Hoàn [Chou chou 2021] [Hoàng Chu] Bản hoà tấu

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ


Hoàng Chu
Bản hoà tấu



Tác giả: Một kẻ ẩn danh tay cứng
Edit: Hóng chuyện 24/7

Một món quà nhỏ gửi tặng chị đồng râm đầu tiên của Hóng.
Cảm ơn chị đã giúp Hóng rất nhiều.
Cảm ơn chị đã đến và ngồi chia sẻ với Hóng nhiều thứ như vậy.
Năm nay chị đã vất vả nhiều rồi.
Chúc cho project Dụ năm nay của chị thành công rực rỡ.
Gửi @Nhan Uyển Đình
--------------------------------​

Chú thích nhiều thế nhưng thứ mà bên dưới đề cập đến thì lại rất ít, nên nếu không cần thiết thì có thể bỏ qua ạ.
  1. Đàn Cello
  • Cello là gì?
Cello (Xen-lô) hay còn gọi là Violoncelle (Vi-ô-lông-xen) thuộc họ vĩ cầm, đứng ở hàng Trung hồ cầm. Giống với Vĩ cầm (đàn violin), đàn Cello cũng được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn, làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu.
Tên Cello có nguồn gốc từ sự kết thúc của từ Violoncello của Ý có nghĩa là “violone nhỏ”. Cello là một nhạc cụ có âm vực thấp nhất trong các cây đàn họ nhà vĩ cầm, trong dàn nhạc giao hưởng hiện đại Cello là nhạc cụ có dây lớn thứ hai, luôn giữ chủ thể âm Bass.
Cello là một phần của dàn nhạc giao hưởng tiêu chuẩn, thường bao gồm 8 đến 12 người chơi Cello. Nhạc công chơi Cello bằng cách ngồi trên ghế, kẹp hồ cầm giữa 2 chân, tay kéo vĩ để tạo ra những âm thanh trong bản nhạc.


  • Thiết kế của đàn Cello
Hình dáng bên ngoài đàn Cello giống với một cây Vĩ cầm phóng lớn, thay vì được đặt trên vai thì đàn được đặt tựa xuống đất để chơi. Cello có cấu tạo gồm Thân đàn và cần đàn thường được làm bằng gỗ, chân đàn, dùng để tựa xuống đất.
Đi kèm theo còn có cây vĩ (cây để kéo), với các thiết kế bao gồm đầu vĩ, thân vĩ, con trượt và ốc xoắn điều chỉnh dây vĩ.

Ảnh trên là cấu tạo đàn violin. Đàn Cello cấu tạo gần giống như đàn violin, nhưng to hơn và không có tựa cằm mà thay bằng một thanh kim loại ở đuôi để giữ đàn.​
2. Đàn Ibanez

Ibanez được biết đến là một trong những thương hiệu đàn guitar nổi tiếng nhất thế giới với 2 dòng guitar điện và guitar bass. Đàn guitar Ibanez đi vào lịch sử bằng việc tạo ra dòng đàn guitar 7 dây và các dòng đàn biểu tượng như guitar Ibanez RG và guitar Ibanez S.



Và đến khi dòng sản phẩm Series V được ra mắt, thương hiệu này đã thực sự trở nên nổi tiếng đối với các nghệ sĩ guitar mới vào nghề. Chất lượng âm thanh của dòng guitar Ibanez cũng rất sắc sảo bởi nó được áp dụng công nghệ cao trong quá trình sản xuất đàn.



Thương hiệu đàn guitar Ibanez còn được biết đến là dòng đàn guitar dành cho giới trẻ - những người có niềm đam mê âm nhạc với trái tim giàu nhiệt huyết, họ muốn sở hữu một cây đàn chất lượng nhưng không có nhiều điều kiện về tài chính. Do vậy, giá thành của những chiếc đàn guitar mang thương hiệu Ibanez rất phù hợp, phải chăng và được nhiều người lựa chọn.

Cậu ngồi trên ghế đàn, thoáng nghiêng đầu, có tia sáng vô ý quét qua gò má cậu, là dáng vẻ tương đối hoàn mỹ. Người cậu hơi nghiêng về phía trước, kẹp đàn Cello giữa hai gối, thanh kim loại dùng để đỡ đàn đã được điều chỉnh đến độ cao thích hợp. Tay trái cậu nhẹ nhàng cầm cổ đàn, tay phải cầm cây vĩ. Sắc đỏ thắm đàn Cello như thể lọt thỏm vào vòng tay âu yếm của cậu, mà khí chất của cậu cũng lặng lẽ hoà vào bên trong Cello.

Nhìn qua, cậu và cây đàn Cello này dường như sinh ra là dành cho nhau vậy.

Tiếc rằng, chỉ là nhìn qua.

Cậu khẽ kéo cây vĩ, để lông vĩ ma sát với dây đàn dệt lên một âm thanh thật dài.

"Kít -- "

Âm thanh chói tai đột nhiên vang lên.

Hoàng Thiếu Thiên làm bộ nhìn sang, sau đó cảm thán: "Thật sự là đẹp trai không quá ba giây mà. Thật ra với cái khí chất của em ấy, mấy ông nhà báo hay dùng từ gì ấy nhở? Ung dung tự tại! Đúng, chính là cái ung dung tự tại rất hợp với cây đàn Cello. Tư thế ngồi của em cũng thể hiện điều đó rất rõ, chỉ cần kéo cây vĩ lên là đủ bộc lộ rồi. Ấy nhưng cái người hoàn hảo như em mà còn không thể học được thứ đồ chơi này thì cái tên khắc tinh của âm thanh như tôi sao kéo nổi chứ."

Chu Trạch Khải không nói, thử gẩy đi gẩy lại dây cung, ấy nhưng lại chẳng hình thành được nhịp điệu, cây đàn đỏ thắm vẫn phát ra những thanh âm hỗn độn.

"Được rồi Chu Trạch Khải, em kéo dây được đấy nhưng thật sự gẩy đàn em không có năng khiếu. Nói đơn giản thì là: Em mà kéo cái đồ chơi này, thì chỉ có thể nhìn chứ không nghe nổi. Tốt nhất là cứ chơi lại ghi ta điện của em đi!"

Cậu nghe vậy rốt cuộc mới chịu buông cây vĩ xuống, đưa đàn Cello cho Hoàng Thiếu Thiên, khoé miệng hơi mỉm cười, đánh giá Hoàng Thiếu Thiên như thể đánh giá một cây đàn Cello vậy: "Thú vị lắm."

"Đó! Tôi cũng thấy vậy." Hoàng Thiếu Thiên nhạy bén nghe được ba chữ cuối Chu Trạch Khải nói, "Để một tên hoạt bát làm bạn với một cái nhạc khí ngột ngạt im ỉm như vậy, rồi lại lén lút để một tên không bao giờ mở miệng... chơi ghita điện Rọck n' Roll. Chẳng lẽ ông ấy không tin em chỉ muốn làm một mỹ nam an tĩnh? Em nói xem, lão Phùng rốt cuộc định làm cái gì?"

Chu Trạch Khải không khỏi nhớ đến trò cười ban nãy, miệng cười nhẹ nói: "Tâm mỏng manh."

"Ha..." Hoàng Thiếu quả thật không ngờ Chu Trạch Khải sẽ tiếp lời, "Còn tưởng em lúc nào cũng bày cái bộ dáng khoe đáng yêu như kia, ai ngờ bên trong cũng có thể thả một câu mỉa mai như thế, tôi thích đấy. Chỉ là chờ một chút, cái dáng vẻ lúc nào cũng phải có thuốc kia của lão Phùng không chừng đúng là tâm mỏng manh thiệt."

"Được rồi được rồi, đàn cũng thử sờ rồi. Hai ta cũng nên tập luyện thôi, em mau tranh thủ thời gian lấy ghita ra." Huyên thuyên nửa ngày cuối cùng cũng đến chủ đề Phùng Hiến Quân, Hoàng Thiếu Thiên tạm coi như là nhớ chuyện mà Phùng chủ tịch an bài cho mình.

Trong khi Hoàng Thiếu Thiên đang kê giá đỡ bản nhạc, thì Chu Trạch Khải cuối cùng cũng đã đàn ra được chút tiết tấu -- đến từ cây đàn Ibanez đen nhánh. Cả cây đàn lấy màu đen làm chủ, thân đàn cong lên ưu nhã, trừ cổ đàn và dây đàn, toàn bộ bộ thu âm và bên trong cầu ngựa đàn đều màu đen. Tia sáng mon men từ từ theo dáng đàn, cả cây đàn đều ánh lên tia sáng lộng lẫy.

"Em đánh đàn này không tệ à nha!" Hoàng Thiếu Thiên thuận tay lật sách nhạc, khen Chu Trạch Khải đàn, "Em trước cứ đánh thử vài khúc đi, chúng ta sẽ xác định chút âm lượng đàn của em."

Chu Trạch Khải thuận tay đánh ra một tổ hợp âm, âm thanh từ loa truyền tới.

"So với ban nãy em đàn đàn của tôi thì nghe ổn hơn nhiều." Hoàng Thiếu Thiên điều chỉnh thanh kim loại giữ đàn, nói: "Chỉ là tiếng có vẻ hơi nhỏ chút. Chúng ta đang trong phòng luyện tập hai người, không phải là chơi ngoài trời."

Âm thanh đầu tiên vang lên chính là tiếng đàn Cello, giai điệu ngắn ngủi mà dồn dập mau chóng nổi lên, mang theo chút khàn khàn như tê lại của âm trầm. Chu Trạch Khải cũng bắt đầu cố hợp âm một đoạn. Tiếng Cello lần nữa hoà vào, bắt lấy giai điệu nhỏ tương đồng mà nhanh chóng đồng đều dần. Đến lúc này, câu chuyện của đàn Cello mới thật sự bắt đầu.

Khởi đầu với chủ nghĩa lãng mạn, tiếng Cello dần dần lên cao, tiếng đàn du dương vang cao tựa một kẻ lữ khách đang bắt đầu một cuộc hành trình, từng bước từng bước khám phá con đường phía trước, tìm lấy con đường người kiếm tìm phía trước. Ghita điện thì buông thả gào rú, quyện cùng với âm sắc của đàn Cello tựa như vừa quấy nhiễu vừa thúc đẩy kẻ lữ hành tiến lên. Âm đàn Cello kéo qua kéo lại, vẽ lên hành trình thăm dò trùng trùng điệp điệp của kẻ lữ hành, hắn đi đi lại lại một nơi, một lần hai lần rất nhiều lần, như thể rơi vào một vòng trùng lặp vô hạn. Âm luật lượn vòng lúc này dần mạnh lên, bộc lộ nỗi phẫn uất của kẻ lữ hành với thời gian không gian. Ghita điện nghênh ngang quấy nhiễu thúc đẩy hắn, kẻ lữ hành cô độc ấy nhưng vẫn không chịu từ bỏ, thậm chí còn lao vào toà ngục này.

Thời khắc phá tan tù ngục rốt cuộc cũng đến, tiếng đàn Cello chói vang vượt lên thanh âm của Ghita điện. Kẻ lữ hành lòng đầy vui sướng hò hét sục sôi, tựa như một lời tuyên bố thách thức với ngày mai. Ấy nhưng vui sướng chỉ tích tắc, lòng vẫn bị bao trùm sợ hãi lại bị lâm vào vũng lầy mạo hiểm.

Mà nguy hiểm cũng tại lúc này ùn ùn kéo đến, ghita điện lần nữa trở lại với tiết tấu dồn dập mạnh mẽ. Bây giờ trước mặt kẻ lữ hành không còn là mê trận nước trùng trùng lặp lặp nữa, giờ đây là đỉnh núi hiểm trở sừng sững. Tiếng đàn Cello lại truyền đến, mang theo một phần do dự, hai phần sợ hãi, ba phần thăm dò, bốn phần kiên trì. Kẻ lữ hành chậm rãi, cẩn thận từng li leo lên vách núi, né tránh những mũi đá lởm chởm quái dị đồng thời cũng mượn nó mà làm nơi đặt chân. Hắn cực lực vượt qua sợ hãi và do dự, cố gắng tiến lên trước.

Giây phút trèo lên đỉnh, tiếng đàn Cello cùng với tiếng Ghita điện vốn tự độc tấu rốt cuộc cũng đã giao hòa vào thời khắc này. Bọn chúng kết hợp hoàn mỹ, quyện nhau, tựa như tương hỗ nổi bật, thúc đẩy lẫn nhau. Mà kẻ lữ hành sau khi trải qua nguy hiểm cuối cùng cũng đăng quang, tầm mắt khoáng đạt nhìn thấu hết thảy, trong lòng thống suốt đến lạ. Hắn thấy được lý tưởng con đường phía trước, phương hướng tiếp theo, ánh đuốc loé rạng xa xa nhưng lại hấp dẫn đến lạ.

Giai điệu lặp lại, nhưng âm lượng lại dần biến đổi, phảng phất như thể không ngừng luân hồi, có lẽ lại vì đường đi gian nguy không kể xiết nên chỉ có thể thay bằng hi vọng vào một ngày mai.

Cây vĩ của Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng rời khỏi cây đàn Cello, tay phải Chu Trạch Khải cũng rời khỏi đàn.

"Úi, đánh không tệ thiệt mà!" Yên ắng một hồi, Hoàng Thiếu Thiên cất giọng đánh giá.

"Ừm." Chu Trạch Khải cũng biểu thị đồng tình.

"Nhìn lão Phùng thế nhưng cũng không ngốc à nha!" Hoàng Thiếu Thiên chủ động tẩy trắng cho chủ tịch Liên Minh, "Ca khúc được chọn này không tệ, nhất là chọn người, không phải tôi khoe gì đâu, nhưng nhìn khắp cả cái Liên Minh này, thậm chí là cả thế giới, tôi đây cũng không dám chắc chọn đúng lần thứ hai!"

"Ừm." Chu Trạch Khải vẫn biểu thị đồng tình.

"Em không phát hiện ra tôi đang khen em sao? Quả nhiên em cũng chẳng khiêm tốn gì mà! Mấy tên ký giả đánh giá em là người khiêm tốn đúng là mù thật rồi!" Hoàng Thiếu Thiên vạch trần, sau đó quay đầu nhìn Chu Trạch Khải.

Cảm nhận được ánh mắt của người kia, Chu Trạch Khải cũng giương mắt nhìn lại, dưới con mắt sáng ngời của Hoàng Thiếu Thiên, cậu không kìm được đến hai giây, ngại ngùng rời ánh mắt.

"Đúng rồi!" Nhìn Chu Trạch Khải, Hoàng Thiếu Thiên thốt lên.

"Hửm?" Chu Trạch Khải vẫn phát ra đơn âm như trước, hơi khác lần trước là âm cuối hơi cao lên.

Hoàng Thiếu Thiên thật ra định nói, dáng vẻ Chu Trạch Khải gẩy đàn ghita thật sự rất đẹp, bất kể là gẩy dây, hay đẩy dây hay biểu diễn, thậm chí là trượt dây cung. Chu Trạch Khải vốn chẳng cần động vào dây đàn, chỉ cần cầm ghi ta điện thôi, cái dáng ấy cũng đủ đẹp rồi.

Nhưng rồi hắn nghĩ, hay là thôi đừng nói mấy cái suy nghĩ này, hắn biết rõ: Ngôn ngữ đôi khi không thể chứng minh được bằng hành động trước mặt.

Dùng cái ôm thật chặt để chứng mình lòng tham của mình.

Nhẹ nhàng hôn qua, mới biết có phải kẻ qua đường hay không.

END.
 
Last edited:

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#2
Cảm ơn Hóng cutoe. Cảm ơn em đã góp thêm một fic siêu ngọt siêu đáng yêu cho chiếc bè lá này.
(≧▽≦) (*˘︶˘*).。*♡
 

Bình luận bằng Facebook