạc đúng chứ? Từ giờ tôi gọi tên anh, anh cũng cứ gọi thẳng tên của tôi, tôi là Tôn Triết Bình."
"Được, Tôn Triết Bình." Trương Giai Lạc nhẩm lại một lần, cũng cười: "Ừ, tôi cũng thích kiểu nói chuyện thẳng thắn của anh."
"Xưa nay tôi muốn nói gì là nói đó, tính tôi như vậy, không muốn thay đổi." Hai người nói chuyện, trà đã được bưng lên, Tôn Triết Bình nói lời cảm ơn với phục vụ. "Được rồi, anh muốn hỏi tôi cái gì?"
"À, có chút vấn đề muốn tìm hiểu." Trương Giai Lạc mở notebook, liếc mắt nhìn Tôn Triết Bình, người nọ gật đầu ra hiệu cậu tiếp tục. "Có thể giới thiệu sơ lược về nghề nghiệp của anh không? Dĩ nhiên nếu không muốn nói có thể bỏ qua."
"Dù sao cũng là sự thật, có trốn tránh cũng không thay đổi được, không cần thiết giấu giấu diếm diếm." Nhấp một ngụm hồng trà, ngón tay vuốt ve quanh miệng chén, Tôn Triết Bình thở dài một hơi, bắt đầu kể: "Mười tám năm trước, các nhà khoa học thành công chế tạo ra máy móc chạy bằng hơi nước, phát minh ra loại phương tiện có thể bay mà loài người hằng mơ ước, chính là phi thuyền hơi nước. Dĩ nhiên bất kì công nghệ nào cũng cần phải trải qua từng bước cải tiến phát triển, phi thuyền trước kia không thể bì được với của hiện tại, vô cùng cồng kềnh, bay không được mấy phút đã phải hạ xuống tiếp nhiên liệu. Sau này không ngừng hoàn thiện, thể tích phi thuyền ngày càng nhỏ, thời gian, quãng đường bay cũng tăng lên. Hiện tại, địa phương bình thường phải ngồi ba tiếng xe lửa mới đến, dùng phi thuyền thì một tiếng là đến nơi, hơn nữa khoang điều khiển cũng thoải mái hơn nhiều."
"Nhưng chi phí chế tạo phi thuyền quá cao, nhà xưởng phổ thông căn bản không thể làm được, chỉ có vương thất, quý tộc lớn, còn mấy gia tộc sở hữu vài xí nghiệp lớn mới mua được tàu của tư nhân. Cậu xem, hiện tại trên đường có xe hơi nước chạy tới chạy lui cũng không có người vây xem, nhưng lúc phi thuyền bay qua trên đầu lại có không ít người gọi cả bạn bè cùng nhìn. Có một nơi có thể để cho mọi người xem đã nghiền, đó chính là đấu trường phi thuyền."
"Giống như đua ngựa sao?"
"Gần như thế, nhưng sân bãi không ở mặt đất mà là trên trời. Lại nói, con người luôn luôn hiếu kì, lại thích khoe khoang, phi thuyền là món đồ mới lạ, họ mua không nổi liền đến đấu trường xem, rồi đánh cược trận nào thắng, như thể bản thân cũng tham dự vào. Nếu như chiếc phi thuyền mình chọn thật sự thắng, khi về nhà cũng có thể bốc phét hai ngày hai đêm. Cũng vì có nhiều người yêu thích, vậy nên mới có xí nghiệp nguyện ý bỏ tiền tài trợ, tổ chức thi đấu, tạo phúc cho những người dân bình thường yêu thích phi thuyền giống như tôi đây. Khi còn bé cũng không nghĩ đến bản thân có một ngày sẽ được tự tay lái nó, hơn nữa đã lái bốn năm."
"Nhưng mà, tất cả đều kết thúc rồi."
Tôn Triết Bình giơ tay trái lên, găng tay da dài từ ngón tay đến cổ tay bị tay áo che đi. Hắn chuyển động cổ tay, cánh tay cứng nhắc như một khúc gỗ, nhìn kĩ mới phát hiện cử động rất nhỏ. Tôn Triết Bình nhìn tay mình cười khổ, may mà cảm xúc trong đáy mắt so với lúc ở trên cầu đã thả lỏng hơn không ít: "Tuyển thủ thi đấu phi thuyền là một nghề liều mạng. Có khi do thao tác không đúng hoặc máy móc gặp trục trặc mà chết máy, cũng có khi phi thuyền xảy ra va chạm, còn mất mạng do va chạm quá nghiêm trọng. Tôi chỉ tổn thương một tay như thế này đã coi như là thương nhẹ. Chỉ là, thiếu một chân, thay vào một cây gậy gỗ cũng có thể dẵm đến bàn đạp; tay không thể cử động ngay cả cần điều khiển cũng không cầm được, đừng nói đến những thao tác tinh vi khác. Là một người điều khiển phi thuyền, tôi đã phế mất rồi."
Trà đã hơi lạnh, Tôn Triết Bình uống một ngụm lớn nhuận giọng, thuận miệng tán thưởng trình độ pha trà của phục vụ không tệ, lời nói được một nửa lại sửng sốt.
"Trương, Trương Giai Lạc? Anh đừng khóc -- tôi có khăn tay này!" Tôn Triết Bình hơi hoảng, so với khi mình bị đuổi còn hoảng hơn, tay chân luống cuống lục tìm trong túi một trận, Trương Giai Lạc giơ tay dụi dụi mắt.
"Xin lỗi, để anh chê cười rồi. Tôi không khóc."
Tôn Triết Bình nhất thời không biết nên nói gì: "Không... không sao..."
"Tôi không biết anh đã phải trải qua những chuyện gì lại tùy tiện tranh chấp với anh, còn khiến anh tự vạch trần vết sẹo của mình. Rõ ràng tôi chỉ là một người xa lạ mà thôi, anh vốn có thể không cần nói." Trương Giai Lạc buông tay, giọng rầu rĩ: "Ngài Tôn rất kiên cường, không giống tôi, là một phóng viên không xứng danh..."
"Tôi nói là tôi không ngại." Tôn Triết Bình thoáng ngừng, trầm giọng: "Có thể bình tĩnh mà kể lại những gì mình đã trải qua, trong lòng tôi cũng thoải mái hơn nhiều, đều nhờ có anh. Thật sự, tôi rất vui vì khi đó anh không bỏ qua tôi mà đi phỏng vấn người khác."
Trương Giai Lạc cúi đầu trầm mặc một hồi, đột nhiên lại nín khóc mỉm cười, hơi ngượng ngùng nhìn về phía Tôn Triết Bình: "Thực ra mà nói, nếu đối tượng phỏng vấn từ chối, tôi cũng không muốn làm một kẻ đáng ghét không phân phải trái mà bám dính lấy đối phương. Nhưng hôm nay nhìn thấy anh ở trên cầu, không biết vì sao, tôi cảm thấy tôi không thể bỏ mặc anh một mình. Dĩ nhiên, ngay từ lần đầu gặp, tôi đã nhìn ra anh là người rất kiên cường, rất kiêu ngạo, không chuyện gì làm anh suy sụp được. Nhưng tôi quả thật có một loại cảm giác kỳ lạ, nói với tôi rằng người trước mắt này cần tôi."
Nhịp tim Tôn Triết Bình đột nhiên gia tốc, suýt chút nữa không kìm được suy nghĩ vươn tay nắm lấy tay cậu.
"Ai nha, tự nhiên lại nói mấy lời kỳ quái." Trương Giai Lạc nhún vai tự giễu, cẩn thận quan sát phản ứng của Tôn Triết Bình. Khóe mắt hồng hồng, đôi mắt ướt nhẹp như những viên đá bên ngoài ô cửa sổ được nước mưa gột rửa, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tôn Triết Bình vội vàng uống một ngụm trà lạnh thanh thanh họng, ho khan một tiếng: "Không sao không sao, gì nhỉ, không bằng chúng ta tiếp tục đề tài ban đầu? Tôi đã giới thiệu xong rồi, vấn đề tiếp theo là gì?"
Đúng vậy đúng vậy, Trương Giai Lạc lẩm nhẩm, vùi đầu xác nhận lại câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn trên cuốn sổ.
"Kể từ khi máy móc hơi nước thay đổi, rất nhiều kỹ thuật mà trước đây nhiều người không tưởng tượng ra nổi cũng đã ra đời. Ban nãy đã đề cập tới phi thuyền, anh cho rằng đó là phát minh vĩ đại nhất tính tới thời điểm hiện tại sao?"
"Có phải là phát minh vĩ đại nhất hay không tôi không chắc, tôi chỉ là người điều khiển nó, việc chế tạo tôi không rành lắm. Nhưng nó là thứ khiến tôi đam mê nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy nó được giới thiệu trên báo, tôi đã mơ ước được điều khiển nó bay trên trời. Nhưng tôi đã quyết định rút lui, cũng bắt đầu cân nhắc việc đổi nghề."
"Là công việc truyền thống hay là một nghề mới nổi khác?"
"Thời đại này làm những công việc truyền thống chả có tí thú vị nào, nói không chừng một ngày nào đó còn đột nhiên bị sa thải. Hiện tại người lớn có chút tiền đều muốn đưa con mình đi học mấy ngành công trình, kế toán. Chưa kể cái nghề này còn phải cân nhắc đến chức vị của bản thân, nhất định phải chú ý đến bước đường phát triển."
"Vậy anh đã chọn được nghề nào rồi?"
"Công việc hot nhất hiện tại chính là chế tạo cơ khí, đặc biệt là từ năm ngoái, khi quy mô lắp ráp và ứng dụng của động cơ tự động* được mở rộng, rất nhiều ngành nghề truyền thống cũng bước vào cải cách. Hơn nữa, kỹ thuật dùng cho những thiết bị máy móc cỡ lớn cũng bắt đầu ảnh hưởng đến thị trường vật dụng sinh hoạt. Triển lãm quốc tế năm năm trước vô cùng thành công, không ít người vượt biển đi đến những đại lục mới, dấn thân vào ngành cao su, tôi có một người bạn mở xí nghiệp định đến nơi đó khai thác thị trường." Tôn Triết Bình nói, lại thấy Trương Giai Lạc không hề hạ bút ghi chép điều gì: "Sao vậy?"
*tiếng anh "difference engine"
"Ờm..." Trương Giai Lạc hơi xấu hổ: "Ban nãy anh nói là... ngà voi*?
*cao su /xiang4jiao1/
ngà voi /xiang4jiao3/ Lạc Lạc nghe nhầm đó.
"... Chỗ của anh rốt cục hẻo lánh đến mức nào." Im lặng một hồi, Tôn Triết Bình chịu thua vỗ đùi: "Được rồi, tôi dẫn anh đến nhà xưởng tham quan."
Nhà xưởng được xây từ gạch đỏ tọa phía sau bức bức tường, một dãy ống khói lớn khuất trong mây trời. Bước qua cổng sắt lớn, bày ra trước mắt là một không gian lớn gần như không thấy điểm cuối, ánh sáng ban ngày chiếu vào từ cửa sổ vòm bị hơi nước khúc xạ mờ mờ ảo ảo. Nơi này tựa như biến thành một không gian bán trong suốt, công nhân bận rộn thao tác đằng sau máy móc, ngay cả thời gian ngẩng đầu lau mồ hôi cũng không có. Bánh răng màu đồng, dây cu-roa đen, ổ trục ánh kim lấp lóe, như một vòng tuần hoàn chuyển động không ngừng phát ra âm thanh cọt kẹt, hơi nước phun trào và tiếng động cơ, tiếng người bốn phía vây lấy hai vị khách đến thăm.
Đây chính là âm thanh của thời đại này.
"Tôi có hai người bạn mở xí nghiệp, bọn họ từng là đơn vị tài trợ cho tôi. Trong đó có một người họ Chung vừa nãy tôi đã nói qua, sắp tới sẽ vượt biển mở rộng quy mô. Còn một người khác họ Lâu, nhà không thiếu nhất là tiền, nhỏ hơn tôi bốn tuổi, cũng mê mẩn phi thuyền rất nhiều năm, người nhà cho hắn một khoản tiền xây dựng sân thử nghiệm phi thuyền ở ngoại ô. Phi thuyền mà tôi lái là do nhà cậu ta sản xuất, có thể coi cậu ta là ông chủ của tôi." Tôn Triết Bình vừa dẫn đường vừa giới thiệu với Trương Giai Lạc. "Công xưởng này cũng là sản nghiệp nhà cậu ta. Ba cậu ta mở một xưởng may lập nghiệp, trong thời đại kỹ thuật không ngừng phát triển này nắm lấy cơ hội nhanh chóng phất lên. Năm năm trước ở hội chợ, gia đình cậu ta tuyên truyền quảng cáo rầm rộ một phen, mấy năm qua việc buôn bán càng ngày càng phát đạt. Chỗ tôi đưa anh đến hôm nay chính là công xưởng có quy mô lớn nhất của nhà cậu ta, ở đây có thể tìm thấy hầu hết những thứ đồ thời thượng trong thành phố mấy năm gần, tôi đoán anh sẽ thích."
"Thích thích! Tôi muốn xem chính là mấy thứ như vậy, anh hiểu tôi thật đó!" Trương Giai Lạc vừa bước chân vào liền hận bản thân không thể mọc thêm được một đôi mắt, nhìn quanh một vòng, tâm tình phấn khích lộ rõ trên mặt.
Bọn họ leo lên lan can phía trên cao nhìn xuống. Vô số máy dệt tự động chiếm nửa không gian, đều được phủ một tấm vải đen, từ xa nhìn lại giống như những cây đàn dương cầm trong dàn nhạc chờ đợi nữ công dệt vải đến, thành thạo tấu lên những hòa âm tinh túy.
Tôn Triết Bình thấy Trương Giai Lạc nhoài nửa người ra khỏi lan can, sợ cậu vui quá không cẩn thận ngã xuống đống máy móc bên dưới, vội vàng gọi cậu đi tiếp: "Còn nhiều cái hay lắm, phía trước có phòng trưng bày, đi theo tôi, cho anh xem mấy thứ được các quý ông và tiểu thư yêu thích."
Đó là hộp nhạc pha lê trang trí thiên nga bằng nhung, là thảm gấm treo tường màu sắc sặc sỡ, là con rối chạy bằng dây cót, còn có tranh thêu hoa mỹ phức tạp, lông công, cúc áo bằng đồng khắc hoa văn, bộ lễ phục có dải băng tay hình bánh răng.
"Có lẽ tôi đã hiểu tại sao anh nói tôi ăn mặc giống ông già rồi." Trương Giai Lạc nhìn không chớp mắt viên ngọc đính trên mũ dạ, xoay tới xoay lui thưởng thức đủ loại màu sắc khúc xạ, mê đắm mà ngừng bước: "Thiệt cho chỗ tôi vẫn còn lưu hành vẻ đẹp mộc mạc. Chờ ngày nào đó tôi có tiền rồi, cũng sẽ mua chiếc mũ như vậy, còn đính một viên ngọc lớn hơn thế này nữa."
"Sao đủ chứ. Phải sắm đủ cả bộ lễ phục mới được, áo bành tô và áo gi-lê xếp đầy một ngăn tủ, găng tay và gậy cũng không thể thiếu, trên ngực còn phải cài hoa hồng mới hái trong ngày."
"Đúng đúng đúng! Lại mua thêm một tòa nhà, hoa viên bao quanh, bốn mùa đều có hoa nở rộ!"
"Đi đâu cũng có người đi theo phục vụ. Hai giờ chiều có hẹn bên ngoài, một giờ rưỡi đã có xe hơi nước chờ bên ngoài. Không không, xe hơi nước quá lạc hậu, phải có phi thuyền tư nhân mới được."
"Tục khí! Phải là để phi thuyền dừng trên không, nhưng tôi không muốn ngồi, tự mình cưỡi ngựa."
"Nói rất hay, chúng ta không cần học theo đám người dung tục trừ tiền ra không có gì cả kia. Lúc người hầu hỏi 'thưa ngài, ngài muốn dùng trà Darjeeling hay Blue Mountain?' phải khoan thai trả lời..." Tôn Triết Bình hắng giọng, sống lưng thẳng tắp ngẩng đầu: "Không, lấy cho tôi nước hoa quả và bánh táo."
"Phì!" Nói một thôi một hồi hóa ra là đang cười nhạo mình, tầm mắt Trương Giai Lạc cuối cùng cũng dứt được khỏi viên ngọc, trừng Tôn Triết Bình đang cười xấu xa. Người sau đã sớm chạy, hiện tại nhàn nhã đi dạo phía xa xa, còn thiếu đánh bổ sung một câu: "Ánh mắt anh cứ dính lấy nó, giờ cuối cùng cũng chịu nhìn đến tôi rồi."
"Anh có gì hay mà nhìn!"
Tôn Triết Bình đi đến trước chiếc gương soi soi: "Đẹp hơn anh."
"Ngài Tôn, anh quên mang liêm sỉ trước khi ra ngoài à?"
"Anh thay đồ đi thì có thể miễn cưỡng so với tôi." Tôn Triết Bình làm bộ xoa xoa cằm, đột nhiên nghiêm túc nói với Trương Giai Lạc: "Sao nào? Thích phong cách thế nào, tôi mua cho anh một bộ?"
"Hả?" Pha bẻ lái gấp làm Trương Giai Lạc giật mình, gương mặt nháy mắt đỏ bừng: "Sao có thể để anh tiêu pha được!"
"Nếu như ngại thì cứ coi như tôi cho anh vay được chứ? Chờ đến khi anh trở thành ký giả nổi tiếng rồi đừng quên tôi là được."
Trương Giai Lạc thấy Tôn Triết Bình bắt đầu tiết mục lựa quần áo, hoảng hốt xua tay: "Ngài Tôn! Tôn Triết Bình! tôi biết anh có ý tốt, nhưng tuyệt đối đừng mua đồ cho tôi!"
"Sao không? Những bộ đồ này đều dùng máy móc tự động sản xuất ra, nhìn thì hoa lệ, thực chất không hề đắt. Anh yên tâm, chút tiền này tôi vẫn có. Anh xem cái này thế nào? Mặc lên người anh rất tôn da." Tôn Triết Bình cầm một chiếc trend coat màu đỏ rượu, quay đầu thấy dáng vẻ Trương Giai Lạc cắn môi muốn nói lại không biết mở lời thế nào.
"Anh thật sự không cần?”
“Xin lỗi…”
Tôn Triết Bình vò đầu, trả chiếc áo lại về trên giá: "Không cần xin lỗi, anh không làm sai chuyện gì." Đối phương không muốn, hắn cũng không thể miễn cưỡng. "Thế này đi, chúng ta đi tham quan trước. Phía trước có gian triển lãm mà tôi vô cùng thích, anh có thể bổ sung thêm vào danh sách đồ trưng bày trong phòng lớn sau này." Tôn Triết Bình dẫn Trương Giai Lạc đi tiếp, giơ tay chỉ: "Kia."
"Oa!" Trương Giai Lạc chạy đến ngẩng đầu xem xét tỉ mỉ chiếc đồng hồ, không khỏi cảm thán thành tiếng: "Quả là một vật tinh xảo!"
Tôn Triết Bình gọi một người công nhân đến, phân phó vài câu, công nhân gật đầu, gập người chui vào đằng sau chiếc đồng hồ cao gấp mấy lần người bình thường, thao tác một hồi. Chỉ thấy kim giờ mạ vàng chuyển động, cuối cùng chỉ vào vị trí giờ đúng. Lập tức, tiếng đại phong cầm du dương vang lên, một chú chim nhỏ bằng đồng đôi mắt khảm đá quý đẩy mở một miếng gỗ trên mặt đồng hồ, líu lo hót. Phía dưới mặt đồng hồ cũng có một tấm gỗ lớn hơn mở ra, hình nhân nhạc công gõ trống tấu nhạc, nghệ sĩ diễn xiếc, biểu diễn ảo thuật lần lượt chạy ra. Dưới cùng còn có một cánh cửa lớn, mười mấy con rối bằng pha lê giẫm nhịp nhảy một điệu Van, ánh sáng bảy màu khúc xạ trên sàn, vẽ từng vòng đều đặn.
"Ngày hôm nay của tôi quá viên mãn rồi!" Lúc rời khỏi nhà xưởng, Trương Giai Lạc đã cảm thán như vậy.
"Chiếc đồng hồ kia hiện tại chỉ để làm vật mẫu trưng bày, anh có để ý trên đỉnh đồng hồ có một chỗ chưa được trang trí không? Nếu có quý tộc hay xí nghiệp lớn nào mua về, công nhân sẽ khắc gia huy hoặc logo của chủ mua vào đó. Nếu đưa vào cửa hàng hoặc bảo tàng, sẽ khắc nhãn hiệu của vị 'ông chủ' kia của tôi, dùng nó để quảng cáo.
"Giống như hội chợ quốc tế mấy năm trước?"
"Đúng thế. Hơn nữa nghe nói lần triển lãm đó rất nhiều người tán thưởng thiết kế của nhãn hiệu nhà hắn, nói hoa văn trọng kiếm ở chính giữa đại diện cho chí tiến thủ của thương nhân thời đại mới."
"Ha ha, rất lãng mạn!"
"Ai biết được có phải do cậu ta khoác lác hay không. Nhưng mà thanh kiếm đó quả thật rất khí phách, tôi thích."
"Tôi cũng vậy! Nó rất đặc biệt, liếc mắt nhìn qua in sâu ấn tượng."
Sắc trời đã tối, Tôn Triết Bình lấy chiếc đồng hồ quả quýt nhét trong túi ra xem: "Chúng ta đi dạo đến nỗi quên cả thì giờ, đã qua tám giờ rồi. Anh có đói bụng không? Gần đây có nhà hàng khá ngon, nghe nói nữ hoàng cũng từng đến."
Trương Giai Lạc đột nhiên 'Ai da' một tiếng, nói: "Đã muộn như vậy rồi?! Tôi nghĩ tôi nên đi rồi!"
Tôn Triết Bình đang nhớ lại mấy địa điểm ăn uống mà bạn bè đề cử, cũng lặng lẽ tính xem mình có mang đủ tiền không, nghe thấy vậy thì ngẩn người: "Gấp như vậy?"
"Ừm... Tôi có hẹn với bạn, hắn cũng muốn đến thành phố xem thử, xe lửa có lẽ cũng sắp đến trạm rồi. Ban nãy tôi quên mất, không nói trước với anh, rất xin lỗi."
"Không sao." Tôn Triết Bình gảy bàn tính nhỏ trong lòng: "Bạn của anh cũng là lần đầu đến thành phố đúng không? Gọi anh ta cùng đi, tôi có thể làm hướng dẫn viên cho hai người."
"Tôi đã kéo chân anh cả nửa ngày rồi, sao có thể tiếp tục làm phiền anh. Hơn nữa chúng tôi đã có sắp xếp riêng rồi."
"Anh đã phỏng vấn đủ rồi?"
"A--" Nhắc đến phỏng vấn, Trương Giai Lạc hơi chút ngập ngừng: "Lần sau tôi có thể đến tìm anh không?"
"Không vấn đề gì, đương nhiên có thể, khi nào anh đến?"
"Tôi không nói trước được."
"Vậy anh ghi địa chỉ của tôi lại, đến đó tìm tôi là được. Cũng có thể gửi điện báo cho tôi, chủ nhà sẽ giúp tôi nhận." Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc nghe lời viết lách lên cuốn sổ tay, đáy lòng khẽ động: "Không phải phỏng vấn cũng có thể đến tìm tôi, dù sao thì gần đây tôi cũng không có việc gì quan trọng."
Sau đó hắn thấy Trương Giai Lạc cười tươi rói: "Chắc chắn rồi! Vậy hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại. Đi đường cẩn thận."
Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc phất tay đi xa, quay đầu tùy tiện vào một quán ăn ven đường gọi mấy món đơn giản, lại đội gió về nhà trọ, ném mình lên giường.
Cả người đều lâng lâng.
Lật người, Tôn Triết Bình hài lòng nhắm mắt. Hắn không mảy may nghĩ ngợi tới việc cậu ký giả từ trên trời rơi xuống không rõ danh tính này sẽ lỡ hẹn, trong não toàn là suy tính lần sau dẫn cậu đi đâu thì tốt. Trời vừa sáng hắn liền nhào tới bên bệ cửa sổ, lấy một tờ giấy chuẩn bị liệt kê những nơi mình đã chọn. Bà chủ nhà đang tỉ mỉ chăm chút cho vườn hoa hồng dưới lầu, mùi hoa nhàn nhạt bay vào phòng Tôn Triết Bình.
Hắn suy nghĩ mấy ngày, phương án chuẩn bị đã lấp đầy trang giấy, cậu phóng viên kia cuối cùng cũng đến. Tôn Triết Bình không nói hai lời liền dẫn Trương Giai Lạc đi thăm thú từng nơi trong danh sách. Đến lần thứ tư Trương Giai Lạc vào thành phố mới coi như tàm tạm, trong ngoài thành phố đều có dấu chân bọn họ, trong danh sách của Tôn Triết Bình chỉ còn lại một mục cuối cùng chưa hoàn thành.
"Là tôi suy nghĩ không thấu đáo, đáng lẽ tôi nên nghĩ tới việc nội bộ trung tâm điều hành máy không hẹn trước sẽ không tiếp khách. Đáng tiếc, máy móc tự động hóa vốn là một trong những phát minh vĩ đại nhất của thời đại này, vốn định xếp ở cuối cùng để anh mở mang tầm mắt một phen." Bị ăn bơ, cho dù là Tôn Triết Bình cũng chỉ đành nhún vai bất đắc dĩ.
Trương Giai Lạc hiển nhiên càng ủ rũ hơn: "Trách tôi không có chuyện gì lại không hẹn trước với anh."
Nói đến hẹn, Tôn Triết Bình thở dài: "Không phải đã nói trước khi đến thì gửi điện báo cho tôi sao? Anh không nghe, mỗi lần đều là đột nhiên đến nhà trọ tìm tôi, tôi lại không thể cả ngày làm tổ trong nhà chờ được, lần trước không phải đã lỡ mất rồi đấy sao?"
"Tôi là người nhà quê, không quen dùng điện báo mà, anh đừng tức giận." Trương Giai Lạc thấy thế lập tức cười hòa: "Dù cho không được nhìn thấy nhưng nghe anh giảng giải là đã đủ rồi! Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có loại máy móc thần kỳ như vậy, có thể thu thập đủ loại chuyện xảy ra trên thế giới! Từ văn bản cho đến hình ảnh, chỉ cần nhập chỉ lệnh đơn giản vào máy là có thể tìm được tin tức mà mình muốn. Nếu chỗ của tôi cũng có thì tốt rồi, lúc thu thập tư liệu cũng không khổ cực như vậy. Chuyện này giống như là phép thuật vậy!"
Tôn Triết Bình bị chọc cười, muốn giận cũng không giận nổi: "Năm nào rồi mà vẫn còn tin vào phép thuật chứ."
"Nói chứ, thật ra trước đây tôi không phải phóng viên, cũng không tiếp xúc với mấy ngành nghề khoa học kỹ thuật, mà là nhà văn, chuyên ghi chép lại những câu chuyện truyền kỳ thời xưa.
"Ồ? Lần đầu nghe anh nhắc đến đó, không bằng anh kể cho tôi một câu chuyện mà anh viết được không?"
"Được, vậy thì--" Trương Giai Lạc nghĩ ngợi một lúc: "Kể cho anh nghe phần tôi thích nhất nhé. Anh nghe nói đến thời đại Senatus* chưa?"
*Viện nguyên lão La Mã cổ
Tôn Triết Bình không hứng thú lắm với lịch sử, nhưng thời Senatus cách hiện tại không xa, lại tràn đầy bí ẩn, người già đặc biệt thích dùng những mẩu chuyện xưa cũ về nó để dỗ dành trẻ con ngủ. Tôn Triết Bình hồi tưởng lại câu chuyện mà bà nội kể cho mình, còn nhớ mang máng đôi ba câu, vì thế gật đầu.
"Vậy anh có biết Viện nguyên lão vì sao lại sụp đổ không?"
Tôn Triết Bình lắc đầu: "Không nhớ rõ."
"Vậy để tôi kể câu chuyện này, bắt đầu từ một người tha hương lưu lạc tới đất nước mà Viện nguyên lão nắm quyền. Người tha hương kia gặp phải phiền toái, trốn vào một hang núi, tình cờ gặp gỡ với một người đàn ông thần bí. Người đàn ông này có lai lịch rất lớn: hắn là hậu duệ của tộc Tinh Linh thời thượng cổ. Người tha hương kia muốn quay về quê nhà, ắt phải mượn ma lực của bảo thạch, nhưng loại bảo thạch này lại bị Viện nguyên lão khống chế, người ngoài tuyệt đối không thể đụng đến. Mà Tinh Linh tuy thông minh mạnh mẽ, đứng trong hàng ngũ trưởng lão, nhưng tộc Tinh Linh đã sớm suy thoái, luôn phải chịu áp bức của loài người, vậy nên hắn muốn lật đổ ách thống trị của các trưởng lão khác, thành lập một chính quyền mới công bằng hòa bình. Vì thế hai người đã hợp tác."
"Bối cảnh tiểu thuyết ấn tượng đấy." Tôn Triết Bình vỗ tay.
"Không phải tiểu thuyết, tôi thật sự đã tra được một chút căn cứ! Ờm, tuy đúng là tôi đã thêm vào một vài yếu tố tưởng tượng lãng mạn... Ví dụ như kẻ tha hương kia, tôi thu thập được tư liệu nói hắn cũng có vũ khí rất lợi hại, có thể đeo trên tay, có thể phun lửa phóng điện, nhưng tôi không hiểu nổi nguyên lý của nó. Còn phần kết cục, trong dân gian lưu truyền rất nhiều dị bản, ai cũng bảo mình đáng tin, anh nói xem phải làm sao? Tôi chỉ đành dựa vào sự thật mà phát huy trí tưởng tượng, chọn một cái kết cục mà tôi thích để viết."
"Vậy kết cục ra sao? Hai người đó thành công rồi?"
"Ban đầu người tha hương cùng Tinh Linh không hề tín nhiệm nhau, nhưng theo thời gian dần hiểu rõ, hai kẻ khác tộc dần mở lòng. Thế nhưng không được bao lâu, cơ duyên xảo hợp, người tha hương lấy được bảo thạch mà hắn cần, nếu như hắn muốn quay về quê hương của mình, có thể lập tức phủi mông rời đi. Nhưng Viện nguyên lão vẫn còn đó, Tinh Linh phải tính sao đây? Người tha hương nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định--" Trương Giai Lạc như đang diễn kịch, khoa trương làm một thủ thế bấm nút dừng " Hê hê, để cho anh cái nút thắt này, lần sau kể tiếp."
Tôn Triết Bình cũng học theo cậu, bày ra bộ dạng "không thể chịu nổi anh" vô cùng khoa trương.
"Truyện này của tôi đăng lên cũng phải chia thành mấy phần, sao có thể dễ dàng một lần kể hết cho anh nghe được!" Trương Giai Lạc mắt môi như hoa theo sát Tôn Triết Bình múa may: "Câu chuyện này cũng khiến tôi nổi danh đôi chút, mấy cụ ông cụ bà không biết chữ cũng muốn cháu trai cháu gái biết chữ đọc cho mình nghe."
Rất tốt rất tốt, Tôn Triết Bình gật đầu, nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn: "Nếu đã như vậy thì cứ tiếp tục viết thể loại truyện này không tốt ư, vì sao lại muốn làm một phóng viên đưa tin về lĩnh vực mình không am hiểu?"
Trương Giai Lạc rũ tay, hai mắt nhuốm một vẻ u buồn: "Ban đầu, tôi dựa vào hứng thú của mình đối với lịch sử dân gian mà nhấc bút sáng tác, nhưng có rất nhiều chuyện xưa đến bây giờ đã không còn ai có thể kể lại được tình tiết. Mà độc giả cũng không hề quan tâm tình tiết đó có đúng như trong sử sách hay không, bọn họ chỉ coi nó như câu chuyện tiêu khiển buổi trà chiều, hoặc thú vui giết thời gian của gia đình quanh lò sưởi vào những ngày đông giá rét. Vậy nên không thể thỏa mãn độc giả giả ham thích tình tiết ly kỳ gay cấn. Dần dần tôi thuận theo nhu cầu của số đông, càng viết càng khoa trương. Rồi đến cả tôi cũng không phân biệt được đâu là sự kiện thật, đâu là thứ tôi bịa ra. Tôi đã vứt bỏ cái tâm ban đầu của mình."
Nghe giọng điệu trầm trầm của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình muốn vỗ vai an ủi cậu đôi chút. Thế nhưng Trương Giai Lạc vẫn luôn bảo trì khoảng cách như gần như xa với hắn, dù rằng lúc nhường đường sẽ đi sát lại cũng lập tức im hơi lặng tiếng kéo dãn hai bước chân. Tay nhấc lên rồi chỉ đành hạ xuống, Tôn Triết Bình tiếp tục đề tài: "Cho nên anh muốn đổi lĩnh vực để phát triển à, nhưng vì sao lại lựa chọn khoa học kỹ thuật? Khác biệt quá lớn."
"Anh cũng nói rồi còn gì, thời này mà còn bàn phép thuật gì nữa, lạc hậu quá rồi. Chuyện xưa cũ không thể khơi gợi hứng thú của người hiện đại luôn nhìn về tương lai. Tôi nghĩ nếu muốn bắt đầu lại từ đầu thì cũng nên nhìn về phía trước. Khoa học kỹ thuật hưng thịnh cùng với tiềm năng vô hạn của nó dẫn dắt chúng ta hướng đến tương lai cũng khiến tôi xúc cảm dâng trào. Cứ thầm nhủ như vậy, tự nhiên tôi cũng sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh thời đại."
"Nói rất hay, tặng anh thêm một tràng pháo tay nữa."
"Thế nhưng gần đây tôi nghi ngờ quyết định của chính mình." Trương Giai Lạc thở dài: "Anh nói đúng, khác biệt quá lớn, tôi căn bản không thể thích nghi. Không tích lũy đủ tri thức, lại không bỏ được thói quen cũ, luôn nghĩ đến việc thêm thắt một chút kiến giả cùng tưởng tượng của mình vào trong bản tin. Anh biết không, linh cảm của tôi lúc nghe được chuyện của anh: Nếu như có người nào nghiên cứu phát minh ra cánh tay máy thì tốt biết bao. Giống như người máy mà chúng ta thấy qua, đưa cho nó một chỉ lệnh nó sẽ làm theo. Cho dù là sinh hoạt bình thường hay việc nắm cần điều khiển của phi thuyền, nó đều có thể giúp anh thực hiện."
Tay phải Tôn Triết Bình đè lên tay trái, cảm thấy nó không thể nén được cơn run rẩy. Một hồi lâu hắn còn quên cả hô hấp.
-- Đây là khả năng mà hắn chưa từng nghĩ tới! Nếu như... Nếu như điều này có thể trở thành sự thật!
"Hơn nữa phát minh này không chỉ có mình tôi cần, còn rất nhiều người chung hoàn cảnh cũng cần đến nó!" Hắn kích động đến nỗi khàn cả giọng: "Bọn họ chắc chắn cũng mong mỏi có được cuộc sống sinh hoạt như người bình thường!"
"Đúng vậy." Ngoài miệng tán đồng, nhưng nét mặt Trương Giai Lạc lại đầy cay đắng: "Tôi muốn chia sẻ ý tưởng này, vì vậy xóa xóa sửa sửa mấy bản thảo, tuần trước đã hoàn thành, cũng đã được gửi đi. Đây là tác phẩm đầu tiên liên quan đến khoa học kỹ thuật của tôi. Nhưng cái tôi nhận được lại chỉ là chế giễu. Toàn bộ độc giả và đồng nghiệp đều cười nhạo tôi, nói rằng tôi không hiểu biết gì về kỹ thuật mà cứ cắm đầu vào vẽ hươu vẽ vượn. Bọn họ nói 'làm sao có thể có phát minh như vậy được, có phải cậu vẫn không phân biệt rõ khoa học và phép thuật không', 'cút về với đống truyện cổ tích cho người già của cậu đi!'. Tôi đã suy nghĩ mấy ngày... Có lẽ tôi thật sự đã lựa chọn sai rồi."
"Không! Ý trưởng của anh rất tuyệt!"
"Ài. Anh cũng đâu hiểu về kỹ thuật,"
"Nhưng cũng không thể nói là anh sai, tưởng tượng một chút cũng chẳng mất gì. Nhà khoa học có rất nhiều kế hoạch phát minh thất bại, không thể vì vậy mà cấm bọn họ làm thử nghiệm chứ? Có thể hiện tại kiến thức chuyện môn của anh không đủ, vậy thì tìm người hiểu biết để hỏi xem. Tuy rằng anh sẽ bảo tôi chỉ là người ngoài nghề, đứng nói không đau eo, nhưng tôi cho rằng làm việc gì cũng đều tương đồng, lúc bắt đầu luôn gặp khó khăn. Tóm lại tôi muốn nói..." Nghe được ý tưởng cánh tay máy bị kẻ trong nghề xem thường, giống như hy vọng nóng bỏng vừa mới bốc lên đã bị hiện thực dội một xô nước lạnh, làm Tôn Triết Bình phiền muộn không nguôi. Hắn đã thế này, vậy thì Trương Giai Lạc vừa mới bước vào đã nhận phải địch ý cùng bài xích thì sao? Cậu thâm chí vẫn luôn vui vẻ cười nói với hắn, hiện giờ mới để lộ ra mấy phần rầu rĩ. Tôn Triết Bình hận bản thân từ nghề phóng viên cho đến ngành kỹ thuật đều không hiểu gì, đã không đưa ra được ý kiến gì giúp cậu, ngay cả ý nghĩ của mình cũng không nói được ra lưu loát: "Ý tôi là, hà tất vì lời đả kích của người khác mà từ bỏ ước mơ của mình? Đặc biệt là, không cần vì họ mà từ bỏ chính mình."
"Ồ không, không nghiêm trọng như anh nói đâu, đừng nói giống như tôi yếu đuối lắm vậy." Trương Giai Lạc hơi buồn bực, giống như một người lạc trong sương mù: "Tôi không phải đóa hoa được cưng chiều từ bé, hễ gặp mưa to gió lớn là gãy. Nếu so với trải nghiệm của anh, chút này của tôi đáng là gì. Chỉ là... bất ngờ. Tôi tự nhận bản thân là người kiên cường, nhưng một tuần nay, trong mắt toàn là lời phê bình tiêu cực, phủ định tất cả mọi thứ của tôi, nhìn thấy những thứ này, tôi vẫn--"
"Bọn họ cười nhạo anh, anh cũng cười lại bọn họ."
"Nào có đơn giản như thế! Tôi vẫn còn muốn lăn lộn trong nghề!"
"Vậy thì đừng để ý đến bọn họ. Sau này dùng thực lực chứng minh anh có thể."
"Tôi hiểu. Ý định chính là như vậy." Cậu thở dài, vùi mặt vào lòng bàn tay. "Kỳ thật mấy ngày qua tôi vẫn duy trì trạng thái tâm lý lạc quan, nhưng không biết vì sao, lúc đối mặt với, tôi lại không kìm được-- ban nãy tâm trạng hơi xuống dốc, xin lỗi. Tôi cần phải chỉnh lý lại tâm tình. Có lẽ cần mấy ngày... mấy ngày là khỏe."
"Trước mặt tôi anh không cần ngại." Tôn Triết Bình lại lần nữa nhịn xuống nỗi kích động muốn duỗi tay xoa đầu cậu, trong lòng có chút mừng rỡ không đúng thời điểm: "Tôi rất vui vì anh tâm sự với tôi."
Nụ cười khẽ của Trương Giai Lạc bị bàn tay che đi quá nửa: "Không nghĩ tới anh là người săn sóc như vậy."
"Bình thường đối với người khác tôi không như thế này."
"Kể cho anh xong, dường như cũng không phải chuyện gì to tát... Anh nói có phải tôi quá nhạy cảm hay không?"
"Có hơi hơi."
Trương Giai Lạc đùng một phát ngẩng đầu lên: "Tôi vừa mới khen anh săn sóc cơ đấy?!"
Thấy cậu đã khôi phục tinh thần, Tôn Triết Bình cũng cười theo: "Anh xem anh xem, đây không phải nhạy cảm à? Đùa anh một chút chứ đâu nói xấu anh. Người nhạy cảm mới có thể phát hiện ra vấn đề mà người khác coi nhẹ. Mấy cái tin tức khô khan dùng tiền để viết kia tôi không thèm xem, ngược lại chỉ cần có ý tưởng có quan điểm, cho dù là mắng tôi tôi cũng có thể chấp nhận."
"Ý anh là, tôi chuyển mục tiêu thành chuyên đánh giá?"
Tôn Triết Bình gãi gãi đầu: "Đi vào chi tiết tôi không hiểu. Tôi không thường đọc báo, chỉ thỉnh thoảng lật xem mấy tờ, nếu nói sai anh cũng đừng giận. Nếu như phê bình đánh giá không thích hợp, anh có thể viết bài phổ cập. Vừa lúc dùng tới sở trường sáng tác của anh, để cho những công nhân không biết chữ, những người làm nông thích nghe truyện lịch sử của anh nữa, miệng truyền miệng câu chuyện liên quan đến kỹ thuật của thời đại mới. Sao nào? Thi sĩ phiêu lãng của thời đại mới, danh hiệu này có ngầu không?"
"Ha ha, không nghĩ đến đồng nghiệp đả kích tôi, còn người ngoài nghề như anh lại nghĩ cách giúp tôi." Trương Giai Lạc nghiêm túc cân nhắc: "Có lẽ thật sự có thể thử."
"Dù thế nào tôi cũng thật lòng cho rằng ý tưởng về cánh tay máy của anh cực kỳ tuyệt vời. Nói không chừng hiện giờ, ở một nơi chúng ta chưa biết tới, đang có người nghiên cứu thứ này. Nơi này..." Tôn Triết Bình dang tay bao quát cả thành phố: "Có hàng trăm nhà khoa học vẫn đang nỗ lực vì giấc mơ của loài người. Chưa nói đến trên đất nước này, các nước láng giềng, thậm chí cả những đất nước bên kia bờ đại dương. Thời đại này chính là thời đại kỳ diệu, nơi tất cả mọi điều tưởng tượng đều có thể thành hiện thực, làm sao anh biết không có ai tán đồng quan điểm của anh chứ? Có những sự kiên trì đánh đổi không phải chớp mắt là thấy được kết quả, tuyệt đối không thể vì thế mà quên đi cái tâm ban đầu, dễ dàng buông bỏ."
Lúc này, bọn họ đang chầm chậm dạo bước trên đê. Thành phố trải dài hai bên bờ sông như thể đôi cánh kim loại của một loài chim khổng lồ đang nằm phủ phục nơi đây. Mà Tôn Triết Bình đứng trên lưng của chú chim đó, áo khoác bị gió thổi tung tựa như cánh của hắn. Hắn giang tay, chừng như một giây sau liền cất cánh bay lên, thoát khỏi những gông xiềng nặng nề trói buộc, hướng về phía bầu trời.
Hắn vốn là người yêu tự do.
Trương Giai Lạc phì cười: "Quá văn vẻ, tôi hẳn nên vui mừng vì anh không phải là đồng nghiệp đến cướp chén cơm của tôi nhỉ?"
"Ý kiến hay. Chỉ là tôi không đành lòng cướp cơm của anh, anh đến làm trợ thủ cho tôi đi."
"Tốt xấu gì thì cũng nên nói là hợp tác chứ, vị tiên sinh này!" Trương Giai Lạc cười mắng, rồi nghĩ đến cái gì, ánh sáng trong mắt lại một lần nữa bị sương mờ che phủ: "Nhưng, cánh tay máy... xem ra sẽ không thể hiện thực hóa."
"Xin đấy, anh mới gợi ra được mấy ngày chứ. Nói không chừng mấy tháng sau-- ừm, e rằng quá ngắn-- mấy năm sau sẽ xuất hiện. Ha, không thì chúng ta cược thử?" Tôn Triết Bình nắm lấy điểm mấu chốt, hưng phấn đề nghị: "Cược xem năm mươi năm sau, khi chúng ta đã thành hai lão già tóc bạc trắng, tay chân máy giả đã được phát minh ra hay chưa!"
Trương Giai Lạc im lặng lắc đầu.
"Đoán thử đi mà!" Tôn Triết Bình cười nói: "Lắc gì mà lắc, anh cũng không biết được tương lai mà, nhà tiên tri vĩ đại."
"Nếu không biết thì tốt rồi."
"Hả?"
"Rõ ràng có rất nhiều chuyện mà tôi không biết... ví như hiện tại, giờ phút này, tôi..." Trương Giai Lạc chăm chú nhìn Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình không hiểu vẻ mặt của cậu. Trực giác của hắn mách bảo Trương Giai Lạc còn có chuyện quan trọng, thế nhưng lát sau cậu mở miệng, nói: "Tôi còn có một khó khăn nữa."
Chuyển đề tài quá lộ liễu, Tôn Triết Bình đoán đây chắn chắn không phải thứ mà cậu vốn định nói. Nhưng cân nhắc chốc lát, hắn lựa chọn tiếp lời cậu: "Khó khăn gì?"
"Tôi vốn coi trọng những phát minh kỹ thuật mới, cũng hy vọng có thể thông qua văn chương để cổ vũ phát triển. Thế nhưng cũng có quan điểm trái chiều, cho rằng khoa học phát triển đến một ngày nào đó sẽ gây hại đối với xã hội loài người." Trương Giai Lạc vặn vặn tay. "Anh nói tôi phải kiên trì, nhưng nếu tôi kiên trì sai hướng thì phải tính sao? Kỹ thuật mới được phát minh nhưng lại bị sử dụng với mục đích xấu, cuối cùng lợi bất cập hại. Trong lịch sử đã có quá nhiều tiền lệ như vậy, sau này chắc chắn cũng sẽ xuất hiện. Chỉ cần là người thì sẽ có kẻ tham lam, đố kị, tàn nhẫn."
Tôn Triết Bình nhún vai: "Cũng không còn cách nào mà."
"Không có cách nào?" Trương Giai Lạc ngây ra: "Anh nói là dù cho có hại cũng không sao cả?"
"Chẳng lẽ chúng ta phải bởi vì có mấy phần trăm không ổn liền phủ định tiềm năng của nó ư?"
"Thế nhưng không ai dăm chắc chắn chỗ tốt sẽ nhiều hơn chỗ xấu mà!"
"Nhưng biết đâu lại có lợi nhiều hơn thì sao?"
"Ngài thật lạc quan quá."
Lời vừa nói ra Trương Giai Lạc liền hối hận, cậu vốn không có ý trào phúng như vậy. Đặc biệt đối phương còn là Tôn Triết Bình, cậu không muốn để lại ấn tượng trong mắt hắn. Cậu lúng túng gãi đầu, lại nghe được Tôn Triết Bình không hề để bụng mà cười nhẹ.
Tôn Triết Bình lấy một điếu xì gà từ trong túi áo khoác, ngậm trên môi, lại lấy ra bật lửa nhen lửa. Trương Giai Lạc định giúp một tay, lại không có cách nào, chỉ có thể theo tầm mắt của hắn nhìn về phía đê đập rộng rãi.
"Trước đây con sông này vừa đến mùa mưa là đầy nước, đất bên bờ sông lại xốp, đụng cái là sụt. Khi tôi còn bé, có một năm mưa đặc biệt lớn, nước dâng lên, phố xá ven sông toàn bộ bị nhấn chìm. Có những cửa hàng xây ở chỗ thấp, nước có thể ngập lên tận tầng hai. Người lớn đều không cho chúng tôi ra khỏi nhà, ngày đêm lo lắng lũ lụt sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nghe nói sau trận hồng thủy ba mươi bốn mươi năm trước, cả nửa thành phố gặp nạn họ đã bắt đầu thiết kế xây dựng đê điều, thế nhưng khâu kỹ thuật có vấn đề, xây được mấy năm lại hỏng. Đến tận hai năm sau lần lũ lụt đó, có người đưa ra kỹ thuật xây dựng đê đập mới, vì thế bây giờ chúng ta mới có người bảo vệ kiên cố như thế này."
Tôn Triết Bình hít sâu một hơi xì gà: "Những thứ yêu cầu học vấn cao thâm như khoa học tôi thừa nhận mình một chữ cũng không nghe hiểu. Nhưng tôi có thể nói chắc chắn, có kỹ thuật mới ra đời nhất định có thể phát huy tác dụng. Còn dùng được đến đâu lại phải xem khả năng tưởng tượng của mọi người." Vẻ mặt của hắn bị làn khói mờ ảo che lấp, chỉ có hai mắt lúc nhìn Trương Giai Lạc là rực rỡ ý cười: "Tôi dẫn anh đi xem đấu trường trước kia của tôi."