[R18 - Project][Valentine 2021] Xuân Dạ Hỉ Vũ

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1


Xuân Dạ Hỉ Vũ

"Trời tốt, mưa lành tới
Đang xuân chợt nhẹ rơi
Vào đêm theo với gió
Êm tiếng mát cho đời
Đường nội làn mây ám
Thuyền sông ánh lửa ngời
Sớm trông miền đỏ thắm
Hoa nở Cẩm Thành tươi"




Cơn mưa lành lặng lẽ giăng giăng tưới sức sống lên vạn vật trong đêm xuân, giống như những đoạn văn thăng hoa thấm đượm tình yêu tưới lên tâm hồn cằn cỗi của chúng ta. Chào mừng ngày lễ Tình nhân của năm 2021, forum TCCT lẫn Host Hoan và toàn bộ ekip gửi tới bạn những bông hồng đỏ thấm đẫm mưa xuân tràn đầy sức sống, chúc bạn ngày nào cũng được tắm trong mật ngọt bể tình.

Project diễn ra trong 3 ngày (dự kiến) 13-14-15/2/2021, với các sản phẩm đa dạng về CP và khẩu vị, đảm bảo thỏa mãn bạn đọc.

 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#2
Năm ngoái tui có đọc một câu chuyện thiếu muối, đố bạn món gì thiếu muối mà vẫn mặn?

Cũng năm ngoái, tôi đọc một câu chuyện thiếu hương cao, bất quá đã là lưu manh cùng đạo tặc, sao có thể hết đường xoay sở. Có câu: "Khi tiền của mất đi, sự thông minh xuất hiện". Tóm lại, bạn đã biết cách dùng dầu cải chưa nà?

Lại có câu: "Nam vô tửu như kỳ vô phong", đã là hảo hán sao có thể thiếu rượu. Thiếu cao lương, đành dùng tạm "Hạn miêu hỷ vũ lộ", không say ba ngày thề không thôi.

Chưa kể, những con người lâu rồi không có dịp, gặp được nhau dù là lần đầu, hay sau 8 năm, hay sau 50 năm, đều như nhau rơm khô dầu hỏa, một cử động nhỏ cũng lập tức bùng lên.

Hà huống, có kẻ cứ nhích từng tí từng tí một, hỏi làm sao vật nhỏ nhỏ chẳng bị khiêu khích đến hóa to to.

Là dục cũng là tình, bao nhiêu người mới thỏa.

Muốn biết thiếu đủ thế nào, mời vào rẽ vào con hẻm nhỏ Không Sơn Điểu Ngữ.

Túm cái khố lại là, năm ngoái mình thiếu thốn nhiều lắm, hy vọng năm nay có thể bù.

Cũng rất đáng chờ mong!!! Bởi năm nay, thể loại phong phú hơn, nơi chốn đa dạng hơn, nguyên liệu dồi dào hơn, chưa kể, có cả sự góp mặt của thế hệ mới, và đặc biệt, số lần nhiều hơn. :ROFLMAO:;)

Thương thương các thành viên Hội Tự Sát nhiệt tình, cuối năm lu bu bao nhiêu là chuyện, vẫn dành thời gian cho một mùa Valentine đầy ắp!!!

Love you all!!!!:love::love::love:
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#3
Tùy bút cho tuổi mới lớn

Không biết các sinh viên ngày đầu tiên ở giảng đường, có từng được nghe giảng bài này chưa:

“Có những lúc trên đường đời xuôi ngược
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đễnh không ngờ đang để mất
Một tâm hồn chờ đợi đã từ lâu”


Đây là một bài thơ mà các thầy cô thường dùng nhắc nhở sinh viên, học hành tuy căng thẳng, nhưng chớ quên chuyện yêu đương. Điều này thật trăm phần trăm, bởi đã từng có rất nhiều người ngoảnh lại nhìn quá khứ, chợt giật mình tiếc rơi tiếc rụng thuở xa xưa.

Toàn Chức của chúng ta không như thế, chỉ cần gặp đúng người của mình, dẫu điên rồ dẫu trái lẽ thường, vẫn vì người thương mà hết lòng yêu sủng.

Hỏi, làm sao để biết đó là người của mình?
Đáp, dễ thôi, gặp là biết ngay.


Lý Hiên liếc mắt liền nhận ra ngay Ngô Vũ Sách trong dòng người xếp hàng thật dài, hôm nay Ngô Vũ Sách mặc trường sam màu nguyệt bạch, mái tóc dài đen tùy ý lỏng lẻo sau gáy, trên dưới toàn thân không chút điểm tô, vẻ mặt lành lạnh, mang lại mấy phần cảm giác không vướng bụi trần, cho dù lúc này Ngô Vũ Sách đang lấy ngân lượng trả cho Diệp Tu, rồi tiếp lấy gói giấy bọc bốn cái bánh nướng hạt vừng. Bánh mới ra lò hãy còn nóng hôi hổi, làm tụ làn hơi nước mờ ảo, vài sợi tóc Ngô Vũ Sách chưa được buộc chặt bay bay dưới là sương ấy như có như không, gợi lên cảm giác tiên nữ giáng phàm mà thoại bản bán ở đầu đường hay miêu tả. Lý Hiên thoạt nhìn chợt ngây ra, hắn chưa từng ngắm mỹ nhân nào thoát tục như thế.

“Vừa bước qua cổng, hắn trông thấy Diệp Tu cầm chiếc đèn lồng đỏ đứng chờ.
Đèn lồng chiếu lên thanh y Diệp Tu mặc trên người, soi rõ dáng hắn gầy gầy, chỉ cần gió biển thổi mạnh, nói không chừng hắn sẽ bay.
Hắn là thủy quái dạng gì đây?
Hàn Văn Thanh chưa từng nhìn thấy chân thân Diệp Tu, hắn tưởng tượng nếu không phải là một con sứa, thì cũng là một con rắn biển nhu nhuyễn.
Dù là con gì, nhất định cũng là tiểu thủy quái xinh đẹp.”

Trích: [Hàn Diệp] Ta nhặt một con rồng rơi xuống biển


Chỉ cần gặp đúng người, thì khi vừa gặp, bạn liền biết, cái gọi là “Vừa gặp đã yêu”, hay “Nhất kiến chung tình”, thật sự tồn tại.


Sẽ không có ai mở lớp dạy yêu. Những điều cần học, như nắm tay nhau, chăm sóc cho nhau, xoa đầu, vén tóc, choàng vai, khoác áo… hoặc tự mình hành động, theo phản ứng bản năng, hoặc nhặt nhạnh từ trong sách vở. Mà nếu nhặt nhạnh thì, tại sao chúng mình không tập trung những fics cần thiết vào cùng một chỗ?

Diệp Tu quay sang, kéo tay phải hắn, nhìn vết cắt ở lòng bàn tay, hỏi: "Còn đau hả?"
Hàn Văn Thanh thấy vết cắt đã kết vảy, nắm chặt lại, như lơ đãng nắm luôn tay Diệp Tu, lại không hề có ý buông ra: "Không đau, ta nói ngươi nghe, lúc ta hôn mê, mơ thấy tay mình bị đâm xuyên, cảm giác trong mơ đau đớn hơn nhiều."
"Chắc khó chịu lắm." Chân mày Diệp Tu hơi nhíu lại, sau đó chợt giãn ra, "May mà chỉ là mơ thôi."

.

Dương Thông cũng không lên mặt, cũng siết chặt tay Bạch Thứ, cử chỉ này như đã sớm thành thói quen, mặc nhiên phải thế.

Ánh mắt của hắn một khắc không rời Bạch Thứ, vì thế có thể nhìn thấy vành tai Bạch Thứ đỏ dần lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhận ra.

Đúng là quá đáng yêu.

Dương Thông bỗng thấy muốn cười thành tiếng.

Cho đến khi dừng bước trước cửa phòng huấn luyện, Bạch Thứ vẫn chưa có ý định thả tay Dương Thông ra.

Không phải hắn chưa từng biết chuyện yêu đương, chỉ là hắn chưa từng trải qua cảm giác chỉ một cái nắm tay dắt nhau đi cũng khiến người kinh tâm động phách thế này, cảm giác tuyệt vời đến mức khiến người ta không biết phải làm sao.



Lý Hiên duy trì kia cái tứ chi địa đích tư thế ngửa đầu nhìn Ngô Vũ Sách, cái này hình dáng khiến hắn nhìn qua giống quá một con to lớn đích con nhện, tay chân thon dài địa lột vào lòng người, nhãn thần lạnh buốt mà trì độn —— nhãn thần?

Ngô Vũ Sách ở kia lóe lên niệm trong ý thức được hắn không phải cái quỷ, là người. Mà Lý Hiên ở trong nháy mắt đó chuyển động, hắn nhảy lên đến, duỗi tay nắm lấy nam hài che kín tạng ô đích lanh lảnh hạ hài kéo đến trước mắt, ló đầu quá khứ, tìm hắn đích miệng nhỏ môi hung ác hôn một cái.



Tất cả đều là nhu cầu sinh lý:

Giường đơn rộng rãi, nằm hai người cũng không chen mấy. Chỉ là vào năm Ngụy Sâm mười lăm tuổi đã phát sinh một chuyện để đời. Hồi đó cũng vào dịp nghỉ đông, tầm sáu bảy giờ sáng, Ngụy Sâm đang ngủ ngon lành thì giật mình tỉnh giấc vì có ai đó đang ụi ụi trong ngực hắn.

Trẻ con mà, người lúc nào cũng nóng, ôm vào ngực đặc biệt ấm áp. Từ nhỏ Ngụy Sâm đã không ít lần xem Diệp Tu là túi chườm nóng. Rốt cuộc hôm đó chẳng hiểu sao chính Diệp Tu lại cứ rì rầm ngọ nguậy.

Ngụy Sâm bới chăng lôi được nhóc ra, nhìn thấy là một gương mặt nhăn nhíu đẫm mồ hôi, làm Ngụy Sâm giật mình: Sao đây? Khó chịu?

Anh… anh ơi… Diệp Tu rì rì rầm rầm gọi hắn, khó chịu…

Ngụy Sâm nhổm dậy xem xét, khó chịu chỗ nào? Hắn lo lắng sờ trán Diệp Tu, đâu có nóng đâu…


Chỗ này…


Bàn tay nhỏ nóng hổi cầm lấy tay Ngụy Sâm, chỉ cho hắn, để hắn biết mình đang bị khó chịu ở chỗ nào. Để rồi khoảnh khắc chạm vào vật cực nóng đang nảy nảy mạch đập kia, toàn bộ máu trong người Ngụy Sâm muốn bốc hết lên đầu.


Hiện tượng xuất hiện trên cơ thể Diệp Tu là một hiện tượng sinh lý bình thường mà các bé trai mười hai mười ba tuổi sẽ gặp. Ngụy Sâm xưa nay để hắn nằm trên giường mình, gối trên khuỷu tay mình mà ngủ, và bây giờ hắn đặt vào tay Ngụy Sâm vật xung huyết cũng không to cho lắm.

Ngụy Sâm trầm mặc không nói gì, tập trung giải quyết. Bắt chước người lớn lên giọng giảng bài bảo rằng hiện tượng này hết sức bình thường, không có gì phải sợ. Lần này anh giải quyết giúp nhóc, lần sau tự mình làm lấy. Vừa nói vừa lười biếng ngồi thẳng dậy, cũng không thèm liếc Diệp Tu một cái.


Còn sớm, nằm ngủ thêm một chút đi, anh đi vệ sinh đã.

Thế là, Ngụy Sâm mười lăm tuổi, vứt đứa em hàng xóm mười ba tuổi vốn ngủ cùng giường đang mê man rũ rượi, chạy trối chết.


Đôi khi lý ngay mà tình gian, cũng có đôi khi tình ngay lý gian. Tóm lại là, đều thuận theo bản năng.

"Khưu Phi thay quần áo ướt ngay, đi theo tôi." Kiều Nhất Phàm đứng bên cạnh Khưu Phi từ lúc nào, cười.

"Ô..." Khưu Phi gật đầu.


Kiều Nhất Phàm không giống Lư Hãn Văn, chân trần cứ thế giẫm đến giẫm đi trên thảm. Hắn mang đôi dép đỏ, mắt cá chân trắng ngần, trên bắp chân không thừa bắp thịt, màu cũng trắng ngần hệt mắc cá chân.


Thật trạch.


Khưu Phi theo Kiều Nhất Phàm lên lầu, trong đầu rối thành một đoàn.


"Hưng Hân không ai trở về sao?"


"Đội trưởng sáng mai mới đến." Kiều Nhất Phàm chôn nửa người trong tủ treo quần áo, tìm tới tìm lui.


"Cậu không về nhà à?"


"À không, có về một tuần, rồi quay lại đây."


"Căng thẳng?"


"Khưu Phi cậu hỏi nhiều thật đó." Kiều Nhất Phàm kéo ra một bộ y phục, giọng có chút bất đắc dĩ.


"Xin lỗi."


"Lỗi phải gì chứ. Tôi rất hồi hộp. Mỗi mùa giải đều căng thẳng. Năm nay đặc biệt căng thẳng hơn." Kiều Nhất Phàm nói một hơi toàn là "Căng thẳng", nói xong lại cười, "Áp lực như núi."


Khóe miệng Khưu Phi cũng khẽ nhếch, lộ ra ý cười: "Tôi cũng vậy."


"Ha ha, vậy thì tốt a. Đám người dưới lầu hoàn toàn không sốt sắng, tôi còn cho rằng tôi lại lạc loài." Kiều Nhất Phàm xoay người. Cậu đột nhiên nhận ra nói vậy có gì đó sai sai, quay đầu đính chính: "Y tôi không phải nói là tôi muốn Khưu Phi căng thẳng."


Khưu Phi nhanh chóng cởi y phục, không để bụng: "Tôi hiểu."


Kiều Nhất Phàm mãnh nhiên đứng sửng người ra, thần sắc vi diệu.


"Sao vậy?" Khưu Phi bẻ bẻ cổ áo.


Kiều Nhất Phàm vuốt cằm, nghiêm chỉnh nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ bụng."


... !


Khưu Phi nghe vành tai mình nóng lên.


Nói vậy tôi biết trả lời sao đây a! Tôi có phải cám ơn không...?


Kiều Nhất Phàm lại như không phát hiện có gì không đúng: "Khưu Phi rất thích bóng rổ?"


"... Ừ, ừ."


"Thật ước ao." Kiều Nhất Phàm le lưỡi một cái, dựng ngón tay cái.


Không... Cậu ước ao cái gì? Nói rõ một chút a?


Khưu Phi đón gió mà lòng ngổn ngang.



Bất quá, không đúng người sẽ không thể phát sinh.

"12648! Tao nói mày đó! Có nghe không hả!" Cai ngục trẻ tuổi quát to, gõ gậy đùng đùng lên bàn trước mặt phạm nhân.

Phạm nhân kia ngẩng đầu lên chỉ để cười khẩy, "Nghe rồi, cai ngục." [Chu Trạch Khải, số tù 12648, quân nhân giải ngũ, tù chung thân vì bắn chết một yếu nhân chính phủ]

Tôn Tường nắm cổ áo Chu Trạch Khải kéo lên, "Đừng ĐM muốn ăn đòn nhanh vậy, nói mày tập hợp có nghe không hả?"


"Đã nói, nghe rồi" Chu Trạch Khải nhàn nhạt đáp trả.

"Tôn cai ngục, tao thấy, mày có thể để tụi tao chơi thêm mấy phút cho xong ván cờ này chứ? Đã sai người đi tiếp mấy tên gà mờ, chắc không đến nổi cần tụi tao đích thân ra tay đâu." Một phạm nhân khác giải thích. [Giang Ba Đào, số tù 12631, tù chính trị 30 năm]

Tôn Tường vẫn trừng mắt với Chu Trạch Khải. Những phạm nhân đi ngang qua đều nhìn về phía hai người, bọn tù thâm niên có ai không biết, Chu Trạch Khải chính là tên không dễ trêu vào nhất, có thực lực, cực ít nói. Còn nhớ lúc hắn mới vào, cả đám đều cảm thấy gương mặt tuấn tú như thế, chắc chắn sẽ trở thành công cụ tiết dục, trụ được cùng lắm ba tháng. Ấy thế nhưng ngay hôm sau, có hai tử thi nằm trước cửa phòng giam Chu Trạch Khải, từ đó trở đi không một ai còn dám bước vào phòng hắn.




Tầng cao nhất.

"Cai ngục, mau gọi, nghe không?" Người nói câu này đang hung ác thúc mạnh hạ thân vào người bên dưới, "Aaaa… ừ ư ư ư… ĐM mày chậm… chậm một chút." Người bị thúc đang vịn lan can cố chịu trận va chạm mãnh liệt.


"… gọi." Chu Trạch Khải đẩy Tôn Tường lên chấn song cửa lan can, chỗ dựa lạnh lẽo ấn vào hai điểm trước ngực Tôn Tường.


"A!" Tôn Tường hô hoảng, lại vội vàng giơ tay chặn miệng mình. Kích thích làm hai mắt tràn đầy nước mắt sinh lý, "Ư ư, Chu Trạch Khải, số… số tù 12648… Tao tới chỗ mày… nói chuyện với mày…"

Chu Trạch Khải nắm chặt eo Tôn Tường ra sức quất mạnh vào, "Ưm… tao không gọi… Chu Trạch Khải… Chu Trạch Khải ĐM mày từ từ… A!"


Chu Trạch Khải đột ngột rút ra, lật Tôn Tường lại.

Hắn xách Tôn Tường lên, bị bất chợt mất điểm tựa khiến Tôn Tường phải dùng chân vòng qua eo Chu Trạch Khải. Chu Trạch Khải gặm cắn từ cổ đến hai đầu ngực Tôn Tường, cảm giác tê dại làm Tôn Tường rên rỉ, vô thức nâng lồng ngực mình dâng đến tận môi đối phương.

Người đang chôn đầu trước ngực hắn cười thành tiếng, thanh âm nhiễm tình dục làm tiếng cười thêm mấy phần đắc ý. Gương mặt Tôn Tường đỏ au, kiểu cười kia càng làm hắn thẹn quá hóa giận. "Móa, cút! Không làm nữa." Nói xong bắt đầu đá lung tung cặp chân thon dài.

Bỗng bộp một tiếng, âm thanh giòn giã vang lên khiến Tôn Tương sượng ngắt, tiếp đó bên mông truyền đến cảm giác đau rát. Hắn cụng đầu vào vai Chu Trạch Khải, rền rỉ, phía dưới co rút, trống trải, thèm khát được nuốt vào vật từng lấp đầy trong người mình.

"Ư… Chu Trạch Khải, đừng… chọc tao." Nước mắt xuôi gò má nhỏ lên cơ thể Chu Trạch Khải, giọt nước mắt lăn lăn làm lòng Chu Trạch Khải ngứa ngáy, hắn cầm phân thân đã cương đến đau đớn đâm vào trong Tôn Tường một lần nữa.

"A…" Tôn Tường rên lên khi bị lấp đầy, hắn thấy đối phương khi nghe giọng mình liền phản ứng như thế, chỉ đành cắn môi thật chặt, hai mắt trợn to, không dám phát ra tiếng. Hậu huyệt run rẩy bao siết lấy phân thân của Chu Trạch Khải, kích thích khiến đối phương vừa hung ác vừa chính xác nghiền ép lên điểm mẫn cảm của Tôn Tường, hết lần này đến lần khác ra sức. Tôn Tường sướng đến tê dại cả da đầu, ngửa ra sau nhẹ chà chà lên lan can mong lấy lại chút lý trí. Chu Trạch Khải hôn lên môi Tôn Tường, liếm khóe miệng hắn khi cố tách môi hắn ra, "Mở ra, để nghe giọng mày."


"Mày muốn tao gọi người… Đệch…. gọi người tới sao?" Tôn Tường thở mạnh.

"Sẽ sao? Tụi nó? Không dám."

"A, mày, a… đừng thúc chỗ đó! A!" Tôn Tường rên rỉ to hơn, hắn muốn bắn.

"Khốn nạn… nhanh… nhanh lên" Hắn nỗ lực co rút hậu huyệt, hắn phải bắt Chu Trạch Khải cũng xuất. Bị Tôn Tường kích thích như thế, Chu Trạch Khải ôm lấy hắn hướng về giường, loại phạm nhân nguy hiểm như hắn, đều bị giam riêng, không gian không lớn. Tuy khoảng cách chỉ mấy bước, nhưng đủ để vật chôn trong Tôn Tường cảm nhận được chiều sâu trước nay chưa từng có.


Cổng thành tiểu Tôn Tường thất thủ, tinh dịch bắn đầy lên bụng đối phương, hắn phải cắn vào vai Chu Trạch Khải mới ngăn mình không hét lên.

Sau đó bị ném lên ván gỗ, hai chân bị bẻ gần như gập vào ngực, Chu Trạch Khải hung ác nện cả chục lần mới chịu xuất bên trong người hắn, cơ thể Tôn Tường bị luồng tinh dịch kích thích đến run rẩy. Chu Trạch Khải cúi xuống hôn tràn lên, trán, mí mắt, chóp mũi, khóe miệng…


Mà ngay khi hắn từ từ khôi phục lại lý trí, vẫn để mặc Chu Trạch Khải muốn làm gì thì làm, dĩ nhiên không phải vì hắn bị hành đến mức vô lực, mà là hắn lại không biết tự lượng sức, sôi sục nghĩ cách ngày mai sẽ xử Chu Trạch Khải ra sao, bất quá chưa kịp nghĩ nhiều đã bị cơn buồn ngủ rũ rượi nhấn chìm đi mất.

Khi Chu Trạch Khải thức giấc, Tôn Tường rõ ràng đã đi, nhớ lại đêm qua hình dáng kia không khác gì con mèo nhỏ, môi hắn bất giác cong lên.


"Tiểu Chu." Giang Ba Đào cố mở vành mắt thâm đen từ phòng cách vách đi vào.

"Giang, sớm" Chu Trạch Khải vốn định thu lại vẻ mặt tươi cười, thế nhưng tâm tình đang tốt hắn cũng không muốn che giấu. "Ăn sáng." Hắn không thể chờ nổi, muốn xem phản ứng của mèo rừng nhỏ.

"Yo, tiểu Chu đêm qua mạnh nha." "Phải a phải a, không hổ là Súng Vương a, em gái kia rên làm tao cũng cứng." "Súng Vương đại đại, khi nào chơi đã rồi, tặng cho tụi này nha." Trong hành lang, một đám mồm năm miệng mười cười loạn về mớ tạp âm Chu Trạch Khải gây ra tối qua, tầng này đa phần là đám đã bước một chân xuống mồ, trước sau gì cũng chết trong nhà giam. Toàn những nhân vật tiền án tiền sự đủ loại đủ cỡ, cà khịa lẫn nhau chẳng có gì lạ. Chu Trạch Khải chỉ nhếch cười mà đi qua.


 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#4
Xuân Dạ Hỉ Vũ
--- oOo ---


LỊCH SỰ KIỆN

Thời gian: 12/2 - 16/2
Link sẽ được cập nhật tại post này, mời đón xem ở Fanfic Ship Only và Kho Tranh Ảnh Ship Only!
Khung giờ: Sáng (4 AM - 10 AM); Trưa (10 AM - 4 PM); Chiều (4 PM - 10 PM); Tối (10 PM - 4 AM).


12/02
[Chu Diệp] - Dou H by @Duẫn Thiên
[Tán Tu] Cường Hạng Lệnh - Phiên ngoại Trả đũa by @Băng Ly
[Hạo Tường] Hàng Xóm Hôm Nay Ngừng Ồn Chưa c.68 by @hongantran1410
[Diệp Duệ] Phong Nguyệt Nan Xả by @Trời Sao

13/02
[Song Hoa] Cường Hạng Lệnh c.15-16 by @Katakara
[Cao Kiều] Liên Kết - PN phần Cao Kiều by @Cú mèo
[Tán Tu] Cường Hạng Lệnh - PN Thức Tỉnh by @Núi Lửa Nhỏ
[Dụ Hoàng] Nhâm Bình Sinh - PN Ngô Câu (tt) by @FanPD

14/02
[Song Hoa] Người Lạ Ơi by @Lá Mùa Thu
[Hàn Diệp] Ta Nhặt Một Con Rồng Rơi Xuống Biển c.16-17 by @Petite Chérie
[Cao Kiều] Muscato Tình Nhân by @nmnguyet
[Chu Diệp] Locked by @Thobeo

15/02
[Tán Tu] Cường Hạng Lệnh c17-18 by @Katakara
[Lâm Phương] Dust In Time by @Trời Sao
[Hàn Trương] Yêu không đối chứng by @FanPD
[Lưu Lư] Thức Uống Có Cồn by @Cú mèo

16/02
[Diệp Lam] Thúy Sơn Mi by @Katakara
[Dụ Vương] Niên Niên Hữu Dụ by @ButNgonPhi
[Hạo Tường] Escape by @hongantran1410


--- oOo ---

Trân trọng cám ơn các thành viên Hội Tự Sát đã nhiệt tình tham gia sự kiện này!
Khi đăng mọi người nhớ để tag [Valentine 2021] [R18+] nhé.​
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#5

Yêu không đối chứng

P/S: Mình không edit fic này, nên chỉ đăng tạm phần đầu (có h) ở đây, cầu ai đó nhận full fic. @Gingitsune, nợ chị 5k :cool::p
Đêm đã khuya, trận mưa nhỏ vừa tạnh tưới sũng mặt đất, đèn đường vàng hiu hắt phản chiếu ánh nước lấp lóa, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đơn độc, một người đứng ở bên thành cầu lớn, tay vịn lan can, thoạt trông tưởng chừng bất cứ khi nào cũng sẽ nhoài người lao xuống. Bác nhân viên tuần tra có chút hoảng hốt, đứng sững từ xa nhìn hắn, nhưng khi quan sát kỹ thì thấy một cái tay khác đang cầm điện thoại, hóa ra là đang gọi điện, bấy giờ mới an tâm từ từ bước lùi rời đi, suýt nữa trượt chân bởi mặt đường trơn ướt.

"Tuổi trẻ bây giờ thật là, cứ để lão già sắp chết này không thể bớt lo… hừ…"
Mà khi đó, chàng trai trẻ ở sau lưng bác đang nắm thật chặt lan can cầu, siết đến mu bàn tay nổi gân xanh.
"Tôi thật sự không muốn tiếp tục…"
"Kiên trì ít lâu nữa đi, mẻ lưới này sẽ sớm thu."
"Lần trước anh cũng nói như thế… Đã hai năm rồi chứ ít đâu, tôi sắp không trụ nổi nữa."
"Đừng trách, lần trước nếu không phải Ngụy Nhiên đột nhiên phản phé, bán đứng tụi mình…"
"Bây giờ anh còn trì hoãn làm gì? Chẳng lẽ anh nghi tôi bất ngờ trở đòn?"
"Ý tôi không phải như vậy… Chỉ là đang vào giai đoạn mấu chốt, để cậu rút êm thấm thì dễ rồi, nhưng tôi biết tìm ai thay vào đây?"
Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng vô hạn. Chàng trai trên cầu nắm chặt tay máy, nhìn về mặt sông cuồn cuộn trải rộng, ánh mắt chợt lóe lên không biết do đâu.
"Tôi rất mệt."
"Tôi hiểu, Tân Kiệt," đầu dây bên kia cố mềm mỏng thuyết phục, "Chúng ta gắng chờ đến ngày đó…"
"Anh mà hiểu à?" Trương Tân Kiệt đột ngột mỉa mai, tay cầm máy khẽ run, mu bàn tay lẫn các khớp xương siết đến trắng bạch, "Tôi khổ tâm thế nào, áp lực ra sao, anh hiểu thật ư?"
"Tôi…"
Đối phương nhất thời nghẹn lời, Trương Tân Kiệt chậm rãi nhắm mắt, thở dài, lại chăm chú nhìn dòng nước chảy xiết dưới chân cầu, rất lâu mới nhả ra mấy chữ: "Thôi, không nói với anh nữa, tôi phải về rồi."
"Được… Cậu nhớ bảo trọng, có chuyện gì cứ liên hệ tôi."
Trương Tân Kiệt không hề ừ hử, trực tiếp cắt đứt điện thoại, cúi đầu rút thẻ sim ra, hung hăng ném vào lòng sông.

Hắn ngẩng đầu lên, tức giận thở phì phì một lúc lâu, dùng sức kéo cà vạt một cái, nới rộng cổ áo, lúc này hắn mới nhận ra, mồ hôi đã nhễ nhại thành dòng từ bao giờ, đang chậm rãi chảy từ cổ đến xương quai xanh.

Hắn hít sâu một hơi, từ từ bước dọc lối đi dành cho khách bộ hành, khi đi tới đầu cầu, sự bình tĩnh gần như đã khôi phục.
Một chiếc Bingley màu đen thong thả đỗ ngay đầu cầu, tài xế quay cửa kính xuống, vẫy vẫy tay.
"Chú Thái."
Trương Tân Kiệt gật đầu với lão, mở cửa sau xe, đến lúc này mới phát hiện Hàn Văn Thanh cũng ngồi trong ấy, đang ngã người trên thành ghế, ngửa đầu ngủ gật, mạch máu nổi rõ trên phần cổ.
"Anh?"
Hàn Văn Thanh cả mắt cũng không thèm mở, thờ ơ ừ một tiếng, nhẹ nhẹ vẫy tay về phía hắn.
Trương Tân Kiệt chui vào trong xe, ngồi cạnh Hàn Văn Thanh, thuận tay kéo kính xe lên.
"Gần đây xảy ra chuyện gì đáng chú ý không?"
"Phía cớm khá kín gió."
"Ừ." Hàn Văn Thanh lơ đễnh ậm ừ, lần tìm bàn tay Trương Tân Kiệt, uể oải bóp một cái.
"Còn đường dây bên Chiêm Nghiễm, gần như đứt đoạn."
"Thằng nhóc đó… Mình vẫn có thể mua được sao?"
"E là… không tin được."
"Vậy thì mặc hắn thôi," Hàn Văn Thanh chậm rãi thở dài, giọng nói khàn khàn, "Lũ chó không vâng lời."
"Dạ," Trương Tân Kiệt khẽ gật đầu, chậm rãi ngửa bàn tay, cùng Hàn Văn Thanh mười ngón đan vào nhau, "Vậy, còn phía Hồ Bưu..."
"Em không cần quan tâm," Hàn Văn Thanh hừ qua giọng mũi, khinh miệt nói, "Nó là cái thá gì, ngữ đó mà cũng dám động đến người của mình?"
Trương Tân Kiệt không đáp lại, khẽ liếc qua thấy Hàn Văn Thanh đưa tay trái lục lọi túi bên trong áo vest, lấy ra một hộp thuốc lá nhăn nhúm, ngần ngừ một lúc, lại nhét trở về.
Hắn chớp chớp mắt, gối đầu lên vai Hàn Văn Thanh, nhẹ nhàng dùng trán cọ hai cái.
"Khó chịu hả?" Hàn Văn Thanh nhìn cổ áo lộn xộn và gương mặt tái nhợt cùng mồ hôi ướt nhẹp nơi cổ hắn.
"Hơi nhức đầu… Chắc do gió lạnh."
"Ừ…"
Hàn Văn Thanh nhấc tay trái, lần dò vào ót Trương Tân Kiệt, ngón tay lùa vào tóc hắn, không nhẹ không nặng ấn ấn phần da đầu.
Mấy đầu ngón tay tựa như đệm thịt của mèo, Trương Tân Kiệt nhắm nghiền hai mắt, lặng im hưởng thụ cách xoa bóp có chút vụng về này.

Hàn Văn Thanh ấn dọc theo gáy cổ, lực tay tăng dần, nắn nắn phần xương chẩm, sau cùng bàn tay to lớn trùm lấy phần gáy, bóp chặt một cái, tựa như xách một con mèo.
Trương Tân Kiệt ngoan ngoãn úp mặt vào cổ Hàn Văn Thanh, nơi mười ngón tay đang siết chặt vào nhau dính dấp một tầng mồ hôi mỏng.
"Có đau không?"
Trương Tân Kiệt nhẹ nhàng lắc đầu, tóc rối nơi trán cọ vào cổ Hàn Văn Thanh, khiến hắn cảm thấy nhột nhạt.
"Không đau, rất thoải mái."
Ngay tại thời điểm đó, cảm giác của Trương Tân Kiệt chính là, mình đúng là một con mèo, bị Hàn Văn Thanh nắm trong tay.
Hàn Văn Thanh có nuôi một con mèo, đen từ đầu đến đuôi, thân hình thon dài, tư thế ngồi luôn nghiêm chỉnh, đôi con ngươi rực rỡ màu hổ phách, thường cảnh giác nhìn bốn phía, xương mày hơi gồ ra, trông như thể lúc nào cũng đang nhíu mi. Nó không thích Trương Tân Kiệt, thoáng thấy bóng hắn sẽ lập tức bỏ đi, Hàn Văn Thanh ôm nó trong ngực để Trương Tân Kiệt đến vuốt ve, nó liền nhe răng, khè mấy cái nanh nhọn, gầm gừ với hắn.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, Trương Tân Kiệt vừa vào phòng, nó nằm ở mép giường lập tức mở mắt, lườm qua khuôn mặt đeo kính, duỗi người xù lông, đuôi dựng đứng lên như một cái chổi rửa ống nghiệm. Cho đến khi nó nhìn thấy Hàn Văn Thanh thong thả vào theo, mới hạ người xuống, phủ phục trên giường, phất đuôi qua lại nhẹ nhàng, tựa như cành liễu trước gió, vui vẻ đong đưa.

"Qua một bên chơi đi."
Hàn Văn Thanh đi đến cạnh giường, vỗ vỗ mông nó, con mèo đen nhanh nhẹn nhảy xuống, thong thả đi về ổ của mình, mỗi bước đi còn ngoái lại trừng Trương Tân Kiệt, cứ như là đang cảnh cáo kẻ dám đến đây chơi trò tu hú chiếm tổ chim khách với nó.
Trương Tân Kiệt không ngồi xuống giường mà đi thẳng vào phòng tắm, kéo cà vạt xuống, cởi nút sơ mi, để nguyên quần áo vặn mở vòi nước, ngửa mặt hứng lấy dòng nước ấm áp tuôn ra từ vòi hoa sen, mặc cho nó chảy xuôi xuống cổ, thấm ướt áo sơ mi quần tây vẫn đang ở trên người.
"Mẻ lưới này sẽ sớm thu…"
"Lần trước nếu không phải Ngụy Nhiên đột nhiên phản phé…"
"Để cậu rút êm thấm thì dễ rồi, nhưng tôi biết tìm ai thay vào đây?"
Giọng nói của đồng nghiệp vẫn vang vọng bên tai, vòi hoa sen tuôn ào ào nước nóng, lại chẳng khác nào nhựa thông sền sệt, quệt kín người hắn, hóa thành bức tường pha lê trong suốt giam hắn bên trong.

Hắn giả làm thủ hạ Hàn Văn Thanh, nằm vùng đã được bảy năm.
Trong bảy năm qua, từ một tên mã tử vô danh tiểu tốt, hắn dần ngoi lên thành trợ thủ đắc lực kiêm tình nhân của Hàn Văn Thanh --- vế sau không hề nằm trong chiến lượt của cớm, hắn thậm chí còn không biết đồng nghiệp nhận định như thế nào về mối quan hệ của hắn và người kia.
Là một kẻ nằm vùng, hắn thật sự tận tâm tận lực, ẩn mình bảy năm, hy sinh cả thân thể lẫn tình cảm cá nhân.
Không sai, tình cảm cá nhân. Điều này so với việc hi sinh cơ thể xem ra còn đáng sợ hơn. Trương Tân Kiệt khóa vòi nước, nhìn đăm đăm tấm gương đọng mờ một lớp sương, chờ hơi nước tan đi, trên gương hiện rõ dần hình dáng hắn --- cơ thể gầy gò, làn da trắng nõn, mái tóc ướt đẫm ép vào trán, xem ra không khác gì một con chim hoàng yến nuôi trong lồng.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi vơ lấy cái khăn, bắt đầu lau nước trên tóc, lau dần xuống xương quai xanh nơi cổ, rồi đến ngực và bụng. Dục vọng bỗng dâng lên như một ngọn lửa, trên làn da trắng hãy còn lưu rõ bao vết tích ám muội.

Khoác hờ một tấm áo ngủ, đẩy cửa phòng tắm, nhìn thấy Hàn Văn Thanh đang tựa lưng đầu giường, mèo đen nằm nhoài trên bụng nhạy bén ngẩng đầu, hung hăng nhìn hắn ngao một tiếng.

Hàn Văn Thanh cũng nhìn theo, ánh mắt chợt như khựng lại.
Hắn đi tới, ghé vào mép giường, con mèo đen lập tức né về phía ngược lại, chiếm giữ khuỷu tay bên kia của Hàn Văn Thanh, nghiêng đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn hắn.
Trương Tân Kiệt nhấc một góc chăn đơn, rón rén chui vào trong, quy củ nằm xuống. Hàn Văn Thanh ôm lấy mèo chuyển nó vào giữa hai người, mới sờ hai cái, nó liền ưỡn mình né tránh, bật nhảy về cuối giường, nhảy luôn xuống sàn, nhanh chóng thoát về ổ, đầu cũng không thèm ngoái lại lấy một lần.

"Nó không thích em."
"Mèo mà em cũng ăn giấm sao?"
Trương Tân Kiệt ngớ người, cười ngượng ngùng. Hàn Văn Thanh đưa tay, xoa xoa mái tóc được lau qua loa, lòng bàn tay chậm rãi trượt, áp sát vào trán đối phương.
"Còn đau đầu không?" Hắn mơn trớn đến gò má, ngón tay khẽ khàng nắn nắn sống mũi Trương Tân Kiệt, "Vẫn băn khoăn chuyện gì hay sao?"
"Anh…" Trương Tân Kiệt ngập ngừng, ánh mắt xem ra có chút do dự, "Hay là… Mình cứu Chiêm Nghiễm đi?"
"Em lo cho hắn làm gì? Đáng đời, đã sớm kêu hắn đừng làm mấy chuyện vô nghĩa dính tới Hồ Bưu…"
"Là sai lầm của em…"
"Đã nói với em bao nhiêu lần, đừng cứ suốt ngày mang mặc cảm tội lỗi, nhảm nhí."
"Nhưng mà em…" Trương Tân Kiệt dò lấy tay Hàn Văn Thanh dưới chăn nắm chặt, "Em sợ hắn lọt vào tay cớm, sẽ cắn ngược lại anh."
"Hừ…" Hàn Văn Thanh khẽ cười, nhè nhẹ ngắt chóp mũi Trương Tân Kiệt một cái, "Vậy thì không lo, nếu hắn bị tóm, anh có cách trừ khử."
Trương Tân Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức bị Hàn Văn Thanh nắm lấy cằm, đôi mắt đen nhánh của đối phương áp tới gần, đen tuyền tựa một vực sâu không đáy, một mực hút lấy hắn vào trong, giam cầm vạn kiếp không buông.

"Anh, làm đi…" Hắn khẽ chuyển mình nép vào Hàn Văn Thanh, hai tay vòng lấy hông hắn, hơi thở ấm áp phà bên cạnh, "Em muốn…"
Hàn Văn Thanh lập tức hôn môi hắn, mút vào như bất chấp, đầu lưỡi cạy mở cửa răng, môi ngậm lấy môi, trao nhau nước bọt sền sệt mà nóng hổi.

"Sao hôm nay… em chủ động vậy?"
Hàn Văn Thanh vẫn nắn cằm hắn, ngón tay đè lên cổ, cảm nhận được mạch máu đập liên tục dưới làn da.
"Em… A!"
Hàn Văn Thanh không cần câu trả lời, hắn chỉ muốn hưởng dụng con mồi tự dâng đến tận miệng.
Đầu óc Trương Tân Kiệt đã nóng chảy thành dung nham, thế nhưng trong mơ hồ hắn vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên khi hắn cùng Hàn Văn Thanh làm chuyện ấy.

Hồi đó, hắn hãy còn là một tên đàn em nhãi nhép dưới trướng Chiêm Nghiễm, theo lệnh đến báo cho Hàn Văn Thanh về một món nợ, để rồi cảm nhận được cái nhìn nóng rực của đối phương trên người mình. Vài ngày sau, hắn bị Chiêm Nghiễm gọi đến hộp đêm, trong căn phòng tối mù, Hàn Văn Thanh ngồi ở sô pha, thẳng thắn thừa nhận ham muốn.
Hàn Văn Thanh cầm lấy tay hắn, kéo đến ngồi lên đùi, Trương Tân Kiệt vụng về đặt tay lên vai Hàn Văn Thanh, thoáng kéo gương mặt ra xa khỏi hắn, tầm nhìn sượt qua gò má đối phương, mắt nhìn đăm đăm bức tranh sơn dầu gắn trên tường.

"Lần đầu tiên?"
Hàn Văn Thanh bóp eo hắn, lòng bàn tay nóng bỏng sờ soạng bên ngoài lớp áo sơ mi, nhào nặn phần ngực. Áo sơ mi mới tinh bị vò nhàu nhỉ, bị mồ hôi nơi lòng bàn tay đối phương thấm vào, làm hai đầu vú ẩn ẩn hiện hiện, đội lên dưới làn áo hệt như đỉnh núi tuyết đón tia nắng sớm.
Trương Tân Kiệt mím môi thật chặt, hắn có chưa tới một giây để nghĩ xem mình hi sinh thế này đáng không, đã bị Hàn Văn Thanh giữ chặt sau gáy, ép hắn chuyển gương mặt về đối diện, một cái hôn nóng rực khô khốc áp lên môi.

"Sợ cái gì? Tôi có ăn thịt cậu đâu."
Hơi thở Hàn Văn Thanh đã bắt đầu gấp gáp, ngón tay lần mở khuy áo, Trương Tân Kiệt nghe vành tai mình nóng lên, áo sơ mi rơi khỏi vai, Hàn Văn Thanh trở mình đặt đầu hắn lên thành sô pha, tham lam liếm mút xương quai xanh, hai tay nâng hai bên sườn, thưởng thức lồng ngực chập chùng. Trương Tân Kiệt tập trung tầm nhìn vào chùm đèn thủy tinh trên trần, pha lê phản chiếu ánh sáng khiến hắn hoa mắt, nơi ngực như có một đám lửa, bắp đùi cách một tầng vải vóc tiếp xúc với hạ thân đang cương trướng của Hàn Văn Thanh, như đang chạm vào một miếng sắt nung đỏ.
Những cái hôn nhanh chóng biến thành gặm nuốt, cắn xé, lưng Trương Tân Kiệt áp lên lớp phủ sô pha, dây lưng bị nới lỏng, một bàn tay nóng bỏng, thô ráp chen vào, xoa, vuốt, Trương Tân Kiệt run rẩy đến tận đầu ngón chân, theo phản xạ mà co lên, vô tình giúp Hàn Văn Thanh lột quần hắn dễ dàng hơn, thân thể đột nhiên trống trải khiến hắn càng thêm run rẩy.

"Mở chân ra… nghe lời."
Trương Tân Kiệt gượng gạo đến cực điểm, Hàn Văn Thanh ép đầu gối hắn, thấy hắn mãi vẫn rụt rè chật vật, bèn dứt khoát gỡ kính hắn xuống, tháo cà vạt nơi cổ, dùng nó buột kín hai mắt.

Hai mắt bị che, Trương Tân Kiệt cảm giác mình được xốc lên, rồi cả người nằm rạp trên thành ghế, hai chân bị ép phải dạng ra, cằm và gáy cổ bị đầu lưỡi ướt nhẹp lướt lên lướt xuống.
Lần này thôi, chỉ một lần thôi.
Hắn tự thuyết phục mình, bóng tối vô biên nuốt trọn dây thần kinh xấu hổ, trách nhiệm và sứ mệnh buộc hắn tự giao ra thân thể, để mặc ngón tay Hàn Văn Thanh thẳng tiến, thô bạo khuấy động mấy lượt bên trong, sau cùng là một gậy thịt cứng đến phát đau.
Mình phải đánh đổi sự nghiệp cho cái chuyện chết tiệt này sao?
Trương Tân Kiệt không còn suy nghĩ được gì ngoài cảm nhận cơ thể mình đang bị xé rách, Hàn Văn Thanh nện vô cùng ác, không chừng có cả vệt máu đỏ thẫm kèm theo, bất quá hắn chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thế bấu chặt sô pha dưới thân, cào đến toạt cả móng. Mồ hôi chảy xuống thấm hết vào thành ghế, lớp phủ trắng mịn cọ sát nơi ngực. Hắn cảm thấy như mình đang bị một con trăn khổng lồ quấn chặt, con thú hoang dã hung hăng muốn siết nát xương hắn, muốn nuốt trọn máu thịt lẫn ruột gan.

"Thả lỏng."
Hàn Văn Thanh chỉ thấy thú vị, ngắm thân thể ngây ngô trước mắt gian nan vặn vẹo eo, hệt như một con rắn bị trúng phải hùng hoàng, đáng tiếc dẫu thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn. Da thịt mướt mồ hôi trơn tuột dưới lòng bàn tay, nơi bị xâm nhập mềm yếu nhưng căng chặt, ngoan ngoãn phun ra nuốt vào dương cụ hắn, mông thịt run rẩy, bắp đùi thon thả cũng nhịp theo, Hàn Văn Thanh hung hãn thúc mạnh, hai đệm thịt tròn mẩy kia càng nẩy tợn hơn, đẹp đến khiêu khích.
Nhưng hắn không hề nghe thấy tiếng rên rỉ như vẫn tưởng tượng. Hàn Văn Thanh chộp lấy gáy Trương Tân Kiệt, kéo về ngực mình, bấy giờ mới phát hiện người dưới thân đang nghiến chặt hàm, chặt đến mức đôi môi tái nhợt, chỉ có hơi thở gấp gáp tràn qua cánh mũi. Hàn Văn Thanh bóp lấy cằm hắn, dùng ngón cái mạnh mẽ cạy răng.

"Á… A…"
"Cậu xấu hổ cái gì? Chỗ này đâu còn ai khác."
Trương Tân Kiệt bị hắn đâm đến hàm răng cũng run, không nhẹ không nặng cắn luôn ngón cái Hàn Văn Thanh, vẫn cố gắng đè nén hơi thở gấp gáp. Hàn Văn Thanh rất muốn nhìn dáng vẻ mất khống chế của hắn, liền kề vào tai, giọng nói khàn khàn nghe như tiếng hổ đói gầm gừ: "Cậu sợ tôi đặt camera quay lén cảnh này?"
Ngay lập tức, Hàn Văn Thanh nghe hắn nấc lên một tiếng, ngón tay truyền đến cảm giác đau, cơ thể trong ngực cứng đờ, căng thẳng từ sống lưng đến bắp đùi, vách thịt siết chặt đến mức hắn suýt nữa thì hạ vũ khí.

"Đùa thôi," Hàn Văn Thanh bóp miệng đối phương hệt như nha sỹ, dò ngón giữa vào, kẹp lấy lưỡi hắn nhẹ nhàng khuấy đảo, "Tôi ghi lại làm gì? Cậu chạy đâu cho thoát."
Trương Tân Kiệt thở dốc kịch liệt, mà vẫn suy nghĩ, đúng là mình chạy đâu cho thoát.
Hắn tiêu tùng rồi.


Tự mình đâm đầu vào miếng keo bẫy chuột, hắn nghiện loại khoái cảm đến từ sự cuồng bạo, bàn tay Hàn Văn Thanh đã bắt được tính khí hắn, thô lậu xoa nắn, nơi đầu gậy rỉ ra ít giọt nhầy nhầy.
"A… đừng…"
Trương Tân Kiệt bị đè trên giường, hai chân mở lớn sang hai bên, vòng tay câu chặt vai Hàn Văn Thanh, đầu óc đặc sệt tình dục, khẽ máy môi, lời thốt ra muốn bao nhiêu linh tinh có bấy nhiêu.

"Đừng… Đừng anh... tha cho em..."
Hàn Văn Thanh ngẩng đầu khỏi cổ hắn, vẫn hung ác thúc eo: "Là em tự muốn mà… Anh không ép buộc."
Không sai, tất cả những thứ này đều do hắn tự khơi tự chịu. Hắn níu chặt áo ngủ trên vai Hàn Văn Thanh, móng tay gần như đâm thủng lớp vải, Hàn Văn Thanh ngắt lấy bắp đùi hắn, thúc vào một lần lại một lần, Trương Tân Kiệt không khỏi vặn vẹo eo, hạ thân thẳng tắp phun dịch trọc ồ ạt, xem ra dây thần kinh xấu hổ đã đứt lâu rồi.

"Đừng… Đừng bắn bên trong…"
Hàn Văn Thanh đâu để cho hắn có cơ hội cự tuyệt, môi cứ thế thô bạo hôn lên, dương cụ không hề kiềm chế nảy mạnh, phóng xuất lượng lớn tinh dịch, tràn ra khỏi nơi hai người giao hợp, nhuộm đẫm một màu tình dục quanh hạ thân.

Trương Tân Kiệt dùng hết sức lực còn sót lại, tránh thoát đôi môi Hàn Văn Thanh, dí cằm lên vai hắn, thở ồ ồ, tầm mắt chỉ còn dư lại một mảnh hỗn độn, ánh đèn trên cao chập chờn, xé thế giới trước mắt hắn thành trăm ngàn mảnh vỡ.


Tận đến hôm nay, hắn cũng không thể nào phân rõ đây là tình yêu hay là ham muốn. Phần tình cảm rối rắm kỳ lạ này, e rằng ông tổ ngành Y Hippocrats có sống lại cũng không tài nào giải thích.

Vì sao đến nông nỗi này?
Nửa tháng trước, một cộng sự của hắn theo dõi người của Hồ Bưu vào hộp đêm của Chiêm Nghiễm, vô tình phát hiện Chiêm Nghiễm và Hồ Bưu bàn chuyện mờ ám, bị Chiêm Nghiễm bắt được. Hắn tạo điều kiện cho đồng sự trốn thoát, nhưng cũng vì thế mà khiến cho đường dây của Chiêm Nghiễm bị cảnh sát dò ra…
"Nhóc con mày dám chơi khăm tao?" Chiêm Nghiễm điên tiết nắm hàm dưới của hắn, lực tay lớn đến mức gần như bóp nát xương hàm, Trương Tân Kiệt cố nhịn đau, không hề run sợ, nắm chặt lấy cổ tay hắn, bình tĩnh đối đáp: "Anh Chiêm, em không cố ý."
"Bây giờ mày nói thế thì ích gì!"
"Đại ca sẽ cứu anh…"
"Con mẹ nó mày còn nói không cố ý!" Chiêm Nghiễm hất tay, Trương Tân Kiệt loang choạng làm ngã đổ cả bàn trà, "Đại ca biết tao và Hồ Bưu có giao dịch, có thể tha cho tao sao?"
Trương Tân Kiệt chống bàn trà, ngồi thẳng dậy, chỉnh lại kính: "Anh không cho đại ca biết, đợi đến khi cớm tìm tới cửa, anh định thế nào?"
"Mày còn dám hỏi hả?" Chiêm Nghiễm nắm tóc hắn, kéo ngửa mặt lên, nước miếng thậm chí văng đầy mặt, "Tao bị lún trong đám bùn này hôm nay, là thằng nào hại? Loại hèn mạt leo lên bằng mông như mày, thật hiểm…"
Hắn không thể nói trọn câu, Trương Tân Kiệt bỗng vùng dậy, đột ngột vung tay đẩy mạnh ngực hắn, xô hắn ngã vào lòng ghế sô pha: "Anh Chiêm, anh đừng quên, người đẩy em đến chỗ đại ca, chính là anh."
Chiêm Nghiễm ngẩn ra, chợt cười nham hiểm, ánh mắt long lên đầy quỷ dị: "A, mày là đồ đê tiện… báo đáp tao như vầy sao?"
"Anh mới là đồ đê tiện!!!" Trương Tân Kiệt cúi xuống, chống tay hai bên người hắn, nhìn xoáy vào mắt hắn, "Gieo gió thì gặt bão! Anh Chiêm, tự làm, trách ai."
Rốt cuộc Hàn Văn Thanh vẫn cứu Chiêm Nghiễm. Một lý lịch mới, một vé tàu, coi như trọn tình vẹn nghĩa bọn hắn làm huynh đệ với nhau bấy lâu. Thế nhưng ngoài dự định, ba ngày sau, thi thể trương sình của Chiêm Nghiễm được cảnh sát vớt lên ngoài khơi xa. Khi nhận được tin này, hắn sắp xếp người giả danh làm anh em họ của nạn nhân, đến nhận thi thể về, tổ chức tang lễ đàng hoàng.

Tên mã tử đi nhận thi thể nói, Chiêm Nghiễm bị bắn vào ngực trái, đạn găm ngay chỗ hiểm, dù mặt hắn ngâm nước biển đến sưng phù, vẫn trợn mắt, há miệng, đầy vẻ sợ hãi, chết không nhắm mắt, "Có vẻ như bị hạ bởi người quen."
"Biết rồi."
Hàn Văn Thanh gật đầu, với tay lấy áo vest mặc lên người. Trước khi ra khỏi cửa, Trương Tân Kiệt choàng thêm một áo khoác dài cho hắn, hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay Trương Tân Kiệt.

"Em không đi cùng anh sao?"
Trương Tân Kiệt ngớ ra, song vẫn bình tĩnh gật đầu: "Em thay đồ rồi ra ngay."
Nửa giờ sau, cả hai trước ngực cài một hoa vải trắng, một trước một sau chậm rãi tiến vào linh đường. Đám người túm tụm quanh quan tài lao xao quay đầu lại, ánh mắt pha tạp giữa hoang mang, bất mãn và giận dữ, tất cả dệt nên một tấm lưới kỳ dị, dù Trương Tân Kiệt đứng sau lưng Hàn Văn Thanh, vẫn cảm thấy như không còn chỗ trốn.
Đột nhiên, một nữ nhân mặc đồ đen nhào tới Trương Tân Kiệt, dữ dội nắm lấy cổ áo hắn, một tay tát thẳng mặt hắn.

"Mày giết anh Chiêm! Mày là…"
Tiếng gào chói lói vọng khắp linh đường, Trương Tân Kiệt bị tát một cái lảo đảo, chới với lùi lại mấy bước mới trụ vững, cúi thấp đầu, rụt vai.
Hàn Văn Thanh còn chưa kịp mở miệng, Trương Tân Kiệt đã dứt khoát ngẩng lên, trước bao cặp mắt đang trừng trừng, hắn bước gấp về phía trước hai bước, đánh trả người đàn bà kia một bạt tai.
"Anh Chiêm hài cốt chưa lạnh, cô dám ở đây ngậm máu phun người, cô…"
Hàn Văn Thanh đột nhiên duỗi tay, túm lấy gáy hắn, kéo về sau lưng mình, hung ác trừng mắt với người đàn bà rũ rượi sau cái tát.
"Muốn thì ra ngoài, đánh đủ rồi vào."
Người phụ nữ kia lập tức ngừng gây sự, ôm nửa gương mặt, vành mắt đỏ hoe, bày ra dáng vẻ lã chã nước mắt. Hàn Văn Thanh kéo Trương Tân Kiệt sang một bên, đi tới trước quan tài, nhìn di thể Chiêm Nghiễm, sai chú Thái đặt hoa lên.

Trương Tân Kiệt và người phụ nữ kia đứng song song lạnh lùng, cách nhau chưa tới hai mét, đột nhiên, người nọ khụt khịt mũi, thút thít khóc, tiếng nức nở vang khắp linh đường, nghe thật thê thiết. Trương Tân Kiệt quay đầu sang hướng khác, nhìn về vòng hoa đặt bên cạnh, trên đó có một chữ “Điện” to tướng giống hệt một mặt người méo mó, như đang cười mỉa mai hắn.
"Tôi không đi đưa tang."
Hàn Văn Thanh nhìn chú Thái rồi buông một câu, lôi tay Trương Tân Kiệt sải bước khỏi linh đường. Hắn đẩy Tân Kiệt vào xe, rồi chui vào ngồi cùng, đối phương liền nhào tới, đầu nhoài vào ngực hắn, tay ôm chặt hông hắn, dẫu thế nào cũng không buông.
"Anh, không phải em…" Mặt hắn chôn trong ngực Hàn Văn Thanh, giọng nói nghẹn ngào, vai gáy khẽ rúm lại, hơi thở ấm thấm vào áo sơ mi trước ngực Hàn Văn Thanh, "Không phải em…"
Hàn Văn Thanh không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên, vỗ vỗ sau gáy hắn, xuôi theo xương chẩm lần xuống cổ, nhẹ nhàng bóp một cái, cử chỉ không khác gì xách cổ một con mèo.
Chiêm Nghiễm vừa chết, đám đàn em hắn liền hỗn loạn, Hàn Văn Thanh thi ân lẫn thị uy, thu đường dây này vào tay mình, dỗ dành mấy tên đầu não, riêng phần tranh cãi giữa Trương Tân Kiệt và người đàn bà kia, hắn không đưa ra bất kỳ phán định nào.
Sau khi chỉnh đốn, hộp đêm xem ra quy cũ hơn nhiều, Trương Tân Kiệt đứng một mình trên tầng thượng, ánh đèn nơi đại sảnh xuyên qua màn nhung, in bóng hắn thật dài.
"Đã nói bao nhiêu lần, đừng hành động tuỳ tiện, mấy người làm vậy chỉ tổ đem bao nhiêu công sức của tôi đổ sông đổ biển…"
"Tân Kiệt, tôi hiểu nỗi khổ tâm trong lòng cậu, nhưng việc này quả thật không phải do phía mình gây ra…" Giọng nói khàn khàn truyền đến qua tai nghe, chẳng khác nào truyền đến từ trong bóng tối, "Cậu nghĩ kỹ xem, Chiêm Nghiễm chết rồi, ai là kẻ được lợi nhất?"
"Dĩ nhiên là tôi được lợi nhất," Trương Tân Kiệt nghiến răng, gương mặt thanh tú giận dữ đến méo mó, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy, "Bây giờ tôi biến thành mục tiêu sống, không biết có bao nhiêu kẻ đang muốn giết tôi…"
"Tân Kiệt, cậu bình tĩnh đi!" Đối phương hầu như gầm lên, một lát sau lại đè thấp giọng nói, "Biết là cậu cũng không dễ dàng gì, nhưng cậu nhìn lại bộ dáng mình mà xem, chỉ sợ càng dễ bại lộ… như vậy có phải càng là dã tràng xe cát không?"
"Xin lỗi…" Trương Tân Kiệt hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, "Là sai lầm của tôi, tôi sẽ điều tra rõ ràng xem chuyện gì đã xảy ra… Mấy người nhất thiết phải kiên nhẫn, bây giờ vẫn chưa đến lúc thu lưới, đừng đánh rắn động cỏ."
"Rõ, Tân Kiệt, cậu nhớ cẩn thận."
"Tôi biết."
Trương Tân Kiệt cắt đứt trò chuyện, lại lấy SIM ra, dùng đầu ngón tay bẻ làm đôi, sau lại móc bóp ra, lấy SIM của mình gắn lại vào di động, khởi động màn hình, ung dung đi xuống đại sảnh hộp đêm.
Trong đại sảnh, người người rộn ràng, tựa hồ như chẳng có ai chú ý tới hắn, hắn chậm rãi đi tới quầy bar, ghé mông vào một ghế đơn nhỏ, cầm lên ly rượu uống dở dang của mình, ngửa đầu uống hai hớp cạn.

Hắn dằn mạnh ly thủy tinh lên mặt bàn, tiếng va chạm giòn tan thu hút mọi ánh nhìn. Một cảm giác choáng váng kỳ lạ ập tới, Trương Tân Kiệt chỉ cảm thấy đầu mình đập lên sàn nhà, cơn đau căng buốt hai bên Thái Dương, cũng không lâu lắm từ lúc hắn cắm đầu xuống đất, vai hắn được một cánh tay khoát lên.
"Chú Thái?" Trương Tân Kiệt ngẩng lên, thấy rõ gương mặt nhìn hắn từ trên cao, "Chú theo dõi tôi hả?"
"Tôi lo cho cậu…"
"Chú cũng nghĩ tôi giết anh Chiêm?" Trương Tân Kiệt nóng nảy đẩy bàn tay ra khỏi vai mình, đối phương nói một đàng hắn hỏi lại một nẻo.
"Về thôi." Chú Thái lại đưa tay nâng vai Trương Tân Kiệt, không ngờ đối phương vừa đứng dậy, đã mềm nhũn người, đầu dúi vào ngực hắn.
"Thằng bé này…" Chú Thái lôi tay hắn, đỡ hắn trên vai mình, chậm rãi đi ra ngoài, nhưng ánh mắt lại hướng về phía góc phòng khách. Ở nơi đó, có hai người đàn ông áo đen liếc nhìn bọn hắn, xong lập tức quay đi, châu đầu vào nhau, không rõ xì xầm bàn tán điều gì.
Khi chú Thái đẩy cửa đi vào, Hàn Văn Thanh đang dựa vào đầu giường đọc sách, hắn nhíu mi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chú Thái gánh Trương Tân Kiệt vứt lên giường hắn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Uống vài thứ không sạch." Chú Thái thở hổn hển, chỉnh lại cổ áo mình.
Trương Tân Kiệt đỏ bừng từ gò má đến cổ, nơi phần hõm dưới cổ phủ một tầng mồ hôi, môi khẽ nhếch, mùi rượu nồng nặc. Hàn Văn Thanh nhấc chăn đắp cho hắn, nhìn chú Thái với ánh mắt tức giận: "Kẻ nào làm?"
"Đàn em Chiêm Nghiễm."
"Mẹ kiếp…" Hàn Văn Thanh nghiến răng thở mạnh một hơi, mãi một lúc mới gằn giọng, "Mấy chuyện tôi kêu lão đi tra, tra đến đâu rồi?"
"Rõ ràng Hồ Bưu giở trò quỷ, hắn sợ Chiêm Nghiễm nắm được điểm yếu nào đó, nên không muốn để hắn sống mà chạy thoát…"
Hàn Văn Thanh nhắm chặt mắt lại, chậm rãi gật đầu, chú Thái muốn nói lại thôi, nhìn về phía Trương Tân Kiệt đang mê man trên giường.

"Đại ca, chuyện lần này, tuy nói là Chiêm Nghiễm tự tìm, nhưng… Nếu đại ca chỉ xem như uống chén nước cởi bỏ bất bình, chuyện đâu dễ dàng thế."
"Ý gì?" Hàn Văn Thanh đột nhiên mở trừng, nhìn chú Thái thật gần với ánh mắt sáng quắt.
"Thì hôm tang lễ đó… Ai cũng thấy đại ca thiên vị Tân Kiệt…"
"Ả đàn bà đó làm gì?"
"Là nhân tình của Chiêm Nghiễm, tên…"
"Tôi hỏi ả làm gì?"
"Vũ nữ hộp đêm."
"Một vũ nữ mà lão cũng dám đem ra so?" Hàn Văn Thanh tức giận trừng hắn, hất đầu một cái, "Cho ả ra nước ngoài. Đòi tiền đưa tiền, mấy điều kiện khác không cần bàn tới."
"À, vâng."
"Vụ bỏ thuốc tối nay, phải xử thế nào thì xử thế ấy, không được nương tay. Mẹ nó đứa nào đứa nấy ăn gan hùm mật gấu, người của tao mà cũng dám đụng?"
"Sẽ làm… Có cần gọi bác sĩ?" Tầm nhìn của chú Thái lại hướng về gương mặt Trương Tân Kiệt, chỉ thấy hắn nhè nhẹ nhíu mi, mím môi, gương mặt đỏ bừng như con cua hấp.

"Hắn uống bao nhiêu?"
"Chưa tới nửa ly… quan trọng là không biết cái thuốc chó ấy được cho vào bao nhiêu."
"Nói như vậy," Hàn Văn Thanh duỗi tay sờ lên trán Trương Tân Kiệt, chậm rãi lắc đầu, "Không chết người được, để hắn ngủ một giấc. Lão về nghỉ đi."
"Dạ, vậy… Đại ca cũng nghỉ sớm đi."
Chú Thái nói xong liền rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa thay hắn. Con mèo đen cảnh giác ló đầu ra khỏi ổ, nhìn thấy cảnh này, như một làn khỏi vọt lên giường, giễu võ dương oai đạp một chân lên tấm chăn đang trùm trên người Trương Tân Kiệt.
"Mày cũng tới gây phiền!"
Hàn Văn Thanh giơ tay đẩy con mèo, nó lại giơ chân trước ra, khều khều tay hắn, sung sướng di cằm lên mu bàn tay hắn, hai mắt híp lại thành hai khe hở đầy vẻ hưởng thụ.
Trương Tân Kiệt mơ một giấc mơ kỳ quái suốt một đêm, khi tỉnh lại đầu xuất mồ hôi, nhận ra mình đang cuộn trong chăn hệt một con mèo, vừa quay sang đã thấy Hàn Văn Thanh nằm ngủ bên cạnh, đang ngáy thật to.

Hắn thận trọng chống tay nhổm nửa người, quan sát Hàn Văn Thanh đang ngủ say, mèo đen cũng hiếm thấy an phận nằm ngủ giữa hai người, bị hắn làm động tỉnh giấc, tức giận lườm hắn một cái, ngoái mông nhảy xuống giường nhanh như một cơn gió, trở về ổ mình, không thèm thò đầu ra.

"Tỉnh rồi?"
Hàn Văn Thanh đột nhiên trở mình, mở mắt, yên lặng chăm chú nhìn hắn.
"Ừm…" Trương Tân Kiệt trầm giọng đáp lại, đến lúc này mới nhận ra cổ họng mình bị khàn, tiếng thốt ra nghe như ậm ừ.

"Đêm qua đi đâu?"
"Uống rượu…"
Hàn Văn Thanh đột nhiên cười khẩy: "Có biết thứ mình uống là gì không?"
"A…" Trương Tân Kiệt ngây ra, đột nhiên lại thấy đầu đau như búa bổ. Hắn nhớ lại cảnh tượng cuối cùng tối qua, gương mặt chú Thái đang cúi xuống nhìn hắn chăm chú, cứ như cảnh đó vừa mới diễn ra, chớp mắt một cái, đã thấy hắn nằm trên giường Hàn Văn Thanh, hắn hoang mang nhìn đối phương.
"Đã bảo không việc gì thì đừng đi lung tung, sao không nghe lời?" Hàn Văn Thanh đưa tay ra khỏi chăn, xoa xoa đầu tóc bù xù của Trương Tân Kiệt, "Nếu lão Thái không kịp thời phát hiện, em có chết cũng không ai hay."
Trương Tân Kiệt chỉ thấy đầu mình ong ong mấy lời kia, ẩn ẩn hiện hiện hình ảnh gương mặt đầy ẩn ý của chú Thái.
"Bị người ta bỏ thuốc có biết không hả?"
Trương Tân Kiệt mờ mịt há miệng, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Hắn nhớ lại ly rượu kia, hắn để lại trên quầy bar mười mấy phút, sau khi nói chuyện điện thoại xong quay lại uống cạn mà không hề đề phòng.

Đó là lần đầu tiên hắn bất cẩn —— trong đầu hắn các ý nghĩ dần dần sắp xếp một cách hợp lý: Rượu của hắn bị người ta hạ độc, sau đó chú Thái đưa hắn về.

Chú Thái…
Hắn có biết được chút gì không? Cứ thế trong nháy mắt, Trương Tân Kiệt nghi ngờ chú Thái đã nghe được đoạn đối thoại của hắn và đồng sự. Nhưng Hàn Văn Thanh trước mặt hắn vẫn tỏ vẻ bình thường, điều này càng khiến cho tâm trạng hắn phập phồng, chỉ đành chậm rãi nuốt nước miếng, chuyển mình dán sát vào Hàn Văn Thanh.
"Biết sợ rồi?" Hàn Văn Thanh ôm hắn vào ngực, Trương Tân Kiệt thuận thế soạn vẻ mặt hoảng sợ ngẩng lên, lại thấy đôi mắt Hàn Văn Thanh đen hun hút không lộ vẻ gì, đôi mắt ấy khác nào vực thẳm không đáy, chặn lấy cổ họng hắn, kéo hắn vào đáy vực sâu hoắm tối tăm.
Trong lúc hắn chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng chăm chú nhìn lại hắn.

Hắn cảm thấy sợ, phản xạ có điều kiện thúc hắn sáp vào người Hàn Văn Thanh, nhắm mắt, ngước mặt lên gợi một cái hôn.

Đôi môi Hàn Văn Thanh như cánh chuồn chuồn điểm xuống môi hắn, mượn cớ hơi rượu chưa tan, Trương Tân Kiệt thu hết can đảm đưa tay dò vào trong áo ngủ Hàn Văn Thanh, lòng bàn tay áp trên cơ bụng nóng bỏng, nhẹ nhàng vuốt, tay còn lại lần tìm dây buộc áo ngủ, mặt cũng đưa tới, hôn lên cổ lên hàm Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh ôm lấy hông hắn, ngã người nằm thẳng, để Trương Tân Kiệt cưỡi trên eo mình, cổ vũ hắn bằng cách nắn bóp bắp đùi. Trương Tân Kiệt cởi áo tắm hắn, một đường hôn xuống, đầu lưỡi nhè nhẹ liếm trước ngực, liếm dần xuống vùng cơ bụng, cọ cọ cằm trên quần lót phồng lên bởi lớp lông dày.

Hàn Văn Thanh đột nhiên đưa ngón tay lèn vào tóc hắn, nhẹ nhàng kéo một cái, nâng đầu hắn lên. Khóe môi của hắn bị cọ đến đỏ chót, cả chóp mũi cũng đỏ, vành mắt long lanh ngấn nước, xem ra đặc biệt vô tội.
"Không thích vẫn làm."
Hàn Văn Thanh nắn nắn gáy hắn, rồi xách hắn lên như xách một con mèo, vật hắn ra giường, cả người đè ép xuống, đơn giản mà thô bạo cởi y phục Trương Tân Kiệt.
Trương Tân Kiệt thuận theo, hai tay câu lấy cổ Hàn Văn Thanh, nhẹ nhàng co chân, giúp Hàn Văn Thanh cởi quần hắn dễ dàng. Tính khí đã dựng đứng lên từ lúc nào, đầu gậy ứa ra niêm dịch lấp lánh, Hàn Văn Thanh tách hai đầu gối hắn, khiến cả hạ thể phơi bày, thậm chí nhìn rõ cả lớp da đỏ hồng dưới mảng lông dày.

"Đừng nhìn…"
Trương Tân Kiệt nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám để ý đến tầm mắt nóng rực của Hàn Văn Thanh, chỉ chăm chú nhìn chiếc đèn chụp bên cạnh giường, cảm nhận được cơ thể Hàn Văn Thanh đang di chuyển xuống dưới, tiếp đó, tính khí đang lộ liễu trần trụi chợt truyền đến cảm giác được bao bọc trong một khoang miệng đầy dịu dàng.

"Đừng… Không cần…" Hắn thấy choáng, ánh sáng ngọn đèn bàn giờ đây chập chờn trong mắt hắn, đầu óc ngây ngất, thân thể bồng bềnh như thể đang trên một đám mây.

Hắn không thích phục vụ khẩu giao cho Hàn Văn Thanh. Vật kia tấn công miệng hắn, đỉnh vào yết hầu rất khó chịu, vòm miệng không khép lại được cộng thêm cảm giác vừa mỏi vừa đau nơi hàm dưới, quai hàm phải há mở đến tận cùng, nước miếng không thể kiềm được tràn ra chảy xuôi bên mép… Thật sự là quá khó khăn, càng đừng nói đến vị mằn mặn lẫn mùi tanh tanh khi tinh dịch sền sệt rót vào cổ họng, khiến hắn sặc sụa đến gần như tắt thở.
Nhưng giờ phút này, gốc rễ hắn đang được Hàn Văn Thanh dịu dàng ngậm lấy, lưỡi của đối phương có phần thô ráp, lại chậm rãi mài ép theo đường nét gậy của hắn, lưỡi quét qua đầu khấc, người hắn co giật kịch liệt.

Hắn không cầm được gồng đến cong mũi chân, đầu gối đẩy vào vai và lồng ngực Hàn Văn Thanh, không ngừng giằng co, vòng eo không bị giữ lấy nhè nhẹ vặn vẹo. Hàn Văn Thanh đè lên đầu gối hắn, đẩy ra hai bên, tiếp tục phun ra nuốt vào tính khí hắn, được một lát, lại ngậm mút phần đỉnh, Trương Tân Kiệt căng chặt eo, hai tay bấu vào vai Hàn Văn Thanh, run rẩy cong người, giần giật mà bắn ra.
Hàn Văn Thanh thả tay khỏi đầu gối, tiếp tục tách hạ thể hắn để thuận tiện cho mình tới. Trương Tân Kiệt nhổm dậy, chỉ cảm thấy mụ mị, đầu óc dư lại một mảng ánh đèn mông lung, bồng bềnh, lấp lóa. Hơi thở càng lúc càng kịch liệt, nghênh đón sự xâm nhập trực diện của Hàn Văn Thanh, lòng bàn tay dán vào gáy vào vai đối phương, cả thân thể nhũn ra như một bãi nước.
"Chậm lại không?"
Hàn Văn Thanh xoa xoa vai Trương Tân Kiệt, để hắn tựa trên ngực mình, dần dần điều hòa nhịp thở.
"Em không sao…"
Cánh tay Trương Tân Kiệt vòng bên hông hắn lỏng lẻo, gò má áp lên lồng ngực, bên tai thậm chí còn nghe được nhịp tim Hàn Văn Thanh tựa sấm rền.
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#6
Vậy là pj Valentine 2021 chính thức hạ màn, tuy có nhiều sự cố đột xuất, nhưng bằng vào tay nghề vững của làng cá Hội Tự Sát, không gì có thể làm khó.

Chân thành cám ơn các thành viên tổ dự án !!!! Thương tặng mỗi bạn một trái tim!!!

@Duẫn Thiên - người bắn pháo lệnh đầu tiên, với một sản phẩm đặc biệt và duy nhất của pj là Dou h.:love:

@Băng Ly - người lặn nhưng fic không lặn, Tán Tu làm người phát nghẹn.:love:

@hongantran1410 - sóng sau đùa sóng trước có gì không được, cơ mà nói Cừu Cừu có năng khiếu thụ mình thấy hơi sai sai nha.:love: phải "Khẳng định là tao đè người khác!" mới đúng, đáng tiếc đối phương là Hạo, nên chi "Nhốt vào trong lòng, không có chỗ trốn."

@Trời Sao - mấy câu thoại của hai cha nội no limit, vào tay Sao càng thêm kích thích.:love: Thế nhưng chân ái của Phương vẫn chỉ có Lâm ca thôi, đâu như tên kia mần xong đi quất thuốc, nhìn Lâm ca chăm sóc tiểu Duệ kìa.:love:

@Katakara - CHL chiếm hết đất diễn, bất quá sợ gì chứ đâu sợ nhiều h.:love::love: Cá đa tài của Disc, tiếu hướng cũng xịn, mà huyền huyễn cũng chuẩn luôn, đọc xong Thúy Sơn Mi, vấn vương đôi hàng chân mày như núi biếc.:love:

@Cú mèo - người đã góp mảnh ghép cuối cùng cho Liên Kết, đôi bạn Thiên Sứ ấm áp là thế, Cú A làm sao mà ai đọc cũng không thể bỏ lỡ chú tinh thần thể dễ thương:love:. Còn có Lưu Lư với giọng văn hài hước, miếu-thuốc quả là túc địch một vạn năm.:love:

@Núi Lửa Nhỏ - thêm một fan Tán Tu, thêm một phiên ngoại CHL, tế hai ông thần thiếu đánh.:love:

@FanPD - đấy, người này không chịu được nặng, chỉ có thể như nước hồ phẳng lặng, như mặt trời mùa hè ấm đòi mạng, giữa trời đêm gió biên thùy lạnh se se.:love: Cho nên, yêu không đối xứng hay yêu không đối chứng gì đó, đừng trách vì sao nó dị.

@Lá Mùa Thu - Song Hoa làm sao đủ, người gì đâu mà... muốn lạ là lạ, muốn quen liền quen.:love:

@Petite Chérie - thần và yêu không được đàm luyến ái, luật trời là thế, nên ta không đàm, ta chỉ làm thôi. :love::ROFLMAO:

@nmnguyet - Thiên Sứ lại có thêm muscato tình nhân, thương nhất là editor cố gắng lên kịp toàn fic. :love:

@Thobeo - chỉ biết ngưỡng mộ, Thỏ là một trong hai editor của pj này kỳ công A trọn fic dài, nhờ Thỏ mà hai đại nam thần của Liên Minh càng thêm soái khốc miễn bàn.:love:

@ButNgonPhi - Miếu thuốc hai vị tâm bẩn, qua tay Diu lại ngọt một vạn năm.:love:

@Mạc Tư - dù thế nào em vẫn nợ nha, mong đợi h soi gương, h trong nhà thổ. :coffee:

@Gingitsune - em chờ sòng bài, hay em sẽ đăng luôn, 5k Diệp Dụ chị không quên đâu à :p:cool:

Yêu thương cả nhà, năm mới thu hoạch mới nha!!!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook