Ongoing [Mộc Ân 2022][Chu Cao] Súng Vương Đại Đại Muốn Lưu Manh

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
SÚNG VƯƠNG ĐI ĐI MUN LƯU MANH
Sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Cao Anh Kiệt 2021 - Mạt Thảo Noa Vân

Tác giả: 月光船
Cv: Ná Ná
Edit: Cú mèo


Artist: 燃烧原野
*****

Tính cách hướng nội của Chu Trạch Khải mọi người trước nay đều biết.​

Một tay thiện xạ tỏa sáng trên sàn đấu hoa lệ, còn dưới sân khấu độ tồn tại chỉ hận không thể đạt tới con số không.​

Từ góc độ này để nói, kỳ thực có một hậu bối rất giống với hắn.​

Cao Anh Kiệt.​

Trên sàn đấu đấu pháp rất quyết liệt rất đẹp mắt, thoát trận rồi, sẽ đỏ mặt khi nói chuyện với người lạ.​

Vì thế đây chính là sự đồng cảm của tiền bối và hậu bối.​

Là một thiếu niên trẻ tuổi mới vừa ra mắt, có rất nhiều áp lực, lại bởi vì hướng nội, nên đã quyết định lên mạng tìm cách giải quyết.​

Cao Anh Kiệt đi nhầm vào một group chat lâu năm.​

Câu chuyện đã bắt đầu từ đó.​

==================​

1.​

Thành phố B.​

Trong tòa nhà ký túc xá cách chiến đội Vi Thảo khoảng hai ba cây số.​

Điều hòa đang thổi gió.​

Máy tính đang vận hành ổn định.​

Chủ nhân của máy tính, rút thẻ tài khoản Vinh Quang xuống, nhấp mở clone QQ.​

Vào một group chat.​

Đây là group cậu mới gia nhập gần đây.​

Tên của của group chat là "Tiểu đội giúp đỡ nhau đoàn kết khắc phục sự ngại ngàng nhút nhát" .​

Tên của clone là "Nước Hoa Hương Sớm Mai".​

Người nắm giữ tài khoản clone này chính là tương lai của Vi Thảo: Cao Anh Kiệt.​

Hướng nội, rụt rè, cẩn trọng, nhút nhát, mềm yếu, không tự tin và một số từ ngữ có hàm ý khác trong tự điển, nhưng người bình thường vẫn thuận miệng sử dụng đến, ý nghĩa không khác nhau mấy.​

Đều là những từ thường được dùng để nói về Cao Anh Kiệt.​

Cậu sau này sẽ là tuyển thủ tiếp nhận thẻ tài khoản cấp thần “Vương Bất Lưu Hành”, là đội trưởng quán quân tương lai.​

Cậu mang trên mình rất nhiều kỳ vọng.​

Nhưng đối với một đứa nhỏ đã được quan tâm chăm sóc từ trong trại huấn luyện mà nói thì áp lực của cậu quả thật là rất lớn.​

Có một vài người sẽ bị áp lực đè ép dưới hố sâu vạn trượng.​

Có một vài người sẽ biến áp lực thành động lực, vượt qua khó khăn để tiến lên.​

Cao Anh Kiệt dĩ nhiên sẽ không bị áp lực đánh bại, cậu hăng hái tiến lên, chăm chỉ luyện tập, thậm chí trong kỳ nghỉ hè còn tăng cường huấn luyện.​

Thế nhưng, vẫn chưa đủ.​

Làm thế nào để thay đổi hình tượng của bản thân trong mắt người khác?​

Cao Anh Kiệt thậm chí còn bắt chước theo Lư Hãn Văn tràn đầy sức sống của Lam Vũ.​

Nhưng cậu cảm thấy không quen.​

Đúng, rất khó chịu, giống như đeo mặt nạ vậy.​

Đội trưởng mùa giải thứ ba ra mắt, hiện tại cũng chiến đấu hơn mười năm. Cậu biết rõ, qua thêm một năm, hoặc là hai năm, đội trưởng rất có khả năng sẽ muốn giải nghệ, giao Vi Thảo vào tay cậu.​

Cậu có thể gánh vác tương lai của Vi Thảo không?​

Bước đầu tiên, phải đi ra ngoài.​

Cao Anh Kiệt tìm kiếm cách vượt qua sự nhút nhát ở trên mạng.​

Mở từng trang từng trang tìm kiếm, rất nhiều nội dung ở hàng đầu cậu đã xem qua không chỉ một lần.​

Học thì phải đi đôi với hành mới được a Cao Anh Kiệt, cậu đi theo đường link ở một góc nào đó, phát hiện ra một thế giới mới.​

Người đang phiền não cần sự giúp đỡ không chỉ có một.​

Thậm chí có người còn mở ra chủ đề thảo luận, thành lập nhóm hỗ trợ nho nhỏ trên QQ!​

Vì thế cậu đổi sang tài khoản clone xin gia nhập nhóm.​

Lý do xin gia nhập: "Nhìn thấy chủ đề khắc phục sự nhút nhát, xin giúp đỡ."​

Một lát sau liền thông qua.​

Nhưng, ngay cả màn chào đón khi vào nhóm cũng không có.​

Cao Anh Kiệt nghĩ "phải cởi mở", vì thế cậu chủ động nhắn tin: "Chào mọi người! Em là người mới." Còn kèm theo một icon mặt cười.​

Vì thế có hai ba chiếc tàu ngầm đã trồi lên.​

"Group này vẫn còn hoạt động?"​

"Thế mà lại không phải chạy quảng cáo?"​

"Vào nhầm sao?"​

"¥#@¥%&. . . *. . ."​

Cao Anh Kiệt vẫn còn trẻ, chưa có kinh nghiệm.​

Hậu quả của việc xem quá nhiều trang và mở quá nhiều link là: Cậu đã quên để ý đến thời điểm đăng bài, là năm năm trước.​

Group này có từ rất lâu, tuy không đổi tên, nhưng đã hoang phế đóng bụi, sớm đã không còn duy trì mục đích ban đầu.​

Cao Anh Kiệt cảm thấy mình không thể xen lời, đang xấu hổ thì chợt thấy avatar dưới góc phải màn hình nhấp nháy.​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "?"​

Đây là chủ group gửi tới.​

Quả thật lời ít ý nhiều.​

Vì thế Cao Anh Kiệt sắp xếp lại ngôn ngữ, vội vàng giải thích toàn bộ sự việc.​

Vì đây là đang ở trên mạng, không phải mặt đối mặt, nên cậu có thời gian để trình bày rõ ràng rành mạch, sự cẩn thận trong lời nói cũng giảm bớt một phần.​

Đều là người xa lạ như nhau, cậu muốn cầu cạnh đối phương, nên khi bộc bạch nỗi lòng cũng sẽ không kiêng dè gì, sự cẩn thận trong lời nói lại giảm bớt một phần.​

Thêm vào tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu chỉ dựa vào gõ chữ để giao lưu, thì nhìn chung vẫn được tính là khá trôi chảy.​

Đương nhiên, cậu sẽ không nói chuyện xảy ra ở chiến đội, thay vào đó là câu chuyện kể về bản thân là người mới đi làm.​

"... Cho nên em thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, có thể giúp em không."​

"Được." Đối phương thẳng thắn dứt khoát.​

Chu Trạch Khải nhìn phiền não của “Nước Hoa Hương Sớm Mai” này, cũng như nhìn thấy mình của trước đây vậy.​

Cùng chung cảnh ngộ.​

Năm đó, có người giúp hắn thoát khỏi hoang mang.​

Hiện tại, hắn có thể giúp đỡ đứa nhỏ này không?​

Chẳng trách Vương Kiệt Hi ở trong group chat thông báo lời tiên tri, kêu gọi mọi người gần đây phải để ý tới tài khoản clone của mình.​

Vương Kiệt Hi thật linh.​

2.​

Chu Trạch Khải.​

Súng Vương khó có thể giải quyết.​

Ngoại trừ việc thêm máu thì không gì là không thể.​

Súng Cận Chiến hoa lệ.​

Các loại cool ngầu lạnh lùng.​

—— Đó đều là ở trong trận đấu.​

Trong trận đấu không xem mặt, mà phải xem kỹ thuật.​

Thoát trận cũng không xem mặt thì tốt rồi, hắn có thể yên tĩnh chơi Vinh Quang.​

Đáng tiếc không được.​

Gương mặt số một Liên minh sau khi thoát trận quả thật chỉ muốn mua một chiếc áo lông ẩn thân, đem độ tồn tại của bản thân hạ xuống tận không.​

Làm Người số một Vinh Quang mới, trình độ trả lời phỏng vấn của hắn khó thể sánh được với Người số một Vinh Quang cũ.​

May sao có thể dùng gương mặt. Cho dù hắn im lặng cả buổi phỏng vấn, phóng viên vẫn có thể dùng ảnh chụp cận mặt hắn để điền vào chỗ trống trong bài báo.​

Cho dù có sự quan tâm của đồng đội, nhưng Chu Trạch Khải thỉnh thoảng vẫn sẽ xuống tinh thần gì đó, luôn khiến cho đồng đội phải bận tâm thật là không nên.​

Hơn nữa có một số chuyện, đồng đội có lẽ cũng không có cách nào hiểu được.​

Mỗi người đều có một số phương pháp riêng để giải quyết tâm trạng.​

Phương pháp của Chu Trạch Khải chính là đăng nhập tài khoản clone, lặng lẽ nhìn những cuộc trò chuyện về các vấn đề không liên quan đến giải đấu chuyên nghiệp, không cần lộ mặt, cũng không cần nghĩ quá nhiều.​

Hoàn hảo.​

Đặc biệt là lần này sau khi đăng nhập đã phát hiện ra “bất ngờ".​

Người mới đi làm bởi vì thân mang trách nhiệm nặng nề, nên muốn thay đổi bản tính rụt rè mềm yếu của mình —— loại cầu tiến này, là đức tính tốt đẹp biết bao nhiêu.​

Ngẫm lại bản thân, từ khi được cất nhắc từ trại huấn luyện lên chiến đội, trong lòng cũng thấp thỏm bất an như thế.​

Hơn nữa cũng không biết cách biểu đạt bản thân.​

Nếu không phải nhờ sự động viên của Phương Minh Hoa tiền bối, bản thân cũng không thể bước đi những bước đầu tiên.​

Dĩ nhiên, bản thân cũng từng bởi vì muốn thay đổi mà lên mạng nhờ giúp đỡ.​

Thậm chí còn tạo ra một group chat QQ.​

Tuy sau đó group nhỏ này không hề đưa đến tác dụng gì.​

Bởi vì mọi người đều ngại ngùng, chỉ ở lý luận suông.​

Về sau, hắn chỉ lặng lẽ ngồi nhìn buồn phiền và phàn nàn của mọi người.​

Những buồn phiền đó còn nghiêm trọng hơn của bản thân rất nhiều.​

Chu Trạch Khải thầm xoa dịu chính mình có được chút cảm giác ưu việt —— từ mặt tâm lý này để phân tích, hắn kỳ thực là một người bình thường.​

Tất nhiên hắn sẽ cố gắng hết sức mình động viên đối phương.​

Đúng, là động viên, không phải giúp đỡ.​

Hắn đối với những chuyện tuy có lòng nhưng lại bất lực thì vô cùng thấu hiểu.​

Ép buộc người khác phải đi theo lối mòn của mình, là điều rất vô lý.​

Giày chung quy vẫn phải thử một lần thì mới biết có vừa chân hay không. Bắt người khác đi theo lối mòn của mình, cũng tương đương với việc bắt ép đối phương mang giày của mình, rất dễ xước da.​

Xác suất tuy nhỏ, nhưng vẫn có thể vô tình tìm đúng kích cỡ vừa vặn mà.​

—— Giống như hiện tại.​

Một người mới vào làm việc, phải chịu gánh nặng trách nhiệm đến từ tổng giám đốc. Sẵn lòng cố gắng, sẵn lòng nâng cao trình độ công tác của mình, nhưng vẫn mang đến cho người khác cảm giác cậu rất dè dặt cẩn trọng, quả thực rất mất hình tượng, vậy phải làm sao đây?​

Chu Trạch Khải trước kia cũng như thế, hắn cảm thấy mình có thể chia sẻ kinh nghiệm tương tự.​

Vì thế hắn nói: "Tập thể dục?"​

Nước Hoa Hương Sớm Mai: "Tập thể dục? Em sao? Hữu dụng không?"​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "Hữu dụng."​

Nước Hoa Hương Sớm Mai: "Tập thể dục sẽ giúp khắc phục sự ngại ngùng sao? Em không biết."​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ gửi hai bức ảnh để so sánh, một bức thân thể gầy gò ốm yếu, bức khác là cơ thể sáu múi, làm cho người ghen tỵ.​

Dĩ nhiên là đã cắt gương mặt đi rồi.​

Nước Hoa Hương Sớm Mai: "Là anh phải không? Dáng người của anh đẹp quá."​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ gửi một icon xấu hổ.​

"Em cũng sẽ được?"​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "Cố gắng!"​

"Hy vọng em có thể kiên trì, phương pháp tập thể dục này em thật sự chưa từng thử qua."​

"Cố lên!"​

Nước Hoa Hương Sớm Mai nghĩ đến mục đích của mình: "Bây giờ nếu nói ra thì có lẽ rất mạo muội, nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau không?"​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "?"​

"Chúng ta... Không phải là group hỗ trợ sao? Chúng ta tập thể dục cùng một giờ, cũng như là đang cùng nhau vậy... Nếu anh thấy không tiện thì thôi ạ."​

Khung chat hiện "Đang nhập văn bản..."

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ vui vẻ chờ đợi.​

Lời tiếp theo của Nước Hoa Hương Sớm Mai: "Thực ra, thực ra là em chưa từng đến trung tâm thể dục, nên có chút lo sợ." Nếu có người cùng đi, cậu sẽ có niềm tin.​

Cho dù đối phương chỉ là người xa lạ quen được ở trên mạng, liên kết giữa bọn họ chỉ có một chiếc điện thoại.​

Chu Trạch Khải vô cùng thấu hiểu.​

Hắn suy nghĩ, khắc phục tính ngượng ngùng, bắt đầu từ việc làm quen với những chỗ xa lạ, nên tuần tự theo từng bước. Nếu thời gian có thể thống nhất, vậy cũng xem như đã giúp đỡ cho đối phương.​

Vì thế hắn trả lời: "Được."​

-TBC-
 
Last edited:

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#2
3​

Cao Anh Kiệt cầm theo điện thoại ví tiền, một tấm thẻ tập thể dục ra ngoài, còn mặc đồ thể dục, mang giày và đeo băng cổ tay.​

Quần áo khác của các tuyển thủ chuyên nghiệp có thể thiếu, nhưng đồ thể dục thì nhất định không thiếu. Nhưng bắt cậu mặc đồng phục Vi Thảo đi tập thể dục, nghĩ thôi cũng đã thấy ngại.​

Sau khi mùa giải thứ chín kết thúc, cậu cũng đã có nhóm fan hâm mộ nho nhỏ, hơn nữa còn có rất nhiều ánh mắt tương tự của fan lâu năm cũng tập trung trên người cậu —— bổ sung thêm một câu, những áp lực của cậu một phần là đến từ sự hoài nghi của những fan lâu năm này.​

Ngụy trang là chuyện cần phải làm.​

Để tạo ra sự khác biệt, cậu đặc biệt lựa chọn những màu sắc khác với bình thường.​

Dĩ nhiên, tuyệt đối sẽ không phải là màu của Lam Vũ, lại càng không phải màu của Gia Thế.​

Sau khi tránh màu xanh lá, xanh lam và đỏ, lại bỏ qua những màu bản thân không thích ra, chỉ còn lại màu đen, màu vàng cùng màu trắng.​

Tiếp tục đeo băng trán và băng cổ tay vào, xem ra so với hình tượng của mình trước đây quả thật có khác biệt rất lớn.​

Cao Anh Kiệt nắm chặt nắm tay, nhỏ giọng cổ vũ chính mình: "Cố lên!"​

Tập thể dục có thể khắc phục xấu hổ hay không, chuyện này, Chu Trạch Khải kỳ thực rất có quyền lên tiếng.​

Bởi vì hiệu quả trực quan của việc tập thể dục hết sức rõ ràng, rất dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, cũng có thể dễ dàng tiếp lời.​

Tất nhiên mục đích của hắn không phải nhằm vào các cô gái.​

Chiến đội căn bản đều là tuyển thủ nam, sau khi huấn luyện xong sẽ thường nói chuyện phiếm hay chơi game gì đó. Mọi người đều là thanh niên trai tráng, thích đọ sức, không có ai thích bản thân giống như công tử bột, ai cũng mong muốn mình cơ bắp cuồn cuộn. Chu Trạch Khải mọi khi không nói một lời, nhưng đến lúc đi bơi, trời má ơi, đảo mắt liền bị vây quanh xin bí quyết tập thể dục.​

Có đề tài để nói thì sẽ không còn ngại ngùng.​

Hơn nữa bản thân lại không cần phải nhiều lời, tự mình ra sức thể nghiệm liền có đề tài.​

Ngoài ra còn có một điểm tốt: Người khác khi cần giúp đỡ về mặt thể lực, như khiêng cái thùng chẳng hạn, hắn rất dễ dàng đảm nhận vai trò lấy việc giúp người làm niềm vui, chuyện này cũng sẽ mang đến danh tiếng tốt cho hắn.​

Chuyện cùng các bạn đi bơi, Cao Anh Kiệt chưa từng trải nghiệm qua.​

Nhưng cậu lấy việc giúp người làm niềm vui quả thật thành công.​

Nhân viên giao nước bị trượt chân, mắt nhìn thấy mấy thùng nước ùn ùn lăn tới đẩy ngã tủ sắt, ngăn tủ đè về hướng của Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt sải một bước dài xông tới đỡ lấy, đẩy về chỗ cũ.​

Vương Kiệt Hi cũng có mặt ở hiện trường, sợ hết cả hồn, vội vàng đi kiểm tra cổ tay và ngón tay của cậu, Cao Anh Kiệt ngại ngùng vò đầu: "Không sao hết không sao hết, đội trưởng yên tâm."​

Kiều Nhất Phàm tránh khỏi nguy hiểm cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nếu đôi tay này của Cao Anh Kiệt bị thương, mình sẽ là tội nhân a. Cậu không dám làm phiền đội trưởng, tay chân luống cuống đứng một bên: "Anh Kiệt, cảm ơn cậu... Có cần, đến phòng y tế xem một chút không?"​

"Thật sự không sao mà." Cao Anh Kiệt nói, "Sức lực của em rất lớn đó."​

"Sức lực gì lớn?" Đội phó Đặng Phục Thăng vừa lúc đi ngang qua.​

Cao Anh Kiệt không biết trả lời như thế nào cho phải, trong lúc nóng lòng: "Nhất Phàm, cho tớ mượn một chút."​

"Được... Hả? A —— "​

Bế kiểu công chúa lại còn nâng lên cao.​

"Một kỳ nghỉ hè không gặp, Tiểu Kiệt lợi hại hơn rồi nha." Đặng Phục Thăng khích lệ.​

"Ha ha, sức khỏe tốt, càng có tinh thần chiến đấu ha..."​

Người mới Cao Anh Kiệt, cứ như thế bắt đầu hòa nhập vào bầu không khí của Vi Thảo.​

"Cảm ơn anh!" Cao Anh Kiệt tràn ngập vui sướng gửi tin nhắn, "Tập thể dục thật sự hữu dụng."​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "Tốt!"​

Tổ đội hai người giúp đỡ nhau khắc phục tính ngại ngùng cứ như thế mà tiếp tục.​

Mùa giải thứ tám, mùa giải thứ chín, mùa giải thứ mười.​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ biết rất nhiều chuyện của Nước Hoa Hương Sớm Mai, cũng đưa ra rất nhiều đề xuất.​

Ví dụ như bạn thân của cậu bị sa thải, cậu không biết an ủi như thế nào.​

—— Ôm cậu ấy, ở bên cạnh cậu ấy, chờ cậu ấy lại xuất hiện một lần nữa.​

Ví dụ như bạn tốt sắp đến với công ty của đối thủ cạnh tranh, bọn họ không thể không xem nhau như kẻ địch.​

—— Trên sàn đấu là kẻ địch, dưới sàn đấu là bằng hữu, không có trở ngại.​

Lại ví dụ như ông chủ của cậu quá cực khổ, cậu muốn giúp đỡ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.​

—— Làm những gì anh ta thích. Tặng những gì anh ta cần.​

"Nhưng đội... Mạch não của sếp em rất khác thường, không nắm bắt được."​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ ngẫm nghĩ, đổi sang màn hình chính mở ra khung chat với Giang Ba Đào.​

Viện trợ bên ngoài rất ra sức.​

Cao Anh Kiệt nhận được một đường link, nhấp vào.​

4​

"Tặng đèn chiếu sao xông tinh dầu, về mùi thơm có thể chọn tinh dầu hoa oải hương có tác dụng giúp ngủ ngon, ngước nhìn trời sao mênh mông vô biên giúp bạn cảm thấy an thần..."​

Cao Anh Kiệt nhìn giới thiệu và hiệu quả khi dùng, quả quyết nhấn mua, xem như đã chọn xong quà Giáng sinh.​

Sáng sớm mấy lúc hôm sau vào phòng của đội trưởng, cậu ngửi thấy mùi hoa oải hương.​

Kiều Nhất Phàm ở Hưng Hân, Cao Anh Kiệt cảm thấy món quà này cũng rất thích hợp, nên cũng tặng một phần giống như vậy.​

Dĩ nhiên, những người khác cũng sẽ có quà, điểm này Cao Anh Kiệt sẽ không quên, đặc biệt là ——​

"Em có thể tặng quà cho anh không?" Nước Hoa Hương Sớm Mai hỏi Một Chú Cánh Cụt Nhỏ.​

Mối quan hệ giữa hai người trong nhóm khắc phục xấu hổ đã khá thân thiết, nhưng chỉ là ở trong thế giới ảo.​

Còn ở thế giới thực, có vài người tính cảnh giác tương đối cao. Tự tin hướng ngoại là một chuyện, tùy tiện để lộ ra địa chỉ là một chuyện khác.​

Cao Anh Kiệt có chút thấp thỏm lo âu.​

Cũng còn đang thấp thỏm không bao lâu, Một Chú Cánh Cụt Nhỏ đã nhắn gửi địa chỉ.​

"Anh ở thành phố S ạ." Nếu sân nhà Luân Hồi, có lẽ sẽ có thể gặp mặt rồi.​

"Ừ, em thì sao?"​

"Em? Em ở thành phố B." Nước Hoa Hương Sớm Mai trả lời.​

"Chi tiết? Tặng quà." Vi Thảo Hoàng Phong Nghĩa Trảm đều ở thành phố B, nếu có thể...​

"Dạ, được..."​

Bọn họ không hẹn mà cùng nhau ghi địa chỉ gia đình.​

Cao Anh Kiệt đã tặng một chiếc vòng đeo tay thể thao thông minh, có thể theo dõi nhịp tim, năng lượng, giấc ngủ, đếm bước chân, thời gian, tốc độ, còn có thể kết nối Bluetooth với điện thoại di động và các chức năng khác.​

Sau khi gửi đi rồi cậu sẽ chờ đối phương đánh giá.​

Đối phương nói: "Xin lỗi, anh vẫn chưa về nhà lấy được." Ngừng một lúc, lại gửi một trái tim đỏ, nói, "Rất mong chờ."​

Cao Anh Kiệt cười, đáp: "Em cũng rất mong chờ quà của Cánh Cụt huynh."​

"Chắc cũng sắp đến rồi.” Đối phương gửi đến icon xấu hổ, "Hy vọng em sẽ thích."​

Sự mong chờ của Cao Anh Kiệt sau khi trở về khui thùng chuyển phát nhanh, đã biến thành kinh ngạc.​

Cậu bạo tốc độ tay nhắn tin cho Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "Nhất Súng Xuyên Vân?!"​

Đối phương: "... Không thích?"​

Đây là một bộ figure. Bao gồm thẻ tài khoản Nhất Súng Xuyên Vân và mô hình của chính Chu Trạch Khải.​

Nhà sản xuất vô cùng có lương tâm, figure cao tới nửa mét, trông rất sống động, không chỉ Hoang Hỏa Toái Sương có thể cho vào vỏ súng, những trang bị khác như mũ, khăn quàng cổ cùng áo khoác cũng có thể cởi ra.​

Thậm chí hai khuôn mặt còn có thể tự do thay đổi!​

Cao Anh Kiệt vừa cảm động lại vừa dở khóc dở cười.​

Thoạt nhìn bộ figure này chắc chắn chính là bản limited vừa mới ra, Một Chú Cánh Cụt Nhỏ tặng cậu món quà này, thật sự là của nhiều lòng cũng nhiều mà.​

Nhưng cậu là chủ lực của Vi Thảo, trưng bày figure của đội trưởng Luân Hồi...​

Cậu nhất thời chưa đáp lời, một lát sau đối phương mới gửi thêm ba dấu chấm hỏi.​

"Cảm ơn Cánh Cụt huynh." Cao Anh Kiệt vội vàng trả lời, "Em chỉ là quá bất ngờ thôi. Sao anh lại nghĩ đến việc tặng em món quà này vậy?" Thì ra đối phương cũng chơi Vinh Quang a.​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "Chu Trạch Khải, em biết cậu ta không?"​

Cao Anh Kiệt tâm nói, không chỉ biết, còn phải đặc biệt hiểu rõ nữa, đây còn là đối tượng tấn công và phòng thủ trọng điểm của tụi em: "Biết ạ, anh ấy là đội trưởng Luân Hồi."​

"Cậu ta đã từng, giống như em." Một Chú Cánh Cụt Nhỏ, "Em xem nét mặt của cậu ta."​

Không hoa lệ ngạo nghễ, oai phong lẫm liệt như Nhất Thương Xuyên Vân. Nét mặt của Chu Trạch Khải trầm mặc mà kiên định.​

Cao Anh Kiệt nhanh chóng lướt qua một lần lịch sử truyền kỳ của Súng Vương. Chu Trạch Khải an tĩnh ít nói. Cái khác thì sao?​

Chu Trạch Khải mãi vẫn là người trầm mặc ít nói, đối mặt với màn ảnh sẽ không biết làm sao.​

Người vừa mới ra mắt, nhanh chóng tiếp nhận thẻ tài khoản Nhất Súng Xuyên Vân, đội trưởng Trương Ích Vỹ vẫn đang ở tuổi xuân phơi phới lập tức thoái vị. Khi đó, hắn đã nghĩ như thế nào?​

Đối mặt với sự nghi ngờ của giới truyền thông, hắn đã khơi dậy gánh nặng của một đội trưởng như thế nào?​

"Không phải cùng lĩnh vực, nhưng anh cảm thấy, em có thể tham khảo cậu ta. Ừm, ngại ngùng, nhưng ngoan cường." Một Chú Cánh Cụt Nhỏ hiếm khi gõ được một câu dài như thế.​

"... Có đạo lý! Cảm ơn anh, Cánh Cụt huynh!" Cao Anh Kiệt tự nhiên hiểu ra.​

Lúc trước sao cậu lại không nghĩ đến chứ!​

Có tấm gương châu ngọc của Chu Trạch Khải tiền bối ở phía trước, cậu sau này cũng sẽ trở thành tuyển thủ át chủ bài!​

Mãi háo hức nói lời cảm ơn, cậu không tránh khỏi lỡ miệng nói: "Em chơi Vinh Quang cũng tàm tạm, muốn em dẫn anh đi soát phó bản không?"​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "Không có nhiều thời gian để chơi."​

Cao Anh Kiệt thoáng thất vọng: "Vậy ạ..."​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "Nhưng nếu đi với em thì rảnh."​

Cao Anh Kiệt không phát giác bản thân đã cười đến mức phấn khích: "Được ạ!"​

Chu Trạch Khải nội tâm thỏa mãn nhìn câu trả lời của đối phương.​

Hắn thừa nhận mình có tư tâm.​

Cùng đứa nhỏ thẹn thùng này nói chuyện trên mạng với nhau lâu như thế, trong khi đối phương không biết hắn là ai hắn làm gì hắn trông như thế nào, hắn lại nói chuyện quá kiệm lời, luôn là lời ít ý nhiều làm người khác khó hiểu, mà cậu vẫn trở thành bạn của hắn, nghe theo đề nghị của hắn, trưởng thành từng chút, từng chút một.​

Có cảm giác rất thỏa mãn.​

Cho nên khi đối phương nói muốn tặng quà cho hắn, hắn liền đem figure của chính mình làm quà đáp lễ, gửi sang đó.​

Hắn muốn làm quen với cậu ngoài đời thực.​

Dĩ nhiên tốt nhất là có thể tiếp tục trở thành bạn tốt.​

-TBC-
 
Last edited:

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#3
5​

Biểu hiện của sự ngại ngùng có hai dạng, một là có điều gì đó muốn nói nhưng không thể nói ra, hai là suy nghĩ rất nhiều mà lại không biết phải nói như thế nào.​

Chu Trạch Khải thuộc tuýp người ở vế trước, Cao Anh Kiệt thuộc tuýp người ở vế sau.​

Nhưng điều đó cũng không thể gây trở ngại cho tiền bối từng trải truyền thụ lại bài học kinh nghiệm cho hậu bối.​

Áp lực của Cao Anh Kiệt đã giảm đi rất nhiều. Dù cậu vẫn còn có chút câu nệ, nhưng ngẫm lại Súng Vương không phải cũng đoạt được quán quân trong trạng thái này sao. Cậu lại đang lo lắng chuyện gì chứ, chỉ cần chơi Vinh Quang cho thật hay là được, quán quân cũng không phải do truyền thông và fan hâm mộ định đoạt.​

Phải có đủ thực lực, mới không phụ lòng kỳ vọng của đội trưởng và các đồng đội.​

Cao Anh Kiệt tràn đầy hăng hái.​

Mang theo niềm hăng hái này, cậu và Vi Thảo cùng nhau, vượt qua mọi chướng ngại ở vòng đấu bảng .​

Đương nhiên, mối quan hệ với Một Chú Cánh Cụt Nhỏ ngày càng trở nên tốt hơn.​

Quan hệ tốt, không phải nằm ở chỗ mỗi ngày sớm tối hỏi thăm, mà là ở tiếng nói chung.​

Tập thể dục, chọn quà tặng và một loạt sự kiện khác sau đó, Vinh Quang cũng là tiếng nói chung.​

Clone của Cao Anh Kiệt có mấy cái, clone của Chu Trạch Khải còn nhiều hơn nữa.​

Nhưng vì ngụy trang, hai người đều dùng tên tài khoản QQ của mình, tạo thêm clone mới.​

Nước Hoa Hương Sớm Mai là cuồng kiếm sĩ, nghe nói đây là nghề nghiệp rất là mạnh mẽ rất là nam tính.​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ là... lưu manh, nghe nói đây kỳ thực cũng là nghề nghiệp rất nam tính, hơn nữa giá trị nhan sắc cũng rất cao.​

Dù không phải là nghề nghiệp mà mình am hiểu, nhưng tốc độ tay lực quan sát và kinh nghiệm đều có.​

Tình huống thông thường, là Nước Hoa chủ động dẫn Cánh Cụt Nhỏ, tự tạo tổ đội đi đánh phó bản.​

Lúc đánh quái, Nước Hoa sẽ rất chú ý di chuyển, cẩn thận bảo vệ Cánh Cụt Nhỏ. Cánh Cụt Nhỏ cũng rất ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Nước Hoa.​

Hai người bọn họ đều vô cùng ngoan, ở trong phó bản phổ thông không có tí độ khó nào, cũng không phát huy hết toàn bộ năng lực.​

Hai người đều liều mạng kìm hãm tốc độ tay, xem Vinh Quang như trò chơi giải trí, chơi đến vui vẻ thỏa mãn.​

Do thời gian cùng nhau chơi Vinh Quang không nhiều, cộng thêm trách nhiệm nặng nề của tuyển thủ chuyên nghiệp. Vương Kiệt Hi cho Cao Anh Kiệt tăng cường huấn luyện, Chu Trạch Khải thân là đội trưởng, cũng phải xử lý các công việc khác trong đội.​

Cho nên hai người đều không nhận ra đối phương cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp như mình.​

Dĩ nhiên, dù không nói ra, cả hai cũng đều rất ăn ý không đi can thiệp vào chuyện của chiến đội hai bên.​

Trừ phi ——​

"Boss dã đồ spawn rồi!"​

"A, bên em đột nhiên có chút việc, xin lỗi, chúng ta hẹn lần sau nha?" Hãy nói "được rồi" đi mà, Nước Hoa nghĩ.​

"Được rồi." Cánh Cụt Nhỏ cũng đang không biết mở miệng như thế nào đã trả lời rất khảng khái.​

Chỉ chốc lát sau clone ma đạo học giả cùng thiện xạ đã xuất hiện ở trong công hội của từng người.​

Đôi lúc công hội hai bên cũng thấy rất kỳ quái, vì sao bọn họ còn chưa kịp gọi thì người đã đến rồi?​

Cao Anh Kiệt vô cùng yêu mến Cánh Cụt Nhỏ, từ sớm đã gắn mác người đàn ông tri kỷ ấm áp cho đối phương.​

Anh Cánh Cụt sẽ nói cho cậu biết lịch thi đấu của Luân Hồi, những lần Luân Hồi đến làm khách ở Hoàng Phong và Nghĩa Trảm, cậu còn đến nhà thi đấu để xem.​

Hơn nữa cậu còn biểu đạt sự khen ngợi của mình dành cho đội trưởng Luân Hồi.​

Chỉ là còn có một vấn đề.​

—— Cậu tuyệt đối không thể đến nhà thi đấu "xem" Luân Hồi đấu với Vi Thảo, dù Vi Thảo là chủ nhà cũng không được, chuyện này thật sự thật sự không làm được a!​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ có hơi thất vọng.​

Chiến đội Hoàng Phong và Nghĩa Trảm, không có khó đối phó như Vi Thảo, trận đấu cũng không đặc sắc bằng.​

Nhưng mà cũng không sao, khen ngợi Chu Trạch Khải, coi trọng anh Cánh Cụt là được rồi.​

Chu Trạch Khải tự an ủi mình.​

6​

"Anh Kiệt có phải vừa kết thêm bạn mới không?"​

Cảm xúc của Cao Anh Kiệt đều thể hiện hết lên trên mặt. Tâm trạng sẽ kéo theo hành động, tâm trạng tràn đầy sức sống này cũng mang vào trong huấn luyện và thi đấu.​

Âm thầm thay đổi, từng bước tiến bộ, nhìn Cao Anh Kiệt ngày càng cởi mở, Vương Kiệt Hi nghĩ, thật sự không thể nào phớt lờ hành vi suốt ngày ôm điện thoại nói chuyện cười đùa khúc khích của đứa nhỏ này, vì thế bảo Viên Bách Thanh âm thầm thăm dò.​

"Có thể là Kiều Nhất Phàm?" Viên Bách Thanh nêu ý kiến, hai người họ là bạn tốt, toàn đội Vi Thảo ai cũng biết.​

"Không phải." Vương Kiệt Hi trả lời vô cùng chắc chắn.​

Lúc ăn sáng, Cao Anh Kiệt cầm điện thoại chụp hình đồ ăn.​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ tối hôm qua gửi cho cậu tấm ảnh: Một dĩa sườn xào chua ngọt lớn. Sườn được cắt nhỏ, mật ong đỏ giống như hổ phách vậy, phía trên còn trang trí hạt vừng trắng.​

Kèm theo lời nhắn: "Đến thành phố S, mời em ăn."​

Cao Anh Kiệt không cam lòng yếu thế, buổi sáng đặc biệt chọn một dĩa bánh quẩy và một chén nước đậu xanh: "Đặc sản thành phố B, mời anh ăn."​

"Tiểu Kiệt, lại đang cùng bạn gái nói chuyện à." Nhìn đúng thời cơ, Viên Bách Thanh lên tiếng.​

"... A? Không, không có đâu, anh Bách Thanh." Cao Anh Kiệt vội vàng bỏ máy xuống.​

"Có bạn gái cũng không sao, anh thấy thành tích huấn luyện của em rất ổn định mà." Viên Bách Thanh nói, "Chỉ cần không ảnh hưởng đến lúc thi đấu, trong đội cũng không cấm chuyện tự do yêu đương —— bạn gái đẹp không? Có hình không?"​

"Hả? Tiểu Kiệt có bạn gái?" Lưu Tiểu Biệt đúng lúc đi ngang qua.​

"Không phải là bạn gái ạ… ừm ..."​

Cao Anh Kiệt còn đang giải thích, điện thoại đã bị người khác đoạt đi mất.​

Tuy điện thoại không mở khóa, nhưng trên màn hình vẫn sáng hiện tin nhắn trả lời hết sức rõ ràng.​

Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: "Đã ăn qua, không ngon." Kèm theo icon khóc nhè.​

"Ha ha, mời bạn gái uống nước đậu xanh, đây còn không phải là đang dọa người ta chạy mất sao!" Lưu Tiểu Biệt cười rộ, "Cuối tuần đến Tiện Nghi Phường hoặc Đông Lai Thuận*, dỗ dành cô ấy, tuyệt đối sẽ làm cô ấy thỏa mãn."​

*Tiện Nghi Phường là cửa hàng bán vịt quay Bắc Kinh nổi tiếng. Đông Lai Thuận là chuỗi nhà hàng ẩm thực nổi tiếng Trung Quốc.

"Anh ấy là nam, một người bạn trên mạng của em." Cao Anh Kiệt vội vàng giải thích.​

"Hả, là nam à." Lưu Tiểu Biệt lập tức mất đi hứng thú.​

Viên Bách Thanh quan tâm nửa câu sau hơn: "Bạn trên mạng?"​

"Dạ, trò chuyện cũng rất được ạ."​

"Tiểu Kiệt em chớ để cho mấy cuộc trò chuyện trên mạng lừa, " Liễu Phi chen lời, "Bây giờ lừa đảo rất nhiều, lúc đầu lôi kéo tình cảm, quen thân rồi liền bắt đầu kể khổ các kiểu, sau đó tìm em để mượn tiền mua này mua kia đó."​

"Sẽ không có đâu chị Liễu Phi, anh ấy không có đòi em gì cả." Anh Cánh Cụt lại còn tặng quà cho em. Em tặng quà cho anh ấy, anh ấy sẽ nói quá lãng phí, nhân viên mới đi làm kinh tế không dư dả bao nhiêu, phải biết tiết kiệm.​

"Em phải cẩn thận một chút." Liễu Phi căn dặn, "Không ai vô duyên vô cớ lại đi đối xử tốt với một người xa lạ cả, nếu hắn có tí xíu gì đó không đúng, lập tức chặn hắn có biết không."​

"Dạ vâng ạ, cảm ơn chị Liễu Phi đã nhắc nhở." Cao Anh Kiệt nghiêm túc trả lời, màn hình điện thoại lại sáng lên.​

"Hình ảnh à? Xem thử là cái gì?"​

—— Cơm cuộn bánh quẩy.​

Bình luận: Rất! Thơm!​

Đặc điểm địa lý quá rõ ràng.​

"Bạn trên mạng của em ở thành phố S?"​

"Dạ."​

"Phong cách nói chuyện thật giống Chu đội."​

"Luân Hồi ở thành phố S, học theo Chu đội, cũng không có gì kỳ quái đâu."​

"Tên của hắn còn gọi là Một Chú Cánh Cụt Nhỏ, fan Luân Hồi sao?"​

- TBC -
 
Last edited:

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#4
7.​
Các tuyển thủ khi nhắc đến thành phố S thì đương nhiên sẽ nghĩ ngay đến Luân Hồi.​
Cao Anh Kiệt thầm nghĩ, anh Cánh Cụt có khi nào là fan của Luân Hồi không, đối phương đúng là rất am hiểu về Chu đội, thế nhưng nhìn tên tài khoản thì tuyệt đối không giống fan Luân Hồi, bởi vì ——​
"Trong Vinh Quang hắn chơi thiện xạ phải không?"​
"Không, anh ấy chơi lưu manh."​
... Hoàn toàn không phải những nghề nghiệp của chiến đội Luân Hồi.​
"Chơi giỏi không?"​
"Trình độ bình thường."​
"Quen trong Vinh Quang sao?"​
"Không phải, anh ấy và Vinh Quang không có liên quan." Cao Anh Kiệt thành thật, cậu biết các đồng đội đang quan tâm cậu, cho nên trực tiếp kể lại cả quá trình, "Hai năm trước, tụi em quen nhau trong một group chat. Anh ấy đã giúp đỡ em. Sau đó tụi em cũng dần dần quen thân với nhau. Ừm, anh ấy không biết em là người của Vi Thảo, nói chuyện với anh ấy rất thoải mái."​
"Thì ra là vậy."​
"Tiếc ghê, anh còn tưởng là em gặp được người trong mộng." Lưu Tiểu Biệt nói thầm.​
"Tiểu Kiệt quen bạn bên ngoài giới, thư giãn thả lỏng, cũng là chuyện tốt." Viên Bách Thanh gật đầu. Áp lực của Cao Anh Kiệt, mọi người ai cũng biết, bởi vì áp lực này có một phần đến từ bọn họ.​
Vương Kiệt Hi nghe báo cáo của Viên Bách Thanh, cũng không làm lớn chuyện, ai mà không có cách giảm bớt áp lực của riêng mình chứ? Quen bạn ngoài giới có thể cổ vũ Cao Anh Kiệt tích cực hướng về phía trước, đây cũng là một chuyện tốt.​
Điều này cũng dẫn đến một ngày nào đó, anh bị học trò cưng đâm một nhát trở tay không kịp.​
Bình thường quá ngoan ngoãn, một khi phản nghịch, hoàn toàn là trời long đất lở.​
Thế nhưng, đó là chuyện của sau này.​
Mục tiêu của Vi Thảo mùa giải này, vẫn là quán quân!​
"Anh bị sếp của em phát hiện rồi!" Nước Hoa Hương Sớm Mai vừa đánh phó bản vừa chat riêng với Một Chú Cánh Cụt Nhỏ.​
"!" Một Chú Cánh Cụt Nhỏ bày tỏ.​
"Mọi người cho rằng em quen bạn gái, ha ha." Nước Hoa Hương Sớm Mai nói tiếp.​
"..." Một Chú Cánh Cụt Nhỏ bày tỏ bản thân đã “cạn lời”.​
"Mọi người nói anh là fan Luân Hồi, bởi vì cách nói chuyện giống với Chu đội."​
Một Chú Cánh Cụt Nhỏ không trả lời, Nước Hoa Hương Sớm Mai tiếp tục nhắn: "Em thì lại cảm thấy, có lẽ chúng ta đều là người cùng cảnh ngộ, cho nên sẽ vô thức học theo."​
Bởi vì sự nhút nhát hướng nội mang đến tâm trạng hồi hộp căng thẳng, cũng giống như việc sẽ không bởi vì nghề nghiệp mà thay đổi.​
"Đúng vậy." Một Chú Cánh Cụt Nhỏ đồng ý.​
"Còn có, bọn họ còn thấy tiếc vì không phải em đang hẹn hò." Nước Hoa Hương Sớm Mai gửi kèm icon cười ha ha.​
Một Chú Cánh Cụt Nhỏ đột nhiên ngừng chuyển động.​
Rớt mạng? Cao Anh Kiệt kinh ngạc, vội vàng điều khiển Nước Hoa giúp chặn con quái.​
Cậu mới phát hiện hai người ngoại trừ nick QQ và clone Vinh Quang ra thì không có phương thức liên lạc nào khác.​
Cậu chỉ đành dứt khoát ra khỏi phó bản trong tiếng la hét đầy bất mãn của tổ đội trưởng, vội vàng thoát game chờ đợi.​
Qua một lúc sau, avatar của Cánh Cụt Nhỏ sáng lên.​
Cao Anh Kiệt bưng ly nước uống, còn chưa kịp an ủi, đối diện đã nhảy ra một câu: "Hello, anh thích em."​
Nước văng khắp bàn phím.​
Cao Anh Kiệt ngơ ngác năm phút đồng hồ.​
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, lúc tay chân luống cuống lau dọn vết nước thì nhìn thấy tin nhắn thứ hai của Cánh Cụt Nhỏ:​
"Xin lỗi, bạn bè họp mặt, đột nhiên bị chơi khăm."​
Cao Anh Kiệt không thèm che giấu tốc độ tay của mình nữa: "Em hiểu em hiểu mà, không sao đâu."​
Về chuyện này cậu cũng có cùng cảm nhận, dù sao thì bên cạnh cũng có người tốc độ tay không phải dạng thường.​
Chuyện này thôi thì cứ lẳng lặng bỏ qua đi.​
—— Đã bỏ qua rồi sao?​
Giang Ba Đào nhìn vẻ mặt nghệt ra của Chu Trạch Khải, cười đến híp cả mắt: "Tiểu Chu, hẹn hò qua mạng vẫn chưa thành công sao."​
Trong lúc vô tình phát hiện ra Súng Vương đại đại vẻ mặt đầy hạnh phúc mở clone lưu manh, đội phó Luân Hồi khẳng định bản thân đã phát giác ra chuyện gì đó không đúng lắm.​
Cố ý chơi nhân vật khác với sắp xếp của chiến đội, là vì cái gì?​
—— Đương nhiên là trốn tránh.​
Vì sao phải làm như thế?​
—— Đương nhiên là có mục đích khác.​
"... Cho nên, ban đầu cậu chỉ muốn truyền thụ kinh nghiệm, về sau lại từ từ thích cậu ấy?"​
Chu Trạch Khải gật đầu.​
Bị đội phó gặng hỏi, vẫn nên thành thật khai báo thì hơn.​
Chí ít đội phó sẽ giúp cho hắn.​
Giang Ba Đào cảm thấy thật khó tin, đừng nói đến chuyện hẹn hò trên mạng, từ việc Súng Vương đem tặng figure Nhất Thương Xuyên Vân thôi thì đã hoàn toàn là ám hiệu "đến đây đến đây chầm chậm thích anh đi nào" rồi.​
Thích người tính cách tương tự như mình, cũng tính là một loại tự luyến mà nhỉ.​
"Tiểu Chu, tôi sẽ không ngăn cản cậu yêu đương." Giang Ba Đào xoa trán, vào thẳng trọng điểm, "Về chuyện xu hướng tính dục, cậu có thể xác định cậu ấy cũng như vậy sao?"​
Chu Trạch Khải lắc đầu, nói ra vài chữ: "Không bắt ép."​
Vừa nói, hai mắt vừa lộ ra một bộ dạng đáng thương.​
Súng Vương bán manh đại pháp xuất chiêu, hiệu quả tương đương với Barrett Bắn Tỉa.​
Lại thêm một tiếng "Giang —— " đầy da diết.​
Barrett Bắn Tỉa, còn thêm một phát headshot.​
Giang Ba Đào đỏ máu.​
"Giúp cậu thăm dò một chút vậy."​
Kết quả của việc thăm dò vẫn chưa thỏa mãn lắm.​
"Không có thẳng thừng từ chối, vẫn còn hy vọng." Đội phó cười híp mắt nói, "Dùng quán quân để tỏ tình đi. Cho dù tỏ tình thất bại, chỉ cần nhìn thấy mặt của cậu, tớ cảm thấy cậu ấy sẽ không nỡ đánh đâu."​
8​
Thua rồi.​
Chỉ còn thiếu một chút nữa.​
Thứ mười mùa giải, Vi Thảo bị Luân Hồi đánh bại trước ngưỡng cửa bước vào trận chung kết tổng quán quân.​
Bọn họ chiến đấu trên sân khách, nên chỉ có thể đứng trong bóng tối, gặm nhấm đắng cay, nhìn không khí tưng bừng náo nức của các fan Luân Hồi, chuẩn bị quay về câu lạc bộ.​
Mặc dù trong trận đấu đoàn đội sau cùng, Cao Anh Kiệt và Lưu Tiểu Biệt đã phản công lại, nhưng vẫn không thể ngăn được cơn sóng dữ.​
Bọn họ đã cố gắng làm hết sức mình, chỉ là, đối thủ của họ quá mạnh.​
Thất bại không còn gì để nói.​
Thế nhưng, không cam tâm a!​
Một năm nỗ lực, một năm cần mẫn, một năm chiến đấu, cứ kết thúc như thế, thật sự là, không cam tâm a!​
Cao Anh Kiệt che mặt.​
Chỉ là, trải qua sự tôi luyện trong suốt mùa giải, lần này, cậu sẽ không khóc nữa.​
"Tiểu Kiệt và Tiểu Biệt đánh rất tốt, mọi người mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi cho thật tốt, sang năm chúng ta lại tiếp tục." Nét mặt của Vương Kiệt Hi hết sức bình thản, "Sáng mai hoạt động tự do, buổi chiều kiểm điểm, tối xem trận thi đấu giữa Hưng Hân và Bá Đồ. Sáng ngày mốt quay về Vi Thảo, ai muốn xem trực tiếp trận chung kết ở nhà thi đấu thì báo danh tự nguyện không ép buộc. Căng thẳng lâu như vậy rồi, tối nay mọi người hãy thả lỏng thư giãn." Các đội viên đã căng thẳng cả mùa giải, cũng nên nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần.​
Câu nói này có ý nghĩa là đêm nay không kiểm tra phòng, sáng sớm thức dậy tùy ý.​
Cao Anh Kiệt trở về phòng, người ở cùng phòng là tiền bối Hứa Bân. Hứa Bân lớn hơn cậu, tính tình điềm đạm, điều chỉnh lại tâm trạng cũng rất nhanh, anh an ủi cậu vài câu, liền đi ngủ.​
Cao Anh Kiệt không ngủ được, cậu muốn tìm người trò chuyện.​
Đội trưởng đã rất mệt rồi, không nên quấy rầy.​
Ngày mai Kiều Nhất Phàm không biết có lên thi đấu không, cậu vừa nãy đã nhận được tin nhắn an ủi của Nhất Phàm, nhưng ngẫm lại thì cậu không nên để tâm trạng xấu của mình ảnh hưởng đến trạng thái của đối phương, nên không nhắn gì thêm nữa.​
Cầm lấy điện thoại một cách tự nhiên, mở clone.​
Gửi cho Cánh Cụt Nhỏ icon khóc lớn.​
"Em buồn quá."​
Ngập tràn cả màn hình.​
Sau lần tỏ tình không đầu không đuôi kia, cậu đã hoài nghi đối phương có thật là đang bị người khác trêu chọc hay không.​
Suy cho cùng thì một câu nói hôm trước của Liễu Phi làm cho cậu không thể xem nhẹ.​
Liễu Phi nói: "Không ai lại đi vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người xa lạ cả."​
Anh Cánh Cụt đối xử tốt với cậu như vậy, là vì cái gì đây?​
Thích cậu… sao?​
Con trai với con trai.​
Bạn bè quen biết trên mạng chưa từng gặp mặt.​
Có thể sao?​
Nếu là cậu... thì cậu có thể chấp nhận không?​
Suy nghĩ lung tung cả đêm, hôm sau thành tích huấn luyện cá nhân đáng lo ngại, phối hợp đoàn đội lộ ra sai sót không nên có.​
Từ đó về sau, có một số chuyện, dường như đã thay đổi.​
Khi cậu nói chuyện với anh Cánh Cụt, cũng chú ý hơn.​
Nhưng tối nay, muốn phá lệ.​
Cậu muốn phá lệ.​
Đối phương trả lời hơi muộn: "?"​
"Hạng mục nhóm tụi em chuẩn bị cả năm nay, đấu thầu thất bại rồi."​
Đối phương gửi tới icon ôm ôm.​
Cao Anh Kiệt nhìn đối phương hiển thị dòng chữ “Đang nhập…”, không chờ đợi giống như mọi khi, mà cậu đã gửi một câu: "Em muốn gặp anh."​
Đối phương nhanh chóng trả lời: "!"​
"Em ở thành phố S." Nước Hoa Hương Sớm Mai nói, "Hiện tại đang ở."​
Một Chú Cánh Cụt Nhỏ: " "​
Chu Trạch Khải cầm điện thoại, xoay hai vòng tại chỗ.​
Luân Hồi vừa đánh bại Vi Thảo, lấy được tấm vé vào trận chung kết, bước kế tiếp, sắp xây dựng nên triều đại ba quán quân liên tiếp.​
Buổi tối sau khi trận thi đấu quan trọng kết thúc, mọi người đều có hoạt động tự do, Chu Trạch Khải theo thói quen mở nick clone lưu manh, nhìn thấy cuồng kiếm sĩ không onl, mới nghĩ đến đối phương hôm qua nói bởi vì đi công tác nên không thể đánh phó bản với hắn.​
Khi hắn đang nghĩ "Thật trùng hợp", bày tỏ ý kiến không sao hết.​
Ai biết được vừa mới ngồi xuống định ăn khuya, đột nhiên nhận được tin nhắn!​
Nước Hoa muốn gặp hắn!​
Nước Hoa đến thành phố S rồi!​
"Sân bay? Ga xe lửa? Anh đến đón em." Chu Trạch Khải dứt khoát đứng dậy.​
Giang Ba Đào ngồi bên cạnh: "... Tiểu Chu?" Giao thức ăn khuya thôi mà, sao Tiểu Chu lại kích động như thế?​
Chu Trạch Khải quơ quơ điện thoại: "Em ấy đột nhiên đến thành phố S."​
Giang Ba Đào hơi ngây người, không hổ là đội phó hiểu ý đồng đội, lập tức hiểu được: "Em ấy có tâm sự?"​
"Ừ." Chu Trạch Khải vẻ mặt căng thẳng, thuận tay mở miếng kẹo cao su nhai nhai.​
"Được rồi, Tiểu Chu, nhân lúc người ta gặp khó khăn, phải cố gắng lên nha." Giang Ba Đào cười cười, "Tớ về ký túc xá."​
9​
23 giờ tối.​
Thành phố S.​
Cửa khách sạn Crowne Plaza.​
Một dáng người gầy gò nhỏ nhắn, bước ra.​
Đội mũ lưỡi trai, đeo balo, mặc bộ quần áo thể thao vàng trắng đen.​
Ánh mắt của cậu có hơi nôn nóng, đảo mắt tới lui nhìn bên vệ đường.​
Đến khi một chiếc Chevrolet màu đen, chạy tới với động cơ hoàn toàn phù hợp ưu điểm của SUV, rồi lại dùng tốc độ không quá thích hợp với SUV, chậm rãi dừng bên cạnh cậu.​
Ánh mắt tinh tường của tuyển thủ chuyên nghiệp nhìn thấy, biển số xe không sai, đúng là số Cánh Cụt Nhỏ đã nhắn.​
Trong đầu Cao Anh Kiệt không ngừng suy nghĩ "Tốc độ của anh Cánh Cụt thật là nhanh", "Anh Cánh Cụt là một đại gia" cùng với "Sắp gặp mặt rồi hồi hộp quá", cửa sổ xe hạ xuống.​
Cao Anh Kiệt vốn muốn vươn tay kéo cửa xe, ai ngờ cửa sổ lại nâng lên rồi!​
Trong lòng cậu lo lắng, không khỏi lui về sau một bước.​
Đây không phải xe của anh Cánh Cụt sao?​
Mình sao lại phạm một sai lầm bất cẩn như vậy chứ!​
Trong cơn hoảng hốt, không biết làm sao mà chân trái quấn lấy chân phải, té lăn cù mèo một cái.​
Cửa ngay vị trí tài xế mở ra, một người đàn ông bước xuống.​
Cũng đội mũ lưỡi trai, một gương mặt đẹp 360 độ không tỳ vết, ngơ ngác nhìn sang.​
Sau đó lao đến như một mũi tên: "Bị thương?"​
Cao Anh Kiệt bị ôm kiểu công chúa, cả người còn đang trong mộng.​
Khuôn mặt này gây ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu.​
Chính người này ở trong trận đấu đoàn đội đã tự tay đoạt mất giấc mơ giành quán quân của họ.​
Từng là Tân binh Tốt nhất, tuyển thủ có giá trị nhất, hai quán quân liên tiếp, ngôi sao số một, ngoại trừ việc thêm máu thì không gì là không làm được, Súng Vương.​
Sau khi rời sàn đấu trước nay đều luôn yên lặng ít nói, khi hai đội bắt tay chỉ mỉm cười, standee hình người trong mỗi buổi phỏng vấn sau trận đấu, Chu Trạch Khải.​
—— vì sao lại xuất hiện ở đây?!​
—— anh Cánh Cụt đâu?​
"... Chu… tiền bối." Cao Anh Kiệt cố gắng tránh thoát, "Tiền bối, em không sao. Cho em xuống đi."​
"Tay?" Lúc nãy vừa dùng tay để chống.​
"Tay không bị thương, thật đó. Chu đội, chuyện là, bạn của em sắp đến rồi."​
Chu Trạch Khải thả cậu xuống.​
Cao Anh Kiệt không quan tâm đến tay của mình, vừa nói cảm ơn, vừa lấy điện thoại, định hỏi thử Cánh Cụt Nhỏ đến đâu rồi.​
Ai ngờ Chu Trạch Khải kéo tay còn trống của cậu.​
"—— tiền tiền tiền bối?"​
Vẻ mặt Chu Trạch Khải vô cùng kỳ lạ, nói: "Nước Hoa."​
—— "Nước Hoa Hương Sớm Mai", không phải là tên vũ khí bạc “Sương Sớm” của Mộc Ân viết trệch đi sao!​
Hắn sao vẫn không nghĩ ra chứ!​
Chu Trạch Khải lái xe từ xa lúc nhìn thấy bộ đồ thể thao ba màu vàng trắng đen, trong lòng còn rất phấn khởi.​
Hắn nhổ kẹo cao su ra, kiểm tra trên người mình không có mùi lạ, còn nhe răng với kính chiếu hậu, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.​
Tiểu Giang nói, muốn dùng gương mặt.​
Tận dụng sở trường của mình để thu được ấn tượng tốt, không có gì không đúng cả.​
Sắp đến gần, hắn cảm thấy dáng người này rất quen.​
Dưới mũ lưỡi trai, lộ ra gương mặt của Cao Anh Kiệt!​
Học trò cưng của Vương Kiệt Hi, tương lai của Vi Thảo, đêm hôm khuya khoắt sao lại một mình lẻ loi đứng ở ngoài đường?​
Nước Hoa gửi cho hắn một tấm hình, nói đây là quần áo lát nữa sẽ mặc, hắn tin bản thân không nhìn lầm.​
Nếu vậy thì, tỷ lệ hai người xa lạ mặc chung một kiểu đồ là bao nhiêu?​
Tỷ lệ có gương mặt giống nhau thì sao?​
Hắn hạ xuống kính xe, xác định là Cao Anh Kiệt, sợ hết hồn, vội vàng nâng kính lên.​
Đối phương cũng tràn đầy kinh ngạc.​
Còn té lộn cù mèo một cái!​
Dùng tay chống đỡ, bị chấn thương tay thì rắc rối lắm, Vương đội trước nay luôn bảo vệ hậu bối sẽ giết hắn!​
Chu Trạch Khải cuống quýt chạy đến.​
Sau đó, dựa theo nét mặt cùng phản ứng của đối phương, não chợt động.​
Cao Anh Kiệt toàn thân cứng ngắc, bao gồm cả đại não.​
Chu Trạch Khải thì lớn tuổi vài tuổi, tình huống khá hơn một chút.​
—— hắn chỉ có đại não đình trệ.​
Lần nữa ôm công chúa Cao Anh Kiệt, bế vào trong xe, mở đèn xe, kiểm tra cổ tay cùng ngón tay.​
Theo bản năng cài dây an toàn cho đối phương, quay về ghế lái, một cước đạp ga.​
10​
"Chúng ta đi đâu vậy… tiền bối?"​
"Không phải tiền bối."​
"Dạ... Chu đội?"​
"Chu Trạch Khải." Người lái xe nghiêm túc trả lời.​
"... Dạ?"​
"Chu Trạch Khải, Trạch Khải, anh Cánh Cụt, Cánh Cụt Nhỏ, gọi cái nào cũng được." Vô lăng xoay một cái, tiến hầm để xe dưới nhà, "Nhà anh."​
Xe dừng, tắt máy.​
Lôi kéo Cao Anh Kiệt ngơ ngơ ngác ngác xuống xe.​
Nhấn thang máy.​
Lên lầu.​
Mở cửa.​
Bật đèn.​
Mang dép.​
Bế công chúa thiếu niên còn đang ngơ ngác vào sô pha.​
Đi nấu nước.​
Quay về ngồi sô pha bên cạnh.​
Nhìn đối phương.​
Sau đó...​
Không có sau đó.​
Cả phòng yên tĩnh.​
Chu, Trạch, Khải.​
Cao Anh Kiệt trong đầu loạn thành đống.​
Đây là muốn nói, anh Cánh Cụt tâm sự cùng mình suốt hai năm qua, là Súng Vương?​
Súng Vương vẫn luôn cố gắng vượt qua sự nhút nhát, vẫn luôn giúp đỡ động viên mình?​
—— sao lại như thế!​
—— làm sao có thể chứ!​
Ha ha.​
Đường đường là Súng Vương, vì sao lại dùng clone lưu manh?​
—— lưu manh.​
Còn đề cử Nhất Thương Xuyên Vân cho mình!​
Còn giới thiệu Chu Trạch Khải cho mình!​
Uổng công mình hôm nay thi đấu thất bại tâm tình ủ rũ, muốn cầu an ủi, cầu đến trên đầu đối phương rồi!​
—— anh ấy biết từ khi nào?​
Vẫn luôn đùa giỡn với mình ư?​
... Lưu manh.​
Cao Anh Kiệt thần sắc thay đổi liên tục.​
Đến khi một bình nước sôi lên, kêu tu tu một tràn.​
"Tiền bối..."​
Danh xưng này vừa ra khỏi miệng, rõ ràng có thể thấy, bờ vai đang tha thiết mong chờ của đối phương hạ xuống, buồn bã.​
"Chu... Chu... Chu tiền bối, em thật sự không biết là anh." Nếu xưng hô có thể tùy tiện thay đổi, thì sẽ không phải là Cao Anh Kiệt, cậu đối với các tiền bối luôn giữ thái độ tôn trọng, kính ngữ là nhất định phải có.​
Tuy còn là gọi tiền bối, nhưng đã có mở màn thì tốt rồi, Chu Trạch Khải lộ ra ý cười xấu hổ: "Anh cũng không biết."​
A a a —— không giống như mình nghĩ a.​
"Tiền bối cũng rất bất ngờ sao?"​
Chu Trạch Khải gật đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."​
Người xấu hổ đổi thành Cao Anh Kiệt.​
Cậu vừa mới nãy đã suy nghĩ rất nhiều, kết quả đối phương nói hai câu liền chứng minh chỉ là hiểu lầm.​
Súng Vương... Súng Vương lừa gạt cậu sao? Lừa gạt cậu thì có ích lợi sao? Hay nên nói là cần thiết phải lừa gạt hắn sao?​
Cao Anh Kiệt vì suy nghĩ ban nãy của mình mà cảm thấy xấu hổ.​
Mặt cậu, vô cùng thành thực đỏ lên.​
Chu Trạch Khải giật mình, vội vàng tiến đến gần: "Em bị sao vậy?"​
"Không, không có gì." Một gương mặt tuấn tú phóng đại đột nhiên gần kề trước mắt, Cao Anh Kiệt giật mình, ngã về phía sau.​
—— sô pha nhà tiền bối mềm quá vậy.​
Cậu té chổng vó ra sau sô pha.​
Không may, bởi vì tính chất kéo theo của động tác, cậu không cẩn thận đạp lên dép của Chu Trạch Khải. Chu Trạch Khải nghiêng người về phía cậu, kết quả bị cậu giẫm phải, trọng tâm bất ổn, ngã xuống theo phương hướng của cậu.​
—— may mà cánh tay đủ dài .​
Hai người tránh khỏi vận mệnh đè lên nhau.​
Thế nhưng, khoảng cách mặt đối mặt không tới một nắm tay.​
Hơi nóng thở ra lướt qua những sợi lông mao nhỏ bé trên mặt, có hơi ngứa.​
Còn mang theo mùi bạc hà thanh mát.​
Sao cảm giác còn lúng túng hơn nữa vậy?​
-TBC-
 

Bình luận bằng Facebook