Hoàn [Valentine 2021][R18][Lưu Lô] Thức Uống Có Cồn

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
THC UNG CÓ CN
Sản phẩm thuộc
Project Mừng Valentine 2021 - Xuân Dạ Hỉ Vũ
Tác giả: BYS00
Cv: Ná Ná
Edit: Cú mèo


Lưu Tiểu Biệt nhìn Lư Hãn Văn say đến bí tỉ, chiếc áo sơmi xanh lam nhạt vô cùng trang trọng bị cocktail thấm ướt, tùy ý tỏa ra hương rượu ngọt ngào, lớp vải áo ôm sát người so với khi không mặc gì không chút khác biệt, hai điểm hồng hồng trước ngực ngược lại càng thêm gợi tình.​

Vào lúc mùa giải mới bắt đầu, Lam Vũ đến thành phố B đấu sân khách, vừa vặn trùng với ngày sinh nhật của Lư Hãn Văn, cho nên sau khi Lam Vũ bàn bạc với chủ nhà Vi Thảo đã tổ chức đơn giản cho Lư Hãn Văn một buổi tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi cũng xem như là lễ trưởng thành, toàn đội Vi Thảo đương nhiên cũng nhận được lời mời tham dự, nhưng do giữa đội trưởng Dụ Văn Châu của Lam Vũ và đội trưởng Vương Kiệt Hi của Vi Thảo không hề có không khí hòa hợp gì mấy, do đó mọi cuộc nói chuyện của hai bên trong buổi tiệc đều giống như đang trong một trận chiến.​

Lư Hãn Văn ỷ vào việc mình đã thành niên không chút để tâm chạy khắp nơi mời rượu, tuy rằng đa số đều là cocktail nồng độ thấp hoặc là rượu trái cây, nhưng cứ liên tục rót không ngừng, cộng thêm việc thời gian lúc Lư Hãn Văn tìm được Lưu Tiểu Biệt đã không còn sớm nên trên căn bản cậu đã không còn tỉnh táo, bộ dạng nửa tỉnh nửa mê khiến Lưu Tiểu Biệt dở khóc dở cười, rõ ràng là tiệc sinh nhật tổ chức cho cậu, kết quả người ngủ trước nhất lại là cậu.​

Bất đắc dĩ, Lưu Tiểu Biệt dự định sẽ nói với Dụ Văn Châu để cho người của Lam Vũ đưa Lư Hãn Văn về khách sạn trước, nhưng Lư Hãn Văn lại sống chết níu lấy tay Lưu Tiểu Biệt không chịu buông, một cậu lại một câu "Tiểu Biệt tiền bối" mà nỉ non, bị Dụ Văn Châu nghe thấy rõ ràng rành mạch, Lưu Tiểu Biệt đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại không biết nói cái gì.​

Cuối cùng một câu nói không mặn không nhạt của Dụ Văn Châu khiến cho Lưu Tiểu Biệt nghi ngờ đây rốt cục có phải là tương lai của nhà bọn họ hay không a —— "Như thế này đi, nếu như cậu không có việc gì thì đưa Tiểu Lư về khách sạn trước nhé, thẻ phòng của em ấy ở trong balo, làm phiền cậu."​

Lưu Tiểu Biệt hiếm khi phản ứng lại trì độn như vậy, qua loa đồng ý liền đỡ Lư Hãn Văn ra khỏi nhà hàng, đội trưởng nhà hắn ở cách đó không xa cầm ly rượu, sắc mặt có chút gì đó phức tạp.​

"Dụ đội, vẫn còn đang khảo nghiệm à?"​

"Xin hỏi Vương đội anh đây là có ý trào phúng chuyện gì sao?"​

Dụ Văn Châu từ trong mắt Vương Kiệt Hi đọc ra được một câu như thế này —— "Lam Vũ của các cậu công không nổi đâu, sớm chết tâm đi", nghĩ biện pháp phản bác lại một cách hợp tình lý lại không mất phong độ thật quá khó khăn, vì vậy Dụ Văn Châu cũng không tự mình đi tìm phiền phức, lúc cười cho qua chuyện lại vô tình nhìn thấy Vương Kiệt Hi đảo mắt, âm thầm tính toán chuyện gì đó.​

"Vậy thì cảm ơn Dụ đội đã đem tương lai của Lam Vũ giao cho Vi Thảo chúng tôi."​

Anh có thể đã nghĩ quá nhiều rồi. Trước khi Dụ Văn Châu mở miệng nói câu này dường như cảm thấy không phải cứ thế thì sẽ có đủ sức thuyết phục để chặn đứng lời của đối phương, nên đành đổi sang một câu nói đầy cam chịu khác, lại còn phải mỉm cười đối mặt.​

"Không cần khách sáo, Vương đội."​

Chờ đến lúc Lưu Tiểu Biệt đưa người về đến khách sạn, mọi thứ đã phát triển theo chiều hướng có chút xấu đối với Lưu Tiểu Biệt. Không phải nói Lưu Tiểu Biệt đối với Lư Hãn Văn có cỡ nào không thích, mà ngược lại là bởi vì thích nên mới dễ dàng gặp phải chuyện —— vừa nãy ánh mắt Dụ Văn Châu nhìn hắn kia tuy không có gì đặc biệt, nhưng Lưu Tiểu Biệt luôn cảm thấy không thân thiện như thế, chung quy người mà mình mang đi chính là tương lai của nhà người ta, không thể chỉ cười cười nói nói liền có thể cho qua chuyện được.​

Lần mang đi này có thể mang cả tương lai của người ta. Đội trưởng Lam Vũ dẫn theo đội viên Lam Vũ nhiều như vậy mà không cần ai, lại đi bảo mình đưa Lư Hãn Văn quay về là bởi vì quá yên tâm hay là bởi vì quá không yên tâm nên trực tiếp chiều theo ý của hai người? Lưu Tiểu Biệt nghĩ mãi không hiểu, hiện tại người đang đu trên người hắn dự định giở trò thử cởi quần áo của hắn không để cho hắn tiếp tục suy nghĩ một vài chuyện ngay thẳng.​

"Chậc, tiểu quỷ này... Uống say rồi cũng không thể an phận hơn một chút sao?" Lưu Tiểu Biệt vốn dự định giúp Lư Hãn Văn thay bộ đồ bị rượu thấm ướt ra trước, nhưng người kia vẫn không chịu phối hợp, còn không ngừng dùng tay đi sờ soạng khắp nơi, lòng bàn tay ấm áp cách một lớp vải vuốt nhẹ qua lưng hắn, lại từ bên eo vòng tới trước ngực, thậm chí còn thấp giọng nỉ non cái gì mà muốn thăm dò từ bụng dưới trở xuống, bị Lưu Tiểu Biệt trầm mặt đè lại bàn tay đang làm loạn.​

Nếu cứ tiếp tục như vậy còn có thể nhịn được không đây! Lưu Tiểu Biệt đột nhiên nghi ngờ thời gian Lam Vũ rời khỏi thành phố B vào ngày mai đặt trước muộn như thế phải chăng có dụng ý khác —— phòng ngừa một số tình huống ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra. Lưu Tiểu Biệt thật sự không biết Lư Hãn Văn sau khi say rồi sẽ như vậy, không chỉ mất sự kiềm chế và dè dặt thường ngày, thậm chí còn liều mạng bất chấp tất cả ném tia lý trí cuối cùng đi.​

Mọi thứ đều đang đi về phía vực sâu mang tên dục vọng.​
Mùi rượu xộc vào trong khoang miệng, lúc vừa mới bắt đầu trong cuộc giao phong môi lưỡi giao triền với nhau không chịu khoan nhượng dần hiện ra bên yếu thế hơn, Lưu Tiểu Biệt dứt khoát cắn nhẹ kiềm chế lại đầu lưỡi mềm mại chủ động tiến vào của Lư Hãn Văn không cho lùi về, nước bọt đầy tràn chảy xuống khóe môi, dọc theo cần cổ thấm vào trong áo, Lư Hãn Văn xoay lại ngồi trên người Lưu Tiểu Biệt, hai mắt khẽ nhắm, bàn tay hoảng loạn muốn kéo áo của Lưu Tiểu Biệt xuống nhưng lại phí công, chỉ có thể mặc bản thân bị người ta chế ngự.​

Chiếc áo sơ mi dễ dàng cởi ra bị đối phương thuận tay vứt ở cuối giường, Lưu Tiểu Biệt chỉ có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng và chút hương sữa bò của sữa tắm còn sót lại trên người cậu, hai loại hương vị vô cùng khác biệt pha trộn với nhau làm cho người ta có chút không quen, nhưng giờ phút này lại có thể mang đến tác dụng thúc giục hành động. Chiếc gáy trắng nõn lưu lại mấy vết tích đỏ bầm, xương quai xanh hiện rõ dấu răng vừa nhìn đã biết dùng sức không hề nhẹ, một tay từ tấm lưng trần hướng lên trên vuốt ve xương bả vai, rồi mới chuyển dời đến hai điểm trước ngực kia cẩn thận chăm sóc, đầu vú vì sung huyết mà đỏ tươi và mẫn cảm, ngón tay lành lạnh lướt qua đem người đang run rẩy ôm chặt vào lòng.​

Những nơi đôi môi ướt át lướt qua sẽ lưu lại dấu vết đỏ hồng, hàm răng cọ qua nhũ tiêm cắn nhẹ một cái, Lưu Tiểu Biệt rõ ràng cảm giác được đôi tay đang bấu lấy áo sau lưng của mình ngày càng chặt, chỉ động nhẹ thôi mà đã là kích thích sợ hãi thế này rồi, hắn không nhịn được đẩy cơ thể tiến về phía trước, tuy không thấy được bộ dạng của bên dưới, nhưng chắc hẳn thằng em đã đứng thẳng chào cờ từ lâu, chỉ chờ tiến thêm một bước đụng chạm an ủi.​

"Bình thường cũng lẳng lơ như thế này à, tiểu quỷ?" Lưu Tiểu Biệt kéo eo Lư Hãn Văn qua nửa ôm lấy cậu, nghe cậu rầm rì nói hồi lâu nói muốn cởi chiếc quần tây không thoải mái, phía trước của chiếc quần đều đã thấm ướt cả một mảng, đỡ đối phương nằm lên giường trước đó còn đặc biệt lót gối bên dưới, Lưu Tiểu Biệt dứt khoát kéo cởi quần áo trên người mình sau đó tìm kiếm gel bôi trơn khách sạn chuẩn bị, không nói hai lời liền xé bỏ bao bì, vặn mở nắp để sang một bên, rồi lại tiếp tục màn dạo đầu hắn vẫn làm chưa xong.​

Lưu Tiểu Biệt nhìn lướt qua nửa thân trên có chút thảm hại của cậu, e rằng cổ áo đồng phục của Lam Vũ sẽ không giấu được những dấu hôn kia —— Thôi bỏ đi, ai bảo tiểu quỷ này cứ ngồi trên người mình chọc lửa ở khắp nơi. Đốt ngón tay vừa mới vướng lại ở rìa của lớp phòng bị cuối cùng, Lư Hãn Văn đột nhiên ôm lấy eo Lưu Tiểu Biệt mạnh mẽ kéo xuống dưới, đột ngột mất trọng tâm khiến hắn cả người bổ nhào tới trước, chưa kịp mở miệng hỏi có chuyện gì, Lư Hãn Văn đã sáp tới cắn một ngụm bên gáy Lưu Tiểu Biệt, lực đạo không mạnh không nhẹ vừa vặn lưu lại nửa vòng vết tích, sau đó liếm quanh dấu răng kia, cảm giác ướt át ngứa ngáy từ da thịt lan đến tận tâm can.​

Phương pháp chọc người vừa ngây ngô lại vừa có một phong cách riêng, Lưu Tiểu Biệt một bên đè Lư Hãn Văn lại một bên suy nghĩ xem tối hôm nay có đến làm hết mình không, lỡ đâu ngày mai bị phụ huynh của người ta nhìn chằm chằm quở trách một trận thì thật không tốt, dù thế nào đi nữa ăn được một lần chắc chắn sẽ có lần sau, từ từ thôi cũng được rồi. Nghĩ như vậy, Lưu Tiểu Biệt cuối cùng đã sẵn sàng bước vào việc chính một cách nghiêm túc.​

Lúc lớp quần áo cuối cùng trên người được cởi xuống hắn chơi xấu nhẹ nhàng cầm lấy tính khí đã sớm chảy nước ướt đẫm, người bị chế trụ lấy eo phát ra tiếng nức nở động lòng người, tựa như trừng phạt lại như khiêu khích giúp đối phương vuốt ve, nhưng tốc độ lại từ tốn chậm chạp hoàn toàn không đủ để đạt đến cao trào, hiển nhiên là đang có ý định mài mòn dục vọng của người dưới thân.​

Nhìn người mặt đầy nước mắt thở dốc, Lưu Tiểu Biệt nhịn cũng rất khó chịu, nhưng vẫn cứ đem dục vọng cưỡng chế thu lại, lộ ra vẻ đặc biệt kiên nhẫn trong màn dạo đầu. Thời điểm như thế này nên học theo đội phó nhà mình, giày vò người khác không có gì xấu cả, nói không chừng còn có thể thu hoạch được chuyện ngoài ý muốn gì đó, ví dụ như hiện tại chính là tiếng thở dốc mê người truyền vào tai.​

Lưu Tiểu Biệt là lần đầu tiên dùng gel bôi trơn dạng lỏng chân chính, cảm giác chất lỏng dinh dính nhớp nháp khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng khi thăm dò vào hậu huyệt nháy mắt liền phát huy tác dụng của nó —— cơ thể đã say rượu không hề đặc biệt mẫn cảm, mà độ nóng mà gel bôi trơn mang lại có thể tăng cường sự phấn khích, vừa vặn bổ sung vào chỗ thiếu hụt này. Vách huyệt vốn dĩ khô khốc sau khi bị ngón tay cùng gel bôi trơn xâm nhập khiêu khích khắp nơi có vẻ trở nên hưng phấn hơn, tranh nhau chen lấn bao vây lấy dị vật, cảm giác khó chịu dần dần thoái lui thì mong muốn níu giữ lại càng tăng thêm.​

Trong nháy mắt đã trực tiếp thêm đến ba ngón tay, Lư Hãn Văn có chút khó chịu nuốt nước bọt, Lưu Tiểu Biệt nhẹ nhàng liếm láp quả anh đào đỏ mọng trước ngực như an ủi cậu, bàn tay bên dưới mô phỏng hành động tiến công dồn dập không ngừng của tính khí, trong lúc lơ đãng chạm đến điểm cực khoái liền ôm sát người dưới thân không an phận cảm nhận sự run rẩy của cậu, từ đầu đến cuối cũng không quan tâm đến phía trước của chính mình, chỉ hết sức chuyên tâm kiên nhẫn cọ sát mở rộng cho đối phương.​

Mặc dù gel bôi trơn không có tác dụng thúc tình, nhưng đối phương giờ phút này không còn tỉnh táo sẽ có ảo giác toàn thân đều đang bốc cháy, tiếng thở dốc khó nhịn kèm theo những tiếng khóc nức nở không rõ ràng, thân thể làm ra tư thế mời gọi vẫn không thể lay động được Lưu Tiểu Biệt, vậy cũng chỉ có thể mở miệng cầu xin.​

"Ưm a... Tiểu Biệt tiền bối... Nhanh, nhanh một chút ..."​

"Nhanh lên một chút cái gì?" Lưu Tiểu Biệt ngón tay giữa tiến sâu hơn một chút, sau đó từng chút từng chút gập lại, nhấn vào một bên tràng thịt sau đó duy trì động tác như thế hướng ra phía ngoài co rúm lại, ngoài miệng còn cố ý giả ngốc, "Nhanh động một chút, hay là muốn anh tiến vào nhanh một chút?"​

"Tiến vào... Tiến vào..."​

Gối lót sẵn dưới lưng giúp Lư Hãn Văn không tốn chút công sức nào để nâng người lên, nhưng thời gian dài căng cứng lại không chiếm được khoái cảm ngược lại làm cho cơ thể đau nhức không ít, thấy màn dạo đầu đã đủ cùng với trạng thái bôi trơn của hậu huyệt đã được điều chỉnh tốt hơn, Lưu Tiểu Biệt vẫn không nhịn không được muốn nghe thêm giọng nói chủ động mang theo chút nức nở mê người vừa nãy, tính khí chặn trước địa phương đang không ngừng mời gọi, trước khi tiến vào lại cất giọng hỏi.​

"Muốn ai đi vào, em phải nói cho tôi biết nha, tiểu quỷ?"​

"Tiền bối... Tiểu Biệt tiền bối... Muốn anh ..."​

Âm cuối cuối cùng rõ ràng có chút cao hơn, là bởi vì miệng huyệt bên dưới đột nhiên bị cự vật xông vào buộc cậu phải nâng cao giọng điệu, động tác thô bạo bất ngờ đập tan hết những tiếng rên rỉ chưa thốt thành lời, chỉ có bàn tay đặt bên hông mới có thể cho Lư Hãn Văn tìm được điểm mượn lực, nhưng cậu chưa kịp ổn định lại cơ thể mình thì đã bị hung hăng tấn công trượt người về phía trước.​

Vách huyệt ẩm nóng siết chặt mút lấy cự vật có thể gợi ra làn sóng khoái cảm khổng lồ, hết lần này đến lần khác đưa nó tiến vào nơi sâu hơn, lại đang khát vọng giả vờ rút đi, rồi mạnh mẽ tiến sâu hơn chạm điểm mẫn cảm điểm, phát ra dòng điện lưu làm người ta mềm yếu thoát lực, sự ngọt ngào tự bên hông truyền đến làm cho nhuyễn thịt trong hậu huyệt không khỏi tự mình siết chặt, tiếng thở dốc nặng nề của người đang di chuyển trên người mình cũng âm thầm miêu tả vách huyệt căng mịn rốt cục có thể mang đến bao nhiêu mãnh liệt.​

Lư Hãn Văn trong tư thế không thoải mái lắm đưa cánh tay khoác trên người Lưu Tiểu Biệt, vốn chỉ là có chân phải câu bên người của đối phương, nhưng sau khi mọi thứ đều bị khoái cảm nuốt chửng, động tác của cậu cũng không tự chủ được mà phát sinh thay đổi —— hai chân quấn quýt quanh eo Lưu Tiểu Biệt, vô thức thổ lộ hy vọng hắn có thể thâm nhập sâu hơn để thỏa mãn dục vọng của mình trong âm thầm, rõ ràng đã là bộ dáng đáng thương không chịu nổi nữa, thân thể lại còn không biết đủ, dòng điện từ trong sống lưng truyền đến khiến ngón chân co quắp lại, hô hấp càng thêm run rẩy.​

Lúc sắp đến cao trào tiếng rên rỉ cũng dị thường ngọt ngào, Lư Hãn Văn bị bắt quả tang lập tức liền bị ngăn chặn ham muốn xuất tinh, tính khí đứng thẳng phía trước bị ngón cái chặn lại, khiến cho hai ngón tay vòng xuống phía dưới nhẹ nhàng véo gốc rễ, mùi vị từ trên mây rơi xuống đất tự nhiên rất khó chịu, nhưng Lư Hãn Văn cũng không cách nào làm cho Lưu Tiểu Biệt từ bỏ niềm vui bằng bộ dạng hiện tại của mình được, chỉ có thể khàn giọng cầu xin tha thứ, sự tiến công hung mãnh vẫn không dừng lại.​

Bên hông đã xuất hiện vết tích không thể nhìn thẳng, phỏng chừng sáng mai sẽ xanh tím một mảng, bờ mông thịt trắng tuyết vì lúc nãy đùa giỡn cũng là rải đầy dấu ngón tay, hai chân mở rộng hết cỡ, thịt hồng nhạt lẫn vào không biết rốt cuộc đâu là thuốc bôi trơn đâu là bạch dịch dâm mỹ từ tuyến tiền liệt tiết ra, lông mao dính ướt như vô tình lại như cố ý kích thích đáy chậu, cảm giác ngứa ngáy làm toàn thân căng cứng, khó chịu không chỗ phát tiết pha lẫn khoái cảm ở nơi nào đó giày vò cậu nước mắt mông lung, sau cùng vẫn là khoái cảm thoáng thắng hơn một bậc.​

Hậu huyệt lần đầu tiên bị đối xử như thế này cho dù nhìn không rõ cũng có thể thấy mị thịt đỏ tươi lúc rút tính khí ra, bộ dạng thoáng sưng đỏ lên khiến Lưu Tiểu Biệt đau lòng, thả lỏng ra sự trói buộc phía trước của đối phương, gần như cùng nhau lên đỉnh một lúc, tàn dư của khoái cảm cao trào vẫn còn từng bước xâm chiếm lý trí của Lưu Tiểu Biệt, cho dù tính khí đã phát tiết bởi vì bộ dạng mê người trước mắt của người yêu lại bán cương, nhưng cuối cùng hắn vẫn là cắn răng thoái lui rút ra khỏi cơ thể yếu ớt này, thận trọng ôm người đi tắm rửa.​

Lần đầu tiên liền bị đối xử thô bạo như thế, miệng huyệt hầu như không thể khép lại được, mà Lư Hãn Văn giờ phút này bởi vì vô cùng uể oải cùng men say chưa tan đã ngủ thiếp đi trong lúc được người ta tắm rửa, đương nhiên cậu cũng không biết lúc Lưu Tiểu Biệt giúp cậu thay quần áo xong đã lưu lại một nụ hôn khẽ, chỉ là chạm vào bờ môi mềm mại, đơn giản thế thôi.​


So với dấu hôn khi nãy màu sắc còn đậm hơn tạm thời không có cách nào che lại, Lưu Tiểu Biệt cũng chỉ đành dự định sẽ tiếp nhận hết các loại ánh mắt nhìn chăm chú vào ngày mai. Nghĩ muốn dọn dẹp đơn giản lại chiếc giường đơn khắp nơi bừa bộn khác một chút để nghỉ ngơi —— mặc dù căn phòng này ban đầu chỉ có một mình Lư Hãn Văn —— nhưng cũng bị người đã ở ngủ mơ ôm lấy eo, chân cũng thuận thế vào quấn lấy Lưu Tiểu Biệt, hiển nhiên đã đem hắn làm thành gối ôm hình người.​

"Không... Không cho đi... Tiểu Biệt tiền bối ..."​

Chính Lưu Tiểu Biệt cũng không phát hiện sự ấm áp trong ánh mắt của bản thân, trong lòng đang trêu chọc tiểu quỷ này đã thành niên rồi vẫn còn bộ dạng của một đứa nhỏ, nhưng đôi tay lại vô thức ôm lấy bờ vai nhỏ gầy của cậu.​

"Được, anh không đi."​

[Hoàn]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook