Ongoing [Valentine 2021][R18][Lâm Phương] Dust in Time (trích chap 20)

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
DUST IN TIME
Chap 20


Tác giả: chaosdaydream.lofter.com
Link fic: [林方] Dust in Time
Edit: Trời Sao.

Sản phẩm thuộc project Xuân Dạ Hỉ Vũ – Mừng Valentine 2021.

Xin phép dùng chap hot nhất Dust In Time để PR cho chiếc fic ABO hướng nguyên chậm nhiệt mà ngọt ngào sẽ ra mắt một ngày không xa 🤭

Chúc mọi người một cái Tết an toàn và một mùa valentine ấm no nhé ạ!
Dù có người yêu hay chưa cũng đừng lo, đã có Xuân Dạ Hỉ Vũ sưởi ấm trái tim mọi người!

🖤

Phương Duệ không thể hiểu được trời đất đang quay cuồng trước mặt hắn rốt cuộc là do phản ứng vật lý hay do cơn choáng trong đầu hắn gây ra. Hắn nhắm chặt mắt, vô thức bấu chặt lấy thảm trong tay.

Nóng quá, nóng đến mức hầu như không thở nổi. Như thể ngọn lửa trong lò sưởi đang xuyên qua lớp kính cường lực mà liếm thẳng lên da thịt hắn. Phương Duệ hít một hơi sâu, một tay khác lộn xộn trút bỏ quần áo, chẳng khác nào một người sắp chết đuối đang vùng vẫy tìm cách tự giải thoát trong vô vọng.

Hắn nghe tiếng ai gọi tên mình, nhưng cả người như đang chìm sâu trong lòng nước, hỗn loạn, mông lung, chẳng thể xác định được ngọn nguồn hay phương hướng nào. Cơn khô nóng không làm sao thuyên giảm dồn ép khóe mắt chảy nước, cơn bỏng xót lan tràn từ nhãn cầu vào đại não. Phương Duệ nức nở, tay quờ quạng níu lấy cổ tay Lâm Kính Ngôn.

Cảm giác mát lạnh trên da Lâm Kính Ngôn khiến Phương Duệ vô thức muốn dựa vào, kiếm tìm một sự xoa dịu an ủi. Thế nhưng cánh tay mà Phương Duệ đang bấu chặt lại là cánh tay Lâm Kính Ngôn dùng để chống người lên thảm, Phương Duệ cố kéo nó lại gần mà không được, đành phát ra một tiếng làu bàu bất mãn trong cổ họng rồi nghiêng đầu mình áp vào.

Lâm Kính Ngôn bị dẫn vào một tư thế rất bất tiện - lúc Phương Duệ ngã xuống, hắn đỡ đầu Phương Duệ theo bản năng, khuỷu tay một bên nặng nề đập lên thảm, phải nhờ khuỷu tay còn lại chống đỡ mới chưa hoàn toàn lật ngửa. Có điều cả nửa người Phương Duệ lại ngã lên người hắn, đôi tay giãy dụa muốn cởi đồ không ngừng cọ xát trong khe hở hẹp giữa cả hai. Cổ tay bị nắm chặt của Lâm Kính Ngôn nằm ở bên kia của cơ thể, Phương Duệ lại cứ khăng khăng muốn cọ lên phần da lộ ra, cả người dính sát lên phía trước của Lâm Kính Ngôn, chân bị thân thể ngáng đường vấp một phen, rất không bằng lòng mà uốn éo, rốt cục cứ thế cưỡi lên người Lâm Kính Ngôn.

Hơi thở của Lâm Kính Ngôn nặng dần, hắn cố gắng cởi áo len cho Phương Duệ. Tay vừa dò vào đã bị tiếng rên rỉ của Phương Duệ trói lại, dính chặt lên áo thun bên trong không tài nào nhúc nhích. Lâm Kính Ngôn thử gọi tên Phương Duệ vài lần nhưng chẳng thấy phản ứng, nhiệt độ cơ thể trong tay không ngừng tăng cao, cũng không rõ nhịp tim đang nảy là từ lồng ngực ai mà ra, chỉ biết gắng sức tránh thoát khống chế của Phương Duệ, cưỡng chế cởi bỏ áo len rồi thừa dịp đôi tay Phương Duệ vừa được giải thoát còn lúng túng mà vội vã cởi nút áo của mình.

Thoát được khỏi gông cùm, quả nhiên sắc mặt và nhịp thở của Phương Duệ tốt hẳn lên, hắn hé mắt, biểu cảm nghi hoặc. Lâm Kính Ngôn thở dài, lau mồ hôi đọng trên thái dương Phương Duệ, hỏi xem hắn cảm thấy thế nào.

Tiêu điểm của Phương Duệ vẫn còn mơ hồ, chỉ thấy cảm giác mát lạnh khoan khoái truyền tới từ trên trán, bèn thoải mái nhắm mắt, ôm lấy cánh tay Lâm Kính Ngôn dán mặt vào.

Giống như mèo con dính người, dùng gò má cọ cọ để đánh dấu chủ quyền. Phương Duệ thoăn thoắt tuốt ống tay áo của Lâm Kính Ngôn, ngậm lấy phần da lộ ra ngoài, mặt lưỡi và đầu lưỡi dán vào vân da, y như đang ngậm kẹo đường hoa quả, khi bị nhiệt độ trong miệng hòa tan sẽ thấm ngọt ngào, xuôi theo vị giác lan tràn tới các dây thần kinh đi khắp cơ thể.

Thân dưới đang ôm quanh người Lâm Kính Ngôn của Phương Duệ vặn vẹo trong vô thức, khi cọ lên chân Lâm Kính Ngôn, hắn thấy óc mình giật giật, mê mẩn cọ mãi cùng một chỗ. Lâm Kính Ngôn hừ nhẹ, cong chân lên theo phản xạ, mặt ngang của chân giúp Phương Duệ chống đỡ tốt hơn. Cả người hắn trượt xuống, eo gần kề bụng dưới Lâm Kính Ngôn, mông nhếch lên thật cao, hai chân quấn chặt, càng dùng sức mà hoạt động.

Hai tầng kích thích từ thị giác và xúc giác khiến lý trí của Lâm Kính Ngôn cũng chẳng rõ ràng được bao nhiêu. Trong tầm nhìn của hắn, cần cổ mảnh khảnh mà trắng nõn của người kia nhô lên, yếu hầu chuyển động không ngừng, vết đỏ trên da vẫn chưa hoàn toàn phai đi, tuyến thể đang trào dâng lồi ra thành một khối nhỏ khó phát hiện, tỏa mùi trái cây chín nục. Lâm Kính Ngôn khó khăn nuốt hai cái, trói eo Phương Duệ xuôi theo nhịp điệu của hắn mà ra sức, vươn người cắn vào cần cổ trước mắt.

Động tác ngậm mút di chuyển giữa hầu kết và liên tuyến, gặm cắn pha với liếm láp. Cơn khoái cảm khiến Phương Duệ không kìm nổi tiếng rên rỉ, thanh âm từ cổ họng cùng tiếng mút mát đồng thời kích thích lên thần kinh của Lâm Kính Ngôn. Hô hấp đồng điệu đan xen vào nhau, tiết tấu không ngừng tăng lên, càng ngày càng tiến gần tới mức chịu đựng giới hạn của cơ thể, hệt như thép đang được tôi nóng thì đột nhiên bị dìm vào nước, nổ ra nhiệt độ cùng ánh sáng kinh người, khiến nước đang tĩnh lặng cũng phải bỏng sôi trong nháy mắt, hơi nước bốc thành khói mù xóa mờ giới hạn ban đầu, thể tích nước bị chiếm chỗ tràn ra khắp nơi.

Mãi đến khi những va chạm mất tự nhiên và tiếng kim loại hỗn loạn cắt ngang tiết tấu, Lâm Kính Ngôn mới khôi phục ý thức phần nào. Khuôn mặt đỏ và cánh tay hướng xuống trong tư thế kỳ quặc của Phương Duệ xuất hiện trong tầm mắt. Chỗ sưng không thuộc về mình đang đè lên hông cực kỳ rõ ràng, quần ngoài giờ đây hiển nhiên đã trở thành chướng ngại. Cả ngực lẫn bụng của Phương Duệ vẫn đang dán vào Lâm Kính Ngôn, tay trái ở trong khe hở hẹp tìm cách thoát ra ngoài nhưng không thể tìm được vị trí chính xác, cũng chẳng thể hoàn thành một động tác vốn không hề khó, bị giam cầm trong bất lực khiến hắn chỉ biết khổ sở thở dốc bên tai Lâm Kính Ngôn.

Đầu óc Lâm Kính Ngôn vẫn còn sục sôi máu nóng, nhưng ý thức đã tỉnh táo lại đôi chút. Bàn tay ôm eo Phương Duệ dùng lực ngược lại không cho hắn tiếp tục cử động, giữa tiếng rên rỉ bất mãn của Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn dùng chút lý trí còn sót lại nói:

"Chỗ này không được... Lên lầu..."

Hắn cũng không rõ liệu người kia có đủ tỉnh táo để hiểu lời hắn không, nhưng động tác của Phương Duệ quả thực ngừng lại, Lâm Kính Ngôn mượn nháy mắt buông lỏng đó để dứt ra, ôm lấy eo hắn, kéo hắn lên từ trên thảm, lảo đảo đi tới hướng cầu thang.

Dựa vào ký ức, Lâm Kính Ngôn sờ soạng đi tới phòng ngủ cho khách, bật đèn, cởi dây lưng, tháo đai quần của người đang treo trên thân mình, mặc cho ống quần trượt xuống mắc ở mắt cá chân Phương Duệ mà quăng hắn xuống giường, xong xuôi mới thở phào, cảm thấy máu của mình trôi đến chảy về giữa tâm nhĩ và huyệt thái dương rồi va vào nhau, đi kèm với những cơn đau theo nhịp tim đập ở cả hai đầu.

Lâm Kính Ngôn vẫn ngồi bên mép giường chầm chậm thở, Phương Duệ vươn tay dây dưa muốn kéo hắn xuống bên cạnh. Lâm Kính Ngôn vội nhích lại gần, đẩy Phương Duệ sâu vào trong giường, nhanh chóng lột quần ngoài và áo len hở cổ của hắn vứt ra một góc rồi ngồi vào chỗ Phương Duệ có thể ôm lấy mình. Phương Duệ tìm thấy mục tiêu, xoay người ôm lấy eo hắn, muốn quấn cả người lên nhưng làm thế nào cũng không tìm được tư thế thích hợp, khó chịu cuộn người nỉ non. Lâm Kính Ngôn cũng thử đổi vài tư thế ngồi để dỗ dành nhưng không cái nào hiệu quả, bó tay thở dài nhẹ một hơi.

Cuối cùng hắn bước cả hai chân qua người Phương Duệ, quỳ thẳng đầu gối bên eo Phương Duệ. Hắn cúi người ôm lấy đối phương, cũng để đối phương có thể leo lên người mình.

Phương Duệ vòng qua cánh tay mà Lâm Kính Ngôn đang chống trên giường, bàn tay ve vuốt nhẹ nhàng bả vai và sống lưng, xúc cảm xoa bóp qua áo sơ mi như có như không gãi vào lòng hắn. Tiếng nỉ non bất mãn dần dần nhạt đi, thay vào đó là những hô hấp mãn nguyện. Đôi mắt Phương Duệ nửa hé, biểu cảm còn vương mấy phần ngẩn ngơ, mà chẳng biết từ bao giờ khóe miệng đã câu lên thành một nụ cười, đứt quãng nhả ra mấy câu nói khó nghe hiểu được.

Lâm Kính Ngôn vén áo thun của Phương Duệ lên, hơi lưỡng lự, rồi đột nhiên kéo quá hẳn đỉnh đầu. Hai tay Phương Duệ cũng bị lôi theo, đặt lên gối đầu, hắn thoáng chốc ngạc nhiên, bị Lâm Kính Ngôn thuận thế dùng áo thun mắc ở cổ tay trói lại. Ở cuối đường nhìn là những ngón tay của Lâm Kính Ngôn đang cởi từng cái cúc một trên quần áo, khuôn ngực trần còn chưa kịp in lên võng mạc thì tầm mắt đã bị cảm xúc lạnh lẽo của ống tay áo sơ mi ngăn trở.

Phương Duệ bị trói cả hai tay, cố vùng vẫy đầu bao nhiêu cũng chẳng giãy được ra khỏi nút chết đang thắt quanh thái dương. Giọng nói và hơi thở ấm áp của Lâm Kính Ngôn cùng tràn vào ống tai.

"Chỉ là biện pháp đối phó thôi, thả lỏng..."

Nửa câu còn lại lẫn vào tiếng thở dài chẳng phân biệt nổi.

"...Coi anh như người em thích là được."

Khi một trong năm giác quan bị tước đoạt, các giác quan còn lại sẽ nhạy bén gấp bội để bù đắp. Cổ tay Phương Duệ gặp hai tầng áp bức từ nút buộc và bàn tay, vốn không có ý định chống cự nhưng dưới ảo giác bị uy hiếp và hoàn cảnh chẳng thể nào đoán trước, dây thần kinh quanh thân căng lên dị thường. Thị giác mất đi được ý thức bồi lại, Phương Duệ thở vừa gấp vừa nông, thử dự đoán hành vi từ nhịp thở và những chuyển động nhẹ nhàng. Những cái chạm môi lặng lẽ rơi xuống rồi hòa tan trên làn da nóng bỏng do hưng phấn, không biết là đang trêu chọc hay đang xoa dịu mà lặp đi lặp lại trên trán và má. Hắn hôn chán rồi mới chuyển sang vòm ngực, đem theo ẩm ướt giam tim Phương Duệ lại, đến khi nhịp tim thấm cả ra ngoài da thì âm thầm di chuyển qua lại giữa hai điểm nhô lên. Đầu tiên là ngậm, đầu lưỡi trong khoang miệng quấn quanh quầng vú, tiện thể cọ lên điểm trung tâm, khơi lên ngọn lửa bên này rồi đột nhiên dời sang bên khác, khéo léo duy trì sự cân đối giữa hai bên.

Phương Duệ nhanh chóng thích nghi, hầu như sa vào tiết tấu tinh tế như mưa bụi, cuối mỗi tiếng thở khẽ ngâm một tiếng rên. Đúng lúc này, cử chỉ dịu dàng đột ngưng phắt lại, kích thích đột ngột bẻ hướng, không hề báo trước mà đáp vào tính khí bán cương. Hậu huyệt kéo theo khang đạo co rút lại theo phản xạ, không biết đè lên chỗ nào, phản ứng dây chuyền khiến huyệt đạo liên tục hé mở khó kiểm soát, càng ngày càng mãnh liệt thúc đẩy khoái cảm từ bên trong cơ thể.

Phương Duệ vẫn đang hít vào một hơi lạnh, môi và lưỡi người kia vốn đang nhẹ nhàng cũng thay đổi, gặm lấy một bên cổ đầy tính xâm lược. Phản xạ thần kinh kịch liệt không thể định nghĩa bằng khoái cảm thậm chí còn đè nén cơn đau bằng cách vùi lấp kích thích đến từ hạ thể. Hô hấp của Phương Duệ kẹt lại trong lồng ngực, dây thanh quản cũng bị những trải nghiệm mới mẻ chặn hết mọi rung động, mặc kệ miệng hắn đang há hốc, giống như đang diễn kịch câm, vẻ mặt căng thẳng vì cả đau đớn lẫn khoái cảm vẫn còn đó nhưng âm thanh đã bị tước đoạt, chỉ còn lại tiếng khung giường rung lắc và tiếng nước ám muội vang vọng đến bất ngờ trong phòng.

Mà cũng không phải chỉ một mình hắn phối diễn vở kịch câm này - bởi từ đầu đến cuối, Lâm Kính Ngôn chưa từng phát ra một âm thanh nào. Trong não Phương Duệ tràn ngập âm vang của máu chảy khắp cơ thể, đau đớn trong tuyến thể cuối cùng cũng vỡ ra từ hỗn loạn khiến tai hắn ù đi. Đôi chân chẳng biết co quắp từ bao giờ bắt đầu nhận biết được cảm giác tê mỏi, lan lên hông, cơn trướng đau không ngừng dâng lên. Những động tác lặp đi lặp lại của lòng bàn tay đã không đủ thỏa mãn dục vọng từ sớm, Phương Duệ vô thức thẳng lưng, siết chặt hai chân, một nửa tính khí thoát khỏi lòng bàn tay người kia, luân phiên ma sát giữa da dẻ và vải áo. Kìm hãm trên cổ tay siết chặt lại, âm thanh kẹt trong cổ họng tìm được lối ra, bụng dưới Phương Duệ trào lên một đợt thủy triều nóng bỏng, hắn xuất tinh.

Rõ ràng là tầm nhìn bị che khuất nhưng trước mắt Phương Duệ vẫn thấy từng mảng sáng tối luân lưu, ý thức trở về xen kẽ giữa hơi thở nhẹ nhàng, hắn lờ mờ nghe thấy tiếng lạch cạch tới từ ngăn tủ đầu giường, theo ngay sau đó là cảm giác mát lạnh và dính dớp nơi hậu huyệt. Ngón tay xa lạ đè lên miệng huyệt cũng xa lạ, lối vào co khít lại vì căng thẳng. Ngón tay cũng không vội vã, nhẹ nhàng vòng quanh những nếp gấp cho tới khi bắp thịt dần dần thả lỏng mới từ từ đẩy mạnh. Trong khang đạo vốn đã có dịch trơn chờ sẵn, giờ đây hòa làm một với chất bôi trơn nhân tạo được đưa vào. Chờ đến khi bắp thịt trong khang đạo đã tiếp nhận cảm giác mà dị vật mạng lại, không còn đè ép co giật nữa, ngón tay mới bắt đầu thăm dò bốn vách tường, chậm rãi rút ra đẩy vào, khiến tràng đạo dốc sức thích nghi, tay còn lại đặt lên miệng huyệt, vừa xoa bóp vỗ về vừa đẩy mạnh để khuếch trương.

Có lẽ do thủ pháp quá nhẹ nhàng nên hậu huyệt chưa từng được sử dụng tới chẳng qua bao lâu đã chấp nhận để hai ngón tay lấp đầy, chấp nhận bộ phận không thuộc về mình ra ra vào vào trong tràng đạo. Sau khi xuất tinh, kìm hãm trên cổ tay Phương Duệ đã biến mất cùng với động tĩnh từ đầu giường. Lúc Lâm Kính Ngôn ngồi trở về, hắn tách hai chân Phương Duệ ra, một tay đỡ gốc đùi nâng lên, tay còn lại từ tốn chậm rãi nghiên cứu hậu huyệt. Bây giờ thấy khâu chuẩn bị đã xong xuôi, đôi tay kia bèn rời khỏi cơ thể đối phương. Cả người Phương Duệ không còn bị hạn chế, hắn hơi suy nghĩ, dời tay khỏi đỉnh đầu, thăm dò nghiêng về phía trước.

Chỉ có cổ tay bị quấn vào nhau, Phương Duệ mù quáng vung cánh tay và bàn tay được tư do va phải mạn sườn Lâm Kính Ngôn rồi xuôi theo eo lần ngược lên, trước khi Lâm Kính Ngôn kịp hiểu ra, hắn vội vàng nắm lấy mu bàn tay của người kia, cứng rắn đẩy sang hai bên rồi chen hai tay mình vào, chen tính khí nóng bỏng của mình giữa hai lòng bàn tay bị buộc chặt.

Khi Lâm Kính Ngôn tựa hồ vẫn còn ngơ khác, tay Phương Duệ đã không an phận mà tuốt động. Cả nhiệt độ lẫn độ cứng của cây côn thịt trong tay đều tăng lên, chất lỏng rỉ ra từ linh khẩu phía trước. Phương Duệ luân phiên ma sát giữa lòng bàn tay với ngón tay, cẩn thận di chuyển nửa người dưới, vừa tăng cao động tác tay vừa cố gắng dẫn côn thịt người kia đâm vào hậu huyệt đã mở rộng của mình.

Rốt cục Lâm Kính Ngôn cũng lấy lại tinh thần, khó khăn nén xuống một tiếng rên rỉ suýt buột ra, hô hấp hầu như hỗn loạn, nhíu mày kháng cự. Bàn tay bị đẩy ra của hắn kẹt giữa cổ tay Phương Duệ, hắn vừa dùng răng xé vỏ bao cao su, nửa người dưới vừa cố chống lại dẫn dắt của Phương Duệ, cố bọc bao cao su lên dương vật.

"Vào... Đi vào đi..."

Phương Duệ nặn ra vài từ đứt quãng, nước miếng mơ hồ dính giữa răng môi. Trung tâm ngôn ngữ của Lâm Kính Ngôn tự động tiếp thu ý nghĩa mờ ám nhưng bị máu dồn lên não cướp mất vài giây phản ứng, sau đó hắn đột nhiên bị Phương Duệ kéo ngã xuống, đồng thời bị Phương Duệ thẳng lưng nghênh đón, nơi riêng tư mở rộng nuốt chửng, nối liền hai người lại với nhau.

Tay Phương Duệ vẫn dừng ở nơi giao hòa, cả trong lẫn ngoài đều đồng thời trải nghiệm xâm nhập của Lâm Kính Ngôn. Một trận hỗn chiến lấy thất bại của Lâm Kính Ngôn làm kết cục, hắn bất đắc dĩ thở ra một hơi dài, trong không gian yên tĩnh, tiếng thở trở nên thật rõ ràng. Đến nước này rồi, Lâm Kính Ngôn chỉ có thể vứt bao cao su không có cơ hội phát huy tác dụng đi, miễn cưỡng điều chỉnh tư thế hai chân, đẩy bắp đùi của Phương Duệ ra, chậm rãi vận động.

Hắn băn khoăn không biết Phương Duệ rốt cục là đã có kinh nghiệm chưa, không dám ra sức, chỉ đành vừa cẩn thận điều chỉnh góc độ vừa để ý tới phản ứng của Phương Duệ. Bị xâm nhập đột ngột khiến Phương Duệ nín thở, đến khi thả lỏng hô hấp mới bắt đầu thấy đau, nghiêng đầu mà không với tới gối để cắn, chỉ có thể nhăn mặt đổi thành cắn môi dưới. Thần kinh trong vách khang đạo đã sẵn sàng nhưng Lâm Kính Ngôn lại khăng khăng ma sát với cường độ nhẹ, chỉ không ngừng cọ thành bích mẫn cảm bên trong. Cảm giác sung sướng gần trong gang tấc mà không chạm tới được khiến thống khổ tăng lên, Phương Duệ cầm lấy dương vật của Lâm Kính Ngôn, tiếng gầm nhẹ gần như mang theo tiếng nức nở.

"Dùng sức đi mà..."

Không biết là bị kích thích bởi lời nói hay là do đụng chạm, Lâm Kính Ngôn đẩy tay Phương Duệ ra, nghiêng sang đè người lên. Hai chân co quắp của Phương Duệ đặt ở trên vai hắn, xâm lược đầy hung hăng trong cơ thể đã tùy tiện xông tới khang đạo ngày càng mềm mại, cơ vòng cuối cùng cũng co rút đáp lại một cách có chủ đích. Tiếng hít thở đan xen hòa nhịp một lần nữa, các xung thần kinh vận chuyển từng đợt khoái cảm đến tuyến thể, đến tuyến yên, vượt lên cảm giác đau đớn và khó chịu, hết đợt này đến đợt khác tràn vào mạng lưới thần kinh và mao mạch, cảm giác tê buốt khắp cơ thể khiến ranh giới giữa bản thân và thế giới bên ngoài trở nên đục ngầu mờ ảo.

Môi dưới mà Phương Duệ đang cắn được buông lỏng, tiếng thở dài và rên rỉ thoát ra. Trong cơn hoảng hốt, những lời cuối cùng mà Lâm Kính Ngôn nói vang lên trong đầu hắn, lồng ngực lan tràn một nỗi tủi thân chẳng hiểu duyên cớ. Hắn hé miệng, có điều giọng nói đã tịt hẳn, chẳng ra tiếng, chỉ bật ra mấy tiếng ho. Dương vật trong cơ thể đã bành trướng đến cực hạn, truyền tới những rung động nhỏ bé. Mà dường như Lâm Kính Ngôn cũng đã sực nhận ra, lặng lẽ ngừng những vận động không kết cấu, đổi thành đè bắp đùi Phương Duệ, hông giảm nhẹ cường độ, không tiếp tục xông tới nữa mà yên lặng thối lui ra ngoài.

Đến khi phần lớn không gian trong khang đạo sinh sản và tràng đạo lần nữa mất đi nguồn kích thích, Phương Duệ mới hiểu ra ý đồ của Lâm Kính Ngôn, cánh tay mù quáng bám víu lấy cơ thể Lâm Kính Ngôn, cái mông vặn vẹo, không muốn để hắn rời khỏi mình. Có thể là trong lúc ý loạn thần mê hắn hô lên tên Lâm Kính Ngôn, cũng có thể là không có, nhưng âm thanh hỗn độn cùng động tác quả thật có cản trở Lâm Kính Ngôn, khiến hắn mất đi chừng mực, ở mấy cm cuối cùng trong miệng khang đạo, động tác đột nhiên trở nên thô lỗ, mất kiểm soát.

"Buông tay... A!"

Kế hoạch im lặng của Lâm Kính Ngôn rốt cục không thể kéo dài đến cuối cùng. Hắn miễn cưỡng rút ra giữa cuộc xô đẩy, não vẫn còn choáng váng vì thiếu dưỡng khí, phần lớn tinh dịch phun tung tóe trên mông và đùi Phương Duệ, một phần nhỏ mắc lại trên miệng khang đạo. Hạ thể đã phóng thích một lần của Phương Duệ không bắn ra lần nữa, mà lại cao trào khi đang tranh chấp, hắn hít một hơi sâu, tiếng ù tai lặp đi lặp lại, không phân biệt được âm thanh phát ra từ bên trong hay bên ngoài, nhận thức trở nên hỗn loạn.

Kiềm chế ở cổ tay và mí mắt Phương Duệ rời đi, hắn được đỡ ngồi dậy, cơ thể mềm nhũn, miệng bị nhét vào cái gì đó. Khi Lâm Kính Ngôn quay lại, hắn ngậm nước trong miệng, nắn gò má Phương Duệ rồi nghiêng đầu môi kề môi đưa nước đi vào, nhìn yết hầu của Phương Duệ trượt lên trượt xuống rồi mới yên tâm phần nào. Hắn lấy khăn từ phòng tắm để lau sơ qua Phương Duệ và bản thân mình, xong xuôi mới kéo Phương Duệ đang mê man đi cọ rửa.

Trong trí nhớ của Phương Duệ toàn là những mảng sáng tối vụn vỡ, chỉ nhớ rõ xúc cảm cái chạm của lòng bàn tay và cơ thể Lâm Kính Ngôn, đều là những nơi mà vươn tay là có thể chạm tới, ý thức hỗn độn dần an tâm. Hắn tùy ý để Lâm Kính Ngôn phụ trách dọn dẹp, ngắt quãng cảm nhận được dòng nước ấm chảy qua. Cho đến khi cơ thể được lau sạch thêm một lần, Lâm Kính Ngôn thậm chí còn thay chăn ga gối nệm xong xuôi rồi mới nhét hắn vào giường.

Sự yên tâm do chăn bông mang lại và sự an tâm do Lâm Kính Ngôn đem tới trộn lẫn vào nhau. Thanh âm chúc ngủ ngon của Lâm Kính Ngôn bên tai nghe có chút mệt mỏi.

-- Ngủ đi, Phương Duệ.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook