Hoàn [Dụ Văn Châu 2021] [Dụ Văn Châu] Đất trời của cá

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
ĐẤT TRỜI CỦA

Tác giả: REI

Link gốc: 【喻文州中心】鱼的天地

Edit: Nguyệt



Một sản phẩm thuộc project Bất Ngôn Nhi Dụ – Mừng sinh nhật Dụ Văn Châu 2021



Đây là fanfic, không phải chính truyện Toàn Chức Cao Thủ. Nhân vật nằm trong Toàn Chức Cao Thủ của Hồ Điệp Lam; các thiết lập nhỏ và diễn biến nội dung thuộc về tác giả fanfic.



Trong phòng ký túc của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên có một chậu cá cảnh nhỏ, bên trong nuôi một con cá màu lam be bé.

Con cá này được Dụ Văn Châu nuôi từ khi mới tới đây, anh tự cho nó ăn, tự thay nước, thỉnh thoảng lại ngồi ngẩn người ngắm cá bơi.

Con cá nhỏ kia thường xuyên đụng vào thành chậu bằng thủy tinh.

Cá nhỏ tù túng trong chậu cũng giống như chính bản thân anh vậy…

“Ê! Dụ Văn Châu! Sao cá của cậu lúc nào cũng bơi loạn lên rồi đâm đầu vào thành chậu thế?” Sau vô số lần bị con cá nhỏ quẫy nước vào người, Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Chắc là nó muốn chạy trốn.” Dụ Văn Châu thản nhiên trả lời.

“Thế lần sau thay cho nó cái chậu to hơn tí đi!”

“To hơn thì vẫn chỉ là chậu cá thôi.” Anh nói.

Muốn chạy trốn sao?

Nhưng làm sao mà trốn được chứ…

Trong bể cá Lam Vũ to lớn này có nuôi một con cá bé nhỏ như anh, đồng thời còn có cả rất nhiều cá lớn bất kỳ lúc nào cũng có thể nuốt gọn anh.

Ở lại đây, sau đó phá vỡ bể cá rồi xây lại.

Hoàng Thiếu Thiên biết Dụ Văn Châu có tài về phương diện chiến thuật, và cũng chỉ có mình cậu biết điều đó.

“Dụ Văn Châu, giờ tôi càng nhìn con cá kia lại càng cảm thấy nó giống cậu sao ấy!” Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi chống cằm nhìn chằm chằm chậu cá bỗng nhiên lên tiếng với Dụ Văn Châu vừa bước vào: “Dụ Văn Châu, ngư Văn Châu, haha! Thế thì đặt cho con cá kia một cái tên đi, gọi nó là Dụ Dụ nhá!”

Động tác đóng cửa củ Dụ Văn Châu thoáng khựng lại, anh vội nói: “Không!

“Thế thì Châu Châu? Dụ Tiểu Châu? Hay là Văn Tiểu Châu?”

“Nói chung đừng lấy tên tôi đặt cho nó.” Dụ Văn Châu nói, giọng anh hơi khàn khàn.

“Sao á?” Hoàng Thiếu Thiên xoay người lại, sửng sốt chốc lát bởi cậu thấy hốc mắt Dụ Văn Châu hơi đỏ lên.

“Cậu làm sao đấy?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Không có gì.” Dụ Văn Châu đặt sổ ghi chép lên bàn, cởi áo khoác rồi lên giường trùm chăn ngủ luôn.

Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc đến nghẹn lời, cậu chưa thấy Dụ Văn Châu như thế bao giờ. Cậu lén lút bước tới chỗ Dụ Văn Châu sau đó ghé vào bên giường người kia, cậu thấy trên mặt Dụ Văn Châu có một vết bầm nhàn nhạt.

Chậc, lại bị bắt nạt rồi…

Hoàng Thiếu Thiên kề sát lại thêm chút nữa: “Nè, lại có ai bắt nạt cậu?”

“Đừng hỏi.”

Đương nhiên Dụ Văn Châu sẽ không khóc vì mấy việc nhỏ nhặt thế này, dẫu sao thì nó cũng đã là chuyện bình thường như cơm bữa rồi. Chỉ là tại câu “Càng nhìn con cá này càng thấy giống cậu” Hoàng Thiếu Thiên nói khi anh vừa về phòng nên anh mới nhất thời không kìm được.

Chỉ là nhất thời không kìm được mà thôi…

Hoàng Thiếu Thiên cũng hiểu hiểu đôi chút, thấy áy náy, bèn nói: “Thành thật xin lỗi mà! Tôi không cố ý nói vậy đâu… Cậu đau không? Có cần tôi đi lấy đá lạnh về chườm cho cậu chút không?”

“Đừng bận tâm.”

“Cậu cứ hiền lành dễ tính như thế thì hay bị bắt nạt lắm.” Hoàng Thiếu Thiên vỗ nhẹ lên người anh, “Không sao đâu, cậu cứ khóc đi! Trông cậu kìm nén khổ sở quá đi mất, cứ khóc một lần cũng có làm sao đâu!” Nói xong, cậu còn xé một gói khăn giấy mới đặt xuống bên giường Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu ngoảnh lại nhìn cậu, nhưng Hoàng Thiếu Thiên đã sắp đi ra ngoài, giọng cậu ấy khẽ khàng vọng lại:

“Cậu không cần lo tôi trông thấy bộ dạng lúc khóc của cậu!”

Dụ Văn Châu có chút dở khóc dở cười.



Buổi sáng, Hoàng Thiếu Thiên bị mấy tiếng vang ‘bép bép’ đánh thức. Trước đó còn đang trong cơn ngái ngủ, đến khi cậu nhận ra được âm thanh đó là tiếng gì thì lập tức tỉnh hẳn.

Cá!

Cậu vội xoay người nhảy khỏi giường, thấy con cá đang bật tanh tách trên bàn, cậu hoảng tới độ vội vã bốc nó lên thả lại chậu nước.

Đối với Dụ Văn Châu, con cá kia rất quan trọng. Có lẽ người kia còn coi nó giống như một loại biểu tượng vậy.

Cá sống, Văn Châu còn ở lại; cá chết, Văn Châu sẽ đi.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên cũng nhanh chóng nhận ra một chuyện quan trọng khác.

Cá đã nhảy khỏi chậu.

Cuối cùng nó vẫn không chịu được mà nhảy ra ngoài.

Nhưng một khi bỏ trốn, nó chắc chắn sẽ chết.

Hoàng Thiếu Thiên ngoái đầu liếc nhìn Dụ Văn Châu đang ngủ trên giường. Cậu không có ý định nói anh biết về việc này, miễn cho anh lại lấy vật so với người, tức cảnh sinh tình nghĩ ngợi lung tung gì đó.

Nhưng thực ra Dụ Văn Châu đã biết chuyện này rồi. Cả đêm qua trằn trọc không ngủ, anh đã tận mắt trông thấy con cá kia nhảy khỏi chậu. Không biết vì lý do gì nhưng anh không hề có ý định thả nó lại trong chậu, thế nên anh cứ nằm nghe tiếng cá giãy suốt đêm dài tĩnh lặng.

Mãi đến khoảnh khắc Hoàng Thiếu Thiên thả con cá kia về lại chậu nước, anh đột nhiên cảm thấy tim mình như bị bóp chặt lấy.

Cá còn sống, anh không thể đi.

Anh phải ở lại.

Hoàng Thiếu Thiên đi đến bên người Dụ Văn Châu, chăm chú quan sát anh hồi lâu.

Hừ! Giả vờ ngủ! Rõ ràng đã biết hết tất cả rồi! Hoàng Thiếu Thiên nghĩ thầm.

“Văn Châu, cá của cậu được tôi cứu đấy nhé!” Giọng điệu cậu nói dường như có chút tự hào.

“Ừ, cảm ơn.”

“Thế nên cậu phải ở lại đây đó nha.”

“Ừ.”

Một Dụ Văn Châu uyển chuyển như nước đang từ tốn thành hình.







“Con cá này của đội trưởng thật sự được anh ấy nuôi từ hồi mới vào trại huấn luyện cơ á! Thế nó sống lâu phết rồi nhỉ!” Sau khi những thành viên hoàn toàn mới của Lam Vũ giúp Dụ Văn Châu sắp xếp lại phòng làm việc cho gọn gàng xong, Từ Cảnh Hi bỗng thấy hứng thú với chậu cá đặt trên bàn của Dụ Văn Châu. Chậu cá đó được đặt trong phòng ngủ khá lâu rồi nên giờ đã hơi cũ.

“Nó đỉnh lắm! Có lần nửa đêm nó nhảy khỏi chậu nước mà đến sáng vẫn còn sống cơ!” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Thật không đấy! Sao mà như thế được?!”

“Thế mới gọi là kỳ tích, hiểu không hả? Kỳ tích đấy!”

Đây là kỳ tích của cá.

Cũng là kỳ tích của Dụ.

“Hoàng Thiếu, sao tôi càng nhìn con cá này lại càng thấy nó giống đội trưởng nhỉ?” Một ngày nọ, Trịnh Hiên bỗng nói với Hoàng Thiếu Thiên.

“Trịnh Hiên à! Lời này không thể tùy tiện nói ra đâu! Hồi xưa tui cũng từng nói như thế, hậu quả nghiêm trọng lắm luôn!”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đội trưởng, ổng… Ổng giáo huấn tui nguyên một buổi tối luôn đó!”

“Ông lừa con nít à Hoàng Thiếu!”

Đương nhiên Hoàng Thiếu Thiên không thể nói lịch sử đen tối năm đó của Dụ Văn Châu ra rồi.







“Choang” một tiếng, chậu cá vỡ tan tành.

“Làm sao thế làm sao thế?” Nghe tiếng động nhanh chân chạy tới, Hoàng Thiếu Thiên trông thấy một mớ thủy tinh vỡ nát, tức giận rống to: “Ai làm vỡ nó đấy?!”

“Chịu luôn á, Hoàng Thiếu! Tự nhiên nó tự vỡ ra thế đó!” Trịnh Hiên cảm thấy áp lực như núi.

Lúc này, Dụ Văn Châu cũng đã tới. Trông thấy một màn kia, trong lòng anh xuất hiện một suy nghĩ khác.

“Ở lại, sau đó phá vỡ chậu cá rồi xây lại.”

Đây là ám hiệu sao?

“Đội trưởng.” Từ Cảnh Hi đưa Dụ Văn Châu cốc nước duy nhất đang có ở đây, “Để tạm con cá ở đây đi! Tụi em sẽ đi mua chậu cá mới giúp anh.”

“Ừ, phiền mọi người rồi.”



Nhưng tới ngày hôm sau, khi Dụ Văn Châu trông thấy bể thủy sinh cỡ lớn trong đại sảnh kia, anh thật sự cảm thấy khó hiểu.

“Bể thủy sinh?”

“Đúng thế, đội trưởng! Chẳng phải cậu luôn băn khoăn chậu của cậu… À không phải, cậu lo chậu cho cá của cậu nhỏ quá sao? Giờ thì bao rộng rãi luôn rồi!” Hoàng Thiếu Thiên vừa vỗ lên thành bể thủy sinh vừa nói.

“Dùng cả bể thủy sinh chỉ để nuôi một con cá, thật lãng phí quá…”

“Thế nên tụi em cũng mua thêm cá mới.” Từ Cảnh Hi giơ bịch nước to bự trong tay lên cao, bên trong có sáu con cá màu sắc khác nhau, “Mỗi người một con, thêm con của đội trưởng nữa, tổng cộng có bảy rồi!”

“Con vàng chóe này của Hoàng Thiếu này, con màu lục nhạt là của Cảnh Hi, còn con này…”

Dụ Văn Châu nở nụ cười.

Mọi người thật là…

Sau đó, mỗi khi nhìn đám cá tượng trưng cho toàn bộ chiến đội Lam Vũ bơi lội trong bể thủy sinh, Dụ Văn Châu bất giác mỉm cười.

“Đội trưởng, anh thấy bọn nó giống chúng ta không?” Lý Viễn hỏi.

“Giống.”

“Con của đội trưởng là giống nhất!” Tống Hiểu nói.

“Ừ.”

“Nhưng mà hơi nhỏ ấy…” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Nó to nhất trong bảy con rồi còn gì.”

“Không phải ý đó!” Từ Cảnh Hi đáp lại.

“Nếu thật sự muốn đem so sánh với ‘cá’, đội trưởng chắc chắn không phải cá cảnh nhỏ rồi.”

“Là cá voi xanh! Phải là cá voi xanh mới chuẩn!” Hoàng Thiếu Thiên cướp lời.

Cá voi xanh ôn hòa mà hùng mạnh…

Đang bơi lội nơi đại dương bao la!



Tác giả: Tôi biết cá voi xanh không phải cá nên đã thêm dấu nháy.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook