Hoàn [Hàn Trương] Này Cái Cậu Cùng Bàn

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Hàn Trương] Này Cái Cậu Cùng Bàn



Tui lụm trên #hàn_trương Toàn Chức Discord, xin cảm ơn vì bức hình; hình ảnh chỉ mang tính minh họa (●´□`)♡

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: (hông tìm được TT__TT)

Convert bởi @张佳乐头上的小花儿.

Thể loại: hiện đại, vườn trường.

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

Hình minh hoạ đều do mình lượm nhặt ở #hàn_trương, cảm ơn chị Cụt, và Hoa ca. <3

Mừng Sinh Nhật Trương Đại Soái pj Quân Tử Hằng Thường | Host @张佳乐头上的小花儿. :truong

────────

Hàn Văn Thanh quyết sẽ đùa với bạn cùng bàn một phen.

Hắn vốn đã không ưa con mọt sách Trương Tân Kiệt nhận lệnh chủ nhiệm đến “giám sát” hắn, nhưng lại không thể kiếm ra cớ gì để cáu cho được —— Trương Tân Kiệt trước nay làm việc quy củ, thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngoại trừ hàng ngày giục Hàn Văn Thanh nộp bài đúng giờ thì chẳng mấy khi đi động đến loại cứng đầu như hắn. Hàn Văn Thanh lo nghĩ hoài, quả thực không tìm ra lý do đi gây sự, chỉ đành dùng cách “truyền thống” nhất —— vứt một con côn trùng vào hộp bút của Trương Tân Kiệt.

Nhưng tình tiết máu cún hắn dự đoán không hề xảy ra —— Trương Tân Kiệt thấy có bọ ngựa trong hộp bút mình, không chút kinh hãi, cũng chẳng phản ứng quá khích, hắn bình tĩnh cầm con bọ ngựa nhìn kỹ, rồi vứt cái bẹp vào hộp bút Hàn Văn Thanh.

Thế là sự tình biến thành: Chuông vào lớp vang lên, Hàn Văn Thanh mở hộp bút, lập tức quăng nó ầm một cái ra tít ngoài.

Nhất thời gần như cả lớp đều quay lại nhìn hắn, tiếng giáo viên dạy Anh gào rúng động phòng: “Hàn Văn Thanh! Cậu cút ra ngoài cho tôi!”

Hàn Văn Thanh đen mặt đứng lên, lườm Trương Tân Kiệt một cái thật gắt mới rời chỗ, dùng khẩu hình ném lại mấy chữ “Tan học ở lại”.

Đối phương chỉ trả lời hắn bằng một ánh mắt điềm tĩnh tự nhiên —— càng kích hắn sôi máu.

Nhưng đợi hắn lượn lờ trong sân trường cả ngày, về đến lớp mới phát hiện, thế mà Trương Tân Kiệt ở lại đợi hắn thật.

“Mày ở đây làm gì?”

“Làm bài tập.” Đối phương “đúng nhẽ” đáp.

Hàn Văn Thanh túm lấy cánh tay Trương Tân Kiệt, lại bị Trương Tân Kiệt lật ngược giữ cổ tay: “Cậu muốn đánh nhau à?”

Hắn còn chưa kịp trả lời, Trương Tân Kiệt đã thu dọn xong sách vở, đứng lên: “Đánh cũng được, tôi có điều kiện muốn trao đổi với cậu.”

Hàn Văn Thanh thoáng sửng sốt: “Mày có bệnh hả?”

“Cũng không thể đánh không,” Trương Tân Kiệt nhấn từng chữ, “Nếu tôi thắng, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”

Hàn Văn Thanh bị tình tiết ngày càng giống tiểu thuyết võ hiệp làm kinh hãi: “Bằng cái loại như mày?”

Trương Tân Kiệt gọn lỏn: “Ha ha.”
Một chiêu khích tướng này đối với Hàn Văn Thanh không khác nào kích trúng yếu điểm, hắn chợt vỗ bàn: “Nào đến đi, ai sợ ai!”

✿Trương phó, sinh nhật vui vẻ!✿
:truong Hôm nay là ngày vui, vui với anh, vui với tui, nên, chúc anh một ngày tốt lành aww <3 :truong
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#2
Trong lớp đồn rằng, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt ở phòng dụng cụ cạnh bãi tập đại chiến ba trăm hiệp, đánh đến “không gỡ ra được”, cuối cùng Trương Tân Kiệt một chiêu thắng hiểm, thắng được trận “Hoa Sơn luận kiếm” này. Nhưng đương sự đều biết, sự thực còn lâu mới khoa trương bằng lời đồn, sự tình là —— căn bản Hàn Văn Thanh đánh không lại Trương Tân Kiệt.

hí hí hí minh hoạ thui :dualeo

Hắn cũng không hiểu, con mọt sách Trương Tân Kiệt này thoạt nhìn tưởng là tay trói gà không chặt thì sao có thể ra tay đến vậy, nói chính xác, hắn còn chẳng biết rốt cuộc sao mình lại thua nữa á.

Nhưng đã cược thì phải chịu, lúc Trương Tân Kiệt dựa vào tường phòng dụng cụ đưa ra “yêu cầu”, Hàn Văn Thanh suýt tối sầm mặt bất tỉnh.

“Bắt đầu từ thứ hai tuần sau, hai tiếng mỗi ngày trước giờ tự học buổi tối, tức 7h - 9h, tôi dạy thêm cho cậu, hai tiếng này cậu phải ở phòng học, 9h - 11h cậu thích đi đâu, tôi chẳng quan tâm.”

“Sao phải thế chứ?” Hàn Văn Thanh trợn mắt hốc miệng.

“Đó là trách nhiệm của tôi,” Trương Tân Kiệt mặt đầy lão thành khoanh tay lại, “À còn —— thời gian tự học buổi tối tính cả tối thứ bảy, ngày chủ nhật cậu có thể thoải mái ra ngoài chơi.”

“Tao có moẹ nó ấy, bố mày đang đi tù đấy à?” Hàn Văn Thanh sắp muốn thổ huyết.

“Tôi rất xin lỗi vì để cậu phải oán hận đến vậy, nhưng đây là đánh cược chúng ta đã quyết từ đầu, cậu phải tuân thủ ước định.”

“Mặt khác, tôi sẽ xem xét bố trí giúp cậu mấy khoá bài tập ngoài giờ, bằng không tôi cũng chẳng dám đảm bảo độ tích cực trong giờ tự học của cậu,” Trương Tân Kiệt không chút sợ hãi nhìn thẳng Hàn Văn Thanh đang trợn trắng mắt phát điên, từng chữ bổ sung: “Tôi đề nghị, tốt nhất cậu đừng làm loạn lúc tôi đang dạy —— dù đánh nhau trong giờ học dưới bao con mắt như thế không được hay ho cho lắm, nhưng dưới tình huống bắt buộc, tôi rất vui lòng hầu cậu mấy chiêu.”

“Ở trong lớp mà mày dám đánh nhau với tao á? Mày không sợ chủ nhiệm alo cho phụ huynh à?”

“Không sợ ——“ Trương Tân Kiệt lộ ra nụ cười xảo quyệt, “Chắc chắn ông ấy sẽ ưu tiên phạt cậu trước.”

Hàn Văn Thanh trợn mắt, cảm thấy tên trước mắt này đang rất thèm đòn.

Nhưng hắn đánh không lại —— chuyện này thật quá đáng dã man.

Nên Hàn Văn Thanh chỉ có thể miễn cưỡng chịu cái hiệp ước bất bình đẳng cắt đất đền bù này, dưới giám sát của Trương Tân Kiệt bắt đầu kiếp sống “địa ngục” của học sinh cấp III. Hắn vốn mong ngóng ngày Trương Tân Kiệt chán ngấy bổ túc như cái “hệ thống xoá đói giảm nghèo” này, có thể tha cho hắn một đường sống. Nhưng lúc hắn không để ý, Trương Tân Kiệt đã “niệm” cho hắn hơn mấy tháng bài tập, đến giờ vẫn vậy, mà đối phương không hề có ý muốn bỏ qua cho hắn.

“Tập trung vào ——“ Trương Tân Kiệt gõ mặt bàn, chỉ sách bài tập tiếng Anh trước mặt Hàn Văn Thanh nói nhỏ, “Bài điền vào chỗ trống mày làm sai sáu phần, này, mày để ý dạng các thì, thì quá khứ hoàn thành phải là…”

Hàn Văn Thanh đột nhiên vươn tay, đè mu bàn tay của Trương Tân Kiệt, không đợi Trương Tân Kiệt hoàn hồn, Hàn Văn Thanh đã sát lại bên tai hắn, khẽ hỏi: “Tao bảo này học bá, mày cả ngày để tâm đến bài tập cho tao, thế kỳ thi của mày tính sao?”

“Tao không vấn đề gì,” Trương Tân Kiệt hời hợt đáp, “Dù sao, tao làm bừa bài thi cũng có thể đứng top 3.”

Hàn Văn Thanh giật giật khóe môi, Trương Tân Kiệt bình thản liếc hắn, lại bật cười ra tiếng.

Bạn học chung quanh đã tia tới với ánh mắt nghi hoặc, Trương Tân Kiệt đành vội che miệng lại, nhìn lướt qua bốn phía, xác nhận “an toàn” rồi, hắn mới khẽ giải thích với Hàn Văn Thanh: “Tao đùa thôi, mọi thường tao ôn tập qua ôn tập lại, bổ túc cho mày đồng nghĩa với tự nhắc lại kiến thức một lần —— mày không cần lo cho tao.”

“Ai lo cho mày,” Hàn Văn Thanh lườm, “Mày cần đến tao lo sao?”

Trương Tân Kiệt thản nhiên nhún vai: “Lo cho tao cũng không phải chuyện mất mặt gì, mày khỏi ngại.”

Hàn Văn Thanh bị hắn chọc đến mắt trợn trừng, lại tìm không ra một lời để phản bác, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi cúi đầu tiếp tục giày vò bài điền chỗ trống của hắn.

Ngoài dự đoán của mọi người là, trong bài thi thử lần thứ nhất ấy, Hàn Văn Thanh làm ra đống thành tích khiến tất cả phải mở rộng tầm mắt, chủ nhiệm lớp trợn mắt hốc miệng lật tới lật lui mấy tờ thi, lập tức gọi Hàn Văn Thanh vào văn phòng.

“Hàn Văn Thanh, cậu nói thật cho tôi, lần thi này cậu có gian lận không đấy?”

Hàn Văn Thanh không chút khách khí cãi lại: “Sao thầy không đi hỏi giám thị ấy?”

Chủ nhiệm sửng sốt, quả thực gọi các thầy giám thị coi môn đến, một đám người ở phòng làm việc đối chiếu nửa ngày mới thả cho Hàn Văn Thanh đi, Hàn Văn Thanh đã quá quen với thái độ không tín nhiệm này của chủ nhiệm, chẳng nói hai lời vơ cặp ra ngoài.

Kết quả hắn vừa ra cửa liền bị thầy vật lý gọi lại.

“Rõ ràng em rất thông minh, chỉ là không chịu cố gắng thôi,” Thầy lý lại nhắc lại mấy chuyện cũ mèm của gần như từng “học sinh yếu” mà mình biết, Hàn Văn Thanh căn bản cũng nước đổ đầu vịt, “Em nỗ lực thêm chút, lần sau thi tốt hơn, chủ nhiệm các em cũng không nghi ngờ em lần nữa.”

“Rồi rồi.” Hàn Văn Thanh máy móc đáp, quay người rời đi bất ngờ lại thấy Trương Tân Kiệt đang ở đầu cầu thang chờ hắn.

“Vốn định giải thích giúp mày một chút,“ Trương Tân Kiệt bình thản nhún vai, “Giờ hình như không cần nữa.”

“Giải thích cái gì? Mày bổ túc cho tao?” Hàn Văn Thanh tức giận hỏi ngược, “Mày nghĩ ổng tin không?”

“Thầy tin không thì sao, đó đều là sự thật mà.”

Hàn Văn Thanh sửng sốt, cứng người tại chỗ nửa ngày, thấy Trương Tân Kiệt trước mặt quay người, vẫy vẫy tay với hắn: “Sao không đi thế?”

“Cảm ơn.” Trên mặt Hàn Văn Thanh lộ ra một tia không tình nguyện.

Trương Tân Kiệt ngược lại rất tự nhiên nở nụ cười: “Vậy mày có hứng thú tiếp tục cuộc đánh cược của chúng ta không?”

“Vì cái gì? Mày rảnh đến phát chán đấy à?”

Trương Tân Kiệt tới trước mặt Hàn Văn Thanh, nhìn thẳng hai mắt hắn: “Tao đồng quan điểm với thầy vật lý —— mày rất thông minh, chỉ là không chịu cố gắng mà thôi. Cho nên tao rất muốn thử nghiệm một phen, nếu mày chăm chỉ học tập, có thể đạt tới trình độ nào.”

Hàn Văn Thanh trợn trắng mắt: “Mày dùng tao làm chuột bạch à?”

“Làm ơn mày giúp tao chút đi,” Trương Tân Kiệt hiếm thấy chịu thế yếu, “Tao cũng là đang hoạch định cho nghề nghiệp của mình —— tao định đăng ký trường sư phạm, nên…”

“Mày đăng ký vào sư phạm?” Hàn Văn Thanh há hốc miệng, “Thành tích mày ngất ngưởng mà đi báo sư phạm?”

“Sao lại không được?” Trương Tân Kiệt thoạt nhìn hết sức bình thản, “Thành tích tao “ngất ngưởng”, cho nên đăng ký cái gì chả được.”

Khoé miệng Hàn Văn Thanh quắp lại —— quả nhiên cái tên này vẫn trước sau như một thèm đòn, không thể đánh giá hắn quá cao.

✿Trương phó, sinh nhật vui vẻ!✿
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Cầu chương mới <3
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#4
Mừng sinh nhật Hàn Đại Mạc pj Ngoạ Hổ Tàng Long | Host @Katakara. :han

────────

“Thế sao tao phải giúp mày?”

“Chúng mình là bạn đó a.”

“Ai bạn bè với mày?”

Trương Tân Kiệt lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Vậy chẳng bằng chúng ta đánh trận nữa?”

Hàn Văn Thanh không thể nói nổi: “Mày đang doạ nhau à?”

Trương Tân Kiệt xoè tay: “Mày không chịu giúp, cũng chẳng chịu đánh, —— rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Hàn Văn Thanh nhất thời nghẹn họng, hắn chăm chú nhìn Trương Tân Kiệt nửa buổi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Chúng ta vẫn nên đánh một trận đi.”

“Mày làm vậy chi? Mày không đánh lại tao mà.”

“Đánh một trận trong lòng tao thoải mái hơn chút.” Hàn Văn Thanh cộc cằn đáp.

“Được thôi, tao hầu —— phòng dụng cụ hay bãi tập?”

Cuối cùng bọn hắn ở phòng dụng cụ đấm đá loạn xà ngầu một trận. Hàn Văn Thanh như trước không có chút phần thắng nào đáng nói, lúc Trương Tân Kiệt ngồi ngang hông, đè cả người hắn lên đệm nhảy cao, hắn có chút bực mình —— hắn bắt lấy cánh tay Trương Tân Kiệt, kéo người về phía mình vừa đột ngột ngồi dậy, sáp đến hôn chóc cái vào khoé miệng.

Trương Tân Kiệt hình như bị hắn hôn đến bối rối, cứng người bất động nửa ngày, lúc Hàn Văn Thanh buông hắn ra mới phát hiện ánh mắt hắn rỗng không.

Ánh mắt trống rỗng ấy khiến Hàn Văn Thanh run lên, không kiên nhẫn đẩy hắn một cái: “Mày đứng dậy mau.”

Trương Tân Kiệt rốt cuộc hoàn hồn, đỏ mặt nhìn Hàn Văn Thanh: “Mày thích tao?”

“Cút!!!” Hàn Văn Thanh thẹn quá hoá giận gào lên.

“Nên đây là mày —— đùa dai sao?”

Vẻ mặt Trương Tân Kiệt từ xấu hổ thành giận dỗi, hắn thình lình ép Hàn Văn Thanh vào đệm, quật lên vai hắn một quyền.

“Chẳng có chỗ nào buồn cười cả!”

Trương Tân Kiệt cật lực kìm không để mình gào lên, kìm nén đến đỏ mắt, ngón tay ghì vai Hàn Văn Thanh ghì đến khớp xương trắng bệch.

Hàn Văn Thanh chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Trương Tân Kiệt, nội tâm nhất thời phát hoảng, hắn muốn đẩy Trương Tân Kiệt ra, lại phát hiện mình căn bản không thoát được áp chế của đối phương, hai người cứ thế giằng co mãi, đến khi Trương Tân Kiệt chợt buông tay đứng lên, trừng Hàn Văn Thanh một cái, rồi chạy vèo ra khỏi phòng dụng cụ lẹ như một cơn gió.

Lần này đến phiên Hàn Văn Thanh ngớ ra. Hắn ngơ ngác nằm trong miếng đệm nửa ngày, nhìn chăm chăm trần phòng dụng cụ bong tróc mà thất thần. Hắn nhìn con nhện giăng lưới ở góc trần nhà nửa buổi, chần chừ ngồi dậy, phủi phủi bụi bặm trên người, cầm cặp chuẩn bị đi canteen ăn cơm.

Chờ hắn ăn xong một bữa cơm tối không có vị gì, quay về lớp, lại thấy Trương Tân Kiệt đang ngồi chỗ mình, mải mê lật bài thi của hắn.

“Mày xem bài thi của tao làm gì?” Hàn Văn Thanh bực bội.

“Sao cái loại đề như này mà mày cũng sai được?” Trương Tân Kiệt đẩy bài thi toán học đến trước mặt Hàn Văn Thanh, chỉ vào một đường thẳng đề bắt chứng minh, nói một cách lạnh lùng, “Loại đề hình này ít nhất tao từng giảng hơn 20 đường tương tự.”

“Nói đâu ra tận 20 cái đường ấy?” Hàn Văn Thanh liếc qua.

“Tao bảo có là có, tuyệt đối không nhớ nhầm.” Trương Tân Kiệt đã rất tự nhiên lấy nháp với bút, bắt đầu viết roẹt roẹt roẹt các bước chứng minh.

“Cái đề tao giảng lần trước có phải giống cái này không?” Trương Tân Kiệt vứt tập nháp tới trước mặt Hàn Văn Thanh, bộ dạng như đã định lượng trước.

“Sao mà tao nhớ được lắm thế?” Hàn Văn Thanh khinh khỉnh liếc đến tròng mắt sắp muốn rớt ra ngoài.

“Vậy tao chỉ đành cho mày làm thêm mấy đề tương tự thôi,” Trương Tân Kiệt lấy trong cặp ra một quyển luyện đề đóng thủ công, đưa cho Hàn Văn Thanh, “Lễ vật dâng mày.”

“Tao rất ——” Hàn Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi lườm Trương Tân Kiệt, “Cảm ơn mày.”

Khiến Hàn Văn Thanh càng tức hơn là, “hiệp ước bất bình đẳng” của hắn với Trương Tân Kiệt đến thời hạn vẫn không mất đi hiệu lực, trái lại, trên cơ sở ước định, Trương Tân Kiệt thêm vào một số điều khoản —— hắn bố trí tăng gấp đôi lượng bài tập ngoài giờ cho Hàn Văn Thanh một lần, thời gian học bổ túc buổi tối kéo thêm một tiếng. Hàn Văn Thanh còn tưởng rằng Trương Tân Kiệt đang trả thù cái hôn khó hiểu ở phòng dụng cụ kia, không ngờ Trương Tân Kiệt không hề nhắc lại chuyện này, vẫn cứ như không có chuyện gì mà bổ túc bài tập cho hắn. Dần dần, Hàn Văn Thanh cũng quen với nhịp sống này, hắn ngoắng xong ba quyển luyện đề đóng thủ công của Trương Tân Kiệt rồi, kỳ thi thử lần hai đã gần ngay trước mắt.

Đêm trước thi đó, Trương Tân Kiệt chủ động nói Hàn Văn Thanh nghỉ ngơi cho thoải mái, Hàn Văn Thanh ngẩn ra đủ 30 giây, đến khi Trương Tân Kiệt thu dọn hết đống sách tham khảo với sách bài tập trên bàn, hắn mới nhận ra Trương Tân Kiệt hình như không giỡn chơi.

“Mày không định nghỉ một chút à?” Trương Tân Kiệt chú ý thấy Hàn Văn Thanh vẫn không nhúc nhích.

“Không có tâm trạng.” Hàn Văn Thanh nguýt hắn, tiếp tục vùi đầu cày đề.

“Không cần khẩn trương quá vậy chứ?”

“Tau cũng chẳng phải mày, thi thử lần hai rồi còn có tâm trạng đi lo cho người khác.”

Trương Tân Kiệt tựa hồ có chút kinh ngạc đánh giá Hàn Văn Thanh: “Trạng thái bây giờ của mày… khá tốt.”

“Trạng thái gì? Cái gì khá tốt?” Hàn Văn Thanh sóng não nhất thời bắt không kịp.

“Hiếm thấy mày có thể đặt tâm trí vào việc học.”

“Cũng đíu phải ——” Hàn Văn Thanh tức giận trừng Trương Tân Kiệt, rốt cuộc vẫn không thể phun nổi câu “Do mày ép chứ sao nữa.”

Trương Tân Kiệt bỗng nhiên cười, lúc đầu chỉ dám che miệng cười trộm, sau đó trực tiếp gục xuống bàn, cười đến vai run run. Hàn Văn Thanh thấy vậy càng ngu ngơ, chỉ đành cầm vai hắn ra sức lắc lắc lắc, khiến hắn hoàn hồn: “Mày sao thế hả?”

“Có ai nói mày biết…” Trương Tân Kiệt cười đến ná thở, “Lúc mày lườm người ta, nhìn như con ếch xanh.”

✿Hàn đội, sinh nhật vui vẻ!✿
:han Chúc anh một ngày tốt lành ୧(⇀‸↼‶)૭ :han
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#5
“Trương Tân Kiệt mày có tin tao đấm mày không ——” Hàn Văn Thanh đã tức đến nghẹn họng, nhưng ngoài việc trợn mắt cho to hơn thì chẳng thể làm gì.

“Mày cũng đâu đánh được tao…” Trương Tân Kiệt lẹ tay móc thêm tập đề với tập nháp nữa ra, “Đừng giận nữa mà hoàng tử Ếch, chúng ta cày đề đi.”

“Con mẹ mày mày mới là hoàng tử Ếch ấy!!!” Hàn Văn Thanh cực lực phản đối kẻ “chuyên quyền” Trương Tân Kiệt, bị trấn áp thê thảm.

Môn lý tổ hợp cuối cùng của kỳ thi thử lần hai Hàn Văn Thanh nộp bài trước nửa tiếng, vừa ra khỏi phòng thi đã chạy mất tăm, Trương Tân Kiệt cùng phòng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của thầy giám thị, biết ngay lần này Hàn Văn Thanh thi khá tốt, thế là hắn bình tĩnh ngồi đến hết giờ thi, nộp bài ra ngoài tìm Hàn Văn Thanh.

Trương Tân Kiệt không nghĩ tới cuối cùng mình lại tìm được Hàn Văn Thanh ở sân bóng rổ, hắn đang chơi bóng rổ với mấy thanh niên “ngồi đuôi xe” của lớp bên cạnh. Lúc Trương Tân Kiệt xuất hiện bên sân, một số người rõ ràng có phần sửng sốt, Trương Tân Kiệt lại bình tĩnh quăng cặp sang một bên, cởi áo khoác đồng phục: “Tôi có thể đánh cùng các cậu không?”
ngồi đuôi xe có thể hiểu là luôn kém nhất trong một tập thể nào đó.

Cả đám hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hàn Văn Thanh quyết định, để Trương Tân Kiệt ra trận.

Ngoài dự đoán, Trương Tân Kiệt vậy mà chơi rất tốt, đối mặt với ba người giáp công vẫn có thể đột phá ghi bàn, khiến nữ sinh đi ngang qua sân bóng nhao nhao dừng bước, hò hét cổ vũ cho hắn, việc này khiến nhóm côn đồ Hàn Văn Thanh rơi vào cảnh xấu hổ, không khỏi tức giận.

Cuối cùng, một trận mưa to đột nhiên xuất hiện cứu vớt thể diện bọn hắn, một đám kiện tướng bóng rổ trong khoảnh khắc tan tác chim muông, Trương Tân Kiệt chạy tới bên cạnh sân, xách cặp mình lên, còn chưa kịp đeo cặp, Hàn Văn Thanh đã chạy tới, giật lấy cặp trong tay hắn, chùm áo khoác của mình lên đầu hắn, kéo hắn chạy về khu lớp học.

“Tao không thấy đường!” Trương Tân Kiệt vừa chạy vừa thở hồng hộc oán thán, hắn định đưa tay kéo cái áo khoác trên đầu ra lại bị Hàn Văn Thanh giữ lại.

“Tao kéo mày rồi thây!”

Trong nháy mắt, tư thế hai người trông vô cùng quỷ dị, Hàn Văn Thanh gần như ôm Trương Tân Kiệt vào lòng: “Chạy nhanh lên!”

Mưa cứ tầm tã rơi như trút trên đầu Hàn Văn Thanh, hắn cố sức ôm Trương Tân Kiệt vào lòng, nhưng đối phương vẫn bị ướt mưa thê thảm. Hai người cứ thế hồng hộc lao một mạch, kết quả vừa tới dãy lớp học đã đụng phải thầy chủ nhiệm.

“Mấy đứa làm cái gì thế hả!”

Thầy chủ nhiệm còn tưởng đụng phải đôi tình nhân nhỏ đang yêu sớm, đang muốn tức giận thì thấy rõ người tới, trong khoảnh khắc sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Hàn Văn Thanh vẫn là bộ dạng ”Tôi chẳng quan tâm ông là ai”, nhưng Trương Tân Kiệt có vẻ hơi căng thẳng.

“Tụi bây làm gì rồi?”

Trương Tân Kiệt vừa muốn giải thích, Hàn Văn Thanh đã cướp lời trước: “Cậu ấy đi tìm em.”

Thầy chủ nhiệm mặt vẫn tái mét: “Vậy cậu làm gì?”

“Em chơi bóng rổ.”

Không ngoài dự đoán, thầy chủ nhiệm bạo phát tại chỗ, ông bắt đầu ra sức chửi Hàn Văn Thanh “Không biết suy nghĩ”, gần như cả hành lang đều vang vọng tiếng gào thét của ông. Hàn Văn Thanh mặt không đổi sắc đứng đó nghe mắng, Trương Tân Kiệt mấy lần muốn khuyên can, đều bị Hàn Văn Thanh lườm bắt ngừng lại.

“Cậu! Chiều nay đứng ngoài cửa đi!” Thầy chủ nhiệm dạy dỗ xong Hàn Văn Thanh cơn giận còn chưa vơi, lại chuyển sang Trương Tân Kiệt, “Cậu mau về thay đồ cho tôi rồi lên mà học bài của cậu đi!”

Hàn Văn Thanh đã quá quen với sự phân biệt đối xử này, nhưng lúc này Trương Tân Kiệt lại bất ngờ nói một câu trái ngược: “Để cậu ấy đi thay đồ trước đã, đứng như thế này dễ bị cảm.”

Thấy thầy chủ nhiệm lại muốn bạo phát, Trương Tân Kiệt vội bồi thêm một câu: “Dù sao cách ngày thi đại học cũng không còn xa, ở thời điểm mấu chốt này mà bị bệnh sẽ rất phiền phức.”

Lúc này thầy chủ nhiệm mới miễn cưỡng gật đầu, Trương Tân Kiệt đưa mắt ra hiệu với Hàn Văn Thanh đang đầy hoang mang, hai người lập tức ăn ý cùng rời khỏi khu lớp học, đội mưa chạy về ký túc xá.



Vọt được vào khu ký túc xá, Hàn Văn Thanh vứt chuyện thầy chủ nhiệm phạt đứng lên chín tầng mây, hắn đưa mắt nhìn Trương Tân Kiệt về phòng ký túc, sau đó thong thả về phòng mình, lột đống quần áo ướt sũng ra rồi ngâm mình trong nước nóng, ngã lên giường định đánh một giấc đã. Lúc này, cửa túc xá lại không thức thời mà vang lên, Hàn Văn Thanh nóng nảy bật dậy từ trên giường, suýt bị đập đầu.

Hắn bực bội mở cửa, bất ngờ lại thấy Trương Tân Kiệt cầm áo khoác đồng phục của mình đứng ngoài cửa, tóc vẫn còn ướt, trên người đã thay quần áo sạch sẽ.

“Áo mày này, vốn định giặt cho mày, mà ——“ Hắn kinh ngạc nhìn Hàn Văn Thanh đang cởi trần, “Mày không định quay lại lớp à?”

“Không.” Hàn Văn Thanh ngắn gọn đáp.

Ngoài ý muốn, Trương Tân Kiệt không chất vấn Hàn Văn Thanh, hắn bình đạm nhét áo khoác vào tay Hàn Văn Thanh, hỏi: “Tao vào được không?”

“Mày cũng không về lớp hả?”

“Không, tao xin chủ nhiệm nghỉ rồi.”

Hàn Văn Thanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Tân Kiệt quang minh chính đại trốn học, nhưng vẫn dịch sang để hắn vào trong phòng. Không ngờ, Trương Tân Kiệt vừa vào cửa đã nói một câu khiến Hàn Văn Thanh hối hận không kịp: “Sao ký túc xá chúng mày bừa bộn vậy? Chúng mày không quét dọn bao giờ sao?”

Hàn Văn Thanh còn chưa kịp mắng hắn quản việc không đâu, Trương Tân Kiệt đã cầm cái chổi để sau cửa, bắt đầu quét sàn. Hàn Văn Thanh liền lúng túng đứng tại chỗ nửa buổi, cuối cùng đến khi Trương Tân Kiệt quét ra một đống tất thối ở dưới gầm giường thì hắn không đứng nổi nữa, sắn tay áo, khom lưng thu dọn đống tất, tìm cái hốt rác với cái giẻ lau, làm trợ lý của Trương Tân Kiệt.

Chờ đến lúc bọn họ hợp sức quét dọn phòng Hàn Văn Thanh đến mức sáng choang, trời cũng đã muộn, chạy về cho kịp tiết tự học trên lớp là không thể, nhưng hiện tại lên giường đi ngủ thì quá sớm. Bạn cùng phòng của Hàn Văn Thanh trèo tường ra ngoài đánh game, xem chừng lại cả đêm không về. Cả hai đứa rảnh rỗi nhìn nhau, nhất thời có chút mờ mịt.

“Mày muốn ăn chút gì không?”

“Tao muốn uống rượu.”

Cổ họng Hàn Văn Thanh hơi khàn, không biết có phải bị cảm hay không, nhưng Trương Tân Kiệt vẫn quả quyết gạt bỏ đề nghị này: “Không được.”

“Uống một chút thôi.” Hàn Văn Thanh hiếm khi nhượng bộ mà thương lượng với hắn.

Trương Tân Kiệt tỏ vẻ khó nhằn: “Tao đi đâu tìm rượu cho mày được?”

“Ký túc xa tao có.” Hàn Văn Thanh chỉ cái tủ quần áo của mình.

Trương Tân Kiệt kinh ngạc đến kính mắt cũng muốn rơi xuống đất, Hàn Văn Thanh không nói gì đi ra mở tủ đồ, như ảo thuật từ trong ngăn kéo lấy ra hai lon bia.

“Mày vậy mà lại giấu bia trong ký túc xá?”

“Chẳng lẽ mày định đi tố cáo tao?”

Trương Tân Kiệt trưng ra ánh mắt khinh bỉ: “Mày bị tóm thì tao chính là đồng phạm, mày nghĩ tao ngu lắm à?”

“Đồng phạm? Ha ha,” Hàn Văn Thanh cười lạnh một tiếng, “Thầy chủ nhiệm cũng chẳng nói gì mày, không phải thầy chủ nhiệm nể mặt mày lắm hả?”

Trương Tân Kiệt tựa hồ có đôi chút lưỡng lự: “Chuyện đó… ông ấy là cha tao.”

Hàn Văn Thanh run tay suýt nữa ném lon bia đi: “Thảo nào trên lớp mày kiêu ngạo thế…”

“Đó là bởi vì thành tích tao tốt.” Trương Tân Kiệt hùng hồn đáp.

Hàn Văn Thanh khiêu khích quơ cái lon nhìn Trương Tân Kiệt: “Cha mày cho mày uống rượu không?”

“Tao uống cha tao cũng không biết mà,” Trương Tân Kiệt mặt vô tội nhún vai với Hàn Văn Thanh, “Dù sao mày cũng không định bán tao.”

Nói rồi, Trương Tân Kiệt cầm lấy lon bia Hàn Văn Thanh đưa cho, mở ra, đưa lên miệng uống một hớp. Hàn Văn Thanh không cách nào dùng khiêu khích cấp bậc tiểu học với hắn, cũng chỉ đành tự cúi đầu uống bia, chưa uống được mấy ngụm, bỗng nhiên Trương Tân Kiệt lại bỏ lon bia xuống, nhíu mày quan sát Hàn Văn Thanh: “Hỏi mày một câu được không?”

“Nói.” Hàn Văn Thanh đầu cũng không ngẩng đáp lại.

“Tại sao mày luôn tỏ ra gượng ép khi phải học bài vậy?”

Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Trương Tân Kiệt: “Chẳng lẽ mày thích bị người ta ép làm việc?”

Trương Tân Kiệt như thể bị sét đánh trúng, đơ ra đó, hắn cố mở miệng, nhưng cuối cùng đến một chữ cũng không thể nói ra được.

Hàn Văn Thanh dường như cũng không cần câu trả lời, hắn mải mê uống hết hơn nửa lon bia, mới nhận ra không đúng lắm —— trong phòng hình như quá mức yên tĩnh, đến nỗi tiếng thở của hắn cũng có thể nghe được rõ ràng.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, thấy Trương Tân Kiệt ngồi đơ ra ở đối diện, ánh mắt hệt như ánh sao sáng rõ trong bầu trời đêm lạnh lẽo.

“Xin lỗi.”

Hàn Văn Thanh bị chấn động bởi lời xin lỗi đột ngột, hắn chỉ cảm thấy tê cả da đầu, tiếng ồn trắng quanh quẩn bên tai.

Trương Tân Kiệt tự nói tiếp: “Là tao sai —— tao vẫn luôn không thực sự hiểu cho mày, làm bạn cùng bàn, có lẽ tao giúp được phần nào, nhưng làm bạn bè, tao vẫn chưa đạt tiêu chuẩn…”

Hàn Văn Thanh chỉ cảm thấy trong hộp sọ từng đợt trướng lên, nửa buổi mới thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ hỗn loạn, khua khua tay với Trương Tân Kiệt: “Ai muốn nghe mày nói mấy cái này?”

“Tao thật sự xin lỗi…” Giọng nói của Trương Tân Kiệt như thể truyền ra từ thung lũng xa xa, lí nhí lại mờ mịt, “Nếu… bắt đầu từ ngày mai tao không bắt ép mày nữa thì mày sẽ học tập tốt lên phải không?”

Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào mắt Trương Tân Kiệt, dùng sức mà nuốt nước bọt: “Tao có học tốt lên hay không liên quan gì đến mày đâu? Sao mày cứ phải giữ tao mãi không thả thế? Mày hào hứng ngất trời muốn làm thầy giáo như vậy, hoàn toàn có thể đi chỉ bảo người khác, sao phải là tao?”

“Bởi vì chúng ta là bạn mà…” Trong lòng Trương Tân Kiệt hình như cũng không rõ tại sao, lại vội vàng bổ sung, “Chí ít tao cảm thấy chúng ta là bạn đấy.”

“Ý mày là mày không thể kết bạn với học tra?”

Trương Tân Kiệt lắc đầu: “Chẳng qua tao thấy mày có khả năng làm tốt hơn thế —— mày không phải bỏ phí năng lực của mày.”

“Làm tốt hơn thế, rồi sao nữa? Mày tin rằng tao sẽ có một tương lai tốt hơn à?”

“Sao tao lại không tin?” Trương Tân Kiệt đột nhiên đứng lên, do nóng nảy mà hơi thở trở nên gấp gáp, “Rõ ràng mày có thể làm được, mày có thể đứng ở vị trí cao như tao, có thể làm phi hành gia, có thể chế tạo tên lửa, có thể làm kiến trúc sư, có thể làm lập trình viên, có thể…”

“Thế nếu như những thứ mày nói, tao đều không muốn thì sao?”

“Vậy mày muốn làm gì?”

“Tao vốn muốn mở quán đồ nướng, mỗi đêm bán chút đồ nướng, ngày bán chút đồ ăn vặt khác, lúc không có chuyện gì thì mời bạn bè đến cùng uống rượu ăn thịt nướng, sống cả đời như vậy… có gì không tốt sao?”

Trương Tân Kiệt sửng sốt, hắn nghiêm túc tưởng tượng việc Hàn Văn Thanh ở bên đường mở quán bán đồ nướng, nửa buổi sau mới do dự nói ra một câu: “Thế… thế mày cũng mời tao ăn thịt nướng phải không?”

Hàn Văn Thanh dường như cũng hơi chần chừ: “Đến lúc đó chắc chắn mày đã quên tao rồi.”

Không biết có phải ảo giác của Hàn Văn Thanh không, hắn nhìn thấy nét bi thương trong mắt Trương Tân Kiệt, ánh trăng từ song cửa chiếu vào, chiếu sáng nửa bên mặt của hắn, khiến hắn trông giống như kiểu nhân vật bi thương trên áp phích phim điện ảnh.

“Sao tao quên được mày chứ,” Trương Tân Kiệt khẽ nói, “Trí nhớ của tao tốt lắm —— tao còn nhớ mày vứt côn trùng vào hộp bút của tao, giấu bút tao, còn vẽ linh tinh cả vào vở bài tập của tao…”

Hàn Văn Thanh ngơ ngẩn mà nhìn Trương Tân Kiệt ngồi đối diện, nghe hắn lải nhải kể tội mình, không hiểu sao càng cảm thấy an tâm hơn.

“Đúng đó, ngày nào tao cũng gây sự với mày, mày vẫn còn có thời gian rảnh rỗi đi suy nghĩ cho tương lai của tao.”

“Mày thấy tao rắc rối lắm phải không?”

“Cũng tốt, hiếm thấy còn có người nghĩ đến tao.”

“Trong nhà không ai quan tâm đến mày hả?”

Hàn Văn Thanh cười lạnh: “Chưa từng quan tâm. Cha tao chỉ biết chơi mạt chược, thường mười ngày nửa tháng không về, có về nhà cũng chẳng biết lại cãi nhau cái gì với mẹ tao nữa, làm trong nhà không có lấy một ngày yên tĩnh.”

“Vậy mẹ mày thế nào?”

“Mẹ tao bận buôn bán, đi sớm về muộn, tao quanh năm suốt tháng cũng chẳng thấy bà được mấy ngày, họp phụ huynh mẹ tao cũng không đến họp cho tao, cũng không biết rốt cuộc tao có phải do bà ấy sinh ra không.”

Trương Tân Kiệt choáng váng: “Thế bài thi thử lần thứ nhất của mày là chữ ký của ai?”

“Tao tự ký,” Hàn Văn Thanh thản nhiên nhún vai, “Dù sao chủ nhiệm cũng không nhìn ra.”

“Ừ, tao sẽ không nói với thầy.”

Hàn Văn Thanh ngẩn người, lập tức lườm Trương Tân Kiệt: “Tao cũng không bắt mày giữ bí mật cho tao.”

“Nhưng chúng ta là bạn cơ mà.”

Hàn Văn Thanh sửng sốt nhìn Trương Tân Kiệt, đối phương chỉ nghiêng đầu nhìn lại, nhắc lại chuyện ban nãy: “Mày cũng sẽ mời tao ăn thịt nướng chứ?”

Hàn Văn Thanh không nói gì nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt, phút chốc, cả hai đều cười.

“Có chứ, mày có thể đến ăn bất cứ lúc nào…” Hàn Văn Thanh đưa tay ra, hình như muốn xoa đầu Trương Tân Kiệt, đến khi ngón tay cách sợi tóc của hắn chỉ có một đoạn ngắn thì bỗng nhận ra không ổn lắm, chỉ đành dùng đốt ngón tay phủi phủi tóc hắn, “Tóc mày có gì ấy.”

Trương Tân Kiệt nghiêng đầu lắc lắc cái đầu đã khô: “Chắc nãy tao chưa lau khô.”

“Tao có một chuyện nói với mày được không?”

“Chuyện gì?”

“Nếu thi thử lần ba tao được hạng 10… mày đồng ý với tao một chuyện được không?”

“Đồng ý cái gì?”

“Giờ chưa nói cho mày được.”

“Mày còn thừa nước đục thả câu?”

“Hồi đó không phải mày cũng làm thế với tao còn gì?”

Trương Tân Kiệt không còn gì để nói, cũng chỉ đành miễn cưỡng gật đầu: “Vậy mày phải cố lên.”

“Ha ha,” Hàn Văn Thanh vẻ mặt như đã có tính toán trước, “Mày chờ xem.”

“Được nha.”

Bọn họ giơ lon nước lên, chạm nhẹ một cái, miệng hô “Cụng ly”. Bia sủi bọt lên trào ra bàn, bắn ra ngoài.
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#6
Kết quả của một trận “tâm sự đêm khuya” này là hai người đều uống đến say mèm, Trương Tân Kiệt còn miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, hắn đỡ Hàn Văn Thanh say như chết lên giường, đặt mông ngồi bên cạnh, ngẩn người nhìn Hàn Văn Thanh đang ngủ say.

Sao tên này ngủ vẫn cau mày?

Trương Tân Kiệt đưa ngón trỏ ra nhấn hai cái ở giữa lông mày của Hàn Văn Thanh.

Tự nhiên hắn thấy đơ đơ, trước mặt dường như có hai Hàn Văn Thanh. Hắn dùng sức lắc lắc đầu, muốn xoá đi tàn ảnh trước mắt, nhưng cũng vô dụng. Rốt cuộc hắn nhận ra mình đã say mềm, nên dứt khoát dừng đấu tranh, tuỳ tiện đổ xuống bên cạnh Hàn Văn Thanh, nặng nề ngủ thiếp đi.

Hàn Văn Thanh ngủ đến tối tăm trời đất bị tiếng chuông báo thức không rõ ở đâu ra đánh thức, hắn vật vờ chống người lên, đang lục lọi muốn tắt tiếng báo thức xa lạ kia đi, mới lơ mơ nhận ra trời đã sáng choang. Khi hắn dựa vào ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ để nhìn rõ tình hình, hắn lập tức bị doạ cứng người.

Chờ đã, sao Trương Tân Kiệt lại nằm trên giường mình?

Tiếng báo thức hắn chưa từng nghe ấy hình như phát ra từ túi quần của Trương Tân Kiệt, mà trong lúc nửa tỉnh nửa mê tay hắn đã mò tới eo của Trương Tân Kiệt. Hàn Văn Thanh bị tư thế này làm ngây ra nửa buổi mới lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy Trương Tân Kiệt một cái, gọi hắn dậy.

“Sao thế?” Trương Tân Kiệt dụi đôi mắt nhập nhèm, bộ dạng say rượu chưa tỉnh ngủ.

“Sao mày lại nằm trên giường tao?”

“Ờ… đêm qua uống quá nhiều, lười phải về.”

“Mày làm tao sợ muốn chết!” Gương mặt Hàn Văn Thanh đỏ bừng lên, giọng khàn không cả nghe rõ, “Tao còn tưởng… tưởng mình đã làm việc xấu gì cơ…”

“Mày dám?” Trương Tân Kiệt tỉnh táo hẳn, đưa tay múa may mấy phát trước quần của Hàn Văn Thanh, “Tao chặt của mày.”

Hàn Văn Thanh bị ánh mắt sắc bén của Trương Tân Kiệt làm cho sợ đến đổ mồ hôi lạnh, hắn không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời Trương Tân Kiệt, chỉ đành giục Trương Tân Kiệt rời giường rửa mặt, hai người cùng đi canteen mua đồ ăn sáng sau đó chạy vội tới lớp học.



Ngoài dự đoán, chủ nhiệm lớp mắt nhắm mắt mở cho hành vi cúp tiết tự học buổi tốt của Hàn Văn Thanh ngày hôm trước. Hàn Văn Thanh còn cho rằng hắn để ý mặt mũi của Trương Tân Kiệt, nhưng công bố thành tích kỳ thi thử lần hai đã khiến cả lớp kinh hãi —— Hàn Văn Thanh đứng hạng 43.

Trong phòng học nháy mắt như ong vỡ tổ, Hàn Văn Thanh bình tĩnh đi lên bục giảng nhận bài thi với phiếu điểm trong tiếng bàn tán xôn xao của cả lớp, chỉ có Trương Tân Kiệt bắt được sự căng thẳng thoáng qua ánh mắt hắn.

Sau khi tan học lớp Hàn Văn Thanh lại bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, hắn hồn vía trên mây đứng trước mặt chủ nhiệm nghe thấy một mớ kiểu “Chờ mong sự tiến bộ lớn hơn của em”, về phòng học lại không thấy bóng dáng Trương Tân Kiệt đâu.

Hắn hốt hoảng nhìn bốn phía, chỉ thấy trên bàn mình có một thanh chocolate nhập khẩu giá không rẻ, vỏ dán một mẩu giấy, trên giấy là nét chữ quen thuộc của Trương Tân Kiệt: “Cố lên, hoàng tử Ếch.”

Con mẹ nó mày mới là hoàng tử Ếch.

Hàn Văn Thanh tức nóng đầu, bóp nát bét chocolate trong tay, nghĩ lại lại thấy tiếc, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi xé vỏ bánh, đổ chocolate nát vụn vào miệng, tức tối nhai nhai nhai.

Ôm tâm thế không thi được hạng 10 không thôi, Hàn Văn Thanh nhanh chóng tiến vào trạng thái cần cù học tập. Trạng thái tích cực của hắn đạt đến mức chưa từng có, hầu như đã không cần Trương Tân Kiệt giám sát —— hắn không chỉ có thể nhẫn nại ngồi chăm chú nghe giảng, thậm chí hầu như mỗi buổi tối tự học đều điên cuồng cày đề, còn tự sửa lại tập đề sai của ba môn toán lý hoá, gặp bài thực sự không làm được đã chủ động đi hỏi Trương Tân Kiệt, không phải chờ Trương Tân Kiệt “bắt bí”.

Ngược lại trạng thái của Trương Tân Kiệt không đúng lắm —— Hàn Văn Thanh thấy được một vài dấu hiệu, có hôm giữa tiết hắn đi wc, chợt thấy Trương Tân Kiệt và chủ nhiệm ở một góc hành lang đối diện nhau, hình như đang tranh cãi điều gì. Hàn Văn Thanh trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng không định áp tới gần nghe hết, chỉ đút tay vào túi quần, bực bội quay về lớp học.

Chờ đến sứt đầu mẻ trán rốt cuộc Trương Tân Kiệt đã đuổi được cha mình đi, quay lại lớp học, lại không thấy bóng dáng Hàn Văn Thanh đâu.

Không hiểu sao hắn bỗng thấy hoảng loạn, chỉ thấy tim như đánh trống, miệng lưỡi khô khốc, trong lúc hoảng hốt đã lôi sách luyện đề ra, lật mười mấy trang vẫn không đến chỗ cần lật, trong lòng chẳng biết tại sao càng ngày càng hoảng. Cuối cùng lúc Hàn Văn Thanh quay về lớp, gõ gõ bàn của hắn khi, hắn lại giật mình.

“Có phải mày cãi nhau với cha mày không?” Hàn Văn Thanh đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Sao mày biết?” Trương Tân Kiệt kinh hãi, trong lòng thoáng dâng lên một linh cảm chẳng lành.

“Chủ nhiệm vừa gọi tao,” Hàn Văn Thanh ngồi vào chỗ mình, mắt không chớp nhìn thẳng bảng đen trước mặt, “Cha mày bảo chủ nhiệm đổi chỗ chúng ta, nói là tao làm ảnh hưởng tới việc học của mày.”

“Ông ấy bị điên à?” Trương Tân Kiệt lập tức nói lại.

Trương Tân Kiệt bỗng nhiên tức giận khiến Hàn Văn Thanh kinh ngạc đến há hốc miệng, hắn còn chưa kịp nói gì, Trương Tân Kiệt đã đứng dậy ra khỏi phòng. Hàn Văn Thanh bị vứt lại nhìn sách luyện đề Trương Tân Kiệt mở trên bàn, thở dài, bắt đầu thu dọn đồ của mình ở trên bàn.

Nhưng cũng không quá lâu Trương Tân Kiệt đã quay về, thở gấp vọt tới trước mặt Hàn Văn Thanh hỏi: “Mày làm gì đấy?”

“Dọn bàn để chuyển chỗ đó.”

“Chuyển gì mà chuyển ——“ Trương Tân Kiệt dường như hơi buồn bực, “Mày không phải chuyển!”

“Gì cơ?”

“Tao bảo chủ nhiệm rồi, mày không phải chuyển.”

Khoé miệng Hàn Văn Thanh giật giật: “Mặt mũi mày cũng lớn thật…”

“Đương nhiên,” Trương Tân Kiệt đặt mông ngồi vào chỗ bàn trên, trợn mắt nhìn Hàn Văn Thanh, “Hay là mày muốn chuyển chỗ?”

Hàn Văn Thanh đáp lễ hắn bằng một cái nhìn khinh bỉ khổng lồ, đổ hết đồ vừa thu dọn ra trên bàn, mở sách luyện đề, không nói câu nào bắt đầu làm đề.

Trương Tân Kiệt khó khăn ổn định lại tâm trạng, liếc trộm Hàn Văn Thanh một cái, cũng vơ cây bút, tiếp tục giày vò đề toán trước mặt.

Hai người cứ thế rơi vào chiến tranh lạnh chẳng thể hiểu nổi, Hàn Văn Thanh không biết rốt cuộc Trương Tân Kiệt giải quyết chuyện hắn với cha hắn thế nào, cũng không biết rốt cuộc hắn tức giận chuyện gì với mình, Hàn Văn Thanh cứ trong tình trạng ngơ ngác như vậy mà luyện đề, vô tình kỳ thi thử lần ba đã gần ngay trước mắt.



Buổi tối trước hôm thi thử Hàn Văn Thanh hiếm thấy chủ động nhắn tin cho Trương Tân Kiệt: “Mày còn nhớ mày đồng ý một việc với tao không?”

“Nhớ chứ.” Đối phương chỉ trả lời hai chữ thêm một dấu chấm tròn, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Mẹ nó, tức chết mất. Hàn Văn Thanh nằm trên giường tức tối nghĩ, Trương Tân Kiệt mẹ mày đúng là thằng thần kinh.

Trạng thái xung động tâm tình bất an này của hắn kéo dài mãi đến lúc công bố thành tích thi thử lần ba, sau khi xác nhận mình không có hy vọng đánh lên hạng 10, hắn chặn cửa Trương Tân Kiệt sau giờ tan học.

“Giao hẹn của chúng ta đến thi thử lần thứ tư còn hữu hiệu không?”

Trương Tân Kiệt cầm lấy bài thi vật lý đánh đầy dấu đỏ trước mặt Hàn Văn Thanh xem đi xem lại, giọng điệu đầy mùi trêu chọc: “Đừng nản chí nào hoàng tử Ếch, nói không chừng các học bá khác tiêu chảy không thi tốt thì sao? Mày vẫn có cơ hội…”

Hàn Văn Thanh mắt đều sắp trợn lên đến đỉnh đầu: “Trương Tân Kiệt mày có thể đừng đùa tao nữa được không?”

Trương Tân Kiệt rất tự nhiên khoác tay lên vai Hàn Văn Thanh, mặt sát gần tới tai hắn: “Mày cứ canh cánh trong lòng thế, rốt cuộc muốn tao làm gì? Nói nghe thử, có khi tao làm được luôn cho mày.”

Hơi thở ấm áp của Trương Tân Kiệt phả bên tai hắn, cơ thể Hàn Văn Thanh cứng đờ, lập tức quay đầu, trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt.

“Làm bạn trai tao được không?”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Hàn Văn Thanh cảm thấy yết hầu thiêu đốt đến khó chịu, nhưng hắn đã không còn đường lui, chỉ thấy Trương Tân Kiệt gật đầu sảng khoái đáp: “Được chứ.”

“Đồng ý thoải mái thế à? Không phải chơi tao đấy chứ?”

Trương Tân Kiệt cau mày ngẫm nghĩ: “Chơi mày cái gì? Mày còn chưa thú vị bằng đề toán đâu.”

Hàn Văn Thanh cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng, nhưng hắn lại không có cách nào tranh cãi với Trương Tân Kiệt, đang đầy một bụng tức lại nghe thấy Trương Tân Kiệt không buông tha mà bổ thêm một dao: “Sao mày phải thi được hạng 10 mới nói ra? Âm mưu gì à?”

Hàn Văn Thanh nhịn không được lườm qua: “Ha, tao còn nghĩ mày không muốn chơi trò tình yêu với học tra đây.”

“Cũng không hẳn,” Trương Tân Kiệt trả lời đặc biệt thản nhiên, “Học tra giống như mày tao cũng thích lắm chứ.”

Hàn Văn Thanh bị hắn đánh cho một đường bóng thẳng mà ngơ ngác, chăm chú nhìn Trương Tân Kiệt nửa buổi mới miễn cưỡng hoàn hồn: “Tao hôn mày được không?”

Trương Tân Kiệt cau mày: “Trong lớp có camera.”

“Vậy chúng ta ra ngoài?”

“Một lúc nữa là đến giờ tự học rồi… Hôm khác đi, hôm nào chúng ta tìm nơi nào chơi cho thoải mái.”

“Cũng được…”

Hàn Văn Thanh hậm hực gật đầu, nửa ngày mới tỉnh táo lại: “Tụi mình như thế là đi hẹn hò hả?”

“Ừ,” Trương Tân Kiệt gật đầu, trút từ đống sách trên bàn ra quyển luyện đề, “Mày chọn nơi nào tuỳ thích.”
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#7
Kết quả “nơi nào tuỳ thích” của Hàn Văn Thanh là hai người đứng đơ ra ở vườn bách thú mắt to trừng mắt nhỏ với con sư tử sau song sắt.

“Mày cũng đủ tuỳ thích quá đi…” Trương Tân Kiệt khẽ càu nhàu một tiếng.

Hàn Văn Thanh cũng nhận thấy được hành trình quá nhạt nhẽo, nhưng vẫn muốn cứu vớt mặt mũi mình một phen: “Xem sư tử không được sao?”

“Sư tử này cũng không đẹp bằng mày.”

“Tao rất cảm ơn mày.” Hàn Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi.

Trương Tân Kiệt vẫn rất thong dong: “Đừng ngại.”

Xem xong sư tử hai người lại lần lượt xem tê giác, hà mã với hươu cao cổ, Trương Tân Kiệt cảm thấy vô cùng chán nản với loại hẹn hò kiểu học sinh tiểu học đi chơi công viên này, hắn ở vườn thú tẻ nhạt hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc này, Hàn Văn Thanh bỗng nhích lại gần, nắm tay hắn.

“Giận à?”

“Cũng bình thường.”

“Cũng bình thường là sao?”

“Là vẫn chưa bị mày làm tức chết ấy.”

Hàn Văn Thanh bị hắn nghẹn đến không nói nên lời, chỉ đành kiên trì lảng sang chuyện khác: “Mày xem bên kia có con đười ươi.”

“Đấy là khỉ đầu chó.”

“Ồ,” Hàn Văn Thanh cứng đơ đáp lại, “Mày học môn sinh học giỏi thật.”

“Rõ ràng là mày không thường thức.”

Hai người trong trạng thái “học sinh tiểu học cãi nhau” đi lung tung một vòng vườn thú, lúc đến một nơi khá vắng, Trương Tân Kiệt bỗng sáp tới bên Hàn Văn Thanh đẩy đẩy: “Này, không phải mày muốn hôn tao à?”

Hàn Văn Thanh sửng sốt, Trương Tân Kiệt đã nhắm mắt, hơi ngẩng đầu.

Hắn chỉ cảm thấy tim mình đột ngột đập rộn, đầu óc gần như trống rỗng, hắn liếm nhẹ môi, sau đó tới gần, chạm nhẹ một cái trên môi Trương Tân Kiệt.


minh hoạ khum rõ nguồn T_T
“Mày thế là —— xong rồi?” Trương Tân Kiệt vẫn cứ nhắm mắt, Hàn Văn Thanh lại thấy giữa đôi lông mày của hắn xuất hiện một vẻ hoang mang.

Một giây sau hắn ngây ra hoảng hốt, Trương Tân Kiệt khoát tay lên vai hắn, chủ động sáp lại gần hôn hắn, đầu lưỡi liếm nhẹ qua khoé môi hắn, răng nhọn và vòm miệng, Hàn Văn Thanh đầu óc choáng váng, hai tay vô thức vòng qua eo Trương Tân Kiệt.



Dù lần “hẹn hò” này vô cùng thất bại, nhưng bọn hắn vẫn chậm chạp đi dạo đến khi vườn bách thú đóng cửa, còn ở quán cơm nhỏ bên ngoài vườn bách thú ăn một bát mì chẳng có vị gì. Đợi đến khi bọn hắn nhàn nhã dạo bước gần đến trường học thì mới sực nhận ra e rằng lúc này bọn hắn không thể về được.

“Ký túc xá cấm cửa là 11:30, nhưng trường học lại không cho vào sau tám giờ.”

“Trèo tường?”

“Không trèo được, gần kỳ thi đại học, bảo vệ kiểm tra rất nghiêm.”

“Vậy chẳng bằng chúng ta đặt phòng ở bên ngoài?”

Trương Tân Kiệt quay đầu, dùng ánh mắt cảnh giác quan sát Hàn Văn Thanh, nhìn chằm chằm đến nỗi sống lưng hắn run lên.

Hàn Văn Thanh có thể thề với trời, lúc hắn nói lời đề nghị không hề có mưu đồ bất chính nào, nhưng Trương Tân Kiệt trả lời vẫn khiến hắn suýt phun một búng máu ra ngoài: “Chúng ta có thể ngồi tự học cả đêm ở cây ATM của ngân hàng công thương đối diện trường học.”

Thần linh ơi ngân hàng công thương con mẹ mày.

Cuối cùng bọn hắn chọn một phương án đáp ứng cả hai —— qua cửa hàng MacDonald hoạt động 24h gần trường học đối phó đêm nay trước.

Nói là “tự học cả đêm”, nhưng Trương Tân Kiệt thật sự không có thiên phú thức đêm chút nào, hắn vốn đã quen với nhịp sinh hoạt học tập và làm việc ở nhà, đến 11:30 bắt đầu mệt rã rời, ngáp liên tục, trán sắp muốn dính lên mặt bàn luôn.

“Mua cho mày cốc cà phê nha?”

Trương Tân Kiệt ra sức lắc đầu, như muốn lắc cơn buồn ngủ ra khỏi đầu mình: “Cà phê đối với tao vô dụng…”

“Vậy thì đừng vật vờ nữa, nằm xuống bàn ngủ một lúc.”

Trương Tân Kiệt mơ màng gật đầu, gục xuống chưa đầy ba phút, lại ngồi dậy: “Mỏi vai.”

“Bằng không mày gối lên đùi tao?”

Chỗ Hàn Văn Thanh ngồi là một hàng ghế dài nối liền nhau, lúc này cũng không có người nào, Trương Tân Kiệt ngập ngừng chốc lát, liền đứng dậy nhích sang bên cạnh Hàn Văn Thanh, nằm xuống, gối đầu lên đùi Hàn Văn Thanh.

“Sao chân mày cứng thế?” Nói xong Trương Tân Kiệt trở mình, còn đưa tay bóp đùi hắn một cái.

Móng vuốt của hắn bóp một cái làm Hàn Văn Thanh cả người rùng mình, lưng đổ một lớp mồ hôi, hắn kinh hãi phát hiện cơ thể mình có phản ứng, nhưng lúc này lại không thể động đậy —— Trương Tân Kiệt đã gối chân hắn ngủ, đến kính cũng quên không tháo ra.

Hàn Văn Thanh hơi do dự, đưa tay nhẹ nhàng giúp hắn gỡ kính xuống, gập lại cẩn thận để trên mặt bàn, sau đó nhìn gói khoai tây chiên ăn được một nửa trên bàn mà buồn rầu.

Hắn cứ ngồi thế đến hơn nửa đêm trong sự dày vò, lúc năm giờ sáng Trương Tân Kiệt bất ngờ tỉnh lại, hắn đang buồn ngủ trở mình thì nhìn thấy “lều vải” đội lên giữa hai chân Hàn Văn Thanh.

Nhất thời tình cảnh hết sức khó xử, Trương Tân Kiệt kinh ngạc nhìn chăm chăm đũng quần Hàn Văn Thanh đến nửa ngày, mới lù lù bò lên, hỏi: “Mày có muốn đi wc giải quyết phát không?”

Hàn Văn Thanh như được đại xá, đứng dậy như một làn khói chạy mất dạng, Trương Tân Kiệt đeo kính lên, nhìn bóng dáng Hàn Văn Thanh một đường chạy như bay, không khỏi cười ra tiếng.

Hàn Văn Thanh ở wc giằng co nửa ngày mới trở về bàn, lúc này Trương Tân Kiệt đang ăn khoai tây chiên còn dư đêm qua, trên giấy nháp đang giải một đề hóa học. Nghe tiếng Hàn Văn Thanh quay về, hắn đầu cũng không ngẩng sỉ vả một câu: “Tao biết ngay mày không có ý tốt.”

“Đây là ngoài ý muốn…” Hàn Văn Thanh nghĩ nát óc muốn chứng minh mình trong sạch, cuối cùng cũng chỉ đành giơ tay đầu hàng, “Đừng ăn, nguội hết rồi.”

“Nhưng đói rồi.”

“Tao mua thêm gói nữa cho mày.”

“Khỏi đi, tao ăn chỗ này đủ rồi.”

“Mày cẩn thận đau bụng đúa.”

Trương Tân Kiệt không nhịn được vơ lấy miếng khoai tây chiên nhét vào miệng Hàn Văn Thanh: “Im miệng.”

Hàn Văn Thanh bất ngờ bị chặn miệng, chỉ đành tức tối nhai nhai nhai khoai tây chiên, nhìn Trương Tân Kiệt làm đề. Thấy Trương Tân Kiệt giải xong cả hai đề, hắn mới khó khăn nuốt khoai tây, hỏi: “Mày với cha mày… sao rồi?”

Trương Tân Kiệt giật mình, hắn nhìn chằm chằm phương trình hoá học trước mắt, chậm rãi đáp: “Còn thế nào được nữa… vốn cũng không phải chuyện lớn gì, cãi nhau mãi bực cả mình, giờ dừng chiến tranh thôi.”

“Vì chuyện chỗ ngồi hả?”

Trương Tân Kiệt lắc đầu: “Chỗ ngồi là chuyện nhỏ, quan trọng là tao muốn đăng ký sư phạm, trong nhà không cho… Mấy người đấy quản lý tao quen rồi, giờ tao muốn thoát khỏi sự khống chế của họ, chắc chắn sẽ có trở ngại…”

Hàn Văn Thanh cười khổ lắc đầu: “Biết đủ đi… ít nhất trong nhà mày vẫn có lòng muốn quản lý mày.”

Trương Tân Kiệt sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Thanh một cái.

“Mày có dự định gì không?”

“Gì mà có dự định gì không?”

“Chớp mắt một cái là thi đại học rồi… mày có dự định gì không?”

“Chả biết,” Hàn Văn Thanh trả lời không chút nghĩ ngợi, “Tao thi xong trước đã, được thì tính sau.”

“Không mở quán đồ nướng à?” Trương Tân Kiệt trêu.

Hàn Văn Thanh cười lạnh một tiếng: “Thi đại học xong thì tao không thể mở quán đồ nướng à?”

“Thế thì tốt, tao giúp mày nghiên cứu xem cái đại học nào có ngành dạy về đồ nướng… Tân Đông Phương được không?”

“Sao mày không nói Lam Tường đi?”

“Trường đấy không phải dạy lái máy xúc hả?”

Hàn Văn Thanh bị Trương Tân Kiệt dùng vẻ mặt nghiêm túc trêu chọc đến bật cười, hắn đỡ trán, cười đến nhoài ra bàn.

Trương Tân Kiệt vô cùng hào hứng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó kinh ngạc phát hiện Hàn Văn Thanh cười lên lại thấy rõ hai cái lúm đồng tiền.

Hắn không nhịn được đưa tay chọc chọc nhẹ hai cái lên cái lúm má bên phía mình của Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh thình lình bắt được cái tay kia: “Làm cái gì thế mày?”

“Làm gì đâu,” Trương Tân Kiệt chớp chớp mắt với Hàn Văn Thanh, vẻ mặt như thể phát hiện một vùng đất mới, “Mày có má lúm đó.”

“Có thì có chứ, làm sao?”

“Cái mặt mày có má lúm rất lãng phí.” Trương Tân Kiệt chính đáng đáp.

Hàn Văn Thanh hết nói nổi: “Trương Tân Kiệt mày là học sinh cấp I à?”

“Hàn Văn Thanh mày thích học sinh cấp I hả?”

Hàn Văn Thanh cảm thấy mình sắp điên mất: “Mày toàn nói mấy cái linh tinh gì đâu…”

“Ai bảo, tao nói thật mà,” Trương Tân Kiệt ngồi thẳng lưng, ra vẻ như làm nghiên cứu khoa học, “Mày bắt đầu thích tao từ lúc nào? Lần trước ở phòng dụng cụ, mày hôn tao là vì mày thích tao hay sao?”

“Tao cũng không rõ,” Hàn Văn Thanh nâng cằm, cau mày nghiêm túc suy nghĩ, “Chắc là thế…”

Trương Tân Kiệt không tiếp lời hắn, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt nghiên cứu khoa học quan sát Hàn Văn Thanh, khẽ hỏi: “Vậy mày biết tao thích mày từ khi nào không?”

“Tao nào biết, tao cũng không phải con giun trong bụng mày.”

“Từ cái lần mày trừng mắt như ếch xanh nhìn tao ấy…”

“Trương Tân Kiệt mày không thể yên được sao?” Hàn Văn Thanh tức muốn nổ phổi.

“Đương nhiên là không thể yên được rồi,” Trương Tân Kiệt mau lẹ cất sách luyện đề, lại gần hôn chóc một cái lên khoé môi Hàn Văn Thanh, “Đi thôi hoàng tử Ếch, về đi học nào.”



Kỳ thi thử lần ba và lần bốn kẹp cái đại hội tuyên thệ trước kỳ thi đại học 100 ngày ở giữa, Hàn Văn Thanh cảm thấy hoạt động kiểu này chán ngắt, Trương Tân Kiệt liền lôi kéo hắn cúp cua ngày đại hội, hai người cùng chạy đến bãi tập, ngồi trên bậc thang ăn kem.

“Mày không sợ cha mày đi tìm mày hả?”

“Ông ấy phải đứng đợi trong hội trường, chắc chắn không rảnh ra đây đâu.”

Trương Tân Kiệt nói, đưa kem mình đến bên miệng Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh không tập trung cúi đầu cắn một miếng, kết quả kem lỡ quệt lên cằm, còn có mấy giọt tan ra rơi lên quần hắn.

“Mày làm sao thế? Ăn kem mà cũng rơi vãi được.”

Trương Tân Kiệt miệng thì oán giận, vội vàng lấy khăn giấy trong cặp ra, giúp Hàn Văn Thanh lau miệng với cằm, còn lại thừa thì nhét vào tay hắn, để hắn lau sạch trên quần.

Hàn Văn Thanh không lau thì thôi, lau một cái kem dây đầy ra quần, một mảng trắng trắng nhìn vô cùng quỷ dị. Hắn đành nhảy xuống bậc thềm nói: “Tao vẫn nên quay về thay quần khác thì hơn.”

“Mày sợ cái gì? Ở đây cũng chẳng có ai, tí nữa mày mặc áo khoác đồng phục, che đi không phải xong rồi sao?”

Hàn Văn Thanh nghĩ, quả thực cũng có thể làm thế, lại ngồi lên bậc thang, gió cuốn mây bay giải quyết hết cây kem trong tay mình, rồi tiếp tục ngây người nhìn dãy lớp học và sân vận động đằng xa.

“Nghĩ gì thế?” Trương Tân Kiệt cũng ăn hết kem, vỗ vai Hàn Văn Thanh.

“Mày định đăng ký sư phạm thật à?”

“Thật mà.”

“Thế tao cũng báo sư phạm là xong.”

Trương Tân Kiệt kinh ngạc đánh giá Hàn Văn Thanh một chút: “Mày làm thầy giáo… chắc chắn phong cách sẽ giống cha tao.”

Khoé miệng Hàn Văn Thanh giật giật: “Mày đang khen tao hay đang mỉa tao đấy?”

“Đương nhiên là khen mày rồi,” Trương Tân Kiệt đưa tay sờ sờ gò má và thái dương Hàn Văn Thanh, rồi rờ ra sau gáy hắn, “Mày chắc chắn sẽ trở thành một giáo viên ưu tú.”

Hàn Văn Thanh thuận thế sáp tới hôn lên trán Trương Tân Kiệt, sân vận động đằng xa truyền đến tiếng hô khẩu hiệu vang dội của học sinh: “Hôm nay tôi tự hào vì trường mình, ngày mai trường tự hào vì tôi!”

Lúc hai người tách nhau ra Hàn Văn Thanh khẽ cười: “Tương lai trường mình chắc chắn sẽ tự hào về mày.”

“Tao cần trường tự hào về tao làm gì? Tao chỉ cần mày tự hào thôi.”

END


Art by adling
 

Bình luận bằng Facebook