[Hàn – Trương] Ngọc Biển

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Ngọc Biển


credit: đợi cập nhật

Tác giả: Mạc Hoa

Nhân vật chính: Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh

Link topic gốc: Convert

Edit: Túc Liên

Tóm tắt: Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh từ khi bắt đầu gặp nhau đến kết thúc mùa giải 4.

***


1.

Hàn Văn Thanh là một người không dễ kết thân.

Đây là lời nhận xét đã được nói giảm nói tránh. Trong trại huấn luyện Bá Đồ lưu truyền rất nhiều tin đồn về đội trưởng, khiến hầu như toàn bộ người mới đến trại huấn luyện đều hoang mang nghi ngờ với lựa chọn của bản thân.

Đương nhiên, “hầu như toàn bộ” không bao gồm Trương Tân Kiệt.

Khác với những thiếu niên đến trại huấn luyện cùng thời điểm, cậu đến trại huấn luyện Bá Đồ sau khi đắn đo suy nghĩ thận trọng, không hề có kết quả nào khác thúc đẩy. Giống như lúc cậu quyết định nghỉ học, tiến vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu cũng không dao động, vì vậy tin đồn đội trưởng là một ác thần dữ tợn cơ bản không tính là một chướng ngại. Huống hồ, Trương Tân Kiệt trước nay cũng không để tin đồn vào tai.

Trước khi gặp trực tiếp người thật, ấn tượng về Hàn Văn Thanh trong cậu là một người cứng rắn, quyết đoán, không chấp nhận thoái nhượng. Nói là ấn tượng về Hàn Văn Thanh, chính xác hơn phải là ấn tượng về Đại Mạc Cô Yên trên sân đấu.

Thời điểm lựa chọn trại huấn luyện, để có quyết định chính xác nhất, Trương Tân Kiệt xem lại toàn bộ replay của các chiến đội trong liên minh, bất kể là Gia Thế, Hoàng Phong, Bách Hoa hay Bá Đồ. Sau cùng, cậu ngồi trước máy tính, tua đi tua lại trận chung kết mùa giải thứ hai, nhìn Đại Mạc Cô Yên như độc hổ, mang theo tinh thần giết địch một ngàn tự hại tám trăm, gào thét mà lao vào trận địch, cao ngạo, quyết liệt, vết thương đầy mình, không còn đường lùi.

Tư thế ngồi không thay đổi, nhưng thân hình cậu hơi nghiêng về trước, cậu chọn góc nhìn mục sư Bá Đồ xem lại lần nữa, lần này xem càng nghiêm túc. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cậu vô thức đưa tay lên bàn phím, đến khi ngón tay chạm vào những phím quen thuộc, mới nhận ra mình không thể điều khiển nhân vật này.

Khoảnh khắc đó, cậu không thể phủ nhận tim mình đập nhanh hơn, sau khi bỏ tay xuống vẫn nghiêm túc suy nghĩ, phải chăng bầu không khí bi tráng oanh liệt của nhân vật Đại Mạc Cô Yên đã tác động đến mình, khiến cho mình có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Nếu là mình trên sàn đấu sẽ làm thế nào.

Cậu là người hiếm khi nghĩ về giả thiết, nhưng khi chuyển tầm nhìn về lại màn hình máy tính, thấy Đại Mạc Cô Yên cuối cùng ngã dưới Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu, cậu nhịn không được mà nghĩ về giả thiết ấy.

Cậu đem toàn bộ nguyên nhân và kết quả bày ra trước mắt, giống như đang chậm rãi suy nghĩ về một công thức phức tạp.

Cậu lẳng lặng ngồi yên cho đến khi đưa ra kết luận.

2.

Kết thúc mùa giải thứ hai, chiến đội Bá Đồ bắt đầu tìm kiếm người kế thừa nhân vật Thạch Bất Chuyển.

Thời kỳ liên minh vừa thành lập, đội viên mỗi chiến đội tuổi tác không đồng đều, có người còn rất trẻ, cũng có người đã đến những năm cuối của kiếp sống chuyên nghiệp. Người điều khiển nhân vật mục sư chủ lực Thạch Bất Chuyển của Bá Đồ chính là một tuyển thủ thuộc vế thứ hai.

Mọi người đều đồng ý anh ta còn có thể cố gắng đánh thêm một năm, nhưng mục sư là mấu chốt trong trận đoàn đội, vị trí này tuyệt đối không thể làm qua loa hoặc để trống. Tìm trong game là một biện pháp, nhưng đội trưởng Hàn Văn Thanh càng ưu tiên việc tìm người thích hợp từ trại huấn luyện Bá Đồ, bởi những thiếu niên này dù gì cũng có ít nhiều quyết tâm bước vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp. Anh không muốn lãng phí thời gian vào những người do dự không quyết đoán, cũng không rõ lý lịch, kể cả kỹ thuật rất tốt cũng không được.

Mùa giải kết thúc rơi vào thời gian nghỉ hè, mà thành tích Bá Đồ ở mùa giải thứ hai chỉ thua mỗi Gia Thế, nên đợt này học sinh nghỉ hè tham gia trại huấn luyện rất nhiều. Nhưng sau khi tổng hợp danh sách, người phụ trách trại huấn luyện phát hiện ra phần lớn trại viên đều là nhà quyền pháp, mục sư chỉ vỏn vẹn vài người, vì vậy sau giờ huấn luyện tất cả trại viên chơi mục sư đều được giữ lại, chờ người của chiến đội xuống khảo sát, tuy nhiên không ai ngờ người đến sẽ là đích thân Hàn Văn Thanh.

Nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu, vị đội trưởng trẻ tuổi này có khí chất và uy lực vượt xa tuổi tác, trong đội trước nay đã nói là làm, cả ông chủ cũng xem trọng ý kiến của anh, đội viên hiện tại trong chiến đội hầu như cũng do đích thân anh đến chọn.

“Tôi không cần người theo không kịp bước chân tôi.”

Câu nói này được lưu truyền trong trại huấn luyện, tuy không rõ xuất xứ, ai nấy đều tin tưởng câu này phát ra từ miệng đội trưởng Hàn Văn Thanh.

Cho nên tuy trên thực tế Hàn Văn Thanh không lớn hơn các thiếu niên ở trại huấn luyện bao nhiêu, lúc anh xuất hiện ở trại, toàn bộ không gian nháy mắt trở nên yên tĩnh. Mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh, thấp thỏm lo lắng cúi đầu nhìn xuống chân.

Chỉ có một thiếu niên ngẩng đầu, nhìn anh thẳng vào mắt.

3.

Trương Tân Kiệt thao tác nhân vật trong chương trình huấn luyện, chạy nhanh, vượt qua ngọn núi, nhảy qua vách núi, tránh né chướng ngại vật, cuối cùng đến địa điểm kết thúc, đồng hồ đếm ngược dừng ở 00:00.

“Cậu có khả năng kết thúc nhanh hơn.” Hàn Văn Thanh đứng ở một bên, đột nhiên mở miệng nói.

“Vâng, tôi biết kỷ lục hiện tại của mình.” Trương Tân Kiệt nhẹ nhàng đẩy bàn phím, đứng dậy nhìn thẳng đối phương: “Nhưng so với việc tăng tốc lên, tôi cảm thấy quan trọng hơn vẫn là việc khống chế tiết tấu của mình.”

Hàn Văn Thanh nhíu mày, sau cùng gật đầu, không nhìn ra được tâm tình, rồi đi sang chỗ các trại viên nghề mục sư khác, nhìn bọn họ lần lượt hoàn thành chương trình huấn luyện.

Trương Tân Kiệt không dõi theo, cậu ngồi xuống tiếp tục chương trình huấn luyện, cũng không biết lý do Hàn Văn Thanh hôm nay đến. Tuy cậu đến trại huấn luyện Bá Đồ với mục tiêu gia nhập chiến đội, nhưng đối với những cơ hội trời cho thế này cậu không quá để ý. Cậu chỉ tập trung vào thao tác, dường như việc khắc phục sai lầm bản thân còn quan trọng hơn.

Mà khi tay cậu cuối cùng rời khỏi bàn phím, định nghỉ ngơi một lúc, cậu phát hiện Hàn Văn Thanh lại quay về bên cạnh cậu.

Đối phương không nói gì, nên cậu chỉ có thể im lặng.

"Lúc nghỉ ngơi có thể luyện tay, biết chứ?" Hàn Văn Thanh mở miệng, nhưng lại hỏi một việc chẳng liên quan.

Trương Tân Kiệt hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời thẳng thắn: "Tôi có tự học qua tài liệu và video."

Hàn Văn Thanh lại hơi nhíu mày, quan sát thiếu niên trước mặt thêm lần nữa.

Đầu tóc chỉnh tề, đeo một đôi kính mắt không gọng, nghiêm túc và thuần khiết hệt một cậu học sinh, nhưng lại mang một vẻ bình tĩnh khác hẳn các học sinh cùng tuổi.

Mà không, nói là bình tĩnh, không bằng nói là đề phòng. Hệt như vỏ trai dưới biển sâu, với một tinh thần vĩnh viễn không dao động, nghênh đón những tác động từ môi trường, những cuộc tấn công của thợ săn, thậm chí những thảm họa long trời lở đất.

Đó là một sự phòng thủ tuyệt đối.

4.

Trong mắt nhiều người, Hàn Văn Thanh là người thích tấn công.

Việc này không hề nói lên rằng anh không hiểu phòng thủ, nhiều khi chỉ vì anh không muốn thế.

Đôi lúc Trương Tân Kiệt nghĩ, đây cũng là một loại tùy hứng, tuy “tùy hứng” và “Hàn Văn Thanh” nghe có vẻ không hề hòa hợp với nhau.

Giống như hiện tại, cậu ngồi ở vị trí của mình trong phòng huấn luyện, nghe Hàn Văn Thanh dùng từ ngữ nghiêm khắc phê bình một đội viên phạm lỗi, tuy hoàn toàn không nhằm vào cả đội, nhưng cả phòng lập tức yên tĩnh, không còn tiếng nói chuyện hay tiếng bấm chuột và gõ phím. Mọi người lặng lẽ chỉnh lại tư thế, ngồi yên tại chỗ không động đậy.

Quả là một cảnh tượng kỳ diệu. Trương Tân Kiệt thầm nghĩ, một đội trưởng mới 20 tuổi, dẫn dắt đội ngũ này mới hơn hai năm, vì sao lại có quyền uy khiếp người như thế? Hơn nữa việc này không hoàn toàn chỉ do chính sách của lãnh đạo. Cậu suy nghĩ về vấn đề này, cảm thấy tư duy bản thân dần dần tiến vào một vòng xoáy, trôi về phương hướng cậu không thể xác định.

Từ giữa mùa giải thứ ba, Trương Tân Kiệt bắt đầu cùng tập huấn với đội viên chiến đội. Đến kỳ chuyển nhượng mùa hè, song phương sẽ đăng ký chính thức với liên minh.

Làm người kế thừa Thạch Bất Chuyển, cậu cũng sẽ tham dự huấn luyện đoàn đội. Sau nhiều lần cùng huấn luyện, cậu từng đưa ra ý kiến với Hàn Văn Thanh, liên quan đến việc điều chỉnh chiến thuật cho cả đội, liệu có thể giảm tiết tấu một chút để tăng mạnh phòng thủ.

Mà Hàn Văn Thanh chỉ trả lời một câu: "Nơi này là Bá Đồ."

Không cần giải thích nhiều, Trương Tân Kiệt nghe câu này hiểu ngay, hơn nữa yên lặng mà đồng ý.

Cậu nói lời cảm ơn với Hàn Văn Thanh, sau đó về vị trí của mình, xem lại replay thi đấu. Hít một hơi thật sâu, cậu thử điều chỉnh tư duy của mình. Đối với Trương Tân Kiệt, việc này không hề dễ dàng, bởi vì thay đổi tư duy đồng nghĩa với việc thay đổi thói quen, việc này giống như phá hủy cả một quá trình.

Nhưng cậu muốn theo kịp bước chân Hàn Văn Thanh, đúng hơn nên nói là theo kịp bước chân Đại Mạc Cô Yên, hơn nữa —— còn muốn suy nghĩ xem làm sao để mọi người đều theo kịp bước chân Đại Mạc Cô Yên.

Bởi vì đó mới là vị trí linh hồn của Bá Đồ.

Đến lúc nghỉ ngơi, cậu tháo tai nghe, tập một bài luyện tay.

5.

Thẻ tài khoản Thạch Bất Chuyển là do đích thân Hàn Văn Thanh đưa cho Trương Tân Kiệt.

Cậu duỗi tay nhận lấy, ngón tay vuốt nhẹ trên thẻ tài khoản, thẻ được bảo quản khá kỹ nhưng cũng mang theo vết tích thời gian, cầm trên tay không cảm thấy quá xa lạ.

Bởi vì nhân vật này đã làm bạn với Đại Mạc Cô Yên ròng rã ba năm, mỗi một lần thi đấu và chiến đấu trong ba năm này cậu đều đã ghi nhớ trong đầu, cảm giác này khá kỳ lạ, giống như cậu cũng đã ở đây được ba năm rồi.

Cậu cầm thẻ tài khoản bỏ vào túi áo trên ngực, đang muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn, lại nhìn thấy Hàn Văn Thanh đưa tay ra trước mặt cậu.

Cậu ngạc nhiên mất hai giây, rồi đưa tay ra nắm tay đối phương.

Tay Hàn Văn Thanh rất lớn, khớp xương trên ngón tay rõ ràng, rắn chắc mà mạnh mẽ, nhiệt độ lòng bàn tay ấy hơi cao hơn nhiệt độ cơ thể của cậu.

“Hoan nghênh trở thành một thành viên chiến đội.”

Một câu hoan nghênh vô cùng khuôn sáo, nhưng từ miệng Hàn Văn Thanh nói ra lại nghe rất khí phách, giống như thực hiện nghi thức, cho phép từ nay về sau kề vai chiến đấu.

Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt đối phương, mỗi lần trò chuyện cậu đều có thói quen đó, dù cậu dần dần phát hiện ra mình là người duy nhất ở đây làm vậy.

“Tôi sẽ cố gắng, cùng với Bá Đồ đoạt quán quân.” Cậu hơi dừng lại, rồi bổ sung một tiếng xưng hô: “Đội trưởng.”

Hàn Văn Thanh mỉm cười, đôi môi nhếch lên như đang có ý mỉa mai, nhưng Trương Tân Kiệt biết thực tế đây là một nụ cười tán thành.

“Mùa giải thứ tư, Bá Đồ nhất định sẽ đoạt quán quân.”

6.

Mùa giải thứ tư là một mùa giải đặc biệt.

Tân binh tài hoa khiến người thán phục đồng loạt xuất hiện, vòng đấu bảng bỗng trở nên khó có thể phân biệt, điểm số các chiến đội đều san sát nhau, xem ra chưa đến phút cuối cùng, chưa thể kết luận quán quân sẽ về tay ai, kể cả Gia Thế cũng không thể chắc chắn cho dù bọn họ cũng có một tân binh xuất chúng. Người điều khiển bậc thầy pháo súng Tô Mộc Tranh và đội trưởng bọn họ phối hợp chặt chẽ, cầm chắc giải thưởng cặp đôi hợp tác tốt nhất.

Tân binh xuất hiện ở Bá Đồ là một người điều khiển mục sư, cũng là người cầm nghề trị liệu duy nhất trong “Thế Hệ Hoàng Kim”. Nhưng liên minh đang có thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm tọa trấn, nên một tân binh mục sư khó có thể gây chú ý.

Nhưng rất nhanh có người tinh mắt phát hiện, Bá Đồ ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Dưới sự dẫn dắt của Hàn Văn Thanh, phong cách Bá Đồ không hề thay đổi, vẫn hệt như những mùa giải trước, mang nhiệt huyết quyết chí xông lên, phong cách thậm chí còn cứng hơn trước, đồng thời công kích trở nên càng mạnh.

Đối mặt với câu hỏi từ phóng viên, đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh cũng nói thẳng: “Mục tiêu của chúng tôi luôn là quán quân.”

Khi bị truy hỏi “Vì sao có thể tự tin như vậy?”, câu trả lời của Hàn Văn Thanh là: “Vì mùa giải này là lúc Bá Đồ mạnh nhất.”

Cả phòng đều yên tĩnh, dĩ nhiên có một số phóng viên sẽ không tán thành với ý kiến này, nhưng đối mặt với Hàn Văn Thanh cũng không dám công khai làm ra động thái phản đối, chỉ có thể im lặng.

Trương Tân Kiệt lại cười một tiếng, không phải vì sự im lặng của đám phóng viên kia, mà bởi vì cậu tán thành với Hàn Văn Thanh.

Cậu chưa bao giờ đánh giá cao bản thân, lại càng không đánh giá thấp bản thân. Cậu rõ ràng đã là một mục sư đủ tốt để hỗ trợ cho đoàn đội, cũng tin tưởng bản thân có thể thực hiện được. Bá Đồ sau khi không còn lo lắng, giống như mãnh hổ thoát khỏi gông xiềng, lao lên phía trước càng hung mãnh, cuối cùng đứng trên đỉnh cao Vinh Quang.

7.

Hàn Văn Thanh xem lại đồng hồ, sau đó đưa tay gõ cửa.

Chưa đợi bao lâu cửa phòng đã mở ra, Trương Tân Kiệt đứng đằng sau cửa, thấy Hàn Văn Thanh đến thăm phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây cậu liền nghiêng người mời đội trưởng vào phòng.

Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ tinh tươm, giống như chủ nhân của nó. Hàn Văn Thanh bước qua cửa liền dừng lại, anh không rõ mình nên đứng ở đâu vì quả thật rất ít khi anh đến phòng Trương Tân Kiệt, nói đúng ra, rất ít khi anh đến phòng người khác.

Trương Tân Kiệt đóng cửa lại, quay vào thì thấy Hàn Văn Thanh đứng bất động gần cửa.

“Mời đội trưởng ngồi.” Cậu nhìn đồng hồ, cách giờ cậu đi ngủ còn một tiếng, Hàn Văn Thanh nói chuyện với mình hẳn sẽ không quá lâu.

Hàn Văn Thanh gật đầu, nhưng quan sát cả phòng thấy chỗ mình có thể ngồi chỉ có trên giường và trên ghế trước bàn máy tính, ngồi đâu cũng có vẻ không ổn, nên anh bước thêm hai bước, đi đến chỗ kệ sách.

Sau khi Trương Tân Kiệt tiếp nhận nhân vật Thạch Bất Chuyển, cậu chuyển đến phòng đơn này trong ký túc xá. Mới có hai, ba tháng, giá sách đã chất đầy sách vở, nhưng đều có thứ tự ngăn nắp.

Hàn Văn Thanh sờ lên gáy một cuốn sách, liền nghe tiếng Trương Tân Kiệt gọi mình.

"Đội trưởng."

Anh xoay người, nhìn thấy đối phương rót một ly nước, anh định nói không cần, nhưng lại đưa tay ra cầm lấy ly.

Nhìn Hàn Văn Thanh cầm ly nước uống một ngụm, Trương Tân Kiệt kiềm chế chút nghi ngờ trong lòng, im lặng chờ đối phương lên tiếng. Trong trận đấu hôm nay, cậu đã đề xuất một ý kiến, rồi Đại Mạc Cô Yên dẫn dắt toàn đội phối hợp theo ý kiến của cậu. Cậu suy đoán, hẳn là Hàn Văn Thanh đến đây vì việc này, nhưng lại cảm thấy anh ta không phải người sẽ âm thầm đến đây chỉ vì vậy. Cậu càng không ngờ, đối phương mở miệng liền nói một việc khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.

"Chỉ huy?" Cậu đưa tay đẩy kính mắt, không giấu được vẻ giật mình.

“Tôi đã chú ý được một thời gian, so về bố trí chiến thuật và xem xét tình hình, cậu giỏi hơn tôi.” Hàn Văn Thanh giải thích không chút chậm trễ.

Trương Tân Kiệt ngẩn người, cậu biết Hàn Văn Thanh vẫn luôn chú ý đến mình, nhưng cậu cho rằng đó là cách đội trưởng khảo sát đội viên mới, không nghĩ rằng Hàn Văn Thanh đề cao cậu như vậy.

Tầm quan trọng của chỉ huy với đoàn đội không cần nói cũng biết, hơn nữa hiện tại cậu điều khiển mục sư, chỉ phụ trách làm hậu phương phòng thủ kiên cố nhất cho đoàn đội, mà với Bá Đồ, phương diện chiến thuật hầu như đều xoay quanh những vị trí xông pha chiến đấu ở tiền tuyến.

Đây không phải một việc vừa nói có thể ngay lập tức đồng ý. Trương Tân Kiệt mím chặt môi, tuy những chiến thuật liên quan đến Bá Đồ cậu vẫn luôn suy nghĩ trong đầu, nhưng cậu không thể tùy tiện đem chúng áp dụng cho thực chiến, hơn ai hết cậu hiểu rõ kiếp sống chuyên nghiệp của mình vừa mới bắt đầu, kinh nghiệm thi đấu còn khiếm khuyết, chiến thuật chỉ thiên về lý luận.

Đương nhiên cậu cũng sẽ không giấu giếm những việc này, mà chọn cách nói thẳng.

"Tôi không hỏi cậu những việc này," Hàn Văn Thanh nhíu mày, nói: "Tôi chỉ hỏi cậu, có làm được không?"

Đây quả là phong cách của Hàn Văn Thanh. Cậu mở miệng đáp: “Tất nhiên rồi.”

Như thể đã biết trước đáp án, vẻ mặt Hàn Văn Thanh xem ra không hề biến đổi, ngược lại còn có vẻ đương nhiên.

Trên thực tế, Hàn Văn Thanh hiểu rõ trong thời gian này Trương Tân Kiệt nỗ lực nhiều đến thế nào, biết cậu vì thích ứng Bá Đồ mà cố gắng thay đổi tư duy ra sao. Anh không xác định được Bá Đồ liệu có thật sự thích hợp với Trương Tân Kiệt, nhưng đối phương đã tự mình quyết định, anh cảm thấy mình không cần lo lắng thay.

"Làm tốt lắm." Sau cùng anh vỗ vai Trương Tân Kiệt, nói một câu như ông cụ non.

Trương Tân Kiệt nhìn Hàn Văn Thanh quay người rời khỏi, nhiệt độ lòng bàn tay ấy vẫn còn đang ấm trên bả vai cậu.

8.

Những đội viên khác trong chiến đội không hề bày tỏ nghi ngờ gì với quyết định của Hàn Văn Thanh. Đội trưởng vĩnh viễn đúng, cho dù đội trưởng quyết định để một tên nhóc vắt mũi chưa sạch ra đời chưa lâu trở thành chỉ huy đoàn đội. Bọn họ thậm chí còn tự hào nghĩ, đổi lại là người khác, chuyện này tuyệt đối không xảy ra, cũng không ai có can đảm như đội trưởng bọn họ, đem quyền chỉ huy giao cho một tân binh, xem như tân binh kia quả thật có tài.

Lo lắng duy nhất của bọn họ, chính là việc trong lúc thi đấu sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt và ý đồ của đội trưởng liệu có xung đột. Sau đó bọn họ phát hiện, bọn họ đều lo thừa rồi.

Chuyện như thế trước giờ chưa từng xảy ra, mà theo đà này, sau này cũng sẽ không xảy ra.

Bởi vì sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt hoàn toàn xây dựng theo cách tư duy của Hàn Văn Thanh, như thể cậu đã bỏ qua bản ngã của bản thân để đứng sau lưng Hàn Văn Thanh, trở thành một cái bóng của người ấy.

Hàn Văn Thanh và cậu rõ ràng không giống nhau, thậm chí trái nhau như hai cực nam bắc, một người thích tấn công quyết liệt, một người muốn phòng thủ kiên cố, nhưng cậu phát hiện một điểm tương xứng vi diệu giữa hai người —— một sự cố chấp đến mức bị xem là không hiểu chuyện.

Đã xác định mục tiêu, tuyệt đối sẽ không tùy tiện thay đổi, bất kể vì mục tiêu mà phải hy sinh cái gì và đối mặt chuyện gì.

Như vậy quả thật cũng không tốt, Trương Tân Kiệt nghĩ. Tuy cậu không quan tâm đến việc sẽ gặp phải chướng ngại ra sao khi tiến công trực tiếp như thế, cậu cũng không muốn nhìn thấy Hàn Văn Thanh bị cản bước chân. Có rất nhiều lúc, rõ ràng chỉ cần uyển chuyển thay đổi một chút là có thể tránh khỏi chướng ngại, người này lại nhất định không do dự mà đụng vào.

Nhưng cậu tự nhận mình không có bản lĩnh thay đổi Hàn Văn Thanh, mà đương nhiên cũng không muốn làm vậy. Bởi vì song quyền mang ánh lửa rực rỡ chói mắt của Đại Mạc Cô Yên chính là thứ ban đầu hấp dẫn ánh mắt cậu.

9.

Sau khi Trương Tân Kiệt tiếp nhận vai trò chỉ huy đoàn đội, cậu và Hàn Văn Thanh ngầm có một thói quen. Sau mỗi trận thi đấu, trước ngày họp nhận xét cùng cả đội, vào buổi tối hai người sẽ thảo luận riêng với nhau, sân nhà thì tại phòng huấn luyện, sân khách thì ngay tại phòng khách sạn.

Bởi vì lịch làm việc và nghỉ ngơi của Trương Tân Kiệt, bọn họ thảo luận sẽ không quá lâu, nhưng chưa từng một lần gián đoạn, bất kể bọn họ vừa thi đấu thua hay thắng.

Tuy nhiên, có một lần hoạt động tài trợ được sắp xếp vào sáng chủ nhật, sau trận đấu tối thứ bảy bọn họ phải ngay lập tức bay về thành phố Q.

Trương Tân Kiệt cảm thấy rất phiền. Như vậy nghĩa là cậu không thể thảo luận cùng Hàn Văn Thanh, mà cũng không thể đi ngủ đúng giờ. Phải thay đổi thói quen với cậu là một việc vô cùng khó chịu, nên đến lúc lên máy bay, cậu có chút bồn chồn, cảm thấy đứng ngồi không yên.

Mà trong lúc cậu thở dài, thắt chặt dây an toàn, lại nhìn thấy Hàn Văn Thanh ngồi vào ghế bên cạnh cậu.

“Đội trưởng, chỗ ngồi của anh không phải ở đây.” Cậu đẩy kính mắt, “Trên máy bay không thể tùy tiện thay đổi chỗ ngồi.”

“Tôi đã nói với tiếp viên.” Hàn Văn Thanh thắt dây an toàn, sau đó mở đèn đọc sách.

Trương Tân Kiệt không ý kiến nữa, đồng thời thu hồi ánh mắt. Cậu có thói quen cùng Hàn Văn Thanh đối mặt nói chuyện, ngồi cạnh nhau nói chuyện như này với cậu quả thật xa lạ, hơn nữa khoang phổ thông máy bay ghế ngồi khá nhỏ, khoảng cách giữa hai người khá gần, chỉ cần nhúc nhích sẽ chạm vào tay đối phương.

Cậu không thể cứ quay đầu sang nhìn Hàn Văn Thanh, nhưng không nhìn thấy mặt đối phương càng khiến cậu cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của người ấy. Cậu bất giác ngồi thẳng người lên, lần đầu tiên hiểu được vì sao những người khác cảm thấy sợ người đang ngồi cạnh cậu. Thế nhưng cảm giác của cậu so với nỗi sợ kia dường như khác xa.

"Tiết tấu hôm nay không tệ."

Cậu không mở miệng, Hàn Văn Thanh lại nói đến trận đấu hôm nay. Vì thế cậu đành quay đầu nhìn sang đối phương, ánh đèn đọc sách không đủ sáng để lại một mảng tối trên gương mặt góc cạnh, nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt đối phương.

Nhưng dường như phát hiện tầm mắt cậu, Hàn Văn Thanh cũng nghiêng mặt sang một bên, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Trong khoảnh khắc đó, tim cậu tự dưng đập mạnh, bàn tay đang để trên đầu gối nắm chặt lấy vải quần, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng nói gì, máy bay chuẩn bị cất cánh, gián đoạn cuộc nói chuyện còn chưa bắt đầu giữa bọn họ.

Đến khi máy bay lên đủ độ cao và tiến vào trạng thái ổn định, Trương Tân Kiệt vẫn còn bần thần, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, phát hiện tay mình đã đổ mồ hôi.

Hàn Văn Thanh khẽ cúi người, từ dưới ghế lấy ra laptop rồi khởi động.

“Ở sân bay tôi kịp nhờ quản lý tải hộ replay trận đoàn đội.” Anh giải thích một phen: “Đấu đơn và đấu lôi đài không tải kịp.”

Trương Tân Kiệt nhẹ nhõm thở ra, cuối cùng cậu cũng biết ánh mắt mình nên tập trung chỗ nào.

Đem sự tập trung chú ý đến trận đấu, cậu cũng quên mất vì sao ban nãy mình lại hồi hộp, hai người nghiêm túc thảo luận về trận đoàn đội cũng phát hiện ra vài vấn đề, cậu còn đưa ra vài đề nghị về thứ tự lên sân của các đội viên.

Sau lần thứ hai xem lại replay trận đấu, Hàn Văn Thanh đột nhiên giơ tay nhìn đồng hồ, nhấn nút gọi tiếp viên, yêu cầu mang một cái chăn đến.

“Cậu hẳn là đi ngủ rồi.”

“Đội trưởng, tôi. . .” Cậu rất muốn nói rằng cậu không sao, nhưng chưa kịp mở miệng, Hàn Văn Thanh đã giũ chăn ra, đưa cho cậu.

Cậu hơi ngỡ ngàng nhận lấy, rồi vẫn nghiêm chỉnh trùm lên người.

Hàn Văn Thanh vươn tay tắt đèn đọc sách, tiếp tục xem lại replay trận đoàn đội. Ánh sáng màn hình laptop phản chiếu trên gương mặt anh, cả nụ cười nhếch miệng trông cũng có vẻ dịu dàng.

Trương Tân Kiệt im lặng một lúc, theo thói quen sinh hoạt cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hàn Văn Thanh xem xong trận đoàn đội thêm hai lần, đột nhiên cảm thấy vai nằng nặng, anh ngạc nhiên, quay sang thì thấy đầu Trương Tân Kiệt ngả ở trên vai. Trầm ngâm một lúc, anh vươn tay đóng lại laptop, sau đó nhè nhẹ gỡ xuống cặp kính vẫn đang đeo trên mặt đối phương.

Trên khoang máy bay đèn đã tắt hết, anh lặng yên nhắm mắt lại.

10.

QQ Trương Tân Kiệt có một nhóm gọi là “Thế Hệ Hoàng Kim”. Nghe có vẻ rất phách lối, nhưng đây thật sự là tên mà giới truyền thông đặt cho thế hệ tân binh năm tư bọn họ.

Bởi vì ra mắt cùng một năm, lại đều là người trẻ tuổi, bầu không khí trong nhóm xưa nay rất tốt. Mọi người trêu chọc, nói tục, chém gió, hoàn toàn không có cảnh sắp lên trận đánh nhau kịch liệt nên tuyên chiến trên QQ, ngược lại toàn là tân binh mới bước chân vào nghề, ai cũng tinh thần hăng hái hóng hớt thị phi khắp thiên hạ.

Tuy Trương Tân Kiệt không nói nhiều trong nhóm, nhưng tên cậu cũng hay được triệu hồi, mọi người hỏi cậu “Hàn Văn Thanh có thật sự đáng sợ như vậy không?”, “Nghe nói Hàn Văn Thanh đi ra đường thật sự sẽ có người dâng lên ví tiền?”, . . . linh tinh kiểu vậy.

Đương nhiên cậu biết mọi người chỉ nói chuyện phiếm, cũng không thật sự nghiêm túc trả lời, nhưng mỗi lần có người hỏi cũng sẽ ra nói một hai câu. Cậu thích xem người khác cảm nhận và đánh giá về Hàn Văn Thanh, bất kể đánh giá như thế nào.

Bởi vì gần đây, cậu nhận ra sự lý giải của mình về Hàn Văn Thanh có chút phiến diện, sau khi nghĩ kỹ, cậu phát hiện mỗi khi đối mặt Hàn Văn Thanh, cậu có chút ước ao và sùng bái trong lòng, theo cách nói bình dân, đó chính là tâm tình của fan hâm mộ. Việc này khiến cậu có chút phiền não, nhưng nghĩ lại, cậu cho rằng đây chính là tình trạng chung của Bá Đồ. Phong cách lãnh đạo quá mức mạnh mẽ và trấn áp của đội trưởng Hàn Văn Thanh đã gây ra hiện tượng như vậy.

Khoảng cách giữa cậu và Hàn Văn Thanh không gần mà không xa, khiến cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương.

Cậu gõ một câu “Đi có việc chút”, không tiếp tục nói chuyện trong nhóm. Cậu yên lặng nhìn từng dòng chữ nhảy ra trong khung chat, bỗng có người spam hàng loạt không ai kịp trở tay. Hiển nhiên, Hoàng Thiếu Thiên đã xuất hiện.

Dạ Vũ Thanh Phiền hò hét liên tục trong nhóm, đều là nhắc đến Mộc Vũ Tranh Phong.

Tô Mộc Tranh mãi mới trả lời một câu, khung chat lại bị nhấn chìm trong biển spam của Hoàng Thiếu Thiên, “Nghe nói năm nay gái với Diệp Thu khá là chắc kèo đoạt giải cặp đôi hợp tác tốt nhất có phải không hả phải không hả phải không hả?”

Mộc Vũ Tranh Phong trả lời bằng một cái mặt cười không rõ ý nghĩa, mà tin nhắn của cô cũng không còn tăm hơi. Ngoài việc Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn đang oán hận vì sao người đoạt giải không phải là cậu ta cùng Dụ Văn Châu, những người khác trong nhóm cũng bàn tán sôi nổi về việc cặp đôi hợp tác.

Trương Tân Kiệt ngẩn ra.

Từ khi bắt đầu chơi Vinh Quang, cậu đã chọn nghề trị liệu, mà giữa thiên sứ thủ hộ và mục sư, cậu lại chọn mục sư có tính kiểm soát tình hình cao hơn. Trong game, hợp tác tốt nhất khi PvE nghiễm nhiên thuộc về main tank và trị liệu, còn lúc PvP cũng có những nghề bạo lực mang theo trị liệu làm cặp đôi đại khai sát giới, nhưng với liên minh chuyên nghiệp, sẽ không còn lý thuyết như vậy.

Mục sư là nghề làm dâu trăm họ, dù lúc nguy cấp cũng có thể lựa chọn đối tượng để bơm máu, nhưng việc đó hoàn toàn không phụ thuộc vào đối tượng là ai, mà phải nhìn tình hình chiến trận, nghề nghiệp mỗi người, lượng HP còn lại, . . . rất nhiều yếu tố quyết định.

Cho nên với cậu, hợp tác là một từ tương đối xa vời.

Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong, cậu đương nhiên đã xem replay chiến đấu của họ rất nhiều. Vòng tứ kết đang đến gần, bất kỳ đội ngũ nào nhắm đến mục tiêu quán quân đều sẽ xem Gia Thế là chướng ngại lớn nhất. Không riêng gì Gia Thế, năm nay có tổ hợp kiếm cùng lời nguyền của Lam Vũ thực lực đáng gờm, càng không phải bàn đến cặp đôi tổ hợp tốt nhất năm trước đến từ Bách Hoa.

Cậu nhìn những người này kề vai chiến đấu cùng nhau, thoáng cảm thấy tiếc nuối.

11.

Bá Đồ vững vàng tiến vào tứ kết, còn truyền thông cuối cùng cũng chú ý đến tân binh mục sư Bá Đồ trong trận đoàn đội chỉ huy bình tĩnh mà chuẩn xác, cùng với tỉ lệ sai sót cực kỳ thấp của cậu. Sau khi lấy số liệu cả vòng bảng ra xem, mọi người phát hiện tỉ lệ sai sót của Trương Tân Kiệt quả thật thấp nhất trong hơn một trăm tuyển thủ chuyên nghiệp, căn bản có thể nói không phạm sai lầm nào.

Thật ra trong mùa giải thứ tư, tân binh ngồi ở vị trí chỉ huy trận đoàn đội không hề ít, như Dụ Văn Châu của Lam Vũ hay Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình. Có điều, hai người này đều là hạch tâm thế hệ tiếp theo của chiến đội bọn họ, nhưng với Bá Đồ, hạch tâm sẽ vĩnh viễn là Hàn Văn Thanh, trước giờ chưa từng thay đổi, mà sau khi thay đổi chỉ huy vẫn không thay đổi.

Thế nên trong mắt người khác, vị trí của Trương Tân Kiệt ở Bá Đồ vô cùng kỳ dị.

Nhưng bất kể dư luận suy đoán ra sao, những lời nhận xét về Bá Đồ thật sự giống với những gì Hàn Văn Thanh đã nói, mùa giải này Bá Đồ càng trở nên mạnh hơn, càng có khả năng cạnh tranh đoạt giải.

Trải qua mọi chông gai, bọn họ tiến thẳng vào chung kết, thách thức vương triều Gia Thế với ba quán quân trong tay.

Sau trận chung kết hai năm trước, đây là lần thứ hai Bá Đồ và Gia Thế gặp nhau ở võ đài cuối cùng. Truyền thông tha hồ đưa tin về thù hận đẫm máu, cuộc chiến định mệnh, không chỉ là giữa hai đội mà còn là giữa Đại Mạc Cô Yên và Nhất Diệp Chi Thu. Ở mùa giải này, cả hai đội đều có tân binh xuất sắc, đội hình chiến đội đều có biến đổi và tăng cường, quán quân sẽ thuộc về nhà nào trở thành đề tài truyền thông say sưa bàn luận.

Trong lúc dư luận đang xôn xao, hai chiến đội trái lại không hề sốt sắng đến vậy. Bá Đồ không khí rất bình yên, có lẽ các đội viên cũng cảm thấy hưng phấn trong lòng, nhưng nhìn đội trưởng nghiêm nghị như mọi ngày, mọi người chỉ có thể mang theo nhiệt huyết mà hoàn thành huấn luyện thật xuất sắc.

“Kết quả huấn luyện gần đây rất tốt, số liệu từng cá nhân đều tăng lên, hẳn là do bầu không khí trước khi tiến vào trận chung kết.”

Trương Tân Kiệt đưa danh sách số liệu cho Hàn Văn Thanh, đối phương đưa tay cầm lấy, lật xem từng trang một.

Hiện tại, Trương Tân Kiệt kiêm luôn việc ghi chép và tổng hợp số liệu liên quan đến chiến đội, so với người tiền nhiệm cậu làm càng xuất sắc hơn. Đầu tiên là quản lý chiến đội, sau đó cả ông chủ đều mừng như tìm được kho báu, họ vốn chỉ mong tìm một mục sư giỏi, không nghĩ lại tìm thấy một vị chỉ huy chiến thuật. Hơn nữa, tài năng của Trương Tân Kiệt không chỉ giới hạn trên sân đấu, cậu cũng rất giỏi xử lý công việc trong nội bộ Bá Đồ.

“Mùa giải tiếp theo, việc sắp xếp bố trí huấn luyện cũng để cậu ta làm đi.” Trong một lần nói chuyện với Hàn Văn Thanh, ông chủ Bá Đồ cảm thán vô vàn: “Quả thật như tìm được kho báu.”

Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn ông chủ, ông chủ bắt đầu đổ mồ hôi, tự hỏi mình có nói sai chuyện gì không, thì thấy đối phương gật đầu tán thành.

Biểu hiện của Trương Tân Kiệt đúng là vượt quá tưởng tượng của anh, đồng thời phù hợp với những gì anh kỳ vọng. Mà hiện tại, người được gửi gắm trọng trách và kỳ vọng này đứng trước mặt anh, nói một câu rất ngoài ý muốn.

“Muốn thắng trận chiến này, đội trưởng không thể là người đi đối mặt Diệp Thu.”

Trương Tân Kiệt nhìn thẳng vào mắt Hàn Văn Thanh như mọi ngày. Đối phương cao hơn cậu một cái đầu, khi hai người cùng đứng cậu phải ngước mặt lên. Hàn Văn Thanh thấy vậy, lấy ghế ngồi xuống, nhưng vẫn không nói chuyện, như thể đang chờ nghe tiếp.

“Đội trưởng, anh và Diệp Thu. . .” Trương Tân Kiệt ngừng lại, tìm từ thích hợp: “Hai người đều quá hiểu ý đồ đối phương, cũng quen thuộc với phong cách và tiết tấu chiến đấu của người còn lại. Lấy cứng đối cứng đánh chính diện thật sự không hề là lựa chọn tốt nhất trong trường hợp này, huống hồ hiện giờ Diệp Thu và Tô Mộc Tranh am hiểu đánh phối hợp xa – gần cũng như chiến thuật pháo bình phong, nếu đánh chính diện quả thật không hề có ý nghĩa ——”

“Khoan đã.” Hàn Văn Thanh cuối cùng lên tiếng ngắt lời cậu, đặt danh sách xuống bàn.

Trương Tân Kiệt không nói nữa, im lặng nhìn người trước mặt.

Hàn Văn Thanh quay sang phía cậu, nhíu mày hỏi: “Cậu cảm thấy tôi sẽ không chấp nhận đề nghị này của cậu?”

Câu này khiến Trương Tân Kiệt sững người, há miệng nhưng lại không nói được gì.

“Tôi là đang đợi nghe cậu phân tích chiến thuật, không phải đợi cậu thuyết phục tôi.” Hàn Văn Thanh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ hiếm thấy, kéo cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống đây rồi nói.”

Vì vậy Trương Tân Kiệt thẫn thờ mà ngồi xuống, thảo luận chiến thuật cùng Hàn Văn Thanh, sau khi hai người thống nhất ý kiến, lên được một kế hoạch khả thi, Trương Tân Kiệt mới đột nhiên hiểu ra ý tứ câu nói ban nãy của Hàn Văn Thanh.

Đó là tin tưởng.

Nhận ra điều này, cậu bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình nóng hầm hập.

12.

Không ai ngờ được trong trận chung kết, nhân vật then chốt Nhất Diệp Chi Thu lại bị thích khách Quý Lãnh liều mình một kích tất sát. Những fan hâm mộ chờ mong một trận quyết chiến sinh tử giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên có chút thất vọng, nhưng chút thất vọng đó không là gì so với việc Bá Đồ đánh đổ vương triều Gia Thế, Hàn Văn Thanh giơ cao lên cúp quán quân.

Quan trọng nhất, Bá Đồ thắng.

Ngày hôm đó, Bá Đồ vui mừng phấn khích, sau trận đấu fan hâm mộ vẫn còn vây ngoài cửa câu lạc bộ hò hét tưng bừng, thỉnh thoảng hô khẩu hiệu và tên các đội viên chiến đội. Bảo an câu lạc bộ mọi ngày học tập phong cách cứng rắn của đội trưởng hôm nay cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ. Đương nhiên, chiến đội đã sớm kéo nhau đi ăn mừng, lúc này không ở trong câu lạc bộ.

Liên hoan ăn uống xong đến tăng hai karaoke, ngay cả đại chiêu đanh mặt lại của Hàn Văn Thanh cũng không thể ngăn cản nhiệt tình của chiến đội và ông chủ, cuối cùng đành buông xuôi mặc kệ.

Khi đó Trương Tân Kiệt còn khá trẻ, vừa đủ tuổi trưởng thành chưa đến tuổi 20, làm công thần của chiến đội, cậu cũng khó lòng từ chối lời mời bia rượu từ đồng đội. Cậu uống hết hai ly, rồi nghiêm túc trở về chỗ. Những người khác nhìn nhìn cả buổi cũng không biết rốt cuộc tửu lượng cậu mạnh hay yếu, đành từ bỏ mục tiêu, chuyển sang tấn công dồn dập đội trưởng, nhưng lại bị đội trưởng uy hiếp, cuối cùng trở thành một trận hỗn chiến.

Trương Tân Kiệt ngồi thẳng người trên ghế salông, cố gắng kiềm chế cảm giác ngây ngất, cậu quả thật không biết uống rượu. Nói đúng ra, trong cả liên minh, số người có can đảm nói mình biết uống rượu thật sự rất ít, cậu chỉ thuộc về số đông hơn một trăm người còn lại.

Trong phòng karaoke nhộn nhịp tiếng hát, tiếng hò hét, tiếng nói chuyện ầm ĩ, căn phòng tối tăm lại chiếu đèn disco nhấp nháy đủ màu, tất cả cảnh vật dường như mờ ảo không thật. Trương Tân Kiệt day day trán, bảo không thật cũng không sai, làm một tân binh, năm đầu tiên lên sân liền lấy được quán quân, đây quả là việc nhiều người nằm mơ cũng không thấy.

Trước giờ cậu không tin vào những thứ tâm linh như vận may, nhưng dưới tác dụng của rượu, cũng mơ hồ cảm thấy mình may mắn, vì lựa chọn đến Bá Đồ, vì gặp được Hàn Văn Thanh.

Người kia đang ngồi trong góc phòng, vẻ mặt hiện giờ không khác gì so với mọi khi ngồi trong phòng huấn luyện, xung quanh như tỏa ra kết giới cấm người lại gần.

Trương Tân Kiệt thấy thế bật cười, bỗng dưng Hàn Văn Thanh quay mặt lại, bắt gặp nụ cười của cậu. Hai người trơ mắt nhìn nhau, sau đó đối phương đứng dậy đi đến trước mặt cậu.

“Cậu về trước đi.” Giọng Hàn Văn Thanh không lớn, nhưng không lẫn trong sự huyên náo xung quanh, truyền vào tai cậu rất rõ.

Lúc này đã quá 11 giờ, cậu biết mình nên trở về ký túc xá, nghỉ ngơi theo lịch, ngày mai ngủ dậy cố gắng tổng hợp tư liệu hôm nay thi đấu, rồi cùng thảo luận với Hàn Văn Thanh.

Nhưng hiện tại cậu ngước mặt lên nhìn đối phương, lại không nói ra lời.

“Uống nhiều quá?” Hàn Văn Thanh nhíu mày, đưa tay kéo cậu đứng dậy khỏi ghế salông.

“Tôi không sao.” Dưới chân cậu lảo đảo, sau một lúc cũng có thể đứng thẳng người, khiến trọng tâm cơ thể không lệch sang dựa vào đối phương.

Hàn Văn Thanh cũng thả cậu ra, quay sang chào hỏi ông chủ rồi vỗ vai cậu: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”

Cậu vừa định nói mình có thể tự về câu lạc bộ, nhưng Hàn Văn Thanh đã đi trước, cậu chỉ đành đi theo.

Địa điểm này cách câu lạc bộ Bá Đồ không xa, Hàn Văn Thanh đang định gọi taxi, Trương Tân Kiệt liền đề nghị đi bộ về.

“Tôi không sao,” cậu lặp lại một lần: “Đi bộ sẽ tỉnh táo hơn.”

Hàn Văn Thanh nhìn cậu, cuối cùng gật đầu, nhưng lần này không đi đằng trước, mà đi song song với cậu cùng tiến về trước.

Gió mát đêm hè khiến đầu óc Trương Tân Kiệt tỉnh táo không ít, trong không khí mang hương thơm của hoa chi tử, trên đường vắng vẻ thỉnh thoảng mới có người đi qua, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng chân của hai người, dưới ánh đèn đường có hai bóng người đổ dài trên đất, thoạt nhìn thấy khoảng cách không gần cũng không xa.

“Mùa giải tiếp theo, vị trí đội phó sẽ giao cho cậu.” Hàn Văn Thanh đột ngột mở miệng, kéo Trương Tân Kiệt đang thả hồn trên mây về lại mặt đất.

Cậu đẩy kính mắt, cảm thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng không hề thắc mắc hay nghi ngờ, chỉ như mọi ngày trả lời: “Tôi sẽ cố gắng.”

“Ừ.” Hàn Văn Thanh không nói tiếp, anh cho rằng cũng không cần nói gì nữa.

Bọn họ lẳng lặng tiến lên phía trước, dọc đường không có bao nhiêu lời trao đổi.

0.

Rất nhiều năm về sau, Trương Tân Kiệt vẫn đứng sau lưng Hàn Văn Thanh, dùng một tâm thế gần như là cố chấp, không dao động, cũng không thay đổi, nhìn theo bóng lưng Hàn Văn Thanh.

Vỏ trai dưới biển sâu, gặp biến cố nào cũng không dao động, nhưng luôn bị hấp dẫn bởi ánh sáng ngoài khơi xa. Rồi một ngày, lặng lẽ không ai hay, vỏ trai hé mở, để lộ viên ngọc trai sáng dịu dàng mà lấp lánh.

End.

***
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Tác giả: Mạc Hoa

Link topic gốc: Convert

Edit: Túc Liên

Tóm tắt: Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh từ khi bắt đầu gặp nhau đến kết thúc mùa giải 4.

***

[Hàn – Trương] Ngọc Biển

1.

Hàn Văn Thanh là một người không dễ kết thân.

Đây là lời nhận xét đã được nói giảm nói tránh. Trong trại huấn luyện Bá Đồ lưu truyền rất nhiều tin đồn về đội trưởng, khiến hầu như toàn bộ người mới đến trại huấn luyện đều hoang mang nghi ngờ với lựa chọn của bản thân.

Đương nhiên, “hầu như toàn bộ” không bao gồm Trương Tân Kiệt.

Khác với những thiếu niên đến trại huấn luyện cùng thời điểm, cậu đến trại huấn luyện Bá Đồ sau khi đắn đo suy nghĩ thận trọng, không hề có kết quả nào khác thúc đẩy. Giống như lúc cậu quyết định nghỉ học, tiến vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu cũng không dao động, vì vậy tin đồn đội trưởng là một ác thần dữ tợn cơ bản không tính là một chướng ngại. Huống hồ, Trương Tân Kiệt trước nay cũng không để tin đồn vào tai.

Trước khi gặp trực tiếp người thật, ấn tượng về Hàn Văn Thanh trong cậu là một người cứng rắn, quyết đoán, không chấp nhận thoái nhượng. Nói là ấn tượng về Hàn Văn Thanh, chính xác hơn phải là ấn tượng về Đại Mạc Cô Yên trên sân đấu.

Thời điểm lựa chọn trại huấn luyện, để có quyết định chính xác nhất, Trương Tân Kiệt xem lại toàn bộ replay của các chiến đội trong liên minh, bất kể là Gia Thế, Hoàng Phong, Bách Hoa hay Bá Đồ. Sau cùng, cậu ngồi trước máy tính, tua đi tua lại trận chung kết mùa giải thứ hai, nhìn Đại Mạc Cô Yên như độc hổ, mang theo tinh thần giết địch một ngàn tự hại tám trăm, gào thét mà lao vào trận địch, cao ngạo, quyết liệt, vết thương đầy mình, không còn đường lùi.

Tư thế ngồi không thay đổi, nhưng thân hình cậu hơi nghiêng về trước, cậu chọn góc nhìn mục sư Bá Đồ xem lại lần nữa, lần này xem càng nghiêm túc. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cậu vô thức đưa tay lên bàn phím, đến khi ngón tay chạm vào những phím quen thuộc, mới nhận ra mình không thể điều khiển nhân vật này.

Khoảnh khắc đó, cậu không thể phủ nhận tim mình đập nhanh hơn, sau khi bỏ tay xuống vẫn nghiêm túc suy nghĩ, phải chăng bầu không khí bi tráng oanh liệt của nhân vật Đại Mạc Cô Yên đã tác động đến mình, khiến cho mình có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Nếu là mình trên sàn đấu sẽ làm thế nào.

Cậu là người hiếm khi nghĩ về giả thiết, nhưng khi chuyển tầm nhìn về lại màn hình máy tính, thấy Đại Mạc Cô Yên cuối cùng ngã dưới Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu, cậu nhịn không được mà nghĩ về giả thiết ấy.

Cậu đem toàn bộ nguyên nhân và kết quả bày ra trước mắt, giống như đang chậm rãi suy nghĩ về một công thức phức tạp.

Cậu lẳng lặng ngồi yên cho đến khi đưa ra kết luận.

2.

Kết thúc mùa giải thứ hai, chiến đội Bá Đồ bắt đầu tìm kiếm người kế thừa nhân vật Thạch Bất Chuyển.

Thời kỳ liên minh vừa thành lập, đội viên mỗi chiến đội tuổi tác không đồng đều, có người còn rất trẻ, cũng có người đã đến những năm cuối của kiếp sống chuyên nghiệp. Người điều khiển nhân vật mục sư chủ lực Thạch Bất Chuyển của Bá Đồ chính là một tuyển thủ thuộc vế thứ hai.

Mọi người đều đồng ý anh ta còn có thể cố gắng đánh thêm một năm, nhưng mục sư là mấu chốt trong trận đoàn đội, vị trí này tuyệt đối không thể làm qua loa hoặc để trống. Tìm trong game là một biện pháp, nhưng đội trưởng Hàn Văn Thanh càng ưu tiên việc tìm người thích hợp từ trại huấn luyện Bá Đồ, bởi những thiếu niên này dù gì cũng có ít nhiều quyết tâm bước vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp. Anh không muốn lãng phí thời gian vào những người do dự không quyết đoán, cũng không rõ lý lịch, kể cả kỹ thuật rất tốt cũng không được.

Mùa giải kết thúc rơi vào thời gian nghỉ hè, mà thành tích Bá Đồ ở mùa giải thứ hai chỉ thua mỗi Gia Thế, nên đợt này học sinh nghỉ hè tham gia trại huấn luyện rất nhiều. Nhưng sau khi tổng hợp danh sách, người phụ trách trại huấn luyện phát hiện ra phần lớn trại viên đều là nhà quyền pháp, mục sư chỉ vỏn vẹn vài người, vì vậy sau giờ huấn luyện tất cả trại viên chơi mục sư đều được giữ lại, chờ người của chiến đội xuống khảo sát, tuy nhiên không ai ngờ người đến sẽ là đích thân Hàn Văn Thanh.

Nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu, vị đội trưởng trẻ tuổi này có khí chất và uy lực vượt xa tuổi tác, trong đội trước nay đã nói là làm, cả ông chủ cũng xem trọng ý kiến của anh, đội viên hiện tại trong chiến đội hầu như cũng do đích thân anh đến chọn.

“Tôi không cần người theo không kịp bước chân tôi.”

Câu nói này được lưu truyền trong trại huấn luyện, tuy không rõ xuất xứ, ai nấy đều tin tưởng câu này phát ra từ miệng đội trưởng Hàn Văn Thanh.

Cho nên tuy trên thực tế Hàn Văn Thanh không lớn hơn các thiếu niên ở trại huấn luyện bao nhiêu, lúc anh xuất hiện ở trại, toàn bộ không gian nháy mắt trở nên yên tĩnh. Mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh, thấp thỏm lo lắng cúi đầu nhìn xuống chân.

Chỉ có một thiếu niên ngẩng đầu, nhìn anh thẳng vào mắt.

3.

Trương Tân Kiệt thao tác nhân vật trong chương trình huấn luyện, chạy nhanh, vượt qua ngọn núi, nhảy qua vách núi, tránh né chướng ngại vật, cuối cùng đến địa điểm kết thúc, đồng hồ đếm ngược dừng ở 00:00.

“Cậu có khả năng kết thúc nhanh hơn.” Hàn Văn Thanh đứng ở một bên, đột nhiên mở miệng nói.

“Vâng, tôi biết kỷ lục hiện tại của mình.” Trương Tân Kiệt nhẹ nhàng đẩy bàn phím, đứng dậy nhìn thẳng đối phương: “Nhưng so với việc tăng tốc lên, tôi cảm thấy quan trọng hơn vẫn là việc khống chế tiết tấu của mình.”

Hàn Văn Thanh nhíu mày, sau cùng gật đầu, không nhìn ra được tâm tình, rồi đi sang chỗ các trại viên nghề mục sư khác, nhìn bọn họ lần lượt hoàn thành chương trình huấn luyện.

Trương Tân Kiệt không dõi theo, cậu ngồi xuống tiếp tục chương trình huấn luyện, cũng không biết lý do Hàn Văn Thanh hôm nay đến. Tuy cậu đến trại huấn luyện Bá Đồ với mục tiêu gia nhập chiến đội, nhưng đối với những cơ hội trời cho thế này cậu không quá để ý. Cậu chỉ tập trung vào thao tác, dường như việc khắc phục sai lầm bản thân còn quan trọng hơn.

Mà khi tay cậu cuối cùng rời khỏi bàn phím, định nghỉ ngơi một lúc, cậu phát hiện Hàn Văn Thanh lại quay về bên cạnh cậu.

Đối phương không nói gì, nên cậu chỉ có thể im lặng.

"Lúc nghỉ ngơi có thể luyện tay, biết chứ?" Hàn Văn Thanh mở miệng, nhưng lại hỏi một việc chẳng liên quan.

Trương Tân Kiệt hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời thẳng thắn: "Tôi có tự học qua tài liệu và video."

Hàn Văn Thanh lại hơi nhíu mày, quan sát thiếu niên trước mặt thêm lần nữa.

Đầu tóc chỉnh tề, đeo một đôi kính mắt không gọng, nghiêm túc và thuần khiết hệt một cậu học sinh, nhưng lại mang một vẻ bình tĩnh khác hẳn các học sinh cùng tuổi.

Mà không, nói là bình tĩnh, không bằng nói là đề phòng. Hệt như vỏ trai dưới biển sâu, với một tinh thần vĩnh viễn không dao động, nghênh đón những tác động từ môi trường, những cuộc tấn công của thợ săn, thậm chí những thảm họa long trời lở đất.

Đó là một sự phòng thủ tuyệt đối.

4.

Trong mắt nhiều người, Hàn Văn Thanh là người thích tấn công.

Việc này không hề nói lên rằng anh không hiểu phòng thủ, nhiều khi chỉ vì anh không muốn thế.

Đôi lúc Trương Tân Kiệt nghĩ, đây cũng là một loại tùy hứng, tuy “tùy hứng” và “Hàn Văn Thanh” nghe có vẻ không hề hòa hợp với nhau.

Giống như hiện tại, cậu ngồi ở vị trí của mình trong phòng huấn luyện, nghe Hàn Văn Thanh dùng từ ngữ nghiêm khắc phê bình một đội viên phạm lỗi, tuy hoàn toàn không nhằm vào cả đội, nhưng cả phòng lập tức yên tĩnh, không còn tiếng nói chuyện hay tiếng bấm chuột và gõ phím. Mọi người lặng lẽ chỉnh lại tư thế, ngồi yên tại chỗ không động đậy.

Quả là một cảnh tượng kỳ diệu. Trương Tân Kiệt thầm nghĩ, một đội trưởng mới 20 tuổi, dẫn dắt đội ngũ này mới hơn hai năm, vì sao lại có quyền uy khiếp người như thế? Hơn nữa việc này không hoàn toàn chỉ do chính sách của lãnh đạo. Cậu suy nghĩ về vấn đề này, cảm thấy tư duy bản thân dần dần tiến vào một vòng xoáy, trôi về phương hướng cậu không thể xác định.

Từ giữa mùa giải thứ ba, Trương Tân Kiệt bắt đầu cùng tập huấn với đội viên chiến đội. Đến kỳ chuyển nhượng mùa hè, song phương sẽ đăng ký chính thức với liên minh.

Làm người kế thừa Thạch Bất Chuyển, cậu cũng sẽ tham dự huấn luyện đoàn đội. Sau nhiều lần cùng huấn luyện, cậu từng đưa ra ý kiến với Hàn Văn Thanh, liên quan đến việc điều chỉnh chiến thuật cho cả đội, liệu có thể giảm tiết tấu một chút để tăng mạnh phòng thủ.

Mà Hàn Văn Thanh chỉ trả lời một câu: "Nơi này là Bá Đồ."

Không cần giải thích nhiều, Trương Tân Kiệt nghe câu này hiểu ngay, hơn nữa yên lặng mà đồng ý.

Cậu nói lời cảm ơn với Hàn Văn Thanh, sau đó về vị trí của mình, xem lại replay thi đấu. Hít một hơi thật sâu, cậu thử điều chỉnh tư duy của mình. Đối với Trương Tân Kiệt, việc này không hề dễ dàng, bởi vì thay đổi tư duy đồng nghĩa với việc thay đổi thói quen, việc này giống như phá hủy cả một quá trình.

Nhưng cậu muốn theo kịp bước chân Hàn Văn Thanh, đúng hơn nên nói là theo kịp bước chân Đại Mạc Cô Yên, hơn nữa —— còn muốn suy nghĩ xem làm sao để mọi người đều theo kịp bước chân Đại Mạc Cô Yên.

Bởi vì đó mới là vị trí linh hồn của Bá Đồ.

Đến lúc nghỉ ngơi, cậu tháo tai nghe, tập một bài luyện tay.

5.

Thẻ tài khoản Thạch Bất Chuyển là do đích thân Hàn Văn Thanh đưa cho Trương Tân Kiệt.

Cậu duỗi tay nhận lấy, ngón tay vuốt nhẹ trên thẻ tài khoản, thẻ được bảo quản khá kỹ nhưng cũng mang theo vết tích thời gian, cầm trên tay không cảm thấy quá xa lạ.

Bởi vì nhân vật này đã làm bạn với Đại Mạc Cô Yên ròng rã ba năm, mỗi một lần thi đấu và chiến đấu trong ba năm này cậu đều đã ghi nhớ trong đầu, cảm giác này khá kỳ lạ, giống như cậu cũng đã ở đây được ba năm rồi.

Cậu cầm thẻ tài khoản bỏ vào túi áo trên ngực, đang muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn, lại nhìn thấy Hàn Văn Thanh đưa tay ra trước mặt cậu.

Cậu ngạc nhiên mất hai giây, rồi đưa tay ra nắm tay đối phương.

Tay Hàn Văn Thanh rất lớn, khớp xương trên ngón tay rõ ràng, rắn chắc mà mạnh mẽ, nhiệt độ lòng bàn tay ấy hơi cao hơn nhiệt độ cơ thể của cậu.

“Hoan nghênh trở thành một thành viên chiến đội.”

Một câu hoan nghênh vô cùng khuôn sáo, nhưng từ miệng Hàn Văn Thanh nói ra lại nghe rất khí phách, giống như thực hiện nghi thức, cho phép từ nay về sau kề vai chiến đấu.

Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt đối phương, mỗi lần trò chuyện cậu đều có thói quen đó, dù cậu dần dần phát hiện ra mình là người duy nhất ở đây làm vậy.

“Tôi sẽ cố gắng, cùng với Bá Đồ đoạt quán quân.” Cậu hơi dừng lại, rồi bổ sung một tiếng xưng hô: “Đội trưởng.”

Hàn Văn Thanh mỉm cười, đôi môi nhếch lên như đang có ý mỉa mai, nhưng Trương Tân Kiệt biết thực tế đây là một nụ cười tán thành.

“Mùa giải thứ tư, Bá Đồ nhất định sẽ đoạt quán quân.”

6.

Mùa giải thứ tư là một mùa giải đặc biệt.

Tân binh tài hoa khiến người thán phục đồng loạt xuất hiện, vòng đấu bảng bỗng trở nên khó có thể phân biệt, điểm số các chiến đội đều san sát nhau, xem ra chưa đến phút cuối cùng, chưa thể kết luận quán quân sẽ về tay ai, kể cả Gia Thế cũng không thể chắc chắn cho dù bọn họ cũng có một tân binh xuất chúng. Người điều khiển bậc thầy pháo súng Tô Mộc Tranh và đội trưởng bọn họ phối hợp chặt chẽ, cầm chắc giải thưởng cặp đôi hợp tác tốt nhất.

Tân binh xuất hiện ở Bá Đồ là một người điều khiển mục sư, cũng là người cầm nghề trị liệu duy nhất trong “Thế Hệ Hoàng Kim”. Nhưng liên minh đang có thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm tọa trấn, nên một tân binh mục sư khó có thể gây chú ý.

Nhưng rất nhanh có người tinh mắt phát hiện, Bá Đồ ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Dưới sự dẫn dắt của Hàn Văn Thanh, phong cách Bá Đồ không hề thay đổi, vẫn hệt như những mùa giải trước, mang nhiệt huyết quyết chí xông lên, phong cách thậm chí còn cứng hơn trước, đồng thời công kích trở nên càng mạnh.

Đối mặt với câu hỏi từ phóng viên, đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh cũng nói thẳng: “Mục tiêu của chúng tôi luôn là quán quân.”

Khi bị truy hỏi “Vì sao có thể tự tin như vậy?”, câu trả lời của Hàn Văn Thanh là: “Vì mùa giải này là lúc Bá Đồ mạnh nhất.”

Cả phòng đều yên tĩnh, dĩ nhiên có một số phóng viên sẽ không tán thành với ý kiến này, nhưng đối mặt với Hàn Văn Thanh cũng không dám công khai làm ra động thái phản đối, chỉ có thể im lặng.

Trương Tân Kiệt lại cười một tiếng, không phải vì sự im lặng của đám phóng viên kia, mà bởi vì cậu tán thành với Hàn Văn Thanh.

Cậu chưa bao giờ đánh giá cao bản thân, lại càng không đánh giá thấp bản thân. Cậu rõ ràng đã là một mục sư đủ tốt để hỗ trợ cho đoàn đội, cũng tin tưởng bản thân có thể thực hiện được. Bá Đồ sau khi không còn lo lắng, giống như mãnh hổ thoát khỏi gông xiềng, lao lên phía trước càng hung mãnh, cuối cùng đứng trên đỉnh cao Vinh Quang.

7.

Hàn Văn Thanh xem lại đồng hồ, sau đó đưa tay gõ cửa.

Chưa đợi bao lâu cửa phòng đã mở ra, Trương Tân Kiệt đứng đằng sau cửa, thấy Hàn Văn Thanh đến thăm phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây cậu liền nghiêng người mời đội trưởng vào phòng.

Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ tinh tươm, giống như chủ nhân của nó. Hàn Văn Thanh bước qua cửa liền dừng lại, anh không rõ mình nên đứng ở đâu vì quả thật rất ít khi anh đến phòng Trương Tân Kiệt, nói đúng ra, rất ít khi anh đến phòng người khác.

Trương Tân Kiệt đóng cửa lại, quay vào thì thấy Hàn Văn Thanh đứng bất động gần cửa.

“Mời đội trưởng ngồi.” Cậu nhìn đồng hồ, cách giờ cậu đi ngủ còn một tiếng, Hàn Văn Thanh nói chuyện với mình hẳn sẽ không quá lâu.

Hàn Văn Thanh gật đầu, nhưng quan sát cả phòng thấy chỗ mình có thể ngồi chỉ có trên giường và trên ghế trước bàn máy tính, ngồi đâu cũng có vẻ không ổn, nên anh bước thêm hai bước, đi đến chỗ kệ sách.

Sau khi Trương Tân Kiệt tiếp nhận nhân vật Thạch Bất Chuyển, cậu chuyển đến phòng đơn này trong ký túc xá. Mới có hai, ba tháng, giá sách đã chất đầy sách vở, nhưng đều có thứ tự ngăn nắp.

Hàn Văn Thanh sờ lên gáy một cuốn sách, liền nghe tiếng Trương Tân Kiệt gọi mình.

"Đội trưởng."

Anh xoay người, nhìn thấy đối phương rót một ly nước, anh định nói không cần, nhưng lại đưa tay ra cầm lấy ly.

Nhìn Hàn Văn Thanh cầm ly nước uống một ngụm, Trương Tân Kiệt kiềm chế chút nghi ngờ trong lòng, im lặng chờ đối phương lên tiếng. Trong trận đấu hôm nay, cậu đã đề xuất một ý kiến, rồi Đại Mạc Cô Yên dẫn dắt toàn đội phối hợp theo ý kiến của cậu. Cậu suy đoán, hẳn là Hàn Văn Thanh đến đây vì việc này, nhưng lại cảm thấy anh ta không phải người sẽ âm thầm đến đây chỉ vì vậy. Cậu càng không ngờ, đối phương mở miệng liền nói một việc khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.

"Chỉ huy?" Cậu đưa tay đẩy kính mắt, không giấu được vẻ giật mình.

“Tôi đã chú ý được một thời gian, so về bố trí chiến thuật và xem xét tình hình, cậu giỏi hơn tôi.” Hàn Văn Thanh giải thích không chút chậm trễ.

Trương Tân Kiệt ngẩn người, cậu biết Hàn Văn Thanh vẫn luôn chú ý đến mình, nhưng cậu cho rằng đó là cách đội trưởng khảo sát đội viên mới, không nghĩ rằng Hàn Văn Thanh đề cao cậu như vậy.

Tầm quan trọng của chỉ huy với đoàn đội không cần nói cũng biết, hơn nữa hiện tại cậu điều khiển mục sư, chỉ phụ trách làm hậu phương phòng thủ kiên cố nhất cho đoàn đội, mà với Bá Đồ, phương diện chiến thuật hầu như đều xoay quanh những vị trí xông pha chiến đấu ở tiền tuyến.

Đây không phải một việc vừa nói có thể ngay lập tức đồng ý. Trương Tân Kiệt mím chặt môi, tuy những chiến thuật liên quan đến Bá Đồ cậu vẫn luôn suy nghĩ trong đầu, nhưng cậu không thể tùy tiện đem chúng áp dụng cho thực chiến, hơn ai hết cậu hiểu rõ kiếp sống chuyên nghiệp của mình vừa mới bắt đầu, kinh nghiệm thi đấu còn khiếm khuyết, chiến thuật chỉ thiên về lý luận.

Đương nhiên cậu cũng sẽ không giấu giếm những việc này, mà chọn cách nói thẳng.

"Tôi không hỏi cậu những việc này," Hàn Văn Thanh nhíu mày, nói: "Tôi chỉ hỏi cậu, có làm được không?"

Đây quả là phong cách của Hàn Văn Thanh. Cậu mở miệng đáp: “Tất nhiên rồi.”

Như thể đã biết trước đáp án, vẻ mặt Hàn Văn Thanh xem ra không hề biến đổi, ngược lại còn có vẻ đương nhiên.

Trên thực tế, Hàn Văn Thanh hiểu rõ trong thời gian này Trương Tân Kiệt nỗ lực nhiều đến thế nào, biết cậu vì thích ứng Bá Đồ mà cố gắng thay đổi tư duy ra sao. Anh không xác định được Bá Đồ liệu có thật sự thích hợp với Trương Tân Kiệt, nhưng đối phương đã tự mình quyết định, anh cảm thấy mình không cần lo lắng thay.

"Làm tốt lắm." Sau cùng anh vỗ vai Trương Tân Kiệt, nói một câu như ông cụ non.

Trương Tân Kiệt nhìn Hàn Văn Thanh quay người rời khỏi, nhiệt độ lòng bàn tay ấy vẫn còn đang ấm trên bả vai cậu.

8.

Những đội viên khác trong chiến đội không hề bày tỏ nghi ngờ gì với quyết định của Hàn Văn Thanh. Đội trưởng vĩnh viễn đúng, cho dù đội trưởng quyết định để một tên nhóc vắt mũi chưa sạch ra đời chưa lâu trở thành chỉ huy đoàn đội. Bọn họ thậm chí còn tự hào nghĩ, đổi lại là người khác, chuyện này tuyệt đối không xảy ra, cũng không ai có can đảm như đội trưởng bọn họ, đem quyền chỉ huy giao cho một tân binh, xem như tân binh kia quả thật có tài.

Lo lắng duy nhất của bọn họ, chính là việc trong lúc thi đấu sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt và ý đồ của đội trưởng liệu có xung đột. Sau đó bọn họ phát hiện, bọn họ đều lo thừa rồi.

Chuyện như thế trước giờ chưa từng xảy ra, mà theo đà này, sau này cũng sẽ không xảy ra.

Bởi vì sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt hoàn toàn xây dựng theo cách tư duy của Hàn Văn Thanh, như thể cậu đã bỏ qua bản ngã của bản thân để đứng sau lưng Hàn Văn Thanh, trở thành một cái bóng của người ấy.

Hàn Văn Thanh và cậu rõ ràng không giống nhau, thậm chí trái nhau như hai cực nam bắc, một người thích tấn công quyết liệt, một người muốn phòng thủ kiên cố, nhưng cậu phát hiện một điểm tương xứng vi diệu giữa hai người —— một sự cố chấp đến mức bị xem là không hiểu chuyện.

Đã xác định mục tiêu, tuyệt đối sẽ không tùy tiện thay đổi, bất kể vì mục tiêu mà phải hy sinh cái gì và đối mặt chuyện gì.

Như vậy quả thật cũng không tốt, Trương Tân Kiệt nghĩ. Tuy cậu không quan tâm đến việc sẽ gặp phải chướng ngại ra sao khi tiến công trực tiếp như thế, cậu cũng không muốn nhìn thấy Hàn Văn Thanh bị cản bước chân. Có rất nhiều lúc, rõ ràng chỉ cần uyển chuyển thay đổi một chút là có thể tránh khỏi chướng ngại, người này lại nhất định không do dự mà đụng vào.

Nhưng cậu tự nhận mình không có bản lĩnh thay đổi Hàn Văn Thanh, mà đương nhiên cũng không muốn làm vậy. Bởi vì song quyền mang ánh lửa rực rỡ chói mắt của Đại Mạc Cô Yên chính là thứ ban đầu hấp dẫn ánh mắt cậu.

9.

Sau khi Trương Tân Kiệt tiếp nhận vai trò chỉ huy đoàn đội, cậu và Hàn Văn Thanh ngầm có một thói quen. Sau mỗi trận thi đấu, trước ngày họp nhận xét cùng cả đội, vào buổi tối hai người sẽ thảo luận riêng với nhau, sân nhà thì tại phòng huấn luyện, sân khách thì ngay tại phòng khách sạn.

Bởi vì lịch làm việc và nghỉ ngơi của Trương Tân Kiệt, bọn họ thảo luận sẽ không quá lâu, nhưng chưa từng một lần gián đoạn, bất kể bọn họ vừa thi đấu thua hay thắng.

Tuy nhiên, có một lần hoạt động tài trợ được sắp xếp vào sáng chủ nhật, sau trận đấu tối thứ bảy bọn họ phải ngay lập tức bay về thành phố Q.

Trương Tân Kiệt cảm thấy rất phiền. Như vậy nghĩa là cậu không thể thảo luận cùng Hàn Văn Thanh, mà cũng không thể đi ngủ đúng giờ. Phải thay đổi thói quen với cậu là một việc vô cùng khó chịu, nên đến lúc lên máy bay, cậu có chút bồn chồn, cảm thấy đứng ngồi không yên.

Mà trong lúc cậu thở dài, thắt chặt dây an toàn, lại nhìn thấy Hàn Văn Thanh ngồi vào ghế bên cạnh cậu.

“Đội trưởng, chỗ ngồi của anh không phải ở đây.” Cậu đẩy kính mắt, “Trên máy bay không thể tùy tiện thay đổi chỗ ngồi.”

“Tôi đã nói với tiếp viên.” Hàn Văn Thanh thắt dây an toàn, sau đó mở đèn đọc sách.

Trương Tân Kiệt không ý kiến nữa, đồng thời thu hồi ánh mắt. Cậu có thói quen cùng Hàn Văn Thanh đối mặt nói chuyện, ngồi cạnh nhau nói chuyện như này với cậu quả thật xa lạ, hơn nữa khoang phổ thông máy bay ghế ngồi khá nhỏ, khoảng cách giữa hai người khá gần, chỉ cần nhúc nhích sẽ chạm vào tay đối phương.

Cậu không thể cứ quay đầu sang nhìn Hàn Văn Thanh, nhưng không nhìn thấy mặt đối phương càng khiến cậu cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của người ấy. Cậu bất giác ngồi thẳng người lên, lần đầu tiên hiểu được vì sao những người khác cảm thấy sợ người đang ngồi cạnh cậu. Thế nhưng cảm giác của cậu so với nỗi sợ kia dường như khác xa.

"Tiết tấu hôm nay không tệ."

Cậu không mở miệng, Hàn Văn Thanh lại nói đến trận đấu hôm nay. Vì thế cậu đành quay đầu nhìn sang đối phương, ánh đèn đọc sách không đủ sáng để lại một mảng tối trên gương mặt góc cạnh, nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt đối phương.

Nhưng dường như phát hiện tầm mắt cậu, Hàn Văn Thanh cũng nghiêng mặt sang một bên, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Trong khoảnh khắc đó, tim cậu tự dưng đập mạnh, bàn tay đang để trên đầu gối nắm chặt lấy vải quần, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng nói gì, máy bay chuẩn bị cất cánh, gián đoạn cuộc nói chuyện còn chưa bắt đầu giữa bọn họ.

Đến khi máy bay lên đủ độ cao và tiến vào trạng thái ổn định, Trương Tân Kiệt vẫn còn bần thần, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, phát hiện tay mình đã đổ mồ hôi.

Hàn Văn Thanh khẽ cúi người, từ dưới ghế lấy ra laptop rồi khởi động.

“Ở sân bay tôi kịp nhờ quản lý tải hộ replay trận đoàn đội.” Anh giải thích một phen: “Đấu đơn và đấu lôi đài không tải kịp.”

Trương Tân Kiệt nhẹ nhõm thở ra, cuối cùng cậu cũng biết ánh mắt mình nên tập trung chỗ nào.

Đem sự tập trung chú ý đến trận đấu, cậu cũng quên mất vì sao ban nãy mình lại hồi hộp, hai người nghiêm túc thảo luận về trận đoàn đội cũng phát hiện ra vài vấn đề, cậu còn đưa ra vài đề nghị về thứ tự lên sân của các đội viên.

Sau lần thứ hai xem lại replay trận đấu, Hàn Văn Thanh đột nhiên giơ tay nhìn đồng hồ, nhấn nút gọi tiếp viên, yêu cầu mang một cái chăn đến.

“Cậu hẳn là đi ngủ rồi.”

“Đội trưởng, tôi. . .” Cậu rất muốn nói rằng cậu không sao, nhưng chưa kịp mở miệng, Hàn Văn Thanh đã giũ chăn ra, đưa cho cậu.

Cậu hơi ngỡ ngàng nhận lấy, rồi vẫn nghiêm chỉnh trùm lên người.

Hàn Văn Thanh vươn tay tắt đèn đọc sách, tiếp tục xem lại replay trận đoàn đội. Ánh sáng màn hình laptop phản chiếu trên gương mặt anh, cả nụ cười nhếch miệng trông cũng có vẻ dịu dàng.

Trương Tân Kiệt im lặng một lúc, theo thói quen sinh hoạt cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hàn Văn Thanh xem xong trận đoàn đội thêm hai lần, đột nhiên cảm thấy vai nằng nặng, anh ngạc nhiên, quay sang thì thấy đầu Trương Tân Kiệt ngả ở trên vai. Trầm ngâm một lúc, anh vươn tay đóng lại laptop, sau đó nhè nhẹ gỡ xuống cặp kính vẫn đang đeo trên mặt đối phương.

Trên khoang máy bay đèn đã tắt hết, anh lặng yên nhắm mắt lại.

10.

QQ Trương Tân Kiệt có một nhóm gọi là “Thế Hệ Hoàng Kim”. Nghe có vẻ rất phách lối, nhưng đây thật sự là tên mà giới truyền thông đặt cho thế hệ tân binh năm tư bọn họ.

Bởi vì ra mắt cùng một năm, lại đều là người trẻ tuổi, bầu không khí trong nhóm xưa nay rất tốt. Mọi người trêu chọc, nói tục, chém gió, hoàn toàn không có cảnh sắp lên trận đánh nhau kịch liệt nên tuyên chiến trên QQ, ngược lại toàn là tân binh mới bước chân vào nghề, ai cũng tinh thần hăng hái hóng hớt thị phi khắp thiên hạ.

Tuy Trương Tân Kiệt không nói nhiều trong nhóm, nhưng tên cậu cũng hay được triệu hồi, mọi người hỏi cậu “Hàn Văn Thanh có thật sự đáng sợ như vậy không?”, “Nghe nói Hàn Văn Thanh đi ra đường thật sự sẽ có người dâng lên ví tiền?”, . . . linh tinh kiểu vậy.

Đương nhiên cậu biết mọi người chỉ nói chuyện phiếm, cũng không thật sự nghiêm túc trả lời, nhưng mỗi lần có người hỏi cũng sẽ ra nói một hai câu. Cậu thích xem người khác cảm nhận và đánh giá về Hàn Văn Thanh, bất kể đánh giá như thế nào.

Bởi vì gần đây, cậu nhận ra sự lý giải của mình về Hàn Văn Thanh có chút phiến diện, sau khi nghĩ kỹ, cậu phát hiện mỗi khi đối mặt Hàn Văn Thanh, cậu có chút ước ao và sùng bái trong lòng, theo cách nói bình dân, đó chính là tâm tình của fan hâm mộ. Việc này khiến cậu có chút phiền não, nhưng nghĩ lại, cậu cho rằng đây chính là tình trạng chung của Bá Đồ. Phong cách lãnh đạo quá mức mạnh mẽ và trấn áp của đội trưởng Hàn Văn Thanh đã gây ra hiện tượng như vậy.

Khoảng cách giữa cậu và Hàn Văn Thanh không gần mà không xa, khiến cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương.

Cậu gõ một câu “Đi có việc chút”, không tiếp tục nói chuyện trong nhóm. Cậu yên lặng nhìn từng dòng chữ nhảy ra trong khung chat, bỗng có người spam hàng loạt không ai kịp trở tay. Hiển nhiên, Hoàng Thiếu Thiên đã xuất hiện.

Dạ Vũ Thanh Phiền hò hét liên tục trong nhóm, đều là nhắc đến Mộc Vũ Tranh Phong.

Tô Mộc Tranh mãi mới trả lời một câu, khung chat lại bị nhấn chìm trong biển spam của Hoàng Thiếu Thiên, “Nghe nói năm nay gái với Diệp Thu khá là chắc kèo đoạt giải cặp đôi hợp tác tốt nhất có phải không hả phải không hả phải không hả?”

Mộc Vũ Tranh Phong trả lời bằng một cái mặt cười không rõ ý nghĩa, mà tin nhắn của cô cũng không còn tăm hơi. Ngoài việc Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn đang oán hận vì sao người đoạt giải không phải là cậu ta cùng Dụ Văn Châu, những người khác trong nhóm cũng bàn tán sôi nổi về việc cặp đôi hợp tác.

Trương Tân Kiệt ngẩn ra.

Từ khi bắt đầu chơi Vinh Quang, cậu đã chọn nghề trị liệu, mà giữa thiên sứ thủ hộ và mục sư, cậu lại chọn mục sư có tính kiểm soát tình hình cao hơn. Trong game, hợp tác tốt nhất khi PvE nghiễm nhiên thuộc về main tank và trị liệu, còn lúc PvP cũng có những nghề bạo lực mang theo trị liệu làm cặp đôi đại khai sát giới, nhưng với liên minh chuyên nghiệp, sẽ không còn lý thuyết như vậy.

Mục sư là nghề làm dâu trăm họ, dù lúc nguy cấp cũng có thể lựa chọn đối tượng để bơm máu, nhưng việc đó hoàn toàn không phụ thuộc vào đối tượng là ai, mà phải nhìn tình hình chiến trận, nghề nghiệp mỗi người, lượng HP còn lại, . . . rất nhiều yếu tố quyết định.

Cho nên với cậu, hợp tác là một từ tương đối xa vời.

Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong, cậu đương nhiên đã xem replay chiến đấu của họ rất nhiều. Vòng tứ kết đang đến gần, bất kỳ đội ngũ nào nhắm đến mục tiêu quán quân đều sẽ xem Gia Thế là chướng ngại lớn nhất. Không riêng gì Gia Thế, năm nay có tổ hợp kiếm cùng lời nguyền của Lam Vũ thực lực đáng gờm, càng không phải bàn đến cặp đôi tổ hợp tốt nhất năm trước đến từ Bách Hoa.

Cậu nhìn những người này kề vai chiến đấu cùng nhau, thoáng cảm thấy tiếc nuối.

11.

Bá Đồ vững vàng tiến vào tứ kết, còn truyền thông cuối cùng cũng chú ý đến tân binh mục sư Bá Đồ trong trận đoàn đội chỉ huy bình tĩnh mà chuẩn xác, cùng với tỉ lệ sai sót cực kỳ thấp của cậu. Sau khi lấy số liệu cả vòng bảng ra xem, mọi người phát hiện tỉ lệ sai sót của Trương Tân Kiệt quả thật thấp nhất trong hơn một trăm tuyển thủ chuyên nghiệp, căn bản có thể nói không phạm sai lầm nào.

Thật ra trong mùa giải thứ tư, tân binh ngồi ở vị trí chỉ huy trận đoàn đội không hề ít, như Dụ Văn Châu của Lam Vũ hay Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình. Có điều, hai người này đều là hạch tâm thế hệ tiếp theo của chiến đội bọn họ, nhưng với Bá Đồ, hạch tâm sẽ vĩnh viễn là Hàn Văn Thanh, trước giờ chưa từng thay đổi, mà sau khi thay đổi chỉ huy vẫn không thay đổi.

Thế nên trong mắt người khác, vị trí của Trương Tân Kiệt ở Bá Đồ vô cùng kỳ dị.

Nhưng bất kể dư luận suy đoán ra sao, những lời nhận xét về Bá Đồ thật sự giống với những gì Hàn Văn Thanh đã nói, mùa giải này Bá Đồ càng trở nên mạnh hơn, càng có khả năng cạnh tranh đoạt giải.

Trải qua mọi chông gai, bọn họ tiến thẳng vào chung kết, thách thức vương triều Gia Thế với ba quán quân trong tay.

Sau trận chung kết hai năm trước, đây là lần thứ hai Bá Đồ và Gia Thế gặp nhau ở võ đài cuối cùng. Truyền thông tha hồ đưa tin về thù hận đẫm máu, cuộc chiến định mệnh, không chỉ là giữa hai đội mà còn là giữa Đại Mạc Cô Yên và Nhất Diệp Chi Thu. Ở mùa giải này, cả hai đội đều có tân binh xuất sắc, đội hình chiến đội đều có biến đổi và tăng cường, quán quân sẽ thuộc về nhà nào trở thành đề tài truyền thông say sưa bàn luận.

Trong lúc dư luận đang xôn xao, hai chiến đội trái lại không hề sốt sắng đến vậy. Bá Đồ không khí rất bình yên, có lẽ các đội viên cũng cảm thấy hưng phấn trong lòng, nhưng nhìn đội trưởng nghiêm nghị như mọi ngày, mọi người chỉ có thể mang theo nhiệt huyết mà hoàn thành huấn luyện thật xuất sắc.

“Kết quả huấn luyện gần đây rất tốt, số liệu từng cá nhân đều tăng lên, hẳn là do bầu không khí trước khi tiến vào trận chung kết.”

Trương Tân Kiệt đưa danh sách số liệu cho Hàn Văn Thanh, đối phương đưa tay cầm lấy, lật xem từng trang một.

Hiện tại, Trương Tân Kiệt kiêm luôn việc ghi chép và tổng hợp số liệu liên quan đến chiến đội, so với người tiền nhiệm cậu làm càng xuất sắc hơn. Đầu tiên là quản lý chiến đội, sau đó cả ông chủ đều mừng như tìm được kho báu, họ vốn chỉ mong tìm một mục sư giỏi, không nghĩ lại tìm thấy một vị chỉ huy chiến thuật. Hơn nữa, tài năng của Trương Tân Kiệt không chỉ giới hạn trên sân đấu, cậu cũng rất giỏi xử lý công việc trong nội bộ Bá Đồ.

“Mùa giải tiếp theo, việc sắp xếp bố trí huấn luyện cũng để cậu ta làm đi.” Trong một lần nói chuyện với Hàn Văn Thanh, ông chủ Bá Đồ cảm thán vô vàn: “Quả thật như tìm được kho báu.”

Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn ông chủ, ông chủ bắt đầu đổ mồ hôi, tự hỏi mình có nói sai chuyện gì không, thì thấy đối phương gật đầu tán thành.

Biểu hiện của Trương Tân Kiệt đúng là vượt quá tưởng tượng của anh, đồng thời phù hợp với những gì anh kỳ vọng. Mà hiện tại, người đang được gửi gắm trọng trách và kỳ vọng này đứng trước mặt anh, nói một câu rất ngoài ý muốn.

“Muốn thắng trận chiến này, đội trưởng không thể là người đi đối mặt Diệp Thu.”

Trương Tân Kiệt nhìn thẳng vào mắt Hàn Văn Thanh như mọi ngày. Đối phương cao hơn cậu một cái đầu, khi hai người cùng đứng cậu phải ngước mặt lên. Hàn Văn Thanh thấy vậy, lấy ghế ngồi xuống, nhưng vẫn không nói chuyện, như thể đang chờ nghe tiếp.

“Đội trưởng, anh và Diệp Thu. . .” Trương Tân Kiệt ngừng lại, tìm từ thích hợp: “Hai người đều quá hiểu ý đồ đối phương, cũng quen thuộc với phong cách và tiết tấu chiến đấu của người còn lại. Lấy cứng đối cứng đánh chính diện thật sự không hề là lựa chọn tốt nhất trong trường hợp này, huống hồ hiện giờ Diệp Thu và Tô Mộc Tranh am hiểu đánh phối hợp xa – gần cũng như chiến thuật pháo bình phong, nếu đánh chính diện quả thật không hề có ý nghĩa ——”

“Khoan đã.” Hàn Văn Thanh cuối cùng lên tiếng ngắt lời cậu, đặt danh sách xuống bàn.

Trương Tân Kiệt không nói nữa, im lặng nhìn người trước mặt.

Hàn Văn Thanh quay sang phía cậu, nhíu mày hỏi: “Cậu cảm thấy tôi sẽ không chấp nhận đề nghị này của cậu?”

Câu này khiến Trương Tân Kiệt sững người, há miệng nhưng lại không nói được gì.

“Tôi là đang đợi nghe cậu phân tích chiến thuật, không phải đợi cậu thuyết phục tôi.” Hàn Văn Thanh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ hiếm thấy, kéo cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống đây rồi nói.”

Vì vậy Trương Tân Kiệt thẫn thờ mà ngồi xuống, thảo luận chiến thuật cùng Hàn Văn Thanh, sau khi hai người thống nhất ý kiến, lên được một kế hoạch khả thi, Trương Tân Kiệt mới đột nhiên hiểu ra ý tứ câu nói ban nãy của Hàn Văn Thanh.

Đó là tin tưởng.

Nhận ra điều này, cậu bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình nóng hầm hập.

12.

Không ai ngờ được trong trận chung kết, nhân vật then chốt Nhất Diệp Chi Thu lại bị thích khách Quý Lãnh liều mình một kích tất sát. Những fan hâm mộ chờ mong một trận quyết chiến sinh tử giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên có chút thất vọng, nhưng chút thất vọng đó không là gì so với việc Bá Đồ đánh đổ vương triều Gia Thế, Hàn Văn Thanh giơ cao lên cúp quán quân.

Quan trọng nhất, Bá Đồ thắng.

Ngày hôm đó, Bá Đồ vui mừng phấn khích, sau trận đấu fan hâm mộ vẫn còn vây ngoài cửa câu lạc bộ hò hét tưng bừng, thỉnh thoảng hô khẩu hiệu và tên các đội viên chiến đội. Bảo an câu lạc bộ mọi ngày học tập phong cách cứng rắn của đội trưởng hôm nay cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ. Đương nhiên, chiến đội đã sớm kéo nhau đi ăn mừng, lúc này không ở trong câu lạc bộ.

Liên hoan ăn uống xong đến tăng hai karaoke, ngay cả đại chiêu đanh mặt lại của Hàn Văn Thanh cũng không thể ngăn cản nhiệt tình của chiến đội và ông chủ, cuối cùng đành buông xuôi mặc kệ.

Khi đó Trương Tân Kiệt còn khá trẻ, vừa đủ tuổi trưởng thành chưa đến tuổi 20, làm công thần của chiến đội, cậu cũng khó lòng từ chối lời mời bia rượu từ đồng đội. Cậu uống hết hai ly, rồi nghiêm túc trở về chỗ. Những người khác nhìn nhìn cả buổi cũng không biết rốt cuộc tửu lượng cậu mạnh hay yếu, đành từ bỏ mục tiêu, chuyển sang tấn công dồn dập đội trưởng, nhưng lại bị đội trưởng uy hiếp, cuối cùng trở thành một trận hỗn chiến.

Trương Tân Kiệt ngồi thẳng người trên ghế salông, cố gắng kiềm chế cảm giác ngây ngất, cậu quả thật không biết uống rượu. Nói đúng ra, trong cả liên minh, số người có can đảm nói mình biết uống rượu thật sự rất ít, cậu chỉ thuộc về số đông hơn một trăm người còn lại.

Trong phòng karaoke nhộn nhịp tiếng hát, tiếng hò hét, tiếng nói chuyện ầm ĩ, căn phòng tối tăm lại chiếu đèn disco nhấp nháy đủ màu, tất cả cảnh vật dường như mờ ảo không thật. Trương Tân Kiệt day day trán, bảo không thật cũng không sai, làm một tân binh, năm đầu tiên lên sân liền lấy được quán quân, đây quả là việc nhiều người nằm mơ cũng không thấy.

Trước giờ cậu không tin vào những thứ tâm linh như vận may, nhưng dưới tác dụng của rượu, cũng mơ hồ cảm thấy mình may mắn, vì lựa chọn đến Bá Đồ, vì gặp được Hàn Văn Thanh.

Người kia đang ngồi trong góc phòng, vẻ mặt hiện giờ không khác gì so với mọi khi ngồi trong phòng huấn luyện, xung quanh như tỏa ra kết giới cấm người lại gần.

Trương Tân Kiệt thấy thế bật cười, bỗng dưng Hàn Văn Thanh quay mặt lại, bắt gặp nụ cười của cậu. Hai người trơ mắt nhìn nhau, sau đó đối phương đứng dậy đi đến trước mặt cậu.

“Cậu về trước đi.” Giọng Hàn Văn Thanh không lớn, nhưng không lẫn trong sự huyên náo xung quanh, truyền vào tai cậu rất rõ.

Lúc này đã quá 11 giờ, cậu biết mình nên trở về ký túc xá, nghỉ ngơi theo lịch, ngày mai ngủ dậy cố gắng tổng hợp tư liệu hôm nay thi đấu, rồi cùng thảo luận với Hàn Văn Thanh.

Nhưng hiện tại cậu ngước mặt lên nhìn đối phương, lại không nói ra lời.

“Uống nhiều quá?” Hàn Văn Thanh nhíu mày, đưa tay kéo cậu đứng dậy khỏi ghế salông.

“Tôi không sao.” Dưới chân cậu lảo đảo, sau một lúc cũng có thể đứng thẳng người, khiến trọng tâm cơ thể không lệch sang dựa vào đối phương.

Hàn Văn Thanh cũng thả cậu ra, quay sang chào hỏi ông chủ rồi vỗ vai cậu: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”

Cậu vừa định nói mình có thể tự về câu lạc bộ, nhưng Hàn Văn Thanh đã đi trước, cậu chỉ đành đi theo.

Địa điểm này cách câu lạc bộ Bá Đồ không xa, Hàn Văn Thanh đang định gọi taxi, Trương Tân Kiệt liền đề nghị đi bộ về.

“Tôi không sao,” cậu lặp lại một lần: “Đi bộ sẽ tỉnh táo hơn.”

Hàn Văn Thanh nhìn cậu, cuối cùng gật đầu, nhưng lần này không đi đằng trước, mà đi song song với cậu cùng tiến về trước.

Gió mát đêm hè khiến đầu óc Trương Tân Kiệt tỉnh táo không ít, trong không khí mang hương thơm của hoa chi tử, trên đường vắng vẻ thỉnh thoảng mới có người đi qua, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng chân của hai người, dưới ánh đèn đường có hai bóng người đổ dài trên đất, thoạt nhìn thấy khoảng cách không gần cũng không xa.

“Mùa giải tiếp theo, vị trí đội phó sẽ giao cho cậu.” Hàn Văn Thanh đột ngột mở miệng, kéo Trương Tân Kiệt đang thả hồn trên mây về lại mặt đất.

Cậu đẩy kính mắt, cảm thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng không hề thắc mắc hay nghi ngờ, chỉ như mọi ngày trả lời: “Tôi sẽ cố gắng.”

“Ừ.” Hàn Văn Thanh không nói tiếp, anh cho rằng cũng không cần nói gì nữa.

Bọn họ lẳng lặng tiến lên phía trước, dọc đường không có bao nhiêu lời trao đổi.

0.

Rất nhiều năm về sau, Trương Tân Kiệt vẫn đứng sau lưng Hàn Văn Thanh, dùng một tâm thế gần như là cố chấp, không dao động, cũng không thay đổi, nhìn theo bóng lưng Hàn Văn Thanh.

Vỏ trai dưới biển sâu, gặp biến cố nào cũng không dao động, nhưng luôn bị hấp dẫn bởi ánh sáng ngoài biển khơi. Rồi một ngày, lặng lẽ không ai hay, vỏ trai hé mở, để lộ viên ngọc trai sáng dịu dàng mà lấp lánh.

End.

***
Hàn Trương vạn tuế . Tui thích cái các mà tác giả viết về 2 người joj trong fic àny . Vì đây chính là hình tượng tuôi luôn nghĩ tới. 1 người là tiền tuyến mạnh mẽ nhất 1 kẻ là hậu phương vũng chắc nhất. Sự kết dính của họ thật sự rất bên vững mà =)))
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#3
Hàn Trương vạn tuế . Tui thích cái các mà tác giả viết về 2 người joj trong fic àny . Vì đây chính là hình tượng tuôi luôn nghĩ tới. 1 người là tiền tuyến mạnh mẽ nhất 1 kẻ là hậu phương vũng chắc nhất. Sự kết dính của họ thật sự rất bên vững mà =)))
Mình cũng thích cách tác giả lý giải cho khởi đầu của tổ hợp này, hơn nữa còn lồng ghép nhiều chi tiết trong chính văn, cảm giác như đọc một chương phiên ngoại chính văn vậy.

Đội trưởng quát-cả-ông-chủ và đội phó giờ-giấc-quy-củ muôn năm!!! o(*꧆▽꧆*)o
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Mình cũng thích cách tác giả lý giải cho khởi đầu của tổ hợp này, hơn nữa còn lồng ghép nhiều chi tiết trong chính văn, cảm giác như đọc một chương phiên ngoại chính văn vậy.

Đội trưởng quát-cả-ông-chủ và đội phó giờ-giấc-quy-củ muôn năm!!! o(*꧆▽꧆*)o
H nghĩ lại Đào Hiên - Trần Quả còn may chán ÷))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Hờ hờ một đứa không não như tui không biết gì cả, tui tin não của Trương phó~ Đến cả Trương phó còn trong phút giây kích động chọn Bá Đồ, thì Bá Đồ nhất định là một nơi tốt!

Hàn Văn Thanh, người đàn ông vừa mãnh liệt dứt khoát vừa dịu dàng tỉ mỉ, bảo sao không người người kính phục cho được. Chăn hảo ấm a~ Tui bị sự ấm áp đó cảm động đến chết rồi~

Hàn đội thật tâm lý a, luôn tin tưởng vào bản thân, lại tin tưởng những người đồng đội của mình. Chỉ cần tốt cho Bá Đồ, Hàn đội bỏ qua tư thù cá nhân có là gì, Trương phó bỏ qua phong cách cá nhân có tính là chi?

Ngọc... ngọc trai... ngọc trai đoạn cuối a a a a a a! *bỗng nhiên cảm thấy mất khả năng ngôn ngữ* Ta nguyện vì người đứng phía sau lưng hỗ trợ đoạt giang sơn, lại nguyện vì người nở rộ sự ôn nhu kiên định nhất. Chúng ta không bao giờ ngăn cản nhịp bước của nhau, bởi chúng ta đều cùng tiến về phía trước, bất tri bất giác ánh quang rạng rỡ này chính là hào sáng của chúng ta toả ra chăng?

“Bởi vì đúng lúc gặp được người, kỷ niệm có được mới trở nên mỹ lệ.

Bởi vì đúng lúc gặp đươc người, lưu lại ước hẹn suốt mười năm.”

(Đúng lúc gặp gỡ người - Lý Ngọc Cương)
 

Bình luận bằng Facebook