Hoàn [Valentine 2021] [R18] [Song Hoa] Người Lạ Ơi

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Một sản phẩm thuộc project Xuân Dạ Hỉ Vũ - Valentine 2021
Vì một mùa Lễ tình nhân có lương đầy kho, gặm hoài không hết!
Mong người tui sủng và bạn trai hắn hạnh phúc từ đầu đến cuối giường ~



NGƯỜI LẠ ƠI

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả:
Biệt Lão Khán (kêu BLK riết hết nhớ nổi tên full)
Người dịch:

Gần đây đang nổi một app chat mới, không quá phổ biến, cũng khá giống các app tương tự trước đây, được cái giao diện nhìn ngầu, quan trọng nhất là kho emo nhiều. Trương Giai Lạc bắt trend tải về chơi, vừa nghiên cứu app vừa lấy điện thoại của Tôn Triết Bình down theo. Tôn Triết Bình để mặc hắn, tiếp tục xem tin tức.

Cài đặt hoàn tất, Trương Giai Lạc dùng tay phải add friend tay trái, add xong gửi tin ——

"Người lạ ơi! Tui tên Trương Giai Lạc, làm quen hông?"

Hahaha, cái quỷ gì!

Cười gì đó? Tôn Triết Bình liếc qua hai cái điện thoại Trương Giai Lạc đang nghịch, hiểu ra thì cười, nói, cậu làm nãy giờ ra là down về hai công cụ gạ chịch. Nói đoạn lấy lại điện thoại của mình, rất nhanh trả lời: "Ừ, ở đâu?"

Trương Giai Lạc không nhịn được cười, nhìn Tôn Triết Bình, trong tay gõ địa chỉ. Tôn Triết Bình bên môi hơi nhếch, không nhìn hắn, tập trung nhắn trả, nhắn xong liền đứng dậy đi. Trương Giai Lạc sửng sốt, không để ý điện thoại rung mà hỏi, anh đi đâu đó?

Tôn Triết Bình chẳng buồn ngoảnh đầu chỉ vẫy điện thoại, ra huyền quan mang giày, Trương Giai Lạc cúi mở điện thoại xem tin nhắn.

"Tôi Tôn Triết Bình, mười phút nữa gặp."

Xem xong liền nghe thấy tiếng đóng cửa, Tôn Triết Bình ra ngoài rồi... Làm thiệt luôn.

Trương Giai Lạc rúc rích cười, đúng là cuối tuần tự tìm trò vui. Biết rõ lát nữa ai sẽ gõ cửa, hắn vẫn căng thẳng lóng ngóng hệt như người mới biết hẹn hò lần đầu. Trương Giai Lạc đứng ngồi không yên, phủi phủi sô pha, phủi xong thấy mình ngốc không để đâu cho hết.

Lát nữa Tôn Triết Bình vào nhà nên nói cái gì với hắn a... Tán gẫu linh tinh? Hỏi anh làm nghề gì, tui làm nghề gì, rồi, rồi sao nữa ta... Bên nhau gần nửa đời, vợ chồng già bỗng hóa người xa lạ quả thật khó diễn.

Trương Giai Lạc đầu này đang thả hồn, đầu kia chuông cửa đã vang lên. Kệ, nói gì chả được! Nghĩ vậy Trương Giai Lạc hăm hở chạy đi mở cửa.

Tôn Triết Bình hai tay đút túi đứng bên ngoài, mặt đầy thản nhiên, thấy Trương Giai Lạc mới nở nụ cười. Hắn nhướng mày, trông khá lưu manh, trêu chọc, chưa hỏi tôi là ai đã vội mở cửa?

Trương Giai Lạc lúng túng, chết chưa, đầu game đã tạch. Cửa vừa mở ra liền nghe thoang thoảng có mùi thuốc lá, Trương Giai Lạc trong lòng ghi sổ, thầm nghĩ nếu hút điếu nữa tối nay tính với anh. Bèn không trả lời mà trực tiếp hỏi, Tôn Triết Bình?

Ừ.

Tôn Triết Bình không đợi mời, tự bước vào nhà, đưa tay ra sau lưng đóng cửa, cạch một tiếng chốt khóa. Mới hỏi xác nhận, Trương Giai Lạc?

Trương Giai Lạc không tránh đường, hai người cứ thế đứng sát nhau ở huyền quan. Trên cơ thể Tôn Triết Bình toát ra một bầu không khí đầy xâm lược, vừa quen lại vừa lạ, cảm giác bị áp bức phả vào mặt Trương Giai Lạc theo từng hơi thở, khiến người tim đập thình thịch. Hắn không cúi đầu, còn ngẩng lên đáp, là tui đây.

Thái độ khiêu khích rơi vào mắt Tôn Triết Bình chẳng khác nào mời gọi, hắn lập tức chộp một tay vào gáy Trương Giai Lạc hôn xuống.

Oát, không diễn luôn à! Trương Giai Lạc vội né tránh, môi lưỡi bá đạo của đối phương lại không mảy may chịu thả, mùi thuốc lá theo nước miếng xâm chiếm khoang miệng, vòm miệng bị liếm quanh khiến hắn ngưa ngứa, khoan khoái đến run cả người. Trương Giai Lạc cố vùng vẫy, trong nụ hôn lùi về sau liên tục cho đến khi bị ép lên tường.

Cánh tay muốn đẩy vai người nọ bị bắt lấy đưa lên cao, Tôn Triết Bình chen xộc vào giữa hai chân Trương Giai Lạc. Hạ bộ hai người ấn vào nhau, tư thế khiến hắn ngượng chín mặt, thở không nổi, quá kịch liệt, nước miếng xuôi theo khóe môi chảy xuống. Bị ép dính trên tường, Trương Giai Lạc hết đường giãy dụa đành ú ớ kháng nghị bằng giọng mũi.

Hồi lâu sau mới được thả ra, nhưng hiển nhiên không phải vì hắn giãy khỏe. Tôn Triết Bình hôn đã rồi, cười nói, tôi tưởng cậu thích style máu lửa.

Tôn Triết Bình quá vô lại, Trương Giai Lạc nhũn người tựa lưng trên tường thở dốc, nghe vậy bèn hạ quyết tâm. Dù sao hắn cũng không biết chơi 419 thế nào, thôi khỏi diễn, hẹn hò làm quen chẳng phải lên giường chứ để làm gì.

Trương Giai Lạc hai cổ tay vẫn bị nắm, cảm giác như con mồi sa bẫy mặc đối phương tận tình xâu xé, lại chủ động nhấc eo cọ lên vị trí hai người đang áp vào nhau. Gương mặt đỏ bừng cũng không thèm giấu, còn ngu ngơ cổ vũ người làm chuyện xấu.

Đừng ở đây... Lên giường đi.

Người được mời rất biết nghe lời phải, mỹ nhân thuận ý liền bế vào tay, đi về phía phòng ngủ.

Tôn Triết Bình đè Trương Giai Lạc xuống chăn đệm mềm mại mà hôn, bớt đi một chút hung hãn, nhiều thêm mấy phần triền miên. Mới ngậm lấy vành tai ửng hồng liếm khẽ, đã nghe một tiếng thở nhẹ đầy quyến rũ, Tôn Triết Bình hài lòng kéo áo Trương Giai Lạc, sờ lên vùng eo mịn màng, thành thạo lột trụi quần ngủ đối phương. Trương Giai Lạc áo trên chưa sứt mẻ chiếc cúc nào, dưới thân đã mát lạnh, xấu hổ không thôi.

Quả là trực tiếp hơn hẳn xưa nay, cảm giác bị mút nong nóng trên tai làm hắn nhột nhạt muốn tránh, chân tay lại vô tình phối hợp, ôm lấy người đang đè mình.

Tôn Triết Bình chỉ cảm thấy cách Trương Giai Lạc nỗ lực phối hợp thật quá đáng yêu, quyết định muốn nhìn kỹ hơn. Hắn xoay người ngồi dựa đầu giường, chống một chân lên cho Trương Giai Lạc quỳ nhoài trong ngực. Trương Giai Lạc đột nhiên biến thành ở trên, cảm giác cao ngang với Tôn Triết Bình khiến hắn thấy lạ lẫm, hình như gần quá rồi thì phải. Đang định nhích ra một chút, tay Tôn Triết Bình đã đặt lên bờ mông trần, còn véo véo như thử độ mẩy.

Đồ lưu manh... Rõ ràng sắp làm chuyện thân mật nhất, Trương Giai Lạc vẫn cảm giác như bị người lạ lợi dụng, giận hờn cụp mắt không chịu nhìn. Tôn Triết Bình không care, một mặt liếm hôn cổ hắn, một mặt cách áo ngủ sờ hạt nhỏ mềm mại trước ngực hắn. Trương Giai Lạc bị sờ đến căng cả người, hạt nhỏ bị chạm vào một chốc bắt đầu cứng lên. Tôn Triết Bình ghé sát bên tai Trương Giai Lạc trầm cười một tiếng, ngón tay khoác trên mông xuôi theo đường khe trượt xuống phía dưới, lòng bàn tay khô ráo xoa nắn hậu huyệt.

Cứ là lạ thế nào ấy. Trương Giai Lạc lúng túng, hai tay đẩy vai Tôn Triết Bình, quay đầu đi nhỏ giọng, thuốc bôi trơn...

Ở đâu?

... ngăn tủ.

Bao nhiêu là ngăn tủ, Trương Giai Lạc không nói rõ ngăn nào, chỉ đỏ mặt thùy mắt. Tôn Triết Bình không trêu hắn nữa, nghiêng đầu hôn vành tai nóng, lấy thuốc bôi trơn đổ vào lòng bàn tay ủ ấm.

Mở rộng thường chỉ thực hiện lúc Trương Giai Lạc đã mơ màng rụng não, nhưng hôm nay hắn còn tỉnh, cảm giác cơ thể ngậm lấy ngón tay quá rõ ràng. Ngón tay ôn nhu lại chứa cường độ ấn lên niêm mạc co rút không ngừng, vừa ấn vách tràng vừa khuếch rộng vùng thịt mềm bên trong, mỗi lần tiến vào còn cố ý chạm đến điểm mẫn cảm của hắn, từng trận tê dại làm nhũn cả eo.

Tiếng rên rỉ không nhịn được buột miệng mà ra, sắc khí đến Trương Giai Lạc không dám thừa nhận phát sinh từ mình, xấu hổ muốn vùi mặt vào hõm cổ Tôn Triết Bình không chịu ló đầu. Tôn Triết Bình lại không cho hắn dựa dẫm, một là tư thế không tiện, áo ngủ Trương Giai Lạc chẳng biết đã bị cởi từ khi nào, Tôn Triết Bình vừa đỡ thân thể hắn vừa xoa nắn nhũ đầu đỏ hồng đã có độ cứng. Hai là... vẻ mặt xấu hổ mà động tình của Trương Giai Lạc hắn không muốn bỏ lỡ, Trương Giai Lạc chỉ mới cúi đầu Tôn Triết Bình liền hôn hắn.

Bị vướng bởi tư thế không rướn tới, Tôn Triết Bình đẩy cho Trương Giai Lạc ngồi thẳng lên chút, dụ dỗ nói, dậy, hôn cậu nè.

Gặp tấn công đồng thời từ hai phía, Trương Giai Lạc rất nhanh liền chìm đắm trong cảm xúc, bị xoa nắn ấn mở đến mức nhũ đầu cũng sướng phát tê. Tuy chuyện Tôn Triết Bình đang làm với hắn chẳng khác gì trước nay, nhưng lần này Trương Giai Lạc không nằm ngoan ngoãn dưới thân mặc người khi phụ, mà là hai chân dang rộng ngồi quỳ trên hông người. Bàn tay lả lướt âu yếm trước ngực mỗi động tác đều thực hiện ngay dưới mắt hắn. Cảm giác xấu hổ càng tăng, khiến Trương Giai Lạc cảm nhận thêm rõ ràng môi lưỡi của Tôn Triết Bình, ngón tay Tôn Triết Bình, lòng bàn tay Tôn Triết Bình đang mang cho hắn khoái cảm triền miên, còn hắn hãm sâu bên trong vì khó lòng kháng cự.

Hắn cũng rất muốn buông thả nghe Tôn Triết Bình bảo gì làm nấy, nhưng mà cả người đều run rẩy, tính khí chưa được chạm vào đã cứng đến rỉ nước. Phía sau còn ngậm lấy ngón tay ra ra vào vào, eo bủn rủn quỳ không nổi... Đã đến vậy rồi còn bắt hắn ngồi thẳng, Tôn Triết Bình là đồ không có lương tâm!

Không muốn...

Ừ? Tôn Triết Bình thấy hắn xấu hổ, xấu tâm trêu chọc hắn, cậu không phải thích tôi liếm chỗ này? Nói xong dùng móng tay nhè nhẹ khều qua hạt thịt nhỏ sưng hồng, liền nghe Trương Giai Lạc ư một tiếng như không chịu nổi, đáng thương chưa kìa. Trương Giai Lạc không trả lời, chỉ đẩy bàn tay đang đỡ mình, như con mèo nhỏ được cưng mà rúc vào ngực Tôn Triết Bình.

Lại làm nũng... Lực đẩy trên cánh tay mềm nhũn, Tôn Triết Bình thuận theo hắn, đem người kéo vào lòng, ngón tay khuấy đảo trong hậu huyệt cũng rút ra, vỗ vỗ trên mông như dỗ dành. Hỏi, sao vậy?

Ngồi không nổi.

Ừ, vậy thì nằm.

Quay về tư thế ban đầu, Trương Giai Lạc dễ chịu không ít, mới nằm xuống liền nhấc tay câu cổ người ta đòi hôn. Tôn Triết Bình vừa ôm vừa hôn hắn, qua loa tự cởi đồ, một tay cầm bao vẫn chưa xé, người dưới thân đã không kịp đợi mà quấn hai chân lên hông hắn.

Không còn ngón tay bên trong, cảm giác trống vắng ùa về, Trương Giai Lạc có chút ấm ức. Trước đó thì xấu hổ, bây giờ chìm dưới mơ màng lại chủ động đòi hỏi. Tôn Triết Bình hiểu hắn, cuối tuần bắn bên trong tẩy rửa cũng không sợ phiền, ném bao không để hắn đợi thêm.

Chóp đỉnh to lớn lấp đầy miệng huyệt, Tôn Triết Bình một mạch thẳng tiến đến cuối.

A ——!

Trương Giai Lạc bị đâm đến run rẩy, vị trí yếu đuối nhất bị giày xéo, hắn suýt nữa thì bắn. Khuếch mở vừa đủ, bên trong đã ướt lại nóng, chắc chắn sẽ không đau. Tôn Triết Bình dứt khoát không cho hắn thời gian thích ứng, ôm hai chân hắn lên liền mạnh mẽ thao.

Kích thước thô to của tính khí đâu phải thứ mà một ngón tay có thể sánh bằng, phải nói là đáng sợ. Cảm giác thịt áp vào thịt quá rõ, vật kia vừa cứng lại nóng đến bỏng người, chóp đỉnh quá lớn không chút khách khí nong rộng vách tràng ướt nhuyễn, dò đường vào sâu bên trong. Vách tràng thừa chịu lực đẩy đến co rút liên hồi, từng mạch gân nổi trên tính khí như in khắc vào cơ thể hắn. Trương Giai Lạc chỉ chốc lát liền bị kích thích đến tiếng rên rỉ nỉ non cũng biến thành nức nở, nửa nghe tội nghiệp nửa lại khiêu khích lý trí.

Tôn Triết Bình cúi đầu hôn hắn, hỏi, Nhạc Nhạc, sướng không?

Ngoài miệng ôn nhu, dưới thân vẫn đâm thúc nhanh mà hung ác. Cơ thể bị ngoại lực đâm xuyên không ngừng, nóng rực, tê dại, lại có cảm giác xót mà thèm muốn khó tả. Trương Giai Lạc chịu không nổi, đôi chân treo trên cánh tay Tôn Triết Bình run bần bật. Hắn chỉ có thể nức nở trong mù mờ, trả lời bằng những tiếng ư ư a a .

Tôn Triết Bình không làm khó hắn, duỗi tay bắt lấy tính khí bị hắt hủi đã lâu mà nãy giờ vẫn cứ bật nảy theo tần suất bị thao của Trương Giai Lạc, bắt đầu vuốt ve.

Ô... Đừng...

Mới bị chạm đến phía trước Trương Giai Lạc liền cất tiếng xin tha, trước sau đều bị tấn công, khoái cảm nhiều đến choáng váng.

Ư... Chậm một chút...

Chỗ nào chậm một chút? Chỗ này, hay chỗ này?

Tôn Triết Bình vừa nói vừa xoa lên lỗ nhỏ đang run rẩy rỉ nước trên đầu tính khí của hắn, cùng lúc dùng đầu tính khí cứng rắn của mình đâm vào chỗ thịt mềm nhất sâu nhất trong cơ thể Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc chưa kịp hiểu hắn nói gì, đã bị bức cho kêu lên thất thanh, tính khí bị nắm chặt run run muốn tới. Tôn Triết Bình bỗng đè ngón tay lên lỗ nhỏ trước khi hắn phóng thích, dưới thân càng đâm mạnh hơn. Dịch ruột non bị ép ra ngoài miệng huyệt, cọ xát lên vùng da mẫn cảm đỏ ửng, tạo nên âm thanh ngượng ngùng theo từng động tác xâm nhập.

Không được cho bắn, Trương Giai Lạc suýt phát điên, rên khóc như bị bắt nạt, mê loạn lắc đầu. Bị kềm lại trước bờ kịch tính, vách tràng co rút dữ dội trở nên nóng hơn khít hơn, cảm giác bị ngậm mút khiến Tôn Triết Bình tê cả não, vẫn nhất quyết thúc mình vào vị trí mẫn cảm của Trương Giai Lạc. Chờ đến khi khoái cảm do mình gây nên chồng chất đến tột đỉnh, mới buông lỏng tay.

Cơn kịch tính kéo dài tận mười mấy giây, khoái cảm mãnh liệt như dòng điện chảy khắp toàn thân. Tôn Triết Bình thả hai chân Trương Giai Lạc xuống, để tựa vào bên hông mình, cho Trương Giai Lạc nằm dễ chịu hơn. Người trong ngực vẫn còn đang tiết, toàn thân run rẩy khó thể kiểm soát, tinh dịch bắn lên bụng hai người nhớp nháp dâm mị, không khí tràn ngập mùi tinh ngọt đầy xấu hổ.

Kết thúc kịch tính Trương Giai Lạc vẫn chưa thể hoàn hồn, Tôn Triết Bình hôn hắn, hỏi, Nhạc Nhạc, sướng không?

Ô Đại Tôn...

Bên nhau hơn mười năm, Tôn Triết Bình chỉ càng thêm sủng hắn. Trương Giai Lạc trong lòng vừa ngọt ngào vừa muốn khóc, chui đầu vào ngực người. Tôn Triết Bình ừ một tiếng, xoa xoa đầu hắn. Động tác dưới thân vì thương xót mà nhẹ bớt, ghé vào bên tai Trương Giai Lạc thấp giọng rủ rỉ.

Trương Giai Lạc dần tỉnh táo lại, cơ thể mới trải qua kịch tính đã mẫn cảm hơn, Tôn Triết Bình còn cứ hôn hắn, lưỡi tỉ mỉ liếm khắp mỗi một nơi trong vòm miệng hắn, đòi hỏi trong âu yếm. Cảm xúc lần nữa được khơi dậy, tính khí nằm trong cơ thể vẫn cứng như sắt mà chỉ ra vào nhẹ nhàng, Tôn Triết Bình chắc chắn nhịn rất vất vả. Trương Giai Lạc nhấc chân quấn lấy eo Tôn Triết Bình, đầy vẻ dung túng, nhỏ giọng thỏ thẻ, làm đi.

Làm gì cũng được?

Tôn Triết Bình cười khẽ cắn lên hầu kết Trương Giai Lạc, ngậm trong miệng mút liếm, cố ý xuyên tạc lời hắn. Dưới thân mới chầm chậm dùng sức liền nghe tiếng rên rỉ yếu ớt.

Ừ... a... cũng được...

Chỗ đó của Trương Giai Lạc mới qua cao trào, bên trong cơ thể nhiệt độ chưa tan, nên càng thèm muốn. Vách tràng nhu thuận co co rụt rụt xoắn lấy tính khí cường hãn xâm chiếm, không cho hắn rút ra, không chịu chia cách.

Nhõng nhẽo quá mà. Tôn Triết Bình như nhận được cổ vũ, ra sức thao tiểu huyệt ướt nóng kia, càng lúc càng nhanh, ác ôn lại như lúc nãy rồi. Khiến người mới đó còn nói "làm đi" rất nhanh liền chịu không nổi, nức nở khóc.

Làm đến mức cậu bắn không ra cũng được?

Hức... được...

Tôn Triết Bình suýt cười, Trương Giai Lạc toàn thân ửng hồng, mê mê tỉnh tỉnh trong dục vọng. Đầu óc chắc chắn không hiểu cái gì, còn đần độn mà "được" cơ chứ. Hắn hôn trán Trương Giai Lạc, xuôi theo cổ liếm cắn xuống dưới, nơi này toàn là dấu đỏ khó thể gặp người, không chỗ nào còn nguyên, bàn tay tiếp tục sờ lên nhũ đầu sưng to vì bị xoa nắn quá độ.

Trương Giai Lạc càng rên khóc đến đáng thương, Tôn Triết Bình càng đâm thúc thêm thô bạo. Trương Giai Lạc bị thao đến tối tăm đất trời, chỗ thịt mềm bị tính khí nghiến ấn vừa xót vừa tê, sướng đến tột đỉnh, như muốn tan ra. Bị bức ép đến mức hai tay cào loạn trên vai Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình theo thói quen bảo vệ đôi tay của hắn, bắt lấy cổ tay hắn vòng lên cổ mình, Trương Giai Lạc liền ôm chặt. Lưu luyến không rời, dựa dẫm không thôi.

A a —— chậm...

Nhạc Nhạc, anh bắn vào trong nha?

Ư... ư....

Trương Giai Lạc không còn sức nói tròn câu, Tôn Triết Bình nói cái gì hắn đều hồ loạn gật đầu.

Bắn vào trong rất không tốt với người nằm dưới, dù có tẩy rửa, người chịu trận cũng là Trương Giai Lạc, cho nên hành vi không mang bao hiếm khi xảy ra. Nhưng nói lắm cũng vậy, tư vị này không người đàn ông nào kháng cự nổi. Sướng trên sinh lý là một chuyện, tâm lý cũng có cảm giác hệt như động vật nguyên thủy tính đực đánh dấu lãnh thổ.

Tôn Triết Bình ôm ghì lấy Trương Giai Lạc, mạnh mẽ đâm vào cú sau sâu hơn cú trước, nếu không thể cắn nuốt hắn ăn vào bụng hòa vào xương tủy, liền muốn hắn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều phải ngấm đẫm mùi của mình.

Nguyên một buổi chiều đã dùng để làm chuyện buổi tối, đến giờ cơm tối cũng hết biết đói, thôi lát trễ đi ăn khuya luôn. Trương Giai Lạc được bế đi tắm rửa sạch sẽ, rất nhanh liền ngủ say. Tôn Triết Bình kéo rèm cửa tựa lưng đầu giường, rút điếu thuốc ngậm trên miệng, hôm nay đã hút hơn một điếu, tự giác không hút nữa. Hắn lấy điện thoại của Trương Giai Lạc và mình ra, tìm app chat lúc trưa mới down về, chọn tháo cài đặt, xác nhận.

FIN
 

Bình luận bằng Facebook