- Bình luận
- 255
- Số lượt thích
- 1,418
- Location
- TP.HCM
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
[Vương Dụ]
The Muse - Chàng thơ
Tác giả: 苏里在南
Edit: Phong
Một sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Dụ Văn Châu Bất Ngôn Nhi Dụ
[Vương Dụ]
The Muse - Chàng thơ
Tác giả: 苏里在南
Edit: Phong
Một sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Dụ Văn Châu Bất Ngôn Nhi Dụ
00
Legend has it that if a human man falls in love with a mermaid, she will grow legs. Legs that will, if she so desires, carry her far, far away from the very man she cast her watery spell upon.
Truyền thuyết kể rằng, nếu một người đàn ông đem lòng yêu một nàng tiên cá, cô ấy sẽ mọc chân. Đôi chân đó, nếu cô ấy muốn, sẽ đưa cô ấy đi xa, xa khỏi chính người đàn ông mà cô ấy đã ểm bùa nước mê hoặc kia.
01
Bước lên nấc thang cuối cùng, chân Vương Kiệt Hi chưa kịp thu lại thì đã lập tức bị quấn lấy. Rõ ràng nhà mình đã ngay trước mặt, ấy vậy mà anh lại bị quấn ngoài cửa.
Lần thứ hai, Vương Kiệt Hi thầm đếm, hơn nữa cũng thầm quyết định, nếu còn thêm nữa, anh sẽ phải lập tức nghĩ cách nghiêm túc xử lý chuyện này.
Nhưng tất nhiên là con chó lông vàng trước mắt không biết được những tính toán trong lòng Vương Kiệt Hi. Thậm chí nó còn tiến gần thêm đến chỗ chân anh, nhăn mũi, lông toàn thân đều xõa hết cả ra, an nhàn cực độ.
Nháy mắt, trong đầu anh chợt hiện lên khuôn mặt lười biếng và vui vẻ của người kia.
Không cần phải có lần nữa, lằn ranh cuối cùng đại diện cho giới hạn trong đầu Vương Kiệt Hi đứt cái phựt. Anh vòng qua con chó vàng kia, đi gõ cửa nhà đối diện.
Tiếng bước chân lộp bộp đến gần, con chó vàng vốn nằm trước cửa nhà Vương Kiệt Hi như đánh hơi được mùi của chủ, chợt đứng dậy, lần nữa loạng chà loạng choạng đến gần Vương Kiệt Hi.
Cửa được mở ra từ bên trong, thời gian này chính là lúc nhà nhà ăn cơm tối, Vương Kiệt Hi ngửi thấy mùi thơm của sườn xào chua ngọt bay ra từ căn bếp.
Dụ Văn Châu mang nụ cười quen thuộc nhìn thoáng qua chú chó lông vàng lười biếng nằm trên đất, mắt lóe sáng, chẳng chút áy náy giải thích: "Anh cũng biết mà, Tyler chỉ đến gần người nó thích thôi. Điều này nói rõ anh đã chiếm được trái tim của nó rồi."
Nói bậy nói bạ. Vương Kiệt Hi lạnh lùng vạch trần cậu: "Hôm qua, lúc tan việc, ở cửa tiểu khu, tôi thấy nó đang chơi chung với hai đứa trẻ không sống trong tiểu khu chúng ta."
Năng lực chém gió của tên Dụ Văn Châu này lại tăng nữa rồi. So với lúc cùng nhau thi hành nhiệm vụ tháng trước còn thuần thục hơn. Lần đó chẳng biết Dụ Văn Châu kiếm đâu ra một tờ giấy chứng nhận nhà tâm lý học hợp cách, lại thôi miên boss lớn – rõ ràng cậu mới tiến vào UG có hai tháng.
"Không thể lấy thời gian quen biết dài ngắn để xét độ thiện cảm của người này đối với người kia. Đây là phẩm chất nghề nghiệp nha, tổ trưởng Vương." Dụ Văn Châu tựa vào khung cửa, đưa lạp xưởng trên tay đến mép Tyler, nét mặt thỏa mãn của con chó lông vàng khi ăn kia trông y hệt Dụ Văn Châu lúc ăn hạt dẻ.
Thiếu chút nữa thì Vương Kiệt Hi đã bị thuyết phục, nhưng dù sao anh cũng là một người chính trực. Vẫn gương mặt lạnh lùng ấy, anh khẽ hất hàm: "Cậu đã còn nhớ tôi là tổ trưởng của cậu, vậy không bằng giải thích rõ chút xem vì sao cậu phải dọn đến ở đối diện tôi?"
Dụ Văn Châu xoa đầu Tyler một chút, dạt dào hứng thú nhìn Vương Kiệt Hi, xoay người vào phòng. Cửa phòng không đóng, chó lông vàng cũng không vào, cứ thế giương mắt nhìn chung với Vương Kiệt Hi.
"Ầy." Rất nhanh Dụ Văn Châu đã ra lại, giơ điện thoại lên trước mắt Vương Kiệt Hi. Trên màn hình là một email, với anh, người gửi email kia không thể nào quen thuộc hơn được nữa – là cấp trên trực tiếp của anh.
"Sao nào, ngài Kim ra lệnh cho tôi chuyển tới, chẳng lẽ anh muốn đuổi tôi đi?" Lần này nụ cười xen lẫn sự tự tin đặc trưng.
Điểm tức giận của Vương Kiệt Hi lúng ta lúng túng dừng ở một vị trí lưng chừng. Anh không thể nổi giận, ít nhất bây giờ thì không thể, Dụ Văn Châu là partner quan trọng nhất trong nhiệm vụ tiếp theo của anh, một trong những.
"Được, vậy cậu cứ ở, tiện thể —" Vương Kiệt Hi không chút do dự rút ra một tấm hình từ phía sau, chẳng qua phần nhăn nhúm ở góc tấm hình đã tiết lộ sự khó chịu của anh: "Đây là mục tiêu cần tiếp cận trong nhiệm vụ kế tiếp."
"Chậc." Dụ Văn Châu vô cùng hứng thú kề đến quan sát bức hình, nhướng mi, đuôi mắt cong lên, trêu: "Tùy thân mang theo, chẳng lẽ… Đây mới là loại hình anh thích?"
Vương Kiệt Hi phát ra một tiếng hừ nhẹ từ trong cổ họng: "Tâm lý học cậu học chưa nói cậu biết sao, rằng đối với những vật càng trân quý, người ta càng sẽ không mang nó theo bên mình, mà luôn muốn tìm một chỗ giấu kỹ nó đi."
Dụ Văn Châu phì cười một tiếng. Cậu tùy tiện cầm tấm ảnh, lật qua lật lại xem trước sau. Động tác này khiến Vương Kiệt Hi chợt nhớ tới lần đầu tiên anh gặp người mới UG này, cũng là như thế, Dụ Văn Châu ngồi trên ghế salon da đỏ trong căn phòng ngầm u ám, nghịch tấm hình trong tay, chỉ khác mỗi lần đó trong hình là khuôn mặt của Vương Kiệt Hi.
Ngày đó anh nhận được cuộc gọi của Kim bảo đến phòng ngầm dưới đất của quầy rượu thành Tây, nhưng không nói anh phải làm gì. Kết quả anh đến rồi thì thấy một người đàn ông xa lạ híp mắt cười như không cười nhìn anh, kinh nghiệm nhiều năm khiến anh lập tức đề cao cảnh giác.
"Vương, Kiệt, Hi." Dụ Văn Châu đọc ngắt tên anh thành từng chữ một, phát âm rõ ràng, lại lộ ra chút mập mờ khó hiểu.
Phòng ngầm dưới đất quanh năm không có ánh sáng, không khí hỗn loạn đục ngầu, nhưng ba chữ kia vang lên trong không khí nghe cực kỳ rõ ràng.
Anh đã mò đến súng lục bên hông rồi, mặc dù không thể không thừa nhận người trước mắt có bộ dáng rất vô tội, nhưng anh đã gặp qua quá nhiều người trong ngoài không đồng nhất, ai biết được lúc này tên kia đang cười với anh, liệu giây kế tiếp có đâm anh một đao hay không.
"Thế mà Kim lại không đưa hình của tôi cho anh xem sao?" Dụ Văn Châu chú ý đến tay sờ súng của anh, cố tình làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng anh đã trông chờ gì ở tôi chứ."
Vương Kiệt Hi vừa nghe cậu nhắc đến Kim thì thả tay xuống. Anh sớm nên nghĩ đến, nghe nói UG vừa có một người mới với sức quan sát nhạy bén trời ban tới. Nhắc mới nhớ, đội anh quản chính là đội phụ trách phần tiếp cận và điều tra, vậy thì người mới đến được phân vào tổ này cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng Vương Kiệt Hi không thể giải thích vì sao khi thấy Dụ Văn Châu cười thần bí, một người luôn trấn tĩnh như anh lại bất giác rối loạn.
Nếu bạn cố chấp nói đây là số mệnh, có lẽ Vương Kiệt Hi sẽ khịt mũi xem thường, nhưng lại không phủ nhận.
"Ồ." Ống kính chuyển đến hiện tại, khuôn mặt Dụ Văn Châu đến gần trong gang tấc, ý cười rõ ràng: "Anh nói mấy thứ này với tôi, là muốn…"
"Không phải." Vương Kiệt Hi lạnh lẽo ngắt lời cậu: "Tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, cái thứ tâm lý học kia vô dụng với tôi."
Anh còn chưa nói chuyện anh ghét nhất, chính là bị người khác dùng cái thứ gọi là khoa học nhìn thấu lòng mình.
Vương Kiệt Hi giật lấy hình từ tay cậu, đặt bên mặt mình: "Nhìn người này chút xem. Muốn biết trong lòng tôi có suy nghĩ gì về tên này sao?"
Dụ Văn Châu nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Vương Kiệt Hi cười gằn, tiếp đó không chút do dự xoay người trở về nhà mình, 'ầm' một tiếng, ngăn chó lông vàng còn chưa kịp vào cùng ngoài cửa.
Cửa bị kéo ra còn mang theo luồng gió, thổi câu nói Vương Kiệt Hi vừa quăng ra vào tai Dụ Văn Châu.
"Pretty boy."
02
Dưới tình huống bình thường, nơi càng sáng càng lấp lánh thì sẽ chôn giấu càng nhiều nhân tố nguy hiểm sâu không thấy đấy. Dĩ nhiên, còn có một tình huống ngoại lệ —— ấy là nếu bản thân bạn đang muốn tiến về phía nguy hiểm.
Khác với nhịp sống hối hả ồn ào náo nhiệt bên ngoài, đại sảnh của quán rượu DK hiện đang tổ chức một lễ hội hóa trang đầy quyến rũ dưới nền nhạc giao hưởng trang nhã.
"Bà Black, buổi tối tốt lành." Cuối cùng một quý cô vận bộ lễ phục màu đỏ khoét lưng cũng tìm được cơ hội, nắm lấy tay nữ chủ nhân của bữa tiệc này, đồng thời ca ngợi nhân vật chính đêm nay: "Đêm nay, thiếu gia nhỏ chuẩn bị sang tuổi mới trông thực sự là một người xuất sắc đấy ạ."
Phu nhân Black trang điểm tinh tế khẽ động môi, lịch sự trò chuyện với người phụ nữ xa lạ nhưng nhiệt tình. Thiếu gia Black nhỏ đứng cạnh bà thì lại có vẻ không vui mấy, thế nhưng nền giáo dục tốt đã giúp cậu tỉnh táo giữ mình.
Trên sàn nhảy là các cặp tiểu thư công tử khiêu vũ theo điệu Van, vạt váy nhẹ nhàng bồng bềnh, duyên dáng tựa như những cánh bướm xinh đẹp tung bay theo gió.
Mới nhìn lầu một thì thấy có vẻ không có gì đặc biệt, thế nhưng hai vị dựa vào lan can uốn cong tại lầu hai lại có cảm nhận hoàn toàn khác.
"Khóe miệng trễ xuống, đuôi mắt nhếch lên, không giấu vẻ khinh miệt. Rất hiển nhiên, căn bản phu nhân Black không biết vị nữ sĩ này."
"Chú ý con trai bà ta là được, thu cái bộ dáng chơi đùa vừa rồi của cậu lại đi."
Dụ Văn Châu thờ ơ nâng ly thủy tinh lắc nhẹ, ánh mắt nhìn về phía lầu một bắt đầu trở nên lơ đễnh, không có tiêu điểm cố định nào, lời phát ra cũng mang nửa phần đùa giỡn: "Tổ trưởng Vương, đây được tính như làm thêm giờ không? Không phải tổ chức chúng ta thuộc dạng chính quy sao, sau sáu giờ hẳn phải tính lương khác, tôi nói không sai chứ."
Vương Kiệt Hi mặc lễ phục đen đứng cạnh liếc cậu một cái: "Tính như cậu, tôi đã sớm phát tài."
"Đùa chút như vậy mới dễ thương nha." Dụ Văn Châu nháy mắt mấy cái với anh, dựng tấm thân vốn dựa vào lan can lên, Vương Kiệt Hi cũng đứng ngay ngắn lại theo.
Dụ Văn Châu đến gần anh, nhấc tay thay anh chỉnh lại cổ áo, sờ lên áo anh nhẹ nhàng lấy ra một thẻ phòng từ túi áo lễ phục. Bàn tay lẽ ra nên thu về ngừng một chốc, lại sờ xuống tầng tấc một, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể Vương Kiệt Hi lập tức cứng lại trong nháy mắt.
Do đó bàn tay thu lại, cười nói: "Đường kính 0.45 inch, muốn đối phó với người ở đây cũng không dễ."
"Phòng thân mà thôi." Vương Kiệt Hi nhìn dao găm Thụy Sĩ trong ống tay áo của Dụ Văn Châu với ý ám chỉ: "Đừng quên, UG có giết người hay không, giết thế nào, đều không liên quan đến chúng ta. Tiếp cận mục tiêu, điều tra những gì cần thiết, mới là nhiệm vụ của chúng ta."
"Ồ ——" Dụ Văn Châu dài giọng, ánh đèn treo chiếu lên mặt cậu: "Tôi còn chưa hỏi, anh pretty boy này, thật sự là cong hả?"
Nếu không phải thấy nét tinh nhuệ giảo hoạt trong con ngươi cậu, sợ rằng người khác sẽ thật sự nghĩ rằng cậu chỉ đơn thuần là cảm thấy hứng thú với xu hướng tính dục của mục tiêu lần này.
"Cong hay không không biết, nhưng ít ra…" Vương Kiệt Hi nhìn vào mắt Dụ Văn Châu với ý tứ khó dò, tiến lên trước một bước, lướt qua bộ áo của cậu, ghé vào tai cậu, khạc ra hai chữ: "Không thẳng."
Nhìn bóng lưng cao ngất quẹo cua biến mất tại khúc quanh của cầu thang xoắn ốc, Dụ Văn Châu không chút khách khí bật cười một tiếng: "Giả vờ đứng đắn."
Mắt thấy Vương Kiệt Hi đã đến chỗ thiếu gia Black nhỏ người vừa thêm tuổi mới, Dụ Văn Châu liếc tấm thẻ phòng viết số 1405 trong tay, xoay người tiến sâu vào lầu hai.
Rẽ phải hai lần, quẹo trái lần nữa, thành công bỏ rơi hai nhân viên phục vụ ngụy trang sau lưng, cậu mới thong dong đi về phía phòng 1405.
Nhìn xung quanh một chốc, khi đã chắc chắn tầng này không có ai, cậu siết tay gõ cửa một cái, cả lầu hai trống rỗng dội lại tiếng gõ của cậu.
"Keng" – thiết bị cảm ứng sáng ánh xanh ngắn ngủi, Dụ Văn Châu rón rén chuồn vào phòng. Khóa cửa xong, mở đèn pin trên điện thoại di động lên, cậu bắt đầu lục soát từ phía phòng ngủ bên trong.
Chẳng ngờ rằng tài liệu cậu muốn tìm lại có thể dễ dàng tìm thấy ngay tại chiếc bàn đặt đầu giường, túi văn kiện bị đèn bàn đè lên một góc tạo ra một dấu ấn không sâu không cạn.
Trong túi là mười mấy tờ A4, tờ đầu tiên viết đầy đủ thông tin của chủ sở hữu: Alston Black.
"Wow." Dụ Văn Châu vừa lật đống tài liệu vừa nhỏ giọng cảm thán: "Quả nhiên là thân phận của thiếu gia."
Đang cảm khái, khóe miệng cậu chợt cứng lại, thính giác nhạy bén đang báo cho cậu rằng: Có người đang đến gần căn phòng này.
Một tiếng nổ bất ngờ đột ngột vang lên kèm với tiếng còi báo động, tiếng thét sợ hãi bén ngót vang khắp lầu hai. Dụ Văn Châu phản ứng cực nhanh rút ra một tờ trong xấp văn kiện, sắp lại xong cho vào túi, những vật khác đều trả về vị trí nguyên vẹn.
Ánh sáng lạnh từ dao găm Thụy Sĩ chợt lóe lên trên mặt cậu. Chạy đến cạnh cửa rồi, lúc nắm chốt cửa, cậu đã nghĩ chỉ mong người tới không phải người hợp tác tốt nhất của cậu.
—— Thật không phải Vương Kiệt Hi, thế nên cậu không thể nào giải thích, khi cũng họng súng 0.45 inch ấy nhắm vào cậu, lòng cậu bỗng trỗi lên một cảm giác mất mát khó giải thích.
Tiếng súng vang lên, đồng thời, trên vai trái bộ lễ phục trắng tinh của cậu nháy mắt nở ra một đóa hoa máu đầy diễm lệ. Dụ Văn Châu nghiêng người, đóng sầm cửa lại, trong một giây đóng cửa lại cảm giác được có người đánh tới.
Cậu chạy về phía bệ cửa sổ, tay phải dùng sức kéo cửa ra. Đang là giữa hè, hương hoa đua nhau chạy đến bao phủ cậu, cậu nhăn mũi một chút, xoay mình nhảy ra ngoài cửa sổ, vững vàng đáp xuống đai bảo hộ.
Tiện tay đóng cửa sổ, đang chuẩn bị nhảy xuống, bãi cỏ dưới lầu bỗng vang lên tiếng bước chân loạt xoạt bước đến gần. Dụ Văn Châu nín thở, nheo mắt lại, dựa vào ánh sáng yếu ớt muốn nhìn ra người tới.
Tiếng bước chân dừng ngay dưới chỗ cậu, có thể cảm giác được mình đang bị người nhìn chằm chằm, da đầu Dụ Văn Châu tê rần, thế nhưng cậu cũng không dám gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Yên lặng một lúc lâu, một giọng nói trầm thấp quen thuộc từ phía dưới truyền lên: "Sorcerer*." Là Vương Kiệt Hi.
(*Tên tiếng anh của Sách Khắc Tát Nhĩ – có nghĩa là phù thủy.)
Biết điều này khiến cậu bất giác nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó, vết thương nơi bả vai trái bắt đầu gây cảm giác đau đớn.
Có lẽ là sự xuất hiện của Vương Kiệt Hi đã cho lòng cậu một điểm tựa. Thật ra thì rõ ràng cậu vẫn có thể kiên trì, vết thương nghiêm trọng hơn loại này cũng chẳng phải chưa từng nếm qua. Nhưng hết lần này đến lần khác, dưới đáy lòng cậu xuất hiện một tên tiểu nhân nhảy nhót kêu hò, nói cậu nhìn kìa, dưới đấy có người đang chờ cậu.
Lúc che bả vai nhảy xuống, Dụ Văn Châu không biết lòng mình đang nghĩ gì nữa. Cũng may, may là cậu không biết, nếu chuyện gì cũng phải tìm hiểu rõ ràng, vậy sống cũng thật mệt.
Vương Kiệt Hi khó khăn ôm lấy Dụ Văn Châu vừa nhảy xuống, không do dự dù chỉ một giây, anh lập tức kéo tay phải cậu chạy về hướng anh vừa tới.
Dụ Văn Châu bị anh kéo, bước chân có chút lảo đảo, tiếng gió gào thét vụt qua tai, đường dưới chân như mất cách phân nam bắc, chạy thế nào cũng không đến được điểm cuối. Cậu chỉ có thể nhìn vào ót Vương Kiệt Hi, cùng đám tóc đen bị gió thổi loạn kia, cổ tay phải bị siết thật chặt, cậu nghĩ, nhất định đã bị siết đến đỏ.
Nhịp tim bất chợt nhiễu loạn, ánh đèn rực rỡ dọc đường soi sáng cho người đi, nếu bỏ qua mùi máu tanh dần thấm đẫm vai trái, này lập tức có thể so với cảnh quay lãng mạn thường gặp trong phim thần tượng.
Trong lòng Dụ Văn Châu chợt xuất hiện một ý nghĩ nguy hiểm muốn chui ra khỏi đất, những cảnh tượng tối nay lướt qua tâm trí cậu tựa như một cuộn phim.
Càng đến gần mục tiêu, ánh sàng càng mờ dần đi, ngay cả mùi hoa ngát hương cả một đường vọt tới cũng đã biến mất. Cả thành phố như đột ngột rơi vào giấc ngủ say nồng, nhưng bọn họ thì không, bọn họ vừa trải qua một trận chiến.
Cuối cùng, Vương Kiệt Hi dừng bước trước một hầm xe, Dụ Văn Châu nhận ra chiếc xe hướng mười giờ chính là chiếc bọn họ lái lúc đến.
Vương Kiệt Hi còn đang nắm cổ tay cậu, Dụ Văn Châu ngây ngẩn nhìn tay anh, gân xanh nổi lên, như đang thầm chất vấn. Cậu vẽ ra một nụ cười tùy ý, nhìn thẳng vào mắt Vương Kiệt Hi, nói: "Anh nắm chặt quá, không đau sao?"
Vì kéo dài hai chân, nàng tiên cá có thể dùng tất cả lời nguyền, nếu bạn yêu cô ấy, thì phải cam tâm vượt núi băng đèo, vượt muôn nghìn dặm, vì cô ấy.
03
"Tên nổ súng kia, cậu có thấy rõ bộ dáng tên đó không?"
Dụ Văn Châu nhàn nhã nằm trên ghế salon, một bên tay áo đuôi én trắng được tháo xuống, vai trái áo bị cắt ra, vải màu trắng gặp máu còn chưa ngừng hẳn lập tức bị nhuộm đỏ, tạo nên hình ảnh xốc xếch yêu dị làm người kinh ngạc.
Vương Kiệt Hi đứng cạnh cậu, thuần thục giúp cậu cầm máu khử trùng. Trên bàn trà nhỏ ngoại trừ hộp thuốc cũng chỉ còn một đống bông gòn và vải vụn nhuốm máu.
"Không phải vừa nãy trên đường về tôi đã nói với anh rồi sao? Tên đó mang mặt nạ, cái loại mặt nạ vũ hội ấy. Tôi chỉ thấy được đôi mắt tên đó thôi. Đuôi mắt phải có một nốt ruồi lệ, mắt rất đẹp…" Lời kể của cậu đột ngột dừng lại, Vương Kiệt Hi chờ một lúc không nghe được lời kể tiếp nên nghi hoặc tạm ngưng động tác bôi thuốc. Ngẩng đầu lên, anh phát hiện Dụ Văn Châu đang nhìn anh, ánh mắt quyện vào nhau.
Đảo mắt, Dụ Văn Châu chợt tự cười lên đầy bí ẩn: "Ừ… Thật ra thì, cũng không phải rất đẹp, ít nhất là không phải cặp mắt xinh đẹp nhất tôi từng thấy."
Vương Kiệt Hi nghe vậy cũng chỉ khẽ cười một cái, tựa như không để ý đến tầng hàm nghĩa sâu hơn trong lời ấy, cúi đầu xuống tiếp tục nghiêm túc bôi thuốc.
Không biết có phải do thói quen thi hành nhiệm vụ một mình, không có nhiều kinh nghiệm xử lý vết thương cho người khác hay không, động tác của Vương Kiệt Hi có chút trúc trắc. Cảm giác được bả vai Dụ Văn Châu co lại, anh cầm bông gòn thấm thuốc do dự.
Lúng túng không biết làm gì, Dụ Văn Châu phát hiện ra thế liền quay đầu, nhìn chằm chằm vào Vương Kiệt Hi: "Tôi còn chịu đựng được, chỉ là… Anh đau lòng, có phải không?"
May là Vương Kiệt Hi cũng thở dài, cạn lời: "Không phải là cậu lại định bảo rằng cậu nhìn ra được gì từ nét mặt của tôi đi."
"Thầy tôi đã nói với tôi rằng, việc một người có nói dối hay không, hoặc có tức giận hay không, có đau lòng hay không, đều sẽ viết hết cảm xúc lên trên mặt, trừ trường hợp mặt liệt. Vậy nên, thầy ấy nói…" Đến câu cuối, Dụ Văn Châu cố gắng dài giọng, dốc sức gợi sự tò mò, đắc ý nhìn Vương Kiệt Hi.
"Nói gì?"
"Thầy ấy nói, không nên nói dối với người mình yêu."
Mặt Dụ Văn Châu ngày càng tiến gần, từ góc độ của Vương Kiệt Hi nhìn sang, có thể thấy đôi mi mịn màng đang run lên và khóe miệng cong vút của cậu.
Nguy hiểm như một chàng thơ đa tình đầy lãng mạn, từng bước di chuyển đều đang nhắc nhở anh, không nên đến gần. Thế nhưng từ lúc đặt một chân vào đầm, anh cũng đã kéo nốt bàn chân còn lại vào đấy rồi.
Vương Kiệt Hi nuốt nước miếng một cái, hơi lạnh từ máy điều hòa đứng quét qua gò má anh, mới đẩy lùi khí huyết vừa dâng lên xuống. Tay anh dùng chút lực, miếng bông gòn ngâm thuốc lập tức không chút lưu tình chạm vào vết thương.
Dụ Văn Châu cau mày "A" một tiếng, cuối cùng cũng nằm lại nghiêm chỉnh. Bầu không khí quyến rũ nháy mắt tản mất.
Thời gian này dưới khu đã chẳng còn ai, tối mùa hè luôn có những luồng gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua trời đêm tĩnh mịch, như muốn cuốn những ngôi sao sáng lấp lánh xuống dưới.
Dụ Văn Châu lẳng lặng nhìn Vương Kiệt Hi một lúc lâu, lại nghiêng mình, ngửa mặt nằm ngang, thả hồn nhìn trần nhà.
Cậu không biết phải định nghĩa sự hỗn loạn tối nay thế nào, là phúc hay là họa, khó mà nói được.
Vương Kiệt Hi bỏ đống thuốc bừa bộn trên bàn vào hộp, rồi dọn sạch đống vải thưa, mới phát hiện mặt bàn màu trắng đã bị một lớp máu đỏ nhuộm thẫm, còn vương mùi máu tanh nhạt.
Dùng khăn thấm nước cũng không thể nào lau sạch được chúng, tựa như lan can sắt dầm mưa xong còn lưu lại vết tích khó nhìn, xóa cũng không xong, để cũng không được.
Dọn xong hết rồi, Vương Kiệt Hi đứng lên, nhìn Dụ Văn Châu vẫn nằm trên ghế, nghiêm túc hỏi: "Với bất cứ người vừa quen nào cậu cũng thế này đúng không?"
"Thế này là thế nào?" Dụ Văn Châu hỏi ngược lại.
"Là như với tôi bây giờ."
Dụ Văn Châu không đáp ngay, mà lại ngồi dậy, dùng tay phải không bị thương vỗ lên ghế salon, kêu một tiếng: "Tyler."
Chó lông vàng vốn đang yên lặng vùi mình trước cửa, nghe tiếng chủ nhân kêu thì lập tức phấn chấn đứng lên, nhào lên đùi Dụ Văn Châu, thoải mái nhắm mắt lại.
Dụ Văn Châu vừa vuốt lông cho nó, vừa thờ ơ hỏi: "Trước đó tôi đã nói, Tyler chỉ gần gũi với người nó thích, không phải anh đã nghĩ rằng tôi nói đùa đấy chứ?"
Vương Kiệt Hi lắc đầu một cái: "Tôi thừa nhận cậu nói đúng, động vật chỉ chơi với người nó thích, nhưng người và động vật không giống nhau."
"Thật không giống nhau." Dụ Văn Châu gật đầu thật mạnh: "Tyler đói thì trực tiếp có tôi lập tức chuẩn bị đồ ăn cho nó, còn tôi không có."
Vương Kiệt Hi sầm mặt, đã đoán được cậu muốn nói gì.
"Tôi thật sự đói rồi nha, còn bị thương nữa, vậy nên…" Dụ Văn Châu ngẩng đầu, cười híp mắt hỏi Vương Kiệt Hi: "Anh có thể ở lại nấu cơm cho tôi không?"
Dù đã đoán được cậu sẽ lại giở trò với bộ mặt thản nhiên đầy đứng đắn, thế nhưng Vương Kiệt Hi lại không có cách nào cự tuyệt. Dù sao thì cậu cũng nói cậu bị thương, này cũng không phải nói dối.
Về việc làm sao để lạnh lùng từ chối Dụ Văn Châu, anh đã nghĩ rất lâu. Dĩ nhiên, nếu thành công tìm được phương pháp, nhất định anh sẽ bình tĩnh khiến cậu xì hơi.
Đưa mắt nhìn theo bóng Vương Kiệt Hi vào bếp, Dụ Văn Châu không nhịn được cắn môi cười lên. Cậu rất thích nhìn biểu cảm không làm gì được mình của người có gương mặt nghiêm túc.
Thay quần áo xong, trở lại phòng khách đuổi Tyler nằm trên ghế salon xuống. Di động đặt trên bàn trà phát ra tiếng bíp ngắn, đèn xanh ở góc trên lóe lên một cái. Dụ Văn Châu ngẩn người, ép mình đè dự cảm xấu xuống.
"Anh có tin nhắn này!"
Dụ Văn Châu cầm điện thoại di động vào phòng bếp, hương thơm canh cá diếc bay tới, một nửa máy ép nước trái cây cắm bên ổ điện đựng trà Yuja*, bên cạnh còn đặt một ly đã rót sẵn.
(*Một loại trà làm ấm cơ thể của người Hàn Quốc.)
Vương Kiệt Hi nhận điện thoại, mở khóa. Món canh cá được nêm có màu trắng sữa, cả phòng bếp ngập tràn hương vị yêu thích của Dụ Văn Châu.
Chú ý thấy nét mặt Vương Kiệt Hi không tốt lắm, cậu lặng lẽ đến cạnh anh, hỏi: "Những người kia đến vì anh?"
Vương Kiệt Hi rũ mắt, không lên tiếng, lặng lẽ xóa tin nhắn đi, đặt di động đã khóa lại lên bệ cẩm thạch.
Thấy phản ứng của anh, Dụ Văn Châu thờ ơ nhún vai, uống một hớp trà Yuja: "Vậy là đến vì tôi rồi."
Vị Yuja thoang thoảng trong cổ họng mãi không phai.
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không gạt Kim chuyện lần này. Tin tôi đi, nhất định ông ấy sẽ đổi cho anh một partner khác đáng tin hơn tôi."
Nói xong, Dụ Văn Châu rướn thân qua người anh múc một muỗng canh cá, khứu giác nếm được hương thơm trước cả vị giác. Hương thơm quen thuộc như thế, đã nhiều năm rồi cậu còn chưa được hưởng.
"Thật sao?" Vương Kiệt Hi tỉnh bơ nắm vai phải của cậu đẩy cậu sang một bên, lại bước đến thả thêm nửa muỗng muối vào canh cá.
Cởi tạp dề caro trắng đen xuống, vắt nó lên chiếc ghế cạnh bàn ăn, anh nói: "Cậu cứ chậm rãi ăn, tôi về đây."
Tiến đến ghế salon vừa dùng xử lý vết thương, bước qua máy điều hòa đứng vẫn còn chạy vù vù, đi đến trước mặt kính tủ âm tường chạm đất.
"Còn nữa!" Dụ Văn Châu đuổi theo ra khỏi bếp đột ngột hét lên, phòng khách không quá rộng rãi còn xuất hiện âm vang yếu ớt. Bước chân Vương Kiệt Hi bất giác ngừng lại, chờ Dụ Văn Châu nói tiếp.
"Bắp chân trái của người kia bị thương, có hơi ảnh hưởng đến hành động, không thì có thể tôi đã trốn không thoát rồi."
Nếu đây không phải ảo giác của Vương Kiệt Hi, thì có lẽ qua tấm gương trước mặt, anh thật sự thấy được hai tay thả xuôi bên người Dụ Văn Châu phía sau có chút run rẩy.
"Tôi đã biết."
Bước tới cửa ra, Tyler vẫn luôn rũ đầu nằm sấp trong ổ của mình như cảm giác được có người đến gần, nó mở một mắt, cọ chân Vương Kiệt Hi một cái.
Lần này, anh lại không né, còn cúi người xuống, chạm vào lớp lông mềm mại trên đầu Tyler. Có lẽ vì lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nó quấn lấy Vương Kiệt Hi mà không bị xem nhẹ, chó lông vàng hưng phấn rên hừ hừ.
Vương Kiệt Hi cười một tiếng, dù ngay cả bản thân anh cũng không biết ý nghĩa của nụ cười này. Mở cửa, anh đưa lưng về phía Dụ Văn Châu, bấy giờ mới nhớ phải đáp lại chuyện vừa thảo luận trong phòng bếp kia.
"Biện pháp cậu bảo nghe qua đúng là không tệ, tiếc là, cậu không phải tôi."
Last edited: